Chương 80 bạo quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BOSS xuyên thành tiểu khả ái [ xuyên nhanh ]

Chương 80 bạo quân 3

Tác giả: Quang Minh Tại Án

Yến Lam được lãnh tiến vào quân đội, hắn một đường đi tới cực kỳ khiếp sợ. Nguyên bản chỉ nghe nói Thích Nhạc dụng binh cực nghiêm, thủ hạ của hắn cũng cực kỳ nghiêm túc tuân thủ mọi luật lệ trong quân đội, hiện tại chính mắt thấy mới biết được đồn đãi này đó đều không có lời nào là nói quá cả.

Cho dù hoàn cảnh nơi biên quan cực gian khổ, ăn uống thô ráp vô cùng, những người này hoặc đứng trang nghiêm, hoặc đang ở thao luyện toàn bộ đều có một loại khí thế áp bách không giống người thường. Loại sát khí này là do bên trong sinh tử mài giũa ra tới, chấn đến đầu óc Yến Lam phát ngốc.

Đại Yến Ngự lâm quân, không đuổi kịp nửa phần của Trấn Bắc quân, đây là Hoành Minh Đế đối Thích Nhạc khen ngợi, Yến Lam cuối cùng cũng cảm nhận được.

Hắn tuy tự nhận là đa mưu túc trí, cũng không giống như mặt ngoài biểu lộ sang sảng như vậy, trong lòng tuy rằng thập phần coi trọng Thích Nhạc người được đế vương tin cậy, nhưng kỳ thật sâu bên trong lòng hắn còn có cất giấu một cổ ngạo khí, hiện tại một đường đi tới, ngạo khí của Yến Lam đã bị hoàn cảnh nơi này đánh sạch cái hoàn toàn.

Mỗi một quân nhân trong quân Trấn Bắc, không có đối thân phận hoàng tử của hắn biểu hiện ra bất luận cái gì nịnh nọt, ngược lại trong ánh mắt của những người trong quân trướng nhìn về phía hắn ẩn ẩn mang theo chút cuồng nhiệt.

Hơn nữa chung quanh quân đội thường thường có bá tánh đưa tới đồ ăn cùng súc vật, vừa thấy đến cảnh tượng này, Yến Lam liền biết lực ảnh hưởng của Trấn Bắc tướng quân ở quân doanh thậm chí ở toàn bộ biên quan lớn đến bao nhiêu, nói là thổ hoàng đế cũng không quá.

Trời sinh tính cẩn thận cho nên trong lòng Yến Lam dâng lên không phải vì tìm được chỗ dựa cường đại mà vui sướng, ngược lại sinh ra một ít do dự. Hoành Minh Đế tín nhiệm Thích Nhạc, nhưng Yến Lam lại không chút nào tín nhiệm hắn. Trong đầu bắt đầu suy tư về ảnh hưởng của Thích Nhạc thời điểm hiện tại thậm chí tương lai đối với chính mình.
Bởi vì thân phận Thích Nhạc cực kỳ đặc thù, nếu nói là con nuôi của Hoành Minh Đế cũng không có vấn đề gì.

Bởi vậy không khó nhìn ra được tâm tư của Tam hoàng tử Yến Lam có bao nhiêu thâm trầm, hắn có thể trong cuộc đấu tranh giữa các hoàng tử chiến thắng Đại hoàng tử Yến Táp, bôi đen hình tượng hắn ở trong lòng Hoành Minh Đế, đồng thời lại ngụy trang thành đứa con ngoan ngoãn khiến đế vương có thể yên tâm, này đủ để thuyết minh tâm trí hắn cũng không thấp. Muốn nói mưu kế, chỉ sợ Yến Táp căn bản so ra kém hắn.

Kỳ thật Khanh Vân sớm liệu định đến phản ứng Yến Lam, hắn cũng không có làm giống kế hoạch của Yến Táp chính là ở trên đường chặn lộ hồi kinh của Yến Lam. Sự thật cũng cho thấy rõ việc làm của Khanh Vân là đúng, Yến Lam sau khi bắt được từ thánh chỉ của Hoành Minh Đế, hơi suy tư liền biết Hoành Minh Đế muốn đem thánh chỉ đưa ra có nghĩa tình thế trong cung nhất định thập phần nghiêm trọng, nói không chừng Yến Táp đã bày ra thiên la địa võng chờ chính mình hồi kinh.

Vì thế hắn không đợi Thích Nhạc tiến đến tương trợ, trực tiếp giục ngựa chuyển hướng về phía bắc biên quan, muốn mượn nhân thủ của Thích Nhạc bảo hộ chính mình chu toàn.

Rất xa nhìn đến Thích Nhạc đang đứng chờ hắn trước quân trướng, Yến Lam đã thu hồi trong lòng các loại tâm tư, trên mặt cũng treo lên một mạt tươi cười xán lạn, cất cao giọng nói: “Làm phiền Thích tướng quân tự mình ra nghênh đón!”

Mặt hắn tuy đầy tươi cười, trong mắt lại là hiện lên một tia khiếp sợ. Người nam nhân này trên người lộ ra lực uy hiếp không khỏi cũng quá cường chút đi, hơn nữa Thích Nhạc khiến Yến Lam cảm giác cùng mặt khác võ tướng đều không giống nhau, trong mắt của hắn chỉ cho thấy bình tĩnh cùng cơ trí không có khả năng từ một giới mãng phu có thể biểu hiện ra tới. (mãng phu là người lỗ mãng)

Ánh mắt Thích Nhạc ẩn ẩn đảo qua thánh chỉ trong tay Yến Lam, trong lòng lập tức liền có tính toán trước. Hắn liền ôm quyền, hướng tới Tam hoàng tử quỳ xuống: “Tham kiến Tam hoàng tử, vì trong quân công việc bận rộn, không thể ra ngoài nghênh đón, thỉnh Tam hoàng tử thứ tội!”

“Tham kiến Tam hoàng tử, thỉnh Tam hoàng tử thứ tội!”

Theo Thích Nhạc quỳ xuống, toàn bộ sở hữu quân nhân trong quân doanh đều nhịp quỳ thành một đoàn. Phảng phất Thích Nhạc chính là chủ tử duy nhất trong  lòng bọn họ, bản nhân Thích Nhạc chính là quân lệnh của bọn họ.

Hàng ngàn hàng vạn người đồng thời quỳ xuống, đồng thời thỉnh tội, lại có một cổ ngập trời khí thế thăng lên, Yến Lam suýt nữa khống chế không được độ cung khóe miệng của chính mình.

Này Thích Nhạc chẳng lẽ là cho hắn cái ra oai phủ đầu không thành?

Kỳ thật Yến Lam là suy nghĩ nhiều, Trấn Bắc quân theo Thích Nhạc quỳ xuống, cảnh tượng này nếu như bị Hoành Minh Đế nhìn đến đương trường liền phải tán một tiếng “Hảo!”, Nhưng trong lòng Yến Lam đã chôn xuống hạt giống hoài nghi, Thích Nhạc nhất cử nhất động trong mắt hắn đều có thâm ý.

Nếu Thích Nhạc không quỳ, sợ là Yến Lam lại muốn cho rằng hắn dĩ hạ phạm thượng.

“Thích tướng quân mau xin đứng lên, bổn cung vì sao mà đến, tin tưởng tướng quân đã biết được, ngươi ta mau vào trong trướng hảo hảo thương lượng mới đúng.” Yến Lam ra vẻ khủng hoảng vội vàng đem Thích Nhạc nâng dậy, hai người cầm tay tiến vào quân trướng.

Thích Nhạc vừa thấy biểu tình của Yến Lam, liền biết Tam hoàng tử suy nghĩ đến điều gì. Nhưng Thích Nhạc cũng không để ý, người hoàng gia từ trước đến nay muốn so người khác nghĩ đến nhiều, huống chi còn là ở vào lúc Hoành Minh Đế bị giam lỏng, thời kỳ triều đình náo động.

Đối với hoàng tử đoạt đích chi tranh, Thích Nhạc cũng không có bất luận ý tưởng gì. Hắn là Trấn Bắc tướng quân, ngày sau nếu không có ngoài ý muốn liền sẽ ở biên quan cắm rễ. Hắn cùng vài vị hoàng tử đều không có tiếp xúc, thậm chí đối mặt với nhau cũng chưa, bởi vậy mặc kệ là ai đương Hoàng Thượng đều cùng hắn không quan hệ.

Nhưng hắn từ trước đến nay tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Khi còn bé Hoành Minh Đế giúp đỡ hắn rất nhiều, cho nên Thích Nhạc lúc này nghe chính là mệnh lệnh của Hoành Minh Đế, Hoành Minh Đế muốn lập ai làm Thái Tử, hắn liền đỡ người đó thượng vị. ( chờ anh bị vả mặt hì hì)

Huống hồ trong tin tức Hoành Minh Đế đưa tới hắn cũng đã biết, Đại hoàng tử Yến Táp thế nhưng dám giam lỏng Hoành Minh Đế, nắm giữ Ngự lâm quân. Nghĩ vậy Thích Nhạc không khỏi nhíu mày.

Lần này chỉ sợ yêu cầu hắn tự mình hồi kinh một chuyến.

“Thích tướng quân, ngươi có điều không biết, đại ca ta hắn thế nhưng……” Yến Lam ngồi ở bên cạnh bàn hướng Thích Nhạc nói hết, nói tới đây hắn thở dài, “Bổn cung cũng không nghĩ tới, đại ca thế nhưng làm ra việc bất hiếu như vậy.”

“Tam hoàng tử không cần lo lắng, người nghịch mỗ phạm thượng, ai cũng có thể giết chết, thuộc hạ điều động tam đội nhân mã, nhanh chóng đem ngài đưa về kinh thành.” Thích Nhạc vô tâm tư nghe Tam hoàng tử dong dài, hắn hành sự nhanh nhẹn, lập tức kêu quân sư tướng quân đem lệnh truyền xuống, cũng an bài hảo công việc kế tiếp.

“Chỉ có ba đội?” Yến Lam lại ẩn ẩn nhíu nhíu mày, “đại ca của bổn cung chính là nắm giữ toàn bộ Ngự lâm quân, còn có hộ thành quân……”

Nghe được Yến Lam nói, Thích Nhạc cũng không có làm quá nhiều giải thích, chỉ nói: “Tam đội đủ rồi. Huống hồ chúng ta đã muốn lên đường, lại không hảo rút dây động rừng chọc đến Đại hoàng tử chú ý.”

Thích Nhạc đã bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, ít ngày nữa liền phải mang Yến Lam hồi kinh.

Cho dù ở hoàng đế bị bắt, thời khắc này cần hắn tiến đến hộ giá, người nam nhân này cũng bình tĩnh như cũ, tựa hồ hiện tại các loại công việc chỉ là làm từng bước công tác, hoàn toàn không thể nhiễu loạn tâm cảnh hắn.

Khanh Vân đã nhiều ngày ở trong cung cũng là rất bận rộn, tuy hắn không có trên đường chặn lại Yến Lam, nhưng cũng tuyệt đối không chuẩn bị làm hắn thuận lợi hồi kinh.

Phê duyệt xong tấu chương, Khanh Vân tựa lưng vào ghế ngồi, xoa xoa giữa mày. Phía sau cung nữ thấy thế muốn giúp hắn xoa ấn bả vai, lại bị hắn phất tay cự tuyệt.

Tính tính thời gian chính mình đi vào thế này đã bao lâu, Khanh Vân nửa khép con mắt đối một bên chờ Trần Bỉnh nói: “Đem việc Hoàng Thượng bị cầm tù cùng trong tay Tam hoàng tử có thánh chỉ nói cho Nhị hoàng tử.”

Trần Bỉnh lập tức theo tiếng, xuống tay đi làm.

Hắn đã nhiều ngày đi theo bên người Khanh Vân, trong lòng khiếp sợ là tầng tầng lớp lớp, ngay từ đầu đối Đại hoàng tử quyết sách hoài nghi đã biến mất vô tung vô ảnh.

Trần Bỉnh xuống tay an bài, sai người đem tin tức này thần không biết quỷ không hay đưa tới Nhị hoàng tử, còn muốn khiến hắn nghĩ rằng đây là thủ hạ chính mình lo lắng tìm hiểu tới tin tức.

Nhưng Trần Bỉnh lại có chút khó hiểu, vì cái gì muốn đem tin tức hoàng đế bị cầm tù nói cho vị xa ở đất phong Nhị hoàng tử? Này không phải cho chính mình tìm phiền toái sao? Loại này khó hiểu gần nhất thường xuyên ở trong lòng Trần Bỉnh quanh quẩn, nhưng hắn không hề cảm thấy là Đại hoàng tử quyết sách có lầm, ngược lại là cho rằng chính mình tâm trí không đủ.

Sau khiTrần Bỉnh rời đi tẩm cung Đại hoàng tử, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, rốt cuộc đến khi sự tình đều làm tốt, lúc này mới một gõ đầu nghĩ đến dụng ý của Đại hoàng tử, lập tức tán thanh diệu ( ý chỉ là kế sách hay á). 

Nếu Nhị hoàng tử biết hoàng đế bị cầm tù, khẳng định muốn tới trang cái Cần Vương chi công (Cần Vương mang nghĩa "giúp vua"). Rốt cuộc tuy hắn ra cung kiến phủ, nhưng cũng không thể nói hoàn toàn vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nếu lần này lập công là có thể thay đổi ấn tượng về hắn ở trong lòng hoàng đế, nhất cử đánh bại Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử. Nhưng cố tình hắn lại biết trong tay Tam hoàng tử đã có được thánh chỉ lập Thái Tử.

Nhị hoàng tử nếu muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế tuyệt đối sẽ không làm Tam hoàng tử hồi triều trước hắn một bước, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn trở Tam hoàng tử, như vậy căn bản không cần Đại hoàng tử động thủ, Tam hoàng tử cùng Nhị hoàng tử là có thể tranh cái vỡ đầu chảy máu.

Mà thừa dịp trong khoảng thời gian này, lấy năng lực của Đại hoàng tử, nhất định đã sớm đem toàn bộ kinh thành sửa trị mạnh mẽ giống như thùng sắt.

Rốt cuộc nghĩ thông suốt, Trần Bỉnh mỹ tư tư trở về phục mệnh, thâm giác chính mình sau khi đi theo Đại hoàng tử, mưu kế chính là tăng lên không ngừng một cấp bậc.

Sau khi an bài Trần Bỉnh đi làm việc, Khanh Vân lại đi giám sát Ngự lâm quân huấn luyện. Hắn biết Yến Lam được Trấn Bắc tướng quân Thích Nhạc tương trợ, ở trong thế giới này nguyên lai hướng đi, toàn bộ Ngự lâm quân ở dưới sự công kích của Trấn Bắc quân tựa như hổ giấy đấu chọi với lão hổ thật vậy, chỉ cần là đối mặt đã bị đánh đến hoa rơi nước chảy.

Lần này Khanh Vân không nghĩ giẫm lên vết xe đổ, an cư trong hoàng thành quá lâu khiến cuộc sống của Ngự lâm quân đã trở nên quá  an nhàn, cho dù huấn luyện cũng chỉ là làm từng bước cho hết thời gian mà thôi.

Mà Khanh Vân lại muốn đem tính lười biếng của bọn họ hung hăng đánh tan.

Ngồi ở trên xe lăn, tuần tra một lần hết toàn bộ buổi huấn luyện nơi sân, nhìn ánh mắt Ngự lâm quân chậm rãi trở nên kiên nghị, Khanh Vân lúc này mới hòa hoãn thở ra một hơi dài.

Ở phía sau hắn, thủ lĩnh Ngự lâm quân Phương Duệ cung kính đứng thẳng, trong đôi mắt chậm rãi hiện lên thán phục. Hắn năm đó sở dĩ bị Đại hoàng tử thu phục, gần là bởi vì Đại hoàng tử Yến Táp có trong tay nhược điểm của hắn, bức cho hắn không thể không đi vào khuôn khổ mà thôi.

Kỳ thật bởi vì sự tình thời trẻ, trong lòng Phương Duệ vẫn luôn có khúc mắc, cũng không có tâm phục khẩu phục, hơn nữa bởi vì thân thể của Đại hoàng tử, Phương Duệ cũng không cho rằng hắn là người  thích hợp ngồi lên ngôi vị hoàng đế.

Ngay từ đầu khi Đại hoàng tử nói muốn nhúng tay vào việc huấn luyện của Ngự lâm quân, hắn còn lòng mang bất mãn không chỉ riêng hắn mà sở hữu người trong Ngự lâm quân đối vị hoàng tử đa số ở trên giường bệnh mà lớn lên này đều khịt mũi coi thường.

Huấn luyện? Sợ cũng chính là lý luận suông thôi!

Nhưng sau khi dựa theo một bộ chương trình của Đại hoàng tử chấp hành đi xuống, Phương Duệ kinh ngạc phát hiện cơ hồ Ngự lâm quân đang dần được cải thiện tốt hơn theo từng ngày. Phương Duệ biết, Ngự lâm quân thường bị biên quan quân đội cười nhạo họ như mèo dưỡng trong hoàng thành, chỉ có thể cào cào móng vuốt ra oai mà thôi, nhưng bây giờ họ đã hoàn toàn lột xác, tuy rằng như cũ khuyết thiếu một loại huyết tinh khí chỉ mà có được trên chiến trường sinh tử, nhưng khí thế lại dần dần sắc bén lên.

Này đó, cũng không đủ để cho Phương Duệ đối Đại hoàng tử sinh ra thán phục. Hiện tại toàn bộ Ngự lâm quân sở dĩ đều dùng loại này ánh mắt nhìn Khanh Vân, đương nhiên là bởi vì bản thân hắn.

Bọn họ chân chính kiến thức đến tuy thân thể Đại hoàng tử nhìn như suy yếu, nhưng lại ẩn chứa lực lượng lớn như thế nào, hắn chính là cường giả đáng giá mỗi người đi theo.

Khanh Vân rũ mắt, kỳ thật thân thể này còn chưa có hoàn toàn tu bổ hảo, thời gian dài hành tẩu vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên Khanh Vân dứt khoát vẫn là ngồi ở trên xe lăn.

Trước đó vài ngày nghĩ cách thu phục hoàn toàn đám Ngự lâm quân, chính là phí của hắn không ít công phu.

Khanh Vân đang suy tư, lại thấy Trần Bỉnh vội vàng tiến đến, chạy đến bên tai hắn thì thầm vài câu.

Nghe rõ nội dung trong lời nói của Trần Bỉnh, Khanh Vân nhịn không được lãng cười ra tiếng, hắn lắc đầu, nói: “Lại gây khó dễ cho ta sao chẳng lẽ đem ta trở thành hồng thủy mãnh thú, như vậy đề phòng ta, ta nếu là không đi thì thực sự phải xin lỗi hắn. Ra cung, đi xem.”

Trong Cảnh Dương Cung, hoàn toàn không biết Đại hoàng tử đã ra cung Hoành Minh Đế ở trong phong đã đập vỡ mấy bộ chung trà.

Tô công công một bên bận trước bận sau khuyên hắn nguôi giận, một bên ở trong lòng ám đạo, mấy ngày gần đây sau khi uống thuốc bệ hạ càng ngày càng có tinh thần, mắng tới Đại hoàng tử cũng là càng thêm trung khí mười phần.

“Cái này nghiệt tử! Hắn như thế nào có thể để Dương Huy đi đâu? Còn đem Vệ Lâm đề bạt đi lên?” Hoành Minh Đế tức giận đến xoay quanh, “Đem cái kia nghiệt tử kêu tới cho ta!”

Tuy rằng Hoành Minh Đế nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết, Yến Táp không có khả năng lại đây. Bởi vì hắn đã la gào được vài ngày, tên nghịch tử ấy trước sau vẫn không lại đây xem qua hắn, ngược lại là mỗi ngày một chén nước thuốc đều đúng giờ đưa tới.

Mấy ngày này, Hoành Minh Đế cũng có chút sờ không chuẩn đại nhi tử của chính mình rốt cuộc đánh cái gì chủ ý, nếu thật sự muốn đăng cơ mưu phản, vì sao không dứt khoát để bộ xương già là hắn chết quách đi, sao lại đưa thuốc tới mỗi ngày cho hắn dưỡng bệnh?

Muốn nói là vì hắn, vậy vì sao lại cầm tù hắn?

Nghĩ đến đây Hoành Minh Đế liền trở nên tức giận, kia nghiệt tử lúc trước nói sẽ đem chính vụ giao cho hắn xem qua, nhưng cũng gần là giao cho hắn xem qua mà thôi, lại hoàn toàn không để hắn nhúng tay tới.

Tuy nói sinh khí, nhưng ngày ngày biết được mọi việc trong triều chính, trong lòng Hoành Minh Đế bắt đầu nổi lên một ít mặt khác tư vị.

Ngay từ đầu khi Trần Bỉnh đem chính vụ đã được Đại hoàng tử xử lý tốt đưa lại đây, Hoành Minh Đế một bên gấp không chờ nổi muốn hiểu biết đến việc triều chính, một bên lại muốn tìm ra được một chút tật xấu của Đại hoàng tử.

Nhưng mấy ngày này theo dõi, lại phát giác Yến Táp đối với chính sự lại vô cùng tinh thông, không chỉ cực có trật tự, hơn nữa nhất châm kiến huyết, chỉ cần là hắn xuống tay làm sự tình gì, chắc chắn việc đó sẽ được giải quyết một cách tốt nhất có thể.

Thậm chí có một số việc Hoành Minh Đế mới đầu cảm thấy Yến Táp xử lý như vậy không ổn, nhưng hơi suy tư một chút lại cảm thấy cách làm ấy thế nhưng so với hắn còn chu đáo hơn, tùy theo mà đến chính là phát ra từ nội tâm tán thưởng, rốt cuộc có thể có loại này tầm mắt, loại này mưu lược xem như là nhân tài trăm năm khó gặp!

loại này tán thưởng, kỳ thực khi Yến Táp còn nhỏ cực kỳ thường thấy. Nhưng không biết từ khi nào, tựa hồ ở ngay năm mà Hoàng Hậu qua đời, hắn đối đứa con trai này dần dần liền không còn thưởng thức, không biết vì sao lại là luôn muốn nhắm đến sai lầm của Yến Táp để chỉ trích.

Rốt cuộc thời trẻ Hoành Minh Đế chính là đã làm tốt tính toán, liền tính thân thể Đại hoàng tử suy yếu, cũng muốn lập hắn làm Thái Tử.

Lại nghĩ tới vong thê, nhớ tới chuyện cũ, Hoành Minh Đế lòng tràn đầy cảm khái lại tràn đầy hụt hẫng. Nếu không phải dưới tình huống bị cầm tù tại đây, có thể khi hắn nhìn đến đích trưởng tử của chính mình có biểu hiện tài hoa như vậy, chắc chắn sẽ thập phần vui sướng.

Nhưng hiện tại…… Hoành Minh Đế căn bản không biết chính mình nên làm gì. Hắn không có phát hiện, hiện tại mỗi ngày hắn tự hỏi đã không phải Tam hoàng tử còn bao lâu mới có thể trở lại kinh thành, Thích Nhạc có hay không đã cùng Tam hoàng tử gặp mặt, mà toàn nghĩ về vị kia hành sự lạ lùng Đại hoàng tử.

Nước thuốc được bưng lên, Hoành Minh Đế vỗ bàn, trách mắng: “Đem nghiệt tử kia gọi tới cho ta! Hắn không tới ta liền không uống!”

Cũng không biết Hoành Minh Đế ở Cảnh Dương Cung lại bắt đầu kiếm chuyện, liền tính biết cũng không tính toán quản, Khanh Vân lúc này đang trên quan đạo hướng ngoài thành chạy đi. ( quan đạo là đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi — Đường sá do triều đình, nhà nước lập ra để dân chúng dùng)

Hắn ngồi ở trong xe ngựa, chỉ vén lên mành, cười như không cười nhìn xa xa hình ảnh hai người trên quan đạo đang lưu luyến chia tay nhau.

Hai người này chính là người do Khanh Vân vài ngày trước mới vừa ban chức làm Nội Các thủ phụ Vệ Lâm, cùng với thê tử của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro