Chương 32: Đến dạy tiểu đông tây nói chuyện a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thú nhân mặt than bị một câu nói bưu hãn như vậy của nhị hóa làm cho tức nghẹn, khóe miệng co giật nửa ngày mới tỉnh táo lại. 

Chẳng lẽ Lôi Nặc là một thú nhân như vậy? Lôi Nặc đột nhiên cảm thấy áp lực vô cùng lớn, giả bộ bình tĩnh tự nhiên như không có gì không bình thường nói: "Thôi đi, chỉ bằng ngươi mà khiến ta thèm sao..."

Hơn nữa, có muốn động thủ, hắn cũng chỉ động thủ với bé con nhà hắn thôi, người này, căn bản không phải khẩu vị của hắn.....

Dừng, dừng, có phải hắn suy nghĩ nhiều quá không, Lôi Nặc tranh thủ thời gian uốn nắn lại tư tưởng sa ngã, nghiêm mặt nhìn về phía nhị hóa nào đó còn đang che chở thí thí (aka mông) của mình, sắc mặt không khỏi cứng ngắc thêm một lần nữa.

"Được rồi, ta cũng không có cái ý nghĩ không an phận với ngươi" Trừ khi là đầu óc hắn có tật.

Thanh niên thanh tú vẫn có chút không tin, đôi mắt đào hoa mở to tràn đầy nghi kỵ, y thực sự cứ như vậy mà tin lời nói của Lôi Nặc sao? Nhưng mà, Vương Vũ Thần lục soát khắp toàn thân, cũng không tìm được vật giá trị để gán nợ, trừ thân thể trắng trắng mềm mềm của bản thân.....

Ừm, chẳng lẽ, thú nhân nào đó thoạt nhìn có vẻ chính nhân quân tử, chính là muốn rình coi *** thơm ngào ngạt của y, Hắc Vũ nói, thân thể y là của một mình hắn, không cho phép người khác thấy, lại càng không cho người khác động vào...

Hu hu, Hắc Vũ thật xin lỗi, tôi có thể không thể bảo vệ được thân thể của tôi.

"Thật sự?" Rõ ràng là không tin.

Lôi Nặc bất đắc dĩ gật gật đầu. Thật không ngờ tên vu mã này hoang tưởng đến mức độ không tưởng tượng nổi, mà thú nhân cũng không thể ngăn cản nổi. 

Tạm thời trấn an tiểu thí thí được bảo vệ, nhị hóa nào đó một lần nữa khôi phục lại sức sống, mở to đôi mắt sáng long lanh, cười hì hì một bài ca hai tốt bộ dáng, cười lấy lòng: "Vậy, Lôi Nặc, ngươi đúng là người tốt, điều này sao ngươi không nói sớm một chút chứ, nếu không ta cũng không cần phải lo lắng như vậy nhé, ha ha, ta biết ngay ngươi là người lớn nhất...."

Con ngươi kim sắc bình tĩnh tự nhiên, nhìn về phía thanh niên thanh tú đang hoa chân múa tay sung sướng, Vương Vũ Thần cao hứng đến nỗi đang định sang thơm thơm bé con, Lôi Nặc không cho.

"Ta đáp ứng ngươi, chính là có điều kiện, nếu không nghe lời thì cứ bồi thường những vật kia, ta có thể không cần để ý tới ngươi có phải là vu mã nhà Hắc Vũ hay không!" Khuôn mặt lãnh khốc vô tình dội một gáo nước lạnh. 

Đem Vương Vũ Thần vừa sống sót sau tai nạn kéo trở về, thanh niên thanh tú tinh thần lộc lộc như quả bóng lăn lông lốc, ủ rũ: "Không cần đâu...vậy, thứ kia là gì..." ngàn vạn lần đừng cho Hắc Vũ biết, Hắc Vũ mà biết y liền xong đời. Vương Vũ Thần trong lòng sốt ruột nắm chặt bàn tay.

Nhìn về phía bé con, bé con lúc này cũng nhìn lại y, bộ dáng cười đùa rất vui vẻ, điều này càng khiến Vương Vũ Thần càng thêm buồn bực, cũng không biết nhóc con này nói cái gì với Lôi Nặc, khiến cho Lôi Nặc thay đổi...

Nhưng mà, y biết rõ nhóc con này cũng không biết nói tiếng ở địa phương này, bé có thể nói với Lôi Nặc cái gì, điều này làm cho Vương Vũ Thần liền cảm thấy kì quái. 

Bên này nhị hóa đang miên man suy nghĩ, bên kia Lôi Nặc đang chú ý đến tiểu vu mã nhà hắn, kỳ thật hắn cảm thấy như này thật quá có lợi cho tên vu mã luôn làm xằng làm bậy này. 

Người Miya ở đại lục Miya vô cùng mềm mại dịu dàng, trầm lặng, chứ không bao giờ có chuyện trèo tường vào nhà người ta, bắt nạt trẻ con, nói cho cùng, vu mã nhà Hắc Vũ cực kỳ kiêu ngạo đầy dã tính. 

Lôi Nặc cũng không phải là người để người khác tùy ý bắt nạt, chỉ là đề nghị của tiểu vu mã nhà hắn làm cho thú nhân cường đại nghĩ tới một vấn đề (Bí: Anh công hiểu ẻm thụ ẻm nói gì sao?! Chỗ này dịch mà cũng ko hiểu lun)

"Từ hôm nay trở đi, ngươi là lão sư của tiểu vu mã nhà ta, phụ trách dạy cho vu mã nhà ta ngôn ngữ cũng như phong tục của đại lục Miya, đương nhiên ta cũng không phải không cho ngươi cái gì, mỗi ngày ta sẽ trả cho ngươi một kim tệ, về chuyện chăn đệm cùng tử hải bối lúc nãy, những thứ này đều miễn trừ cho ngươi, ngươi thấy được không..."

Lôi Nặc nói xong những lời này nhìn về phía tiểu vu mã nhà mình. Sao? Cái này cũng được, ta có thể dựa theo lời ngươi nói mà làm nha.

 Hắn thật không nghĩ tới điểm này, tiểu vu mã nhà mình không thông ngôn ngữ là vấn đề lớn, mà vị chủ nhà như hắn còn chưa ý thức được. Lôi Nặc vì thế cảm thấy tự trách, hắn rõ ràng quên mất điểm này. Chỉ sợ tiểu vu mã nhà hắn trong khoảng thời gian này cũng vì chuyện này mà phiền não không thôi, trái tim Lôi Nặc hơi đau, có điều tiểu vu mã nhà hắn thật đúng là thông minh, lại nghĩ ra cách này, để cho người này đến dạy bé, hơn nữa nhìn bé con khoa tay múa chân, hai người dường như đến cùng một cái địa phương.

Có điều trả tiền gì đó, Lôi Nặc cảm thấy thật không cần, có điều vì sau này tính sổ với tiểu vu mã nhà hắn, Lôi Nặc vẫn thành thành thật thật nghe tiểu vu mã nhà mình. Nhưng tiểu vu mã nhà hắn duỗi ra một ngón là một đồng tiền, một ngân tệ, một kim tệ hay là một tử tệ đây.....

Tại đại lục Miya, dùng mười đơn vị tiền tệ để trao đổi, tử tệ hẳn không phải, nói thật ra, một kim tệ cũng bằng cả một tháng chi tiêu của một thú nhân bình thường, vì thế Lôi Nặc có chút buồn bực.

Cũng không biết cái giá này có đáng không. Lôi Nặc nghĩ nghĩ, còn nghĩ ra thêm một vấn đề "....Còn có, nếu như ngươi còn tiếp tục phá hư đồ đạc nhà ta nữa, vậy phí bồi thường liền trừ vào tiền công của người, nghe rõ chưa?"

Nhị hóa nào đó bị lợi ích cực lớn đánh vào làm cho đầu óc choáng váng, một chút không nghe rõ Lôi Nặc nói cái gì, y cảm giác như mình đang nằm mơ, mơ thấy vô số kim tệ rơi xuống, mà y đang ôm hũ đựng tiền của mình, hấp tấp đi nhặt tiền, cái loại cảm giác này thực sự quá tốt đẹp.

Lôi Nặc nhắc tới một kim tệ một ngày, khiến cho nhị hóa trở nên ngốc nghếch. Một kim tệ, bằng bao nhiều đồng tiền? Y phải tính toán cẩn thận, nhị hóa nào đó tranh thủ cúi đầu kháp kháp ngón tay tính toán, hu hu một đồng liền mua được một cái bánh bao bao rau thơm, có thể mua được một cân dưa lê, pho mát, bánh mì loại lớn, Hắc Vũ mỗi tháng cho y 30 đồng, bằng ba phần mười kim tệ, nói cách khác tiền lương của y sẽ bằng ba tháng tiền tiêu vặt, thanh niên thanh tú nước miếng chảy ròng ròng, tiếp tục kháp ngón tay tính toán, vừa khẩn trương vừa vui vẻ, thật nhiều tiền, làm cho đầu y muốn nổ tung...

Vương Vũ Thần còn đang mơ mơ màng màng đắm chìm trong bầu trời kim tệ, không nghe thấy câu nói kế tiếp của thú nhân, liên tục gật đầu đáp ứng, sợ hắn đổi ý, vuốt nhanh miệng còn đang vương nước miếng, gật đầu như con gà mổ thóc: "Được được, không có vấn đề gì, ta nhất định sẽ dạy Mộc Mộc, ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần ngươi mỗi ngày đúng hạn cho ta một kim tệ, ta lập tức sẽ làm đến, ngươi phải tin tưởng nhân phẩm của ta, tuyệt đối tin tưởng." 

Nhị hóa nào đó đối với bản thân tuyệt đối tự tin, một kim tệ là bao nhiêu đồng? Y phải tính toán cẩn thận, nhị hóa nào đó tranh thủ thời gian cúi đầu kháp kháp ngón tay lại tính toán, hu hu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro