Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Chỉnh lượng trên xe lửa lúc này chỉ dư lại nhóm người bọn họ, toa xe xuyên qua thâm sơn sơn động vừa quỷ dị vừa thần bí, như thế rất tốt, không chỉ tiểu bằng hữu Điểm Điểm, ngay cả đám người Diệp Khai đều bị kích ra tính trẻ con.

         Làm như Điểm Điểm, Diệp Khai bọn họ cũng đi các toa xe khác "Thám hiểm", không những chụp ảnh trên xe lửa không một bóng người, cả nhóm thậm chí còn chạy bộ trên hàng lang chật hẹp. . .

         "A —— chợt nhớ tới khi còn bé, tớ tựa hồ thật sự đã mơ tới một xe lửa không có một bóng người , trong xe hoàn toàn trống không chỉ có tớ và lũ bạn nhỏ, đưa tay ra ngoài sẽ không thấy được năm ngón tay, sau đó tựa hồ đi qua đường hầm chính là một cái thế giới khác. . ." Từ toa xe cuối cùng một đường "Thám hiểm" đến toa trước mặt, Diệp Khai mệt mỏi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vừa cảm thụ rung động dưới chân, vừa cảm khái nói.

         "A. . . Hình như sắp đến trạm đi? Làm sao bây giờ? Tớ không đi mau được. . . Hành lý còn ở toa xe phía trước. . ." Diệp Khai đang nói thì thấy cửa toa bỗng nhiên mở ra, thân ảnh Lâm Uyên xuất hiện tại cửa, trên tay còn cầm hai cái balo , thoạt nhìn chính là hành lý những người khác.

          "A a a a ~ A Uyên cậu thực sự là quá tri kỷ a ~ tôi yêu cậu!" Diệp Khai không có hình tượng giang rộng cánh tay hướng Lâm Uyên.

            Sau đó, vốn ở sau lưng Lâm Uyên - Thâm Bạch liền một bước trượt đến trước mặt Lâm Uyên, ném hai cái balo màu đen trên vai vào trong lòng Diệp Khai, rồi nhướng mi, mỉm cười với hắn: "Hành lý của thầy là em giúp thầy khiêng tới đây, thầy muốn yêu phải là yêu em mới đúng?"

           Tức giận vác túi phía sau, Diệp Khai lẳng lặng đối diện Thâm Bạch, chốc lát hai người đồng thời quay mặt đi.

           Lâm Uyên lập tức lấy túi trên tay giao cho hai người khác: "Từ bên này xuống xe, sắp đến trạm rồi."

           Lời vừa ra, Diệp Khai vốn còn đang kêu mệt thoáng cái lên tinh thần, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi kinh ngạc nói: "Nguyên lai đã sắp đến trạm rồi sao?"

             Ngực bị hiếu kỳ chiếm cứ, hắn đúng là rất nhanh hoàn toàn bỏ quên thời gian.

             Đúng lúc này, bên trong buồng xe vang lên thanh âm của phát thanh viên : "Các vị hành khách buổi tối hảo, lần này trạm cuối —— Sơn Hải trấn đã sắp đến, thỉnh các vị hành khách làm tốt công tác chuẩn bị xuống xe."

             "Tôi đi xem Trương đại gia." Tông Hằng đang muốn đi trở về, Lâm Uyên đã kéo hắn lại.

             "Không cần đi, tôi và Thâm Bạch lúc tới đã đánh thức họ, cũng nói cho họ biết sắp xuống xe, Điểm Điểm còn có bài tập chưa viết xong, muốn làm thêm mấy phút nữa, nên bọn họ chưa cùng tới."

             Học tra Tông Hằng: . . . Trên đường du lịch vẫn kiên trì làm bài tập, học sinh tiểu học thật là đáng sợ!

            Đoàn tàu chậm rãi ngừng lại, nhóm người Lâm Uyên lập tức xuống xe, đứng trên đài trừ bọn họ ra chỉ có hai ông cháu Trương đại gia mới từ thùng xe phía sau xuống, hành lý đã được nhân viên trạm vụ xếp thật chỉnh tề trên đài, trải qua kiểm kê hoàn hành, hai nhóm người thuận lợi hội hợp.

            Bọn họ lên tàu vào buổi sáng 10 giờ, trên đường toàn bộ hành trình dài 13 tiếng , lúc xuống xe vừa lúc là buổi tối 23 giờ.

            Đêm đã khuya, hôm nay là trăng non, ánh trăng không tính là thập phần sáng, thế nên sao trên trời bởi vậy thoạt nhìn càng thêm lấp lánh.

            Sau khi nhóm bọn hắn xuống xe không bao lâu, nhân viên trạm vụ cũng xuống xe, trong chớp mắt đèn trên xe lửa tắt toàn bộ, Diệp Khai mới vô tình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, liền sợ ngây người ——

           "Trời ạ! Ngân hà. . ."

           Người khác lập tức cũng giống hắn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó, hầu như biểu tình của tất cả mọi người đều trở nên giống nhau như đúc.

           Ngoại trừ hai người địa phương.

           "Ở nơi chúng ta không khí tốt, đèn đóm cũng ít, ngân hà gì đó rất thông thường a ~" Phùng Mông cười ha hả , vừa nói hắn cũng ngẩng đầu lên, lẳng lặng thưởng thức bầu trời giống như các chấm trắng nhỏ vỡ nát rãi rác, hắn cảm khái nói: "Đến Ửu Kim thị thì không còn gặp qua ngân hà nữa, tuy rằng không khí tại Ửu Kim thị chất lượng cũng tốt, thế nhưng ban đêm đèn quá nhiều, muốn ngắm ngân hà cơ hồ là chuyện không thể nào . . ."

          Vì vậy, đi tới Sơn Hải trấn trước tiên, đám người Diệp Khai đang ngắm cảnh liền không hề phòng bị nghênh đón một quang cảnh Sơn Hải trấn ngoài dự liệu —— ngân hà tinh khiết thiên nhiên.

          Đứng trên đài, mọi người bị mỹ cảnh bầu trời mê hoặc tâm thần, trong lúc nhất thời không có ai mở miệng nói lời ly khai.

         Trương đại gia là người đầu tiên tỉnh hồn lại, thứ hai là Diệp Khai, Tông Hằng, Điểm Điểm cũng bắt đầu hưng phấn cùng gia gia nói chuyện lên ngân hà, chỉ còn lại Thâm Bạch vẫn ngửa đầu nhìn bầu trời, giống như bản thân còn đang thất thần.

         Cuối cùng vẫn là Lâm Uyên chạm nhẹ bờ vai hắn, lúc này Thâm Bạch mới quay đầu nhìn lại, trong cặp mắt đen nhánh kia còn đang lóe quang mang hưng phấn, khóe miệng mang theo một nụ cười như trẻ thơ, Thâm Bạch nói: "A Uyên, nơi này thật là đẹp!"

          "Về sau dẫn cậu đến trên núi, nơi đó có một địa phương có thể ngắm ngân hà đẹp hơn." Lâm Uyên tiếp lời.

          Thâm Bạch cao hứng gật đầu, cõng lên hai túi đi về phía trước, vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, hành vi này thật ra không hề khác gì với Điểm Điểm. . . Nhún nhún vai, Lâm Uyên cong khoé miệng.

           Bởi căn bản không có hành khách khác, bọn họ ra trạm khá thuận lợi, sau đó, đứng ở cửa ra vào không có một bóng người, cả đám bắt đầu trợn tròn mắt.

          "Mông Mông, cái kia. . . Ở đây không có xe taxi. . . Sao?" Nhìn ngoài cửa vắng vẻ đến an tĩnh, Diệp Khai do dự quay đầu lại hỏi Phùng Mông.

           "Ân a! Trấn tụi tớ ít người, xe buýt cũng chỉ có hai chiếc, xe taxi gì đó căn bản không có." Phùng Mông vẻ mặt đương nhiên.

           Một trận gió mang theo vị mặn của biển thổi thoáng qua, bọn họ lúc này mới lần đầu tiên thật thụ cảm nhận được: Sơn Hải trấn, quả nhiên là một trấn nhỏ hẻo lánh a!

            ". . . Nhà cậu cách nhà ga gần không?" Diệp Khai ôm một chút hy vọng cuối cùng hỏi Phùng Mông.

           "Đi bộ khoảng 8 tiếng, lái xe thì 3 giờ đi?" Phùng Mông nhớ lại , vẫn như cũ trả lời với vẻ mặt đương nhiên: "Lần trước tớ cũng đáp chuyến tàu này trở về, gia gia nhớ lầm thời gian nên quên tới đón, tớ liền đi 8 tiếng cuốc bộ nha. . ."

           Này. . . Có thật phải gian nan như thế không a. . . Diệp Khai nhìn Phùng Mông, lại nhìn chung quanh —— hoàn toàn không giống hình dạng có người tới đón, Phùng gia gia sẽ không lại quên mất đón cháu trai rồi chứ?

           Tuyệt vọng từng chút leo lên gương mặt hắn: "Cái kia. . . Xung quanh chẳng lẽ. . .không có nhà trọ hả?"

           "Ân , trấn không có kinh doanh nhà trọ." Nhìn Phùng Mông vẻ mặt chính khí , Diệp Khai đột nhiên cảm giác được mình bắt đầu sợ hãi hắn.

           "Không có việc gì, Phùng gia gia trước đó đã gọi điện thoại cho bà ngoại tôi, ông ấy sợ chính mình quên, liền đem chuyện đón người giao cho bà ngoại." Giây phút cấp bách , Lâm Uyên lên tiếng.

          Diệp Khai lập tức nhìn Lâm Uyên, tựa như nhìn một cái phao cứu mạng cuối cùng, lòng nhưng vẫn không quá kiên định ← dù sao vừa rồi hắn đã nhìn một vòng, chung quanh thực sự không có gì hết a. . .

           "Ân , bà ngoại tôi nói quá muộn, nên nàng không tới." Quả nhiên, một giây kế tiếp, Lâm Uyên nói ra lời khiến hắn triệt để tuyệt vọng.

          Lần đầu tiên, Diệp Khai chân chân thiết thiết cảm thụ được: Cái kia. . . Lâm Uyên và Phùng Mông. . . Tuy rằng một ổn trọng một sỏa bạch điềm, nhưng mà bọn họ thật là đồng hương! Từ nhỏ sinh trưởng chung một chỗ, do một lão sư dạy dỗ, mạch não cực kỳ tương tự a a a a!

          Tuyệt vọng , Diệp Khai lại hỏi một câu : "Hai người các cậu. . . Đều là ruột thịt đi?"

          Phùng Mông ... ; Lâm Uyên: . . .

          "Bà ngoại tôi cũng không cần tới, nàng không biết lái xe, lần trước tiễn đi chính là tôi lái xe chở hai người họ." Lâm Uyên vừa nói trực tiếp đi về bên trái, những người khác tuy rằng không rõ, bất quá vẫn là theo thật sát bước chân hắn: "Bất quá bởi vì cả hai người đều không biết lái xe, liền đặt xe ở bãi đậu, nói chờ lúc trở lại vừa vặn để tôi lái trở về."

          Như vậy cũng có thể sao —— kéo hành lý đi theo phía sau Lâm Uyên, Diệp Khai vẻ mặt hoang mang.

          Ngay sau đó, bọn họ liền thấy một chiếc xe duy nhất trên bãi đỗ xe —— một chiếc thể thao màu hồng cực kì bắt mắt.

          Tuy rằng bởi vì gió thổi phơi nắng có điểm bẩn, bất quá kiểu dáng, màu sắc. . . Mọi người vẫn là mượn đèn đường mà nhìn thấy rõ ràng.

          "Oa nga! Chiếc xe này có điểm khốc nga!" Diệp Khai thổi thanh huýt sáo.

          Không hề nghi ngờ, đây là một chiếc xe cho dù ai nhìn cũng sẽ cảm thấy suất (loè loẹt) sang trọng, không cần biết hàng cũng nhìn ra được!

           Mà làm một người duy nhất ở diện trường biết coi hàng —— Thâm Bạch, chiếc xe này lại khiến hắn chấn động rồi!

           "Trời ạ! Đây là đời thứ 3 Kho Lạp Tư ! Toàn bộ tinh số lượng chỉ có 10 chiếc, màu hồng càng chỉ có một chiếc a!" Cho dù đã ngạc nhiên quá đỗi, nhưng Thâm Bạch vẫn trực tiếp nhào tới trên thân xe nhỏ hồng phấn!

           "Đây, đây là xe của bà ngoại A Uyên sao?" Mắt sáng như sao nhìn Lâm Uyên, tay của hắn còn đang dính sát vào tiểu hồng phấn.

            "Không, là xe của A Hoa bà bà ." Lâm Uyên lắc đầu.

             "A a a a! Nguyên lai nàng bị mua tới Sơn Hải trấn , thảo nào từ khi xuất xưởng liền không còn người nào thấy qua thân ảnh của nàng, bởi vì điểm này, nàng đã trở thành một trong mười xe thể thao mộng ảo nhất . . ." Liên tục cảm khái, Thâm Bạch rung đùi đắc ý ← làm người yêu thích máy móc, hắn đối xe thể thao cũng có ham thích to lớn.

            "Không, sự thật không ai ở trên đường thấy qua chiếc xe này chỉ sợ không phải nguyên nhân đó. . ." Lâm Uyên suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt nhìn Phùng Mông, Phùng Mông liền hết cách bật cười:

           "A Hoa bà bà tuy rằng thích mua xe nhưng lại không biết lái, còn không có hộ chiếu, chiếc xe này lúc mua tám phần mười chưa từng tiếp xúc qua đường lộ đó?"

           Thâm Bạch: . . .

           Diệp Khai: . . .

           Tông Hằng: . . .

           Trương đại gia ... ; Điểm Điểm : Mặc dù có điểm nghe không hiểu, thế nhưng hình như rất lợi hại?

           Nói chung, chiếc xe thể thao mộng ảo trong truyền thuyết hôm nay đã bị ném ở bãi đổ xe nhà ga trấn nhỏ không một bóng người, chìa khóa chưa từng rút ra, mở cửa xe, Lâm Uyên dễ dàng khởi động, nếu như không phải Thâm Bạch lôi kéo tuyệt đối không cho hắn như thế lên đường, Lâm Uyên tám phần mười sẽ để toàn bộ hành lý lên trần xe, sau đó rời đi.

          "Xe thể thao xinh đẹp như vậy tuyệt đối không thể cứ tuỳ tiện lái đi." Vẻ mặt nghiêm túc nói với Lâm Uyên, Thâm Bạch ở buồng sau xe nỗ lực tìm kiếm công cụ vệ sinh, chắc hẳn phải vậy —— ở trong mắt người yêu thích xe thể thao nhưng không biết lái - A Hoa bà bà, thứ đó sẽ không tồn tại, thế nhưng hắn lại lục ra được mấy trái bí đỏ bị hư.

           Thâm Bạch: . . .

           Từ vali lấy ra một cái áo thun, lại lôi ra một lọ nước, Thâm Bạch bắt đầu ra sức lau chùi.

          Tận khả năng lau sạch sẽ tiểu hồng phấn, sau đó ném hết bí đỏ xuống, rồi xịt thêm chút nước hoa đàn ông dùng ← Limited Edition ( nhãn nước hoa ) , Thâm Bạch mới miễn cưỡng thoả mãn.

          Do hành lý quá nhiều, toàn bộ chứa vào buồng sau hiển nhiên là không thể nào, mắt nhìn tiểu hồng phấn phải sử dụng SUV, Thâm Bạch lại từ hành lý của mình cầm thêm y phục đi ra, từng tầng một phủ kín toàn bộ trần xe, lúc này mới để mọi người đem hành lý đặt lên.

         "Cái này. . . Không nhìn ra, Thâm Bạch bạn học còn là một chân · yêu xe a!" Nhìn hắn bận tới bận lui, ngay cả Diệp Khai cũng phải cảm khái.

          "Từ rất nhỏ em đã bắt đầu thích xe." Thâm Bạch vừa lái vừa nói ← nhìn hắn yêu xe như thế, Lâm Uyên vừa vặn nhượng vị trí lái xe cho hắn.

          Bất quá không thể không nói, chiếc xe trải qua một phen giày vò, đãi ngộ cả đám nhất thời tăng lên không ít: Ngồi trong xe thể thao có giới hạn xinh đẹp này, bên trong xe có nhàn nhạt mùi nước hoa này, quay cửa kiếng xuống, vị đạo ngoài biển rộng lập tức vồ tới trước mặt này.

          Thời khắc bầu trời vừa tảng sáng, đường ven biển đồ sộ chợt hiện lên bên trái đã làm tất cả mọi người phải kêu lên!

          Sơn Hải trấn! Chúng ta tới rồi đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro