Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alain ôm Satoshi thật chặt để cậu không ngã xuống.

Phòng thí nghiệm của giáo sư Platane không ở xa và Giáo sư đang làm việc  nên giáo sư sẽ không thấy Satoshi trong chiếc váy này và đặt câu hỏi.

Anh cũng có câu hỏi, nhưng anh phải đợi Satoshi thức dậy.

Lizardon hạ cánh trước phòng thí nghiệm. Alain nhảy xuống và gật đầu với đối tác của mình để Lizardon nghỉ ngơi với Pokémon và Garchomp trong phòng thí nghiệm .

Anh lẻn vào bên trong để tránh nói chuyện với bất kỳ trợ lý nào có thể hiểu sai. Phòng của anh là lựa chọn tốt nhất.

Mở cửa, anh nhanh chóng đi vào trong và đặt Satoshi lên giường.

Satoshi không nặng lắm,  Alain đặt cậu  trên giường, tháo bộ tóc giả để giúp Satoshi hạ nhiệt trong khi Pikachu ngồi cạnh đầu cậu.

Anh vô thức lướt ngón tay qua tóc khi nhìn bộ tóc giả. Satoshi trông đẹp như một cô gái tóc nâu, nhưng anh thích màu đen đặc trưng của cậu. Anh ném bộ tóc giả sang một bên và nhìn Ash trong bộ váy. Mặc dù cậu có thể xấu hổ khi mặc nó, nhưng nó trông thực sự tốt với cậu. Thật xấu hổ khi anh có thể nhìn thấy Satoshi mặc đồ như thế này một lần nữa.

"Alain! Anh đang ở đâu?" Manon hỏi trước phòng thí nghiệm. Anh nhăn mặt. Manon có thể đánh thức Satoshi với tốc độ này. Anh quay sang cậu bé bất tỉnh và mỉm cười với cậu.

"Tôi sẽ quay lại để kiểm tra em sao." anh thì thầm, sau đó rời khỏi phòng với Pikachu.

Họ đã tập trung ở phía dưới, những người bạn của Satoshi đang lo lắng cho cậu.

"Alain, cô gái đó thực sự là-" Shitoron nói, không buồn giấu giọng. Alain không thể coi trọng cậu với mái tóc và bộ váy đó.

"Tôi biết. Cậu có thể bỏ bộ tóc giả, Shitoron." Shitoron thở phào nhẹ nhõm và cởi bộ tóc giả màu xanh để rũ tóc ra. Tâm hồn tuyệt vọng của cậu đã trở lại bình thường. Bây giờ để mất váy. Manon thở hổn hển, đôi mắt mở to như thể cô phát hiện ra một bí mật đen tối.

"Shitoron!"

Shitoron cười lo lắng và vẫy tay. Cô chớp mắt khi nhận ra một điều quan trọng khi Gekkouga đang tháo vòng tay. Cô chỉ về phía phòng của Alain.

"Vậy có nghĩa là cô ấy-"

"Đúng, đó là Satoshi. Em ấy sẽ ổn khi thức dậy." Những người khác thở phào nhẹ nhõm. Manon cười khúc khích.

"Soooo, chuyện gì vậy?" Cô hỏi, khuỷu tay Serena. Cô cười ngượng ngùng.

"A-về điều đó ..." Shitoron giơ tay lên, nức nở với ý tưởng phải giải thích những chiếc váy.

"Anh không thể giả vờ là chị lớn của em lâu hơn một chút sao?"

Shitoron đã bỏ trốn ngay khi Serena đưa cho cậu quần áo dự phòng mà họ đã mang theo để thay đổi .

Đó là một câu chuyện. Manon và Alain đã cười phá lên trong khi khuôn mặt của Shitoron chuyển sang màu của quả Tamato.

Serena giận dữ và khoanh tay trước ngực, trích dẫn các biện pháp cần thiết mà họ phải thực hiện để kéo nó ra.

Alain làm cho Satoshi một thứ gì đó để uống khi cậu thức dậy, lấy một vài gói trà và đổ đầy một cốc nước nóng. Pikachu vẫy vai, ngửi mùi trà ngọt và dỗ dành mùi hương. Alain đã nói với nó

"Tôi có thể có một khoảnh khắc một mình với huấn luyện viên của bạn?" anh hỏi. Pikachu gật đầu.

"Pika!" Pikachu nói, nhảy xuống để tham gia cùng những người khác.

Những người khác vẫn nói chuyện khi anh đi lên lầu, để anh có thời gian với Satoshi trong khi họ nói đùa về showcase và chơi với phần mở rộng tóc mà họ đã sử dụng trên Gekkouga.

Alain mở cửa, thấy Satoshi vẫn đang ngủ trên giường. Không lâu sau khi cậu bắt đầu cựa quậy, mắt mở ra ngồi dậy.

Alain đến gần giường.

"Em tỉnh rồi. Anh gần như quên mất rằng em đã kiệt sức sau khi liên kết với Gekkouga."

Satoshi rên rỉ, cơn đau đầu bắt đầu biến mất. Cậu sững người, chợt nhận ra mình vẫn đang mặc váy,  ngước nhìn Alain, bắt đầu đỏ mặt.

"Oh , anh đã biết toàn bộ ?" Cậu thì thầm. Alain mỉm cười một chút và đưa cho Satoshi tách trà.

"Không phải toàn bộ thời gian, đó là khi em cho Pikachu sử dụng Thunderbolt để tìm nó." Satoshi bốc khói. Đó là thực tế toàn bộ thời gian.

"Vẫn thế-! Ugh, và chúng em đã cố gắng rất nhiều để khiến Gekkouga trông giống một cô gái nữa!" Cậu uống trà và nghiền ngẫm. Alain cười thầm.

"Đó là khá ấn tượng," anh ca ngợi. "Em nên tự hào. Đó là một trận chiến tuyệt vời."

Satoshi nhớ nụ hôn  trên tay, đỏ cổ . "Em không thể tin rằng anh đã làm điều đó ngay cả khi đã biết!"

Khuôn mặt của Alain trống rỗng khi anh đưa tay ra và dựa sát vào mặt Satoshi "Em không thích nó?" anh khẽ hỏi.

Khó chịu, Satoshi xoa cốc. "... không phải là em không thích nó ..."

Hài lòng, Alain ngả người ra sau. "Anh có nhận được một cái gì đó khi giải cứu công chúa không? Em gần như đã tiết lộ bản thân tại showcase."

Đôi mắt cậu mở to, với lấy tóc và thấy bộ tóc giả đã rớt "Đúng vậy! Cảm ơn vì điều đó, nhân tiện. Hmm ..." cậu vỗ cằm, đặt cốc sang một bên để suy nghĩ.

"Chà, chúng ta không thể chiến đấu. Chúng ta vừa mới làm điều đó. Ôi ..." Cậu nhìn Alain, "Em nghĩ em đã có một cái. Nhưng hãy nhắm mắt lại! Em xấu hổ."

Ngoan ngoãn, Alain đã làm như vậy. Satoshi hít vào, đếm đến mười trong đầu. Nếu Alain hôn tay cậu  khi đã biết cậu là ai, thì điều đó có nghĩa là có lẽ anh  cũng có cảm xúc giống như cậu. Bây giờ chỉ có một cách để biết.

Cậu hôn nhẹ lên môi Alain, cảm thấy choáng ngợp khi Alain hôn lại cậu ngay lập tức. Vì vậy, anh  ấy cũng có tình cảm với cậu!  Satoshi thở dốc. Trong lúc suy nghĩ, Alain rút điện thoại ra khỏi túi, và chụp cậu.

Một tiếng click kéo Satoshi ra khỏi suy nghĩ "C-cái gì ...? Anh vừa chụp ảnh của em à?"

"Ừ. Một vật lưu niệm," anh trả lời, không hề bối rối. Đôi mắt của Satoshi mở to.

"Xóa nó đi"

Alain lắc đầu.
"Nó không đi đâu cả. Nó ở trong điện thoại của anh" Satoshi đưa tay ra để giật lấy nó, nhưng Alain đã nhanh hơn và di chuyển trở lại.

"Anh không nên cần một hình ảnh của em trong một chiếc váy!"

Alain bỏ túi điện thoại vào túi của mình.

"Nếu em nói rằng em sẽ ăn mặc như vậy một lần nữa, thì anh sẽ xóa  nó. Nhưng vì em có thể sẽ không, anh muốn có một bức ảnh. Đó là một kỷ niệm đẹp. Cuối cùng em đã đánh bại Lizardon của anh . "

Satoshi gầm gừ.

" Nhưng nó thật đáng xấu hổ!" Alain chớp mắt.

"Không hề. Em trông ổn đấy."

Satoshi bốc khói.  Để xoa dịu cậu, Alain kéo cậu vào một nụ hôn khác. Nó không  tốt, nhưng Satoshi cuối cùng đã đầu hàng và kéo anh lại gần hơn.

~ ~ Vài ngày sau ~ ~

"Nhìn vào tất cả những chiếc váy này!" Serena và Manon xông vào khu vực ngồi mọi người đang ở trong phòng thí nghiệm của Platane. Cả hai đều mang một cái hộp và đổ các thứ bên trong một chiếc ghế dài. Hàng chục chiếc váy tràn ra một đống, tất cả các màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Satoshi huýt sáo.

"Wow, đó là một tấn." Cậu nhìn Serena giơ chiếc váy gần Shitoron, người co rúm lại và rời khỏi những chiếc váy.

"Bởi vì cậu bị ngất, Pierre cảm thấy tồi tệ và đã gửi tất cả chúng cho cô Joy như một đơn đặt hàng qua thư. Chúng tớ đã nhận nó thay cho cậu. Có nhiều cách hơn và tất cả nó cũng có đồ trang sức!" Serena hào hứng nói.

Satoshi nhún vai.

"Được rồi. Chúc mừng, Serena. Tất cả những chiếc váy đó là của cậu bây giờ." Manon cười khúc khích khi cô nhớ Satoshi trong bộ váy của cậu.

"Em không thể tin rằng anh thực sự mặc quần áo , Satoshi anh đã lừa em!"

Satoshi cười lo lắng.

"Hah, đừng quá quen với nó. Anh sẽ  không mặc đồ như thế trong một thời gian dài."  Cậu giả vờ rằng cậu không thấy Alain trông buồn bã.

Serena bĩu môi.

"Cái gì?! Ít nhất bạn nên mặc chúng một lần trước khi đưa chúng cho tớ!"

Alain bừng sáng, giơ tay.

"Anh đồng ý"

Satoshi lườm Alain.

Yurika vồ trên đống đồ

"Ồ wow, cái này trông dễ thương!" Cô bé chọn ra một chiếc váy màu trắng và vàng nắng. Alain tìm thấy một chiếc váy ren màu xanh đậm với tay áo dài và Serena và Manon đang tự chọn ra. Shitoron đã được Yurika và Dedenne giải quyết bằng chiếc đồng hồ, khiến cậu ta  không hài lòng.

Trước khi Satoshi có thể cười, Alain đã nắm lấy eo cậu kéo cậu đi thử chiếc váy màu xanh. Cả hai cậu bé bị bắt cóc có thể nghe thấy tiếng la hét trong phòng thí nghiệm.

________________The End________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro