Chương 34: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Trình Khanh Khannh tỉnh lại mặt trời đã vươn tới cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên mặt, tựa như một bàn tay dịu dàng vuốt ve cô, cô dụi dụi mắt, thích ứng với anh sáng một chút mới từ từ trên giường ngồi dậy.

Gian phòng của Trình Khanh Khannh mang phong cách điền viên, cô nhớ rõ đây là nơi cô sinh hoạt sau khi kết hôn với Bạch Duyên Đình.

Lướt mắt nhìn xung quanh, cô có chút hoảng hốt, mặc quần áo rời giường, đi vào trong phòng vệ sinh, xuyên qua tấm gương nhìn người ở bên trong, cô hồi lâu chưa hoàn hồn, đưa tay sờ mặt chính mình, xúc cảm tinh tế nơi đầu ngón tay , đây hết thảy đều nói cho cô biết, mọi thứ trước mắt không phải mộng.

Cô trở về, rốt cục cô đã trở về.

Mang theo ký ức bào mòn, mang theo thân người đầy tội lỗi, cô rốt cục lại trở về đây, nơi.... cô bất chấp tất cả để thoát ra.

Đời trước cô sống quá mức hồ đồ, đến khi đối mặt với cái chết cô mới triệt để nhận ra, thế nhưng tất cả đã quá muộn, cô còn chưa có cơ hội để bù đắp thì đã phải rời đi, nhưng bây giờ. . .

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, sau đó là thâm âm của Bạch Duyên Đình:

"Khanh Khanh, em đã tỉnh chưkhông?"

Hắn trên cửa gõ mấy lần, cũng không có chờ đến khi có người mở cửa, hắn dứt khoát trực tiếp vặn mở cửa tiến đến, cửa phòng vệ sinh không có đóng bên trên, cho nên cô vừa quay đầu lại liền thấy hắn từ cửa đi vào.

Trước mắt lại quanh quẩn hình ảnh cô tránh né hắn ngày trước, khoảnh khắc hắn uống cạn ly rượu cô rót cho hắn, cho dù biết rõ cô hạ độc hắn.

Thời điểm đó hắn rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở ? Cô không biết. . .

Thế nhưng cho dù khổ sở, cho dù đau khổ, nhưng vẫn lo lắng cô sẽ bị liên luỵ, để cô trốn đi.

Về sau hắn sống thế nào? Bạch Hạo Hiên muốn mượn cô tay diệt trừ hắn, lừa cô thuốc kia chỉ là thuốc ngủ, mượn đao giết người hòng diệt trừ hậu hoạn về sau.

Cô thật đúng là đáng khinh, hắn rõ ràng đối cô tốt như vậy, thế nhưng cô lại một mực bị che đôi mắt, chưa hề lựa chọn tin tưởng hắn, năm lần bảy lượt tổn thương hắn, lần lượt đẩy hắn xuống vực sâu đau khổ, thế nhưng cho dù cô tàn nhẫn thành cái dạng này, ác liệt thành cái dạng này hắn lại một mực đối tốt với cô - không rời không bỏ, cho dù cô biến thành tên điên hắn vẫn canh giữ ở bên cạnh cô, hắn thật đúng là ngốc a, rốt cuộc cô có gì đáng để hắn yêu thương thành cái dạng này?

Bạch Duyên Đình tiến đến thấy được cô trong phòng vệ sinh, lập tức thở dài một hơi, cười nói:

"Hôm nay làm sao ngủ lâu như vậy, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mau ra đây ăn đi."

Cô bất động, chỉ là lẳng lặng ngắm nhìn hắn, Bạch Duyên Đình rất nhanh phát hiện trong hai mắt cô giống như ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng mang theo thâm ý người khác nhìn không thấu, ánh mắt của hắn siết chặt, một mặt lo lắng nói:

"Làm sao rồi? Vì sao nhìn tôi như vậy? Có phải là tối hôm qua gặp ác mộng rồi?"

Gả cho hắn nhiều năm như vậy, cô chưa hề có ý định tìm hiểu hắn, về sau, cô dùng một đời tìm hiểu có đủ hay không?

Cho dù trải qua hai đời đau khổ, thế nhưng là bất kể nói thế nào, cô cuối cùng vẫn là trở về, mà hắn vẫn một mực không hề rời đi, cô vẫn có cơ hội đi tìm hiểu hắn, yêu hắn đi.

Vận mệnh cho cô một trò đùa lớn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là công bằng đối với cô.

Sắc mặt hắn càng ngày càng ngưng trọng, cô cũng không muốn hắn quá mức lo lắng, liền nhìn hắn ôn nhu cười một tiếng, cảm ơn vận mệnh, Trình Khanh Khanh và hắn về sau mãi không tách rời.

"Bạch Duyên Đình, còn nhớ mô hình máy bay anh đưa cho tôi không? Tôi vẫn luôn giữ lại."

Vốn dĩ Bạch Duyên Đình thấy mặt cô sắc khác thường, một mặt lo lắng nhìn qua cô, không nghĩ cô đột nhiên nóimột câu như vậy.

Máy bay mô hình?

Lần duy nhất hắn đưa máy bay mô hình cho cô là lúc cha hắn tái hôn, tại vườn hoa huân y ở Bạch gia, chuyện ngày đó hắn vẫn luôn nhớ kỹ, mà cô bây giờ lại đột nhiên nhắc tới.

Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy thân thể tựa như nhận một kích thật mạnh , hắn lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, một mặt không dám tin nhìn qua cô.

Cô. . . Nhớ lại sự tình trước kia sao?

"Khanh. . . Khanh Khanh." Hắn vô ý thức kêu lên tên của cô, bởi vì cảm xúc phức tạp phun trào, hắn tiếng nói đã biến âm điệu: "Em. . ."

Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, cười với hắn càng xán lạn:

"Tôi là Trình Khanh Khanh, tôi trở về rồi."

Hắn cũng không có kinh hỉ, ngược lại trở nên hoảng hốt sợ hãi, ánh mắt sợ hãi nhìn qua cô:

"Em nhớ tới sự tình trước kia sao?" Ngữ khí hắn tra hỏi cũng lộ ra cẩn thận từng li từng tí.

Nhìn qua bộ dáng của hắn cô thật sự là chua xót lại khổ sở trong lòng, cô kìm né nước mắt, cực lực ổn định thanh âm nói: "Đúng vậy a, tôi trở về."

Hắn bứt rứt sờ sờ gấu quần, lại liếm liếm môi khô ráo, muốn nhìn qua nhưng lại không dám nhìn, nhu chiếp nửa ngày sau mới nói: "Em. . . Em còn hận tôi không? Còn chán ghét tôi không?"

Trình Khanh Khanh rốt cục kìm không được, nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, cô nghẹn ngào, trùng điệp lắc đầu:

"Em không hận anh, cũng không ghét anh." (*từ đây sẽ đổi cách xưng hô cho tình cảm xúc động đậy nha)

Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo hoài nghi, hắn hoài nghi là mình nghe lầm.

Trình Khanh Khanh lại nhắm mắt, đem cảm xúc đang cuộn trào trong cơ thể cưỡng chế lại, lại mở mắt ra, đôi mắt vốn đã ửng đó lại thêm kiên định, trên mặt cô mang theo ý cười, ôn nhu hướng hắn nói:

"Em chưa kịp nói với anh lời này, Bạch Duyên Đình, em hy vọng bây giờ em nói ra vẫn còn kịp".

Hắn không nói chuyện, nhìn qua giống như là bị câu "Em không hận anh, cũng không ghét anh." cho kinh ngạc đến ngây người, giờ phút này chỉ kinh ngạc nhìn cô xuất thần.

"Em muốn nói cho anh biết, Bạch Duyên Đình, em yêu anh."

". . ." Hắn có chút hoảng hốt, "Em. . . Nói cái gì?"

Cô bình tĩnh nhìn qua hắn, mỗi chữ mỗi câu nói đến phá lệ kiên định:

" Em nói em yêu, Bạch Duyên Đình, em yêu anh."

Thật lâu sau hăn không có phản ứng, thân thể cũng giống là bị định trụ, khóe miệng của hắn hít hít, thế nhưng là tựa như bất kể có cố gắng thế nào vẫn không nói nên lời, cũng không biết qua bao lâu, tựa như bị niệm chú giam cầm, cuối cùng hắn vui mừng đến phát cuồng lấy lại tinh thấn, giờ phút này hắn đã không biết nên nói cái gì, chỉtheo bản năng chạy tới một tay lấy cô kéo vào trong ngực, ôm thật chặt.

Hai tay như muốn giam cầm cô, mặt chôn chặt trên vai cô, hắn mạnh mẽ hô hấp như cố lấp đầy mùi hương cô trong khoang mũi, tựa như chỉ có thể hắn mới tin tất cả lời cô nói là sự thật.

"Khanh Khanh. . . Khanh Khanh. . ."

Hắn từng lần một thì thào hô hoán tên cô, trừ gọi tên cô ra hắn đã không biết nên làm sao để biểu đạt trong cảm xúc phức tạp trong mình.

Mặc dù thời gian chỉ là một đêm, nhưng một đếm này đối với Trình Khanh Khannh là trả qua sinh tử luân hồi, cùng hắn sinh ly tử biệt, đau khổ trong lòng vẫn ở ẩn nhẫn chưa phai, thế nhưng vừa tỉnh dậy, hắn vẫn bên người cô, hắn còn không hề rời đi, hắn ngay trước mắt của cô, cô còn chạm tới hắn, cô còn nghe được thanh âm của hắn.

Cô cũng ôm hắn thật chặt, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói cùng hắn, có tình cảm đang mãnh liệt cuộn trào muốn tỏ cùng hắn, thế nhưng giờ này khắc này, ôm lấy thân thể ấm áp của hắn thật rõ ràng, cô lại chỉ có thể rơi lệ, đem tất cả khí lực để cảm nhận hơi ấm của hắn.

Bạch Duyên Đình vân luônlo lắng nhất chính là có một ngày cô sẽ nhớ lại chuyện trước kia, đối với hiểu lầm của cô với hắn càng sâu, cô càng chán ghét hắn, hôm nay hắn đá cảm nhận được hạnh phúc, vô cùng vui vẻ,, hắn chỉ hy vọng thời gian có thể dừng lại, thế nhưng dù vậy "cô cuối cùng cũng nhớ lại chuyện trước kia", chuyện này như một quả bom nổ chậm, một ngày đó liền có thể đem hắn nổ thịt nát xương tan.

Thế nhưng bây giờ...

Điều hắn lo lắng đã không xảy ra, cô không có chán ghét hắn, không có hận hắn, không có muốn rời đi.

Mà cô còn nói. . .

Bạch Duyên Đình, em yêu anh..

Cô nói, cô yêu hắn.

Hắn chưa từng dám nghỉ điều xa xỉ này...Nhớ lại tất cả ân oán tình thù, cô chấp nhận vứt bỏ mà yêu hắn.

Giờ khắc này, những lời này của cô đối với hắn chình là một loại khẳng định bao năm qua, anh trả giá nhiều như vậy không phải không có hồi báo, cô gắng của anh tôi đều biết, cho nên hiện tại, Bạch Duyên Đình à, tôi yêu anh, quá khứ trước kia tôi đề tha thứ.

Chuyện cũ giữa chúng ta xí xóa, không nhắc lại nữa.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, thời gian lẳng lặng ở bên người xuôi chảy, hai người liền như vậy ôm nhau thật chặt, ai cũng không đành lòng quấy rầy thời gian tĩnh mịch tươi đẹp lại.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới đưa cô buông ra, ôn nhu giúp cô lau sạch nước mắt, khàn khàn tiếng nói nói:

"Tốt, chúng tôi ra đi ăn cơm đi, thời gian không còn sớm."

Cô gật gật đầu, "Vâng."

Bọn họ có cả đời để yêu nhau đi, không cần vội vã.

Cô đi theo Bạch Duyên Đình ra gian phòng, đã thấy dưới lầu hai bảo bối đã ôm lấy ly sữa tươi uống tới, vừa nhìn thấy cô, Tiểu Cảnh liền cười với cô nói: "Mama, sữa bò còn đã giúp mẹ làm ấm rồi, mau tới!".

Trình Khanh Khanh đã không cách nào hình dung được, giờ phút này nhìn hai tiểu bảo bối là cảm, giác gì, mặc dù cô chung sống với chung lâu như vậy, nhưng trước đó cô lại không phải là cô, giờ phút này, cô thân phận Trình Khanh Khanh nhìn qua bọn chúng, dùng thân phận mẹ ruột để nhìn chúng, cô chỉ cảm thấy mắc nợ chúng rất nhiều.

Cô đi xuống lâu, dùng ngón cái ôn nhu đem sữa bò trên miệng Tiểu Cảnh lau đi, Tiểu Cảnh phát hiện cô hốc mắt hồng hồng, lập tức nhướng mày lên lo lắng hỏi:

"Ma ma làm sao rồi? Vì sao lại khóc rồi?"

Tiểu Nhã ngồi dối diện anh trai nghe như vậy vội vàng từ trên ghế trèo xuống, cộc cộc chạy tới bên cô, đôi mắt to óng ánh nhìn cô chăm chú, thấy mắt mẹ quả nhiên đỏ, đôi mắt to tinh nhuận của bé lập tức đỏ lên, mềm giọng gọi:

"Ma ma. . ."

Thanh âm của bé khiến cô thật đau lòng a, bọn chúng hiểu chuyện đến như thế khiến cô càng đau lòng, lúc trước rốt cuộc cô trúng tà gì lại cho rầng hai bảo bối đáng yêu như thiên sứ là ma quỷ? Nghĩ đến những năm qua cô không hiện diện trong cuộc sống của chúng cô liền cảm giác đau khổ, cô nhịn không được kéo chúng vào lòng, kìm nước mắt lắc đầu nói:

"Ma ma không khóc, ma ma chỉ là thật cao hứng."

Thật cao hứng cô còn có thể lại nhìn thấy các con, thật cao hứng, cô còn có thể có cơ hội yêu thương các con.

Nhưng không sao, về sau vẫn còn thời gian, đủ cho cô chầm rãi bù đắp nhưng thua thiệt mà chúng phải trải qua.

Bạch Duyên Đình đứng ở một bên g nhìn qua đây hết thảy cười nhẹ nhàn, không phải là không có cảm thán, quả bom nổ chậm mà hắn nom nóp lo sợ đã không còn, những điều mà hắn lo lắng đã không phát sinh, về sau cũng sẽ không, mặc kệ cô nói cái gì hắn đều đáp ứng, cô muốn hắn làm cái gì hắn sẽ làm cái đó, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh hắn, làm vợ của hắn, làm mẹ của con hắn.

Hắn thu hồi suy nghĩ, dùng ngón cái cùng ngón trỏ đè lên khóe mắt, hít sâu một hơi mới nói: "Tốt, chúng tôi ăn điểm tâm đi."

Sau khi ăn điểm tâm xong Bạch Duyên Đình vẫn đưa cô đến phòng chụp ảnh,, chỉ là lúc trước hắn luôn luôn có thói quen nhìn cô chằm chằm, thế nhưnghôm nay suốt dọc đường đổi lại cô nhìn hắn chằm chằm, giống như là nhìn thế nào cũng không đủ.

Bạch Duyên Đình đánh lấy tay lái, bị cô nhìn không được tự nhiên, mà ánh mắt của cô quá mãnh liệt, hắn cũng không dám cùng cô nhìn nhau, rốt cục khi chờ đèn đỏ hắn nhịn không được quay đầu nhìn cô nói:

"Làm sao nhìn tôi như vậy?"

Trình Khanh Khanh đem đầu tựa ở trên chỗ ngồi cười nhẹ nhàng nhìn qua hắn,:

"Em không thể nhìn anh sao?"

Dáng vẻ không tự nhiên của hắn cùng đôi tai đã đỏ của hắn cô cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Hắn quay đầu lại, lưng thẳng tắp: "Không phải không thể nhìn, chỉ là em nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ phân tâm. . ."

"Anh đừng quản em a. . ." cô cố nén cười, "Chẳng phải trước kia anh không phải cũng thích nhìn em chằm chằm sao? Hiện tại đổi lại em nhìn anh."

Em muốn nhìn chằm chằm anh, cứ như vậy cả một đời nhìn chằm chằm anh.

Bạch tiên sinh không cách nào phản bác, vừa vặn đèn xanh sáng, hắn liền trực tiếp khởi động xe rời đi, dọc theo con đường này cô vẫn nhìn hắn chằm chằm, thời điểm hắn vờ không thấy ánh mắt của cô, tập trung lái xe đưa cô đến phòng chụp ảnh phía sau lưng hắn đã ướt một mảnh, trên trán cũng toát ra mồ hôi ròng ròng.

"Đến rồi, xuống xe đi." Hắn nhẹ giọng nói với cô, ánh mắt y nguyên không dám nhìn vào mặt của cô.

Trình Khanh Khanh làm sao dễ dàng rời đi như vậy? Lúc trước khi chìm ở trong hồ, trong đầu cô vẫn nghĩ chính là nếu như có thể ôm hắn một cái thì tốt biết bao nhiêu, giờ phút này rốt cục cũng có cơ hội, cô làm sao có thể bỏ qua, vừa rồi trong phòng mặc dù ôm một hồi như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy còn không có ôm đủ, hiện tại hắn muốn rời đi, dù chỉ có nửa ngày, thế nhưng cô vẫn muốn không bỏ a.

Cho nên suy tư trong chốc lát về sau cô dứt khoát cắn răng, trực tiếp từ trên chỗ ngồi nhảy tới, Bạch Duyên Đình không ngờ tới cô có thể như vậy, thời điềm cô ôm tới hắn vô ý thức trốn về sau, nhường chỗ cho cô ngồi xuống, chỉ là nét mặt của hắn lại có chút mơ hồ:

"Em. . . Em làm sao thế?"

Cô vững vàng dạng chân ngồi trên đùi của hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, đem hắn ôm thật chặt, tựa như một nhành cây nhỏ lười dán vào lồng ngực của hắn, thanh âm bên trong cũng lộ ra ý cười xấu xa: "Ôm một cái lại đi mà!"

". . ." Trách không được nữ nhi thích nũng nịu như vậy a, nguyên lai chính là di truyền từ cô.

Thế nhưng là Bạch tiên sinh đối công phu nũng nịu của cô không thể nào chống đỡ, lúc này liền bỏ vũ khí đầu hàng, hắn đem hai tay phía sau lưng cô ôm lên đem cô chăm chú che chở, để phòng thân thể của cô lạc tại tay lái, giọng nói hắn lộ ra cưng chiều cùng bất đắc dĩ:

"Được, em muốn ôm bao lâu đều được."

Trình Khanh Khanh gật gật đầu, lại ở trên người hắn xê dịch, tìm vị trí thoải mái hơn.

Thế nhưng cô không biết rằng khi vặn người vừa vặn cọ vào nơi nào đó của Bạch tiên sinh, hắn liền hít một ngụm khí lạnh, thân thể cũng phản ứng theo, cánh tay hắn vô thức nắm chặt, ngữ khí cũng biến thành căng cứng:

"Khanh Khanh, em như thế này, tôi sợ không nhịn được."

Trình Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn sang hắn, bặt gắp anh mắt thật sâu đang nhìn cô, trong đôi mắt kia như chăm một mồi lửa, đám lửa này như muốn thiêu đốt cô, làm cho cô cảm thấy trong lòng nong nóng, hai gò má cô đỏ lên, vội vàng đem mặt chôn ở bộ ngực hắn:

"Không biết anh đang nói cái gì."

Cằm hắn tại đỉnh đầu cô cọ cọ: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Andy, hôm nay em không đi làm, nghỉ ngơi một ngày cũng không sao đúng không?"

Trình Khanh Khanh không nói chuyện, lại nghe được hắn nói: "Hôm nay ở công ty cũng không có chuyện gì, tôi cũng có thể không đi làm."

". . ." Cô lặng im trong chốc lát, câu môi cười cười: "Được a."

Sau đó Bạch tiên sinh quả nhiên đem xe lại lần nữa lái về nhà, rất nhanh xe liền về đến nhà, Bạch Duyên Đình nắm tay cô nhanh bước vào trong nhà, dì Trương nhìn thấy hai người đi rồi quay lại, đang muốn mở miệng hỏi thăm, Bạch Duyên Đình lại nhìn cô quăng ra một câu:

"Không cần gọi chúng tôi xuống ăn cơm".

Thời điểm nói câu này, bước chân hắn cũng không dừng, nói xong hắn đưa cô đến cửa phòng, sau đó vội vàng mở cửa, kéo cô vào trong lại xoay người đóng cửa lại, động tác của hắn vội vàng như vậy, tựa như làm gì đó vội vã không thể chờ đợi.

Suốt qua trình qua,Trình Khanh Khanh một mực cúi đầu thấp, giờ phút này cô bị mang vào phòng càng gương mặt cô càng thêm đỏ, hắn cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, Trình Khanh Khanh bị hắn nhìn không được tự nhiên, do dự trong chốc lát về sau dứt khoát trực tiếp hướng về thân thể hắn bổ đến, đem môi áp trên môi của hắn, mạnh mẽ hôn hắn.

Nhu tình của cô Bạch tiên sinh luôn luôn không thể nào chống đỡ, lúc này liền ôm cô thật chặt, đảo khách thành chủ, sâu mà nặng hôn môi cô.

Anh kịch liệt hôn, cô cũng kịch liệt đáp lại, tựa như là rượt đuổi nhau khỏi ngày tận thế, trước mắt thấy thế giới sắp hủy diệt vẫn muốn dùng hết phút cuối cùng còn trên đời này tận hưởng niệm vui vẻ này

Anh dùng nụ hôn thay thế thâm tình chất chứa trong, cô cũng dùng mụ hôn vừa đi vừa về ứng với thâm tình của anh, hai người từ cửa hôn dần dần đến trên giường, thẳng đến thời điểm luyến tiếc buông ra, y phục của hai người đã không biết từ lúc nào lột sạch.

Anh từ đầu đến cuối dùng ánh mắt thâm tình cùng tham luyến ngắm nhìn cô, ánh mắt của anh khiến trái tim cô rối loạn, tựa như dùng hết tất cả nhu tình của cô cũng không thể đáp lại, dứt khoát đem mình dâng lên cho anh như lễ vật, anh muốn làm sao cô đều đáp ứng.

Anh như dốc hết sức, mang theo yêu thương sau đau triền miên, mang theo nhiệt tình liều lĩnh, mang theo lo sợ bóng gió lại kinh hỉ cuồng nhiệt, không biết sau bao lâu mới đem cơ thể mình lui ra.

Trình Khanh Khanh bị anh ôm, toàn thân giống như muốn tan ra thành từng mảnh, thân thể mỏi mệt không chịu được, thế nhưng cô lại không nỡ thiếp đi, cô ngửa mặt lên, lẳng lặng nhìn anh, ngón tay từ lông mày của anh đến khóe miệng của anh, cô thâm tình vuốt ve, cô có nhiều chuyện muốn nói với anh, thế nhưng trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Liền như vậy lẳng lặng ngắm nhìn anhhồi lâu sau cô mới hỏi: "Ngày đó em ha đọc anh, anh làm sao vượt qua?"

Cô nặng nề hỏi vậy mà anh nghe qua lại xem thường cười cười, hời hợt trả lời:

"Sau khi em đi anh liền móc nhả ra, sau đó lại đi bệnh viện tẩy dạ dày, nằm mấy ngày liền tốt."

Mặc dù hắn nói hời hợt như thế, nhưng cô lại rõ ràng, sự tình cũng không chỉ đơn giản như vậy, nằm bệnh viện mấy ngày, mấy ngày này sợ là cũng trôi qua cực kỳ hung hiểm đi?

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trong lòng ngạnh phải khó chịu, mũi cũng ê ẩm, một hồi lâu cô mới hỏi:

"Lúc đó tại sao anh lại ngốc như vậy? Biết rất rõ ràng là thuốc độc vẫn uống?"

" Anh đã nói, chỉ cần em rót cho anh, anh không thể không uống cạn!"

Trình Khanh Khanh nằm ở trên thân thể anh thăm dò nhìn sang:

"Thế sao anh lại không nghĩ đến hai đứa nhỏ, nghĩ đến công ty của anh, nếu như anh chết rồi ai sẽ chăm sóc con? Ai giúp anh quản lý công ty?"

Khóe miệng của hắn mang theoý cười đắng chát :

"Khi đó nơi nào nghĩ đến nhiều như vậy? Khi biết muốn hạ dược anh, anh đau lòng đến không còn sức để ý đến điều khác".

Trình Khanh Khanh nghe đến mấy câu này chỉ cảm thấy trái tim đau đến sắp ngạt thở, cô vội vàng bổ nhào vào trên người hắn đem anh ôm chặt lấy, dùng cách này dỗ dành anh, hy vọng ôn nhu này có thể cho anh xoa dịu những thống khổ anh đã trải qua.

"Duyên Đình, là em có lỗi với anh, em hiện tại nói cái gì đều vô dụng, chỉ hy vọng về sau em có thể cố gắng để đền bù."

Anh lắc đầu: "Anh không cần em đền bù cho anh, bất quá anh chỉ cầu em mãi mãi bên cạnh anh."

Cô kìm nước mắt gật gật đầu: "Được, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Nghĩ đến Bạch Hạo Hiên cùng Lương San, trong mắt cô lập tức ngập hận ý: "Cũng trách em lúc trước quá mức ngu xuẩn, bị Bạch Hạo Hiên cùng Lương San lợi dụng. Cha em cùng Dương Hân đều là bọn hắn hại, bọn hắn đem hết thảy đổ lên người anh, muốn để em hận anh, lại mượn tay em diệt trừ anh".

Hai hàng lông mày Bạch Duyên Đình lập tức vặn chặt lên:

"Kỳ thật cha em cùng Dương Hân xảy ra chuyện về sau anh tìm người điều tra qua, nghĩ đến bọn chúng che giấu cực kỳ cẩn thận, anh cũng không tìm được chứng cứ, cho nên lúc đầu em hiểu lầm anh, anh cũng không biết làm như thế nào giải thích cho em hiểu."

Nghĩ đến lúc trước đối với anhhoài nghi, nghĩ khi đó cô đối với anh chính là lần lượt tổn thương, cô chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn.

"Là chính em quá ngu."

Bạch Duyên Đình đưa tay ôm cô sát một chút:

"Cũng trách anh, lúc đó không có nhiều tinh lực để đề phòng Bạch Hạo Hiên."

Kỳ thật chuyện này không thể nào trách anh, lúc trước cha cô xảy ra chuyện, vẫn luôn là anh bận tíu tít, lại thêm cô đã hoài thai, cũng chính là anh nhọc lòng chăm sóc con, lại thêm trong công ty nhiều việc, hắn cho dù là thánh nhân cũng không thể lo xuể, huống chi người vợ không thể giúp hắn bớt ưu phiền lại thỉnh thoảng khiến anh ngột ngạt.

Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy áy náy không thôi, vội vàng an ủi:

"Không liên quan đến anh, Duyên Đình, em cũng không trách anh."

Nghĩ đến kẻ khiến cô trở thành kẻ điên thật không thiếu phân Lương San, nghĩ đến cô ta cùng Bạch Hạo Hiên từng bước tính kế cô, Trình Khanh Khanh dâng lên phẫn nộ không nói nên lời, cô cắn răng, lạnh lùng nói: " Bạch Hạo Hiên cùng Lương San, em sẽ không bỏ qua."

Bạch Duyên Đình lông mày càng vặn chặt một chút: "Muốn đối phó bọn hắn chỉ sợ không có dễ dàng như vậy, trước khi Bạch lão gia mất cách đây không lâu, thục sự không thể động tay, kỳ thật sau khi em phát điên, anh liền muốn cắt đứt quan hệ giữa em với Bạch Hạo Hiên cùng Lương San, sau liền nghĩ cách thu thập bọn họ, thế nhưng Bạch lão gia một mức che chở, anh không thể xuống tay."

Trình Khanh Khanh đột nhiên nhớ đến khi cô cùng Bạch Duyên Đình nhận biết, quan hệ giữa anh và Bạch lão tiên sinh không thể xem là thân cận nhưng không ác liệt đến mức ngươi sống ta chết, nghĩ đến cũng là bởi vì việc này cho nên quan hệ giữa bọn hắn mới trở nên cương cạnh như vậy?

Trình Khanh Khanh lúc này càng là áy náy không thôi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có ôm thật chặt hắn.

"Đúng, dì Văn cùng Tuệ Nhiễm biết chuyện Bạch Hạo Hiên lợi dụng em giết của anh không?"

Bạch Duyên Đình ngưng lông mày nghĩ nghĩ:

"Tuệ Nhiễm hẳn là không biết, chẳng qua dì Văn nhất định đã biết."

Nghe được đáp án này, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống, dì Văn biết Bạch Hạo Hiên lợi dụng cô độc hại Bạch Duyên Đình lại còn nói hy vọng cô có thể trở thành cầu nối bọn hắn với Bạch Duyên Đình, bà ấycăn bản không có xem việc Bạch Hạo Hiên lợi dụng cô độc hại Bạch Duyên Đình là chuyện gì to tát, không hề cảm thấy áy náy đối với Bạch Duyên Đình ?

Kỳ thật cô vẫn cảm thấy dì Văn là người hòa ái dễ gần, chẳng qua đây là nhận thức của "đứa trẻ" đối với người lớn, nếu như dùng ánh mắt ngườ trưởng thành để đối đãi bà, người này có thể trước mặt cô biểu hiện ra thanh tâm quả dục, cao khiết cao ngạo như vậykhông? Không phải lúc trước biết rất rõ ràng cha Bạch Duyên Đình có vợ, còn đã sinh con cho ông ấy, cho dù sinh hạ Bạch Hạo Hiên là bị bất đắc dĩ, thế nhưng về sau lại sinh hạ Bạch Tuệ Nhiễm, chịu nhiều năm như vậy rốt cục trở thành nữ chủ nhân Bạch gia, ẩn nhẫn như thế, khắc chế như thế, nói bà ta một điểm tâm cơ cũng không có hẳn là không có khả năng?

Bạch Duyên Đình gặp cô sững sờ không nói lời nào, biết cô chỉ sợ bởi vì sự tình cha cô ưu tư hao tổn tinh thần, vì phân tán lực chú ý của cô, anh liền cúi đầu xuống hôn lên trên môi của cô, ôn nhu nói:

"Đừng nghĩ, hết thảy đều có anh ở đây."

Dứt lời, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp xoay người đè lê cô, lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới.

Chiến đấu một mực đến ban đêm, Bạch Duyên Đình tựa như là không biết mệt mỏi, đến một lần lại một lần, Trình Khanh Khanh lý giải tâm tình của anh ở giờ khắc này, hẳn là do ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lo lắng nhiều năm như vậy, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng buông xuống, anh chỉ có thể lần lượt muốn cô thỏa mãn khát vọng nhiều năm của anh.

Mà Trình Khanh Khanh cũng một mực lấy tinh thần ứng hòa với anh, thẳng đến khi thực sự mệt mỏi không chịu được mới ngủ đi.

Ngày thứ hai lúc cô tỉnh lại Bạch Duyên Đình vẫn còn ngủ say bên cạnh, vào đông ánh nắng ấm áp chiếu vào, nhu nhu rơi trên mặt của anh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm càng lộ ra nam nhân kiên nghị.

Mặc dù chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn qua so với người cùng tuổi trẻ hơn không ít, thế nhưng so với mấy năm trước đó vẫn là già đi rất nhiều, nếu như nói không gặp những chuyện này, hắn nhìn qua còn có thể càng trẻ hơn đi, mà trên đầu của hắn lúc đầu cũng sẽ không xuất hiện tóc trắng sớm như thế.

Trình Khanh Khanh sờ lấy nếp nhăn đuôi mắt, trong lòng thật sự là nói không nên tư vị, thật muốn đem những cái này nếp nhăn xóa đi.

Bạch Duyên Đình kỳ thật đã sớm tỉnh, chỉ là anh cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của tiểu nha đầu này, trong lúc nhất thời sợ mình mở mắt đối diện cô lại sẽ kìm lòng không được, mà hắn cũng muốn xem tiểu nha đầu này thừa dịp hắn ngủ sẽ làm chuyện xấu xa gì.

Thế nhưng đầu ngón tay non nớt kia tại khóe mắt của anh mà vuốt khiến anh cảm thấy ngứa, rốt cục nhịn không được mở mắt ra, đem ngón tay của cô bắt lấy, cười nhẹ nhàng nhìn qua cô nói:

"Sáng sớm tỉnh lại chỉ để đếm số nếp nhăn của anh thôi sao? Hửm? Đếm được bao nhiêu rồi?"

Bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói anh khàn khàn lại thuần hậu, lại thêm giọng nam nhân trời sinh giọng thấp pháo, thanh âm này nghe vào chỉ làm cho người ta cảm thấy trái tim đều muốn xốp giòn.

Trình Khanh Khanh si ngốc nhìn hắn, đôi mắt kia giống như là muốn mọc ra hai đóa hoa đào.

"Anh còn trẻ như thế, nơi nào có nếp nhăn."

Anh cười khẽ, đưa tay sờ sờ chóp mũi của cô: "Thật sự không có sao? Không phải để dỗ anh đấy chứ?"

Ngữ khí anh cưng chiều, động tác sủng nịnh chỉ làm trái tim cô như bị gõ nhịp a đãng a đãng, thật muốn đem mình biến thành viên cầu nhỏ tại trong ngực của anh lăn qua lăn lại, một mực lăn lộn không dậy.

Anh đưa cô vịn ngồi xuống, kéo ra chăn mền ngồi dậy:

"Thời gian không còn sớm, xuống giường thôi."

Hiện tại anh đối với Trình Khanh Khanh chính là mất một viên ngọc mà được lại món trân bảo, cô chỉ muốn mỗi ngày đều đem trân bảo này nâng ở trong tay, sợ không chú ý liền rơi, cho nên đột nhiên cái ôm ấm áp của anh rời đi, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy cả người đều hụt hẫng, mắt thấy anh cầm y phục mặc lên, cô vội vàng tiến tới hai tay vòng phía sau lưng của anh.

Giờ phút này anh chỉ mặc đồ lót, tay cô ôm vào liền cảm nhận bắp thịt rắn chắc bên trên, ân, cơ bắp chồng cô sờ tới sờ lui thật sự là dễ chịu, mà lại phía sau lưng của hắn ấm áp vô cùng, Trình Khanh Khanh đem mặt dán tại phía trên, thoải mái nhắm mắt lại.

Bạch Duyên Đình lại là bất đắc dĩ cười cười: "Sao em lại dính người như thế, không muốn để anh đi làm sao?"

Trong giọng nói cũng không có ý trách cứ, mà thời điểm nói câu nói này cái cằm trên đầu cô cọ xát.

Trình Khanh Khanh sợ anh muốn rời khỏi, liền ôm chặt một chút:

"Cũng chỉ là muốn ôm thêm một lát."

Bạch Duyên Đình cười khẽ, anhngược lại là không nghĩ tới cô nhớ lại sự tình trước kialiền trở nên dính người như vạy, giống như tiểu hài tử, thực sự anh chống đỡ không được.

Anhdứt khoát duỗi ra bàn tay bế cô ngồi tại trên đùi anh, cái trán chống đỡ tại trán của cô, ôn nhu nói: "Như vậy ôm được chứ?"

Trình Khanh Khanh vội vàng hóa thành một con cây nhỏ lười biến treo cổ của anh, cái trán tựa trên trán anh soạt soạt soạt: "Tốt lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro