{Quyển thứ hai: Ban đêm ở trấn nhỏ} Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Thành Gió Nổi.
Tác giả: Thu Ký Bạch
Edit: Winterwind0207

Phong?

Lâm Hành đã cực kỳ trì độn đại não bởi vì một chữ này chậm rãi khởi động lại một lần nữa.

Đây là ý gì?

Liên tưởng đến một loạt động tác của Nam Úc Thành, Lâm Hành không khỏi nghĩ: Lẽ nào "Phong" chỉ tên của một người nào đó?

Cái ý niệm này khiến trong lòng Lâm Hành nổi lên một trận không thoải mái, cậu lập tức nghĩ lại, hoàn cảnh sốt sắng như vậy, Nam Úc Thành đang yên đang lành muốn những sự tình phong hoa tuyết nguyệt này làm cái gì? Anh ấy không giống như là người không đáng tin cậy như vậy?

Lâm Hành nghiêng đầu đi, nhìn mặt Nam Úc Thành vẫn đem mặt chôn ở trong cổ mình. Cậu đột nhiên cảm giác thấy có gì đó không đúng.

Trước khi cô út vào phòng, Nam Úc Thành còn rất tốt. Thậm chí lúc cô bắt đầu khóc lóc kể lể, Lâm Hành đã từng quay đầu lại nhìn Nam Úc Thành vài lần, lúc đó biểu hiện của anh còn tất bình thường.

Là từ khi nào thì bắt đầu bỗng nhiên không đúng?

Tựa hồ... Bắt đầu từ khi cô nói câu đó?

Cô nói vô cùng nhỏ, bởi vì vừa khóc vừa nói, lời nói cũng rất hàm hồ, Lâm Hành cần phải tập trung cao độ mới có thể miễn cưỡng nhận biết, nhưng mà lúc trước Lâm Hành liên tưởng đến lúc chú hai còn sống, lúc đó vẫn còn thất thần. Phục hồi tinh thần lại, liền bỏ lỡ mấu chốt câu nói kia.

Chính là lúc nói câu đó, Nam Úc Thành bỗng nhiên nắm chặt cánh tay cậu, cậu vì phản xạ liền đụng phải anh, sau đó, anh ta liền biến thành bộ dạng này.

Lâm Hành bất đắc dĩ. Chẳng lẽ là cô nói cái gì kích thích Nam Úc Thành? Nhưng là cô có thể kích thích Nam Úc Thành cái gì đây? Hai người trước đây chưa hề quen biết, hơn nữa cô lớn tuổi như vậy, không thể cùng Nam Úc Thành có tình cảm gút mắc gì a, lúc trước tựa hồ cũng chưa từng nghe nói cô quen biết cô gái nào tên là "phong" cả.

Nghĩ như vậy, tựa hồ càng không nghĩ ra.

Lẽ nào... Là kia chai dầu gội đầu kia? !

Nghĩ tới đây, trong đầu Lâm Hành bỗng nhiên nổ vang.

Nếu nước hoa trong phòng chú hai có tăng thêm một thành phần nào đó, vậy dầu gội đầu có chút quái lạ, tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.

Lâm Hành nghĩ, liền đưa tay ra muốn đi sờ vào chất lỏng kia.

Nhưng mà tay cậu vừa duỗi ra, liền nghe đến Nam Úc Thành nói: "Đừng đụng."

Người này tựa hồ rốt cục khôi phục bình thường, Lâm Hành ở trong lòng thở dài ra một hơi. Liền thấy Nam Úc Thành thận trọng đem chai dầu gội đầu kia đặt về trên giá. Sau đó nhanh chóng vặn ra vòi nước bồn rửa tay, đem tay rửa sạch sẽ.

Nhìn động tác của anh, Lâm Hành nói: "Cái này... Có vấn đề gì không?"

"Vấn đề rất lớn." Nam Úc Thành hừ lạnh một tiếng, nhưng không có nhanh chóng trả lời, ngược lại nói: "Vừa này tôi không đối với cậu làm cái gì đi."

Cậu hỏi như vậy, Lâm Hành mặt bỗng nhiên đỏ, lắp bắp nói: "Anh, anh... anh không nhớ rõ?"

"Không nhớ rõ. Vật này bên trong bỏ thêm một loại thuốc đặc thù, có thể trong thời gian ngắn ngủi làm hỗn loạn thần trí cậu, thời gian kéo dài chỉ có mười phút. Thế nhưng tại bên trong mười phút này, cậu sẽ rơi vào trạng thái ảo mộng. Sẽ cho cậu nhìn thấy dục vọng nơi sâu xa nhất trong nội tâm của mình, hoặc là, sợ hãi." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành suy tư: "Loại thuốc này đã thất truyền nhiều năm, hung thủ nếu có thể lấy ra thứ này, vậy nói rõ người đó cũng không phải người bình thường."

"Không, không phải người bình thường ý là?" Lâm Hành lắp bắp hỏi.

"Cái này cậu tạm thời không cần biết đến." Nam Úc Thành liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã đến hai giờ rưỡi, thật sự nếu không đi ra, chỉ sợ cũng không kịp thời gian hẹn với người khác.

Anh lập tức nói: "Chúng ta mau chóng rời đi nơi này."

Nói xong, liền dẫn Lâm Hành nhanh chóng về tới phòng của hai người bọn họ.

Đem Lâm Hành dàn xếp xong xuôi, Nam Úc Thành quay người dự định đi ra ngoài đến cuộc hẹn. Lâm Hành vội vàng gọi anh trở lại: "Chờ đã."

"Hừ", Nam Úc Thành không nhịn được quay đầu lại: "Lại làm sao?"

Lâm Hành vốn là muốn hỏi một chút trong miệng Nam Úc Thành, chữ "phong" kia đến tột cùng là ai, suy nghĩ một chút vẫn là thôi, ngược lại hỏi một vấn đề trọng yếu khác: "Lúc trước ở trong phòng chú hai, đến tột cùng anh có nghe thấy cô út nói gì không?"

Nam Úc Thành biểu tình cứng đờ. Anh nhíu mày lại: "Cậu xác định muốn biết?"

Lâm Hành gật gật đầu.

Nam Úc Thành thở dài: "Cô ấy nói 'Anh đã đáp ứng sẽ theo em đến khi đầu bạc răng long."

Câu này vừa dứt lời, Nam Úc Thành liền quay người rời khỏi phòng, lưu lại Lâm Hành một mặt đờ đẫn ngồi ở tại chỗ.

"Đến khi đầu bạc răng long" là từ ngữ duy nhất trên đời dành cho những người yêu nhau, cô nói câu nói này nghe vào phi thường thâm tình, bản thân cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Mà vấn đề nằm ở chỗ, đối tượng được nói trong câu nói này.

Nếu như hôm nay câu nói này, cô nói với chú, như vậy Lâm Hành không chỉ không cảm thấy khiếp sợ, trái lại còn có thể cảm thấy tiếc nuối. Nhưng là cố tình những lời này là cô nói cho chú hai? ! Cô và chú hai là anh em ruột, câu nói này từ trong miệng cô nói ra, vô luận từ bất kỳ  góc độ nào phân tích đều không hợp tình lý!

Tình cảm anh em có thể rất tốt, nhưng không thể tuỳ tiện nói ra "đầu bạc răng long", đây rõ ràng là từ ngữ của những người yêu nhau nói với nhau, tại sao cô lại nói như vậy?

Lâm Hành tâm lý mơ hồ có được đáp án, cậu không muốn suy nghĩ.

Từ khi lần này trở lại quê nhà, sự tình liên tiếp phát sinh phá vỡ nhận thức của cậu.

Lúc trước luôn cho là gia đình đơn thuần hoà thuận êm ấm, dĩ nhiên lại giấu diếm một bí mật kinh khủng như vậy. Không biết có bao nhiêu chuyện xấu xa được chôn giấu không muốn cho người ta biết, cậu không thể nào tưởng tượng những người luôn luôn đối với mình ôn nhu hoà ái đến tột cùng đã làm bao nhiêu chuyện khó coi.

Lúc này, cậu bỗng nhiên thoáng nhìn thấy bình nước hoa đặt trên đầu giường.

Trong nháy mắt, như là có một tia sáng trắng ở trong đầu nổ tung, Lâm Hành không thể tin trợn to hai mắt.

Cậu nhớ rõ, trong phòng nước hoa đều là do chú chuẩn bị kỹ càng, đều được để trong mỗi căn phòng. Đã bị như vậy, bình nước hoa trong phòng chú hai xen lẫn thành phần khác, có phải cũng là tác phẩm của chú hay không?

Lâm Hành cũng không nguyện ý hoài nghi chú. Cho tới nay, Tào Tư Vân ở trong lòng Lâm Hành, là một người quân tử khiêm tốn, là điền hình của loại người trơn bóng như ngọc. Lúc cùng chú ở chung, Lâm Hành vẫn là không tự chủ thả lỏng, cảm giác vô cùng thư thích. Người này giờ nào khắc nào cũng chiếu cố cảm thụ người bên cạnh, ở trong mắt Lâm Hành xem ra, là một người vô cùng ôn nhu. Lâm Hành không hy vọng, cũng không thể tiếp thu, Tào Tư Vân sẽ là hung thủ đẳng sau vụ án mạng này.

Nhưng mà, trong lúc Lâm Hành đang ở trong đầu đấu tranh.

Cậu bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện.

Cậu còn nhớ, vào buổi tối ngày đầu tiên cậu đến nơi này, lúc vô tình nghe đến cô và chú nói chuyện.

Cô đã từng nhắc tới, chú ở nước ngoài công tác, có mua cho chú hai một bình dầu gội đầu trị rụng tóc. Cụ thể là cái gì, cô không có nói rõ, Lâm Hành cũng không nhìn thấy. Nhưng mà, căn cứ lúc trước ở trong phòng tắm chú hai nhìn thấy, vật này, rơi vào tay Nam Úc Thành, đồng thời khiến Nam Úc Thành sản sinh ra một loại ảo giác.

Hai vật phẩm mấu chốt, đều xuất phát từ trong tay chú. Điều này làm cho Lâm Hành không thể không hoài nghi.

Mặc dù cậu rất không muốn hướng cái phương diện này suy nghĩ, sự thực lại buộc ý nghĩ của cậu từng bước một áp sát về phía phương diện này.

Lâm Hành hít vào một hơi thật sâu, đem mặt chôn ở lòng bàn tay, dùng sức xoa nắn mấy lần.

Cậu bắt đầu suy nghĩ: Giả thiết chú là hung thủ, như vậy động cơ của chú là gì? Chú và người phụ nữ bí ẩn kia có quan hệ gì?

Căn cứ lời ông chú nội từng nói, người phụ nữ kia chết trước khi Lâm Hành sinh ra được hai năm. Còn chú và cô, sau khi Lâm Hành sinh ra được một năm mới kết hôn. Nói cách khác, cô và chú kết hôn, khoảng cách so với thời gian người phụ nữ kia chết khoảng ba năm.

Năm đó chú và cô kết hôn, cha mẹ đều mất, gia cảnh nghèo khó, bởi vậy xem như là đến nhà họ Lâm ở rể. Sau khi cưới cô, phần lớn thời gian chú quả thật là giúp nhà họ Lâm xử lý việc nhà. Tính cách cô quảng giao, thích ở bên ngoài làm việc, chú thì lại tương đối nội liễm, làm người cẩn thận, phụ trách chuyện trong nhà, chú so với cô càng khiến người ta yên tâm hơn nhiều.

Nếu như nói chú chính là hung thủ, như vậy chú cùng cô kết hôn đã hai mươi năm. Chú có rất nhiều cơ hội có thể ra tay, tại sao nhất định phải đợi lâu như vậy?

Đồng thời, chú và cô tình cảm xác thực phi thường hài hòa, điểm này cũng không phải giả tạo. Bất cứ người nào nhìn thấy hình thức hai vợ chồng bọn họ ở chung, cũng sẽ không hoài nghi đây là một đôi phu thê tình thâm giai ngẫu.

Nhưng mà, vừa nãy Nam Úc Thành nói câu nói kia, lại triệt để đánh nát chân tướng Lâm Hành tin tưởng lâu nay.

Nếu như cô yêu chú hai, như vậy cô và chú không có tình cảm, vậy thì tại sao mỗi lần cùng chú ở chung với nhau đều hiện ra hạnh phúc mỹ mãn.

Mỗi lần cô nhìn chú, trong mắt kia tràn đầy hạnh phúc cũng làm cho người xung quanh không ngừng hâm mộ. Tình cảm như vậy, không thể nào là giả tạo.

Nếu như không phải giả tạo, vậy thì tại sao cô luôn luôn coi trời bằng vung, lại cùng anh ruột của mình loạn luân? !

Chuyện của cô và chú hai, chú có biết hay không?

Chú sẽ nghĩ gì?

Ngoài ra, giả thiết tạm thời bất luận trở lên nói điểm đáng ngờ, chỉ chứng minh chú là kẻ tình nghi số một.

Như vậy, tại sao chú có thể làm được những thứ này? Thông qua một bình nước hoa có tăng thêm thành phần, cùng một bình dầu gội khiến ta sản sinh ra ảo giác, đến tột cùng ông ấy làm sao có thể vô thanh vô thức giết chết chú hai?

Chú làm sao biết được chú hai nhất định sẽ từ trong phòng lao ra? !

Càng ngày tâm tư càng hỗn loạn, không ngừng hiện ra vấn đề khiến Lâm Hành cảm thấy tay chân luống cuống.

Cậu đứng lên ở trong phòng đang đi tới đi lui, nỗ lực làm rõ án mạng này. Nhưng mà vô luận cậu làm sao suy nghĩ, đều không thể cho ra một cái kết luận chính xác.

Cậu thở dài, ngửa mặt nằm trở lại trên giường, nhìn trần nhà trên nhà.

Trở lại quê nhà chỉ mấy ngày ngắn ngủi, khiến ấn tượng thân thiết về quê hương của cậu đột nhiên bị đánh vỡ, hết thảy tĩnh lặng bên ngoài lại ẩn giấu chân tướng phía dưới làm cho cậu cảm thấy mờ mịt cùng khủng hoảng. Rõ ràng ở trong hoản cảnh từ nhỏ bản thân đã vô cùng quen thuộc, lần thứ nhất cậu cảm thấy bất lực như vậy, ngoại trừ Nam Úc Thành, cậu thật sự không biết mình còn có thể tin tưởng ai.

Nghĩ đến chỗ này, lại nghĩ tới Nam Úc Thành suốt đêm ra ngoài tra án. Cậu thay đổi tư thế, nằm nhoài trên gối. Đem quần áo Nam Úc Thành thay đổi vào sáng sớm mang đến trước mặt mình, để dưới đáy cằm của mình.

Ngửi mùi vị quen thuộc, cậu thoáng cảm thấy an tâm một ít. Nhắm mắt lại, suy nghĩ lung tung một hồi, liền dần dần rơi vào giấc ngủ.

Hết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro