Chương 69: Ngày thứ 69 ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Ngày thứ 69 ly hôn.

Lương Yên đối cái bình luận "Bán bánh"  trầm tư thật lâu.

Mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng hiện thực rất tàn khốc, nữ minh tinh đều là dùng thanh xuân để kiếm cơm, ba mươi tuổi còn tốt, đến bốn mươi tuổi, bộ phim thích hợp ngày càng ít, đến năm mươi tuổi nếu như còn muốn diễn, chỉ có thể diễn vai mẹ hay là bà thôi.

Nói không chừng hiện tại đăng kí nhãn hiệu bán bánh, có thể thu được trái ngọt.

Lương Yên đang nhìn điện thoại, bên cạnh đột nhiên có người hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Lương Yên giật nảy mình, ngẩng đầu đối diện với Lục Lâm Thành.

"Không có gì." Lương Yên thu hồi điện thoại.

Từ lần trước biết được mình chính là nữ chính trong câu chuyện bát quái, Lương Yên bây giờ thấy Lục Lâm Thành  toàn thân liền không được tự nhiên, nhất là khi biết mình là người duy nhất. Lương Yên kinh ngạc phát hiện trong lòng mình vậy mà mơ hồ dâng lên một tia vui sướng.

Lương Yên chỉ có thể tự an ủi mình là con người thì đều sẽ cao hứng, đổi vị trí suy nghĩ một chút. Cô nếu như là đàn ông, biết mình là người phụ nữ duy nhất của người đàn trong lòng khẳng định cũng sẽ thật cao hứng, cùng có thích hay không không có quan hệ. Đây chính là chủ nghĩa nam tử trong truyền thuyết, đổi lại nếu xảy ra trên người cô, hẳn là chủ nghĩa nữ tử.

Lương Yên âm thầm khinh bỉ mình một tiếng.

Lục Lâm Thành cầm kịch bản chỉ về phía cô: "Được rồi chúng ta tập thoại đi ."

Lương Yên chỉ một vị trí: "Ừm."

« Tiên Quân động lòng người » từ khi khai máy đến bây giờ không sai biệt lắm đã ba tháng trôi qua, tiến độ kịch bản cũng chuyển đến phần sau khi Tiên Quân đánh bại kẻ thù, Yêu Nữ trọng thương mất hết phép thuật bị Tiên Quân bắt nhốt ở Thanh Nguyên cung, kịch bản ở giai đoạn này trên cơ bản đều là mảnh thủy tinh kẹp đường, Yêu Nữ không chịu tha thứ cho Tiên Quân khi lịch kiếp kết thúc khôi phục thân phận liền đem quăng cô đi, về sau tại lúc cô  nản lòng thoái chí đồng ý gả cho Thái Tử Ma Giới đã cứu cô. Trong hôn lễ Tiên Quân lại chạy tới cướp cô dâu, Tiên Quân đem Yêu Nữ nhốt ở Thanh Nguyên cung của mình, Yêu Nữ hiện tại mất hết pháp lực bị nhốt ở trên thiên đình chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể mỗi ngày gặp các loại gặp rắc rối khác nhau, hi vọng có thể chọc giận Tiên Quân cùng anh cãi nhau một trân, sau đó bị Tiên Quân đá xuống Thiên Cung, về động Yêu Nữ của cô, sống một khoảng thời gian nhàn nhã.

Đáng tiếc không như mong muốn, vô luận Yêu Nữ ở trên trời cố ý gây bao nhiêu họa lớn đâm bao nhiêu cái sọt, Tiên Quân luôn luôn cưng chiều cười một tiếng, sau đó lợi dụng uy nghiêm của Tiên Quân giúp Yêu Nữ giải quyết tốt hậu quả, mỗi ngày đều làm không biết mệt, đừng nói cãi nhau, ngay cả một câu nói nặng cũng chưa từng nói.

Dần dà, người ở Thiên Cung người nghe được tên Yêu Nữ đã chạy đi như gió trốn tứ phía, Yêu Nữ mặc dù mất hết pháp lực, nhưng người nào không biết sau lưng cô có chỗ dựa là Tiên Quân, mỗi lần bao che khuyết điểm bảo vệ đến không còn lý lẽ nào để nói.

Lương Yên diễn cảnh vì để chọc giận Tiên Quân nên ở bên ngoài các loại rắc rối rất thuận buồm xuôi gió, hình tượng trung khuyển trước mặt Tiên Quân cũng đã buông bỏ, khôi phục lại bản tính thích chơi xấu phát cáu điêu ngoa, Yêu Nữ nghĩ là mình bại lộ bản tính sau đó Tiên Quân liền sẽ không thích nữa, kết quả Tiên Quân trong mắt người tình biến thành Tây Thi càng nhìn càng yêu, càng về sau lúc Yêu Nữ đã mang thai tiểu Tiên Quân, vẫn là mỗi ngày tranh cãi nháo muốn về động Yêu Nữ.

Cảnh diễn của hôm nay, là Yêu Nữ phát hiện trong bụng mình có bé con, chạy đi tìm Tiên Quân tính sổ.

Cảnh này tương đối khó, một là lời loài nhiều ống kính rộng lớn, hai là phải diễn quá trình Yêu Nữ cãi lộn bên trong đó thể hiện ra cảm xúc thay đổi, ba là đằng sau một lời thoại dài kia là cảnh khóc, phải vừa khóc vừa nói lời thoại.

Cảnh thứ nhất hôm nay chính là Yêu Nữ biết mình đã mang thai chạy vào chính điện của cung Thanh Nguyên, Lương Yên đứng ở ngoài máy quay, bắt đầu ấp ủ cảm xúc.

Lục Lâm Thành cũng đã vào chỗ, ngồi trong chính điện, cầm bút lông viết chữ.

Hai người vừa rồi đã tập thoại với nhau hai lần, đối với cảm xúc tiết tấu của nhân vật đều hiểu rõ nhất định.

Đạo diễn  hô bắt đầu, Lương Yên hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy bi phẫn hướng vào bên trong điện Thanh Nguyên chạy. Cô đã suy nghĩ qua, nếu như trước kia, Yêu Nữ biết mình mang thai nhất định là vui mừng hớn hở chạy tới nói cho Tiên Quân biết, nhưng hiện tại đã trải qua rất nhiều chuyện được đưa tới Cửu Trùng Thiên. Yêu Nữ đã trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi ngày đều nghĩ như thế nào mới có thể rời đi cái nơi lạnh như băng này, ngay cả Tiên Quân cũng không muốn nữa, lúc này lại đột nhiên phát hiện mình mang thai, đồng thời đứa bé này không tồn tại trong dự kiến của cô, đứa bé là bằng chứng cho mối quan hệ ngày càng rối rắm của cô cùng Tiên Quân, cho nên biểu lộ không thể nào là vui sướng, chỉ có thể là bi phẫn.

Hai máy quay phim, một máy quay bóng lưng, một máy quay biểu cảm của cô và quay cô chạy.

Yêu Nữ đứng ở trước thư án của Tiên Quân.

Tiên Quân vừa mới ngẩng đầu, Yêu Nữ liền đem đồ trên thư án của Tiên Quân quét xuống đất, giống như là phát cáu, nhưng lại không nói lời nào, chỉ có gương mặt bi phẫn mà nhìn Tiên Quân.

Tiên Quân nhìn thấy biểu càm kỳ quái của Yêu Nữ , đứng lên, nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì?"

Yêu Nữ hít mũi một cái: "Ngươi thả ta đi, ta muốn về động Yêu Nữ, ta muốn trở về."

Tiên Quân còn tưởng rằng Yêu Nữ giống như lúc trước đang nói đùa thôi, mỉm cười nói: "Nương tử không phải đã nói phu quân ở chỗ nào đều sẽ ở chỗ đó  sao? Làm sao nói không giữ lời?"

Tiên Quân lúc trước vẫn là phàm nhân trong lúc lịch kiếp, vì muốn mau chóng  kết thúc lịch kiếp đã tìm kiếm tất cả biện pháp, ạn đi đến đâu thì Yêu Nữ cũng theo tới chỗ đó, trên đường đi luôn bảo vệ anh.

Yêu Nữ tức giận: "Ai là nương tử của ngươi! Từ lúc ngươi ném ta đi về sau ngươi không phải là phu quân của ta nữa!"

Tiên Quân có chút trợn mắt, sau đó một lần nữa giương mắt nhìn: "Chúng ta đã bái thiên địa, không thể không giữ lời."

Yêu Nữ tựa hồ như muốn khóc, nhưng cô lại nhịn xuống, quay lưng lại: "Ta mặc kệ, ta nói không phải liền không phải, ngươi nhanh thả ta đi, ta muốn trở về, ta không muốn ở chỗ này nữa, ngươi nếu không thả ta đi, ta, ta. . ."

Tiên Quân đi đến trước mặt Yêu Nữ, giữ chặt một cái tay của cô, bất đắc dĩ trấn an: "Liền làm sao?"

Yêu Nữ nhìn Tiên Quân tựa như hoàn toàn không đem cô coi là gì, những ngày này cô vô luận thể hiện mình khổ sở và phẫn nộ như thế nào, Tiên Quân vẫn luôn cảm thấy cô đang làm nháo lên vì không vui, sự việc này phảng phất như chỉ cần anh cúi đầu thì cô sẽ tha thứ cho anh, dù cho cô bị tổn thương rất sâu trong lòng, lại thêm vừa mới biết được là mang thai tâm tình chập chờn lớn lên, thế là cùng Tiên Quân nhìn nhau, đột nhiên miệng nhỏ đóng mở: "Ta liền không sinh ô ô ô ô. . ."

Tiên Quân nghe xong thần sắc biến đổi, phút chốc khẩn trương lên: "Nàng nói sinh. . . Cái gì?"

Yêu Nữ: "Ta liền không sinh con của ngươi ra ô ô ô. . ."

Tiên Quân có chút không thể tin, thanh âm có chút phát run: "Nàng đã, có hài tử rồi?"

Yêu Nữ hít lấy nước mắt nước mũi, quay đầu đi không để ý tới, xem như ngầm thừa nhận.

Tiên Quân đưa tay bắt mạch cổ tay Yêu Nữ , phát hiện quả nhiên là hỉ mạch. Thế là lập tức lâm vào cuồng hỉ, đem Yêu Nữ ôm vào lòng, cúi đầu muốn hôn, lại bị Yêu Nữ dùng sức đẩy ra.

Tiên Quân hôn thất bại, không thể hiểu nổi mở mắt ra.

Yêu Nữ: "Ngươi đi ra, có hài tử cũng không cần ngươi quản, ta muốn trở về."

Tiên Quân: "Ta là cha đứa bé, có thể nào mặc kệ được? Ngoan ngoãn đem hài tử sinh ra, ở tại Thanh Nguyên cung, ta giúp nàng."

Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng Yêu Nữ, cảm giác làm cha thật kỳ dị bao phủ toàn thân, cái vị được mọi người thanh quý khoe khoang trên chín tầng trời, lúc này đuôi lông mày khóe mắt đều có nét vui sướng.

Yêu Nữ thấy bộ dáng cao hứng của Tiên Quân khi vuốt bụng cô, từ lúc hai người quen biết đến bây giờ, càng nghĩ càng khổ sở, đột nhiên ôm lấy cổ Tiên Quân  nhào trong ngực anh khóc lên: "Ta không muốn, ta không có náo, ta vẫn luôn là chăm chú. Dựa vào cái gì mãi mãi chỉ là ngươi nói cái gì chính là cái đó, ngươi khi đó vừa khôi phục thân phận liền ghét bỏ ném ta xuống, về sau ô ô ô ô. . ." Yêu Nữ đem nước mắt đều chùi vào vai Tiên Quân "Về sau ngươi vì cái gì lại tìm đến ta, vào lúc ta đối tốt với ngươi thì ngươi không quan tâm ta, hiện tại vì cái gì lại đem ta nhốt ở chỗ này, ngươi vì cái gì để cho ta có hài tử, ta dù nói thế nào ngươi cũng không nghe, dựa vào cái gì tất cả mọi chuyện chỉ cần ngươi cúi đầu xuống ta liền sẽ tha thứ ngươi, ngươi chưa hề suy nghĩ tới cảm thụ của ta, ta cứ như vậy triệu chi tức đến vung chi liền đi sao ô ô ô, trước kia là ta khờ, bị ngươi lần lượt trêu đùa lãng phí, hiện tại ngươi muốn ta, thế nhưng ta đã nghĩ rõ ràng rồi, ta, ta không muốn ngươi."

Tiên Quân ôm lấy Yêu Nữ, nghe cô khóc lóc kể lể tim như bị đao cắt, chỉ nói lấy "Thật xin lỗi."

Yêu Nữ dần dần ngừng khóc: "Ta không muốn thật xin lỗi, ta không muốn ở tại nơi lạnh như băng này, ta muốn trở về, ta muốn về nhà."

Tiên Quân nhắm mắt, cổ họng nghẹn ngào: "Nếu như ta thả nàng trở về, nàng còn muốn ta không?"

Ống kính cuối cùng dừng lại tại thân thể đối mặt nhau của hai người.

Lương Yên diễn cảnh khóc lóc cũng không sợ xấu, nói khóc là khóc, đạo diễn hô qua cũng không dừng, không ngừng chảy nước mắt.

Cảnh diễn này của hai người cảm xúc đều rất đúng chỗ, đạo diễn nhìn máy theo dõi chiếu lại không ngừng gật đầu, đồng thời dựa vào kinh nghiệm hành nghề nhiều năm qua để xem xét, đôi vợ trước chồng trước này rất tuyệt, dấu vết của việc diễn rất ít, chân tình bộc lộ tương đối nhiều.

Lục Lâm Thành dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Lương Yên, anh đưa tay tới, lại bị Lương Yên nghiêng đầu tránh khỏi, nhận lấy khăn giấy trợ lý đưa tới.

Lục Lâm Thành nhìn khăn giấy trong tay, im lặng thật lâu, nói: "Thật xin lỗi."

"Lương Yên, em thật không cần anh nữa sao?"

** ** ** **

Bành Bành không nghĩ tới đến đưa khăn giấy cũng có thể gặp phải tình huống này, kinh ngạc đến cằm muốn rớt xuống đất.

Ôi cuộc đời!!!

Bộ dáng nhận lỗi của Lục Lâm Thành thật quá đẹp, chỉ cần là phụ nữ liền sẽ không nhịn được a, Lương Yên làm sao có thể nhịn không bổ nhào vào trong ngực anh ấy gọi lão công.

A a a a a a!

Muốn a! Đương nhiên muốn a!

Lương Yên đang chuẩn bị mở miệng, người bên cạnh nào đó liền đã kìm nén không được nội tâm kích động, nói ra ngoài: "Em muốn!"

Bành Bành nhận ra mình đã vô tình nói lời trong lòng ra ngoài miệng nên lập tức che miệng lại.

Lục Lâm Thành nhìn thoáng qua trợ lý nhỏ của Lương Yên: ". . ."

Lương Yên không nói một lời đứng ở trước mặt Lục Lâm Thành, bộ dáng cực kỳ giống đang bảo vệ thức ăn, ánh mắt mười phần không thân thiện.

Công việc này em còn muốn hay không?

#Đường Mật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro