Chương 25: Viện Điều Dưỡng Bình An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
                   *********************
Lỡ đâu xuất hiện kẻ mật báo, vậy gã sẽ là một quả bom hẹn giờ, không thể mặc kệ.

Từ phản ứng của y tá trưởng có thể đoán được bệnh nhân rất quan trọng đối với bọn họ, mọi người chỉ trả lời vấn câu hỏi mà thôi, sẽ không bị trách phạt, trách nhiệm đều quy lên hết trên người kẻ chủ mưu là cậu.

Tối qua bọn họ rút dây động rừng, vì kiểm chứng một số chuyện cậu chỉ đành mạo hiểm để người của viện điều dưỡng chủ động dâng manh mối cho mình.

“Tôi có vấn đề ở đôi mắt.” Người tiết lộ bệnh tình sau Quý Ngư lại là Sở Ưng, người nọ đã ăn cơm xong, anh buông đôi đũa cùng Quý Ngư nhìn nhau một cái.

Đào Viên đang ngồi ngơ ngẩn, nghe Quý Ngư và Sở Ưng nói cũng phản ứng lại: “Tôi bị tật ở cạnh tay.”

Trương Mẫn nhìn thấy đã có ba người khai tình trạng bệnh, thở dài một hơi, vuốt mặt nói: “Mặt của tôi ngày càng đơ, cơ mặt không còn linh hoạt nữa.”

“Tôi thì đau đầu, mấy ngày nay cơn đau càng dữ dội hơn, chỉ có thể dựa vào uống thuốc để giảm bớt.” Lý Ngọc dùng nắm tay chống đầu vẻ mặt thống khổ.

“Tôi, tôi bị tật ở chân.” Bệnh nhân mới tiến vào cùng lượt với Quý Ngư gật gù vâng vâng dạ dạ nói.

Hồ Tư Vũ nhìn những người khác đều nói ra, vẻ mặt hoảng loạn, trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, sau khi thấy tất cả ánh mắt tập trung trên người mình, cô xua tay: “Tôi, tôi không biết, tôi không có hỏi.”

Đào Viên trừng to mắt kinh ngạc nhìn cô, người này cũng quá vô tư rồi, rõ ràng cảm thấy viện điều dưỡng có chỗ không thích hợp, ngay cả tình trạng bệnh cũng không hỏi hộ lí.

Trương Mẫn thở dài một hơi, cảm thấy có chút đau đầu: “Sao cô không hỏi hộ lí, chắc cô cũng hiểu việc biết được tình trạng sức khoẻ là rất quan trọng nhỉ, nế đợi sau này mới vỡ lẽ thì đã chậm rồi.”

Hồ Tư Vũ thoạt nhìn sắp khóc tới nơi: “Tôi, tôi không dám, hộ lí hung dữ lắm.”

“Hộ lí của ai mà không hung dữ chớ, tuy bọn họ không nói rõ nhưng vẫn cho cô vài câu nhắc nhở đơn giản rất dễ đoán.” Lý Ngọc hận rèn sắt không thành thép nói.

Đào Viên nghe đến đó, nhìn thoáng qua Quý Ngư, hộ lí kia đối xử với cậu khá tốt, chỉ hung dữ với những người khác.

“Lý Ngọc, kiềm chế cảm xúc chút đi, cơn đau đầu nghiêm trọng thêm bây giờ.” Trương Mẫn nhắc nhở nói.

Lý Ngọc cũng biết đau đầu khiến bản thân trở nên gơi dữ dằn, vì thế hít sâu một hơi bình tĩnh lại.

Quý Ngư im lặng nghe hết cuộc trò chuyện nhịn không được nghĩ tới giấc mơ tối qua, trong mơ quái vật kia như được chấp vá từ các bộ phận cơ thể của con người, chỉ là vẫn chưa hoàn chỉnh.

Nghĩ đến đây cậu lập tức sởn tóc gáy, nếu gã quái vật kia sống dậy thì phiền to rồi.

Bây giờ còn một hồi vấn đề cậu muốn làm rõ ràng, Quý Ngư ngẩng đầu hỏi Trương Mẫn: “Lưu Binh có vấn đề ở chân sao?”

Trương Mẫn suy nghĩ một chút nói: “Chắc vậy, tuy anh ta chưa từng đề cập đến nhưng mức độ bệnh chuyển biến nghiêm trọng hơn chúng ta nhiều, thường xuyên cà nhắc một chân.”

Quý Ngư gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Khoảng thời gian sau đó trên bàn cơm không có người nói nữa, mọi người đều lâm vào trầm tư, tiêu hoá tin tức vừa thu hoạch.

Thời gian dùng bữa kết thúc, mọi người lục tục đứng dậy, chờ tất cả đi xa, Quý Ngư mới nhỏ giọng nói với Đào Viên: “Nếu buổi tối không thấy tôi liên lạc với cậu, thì chứng tỏ đã bị kéo đi làm kiểm tra rồi nhưng hôm nay lại không phải lượt của tôi, cho nên khi tình huống đó xảy ra cậu cứ liên liện với Sở Ưng để trao đổi manh mối, nhớ rõ nói với anh ta rằng ‘ Giữa bảy bệnh nhân chúng ta có kẻ mật báo ’ .”

Đào Viên nghe Quý Ngư dặn dò cảm giác có hơi khiếp sợ, cậu đã biết nhiều tin tức đến thế á, rõ ràng tối qua và trưa nay hai người đều hành động cùng nhau, sao cậu ta không nhìn thấu được cái gì hết vậy?

Lúc này số 9 thấy Quý Ngư đứng lên lập tức bước tới, trước khi rời nhà ăn hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua Đào Viên vẫn đứng tại chỗ ngô nghê hồi tưởng quá khứ.

........

Tới phòng số 214, Quý Ngư xoay người nhìn cặp mắt đen kịt của số 9, “Anh có biết kiểm tra sẽ làm những gì không?”

“Sao đột nhiên ngài lại hỏi tới chuyện này."số 9 rũ mi, sao lại hỏi chuyện kiểm tra, hôm nay chưa đến lượt cậu mà……

Hắn bất chợt nhớ tới thời điểm ăn cơm có vẻ đã xảy ra gì đó, cho nên cậu mới đoán lượt kiểm tra sẽ tiến hành sớm hơn.

“Tôi không biết, hộ lí bọn tôi và bác sĩ phụ trách kiểm tra mỗi nhóm đảm nhận một việc riêng, ngày thường gần như không giao lưu với nhau.” Số 9 nhún vai bất đắc dĩ nói.

Mỗi nhóm đảm nhận một việc riêng?

“Hô lí không phải nhân viên của viện điều dưỡng hả?” Quý Ngư đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía số 9, đôi mắt tỏa sáng.

“Không phải.” Số 9 sâu xa nhìn cậu một cái: “Hộ lí là người được thuê, cách một đoạn thời gian sẽ đổi một nhóm người mới, có điều tôi làm việc ở đây cũng khá lâu rồi……”

Những hộ lí kia biết viện điều dưỡng đang thực hiện một nghiên cứu nào đó, nói đúng hơn là bọn họ biết một chút nhưng không đầy đủ, nếu gây nguy hiểm cho bọn họ.

Nếu số hộ lí kia đều bị đổi vậy tại sao số 9 lại thuê dài hạn, chẳng lẽ hắn không giống với những hộ lí khác?

Quý Ngư nghi hoặc liếc mắt nhìn số 9 một cái.

Số 9 thản nhiên đón nhận ánh mắt của cậu cười không nói lời nào, hiện tại vẫn chưa đến lúc, nếu cậu đoán ra chân tướng sẽ bỏ chạy mất.

Quý Ngư thấy số 9 không nói lời nào cũng biết không thể tiếp tục cậy thăm dò tin tức từ hắn, vì thế cậu không nói chuyện nữa mà ngồi ở mép giường ngắm nhìn ngoài cửa sổ.

Số 9 nhìn đồng hồ điểm 16:00 xoay người rời khỏi phòng đi lấy thuốc.

Nghe được tiếng đóng cửa, Quý Ngư lập tức sử dụng đạo cụ tai nghe.

Đây là đạo cụ công nghệ cao, lúc cậu dạo trong cửa hàng hệ thống cũng có nhìn thấy, chỉ là mua không nổi nên bỏ qua, tuy chỉ có công năng trò chuyện nhưng thắng ở chỗ nhỏ gọn tiện lợi dễ dùng, lại còn có Popup*, có thể lựa chọn người trò chuyện.

<<*Popup là một dạng hộp thoại nhỏ tự động bật lên trên trang Website khi có người mở trình duyệt hoặc truy cập Website>>

Quý Ngư vừa mới nhớ ra còn chưa hỏi chuyện nằm mơ, vừa vặn có thời gian nên tranh thủ hỏi một chút, thời gian hộ lí lấy thuốc đều là thống nhất, hiện tại chu vi xung quanh Đào Viên khẳng định cũng không ai.

Đào Viên nhận liên lạc rất nhanh, Quý Ngư không nói thẳng mình mơ dạng gì, mà hỏi giấc ngủ của cậu ta tối qua như thế nào.

“Anh vừa nói tôi mới cảm thấy có hơi kì quái, đêm qua căng thẳng ngột ngạt như thế tôi lại ngáp mấy cái, trở về phòng thì ngã đầu ngủ luôn.” Đào Viên nói

“Vậy cậu có nằm mơ không?” Quý Ngư hỏi tiếp.

“Không có, tôi ngủ ngon lắm.” Đào Viên đáp.

Không ngờ Đào Viên không nằm mơ, thật sự chỉ có mình cậu mơ thôi sao? Quý cá nghĩ chờ lát trao đổi manh mối rồi hỏi Sở Ưng sau.

“Thuốc hộ lí đưa cậu có uống không?” Quý Ngư hỏi.

“Lúc đầu tôi định uống rồi nhân cơ hội vào vệ sinh nôn ra, kết quả hộ lí cứ nhìn chằm chằm không rời, phải đợi thật lâu mới nôn được__"  Đào Viên lúc này cũng phản ứng lại, cậu ta ngủ ngon như vậy là do thuốc có vấn đề.
                         **************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro