Chương 21: Bạch nguyệt quang thêm thức ăn chăn nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu này khiến An Nhu rất khó chịu.

"Hơn nữa vị bác sĩ tâm lý này còn có quan hệ rất xấu hổ với cậu." An Lâm tiếp tục gửi tin nhắn tới.

"Sao tôi sống hai đời rồi mà lại không nhớ mình có quen biết bác sĩ tâm lý nào nhỉ? Lại còn có quan hệ xấu hổ?" Lần này tới lượt An Nhu nghi hoặc.

"Ôi bạn ơi, bạn còn nhớ bạch nguyệt quang của nam chính không?"

Bạch nguyệt quang?

Vừa thấy ba chữ này, An Nhu chỉ cảm thấy đầu mình đau nhói.

Chính là bạch nguyệt quang mà đời trước Mạc Thành Hoàn đã mua tặng ví tiền mấy trăm ngàn, đồng hồ mấy triệu, còn mới vừa về nước đó hả?!

Khi đó An Nhu chỉ đứng từ xa nhìn bạch nguyệt quang. Khí chất cao quý vừa nhìn đã biết con cháu thế gia, dáng người cân xứng, cánh tay có cơ bắp, cao ngang ngửa Mạc Thành Hoàn.

Bạch nguyệt quang này hiển nhiên không phải người đẹp nhu nhược, ít nhất đã được thêm “thức ăn chăn nuôi*” rồi.

*ý là được buff á

Còn gương mặt trông như thế nào thì khi đó An Nhu cũng không nhìn kỹ. Dù sao thứ càng thu hút ánh mắt của An Nhu là dáng vẻ chồng trước đứng bên cạnh cười như thằng cháu trai. Ở bên nhau bao nhiêu năm mà cậu còn chưa từng thấy anh ta vui vẻ đến thế.

"Bác sĩ tâm lý mà tôi miêu tả trong sách chính là thầy giáo của bạch nguyệt quang. Dựa theo cốt truyện thì bốn năm sau họ mới trở về nước." An Lâm gửi một emo mặt chó bất đắc dĩ.

Bốn năm.

Mạc Thịnh Hoan có thể chờ được bốn năm sao?

"Có cách nào để thầy giáo của anh ta trở về trước thời hạn không?" An Nhu nhanh chóng gõ chữ.

Kiếp này cậu không gả cho Mạc Thành Hoàn, ai thèm quan tâm bạch nguyệt quang gì đó, chỉ cần vị bác sĩ tâm lý này có thể xuất hiện thì sao cũng được.

An Lâm gửi yêu cầu video call. An Nhu lên lầu tìm tai nghe, ngồi trong vườn hoa nhận cuộc gọi.

“Dựa theo thiết lập trong nguyên tác thì vị bác sĩ tâm lý này vô cùng chuyên nghiệp, tiếng tăm lừng lẫy trên quốc tế, đã hơn sáu mươi tuổi nên chẳng mấy khi ra nước ngoài.”

“Điều duy nhất có thể khiến ông ấy đến Hoa Quốc chỉ có lời mời của học trò xuất sắc của ông ấy thôi, cũng chính là bạch nguyệt quang.”

Trong video, An Lâm nhăn mũi lấy mũ đội trên đầu xuống, lau mồ hôi trên trán.

Bên phía An Lâm rất ồn ào, An Nhu chỉ có thể vặn to volume: “Cậu đang ở đâu thế?”

“Đi làm công chuẩn bị cho tương lai chứ sao.” An Lâm uống một ngụm nước: “Làm ở KFC, một tiếng 18 tệ, đang thử việc mấy ngày. Bây giờ tôi có thể ghi nhớ mỗi một loại hamburger phải bỏ cái gì, dùng nhân bánh mì gì rồi. Cậu đến đây tôi cho cậu một phần cơm nhân viên, rất có lời.”

“An phu nhân đang làm cái gì vậy?” An Nhu nhíu mày.

“Còn có thể làm cái gì, giống như đời trước kêu tôi đi quyến rũ Mạc Thành Hoàn.” Vẻ mặt An Lâm ghét bỏ: “Lợi ích mà nhà họ Mạc hứa hẹn cho bà ta đợi mãi mà không thấy, bà ta sốt ruột nên cũng muốn tôi đến nhà họ Mạc.”

“Tôi không muốn đi làm người hầu miễn phí đâu, đã nhẫn nhục chịu đựng còn phải nhìn sắc mặt của người khác, huống chi còn có một bà mẹ chồng lòng dạ hẹp hòi, con người ai mà chịu được khổ như thế? Đồ ngu mới đi!”

An Nhu trưng ra vẻ mặt lạnh băng, im lặng nhìn An Lâm.

“Khụ... khụ.” An Lâm ngượng ngùng gãi trán, đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Nói tóm lại, nếu muốn bạch nguyệt quang về nước trước thời hạn thì cũng không phải là không có cách.”

“Cậu nói đi.” An Nhu mở ghi chú trên điện thoại.

“Dựa theo cốt truyện, có một điểm có thể lợi dụng, chính là em trai đã mất tích nhiều năm của bạch nguyệt quang. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người em trai này cũng chính là thụ chính.”

An Lâm ngước mắt nhìn An Lâm ở góc phải màn hình.

“Đúng, là tôi.” An Lâm hơi thẹn thùng, hắng giọng: “Cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu là sau khi công thụ chính đến với nhau thì sẽ gặp không ít nguy cơ tình cảm không? Bạch nguyệt quang chính là một trong số đó.”

“Sau này bạch nguyệt quang chủ động bỏ cuộc vì anh ta phát hiện thụ chính là người em trai đã mất tích nhiều năm của mình. Năm đó do anh ta bất cẩn mới lạc mất em trai, bây giờ còn tranh giành người đàn ông với em trai, sao anh ta có thể làm chuyện như vậy được?”

Lượng thông tin hơi lớn, An Nhu rơi vào im lặng.

“Tôi biết rất cẩu huyết! Nhưng hào môn mà, cẩu huyết phải có khắp mọi nơi! Cậu không biết thôi chứ chuyện xưa của nhà họ Mạc còn cẩu huyết hơn thế này nữa!”

An Lâm cố gắng biện minh cho mình: “Bây giờ chúng ta có thể lợi dụng điểm này, cậu gửi tin nhắn cho bạch nguyệt quang bảo đã tìm được em trai của anh ta. Đổi lại kêu anh ta mời thầy giáo của mình đến Hoa Quốc chữa trị cho một bệnh nhân.”

“Tôi nói gì anh ta cũng sẽ tin chắc?” An Nhu nhướn mày: “Người ta không phải kẻ ngốc, cậu phải lấy bằng chứng ra đây.”

“Có vật chứng.” An Lâm đắc ý: “Có một tín vật vẫn được An phu nhân cất giữ. Hôm nay tôi sẽ lén chụp ảnh gửi cho cậu.”

“Lúc trước sao tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ?” An Lâm lẩm bẩm: “Nhà của bạch nguyệt quang cũng là gia đình giàu có, mẹ anh ta còn là ảnh hậu. Nếu tôi nhận người thân sớm hơn thì có thể thoát khỏi tay An phu nhân rồi.”

“Khoan đã!” An Lâm chợt nghĩ tới một chuyện: “Chúng ta không có phương thức liên lạc của bạch nguyệt quang thì làm sao báo cho anh ta biết được?”

An Nhu giật mình, chần chờ một lát mới nói: “Tôi… hình như tôi biết.”

“Sao cậu lại biết?” An Lâm khó hiểu.

“Đời trước sau khi tôi ly hôn với chồng trước, anh ta từng gửi email giải thích với tôi anh ta đã có người mình thích, quan hệ giữa anh ta với Mạc Thành Hoàn chỉ là tình bạn, còn bảo bản thân sắp rời khỏi Hoa Quốc nữa.” An Nhu xoa ấn đường: “Địa chỉ mail của anh ta rất dễ nhớ nên tôi vẫn còn nhớ, chắc sẽ không thay đổi đâu nhỉ?”

“Trùng hợp vậy.” An Lâm cảm thấy có điểm gì đó sai sai, nhưng lại không nói rõ được.

Sau khi kết thúc video call, An Nhu gõ địa chỉ mail vào ghi chú.

Thực ra địa chỉ mail của bạch nguyệt quang cũng không dễ nhớ.

Chủ yếu là đời trước anh ta gửi cho cậu quá nhiều mail.

Nói cái gì mà chỉ là hiểu lầm, bảo cậu đưa ra điều kiện đi, anh ta nhất định sẽ đền bù. Thậm chí còn nói có thể mở cuộc họp báo để làm sáng tỏ quan hệ của mình với Mạc Thành Hoàn.

Khi đó An Nhu đang vui sướng gần chết vì cuối cùng cũng thoát khỏi thằng chồng trước chó chết, làm sao có thể đồng ý yêu cầu của anh ta được.

Cậu cảm ơn anh ta còn không hết nữa.

An Nhu lưu lại địa chỉ mail, chợt cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình. An Nhu ngẩng đầu lên, thấy Mạc Thịnh Hoan tựa lưng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

“Chú Mạc muốn hoa không?” An Nhu cất điện thoại, đứng trong vườn hoa vẫy tay với người đàn ông: “Bông hoa giống lần trước hả?”

Mạc Thịnh Hoan nhìn thiếu niên, ánh mắt nhạt nhẽo.

An Nhu cúi đầu chọn hoa, đến khi ngẩng đầu lên thì ông chú vẫn còn đứng đó, mặt mày lạnh nhạt, ngón tay thon dài trắng như sứ nhẹ nhàng siết mép chặt cửa sổ, rèm cửa màu trắng bị gió nhẹ thổi tung bay, đẹp như tranh vẽ.

An Nhu đột nhiên nảy sinh một khát vọng. Khát vọng có thể nghe thấy tên mình thốt ra từ miệng người đàn ông, khát vọng người đàn ông có thể sống một cách khỏe mạnh chứ không phải nằm trong quan tài.

Hoa hồng trắng kiều diễm đến mấy cũng chưa chắc đã rung động lòng người bằng Mạc Thịnh Hoan. Nếu đôi mắt này không còn mở ra nữa thì sẽ không có ai biết được đôi mắt của chú Mạc phải khiến người khác kinh diễm đến nhường nào.

An Nhu cúi đầu, hái một bông hoa cầm trong tay.

Nhất định phải sống thật khỏe mạnh.

Tôi sẽ ở bên chú.

Ông cụ Mạc đột nhiên đến nhà của Mạc Thịnh Khang khiến mọi người trở tay không kịp.

Mạc Thịnh Khang đang định đến hội đấu giá đành phải ngoan ngoãn đứng sau lưng ông cụ Mạc. Trương Vân vội vàng đi thay một bộ quần áo không quá thiếu vải, ngẫm nghĩ một lát rồi chọn một bộ sườn xám.

Đến khi Trương Vân bước ra với dáng vẻ thướt tha, sắc mặt Mạc Thịnh Khang có hơi trốn tránh.

“Ai bảo em mặc sườn xám!” Mạc Thịnh Khang suýt nữa trực tiếp hô cứu mạng: “Đi thay bộ khác ngay!”

“Bộ này có thiếu vải đâu, tại sao em không được mặc?” Trương Vân tủi thân, rõ ràng bà ta nghe mấy người trong nhà họ Mạc nói ông cụ Mạc thích sườn xám.

“Em…” Mạc Thịnh Khang nói không nên lời, chỉ có thể ra sức nháy mắt với vợ mình.

“Thôi, thích mặc cái gì là quyền của nó.” Ông cụ Mạc chống quải trượng, sắc mặt nặng nề.

“Ba, Thành Hoàn đi ra ngoài còn chưa về.” Trương Vân õng ẹo: “Con sẽ gọi điện kêu thằng bé về ngay.”

“Ừ.” Ông cụ Mạc sắc mặt lạnh băng, nhìn về phía đứa con trai thứ ba của mình: “Thẻ tín dụng ba cho mày có phải lại bị mày tiêu xài hết rồi đúng không?”

Mạc Thịnh Khang cúi đầu: “Con xin lỗi ba, gần đây thị trường làm ăn không được tốt cho lắm.”

“Ngu dốt!” Ông cụ Mạc trợn trừng mắt: “Lại đi mua mấy bức tranh hiện đại mà đám bạn bè vớ vẩn của mày đề cử chứ gì!”

Thấy ông cụ Mạc biết tiền đi đâu, Mạc Thịnh Khang cúi đầu càng thấp hơn.

“Ba, con đã nhắc anh ấy không biết bao nhiêu lần!” Trương Vân gọi điện thoại xong đi tới, chỉ trích chồng mình: “Chỉ đưa anh ấy một tấm thẻ thôi mà anh ấy đã nhanh chóng tiêu xài hết, nếu con không giữ tiền thì chắc không còn cái nhà để ở luôn.”

Ông cụ Mạc cầm quải trượng, vẻ mặt ghét bỏ: “Nếu mày mua thì cũng nên mua mấy bức đẹp một chút, chứ cái thứ mày mua gọi là gì... Chủ nghĩa hậu hiện đại? Có mỗi một con chó xấu hoắc trên trang giấy, mang ra trưng bày cũng không được, có thấy mất mặt không hả?!”

Đầu quải trượng gõ mạnh lên sàn nhà vang lên tiếng “cộp cộp”. Thấy ông cụ càng chướng mắt chồng mình, Trương Vân chớp mắt, bước lại gần chu đáo nói: “Ba, cũng không phải hoàn toàn không thể lấy ra trưng bày, sau khi Thịnh Khang mua, bức tranh đó còn tăng giá trị nữa.”

Ông cụ Mạc hừ lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh miệt.

“Nếu nói mất mặt thì còn có người quá đáng hơn Thịnh Khang nữa kìa.” Trương Vân nở nụ cười sung sướng, mở điện thoại: “Ba nhìn xem đây là ai.”

Gương mặt thiếu niên xuất hiện trên màn hình, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ngón tay lướt trên bàn phím vừa giải thích vừa thao tác.

Ông cụ Mạc nhìn một lát, chợt nhớ tới cảnh tượng cậu thiếu niên dỗ Mạc Thịnh Hoan ăn cơm, chẳng phải giống cái gì mà... mukbang hay sao?

Thì ra nghiệp vụ thành thạo là có lý do.

Nhóc con này giỏi lắm.

“Ba nhìn xem, người nào không biết còn tưởng nhà họ Mạc chúng ta bạc đãi cậu ta, nhận món quà mấy đồng tiền thôi mà cảm ơn cả buổi. Đúng là mất mặt!” Vẻ mặt Trương Vân khinh miệt.

“Thằng bé thích livestream thì cứ để nó làm.” Ông cụ Mạc híp mắt nhìn kỹ tên tài khoản và số phòng: “Hôm nào ba rảnh cũng phải xem thử.”

“Ba!” Vẻ mặt Trương Vân khó tin: “Cậu ta đang làm mất mặt nhà họ Mạc đấy. Ba không quản hả?!”

“Ba thấy mày già rồi nên không theo kịp thời đại thì có!” Ông cụ Mạc lườm một phát: “Bây giờ làm gì mà chẳng cần internet? Livestream thì đã sao? Tổng giám đốc công ty vẫn livestream bán hàng như thường, thằng bé làm chuyện gì ảnh hưởng tới mày hay sao mà mày cứ suốt ngày kiếm chuyện với nó thế?”

Trương Vân bị bật lại mà trợn tròn mắt, câm như hến không nói được câu nào.

Ông cụ Mạc dựa vào đâu mà ủng hộ cậu ta?!

Cậu ta xuất đầu lộ diện làm streamer là đúng hả? Thế giới này bị làm sao vậy?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro