1.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi...... Mấy ngày nay khỏe chứ?"

Lạc Hàn không biết vì cái gì, chỉ là muốn hỏi một chút cậu như thế nào...... Nhưng sắc mặt của cậu thật sự quá kém, tái nhợt sắp trong suốt.

Kỳ Ngôn ngơ ngác mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới khôi phục lại, hướng về phía Lạc Hàn khởi động một cái tươi cười: "Ngươi có thể xuất viện a...... Hiện tại liền tới trường học không sao chứ?"

Lạc Hàn không có biểu tình, nhàn nhạt nhìn cậu, có vết thâm ở vành mắt...

Cậu...... Tựa hồ quá cũng không tốt, là bởi vì cùng hắn tách ra sao?

Sau khi kết luận như vậy nội tâm Lạc Hàn vô thố lại mê mang.

Hắn không rõ ràng lắm chính mình cùng đối phương quan hệ như thế nào, bởi vì hắn không nhớ rõ, nếu có cũng chỉ còn lại những tấm ảnh chụp cũ bị ố vàng, nằm trong chiếc hộp dính đầy bụi dưới hầm, bị người quên đi.

Thật lâu sau Lạc Hàn đều không có trả lời, Kỳ Ngôn xấu hổ mà nhìn về nơi khác, cứng nhắc mà tìm kiếm đề tài: "Đối trường học còn quen thuộc sao?"

"Không, nhưng là thích nghi thực tốt."

"Như vậy a...... cũng không có gì, thích nghi được là tốt rồi." Kỳ Ngôn cứng đờ mà đi đến bàn làm việc phía trước, sửa sang lại mấy cái văn kiện trên bàn, trong miệng không ngừng nói: "Này đều là sổ sách quản lý cùng các loại tư liệu hoạt động của trường.

Trước kia đều là phân ra cho cả hai quản lý, sau lại......"

Sau lại, chúng ta ở bên nhau lúc sau, ngươi liền toàn quản. Ta đã từng rất vô lại mà đẩy hết cho ngươi, mà ngươi chỉ là sủng nịch cùng lắc đầu, thuận tay tiếp nhận toàn bộ văn kiện......

Những lời này, Kỳ Ngôn không dám nói.

Yết hầu tắc nghẽn đến phát đau, chóp mũi chua xót bị Kỳ Ngôn hung hăng áp xuống một hơi, nhưng nước lại chiếm đầy hốc mắt.

Nặng nề mà thở ra một hơi, Kỳ Ngôn ngẩng đầu, không cho nước mắt chảy ra, chỉ nghĩ muốn nhanh rời đi chỗ này.

Phía sau, Lạc Hàn ánh mắt quạnh quẽ vẫn luôn ở trên người Kỳ Ngôn. Cậu ẩn nhẫn, thống khổ, hoài niệm, đều bị hắn xem ở trong mắt. Mạc danh, trong lòng mang theo khó chịu, nhưng lại không biết vì cái gì khó chịu.

Thật lâu sau, Kỳ Ngôn chỉnh lại cảm xúc, quay đầu lại, hướng về phía Lạc Hàn cười: "Ta muốn vào lớp học, tái kiến."
Nói xong liền hướng cửa mà đi.

Đi chưa được mấy bước, âm thanh Lạc Hàn đột nhiên truyền đến, ngừng bước chân sắp rời đi của cậu.

"Chúng ta trước kia tốt sao?"

Âm thanh lãnh đạm giống như những cơn gió đêm ngày hè, bất luận ban ngày nóng cỡ nào, buổi tối cũng sẽ làm người ta run bần bật.

Kỳ Ngôn dừng lại bước chân, rũ mắt: "Hỏi cái này chút...... Hữu dụng sao?"

"Chỉ là muốn biết."

"Vậy ngươi nghĩ ta trả lời như thế nào?" Kỳ Ngôn tự giễu mà cười ra tiếng: "Ta nói không tốt, ngươi sẽ hoài nghi tìm tòi nghiên cứu; ta nói thực tốt, nhưng ngươi lại cái gì cũng không nhớ rõ."

"Lạc Hàn, thực xin lỗi."

"Câu xin lỗi này, là bởi vì ở thời điểm ngươi bị thương ta không thể ở bên cạnh ngươi."

"Nếu có thể, ta nguyện ý giúp ngươi gánh vác phần đau này."

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta không nợ ngươi."

"Ngươi đối với ta không hề ấn tượng, phảng phất làm tâm ta như thiên đao vạn quả, lại còn vẻ mặt không sao cả hỏi ta cảm giác thế nào."

"Từ lúc bắt đầu, ta đã là gay. Không phải ngươi, sẽ còn những người khác."

"Quên ngươi, chỉ là vấn đề thời gian."

"Còn sẽ...... làm ta đau đến thống khổ."

......

Kỳ Ngôn cũng không quay đầu lại mà rời đi, để lại cho Lạc Hàn một bóng dáng đơn bạc cùng cô tịch.

Khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, Lạc Hàn ở linh hồn kêu gào. Cái cảm giác muốn khóc nhưng không rõ nguyên do này cứ quanh quẩn ở trong tim. Phảng phất có cảm giác trống rỗng, chính là khi muốn tìm kiếm, lại không biết tung tích.

Trong đầu tràn ngập một câu ___ ngươi muốn mất đi cậu ta?

Lạc Hàn đột nhiên che lại đầu. Lại lần nữa, đau đến kỳ cục.
Một cái thân ảnh mơ hồ xuất hiện ở bên trong hỗn độn. Bộ dáng cậu ôn tồn lễ độ, làm nũng ủy khuất, hết thảy mà dần dần hiện lên.

Chính là, chính là khuôn mặt người kia vẫn cứ thế bị nhòa đi.

..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro