🌻 Chương 18: Thật bạo 🌻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng

Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72

Editor: Ốc Sên

Phần thưởng là tôi mà xem thái độ của 2 anh chị kìa :)).

Chương 18: Thật bạo

===

Sau hai lần, Thẩm Vụ Bắc mới thuận lợi đổ ly nước đầu tiên vào trong cốc đo lường.

Có kinh nghiệm của lần thứ nhất, lần thứ hai truyền nước trở nên suôn sẻ hơn nhiều.

Nhưng khi nhìn sang nhóm của Hoàng Tuần bên cạnh, bọn họ đã sớm bắt đầu lần thứ ba, mấu chốt là hắn dẫn đầu cũng được đi, nhưng khi nhìn sang Yến Kinh Nhiên, hắn còn cười khinh bỉ mà lung lay ly nước, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Yến Kinh Nhiên cười lạnh một tiếng, lòng hiếu thắng hoàn toàn bị khơi dậy.

Ngay cả chút xấu hổ còn sót lại cũng bị hắn ném ra sau đầu.

Yến Kinh Nhiên mặt đầy sát khí, trong lòng Hoàng Tuần càng đắc ý, đang muốn tranh thủ thời cơ khiêu khích một chút, ai ngờ quay đầu nhìn lại liền thấy Yến Kinh Nhiên buông ly giấy ra, bàn tay nâng lên, chuyển từ cắn miệng ly sang cắn đáy ly giấy.

Hắn cũng không ra hiệu cho Thẩm Vụ Bắc điều chỉnh vị trí.

Hoàng Tuần thấy Yến Kinh Nhiên hùng hổ đi đến trước mặt Thẩm Vụ Bắc, rồi sau đó như bá vương mà dùng hai tay nâng mặt cô lên ngay trước mặt toàn thể nhà trường, còn mình thì ngậm ly giấy, từ từ cúi đầu xuống, không để cho cô tránh thoát dù chỉ một chút.

Nước trong ly gợn sóng lăn tăn.

Từ bên cạnh nhìn sang, trông nam sinh giống như đang cùng ái nhân hôn sâu vậy.

Lần này, hắn và Thẩm Vụ Bắc phối hợp cực kỳ ăn ý suôn sẻ.

"A a a a a, học trưởng thật bạo!"

"Thao tác này, quá mê người!"

"Cái này người ta gọi là cảnh đẹp ý vui đúng không! Thật là ngưỡng mộ!"

Theo tiếng reo hò của cả trường, ngực của Hoàng Tuần chợt lạnh xuống, cảm giác nguy hiểm ập lên từ tứ phía.

Hắn bỗng thu hồi tầm mắt, phát hiện học tỷ đang phối hợp với hắn không biết từ khi nào đã chú ý đến hai người bọn họ, thậm chí khi thấy ánh mắt của hai người chạm nhau, hai tay không tự chủ được mà ôm ngực: "Dễ thương quá má ơi!"

Sau đó ly giấy liền rơi xuống, nước trong ly văng tung tóe lên người hắn.

Cả người Hoàng Tuần đều tê rần.

Sau khi đổ nước vào trong ly của Thẩm Vụ Bắc từng chút một xong, Yến Kinh Nhiên liền nhanh chóng buông tay ra, Thẩm Vụ Bắc ngay lập tức quay đầu về chiếc cốc đo lường, không chút chậm trễ.

Không lâu sau, trò chơi kết thúc.

Qua ba lần truyền nước, đội của Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên tích lũy được nhiều nước nhất.

Dù quá trình có hơi trắc trở, nhưng cũng may là vẫn đạt được kết quả tốt.

Trò chơi thứ hai là đứng trên tờ báo, hai người cùng nhau đứng trên một tờ giấy báo, sau đó từng chút một gấp đôi tờ giấy báo lại, dần dần thu nhỏ diện tích, cuối cùng đội nào còn đứng trên tờ báo thì đội đó thắng.

Cái trò này chơi còn nhanh hơn nữa.

Bởi vì khi diện tích của tờ báo giảm dần, hai người sẽ càng ngày càng dựa vào gần hơn, người xa lạ khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.

Có vài học sinh thấy sắp đụng đến đối phương, liền lập tức từ bỏ.

Hoàng Tuần công khai khiêu khích Thẩm Vụ Bắc, nên lúc này không muốn thua, hắn cắn răng chịu đựng, tiếc là học tỷ hợp tác với hắn căn bản là không muốn dựa lại gần hắn, cuối cùng một mình hắn cũng không thể chống đỡ được tình hình.

Đội còn đứng vững sau cùng là đội của Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên.

Yến Kinh Nhiên phải tiêu phí nhiều sức lực, mới không đi nhìn Thẩm Vụ Bắc.

Nhưng không chịu được toàn trường la hét sôi nổi.

Tất cả đều là học sinh mới vừa bước vào cửa trường đại học, vẫn còn bồng bột và hừng hực khí thế, sau khi trải qua kỳ huấn luyện quân sự gian khổ mà khó quên đấy, lại đột nhiên có một nơi để trút bỏ gánh nặng.

Như không hẹn mà gặp.

Cả sân trường đều truyền đến từng tiếng reo hò đồng thanh.

"Hôn đê!"

"Hôn đê!"

"Hôn đê!"

Kèm theo tiếng hô to không biết là của ai vừa tê tâm liệt phế lại lệ nóng doanh tròng.

"Tao đề nghị chúng mày hãy giết tao để trợ hứng cho bọn nó!"

"A a a a, mấy ní ơi, đây là một sự kết hợp vô cùng hoàn hảo a!"

Âm thanh của chiếc loa lấn át hết các tầng sóng âm, Yến Kinh Nhiên không nghe rõ người bên dưới sân khấu đang nói cái gì.

Chẳng qua là khi người chủ trì tuyên bố hắn và Thẩm Vụ Bắc thắng, hắn không nhịn được mà nắm lấy cánh tay của Thẩm Vụ Bắc, hưng phấn đến mức thiếu chút nữa liền nhảy cẩng lên: "Thắng rồi! Ô Ô! Chúng ta thắng rồi!"

Bọn họ là đội cuối cùng, đứng ở trước bàn đạo cụ.

Phản ứng của Yến Kinh Nhiên rất lớn xém chút nữa làm lật ngã cả chiếc bàn.

Thẩm Vụ Bắc lanh tay lẹ mắt mà đỡ eo hắn, kéo người đến bên cạnh mình để né tránh cái bàn.

Cảm nhận được xúc cảm ngay eo, Yến Kinh Nhiên ngước mắt lên nhìn Thẩm Vụ Bắc.

Lòng bàn tay của thiếu nữ rất ấm áp, mí mắt rũ xuống, những sợi tóc đen trên trán hơi lay động, trong đôi mắt đen láy ấy tựa như cất giấu một góc của ngân hà.

Nơi bị cô đụng vào lan ra một dòng điện chạy thẳng lên tim làm người khác cũng phải phát run.

Tất cả thanh âm bên tai cũng đều biến mất không còn.

Hắn không nghe được âm thanh vang vọng của chiếc loa, cũng không nghe được tiếng thét chói tai dưới sân khấu.

Chỉ còn lại tiếng hít thở của cô, giống như bao bọc làn gió biển ẩm ướt, hòa quyện vào hơi thở của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Thẩm Vụ Bắc, hắn thấy chính mình đang đứng ngây ngô như một thằng ngốc, ngay cả đầu óc cũng đã ngừng hoạt động bình thường.

Hắn đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Bàn tay mò đến bên cạnh, cầm lấy ly giấy dự phòng chứa đầy nước khoáng.

Giây kế tiếp.

Đạo cụ vốn nên được dùng trong thi đấu, lại bị hắn để ở trên môi hớp một ngụm ngay trước mặt tất cả mọi người.

Thẩm Vụ Bắc hơi sững sờ, buông hắn ra, đôi mắt tinh xảo cong lên, nhịn không được mà cười một tiếng: "Anh à, sao anh đáng yêu quá vậy."

"..."

Những lời này nếu từ trong miệng của người khác nói ra, thì hắn đã sớm vung nắm đấm lên rồi.

Nhưng người nói lại là Thẩm Vụ Bắc.

Nên hắn liền trở nên đặc biệt hưởng thụ.

Lúc này, người chủ trì đúng lúc để cho bọn họ đi nhận phần thưởng.

Để cho bầu không khí càng thêm sống động, người quản lý lấy ống pháo ruy băng và ống pháo kim tuyến ra, vài tiếng giòn giã vang lên, dải ruy băng và kim tuyến đầy trời rơi xuống đầu vai của hai người, lộng lẫy giống như pháo hoa nở rộ.

Tựa như thanh âm đang nổ tung dưới đáy lòng của Yến Kinh Nhiên vậy.

Cho đến khi người chủ trì đưa phần thưởng tới, Yến Kinh Nhiên mới hoàn hồn lại, lỗ tai đỏ bừng lên.

Rồi sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà lưu loát đứng thẳng người dậy.

Phần thưởng cho đội hạng nhất là một con ốc sên nhồi bông cao một mét.

Yến Kinh Nhiên nhận được liền nhét vào trong lòng ngực của Thẩm Vụ Bắc: "Cho Ô Ô nhà ta."

Thẩm Vụ Bắc cầm con ốc sên nhìn một hồi, sau đó đặt cạnh Yến Kinh Nhiên làm so sánh, lấy làm lạ mà nhận xét: "Trông còn rất giống anh."

Đều đần đần như nhau.

Yến Kinh Nhiên cau mày: "Con ốc sên này xấu như vậy, làm sao mà có thể giống anh được!"

Thẩm Vụ Bắc: "Xấu nên mới ném cho em?"

Yến Kinh Nhiên: "Vậy rốt cuộc là nhóc có lấy hay không?"

Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn mấy giây, cam chịu số phận mà thở dài: "Lấy ạ."

Yến Kinh Nhiên lúc này mới hài lòng cười: "Nếu nhóc cảm thấy nó giống anh, vậy phải đối xử với nó thật tốt, đừng làm hỏng nó."

Thẩm Vụ Bắc: "Em đem nó về thờ thì sao?"

"Cũng không cần phải làm như vậy." Yến Kinh Nhiên gần như là buột miệng mà nói, "Cũng có thể..." Ôm nó nhiều một chút.

"Có thể gì?" Thẩm Vụ Bắc không nghe rõ.

"...Không có gì."

Suy nghĩ một chút, Yến Kinh Nhiên cảm thấy câu này thật sự có chút ái muội, vì vậy nhấp chặt môi, nuốt trở lại trong bụng.

Mọi người nhận thưởng xong, bắt đầu lục tục rời sân khấu.

Lúc Hoàng Tuần đi xuống, bị bọn học sinh bên dưới chê lên chê xuống, hắn nhất thời tái mặt, hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Vụ Bắc một cái, buông xuống một câu "Mày nhớ mặt tao", rồi xám xịt bước đi.

Thẩm Vụ Bắc cười lạnh một tiếng, không để ở trong lòng.

Tiệc tối còn chưa kết thúc, cô phải tiếp tục trở lại chỗ ngồi.

Đang muốn cùng Yến Kinh Nhiên nói một tiếng, phía sau sân khấu bỗng bước ra một người.

"Tiểu Yến, cậu chờ một chút, đừng vội đi, tôi đã đi hỏi hội học sinh rồi, bọn họ nói tiền thưởng chờ đến tiệc tối kết thúc mới có."

Người đến là Dung Vưu, người hiện đang giữ chức đội trưởng đội lễ nghi, hình như hắn đang bề bộn nhiều việc, định đến giao phó vài câu rồi đi, cũng không quan tâm xung quanh có người hay không: "Nhưng mà có thể còn chưa đủ, cái công việc làm thêm mà cậu mới tìm được làm sao lại..."

Lời còn chưa dứt, Yến Kinh Nhiên ho nhẹ một tiếng, ngắt lời hắn nói: "Đội trưởng, tôi và anh đi qua kia nói chuyện đi."

Dung Vưu lập tức hiểu ngay.

Bây giờ hắn mới chú ý đến sự tồn tại của Thẩm Vụ Bắc, liền gật đầu một cái.

"Ô Ô, anh có chuyện đi trước, ước chừng chút hồi buổi tiệc kết thúc mấy đứa còn có tiệc liên hoan nữa, nhớ uống ít rượu một chút đó, bái bai."

Nói xong, Yến Kinh Nhiên liền vẫy tay rồi đi cùng với Dung Vưu.

Thẩm Vụ Bắc ôm thú nhồi bông đứng ở tại chỗ, như đang suy tư chuyện gì mà nhìn bóng lưng của hắn.

Trần Trác cũng là một trong những người tham gia giúp việc cho tiệc tối, lúc Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên bước xuống sân khấu hắn liền để ý.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Vụ Bắc, tâm niệm của hắn khẽ nhúc nhích, nghĩ đến dáng vẻ đi làm thêm cực khổ của Yến Kinh Nhiên, hắn không nhịn được mà đi lên phía trước.

"Em biết đội trưởng tìm tiểu Yến là có chuyện gì không?"

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, Thẩm Vụ Bắc quay đầu lại, phát hiện là bạn cùng phòng của Yến Kinh Nhiên.

Thẩm Vụ Bắc lắc đầu một cái.

Trần Trác cười khổ: "Quả nhiên là em không biết."

Thẩm Vụ Bắc: "Vậy thì em nên biết cái gì?"

Trần Trác thở dài: "Bữa tiệc tối mừng sinh viên mới tối nay, tiểu Yến không chỉ làm công việc của đội lễ nghi, còn nhận lời mời tham gia tiết mục của học viện thiết kế thời trang, cậu ấy liều mạng như vậy, đều là vì tiền học phí."

Trên mặt của Thẩm Vụ Bắc chợt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Anh ấy rất thiếu tiền sao?"

Thảo nào đến bây giờ cô mới biết, sự thật là sau khi Yến Kinh Nhiên lên đại học, hắn chưa từng xin một xu nào từ gia đình, cô còn lén lút đi hỏi thăm, sau khi chắc chắn rằng hắn có đủ năng lực để tự nuôi sống bản thân, cô mới yên lòng.

"Vốn dĩ cũng không thiếu." Trần Trác nói, "Nhưng không phải cậu ấy mới vừa cãi cọ với phòng chụp hình Giang Thủy sao, tiền lương cũng không lấy được, thời gian tới ngày tựu trường lại gần kề, cho nên tiền học phí đến tận bây giờ còn thiếu một chút. Tụi anh đều là sinh viên bình thường, nhất thời cũng không mượn được nhiều tiền như vậy."

Tiền học phí một năm học của Truyền thông A là khoảng 2 vạn. (~ 66.307.800 VND)

Quả thật không phải là một số tiền nhỏ.

Cảm xúc của Thẩm Vụ Bắc nhạt dần, lại hỏi: "Vậy công việc làm thêm mà anh ấy thường làm bây giờ là gì ạ?"

Từ lúc nhập học đến giờ, đã lâu rồi cô không thấy Yến Kinh Nhiên rời khỏi trường học.

Mà câu trả lời của Trần Trác, cũng đã chứng thực suy đoán của cô: "Chơi game cùng."

Đáy mắt của Thẩm Vụ Bắc xẹt qua một tia khó chịu: "Kiếm được tiền không?"

"Không." Trần Trác tựa như không nỡ nhớ lại mà đỡ trán, "Làm ăn rất kém cỏi."

Thấy Thẩm Vụ Bắc nửa tin nửa ngờ, Trần Trác lấy điện thoại di động ra, cho cô xem trang bìa của app đồng hành chơi game: "Đây là tài khoản của tiểu Yến, em có thể xem một chút."

Thẩm Vụ Bắc nhận lấy, ngón tay thon dài khẽ lướt xuống.

Tài khoản của Yến Kinh Nhiên được liên kết với WeChat của hắn, có cùng tên.

Nhưng mà hình đại diện của người ta đều là hình chụp, chỉ có riêng mình hắn là để một dấu chấm hỏi lớn.

Phía dưới là đánh giá của người dùng, số lần khen ngợi là 0.

"Sao lại là 0 vậy?" Thẩm Vụ Bắc hỏi.
Trần Trác ha ha mà cười một tiếng: "Chỉ có người thuê cậu ấy mới biết được."

Hàm ý của câu này quá mức rõ ràng, Thẩm Vụ Bắc cũng không phải là đồ ngốc, liền trả lại điện thoại cho hắn, từ tận đáy lòng mà nói: "Cảm ơn học trưởng đã nói cho em biết."

Trở lại đội ngũ của lớp.

Thẩm Vụ Bắc nhờ Ân Đồ và Bành Bồng hỗ trợ ngăn lại các bạn học nhiệt tình xung quanh, còn mình thì nhanh chóng đăng ký tài khoản đồng hành chơi game.

Rồi sau đó tìm thấy được ID của Yến Kinh Nhiên, bấm vào khung trò chuyện.

[ Kẻ có tiền: Chào đại thần, em muốn chơi PUBG, giá cả dễ bàn, nhận không? ]

Cô cho rằng Yến Kinh Nhiên trở về ký túc xá mới phản hồi lại, ai ngờ hai phút sau đã có câu trả lời.

[ hướng bắc: Nêu cấp bậc rank. ]

Sợ bản thân nói mức rank quá cao, Yến Kinh Nhiên cảm thấy không thể gánh được, vì vậy cô liền đáp.

[ Kẻ có tiền: Đồng. ]

Không ngờ tới là Yến Kinh Nhiên liền cự tuyệt.

[ hướng bắc: Không nhận dân tay mơ. ]

[ Kẻ có tiền: ... ]

[ Kẻ có tiền: Em là ma mới, điểm số không cao, rank đồng là điều bình thường. ]

Yến Kinh Nhiên gửi qua một biểu tượng cảm xúc cười lạnh.

[ hướng bắc: Vui lòng đi đọc lại phần mô tả trên trang chính giùm. ]

Thẩm Vụ Bắc chậc một tiếng.

Tính tình còn rất cáu kỉnh.

Cô bèn phải trở lại trang chính, nhìn thấy phần mô tả có ghi rõ chín chữ...

Ma mới đừng làm phiền, từ chối tán dóc.

?

Thẩm Vụ Bắc đột nhiên cảm thấy hình đại diện của Yến Kinh Nhiên vô cùng phù hợp với tình thế này.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao số lần khen ngợi lại là 0 rồi.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Vụ Bắc đổi chiến lược, trở lại khung trò chuyện.

[ Kẻ có tiền: Đại thần à, phải làm như nào thì anh mới chịu nhận? ]

[ hướng bắc: Có làm như nào thì tôi cũng không nhận. ]

[ Kẻ có tiền: Thấy ID của em không, cho xin cái giá đi. ]

Bên kia, Yến Kinh Nhiên nhìn chằm chằm dòng chữ này trên màn hình di động mà tức ói máu, tâm tư mắng chửi người cũng bị dâng lên.

Mấy đứa có mức rank thấp, số điểm không cao, đều là mấy đứa nít ranh tuổi vị thành niên mua tài khoản trên mạng.

Gần đây hắn gặp khá nhiều đứa như vậy, tất cả đều là mấy thằng rảnh rỗi thích đùa bỡn người chơi.

Hơi híp mắt một cái, Yến Kinh Nhiên trực tiếp đưa ra một cái giá trên trời, nhằm để cô biết khó mà lui.

[ hướng bắc: 500 một ván, trả nổi không? ] (~ 1.657.695 VND)

Gửi tin nhắn xong hắn liền chuẩn bị cất điện thoại di động, ngón tay mới vừa ấn vào nút khóa màn hình, lại có một tin nhắn nhảy ra.

[ Kẻ có tiền: Đương nhiên rồi, cũng không quá đắt. ]

[ Kẻ có tiền: Để em nhịn ăn một tuần thử xem. ]

Yến Kinh Nhiên hoàn toàn không nói được nên lời, chút tâm tình nhẫn nhịn trẻ vị thành niên còn lại cuối cùng đều biến mất.

[ hướng bắc: Cưng có bệnh đúng không? ]

Hai giây sau, đối phương nhắn lại một câu.

[ Kẻ có tiền: Cứ coi như là ngốc nghếch lắm tiền đi? ]

-

Tác giả có lời muốn nói:

Sao lại đáng iu như thế a.

===

14/07/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro