5: Vừa ra sân khấu không lâu liền chết ở trong tay nam chủ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Dân tỉnh, dần thích ứng ánh sáng, vươn tay chống thân thể, sau đó ngồi dậy.

Hắn ở bên một dòng suối nhỏ, đây quả là kỳ tích vì không bị linh thú hoang ăn , cũng không có bị suối cuốn đi , được rồi, dù sao con suối chưa cao đến cẳng chân hắn.

Sau đó, Lê Dân mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm tiểu thân thể của chính mình...

Chân mình... Giống như biến nhỏ...
Thân thể nhỏ này rõ ràng không phải hắn ...
Hơn nữa hắn cư nhiên xuyên thành nữ !!!!

Lê Dân như bị sét đánh. Đang muốn bụm mặt thì nhìn thấy người mình dơ muốn chết, Lê Dân chân mày cau lại.
Thật bẩn.
Lê Dân 【 hay còn gọi là Khiết Phích Đế 】 yên lặng mà ngồi xổm bên dòng suối rửa tay.

Không thể không nói, hoàn cảnh nơi này thật không đúng lắm, hắn có thể cảm nhận được chung quanh toát lên linh khí khiến người thoải mái. Lê Dân vẫn là vô pháp nhìn thẳng bộ dạng hiện tại, hắn đầu tiên là rửa sạch sẽ tay, sau đó lại rửa mặt mấy lần.
Lại ngửi mùi trên người, Lê Dân mày tiếp tục chau, hắn vẫn muốn tắm rửa một cái ... Cố nén suy nghĩ muốn tắm rửa, Lê Dân mang thân thể rời khỏi sông nhỏ. Phải mau chóng làm xong nhiệm vụ, sau đó lập tức lập tức trở lại thân thể của chính mình.

Lê Dân suy nghĩ làm thế nào để cứu thời thơ ấu của nam chủ. Hệ thống cũng chỉ nói nam chủ là một cô nhi, những thứ khác đều không có tí thông tin, bất quá nếu xuyên qua đến nơi đây, chứng tỏ nam chủ ở phụ cận.

Ngay sau đó Lê Dân sắc mặt liền không tốt. Nhẫn còn ở trên thân thể kia của hắn. Toàn bộ gia sản quý báu khó khăn cướp đoạt được, cư nhiên không có. Lê Dân quyết định lần sau làm nhiệm vụ nhất định phải nhớ kêu 12135 đem nhẫn mang lại đây.
Đi đi đi đi, Lê Dân ngừng lại, nhìn nhìn chung quanh.

...
Lại đi đi thêm một đoạn.
...
Lê Dân chợt nhớ tới tới, chính mình là một kẻ mù đường... Yên lặng ngồi xổm xuống, ở trên mặt đất vẽ mấy mũi tên chỉ hướng, chọn chọn một cái. Sau đó vừa đi vừa quay đầu lại nhìn mũi tên thuận tiện nhìn xem chính mình có giỏi hay không, thẳng đến không nhìn được mũi tên cũ lại vẽ thêm cái mới. Càng đi, càng quỷ dị. Trên mặt đất bắt đầu hiện ra một ít... Lê Dân biểu tình thật không xong.

Mấy cái đầu lâu, cùng một ít xương cốt loạn thất bát tao lăn lóc.

... ...
Lê Dân đi tới, đem đầu lâu đẩy ra, cầm lấy chùy thủ dưới đầu lâu. Đây là thứ tốt. Tuy rằng có chút rỉ sắt nhưng mài giũa một chút là có thể dùng. Xoay người một cái, Lê Dân không khống chế được mà mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng xung quanh. Thi cốt khắp nơi, khung xương xám trắng, xương cốt tán loạn, thi thể hư thối...
Này... là hố vạn người, vẫn hay gọi là bãi tha ma sao?

Lê Dân hiện tại đang làm một chuyện thật khó nói. Mở ra một khối thi thể sắp hư thối, Lê Dân mặt vô biểu tình mà đánh giá thi thể, cái gì cũng không phát hiện. Phỏng chừng là giết người đem của cải cướp sạch. Thật là có chút bất đắc dĩ.

Hắn tiếp tục tìm kiếm, ôm hy vọng nhặt được của hời, tâm huyết tràn đầy, nhưng lát nữa nhất định phải đi tắm rửa, mặc kệ thân thể này là ai, hắn đã chịu không nổi nữa rồi. Lê Dân thấy một bộ xương khô cách đó không xa, tâm lại động. Bộ xương khô này ... Có chút kỳ quái ... Lê Dân đi qua nhặt cái đầu lâu lên, hắn không biết chính mình vì cái gì lại cảm thấy thật hứng thú, nhưng là nhìn đầu lâu trắng bệnh này có cảm giác thật... Có cái gì đó hấp dẫn hắn.

Nhưng, đây đơn giản là một bộ xương khô thôi, cái gì cũng không có a.
Lê Dân đánh giá bộ xương khô, dùng chủy thủ lưu loát chặt mở hàm dưới đầu, sau đó một cái nhẫn màu đỏ nhạt liền từ đầu bộ xương khô rớt ra. Đây là một cái nhẫn không gian, hẳn là có nhiều đồ vật không tồi, bằng không chủ nhân nó cũng sẽ không khẩn trương như vậy, trước khi chết cũng phải đem nó giấu kĩ, không muốn bị người khác tìm thấy.

Lê Dân cảm thấy vận khí của hắn thật không tồi, nói không chừng hôm nay còn có thể tìm được nam chủ.
Lê Dân xoay người lại...

Thường nói xoay người chỉ là một cái nháy mắt, Lê Dận giờ đã có thể hiểu.
Hắn chỉ xoay người, hết thảy đều không xong. Giống như không khí tươi mát ánh nắng tươi sáng liền thành bãi tha ma khắp nơi đầy thi cốt.
Còn hiện tại hắn xoay người lại, liền thấy nam chủ. Vấn đề là...

Hắn trong tay còn cầm đầu bộ xương khô...

Không cần nhìn hắn như vậy...
Hắn cái gì cũng không làm...
Ngươi có thể coi vừa rồi đều là ảo giác không.
Hắn chỉ là nhặt cái... đầu lâu.

Một nam hài núp ở sau cây, con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lê Dân, không, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm chiếc nhẫn màu đỏ...

Lê Dân nghĩ có nên tặng nam chủ quà gặp mặt, đáng tiếc trên tay hắn còn cầm cái đầu lâu...
Hắn hiện tại rất muốn phun tào khả năng của hệ thống. Vì cái gì tiểu thí hài dơ dáy ở trên đầu lại lóe sáng khung chữ.
Mặt trên viết:

Nam chủ.

Lê Dân suy nghĩ có phải trên đầu hắn cũng có chữ "Người qua đường giáp" hay "Boss phản diện" gì đó. Thật bất đắc dĩ. Đem bộ xương khô đầu ném sang một bên, sau đó đi đến chỗ nam chủ.

Tiểu thí hài thân thể nhất thời khẩn trương. Nhãn đồng đen nhánh nhìn chằm chằm Lê Dân.
Lê Dân ngừng lại, vươn tay, chìa nhẫn ra.
"..."
Lê Dân nỗ lực tổ chức ngôn ngữ.
"... Ân, này, tặng cho ngươi."

Nam hài không nói gì, cứ như vậy nhìn Lê Dân, thân thể không một chút thả lỏng.
Chỉ là trong ánh mắt nhiều thêm một chút ám trầm.

"Ta chỉ tìm được cái này..."
Nhìn bộ dáng cẩn thận của nam hài, Lê Dân đành phải đem nhẫn đặt ở trên mặt đất, tính toán rời đi. Có phải mọi người khó hiểu vì sao có thể tiễn đồ vật của mình đi một cách dễ dãi thế này?

Lê Dân cảm thấy bình thường có cái gì tốt đều là của nam chủ, nếu mình cầm khẳng định sẽ bị trời đánh hay chó cắn gì đó, vẫn là bảo mệnh quan trọng.

Dù sao hắn đã có bích sắc 【 hệ thống hữu tình đưa tặng cực phẩm không gian nhẫn 】, tí đồ vật này nọ thì tính là cái gì.

"Vì cái gì muốn... Tặng cho ta."
Lê Dân ngây người, chẳng lẽ nói với nam hài: ngươi về sau chính là bá chủ hủy diệt thế giới, cho nên ta muốn nịnh bợ ngươi? Sau đó để ngươi tha ta một mạng. Không có khả năng được không.

Vì thế Lê Dân nghiêm túc mà nhìn tiểu thí hài, nói dối không đỏ mặt:
"Ta cảm thấy nó thích hợp với ngươi hơn."
Nam hài vẫn nhìn Lê Dân, không có động. Y dùng dư quang liếc tay Lê Dân. Lê Dân hiểu ý mà vứt bỏ chủy thủ, nhìn nam chủ, biểu đạt thành ý.

Nam hài động tác nhanh lẹ lượm nhẫn, rồi hung hăng đem Lê Dân đẩy, vì không có phòng bị, Lê Dân lảo đảo vài bước, thân thể ngã xuống.

Lê Dân: ... ... Này này đột nhiên đau đớn là chuyện gì xảy ra?
Lê Dân cảm thấy sau gáy đau quá, đau đến tận yết hầu, máu tươi từ trong miệng chảy ra, Lê Dân thầm nghĩ, ngọa tào...

Một phen đem kiếm tàn hạ xuống.
Yết hầu bị đâm xuyên...
Không hổ là nam chủ. Nhanh như vậy liền đem hắn giết chết.

Hắn thấy ánh mắt nam chủ hoảng sợ nhìn mình, kinh hoảng thất thố mà đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn hắn, sau đó toàn bộ thân thể đều phát run...

Uy, không cần sợ hãi như vậy đi. Bị thương chính là hắn nha, còn không biết có chết hay không , giống như động mạch ở gáy bị hỏng...
Khó trách hắn có điểm choáng váng đầu...

Lê Dân muốn ngồi dậy tự cứu bản thân, chính là hắn nghe được tiếng bước chân hỗn độn đi ra xa. Nam chủ chạy mất rồi...

... ... ...
Thiên lôi nện rầm rầm, Lê Dân cảm thấy không thú vị nghĩ nghĩ, lại chết, hắn vừa mới lên sàn chưa bao lâu, còn nhiệm vụ của hắn, khen thưởng của hắn... Vì cái gì muốn hắn bán mạng như vậy, ngạch, dù sao thân thể này cũng không phải của hắn , không cần phải lo lắng, hiện tại có phải là được về thân thể chính mình không nhỉ ...

Đúng rồi, hắn quên nam chủ chỉ là tiểu hài tử, nhất định đã bị dọa không nhẹ...
Như vậy sao được, mai này làm sao hủy diệt thế giới đây? Lê Dân rất hiếu kì nha, à đúng rồi là bởi vì nữ chủ chết...
Không biết nữ chủ thế nào rồi...
Làm sao bây giờ, hắn vừa lên sân khấu liền đem nam chủ dọa sợ hãi, còn gì là giao hữu, ôm đùi hả...

... ... ...
Hắn phun tào...
Vì cái gì hắn còn chưa có chết...

...
Trong rừng cây, chỉ nhìn thấy một tiểu hài tử sắc mặt trắng bệch mà ngồi dưới đất, yết hầu máu tươi đầm đìa, cắm một đoản kiếm.
Lê Dân: ... ...
Đi ra đây, 12135.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro