2.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hoàng cung, vàng ngọc huy hoàng.

Ngô công công về cung được một lúc, sau đó liền ngay lận tức đi về phía Cần Chính Điện, ông ta đem những gì đã nhìn và nghe thấy được hướng Hoàng Thượng bẩm báo không kém một chữ.

“Ai da, Hoàng Thượng ngài chính là không thấy được, lúc Bộc Dương Tranh kia đuổi lão nô ra ngoài cửa rồi mặc kệ ...v...v…”

Hoàng đế một thân long bào ngồi trên long ỷ, tinh tế cân nhắc lời Ngô công công nói, khi nghe hắn nói đến Bộc Dương Tranh thân thiết cùng tiểu quan nóng bỏng mà không màng đến thánh chỉ của mình, lại có chút thích thú nghe ngóng.

“Hoàng Thượng…… Ngài nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão nô này đầu óc ngu dốt cũng không rõ.”

“Ngô công công.”

Hoàng đế vừa lòng cười:

“Ngươi thử nghĩ dùng đao thật cùng với mượn đao giết người, cái nào dùng tốt hơn?”

“Này……”

“Cứ nói, đừng ngại!”

“Lão nô cảm thấy, vẫn là mượn đao giết người là tốt hơn……”

Ngô công công vô cùng cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, thấy trong mắt hắn lộ ra thần sắc tán dương, mới lặng lẽ buông xuống phòng bị.

Sự thật là so với bại lộ bên ngoài, không bằng tránh ở chỗ tối, ngồi trên núi xem hổ đấu, cuối cùng ngư ông đắc lợi.

Hoàng cung bên trong nhìn như chính là quang minh chính đại, lại bị sương mù dày đặc vây quanh, thấy không rõ lợi kiếm trí mạng bên trong, lại không có đường lui, mỗi bước đi đều phải đổ máu.

Ở phủ tướng quân, Bộc Dương Tranh ngồi trên mép giường, tay cầm một quyển sách, thoạt nhìn như là đang thưởng thức, nhưng trong lòng đang nghĩ cái gì chỉ có chính hắn biết.

Trên giường còn một người đang ngủ mê, trên cánh tay lộ ra ngoài còn dấu vết hồng nhạt, cổ trắng như tuyết, từng tấc đều có vệt đỏ.

Bộc Dương Tranh sắc mặt dần dần đỏ.

Hôm nay cậu dụ dỗ hắn, có lẽ chỉ vì làm bộ cho Ngô công công xem, để chính bản thân chứng thực việc Bộc Dương Tranh hắn chỉ vì sắc đẹp mà mang tội kháng chỉ làm Hoàng Thượng thả lỏng cảnh giác……

Nhưng thời điểm khi cậu chạm vào hắn, Bộc Dương Tranh phát hiện sự tình sớm đã không thể khống chế.

Thuận theo nội tâm chính mình, hắn muốn cậu, giống như cảm giác phát sinh cùng nữ nhân, có cận kề da thịt. Khi cậu ở dưới thân hắn rên rỉ uyển chuyển, Bộc Dương Tranh cảm thấy như chưa bao giờ thỏa mãn được như vậy.

Nghĩ đến đây, Bộc Dương Tranh nhìn về phía người trên giường ánh mắt càng thêm phức tạp.

[ Nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, độ hảo cảm trước mắt là 30]

Trong lúc ngủ mơ Kỳ Ngôn bừng tỉnh, vừa mở mắt, đập vào là Bộc Dương Tranh đang ngồi ở mép giường nhìn cậu.

Bộc Dương Tranh vừa vặn bị bắt gặp: “……”

Hắn có chút hoảng loạn dời tầm mắt, mang chén nước được rót để trên bàn nhỏ sang, ngữ khí có chút mất tự nhiên nói: “Khát à? Uống nước đi……”

Kỳ Ngôn nhướng mày, nhận chén nước uống một hơi cạn sạch.

Nhấp ít nước làm môi dễ chịu, Kỳ Ngôn nhìn Bộc Dương Tranh, nghiêm mặt nói:

“Tướng quân, hôm nay Ngô công công chắc chắn đem những gì hắn thấy, những gì hắn nghe bẩm báo lại Hoàng Thượng, cho nên ngày mai, ngươi hẳn có thể đưa ra lời kháng chỉ hôn của Hoàng Thượng. Nhưng mà……”

“Nhưng mà?”

“Còn Tể tướng sẽ xen vào.”

Kỳ Ngôn xoa bóp ấn đường, sầu thầm nghĩ:

“Tể tướng tuy không muốn nữ nhi gả vào hang hổ, nhưng bị lui hôn cũng sẽ làm hắn mất mặt.”

“Chuyện như thế hắn sẽ không làm.”

Bộc Dương Tranh hừ lạnh, nói:

“Lão tặc kia cả ngày tin vào lời gièm pha, sủng thứ ngược đích, tội đáng chết vạn lần!”

Sủng thứ ngược đích?

Kỳ Ngôn ấn đường nhảy dựng, vội vàng nói:

“Tướng quân làm sao biết được Tể tướng kia sủng thứ ngược đích?”

“Kinh thành sớm đã truyền ra, còn cần cố ý điều tra sao?”

“Kia tướng quân cho rằng, Tể tướng nếu gả nữ, sẽ gả đích nữ hay là thứ nữ?”

“Vẫn như cũ sẽ là đích nữ. Đích nữ không sủng, chết cũng không có việc gì.”

Bộc Dương Tranh hừ lạnh, không muốn nhiều lời nửa chữ.

Kỳ Ngôn âm thầm rũ mi che kín đôi mắt, bên trong gió nổi mây phun, cuối cùng chỉ hờ hững uống một ngụm nước.

Bộc Dương Tranh…… Biết không ít, nữ chủ nguyên tác kia cùng người được đồn đãi tính tình khác nhau rất lớn, Bộc Dương Tranh vì sao không nghi ngờ? Còn thêm sủng ái, thậm chí vì nàng mà cùng Hoàng Thượng giằng co?

Sớm biết rằng, Bộc Dương Tranh tuy thẳng, lại không ngốc.

Kỳ Ngôn trầm mặc như nước, mơ hồ cảm thấy, sự tình còn phải đợi nữ chủ bên kia vào tay.

....☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro