Quyển 4: Tiểu Tự Tại Thiên chốn Đông Hải - Chương 53: Ra khơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra thì thời gian y dừng chân tại Nam sơn cũng không dài, sau khi thỉnh cầu Tô Hàng Đạo xong, mọi việc sau đó chỉ cần làm theo kế hoạch.

Nghi thức hoạ thường chính thức chỉ mất vài canh giờ để tiến hành, quan trọng là ở giai đoạn chuẩn bị trước đó.

Không có nguyên vật liệu hoàn mỹ thì sẽ không thể vẽ ra quyển trục như ý.

Đường Thời cần có một tấm áo choàng bằng tơ tằm, mực trong lòng núi Mặc, một cây bút làm từ lõi cây Tam Chu và một con dấu làm bằng sắt xanh.

Khi y rời đi, nhóm người Tô Hàng Đạo cũng không đưa quá nhiều thứ cho y, chỉ tặng y một chiếc Hộ Tâm kính tam phẩm, tối thiểu có thể chặn được một chiêu của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy nhiên đây là tiêu hao phẩm, dùng một lần là hết tác dụng. Một món quà khác khá hữu dụng là một đôi giày Thần Hành Thiên Lý, nghe nói là do trưởng lão Chu Mạc Vấn đến Bách Luyện đường chế tạo, đi vào sẽ làm tăng tốc độ di chuyển. Còn Yến Hồi Thanh chỉ đưa cho hắn một túi trữ đồ, rồi nói nhỏ với hắn, nếu có nguyên liệu nào không tìm được thì cứ dùng tiền mà mua — trong trường hợp có thể mua được.

Đường Thời dở khóc dở cười, y nhận đồ, sau đó bái biệt sư môn.

Mọi người nhìn y một đường đi xa. Dọc theo suối Mặc xuống núi, Đường Thời đứng bên ao Tẩy Mặc dưới chân núi nhìn lại, chỉ thấy cả toà núi Chiêu Diêu rậm rạp xanh tươi, lá cây Mê Cốc thoang thoảng toả ra mùi hương thơm ngát, trên sườn núi thấp thoáng bóng dáng căn nhà tranh của y...

Cuối cùng, Đường Thời vẫn đi rồi. Chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, xoay người liền rời đi.

Y đã lên sẵn kế hoạch chi tiết cho mình, đầu tiên xuống núi nghỉ chân một chút rồi đi tới núi Mặc cách núi Chiêu Diêu trăm dặm về phía đông. Nguyên liệu hoạ thường lý tưởng nhất đối với y chính là tâm của núi Mặc, đó là màu đen thuần tuý nhất, là năng nượng tinh tuý nhất, dùng để hoạ thường thì không còn gì bằng.

Với đôi giày Thần Hành Thiên Lý trên chân, vừa ra khỏi phạm vi của núi Chiêu Diêu, Đường Thời liền mở ra bài thơ thứ chín.

— Đây cũng chính là bài thơ cuối cùng cho Trúc Cơ kỳ.

Hiện tại y đã là tu sĩ hậu kỳ Trúc cơ, nhưng vẫn còn một ngọn núi lớn chắn giữa Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ.

Bài thơ thứ chín, "Tảo phát Bạch Đế thành". (của Lý Bạch)

"Triêu từ Bạch Đế thái vân gian,

Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn.

Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trú,

Khinh chu dĩ quá vạn trùng san."

*Dịch thơ: "Sáng rời Bạch đế rực ngàn mây
Nghìn dặm Giang Lăng, tới một ngày
Vượn hót bên sông nghe rỉ rả,
Thuyền qua muôn núi vượt như bay.
*Dịch nghĩa: "Buổi sáng rời thành Bạch Đế"
"Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ,
Đi suốt một ngày, vượt qua ngàn dặm về tới Giang Lăng.
Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu mãi không thôi,
Thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non."

Chỉ nhẹ nhàng niệm một câu thơ, đồng thời thi triển thủ quyết, Đường Thời liền cảm thấy toàn thân như hoá thành một cơn gió, thật không biết đẳng cấp của thuật khinh công này cao hơn "Bạch mao phù lục thủy" bao nhiêu lần.

Lớp lớp mây trắng trôi vút qua người, từng dãy núi ngắt xanh vùn vụt xẹt qua đuôi mắt, Đường Thời tựa như đang cưỡi gió mà bay, toàn thân hắn hoá thành một vệt tàn ảnh* cao tốc, chỉ trong chớp mắt đã đi thật xa.

*Tàn ảnh: khi đôi mắt không thể theo kịp tốc độ di chuyển của sự vật, nhưng do màng mắt vẫn còn lưu giữ ảnh dù ánh sáng kích thích không còn nữa nên đôi mắt vẫn nhìn thấy được bóng mờ ở vị trí mà vật đã đi qua, bóng mờ đó gọi là tàn ảnh

Ngay sau khi đột phá hậu kỳ Trúc Cơ, Đường Thời đã mở ra bài thơ này, cũng nhận ra nó có tác dụng cực lớn đối với cả việc chạy trốn lẫn đi đường dài. Chưa nói đến việc có thể bay vụt đi rất xa chỉ trong chớp mắt, chỉ riêng việc không cần ngự kiếm mà vẫn có thể bay bổng giữa không trung cũng đã đủ khiến người ta kiêu ngạo.

"Ân Khương, ngươi từng đáp ứng rằng chỉ cần ta đưa ngươi trở về, ngươi sẽ tặng lõi cây Tam Chu cho ta, không quên chứ?"

Đường Thời vừa bay nhanh vừa hỏi Ân Khương.

Ân Khương vốn đã mong chờ đến ngày này thật lâu, liền đáp ngay: "Ta thề trên danh nghĩa Thiên Yêu của Yêu tộc, chỉ cần ngươi đưa ta trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo, ta sẽ lấy lõi cây Tam Chu làm quà cảm tạ."

Đằng trước có hai tu sĩ đang ngự kiếm, tốc độ của Đường Thời cực nhanh, mũi chân chỉ hơi xê dịch một chút, lập tức lách sang bên cạnh, bay vụt qua người hai tu sĩ, kéo theo một cơn gió lớn, cảm giác sảng khoái cứ như đua xe vậy.

Hai tu sĩ kia đang yên ổn ngự kiếm, đột nhiên thấy gió mạnh thổi thốc qua người, đồng thời một bóng đen bay vụt qua, cứ tưởng là gặp phải vật yêu tà nào đó nên liền xoay người muốn đuổi theo, nhưng Đường Thời đã sớm bay đi thật xa rồi.

Nhờ tác dụng gia tốc của đôi giày Thần Hành Thiên Lý và "Tảo phát Bạch Đế thành" mà thời gian đi đường của y rút ngắn lại rất nhiều so với kế hoạch.

Đi được nửa đường, Đường Thời mới dừng lại nghỉ ngơi. Đột nhiên chỉ còn một mình một người, y có chút rầu rĩ khó nói thành lời.

Ân Khương cười y: "Ngươi từng hỏi ta thế nào là Vô Tình đạo và Cực Tình đạo, nghĩa trên mặt chữ rất dễ hiểu, nhưng nếu bảo ta phải giải thích rõ ràng thì đúng là không thể. Rốt cuộc cực tình là như thế nào, vô tình là ra sao, ta cũng không nói rõ được."

"..." Đây chính là vấn đề mà Đường Thời muốn biết, nhưng đến Ân Khương cũng không thể giải đáp sao? Y cười cười, "Thì ra ngươi cũng giống ta. Một mặt nói Phật thương hại chúng sinh, mặt khác lại nói Phật vốn vô tình, vậy rốt cuột tu Phật là Cực Tình đạo hay Vô Tình đạo? Ngươi nói mình tu Cực Tình đạo, nhưng khi nhìn những người bên cạnh chết đi, có lẽ ngươi cũng chỉ thờ ơ mà thôi."

Ân Khương nói tiếp: "Dù thiên hạ này trăm họ lầm than, ta cũng sẽ không mảy may nhíu mày."

"Vậy ngươi tu Cực Tình đạo, hay là Vô Tình đạo?" Đường Thời uống một ngụm nước rồi cất túi nước đi, đứng ở đầu hẻm núi dõi mắt về phương xa.

Trong tầm mắt đều là những dãy núi phủ cây xanh ngắt, xa xa về phương bắc là bình nguyên hoang sơ trải dài, nhìn về phía nam vẫn là núi non trùng điệp.

Hướng bắc, là Đại Hoang ở Trung Nguyên, mà hướng nam, đó là núi xanh bất tận trên Nam sơn.

Cực Tình đạo, Vô Tình đạo, Ân Khương vốn hiểu rõ ràng, nhưng bị Đường Thời quấy nhiễu một hồi lại thành ra không rõ.

Nàng nói: "Muốn chuyển đổi giữa cực tình và vô tình, chẳng qua chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi. Ta biết bản thân mình theo Cực Tình đạo, còn người khác thế nào không phải việc của ta."

Nói cách khác, Cực Tình đạo và Vô Tình đạo là khái niệm mang tính chủ quan sao?

Đường Thời khẽ vuốt cổ tay, không dõi mắt về phương xa nữa mà nhìn sang phía đông — đó là nơi mà y muốn đến.

Núi Mặc, một dãy núi rất có tiếng tăm tại Nam sơn.

Núi này kéo dài hơn mười dặm, mỗi một cục đá trên núi đều là mực tinh khiết không lẫn tạp chất. Tâm của núi Mặc ở sâu trong lòng núi, việc Đường Thời muốn làm chính là chiết một ít tâm núi làm nguyên liệu hoạ thường.

Dùng thứ mực tốt nhất mà trước mắt hắn có thể nghĩ tới, cầm cây bút tốt nhất mà hắn có thể có được, và cả giấy vẽ tốt nhất có thể.

Núi này không có người sống, nhưng đều đặn mỗi tháng đều có người lên núi lấy mực, có điều hầu hết mọi người đều không điên đến mức lấy tâm núi làm mực, mà cũng không có thực lực để làm điều đó.

Tâm của núi Mặc ở sâu trong lòng một ngọn núi lớn nhất toàn dãy núi, nó ở vị trí trung tâm nhất, rất hiếm người lấy mực có thể tới nơi này.

Lúc này Đường Thời chỉ phi thân một cái, đã tới phía trước ngọn núi này. Y duỗi tay bẻ một khối đá rồi dùng ngón tay bóp nát, thấy toàn bộ đều là màu mực đen thuần tuý.

Y nhìn xung quanh một chút, chọn một vị trí kín đáo, sau đó liền vung kiếm tước đi lớp đá ngoài không quá cứng rắn, bắt đầu chậm rãi thâm nhập.

Tất nhiên dùng kiếm để đào hang không phải là biện pháp tối ưu, nhưng Đường Thời không có công cụ nào khác, cũng không có linh thuật phù hợp, nên chỉ có thể dùng Trảm Lâu Lan để mở đường. Cũng may chỉ có một mình y đi vào, vị trí mà y lựa chọn cũng chính xác, nên khi thấy nham thạch càng ngày càng sậm màu hơn, thậm chí có vẻ càng lúc càng mềm, Đường Thời liền biết là mình đã sắp đến nơi.

Có điều, y hoàn toàn không ngờ tới, tâm của núi Mặc lại là như thế này...

Trước mắt y là một khối chất lỏng, chỉ lớn khoảng hai thước (2/3m), trông như thể được khảm vào trong lòng núi, xung quanh mơ hồ có ánh sáng màu đỏ vàng lập loè xao động.

Đây chính là tinh hoa của cả núi Mặc. Đại đa số người vẽ tranh hoàn toàn không cần dùng đến vật này, bởi ngoại trừ Mặc sư thì nó hoàn toàn không có tác dụng gì với tu sĩ khác. Mà kể cả Mặc sư cũng không cảm thấy tâm núi Mặc là loại mực tốt nhất, trước đây khi Đường Thời nói định lấy tâm núi Mặc làm mực, các trưởng lão đều phản đối.

Đó là bởi khi hoạ thường, mọi người thường chọn dùng một số loại chất lỏng thiên tài địa bảo* hoặc máu của linh thú để tranh vẽ xong được tăng thêm công dụng, còn tâm của núi Mặc chỉ là mực tinh khiết hơn mà thôi, về bản chất thì không có cải biến gì cả.

*Thiên tài địa bảo: hay được dùng trong tiểu thuyết võ hiệp hoặc tu chân, chỉ các loại thực vật hoặc khoáng vật quý hiếm và có công hiệu đặc biệt, thường là sau khi dùng có thể tăng công lực, tăng thọ mệnh, trị bệnh hay đề cao một năng lực nào đó...

Nhưng Đường Thời đã quyết muốn dùng, người khác cũng không thể ngăn cản.

So với mấy thứ như máu Ngân Long gì đó mà sư huynh khác dùng, y cảm thấy tâm núi Mặc mới là thích hợp nhất với mình.

Đường Thời muốn giữ vẹn nguyên một luồng "mặc khí" như vậy, y không muốn chế tạo pháp bảo hay gì cả, y chỉ muốn hoạ thường mà thôi.

Nhìn khối chất lỏng trước mặt, Đường Thời lấy trong túi trữ đồ ra ba chiếc bình nhỏ làm từ ngọc xanh rồi thi triển một thuật pháp phân tách, tức thì một dòng chất lỏng nhỏ bay ra, chui vào trong bình, mà y cũng lập tức đóng nắp lại.

Một bình, hai bình, ba bình, Đường Thời lấy tâm núi Mặc xong liền lấp lại con đường mà y vừa đào ra. Lúc đào sâu vào còn có khó khăn, chứ lúc đi ra thì rất dễ dàng, tay áo vừa vung lên, đất đá màu đen đã bay tới vùi lấp kín hang động.

"Bên trong còn nhiều tâm núi như vậy, sao ngươi chỉ lấy có một ít thế này?" Ân Khương thấy hơi khó hiểu.

Đường Thời đáp: "Nếu ta lấy hết tâm núi thì cả núi Mặc sẽ bị phá huỷ, cần gì phải thế? Dù sao vẫn có rất nhiều người dùng mực trên núi để vẽ tranh, hôm nay ta lấy hết, đến lúc người khác dùng sạch mực thì phải làm sao? Ta không có hứng thú với việc mổ gà lấy trứng."

Cũng giống như lúc Đường Thời vừa vào Tẩy Mặc các, khi môn phái phát cho đệ tử một bao hạt giống, Tống Kỳ Hân đã nói như vậy.

Huống hồ, nếu y thật sự lấy hết toàn bộ tâm của núi Mặc thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Dù gì y cũng là đệ tử của Tẩy Mặc các, gây ra chuyện như vậy sẽ khiến cả sư môn bị người ta chỉ trích.

Đường Thời là hạng tiểu nhân tham tài, nhưng có những thứ không thể tham được.

"Tiếp theo ngươi định làm thế nào?" Ân Khương lại hỏi.

Nguyên liệu đầu tiên tất nhiên là dễ có được nhất, đây cũng chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của Đường Thời, mà những nguyên liệu tiếp theo thì không dễ kiếm như vậy. Tơ Thiên Tàm là vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, Đường Thời định đến Tỳ Hưu lâu thử vận may, trước đây Vân Cẩm đã nói nếu hắn cần gì thì có thể trực tiếp hỏi thử Tỳ Hưu lâu.

Suy cho cùng khả năng của một mình y là có hạn, mà với tu vi hậu kỳ Trúc Cơ, Đường Thời cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của bản thân, nhất là ở Nam sơn này.

Dù sao nơi đây cũng không có mấy người là Kim Đan hay Nguyên Anh kỳ, mà Đường Thời rời khỏi sư môn là để chuẩn bị hoạ thường, đồng thời cũng để rèn luyện.

Đường Thời phát động thuật pháp, chân đạp Thần Hành Thiên Lý, tiếp tục bay về phía đông, "Cực đông của Nam sơn cũng có Tỳ Hưu lâu, trước mắt ta sẽ dừng chân ở đó một thời gian ngắn để thăm dò tin tức, sau đó liền vượt Đông hải, đi đến Thiên Chuẩn Phù Đảo."

Kế hoạch của y rất đơn giản dứt khoát, vì y không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở giai đoạn chuẩn bị.

Thực ra thì biện pháp ổn thoả nhất phải là chờ Đường Thời kết đan xong rồi mới đi, nhưng từ hậu kỳ Trúc Cơ đến lúc kết đan còn cần thời gian rất dài để tích luỹ linh lực, dù bây giờ Đường Thời có hấp thu hai mươi viên linh thạch mỗi ngày cũng không đủ. Chưa kể kết đan là đột phá một cảnh giới lớn, tuy Đường Thời tu luyện Tâm Kinh nhưng suy cho cùng vẫn không phải Phật tu, muốn kết đan thành công cũng không biết phải chờ đến khi nào.

Hiện giờ Đường Thời đang tu luyện song song hai loại tâm pháp là "Ấn Tuyên thập tam sách" và "Tâm Kinh", đây là hai công pháp tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng thuộc hai phương diện khác nhau, nên không có xung đột gì giữa hai loại. Hơn nữa, vì phương thức công kích của y khá khác người, đó là dùng thẳng Trùng Nhị bảo giám để tấn công, nên cũng không xung đột với "Ấn Tuyên thập tam sách" và "Tâm Kinh", mà ngược lại còn có phần bổ trợ cho nhau.

Ân Khương cũng xem như là người kiến thức rộng, nhưng vẫn chưa từng thấy ai có thể tu luyện kiểu đó.

Nghe Đường Thời nói vậy, Ân Khương liền không nhiều lời nữa, nghĩ đến việc không bao lâu nữa là có thể trở về Thiên Chuẩn Phù Đảo, nàng thấy mình như đang nằm mơ.

Chỉ cần thoát khỏi cái hộp này, trời đất bao la, còn nơi nào nàng không đến được?

Đường Thời không nghĩ nhiều như vậy, khi nào bay mệt thì liền hạ xuống đất, đi trên đường núi như một người bình thường, nếu gặp thị trấn nhân loại thì dừng chân ăn ăn uống uống, chỉ vậy mà dọc theo đường đi cũng nghe được không ít chuyện hay việc lạ.

Mười lăm năm sau hội thi Tứ Phương Đài được toàn bộ đại lục quan tâm mới diễn ra, nhưng từ bây giờ mọi người đã bắt đầu bàn tán về nó.

Hội thi Tứ Phương Đài là một đợt tụ hội lớn của cả bốn vùng núi Đông Tây Nam Bắc thuộc Tiểu Hoang, nơi nào tổ chức thì một toà Tứ Phương đài sẽ mọc lên ở đó. Đại hội lần tới tổ chức ở Bắc sơn, nghe nói từ bây giờ đã có người khởi hành đến Bắc sơn rồi, người nào nhát gan không dám từ Nam sơn đi thẳng qua Đại Hoang thì chỉ có thể đi vòng qua Đông sơn hoặc Tây sơn.

Trước khi y đi, các trưởng lão cũng đã dặn trước, nếu y có thể trở về trước khi hội thi Tứ Phương Đài bắt đầu thì họ sẽ chừa cho y một suất tham gia.

Đường Thời một mặt nghe ngóng tin đồn, một mặt tính toán thời gian lên đường, sau khi mười ngày như vậy trôi qua, cuối cùng y cũng đã tới biên giới.

Ở nơi giáp ranh giữa Đông sơn và Nam sơn có một toà thành nhỏ, tại đây có cơ sở cuối cùng của Tỳ Hưu lâu tại Nam sơn.

Đường phố nơi này khá vắng vẻ đìu hiu, đến cả Tỳ Hưu lâu cũng không có mấy người ra vào, Đường Thời là người duy nhất.

Bên trong lâu cũng không giống cơ sở ở toà thành dưới chân núi của Tẩy Mặc các, nơi này phủ đầy bụi bặm.

Một gã người hầu đang uể oải đứng tựa vào cửa, bỗng nhiên thấy một tu sĩ áo xanh bước vào, gã vừa mở miệng ra, câu đầu tiên thế nhưng lại là: "Có phải ngài đi nhầm đường vào sai cửa rồi không?"

Đường Thời quay đầu lại hỏi: "Nơi này không phải Tỳ Hưu lâu sao?"

"Đúng." Gã người hầu ngơ ngác đáp.

Đường Thời liền nói: "Vậy thì không sai."

Xem ra là ở địa điểm khác nhau thì quy cách làm việc và điều phối nhân viên của mỗi cơ sở cũng khác nhau.

Đến lúc y đi vào sảnh chính mới thấy có một người đi từ lầu trên xuống, hiển nhiên là nghe thấy động tĩnh bên dưới nên mới xuống đây. Người đó vừa mở miệng liền nói: "Tệ lâu* ở nơi xa xôi hẻo lánh, rất ít khi có người ra vào, hiếm lắm mới thấy có khách đến như ngài, nên không tránh khỏi khiến người hầu ngạc nhiên. Nào, mời ngài ngồi."

*Tệ lâu: tự gọi chỗ của bản thân một cách khiêm tốn, tương tự như tệ xá

Đó là một nữ tử mặc đồ giống Vân Cẩm, có vẻ đây là trang phục thống nhất của Tỳ Hưu lâu.

Quả nhiên là Tỳ Hưu lâu kinh doanh theo dạng chuỗi cửa hàng.

Đường Thời hiểu ra, liền lấy thẻ bài của mình ra rồi nói: "Bất kể loại vật liệu hay pháp bảo nào quý lâu cũng đều có thể kiếm được, không biết có hai thứ này hay không?"

Thẻ bài này là lệnh bài của Tỳ Hưu lâu, mặt trên hiển thị Đường Thời là khách hàng cấp ba, cấp bậc ở đây cũng đại diện cho hạn mức giao dịch. Nữ tử đó là người phụ trách của phân lâu này, vừa thấy thẻ bài của y liền sáng cả mắt, hiểu ngay người trước mặt là một đại gia, dù tu vi không hơn kém nàng bao nhiêu nhưng có vẻ chi tiêu rất hào phóng.

Nàng nhìn Đường Thời, thấy y viết mấy chữ lên mặt bàn liền nâng tay bịt kín miệng, rồi kinh ngạc nhìn về phía y.

"Cây Tam Chu bây giờ chỉ có ở Thiên Chuẩn Phù Đảo, trên đại lục Linh Khu từ lâu đã không có tung tích, nói gì đến lõi cây Tam Chu?"

Món đồ còn lại là tơ Thiên Tàm, thứ này thực ra cũng không quá quý hiếm, nhưng vấn đề là Đường Thời muốn quá nhiều. Vật quý như tơ Thiên Tàm, người bình thường có được một sợi đã coi như trân bảo, muốn dùng để dệt thành xiêm y thì thật là làm khó người ta.

Đường Thời đã sớm đoán được kết quả nên cũng không để ý lắm: "Lõi cây Tam Chu tạm thời để sau, còn tơ Thiên Tàm thì mong quý lâu để ý giúp ta một chút."

"Ngài đã là khách quý cấp ba, đương nhiên tệ lâu sẽ chú ý giúp ngài, còn về lõi cây Tam Chu... Chắc chỉ có phân lâu ở Thiên Chuẩn Phù Đảo mới có thể có chút thông tin, nhưng ngài cũng không nên hy vọng quá, dù là một chiếc lá của cây Tam Chu cũng rất có giá trị, Yêu tu sẽ không dễ dàng cho đi."

Nàng cười cười, nhưng thật ra trong lòng đang thầm nói, dù Yêu tu có chịu bán thì ngươi cũng không mua nổi.

Bản thân Đường Thời cũng nghĩ như vậy, y chỉ thăm dò tình hình một chút mà thôi, quả thật là không có cách khác — chỉ có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, đưa Ân Khương trở về.

Đường Thời đăng ký thông tin ở đây, sau đó sẽ có người giúp y để ý những thứ y cần.

Lúc đi, cô nương kia hỏi làm cách nào để liên hệ với y, Đường Thời chỉ nói: "Ta muốn ra biển một chuyến, khi trở lại sẽ đến tìm ngươi, ta đã thăm dò sơ qua giá cả của tơ Thiên Tàm rồi, ngươi chỉ cần thu thập giúp ta là được."

"... Ngài muốn ra biển sao?" Nữ tử nhạy bén bắt được từ này.

Đường Thời cười cười, "Sao vậy?"

"Biển lớn rất nguy hiểm, không hề an toàn như trong tưởng tượng của chúng ta. Trước đây khi khai phá thị trường trên Thiên Chuẩn Phù Đảo, Tỳ Hưu lâu đã mất vài nhóm người trên biển rồi. Lẻ loi một mình rất nguy hiểm, vừa hay Tỳ Hưu lâu có đội thuyền vận chuyển hàng hoá qua lại, nếu ngài không chê thì có thể đi cùng, chỉ có điều mỗi lần cần trả ba trăm linh thạch."

Cô nàng này đúng là giỏi chiêu sư tử ngoạm, vừa mở miệng đã đòi ba trăm.

Đường Thời vốn định một mình ra biển, nhưng suy cho cùng y không hiểu rõ tình hình trên Đông hải, để người của Tỳ Hưu lâu dẫn đường có vẻ cũng không tệ.

"Thường xuyên có người muốn ra biển giống ta sao?"

"Không phải thường xuyên, thỉnh thoảng mà thôi." Cô nương kia biết Đường Thời hỏi như vậy nghĩa là đã đồng ý, bèn nở một nụ cười xinh đẹp rồi tự giới thiệu, "Ta tên Tuyết Vũ, là người phụ trách của phân lâu này. Trước đây cũng có vài người muốn ra biển săn bắt một số thứ, nhưng thực lực cá nhân của họ không đủ nên cần dựa vào đội thuyền của Tỳ Hưu lâu. Quan hệ giữa chúng ta với Thiên Chuẩn Phù Đảo không quá căng thẳng, dù sao thì Yêu tộc cũng khá lạc hậu nên hàng hoá chúng ta đưa vào rất được hoan nghênh. Thực ra Yêu tu cũng không quá bài xích tu sĩ loài người như mọi người vẫn tưởng đâu."

Đây không phải lần đầu Đường Thời nghe thấy những lời như vậy, y hơi mỉm cười, không để lộ vẻ khác thường, nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có người nói thế đấy, ta cứ tưởng mối quan hệ giữa Tiên Phật Yêu Ma luôn là như nước với lửa chứ."

"Nào có chuyện đó, Tiên Phật Yêu Ma vẫn luôn có liên kết, ở Đại Hoang, ngoại trừ Phật tu thì trong ba đạo Tiên Yêu Ma có không ít tu sĩ đại năng* quan hệ tốt với nhau. Nếu ngài muốn tham quan Thiên Chuẩn Phù Đảo thì tốt nhất là nên đi cùng đội thuyền của chúng ta, bởi vì Tỳ Hưu lâu có lịch sử khá lâu dài ở đó nên thái độ của Thiên Chuẩn Phù Đảo với chúng ta không quá tệ.

*Đại năng: người có đẳng cấp rất cao, sức mạnh cực lớn

Tuyết Vũ giải thích một phen.

Đường Thời cũng không dài dòng, y hỏi luôn: "Vậy ta sẽ đi theo đội thuyền, nhưng không biết bao giờ các ngươi khởi hành?"

"Mấy hôm tới sẽ có hàng hoá của Tỳ Hưu lâu trung chuyển đến đây, khoảng nửa tháng sau là có thể khởi hành." Tuyết Vũ ước lượng một lát rồi trả lời.

Chỉ nửa tháng mà thôi, cũng không phải không thể chờ, vừa lúc y có thể tranh thủ tu luyện một thời gian.

Đường Thời đáp ứng, sau đó tạm thời ở lại nơi tiếp giáp giữa Đông sơn và Nam sơn.

Vì ở vùng biên giới nên hắn cũng nghe được khá nhiều tin tức về Đông sơn.

Khiến người ta bất ngờ nhất là chỉ trong mấy năm sau khi y rời đi, phân chia thế lực ở Đông sơn đã có sự xáo trộn lớn.

Trong sự kiện mười tám cảnh Tiểu Hoang, Thiên Hạ môn không hề xuất hiện, sau đó có tin đồn là họ bị Yêu tu đánh lén, toàn bộ đệ tử tinh anh của nội môn đều bị cắt cổ, tiếp đó là Chính Khí tông bị thiệt hại quá nửa, trong khi truy nã Đường Thời còn phải tranh đấu với vài môn phái khác.

Những tông môn hạng nhất thời đó như Chính Khí tông, Xuy Tuyết lâu, Ngàn Hạ môn đều gặp tổn thất nghiêm trọng trong mười tám cảnh Tiểu Hoang. Chính Khí tông chỉ còn một hơi tàn, nội môn lại không còn đệ tử nào nổi trội, chỉ có thể dựa vào các lão nhân cao tầng chống chọi. Về phần Xuy Tuyết lâu, không biết Doãn Xuy Tuyết trở lại đó lúc nào, chỉ biết sau khi thực hiện một màn thanh trừng đẫm máu từ trên xuống dưới Xuy Tuyết lâu, hắn giết luôn chưởng môn đương nhiệm rồi tiếp quản toàn bộ lâu, nghe đồn bây giờ đã kết đan rồi. Còn Thiên Hạ môn thì không thể gượng dậy được nữa, cứ như vậy mà tan biến vào sương khói, đến bây giờ đã chẳng có mấy người còn nhớ môn phái này.

Nhưng trong biến động lớn đó, việc duy nhất Đường Thời không ngờ tới là — Thiên Hải sơn và Điểm Thúy môn.

Thiên Hải sơn vốn chỉ là một môn phái hạng hai, ở Tiểu Hoang cảnh mất đi một Tuyết Hoàn cũng chẳng phải là tổn thất to lớn gì, trái lại là Tần Khê, sau khi trở về từ mười tám cảnh Tiểu Hoang, thực lực của hắn tăng tiến cực nhanh, chẳng bao lâu đã trở thành đại đệ tử đứng đầu nội môn. Đồng thời, Đường Uyển vốn có thiên phú không tệ cũng đã lên tới trung kỳ Trúc Cơ — nên sức mạnh của Thiên Hải sơn cũng không giảm đi là bao, thậm chí nhờ vào Tần Khê mà còn mơ hồ có dấu hiệu vươn lên hạng nhất.

Một việc khác cần nhắc đến, tất nhiên là Điểm Thúy môn — mà trong môn phái này cũng chỉ có một người đáng quan tâm, đó là Lạc Viễn Thương.

Tên này vốn là dạng thiên tài lập dị* trong việc tu luyện, thân ở một môn phái nhỏ bé không danh không tiếng như Điểm Thuý môn mà cũng có thể toả sáng kinh người. Một năm trước tại buổi tụ họp của các môn phái Đông sơn, chẳng ai ngờ được gã lại từ chối sự lôi kéo của đại trưởng lão Chính Khí tông, kiên quyết ở lại Điểm Thuý môn nhỏ bé kia, sống chết không đổi chỗ.

*Nguyên văn là "quái tài", chỉ người có hành vi rất quái gở, lập dị, nhưng lại có thiên phú hơn người, vì có lối suy nghĩ khác hẳn với người bình thường nên thường có thể giải quyết vấn đề hoặc phát hiện chân lý bằng cách người khác không nghĩ tới.

Khi được đại trưởng lão Chính Khí tông lôi kéo, tu vi của Lạc Viễn Thương là hậu kỳ Trúc Cơ, cũng đã sắp đến giai đoạn đột phá, nhưng không ai ngờ rằng ngay sau buổi tụ họp của Đông sơn, người ta chỉ bế quan một phát là đột phá lên Kim Đan kỳ luôn. Người có tu vi cao nhất của Điểm Thúy môn đời trước cũng mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, cái nơi rách nát như thế không ngờ lại xuất hiện Kim Đan kỳ, thật chẳng khác nào có một con phượng hoàng bằng vàng ròng bay ra từ trong ổ rơm, khiến tất cả mọi người đều choáng váng.

Kể cả Đường Thời khi biết được tin này cũng choáng luôn, hồi lâu không bình tĩnh lại được.

Trước đây khi tiến vào mười tám cảnh Tiểu Hoang, y mới chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, mà hiện tại y là hậu kỳ Trúc Cơ. Tuy rằng chênh lệch của y với những người đó đang dần dần thu hẹp lại, và trong mắt người khác thì tốc độ tăng trưởng của y cũng đã rất đáng sợ rồi, nhưng khi biết được tình hình hiện tại của những người quen cũ, y liền ý thức được một điều — như thế vẫn chưa đủ.

Tần Khê, Doãn Xuy Tuyết, Lạc Viễn Thương, ba người đó vậy mà đều đã trở thành tu sĩ Kim Đan kỳ.

Mà Đường Thời vẫn còn là hậu kỳ Trúc Cơ, nếu giao chiến một lần nữa thì chắc chắn y sẽ là bên bị áp chế.

Cái cảm giác bạn cũ còn chưa gặp lại mà máu trong người đã sôi sục cả lên này...

Đà đi lên của Điểm Thuý môn rất mạnh, Thiên Hải sơn cũng không thua kém, mấy môn phái khác như Hoành Đạo kiếm tông thì cứ đều đều như vậy, không xuất hiện nhân tài xuất chúng nào. Hiện tại Ngàn Hạ môn đã không còn là một trong những môn phái hạng nhất Đông sơn, không biết sắp tới môn phái nào sẽ thay thế vị trí của nó đây?

Nhiều khả năng là một trong hai phái Điểm Thuý môn hoặc Thiên Hải sơn.

Đường Thời vốn chẳng có cảm tình gì với Thiên Hải sơn, nên cán cân trong lòng hắn rất tự nhiên mà nghiêng về phía Điểm Thuý môn. Lạc Viễn Thương là quái nhân, nhưng tính tình gã như vậy lại đúng khẩu vị của Đường Thời.

Trong nửa tháng này, y rảnh rỗi lôi hết các loại linh thuật cũng như pháp bảo trong người ra kiểm kê một lần, đồng thời cẩn thận nghiên cứu Phong Nguyệt thần bút trên tay phải mình. Ngày đó khi y ngộ đạo, cây bút này đã hoá thành một bóng mờ nhập vào trong bút của y, nhờ thế mà công hiệu của tranh vẽ ra được tăng mạnh.

Hẳn là cái bóng của Phong Nguyệt thần bút có thể tăng cường hiệu quả khi y dùng bút, nhưng điều kiện sử dụng thì vô cùng hà khắc — chỉ có tác dụng đối với những câu thơ trong "Trùng Nhị bảo giám".

Vốn dĩ Đường Thời cũng đã từ bỏ con đường hội hoạ để chuyên tâm vào thư pháp, hoạ thường trong lý tưởng của y đã có hình dáng cụ thể, nếu có thêm Phong nguyệt thần bút bổ trợ thì chắc hẳn thành quả sau cùng sẽ rất đáng kinh ngạc.

Lúc này đây tâm thái của Đường Thời không chỉ là chuẩn bị cho nghi thức hoạ thường, mà còn là muốn tạo ra một linh bảo khiến bản thân hài lòng.

Đường Thời đã có được tầng năm, sáu và bảy của "Ấn Tuyên thập tam sách", nhưng hắn vẫn chú tâm tu luyện "Tâm Kinh" hơn, vì tiến độ tu luyện Ấn Tuyên thập tam sách ảnh hưởng tới trạng thái của Phong Nguyệt thần bút, mà Tâm Kinh thì quyết định việc Đường Thời có thể đột phá Kim Đan kỳ hay không.

Viên ngọc do màn sương màu xám ngưng tụ thành vẫn đang xoay tròn trong thức hải của y, hơn nữa càng ngày càng to hơn. Đường Thời để mặc cho dòng năng lượng ôn hoà của Tâm Kinh dung nhập vào thức hải, giúp cho thần thức của y lặng lẽ lớn mạnh dần lên.

Cảnh giới của y đã ổn định tại hậu kỳ Trúc Cơ, hơn nữa linh lực vẫn đang tích tụ với tốc độ ổn định, việc đột phá Kim Đan kỳ là trong tầm tay.

Trong khoảng thời gian này, Ân Khương nói cho y rất nhiều chuyện, từ các thế lực Yêu tu trên Thiên Chuẩn Phù Đảo đến một số phương thức công kích của Yêu tu, và cả một vài việc cần kiêng kị trên Thiên Chuẩn Phù Đảo, để tránh cho hắn gặp chuyện sau khi lên đảo. Đến khi nửa tháng sắp qua, Đường Thời mới thấy người vận chuyển hàng hoá của Tỳ Hưu lâu xuất hiện.

Ân Khương nói: "Tỳ Hưu lâu đang cố tình lôi kéo ngươi. Nếu ngươi chấp nhận thì sau này xem như có thể nghênh ngang tung hoành khắp đại lục Linh Khu luôn đấy."

Đường Thời biết nàng đang nói đến chuyện gì. "Là do linh thuật mà ta tạo ra quá đặc sắc sao?"

Mấy hôm trước ở Tỳ Hưu lâu, vừa nhìn thấy thẻ bài của Đường Thời là Tuyết Vũ đã nhận ra y ngay. Toàn bộ Tỳ Hưu lâu là một hệ thống hoàn chỉnh, có những khách hàng quan trọng cần được chú trọng chăm sóc — mà Đường Thời may mắn được xếp vào nhóm đó.

Y xem như là khách hàng có tiềm lực đáng để Tỳ Hưu lâu coi trọng, vậy nên Tuyết Vũ mới nhiệt tình với y hơn hẳn bình thường. Khi ấy Đường Thời còn không nhận ra, chỉ đến khi ra khỏi đó, nghe Ân Khương nói Tuyết Vũ đang báo lại với Tỳ Hưu lâu về việc gặp được y, Đường Thời mới biết mình được chú trọng chăm sóc.

Trong mấy ngày ở tạm tại đây không thấy có gì bất thường, có vẻ Tỳ Hưu lâu chỉ đơn thuần muốn lôi kéo y mà thôi, vậy nên Đường Thời cũng không để tâm nữa.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày ra khơi, y đi từ biên giới Nam sơn tới bờ biển, từ xa đã có thể nghe được tiếng sóng ào ào. Trên bến tàu không nhiều thuyền cho lắm, rất nhiều người đang vội vàng cất đồ vào trận pháp không gian đặc thù trên thuyền.

Tuyết Vũ dẫn Đường Thời đến gặp một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất bình thường: "Đây là Chu Quyền, thuyền trưởng của đội thuyền lần này, ngài chỉ cần ở trên thuyền của hắn là được. Ta đã nói sơ qua tình hình với Chu Quyền, nếu cần gì thì ngài cứ nói với hắn."

"Xin chào Chu tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu."

Đường Thời liếc mắt một cái đã nhận ra tu vi của người này cao hơn mình. Y chỉ mơ hồ có cảm ứng, nghe Ân Khương thầm nói "Trung kỳ Kim Đan" mới xác định được.

Người tu vi thấp gọi người tu vi cao là tiền bối, đó là chuyện bình thường.

Chu Quyền không phải là người nhiều lời, hắn đưa Đường Thời lên thuyền, dẫn y về phòng mình xem qua rồi mới nói: "Đông hải mênh mang, trên biển có rất nhiều chuyện kỳ quái. Ta nghe nói ngươi là khách quý của Tỳ Hưu lâu chúng ta, nhưng ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ — trên con thuyền này còn có Yêu tu, nên không được nói ra dù chỉ một câu bất mãn với Yêu tu, dù sao chúng ta cũng là người làm ăn. Đương nhiên động thủ càng không được..."

Đây mới là việc làm Đường Thời kinh ngạc, trên thuyền này có cả Yêu tu sao?

Y cảm thấy mình lên nhầm thuyền giặc luôn rồi — má nó chứ, đến cả Yêu tu cũng có, muốn chơi trò gì đây hả?

Y dùng hai ngón tay chạm nhẹ lên mắt, lập tức trong đôi mắt có ánh sáng vàng loé lên. Đến khi một lần nữa nhìn xung quanh thuyền, liền thấy một trong hai nam nhân đứng trên boong thuyền biến thành đầu người thân báo, một nữ tử đang thu dọn buồm thì chợt có một cái đuôi cáo phía sau...

Những thứ nhìn thấy hơi quá sức chịu đựng, Đường Thời thu hồi phép thần thông*, thấy hơi lạnh người.

*Thần thông: "thần" là tâm niệm, "thông" là thông suốt. Trong ngữ cảnh này, thần thông là tâm niệm thông suốt, xuyên qua sự vật nhìn thấu bản chất, không bị ngoại lực mê hoặc.

Ân Khương châm biếm: "Nhập gia tuỳ tục, tập cho quen đi."

Đường Thời đột nhiên không sợ chết mà hỏi một câu: "Ân Khương, ngươi có đuôi không?"

Ân Khương lập tức nổi giận, sống chết lăn lộn trong hộp, "Ngươi mới có đuôi ấy! Chờ bà đây ra được bên ngoài chắc chắn sẽ tóm ngươi lại nhét cho mười tám cái đuôi, để xem lúc đó ngươi còn dám cười nhạo lão nương nữa không! Chết tiệt, thả ta ra ngoài!"

Đường Thời nhướng mày, y biết Ân Khương náo loạn cũng vô ích, có điều hắn cũng hơi sợ lỡ đâu khi lão bà này ra ngoài lại thật sự định làm gì mình, nên chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: "Rồi rồi, Ân Khương tiền bối, ngài là cao nhân, là Yêu tu xuất trần, đừng so đo với ta làm gì, ta chỉ hỏi một chút thôi mà."

Trong khi bọn họ ầm ĩ, thuyền cũng đang từ từ rời bến.

Con thuyền này được điều khiển bằng linh lực và trận pháp, chỉ cần có một người khống chế trận pháp là có thể di chuyển ổn định.

Đường Thời đi ra, đứng trên boong tàu nhìn về phía bờ biển dần dần trôi xa, thấy người của Tỳ Hưu lâu bao gồm Tuyết Vũ đứng trên bến tàu, vừa nhìn về phía con thuyền của họ vừa hô to "Thuận buồm xuôi gió, sớm trở về."

Quay đầu lại, Đường Thời liền thấy sau lưng là biển cả mênh mông, dõi mắt nhìn không đến cuối, trời màu lam, nước cũng màu lam, trời nước nối liền không thấy một khe hở, mượt mà đến hoàn mỹ.

Chu Quyền cầm một tẩu thuốc trên tay, ngồi hút bên lan can thuyền, tựa như vô số lão già bình thường trên đời này. Đường Thời không nhịn được mà đi tới ngồi cùng.

Chu Quyền cười khà khà, hà một hơi nhuốm gió biển mặn mòi, lười biếng hỏi y: "Có phải bỗng thấy lòng trống rỗng không? Rời khỏi đại lục Linh Khu, còn có người hô "thuận buồm xuôi gió"... Khiến người ta chợt nhớ tới khi còn là người thường..."

Nghe cũng có lý, nhưng Đường Thời chỉ hơi mỉm cười rồi thôi.

Dù con thuyền này cũng rất lớn, nhưng so với toàn bộ Đông hải mênh mông thì một hạt đậu cũng không bằng.

Bọn họ cứ thế mà nổi nổi trôi trôi, đi về phía trước.

"Chu tiền bối đã tu Đạo bao nhiêu năm rồi?" Đường Thời đột nhiên có hứng thú bắt chuyện.

Chu Quyền phà một hơi thuốc, trên khuôn mặt nhàn nhạt nếp nhăn nhuốm vài phần tang thương, "Chắc là hơn ba trăm sáu mươi năm... Nhớ không rõ nữa..."

Hơn ba trăm sáu mươi năm?

Trung kỳ Kim Đan.

"Tiểu tử, ngươi tu hành chưa lâu lắm đúng không?" Chu Quyền quay đầu sang hỏi.

Đường Thời gật đầu: "Đúng là thời gian không dài, nhưng hình như ta cũng không nhớ rõ."

Tính thử ra, có lẽ là năm hay sáu năm rồi? Từ Luyện Khí kỳ đến đến trung kỳ Trúc Cơ, thế nhưng cũng chỉ tốn vài năm.

"Đường tu chân dài đằng đẵng, hơn nữa còn phụ thuộc vào thiên phú và kiên trì, thiên phú tốt thì ba bốn năm là có thể kết đan, nếu không tốt giống ta thì có khi trúc cơ vài trăm năm mới kết đan được. Tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ là một trăm năm, Trúc Cơ kỳ là ba trăm, Kim Đan kỳ năm trăm năm, lão quái Nguyên Anh kỳ có tới hơn một ngàn năm thọ mệnh, càng đừng nói tới những cảnh giới cao hơn nữa..."

Tới bây giờ Đường Thời mới bắt đầu tính đến việc mình sẽ sống bao lâu, tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ là ba trăm năm, mà hiện tại y mới bao nhiêu tuổi? Trông về phương xa, Đường Thời nhìn vầng sáng của trận pháp đang rẽ ra từng đợt sóng, cười nói: "Có vẻ Chu tiền bối qua lại giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và đại lục Linh Khu không ít lần, chi bằng kể một chút chuyện nơi đó được không?"

Chu Quyền cười hai tiếng không rõ lý do, sau đó không ngờ lại thực sự bắt đầu hàn huyên cùng Đường Thời.

Thực ra Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng chỉ là đảo nổi cách không xa mặt biển lắm mà thôi, nước biển phía dưới di động nhưng hòn đảo bên trên vẫn giữ nguyên vị trí.

"Bốn tộc lớn của Thiên Chuẩn Phù Đảo là chim bằng, khổng tước, hổ và báo, một nửa là loài chim một nửa là giống thú. Bọn họ không phân chia thế lực theo môn phái và gia tộc như Đạo tu chúng ta, mà dựa vào huyết thống. Chủng tộc tương đồng sẽ tụ lại với nhau, mà cấp bậc của huyết mạch cũng phân chia cao thấp, huyết thống cao quý sẽ có địa vị cao hơn huyết thống thấp hèn. Huyết thống chính là yếu tố quan trọng nhất trong việc tu hành của họ — Yêu tu cũng phải độ kiếp, Yêu tu có huyết thống càng cao quý thì thiên kiếp càng mạnh, nhưng xác suất vượt qua thành công của họ lại cao hơn. Vì sao lại thế thì ta cũng không rõ, ta có phải Yêu tu đâu."

Chu Quyền nói vậy, nên thắc mắc của Đường Thời chỉ có thể nhờ Ân Khương giải đáp: "Cái gọi là huyết thống cao quý hay thấp hèn, chẳng qua chỉ là xem huyết mạch của nó giống với thuỷ tổ đến đâu. Yêu tu thời sơ khai hiển nhiên là mạnh nhất, kẻ nào càng tiếp cận với Yêu tu đẳng cấp cao nhất, kẻ đó sẽ càng có được lực lượng truyền thừa lớn hơn, uy lực của thiên kiếp mạnh đến đâu cũng không hơn được sự phù hộ của huyết mạch."

"Có điều tình hình trên Thiên Chuẩn Phù Đảo dạo này dường như có biến động..."

Chu Quyền nghĩ tới hàng hoá trên thuyền của họ lúc này mà hơi kinh sợ. Đến độ tuổi và tu vi của hắn, đã không còn nhiều thứ có thể khiến hắn mất bình tĩnh đến vậy.

Yêu tu muốn mua một số lượng lớn vũ khí, chỉ sợ là có ý đồ nguy hiểm.

Gần đây mâu thuẫn giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên khá lớn, tình hình khi căng thẳng khi thả lỏng, không biết khi nào mới có kết quả rõ ràng.

Chu Quyền nói sơ qua về quan hệ giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo, Đường Thời liền hiểu rõ.

Quan hệ giữa hai thế lực này không như nước với lửa như người đời tưởng tượng, Ân Khương đã nói với y từ trước, hầu hết Yêu tu và Phật tu vẫn có thể chung sống hoà bình.

Thời gian trên biển cứ thế trôi qua từng ngày trong những cuộc hàn huyên, đến ngày thứ bảy hết chuyện để nói, hai người bắt đầu uể oải chơi cờ, đến khi chơi cờ cũng chơi phát ngán, Đường Thời trăm trận trăm thua, đã chán chẳng buồn tức, "Cái trò này căn bản là kiểm tra tinh thần lực, ngươi là trung kỳ Kim Đan, kiểu gì chẳng tính cờ nhanh hơn ta."

Không thể ngờ lại có ngày chơi cờ thôi mà cũng khổ sở như vậy.

Người thường chơi cờ vây, cùng lắm là có thể tính đến vài nước tiếp theo, nhưng các tu sĩ thì khác, có tinh thần lực cuồn cuộn chống đỡ, một nước cờ cũng có thể phân tích cực lâu. So cờ chính là so khả năng tính toán của hai người, có liên quan trực tiếp tới tinh thần lực — Đường Thời chỉ là hậu kỳ Trúc Cơ, dù có tuy luyện "Tâm Kinh" thì cũng không thể so được với trung kỳ Kim Đan như Chu Quyền.

Chu Quyền tuỳ tiện phất tay một cái, bàn cờ liền biến mất. Hắn vắt chéo chân, dùng tẩu thuốc chỉ chỉ, nói: "Nhìn kìa, Tiểu Tự Tại Thiên đó."

Đường Thời đang nửa nằm trên boong tàu, nghe vậy liền chấn động, lập tức đứng bật dậy, đúng lúc đụng phải một ngọn sóng bạc đầu đang lao tới, tức thì bọt nước tung toé khắp nơi thành những mảnh vụn lấp lánh.

Y đứng thẳng tắp, ngắm nhìn vùng đảo từ nơi xa, cho tới khi nhìn đến hòn đảo lớn nhất, cao nhất trong đó. Chỉ cần nhìn từ xa như vậy thôi, đã thấy nơi đó như bao trùm trong không khí cổ xưa tĩnh mịch.

Phiêu bạt trên biển hơn một tháng, đột nhiên thấy núi thấy đảo hẳn nhiên là một việc khiến người ta phấn chấn.

Nhưng những người ở trên thuyền, trừ Đường Thời ra thì đều có vẻ bình thường như không.

Chu Quyền đứng sau lưng y nói: "Đã thấy Tiểu Tự Tại Thiên, vậy là cũng sắp đến Thiên Chuẩn Phù Đảo rồi... Sau này nhìn thêm vài lần là thấy bình thường ngay thôi..."

Thanh âm của hắn có vẻ già cỗi, Đường thời lấy tay day nhẹ ấn đường, trong trí nhớ có gì đó mơ hồ hiện ra, nhưng đến khi xoay người lại thì đã không còn nhớ rõ.

Y liếc nhìn một lần cuối về phía quần đảo Tiểu Tự Tại Thiên đã dần trôi xa, rồi đưa mắt sang phía mục đích chính của mình — Thiên Chuẩn Phù Đảo.

Đó là một hòn đảo lớn dạng kim tự tháp, nổi lơ lửng trên mặt biển. Y cảm giác được trong túi trữ đồ của mình, chiếc hộp kia có động tĩnh khác thường.

Ân Khương hiện ra, cùng Đường Thời nhìn về phương xa... Thiên Chuẩn Phù Đảo, ta đã trở về...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro