Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            Sau khi điện thoại báo cảnh sát qua năm phút đồng hồ , cảnh sát cấp tốc bao vây thư viện. Khẩn cấp sơ tán xong nhân viên bên trong , toàn bộ thư viện ngoài cảnh sát chỉ còn sót Lâm Uyên và Thâm Bạch.

            Lúc này tới cảnh sát là "Người quen" —— là nam nhân trung niên có điểm nghiêm túc , tuy rằng không biết hắn tên gọi là gì, bất quá Lâm Uyên biết hắn được những người khác gọi là "Tổ trưởng" .

          "Xin chào, tôi là Chương Phong, khoa trưởng đặc thù án kiện Ửu Kim thị ." Thấy Lâm Uyên, gã nam tử kia đi thẳng đến phương hướng bọn họ , vươn tay ra, hắn cùng Lâm Uyên, Thâm Bạch phân biệt cầm tay.

          Khoa trưởng?

          Lâm Uyên vẫn đang diện vô biểu tình, Thâm Bạch lại nhíu mày: Đây là. . . Lên chức?

          Lâm Uyên hoàn hảo, vẫn là thân trang phục ban đầu, lúc này đang đứng bên cạnh bàn, mà Thâm Bạch lại đại biến dạng , sắc mặt tái nhợt , khóe miệng lưu lại một vết máu, trên người còn khoác thảm cảnh sát cho hắn , lúc này đang "Vẻ mặt suy yếu" dựa trên người Lâm Uyên.

         "Bị thương?" Chương Phong nhìn thoáng qua Thâm Bạch, sau đó quay đầu hướng về phía sau phân phó: "Minh Viễn, Tùy đội cảnh y đâu? Để hắn xem cho người bệnh một chút."

          Minh Viễn —— xem ra chính là tên của nam tử cao gầy mang dị hoá thú hắc báo.

          Lâm Uyên lại nhớ kỹ một cái tên.

          "Không cần, trước bọn họ đã xử lý qua cho ta." Thâm Bạch tiếp tục "Suy yếu" nói.

          "Có thể kể với chúng ta về tình huống vừa rồi được chứ?" Chương Phong vì vậy trực tiếp tiến nhập chính đề, nhìn quanh bốn phía, hắn trầm giọng nói: "Dù sao, các ngươi chính là hai người sống sót cuối cùng."

          "Chúng ta vào lúc 10 giờ 03 phút ra cửa thang máy. . ." Lâm Uyên liền tự thuật sự tình trải qua từ đầu đến đuôi một lần.

           Không hề giấu diếm, một chữ không kém, cả chuyện đối phương uống nước ngâm Cá khô nhi , thậm chí đối phương đối với mình đánh giá cũng nói ra ——

           "Ngươi cũng rất khả ái."

            Nhìn Lâm Uyên diện vô biểu tình nói câu này, Chương Phong cũng tốt, Minh Viễn cũng tốt, đều trong nháy mắt ngốc lăng.

           "Được rồi, Thâm tiên sinh xem ra tình huống đã khá hơn , có thể hay không làm phiền cậu kể rõ thêm?" Trực tiếp nhảy qua đề tài, Chương Phong nhìn về phía Thâm Bạch.

            Lâm Uyên cũng nhìn hắn —— hắn cũng không biết tình huống bên này.

            Nhãn châu xoay động, thảm nhỏ che kín trên người, Thâm Bạch cũng tự thuật tao ngộ đã trải qua :

             "Tôi cầm sách, vốn là muốn nhìn, ai biết vừa đọc sách liền cảm giác xung quanh toàn bộ là hắc vụ, tôi bị nhốt bên trong, nên thả dị hoá thú ra gánh."

             Thâm Bạch dừng lại, lau tàn dư máu bên miệng: "Bất quá, tựa hồ có chút gánh không được."

             Từ khi hắn bắt đầu, Chương Phong vẫn mắt không chớp nhìn hắn, nghe thấy như vậy, Chương Phong lúc này mới lắc đầu: "Chỉ là có chút gánh không được sao? Đây là đối phương lưu lực, chỉ riêng giá khị tàn khí lưu tại hiện trường đã vượt qua hơn 2000, đối phương chí ít cũng là người dị hoá năng lực trung cấp!"

            "Người dị hoá năng lực trung cấp?" Lại nghe được một danh từ mới, Thâm Bạch nghiêng  đầu, nhìn về phía Chương Phong: "Vậy chúng tôi thì sao?"

             ". . . Sơ cấp."

             "A ~ mới sơ cấp a ~" Thâm Bạch bĩu môi.

            "Cậu đã đấu qua với đối phương, như vậy có thấy rõ hình dáng dị hoá thú của hắn ta hay không?" Chương Phong lại hỏi.

            "Là rắn, một con rắn rất lớn." Mắt như hạt hạnh nhìn về phía Chương Phong, từ góc độ này nhìn sang, mắt của hắn lại giống như mắt mèo.

            Hai người đều rất phối hợp, đặc biệt Lâm Uyên, có thể nói hắn tự thuật chính là loại tự thuật cảnh sát muốn, chẳng những có thời gian, còn đem từng câu từng chữ đối phương đã nói  hoàn chỉnh tự thuật ra, phần miêu tả này quá hoàn mỹ, thế cho nên cảnh sát đều không còn gì để hỏi thêm vào .

             Sau đó hai người được thả đi.

            Trước khi đi, Lâm Uyên hỏi Chương Phong một vấn đề: "Đối phương là ai, các người biết chứ?"

            Chương Phong lắc đầu: "Hiện nay còn không biết. Bất quá chúng tôi đã thu thập tốt các loại tin tức hắn lưu lại rồi tiến hành điều tra, nếu như hắn có đăng ký trong hệ thống của chúng tôi thì nhất định có thể tra được."

            Chương Phong dừng lại chốc lát, lại lắc đầu: "Chỉ sợ hắn không có đăng ký, hiện nay xem, người dị hóa không có đăng ký vẫn là chiếm đại đa số."

           "Trên thế giới này ngoại trừ người dị hoá năng lực chúng ta đã biết , còn có càng nhiều người dị hóa năng lực khác chúng ta không biết , có một số người dị hoá năng lực cái gì cũng không làm, mà có số người còn lại sẽ làm một ít chuyện bình thường nghĩ đều không dám nghĩ , trong việc này có chuyện tốt, nhưng mà không tốt lại càng nhiều hơn . . ."

           "Tôi không biết người kia trước đó có làm chuyện xấu hay không, nhưng khi nhìn hiện trường hôm nay. . . Hắn đã chính thức thành người bị truy nã trong danh sách bị tình nghi ."

          "Được rồi." Chương Phong cuối cùng gọi lại Lâm Uyên: "Gần nhất cẩn thận một chút, tận lực không nên đi nơi dòng người dày đặc , gần nhất lưu cảm mạo không phải dạng phổ thông nữa, chúng tôi hoài nghi nó và ám vật chất có liên quan, dự phòng là việc chính, đi bệnh viện cũng không có tác dụng quá lớn, hiện nay còn không có tìm được biện pháp cứu trị hữu hiệu."

          Lâm Uyên sửng sốt, gật đầu, nhận hảo ý của đối phương.

          Thật ra lúc bọn hắn rời đi còn gặp Tam tiểu thư, không giống những đồng nghiệp khác , đại khái là gặp mặt nhiều lần, Tam tiểu thư cảm giác mình và Lâm Uyên bọn họ rất quen thuộc, mắt nhìn Lâm Uyên phải đi, nàng hướng bọn họ phất phất tay, còn cố ý đem tay áo cảnh phục vén lên, lộ ra hình xăm trên cánh tay :

          "Càng nhìn càng nghĩ cái hình xăm này rất khốc a ~ xin giúp tôi cảm tạ Tông tiên sinh!"

           Sau đó, nữ cảnh sát mặt con nít thanh thuần có chút ngượng ngùng nở nụ cười: "Mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại trong tiệm."

          "Ngay từ đầu tôi là vì tiếp cận Tông tiên sinh mới đi trong tiệm xăm hình, bất quá xăm nhiều lần, bây giờ còn thực sự thích rồi ~ "

          "Đặc biệt khốc!"

           Nói xong, A Tam tiểu thư lại chớp chớp mắt, sau đó nhảy nhót chạy về phía đồng sự.

          Ly khai thư viện, lần thứ hai đi dưới ánh mặt trời , Lâm Uyên híp mắt một cái, hít một hơi thật sâu không khí bên ngoài, sau đó dụng lực phun ra.

          Hắn tổng cộng hít thở sâu ba lần, nhưng mà thẳng đến cuối cùng vẫn cảm giác được mùi máu tanh trong hô hấp .

          "Thật là đáng sợ." Thâm Bạch cảm khái nói.

          "Đúng vậy, thật là đáng sợ, đã chết người nhiều như vậy. . ." Thì là hắn là trị an quan —— quân dự bị cảnh sát, nhưng mà từ nhỏ sống ở hòa bình Sơn Hải trấn, Lâm Uyên chưa từng có cơ hội nhìn thấy hiện trường tử vong thảm liệt như vậy.

           Thâm Bạch nhìn hắn một cái, không nói gì.

           "Cậu nên trở về đi học rồi." Hai người sóng vai đi tới trạm xe lửa , Lâm Uyên nhắc Thâm Bạch.

           "Hả?" Vẫn trầm mặc không nói Thâm Bạch ngẩn người, trên mặt lộ ra thần sắc khẩn cầu : "Có thể hay không không cần đi học a? Người ta vừa thấy một màn đáng sợ như vậy , còn hộc máu. . . Còn có, cái kia khoa trưởng cũng không phải nói, gần nhất phải cẩn thận lưu cảm, tận lực không nên đi địa phương nhiều người nha?"

            Nói xong, hắn lại kéo kéo thảm nhỏ che kín trên người , mắt to lấp lánh, khẩn cầu nhìn về phía Lâm Uyên.

            Lâm Uyên lúc này mới phát hiện hắn còn bọc thảm cảnh sát phát cho !

            Im lặng nhìn hắn, Lâm Uyên cuối cùng chỉ có thể nhíu nhíu mày: "Tôi không phải gia trưởng nhà cậu, cũng không phải giáo viên của cậu, nếu là không muốn đi trường học cũng không cần hỏi tôi a!"

            Lâm Uyên ngầm cho phép Thâm Bạch trốn khóa, Thâm Bạch liền thoải mái bước cùng hắn quay về tàu điện ngầm, bọc thảm nhỏ đi theo phía sau Lâm Uyên, chợt nhớ tới cái gì, hắn khẩn trương nói: "Phải rồi, người kia vì sao khen anh khả ái a? Tuy rằng A Uyên quả thực rất khả ái, thế nhưng, người này tại sao có thể ngay mặt nói ra chứ? Hắn, hắn có đúng hay không là biến thái a?"

             Lâm Uyên: . . .

             Hai người cứ như vậy lên tàu quay trở về Lục phòng, dọc theo đường đi, bọn họ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, bất quá đối với chuyện vừa phát sinh không nói tới một chữ, nhưng thật ra Lâm Uyên chú ý tới: Trên tàu điện ngầm hầu như người người đều đeo lên khẩu trang, thường thường sẽ có người ho ra tiếng.

            Mấy ngày ngắn ngủi công phu, lưu cảm mạo tựa hồ đã đến tình trạng rất nghiêm trọng .

            Nhíu nhíu mày, Lâm Uyên bọn họ không bao lâu đã đi xuống tàu.

            "Sau khi trở về tôi phải đi làm việc, cậu lên lầu đọc sách , quên đi, đừng xem sách, nghỉ ngơi ngủ một giấc đã." Trước khi vào cửa, Lâm Uyên căn dặn Thâm Bạch.

           Thâm Bạch nhíu mày, một lát bỗng nhiên từ dưới thảm lấy ra một quyển sách : "Yên tâm, em có sách xem."

            Hắn còn cố ý đem bìa sách lắc lắc trước mặt Lâm Uyên.

             "《 Ám vật chất khởi nguyên sử 》?" Thấy rõ tên sách, Lâm Uyên giật mình: "Đây không phải là sách thư viện sao?"

             "Ân a ~ em vốn là đang đọc quyển sách này, sau lại gặp phải nhiều chuyện, đối phương đề ra nghi vấn còn lập tức kêu chúng ta đi , em căn bản không có thời gian buông quyển sách luôn a ~" Một bộ biểu tình "Không có biện pháp" , hắn còn ra vẻ nhún vai.

            "Chỉ có thể nhìn xong lại nghĩ biện pháp trả lại  ~ "

             Im lặng nhìn hắn, Lâm Uyên cuối cùng căn dặn: "Chăm chú đọc."

             "Tuân mệnh!"

             Hai người cứ như vậy một trước một sau vào cửa, bất quá, vừa vào Lâm Uyên liền sửng sốt : Trong phòng một ngọn đèn cũng chưa mở, đài công tác cũng là tối, Tông Hằng căn bản không có trong tiệm, đây là ——

            "Trên lầu!" Đúng lúc này, Thâm Bạch vươn một ngón tay chỉ chỉ trên lầu.

            Hai người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất lên lầu, bọn họ quả nhiên ở lầu hai tìm được  Tông Hằng.

            Tông Hằng đang bất lực.

             "Làm sao bây giờ? Diệp Khai bỗng nhiên phát sốt ." Thấy Lâm Uyên bọn họ trở về, tựa như thấy được cứu tinh, Tông Hằng lập tức quay đầu nhìn về phía bọn họ, trong tay của hắn còn mang theo một khăn mặt đã vắt tốt nước.

              Trong lòng căng thẳng, Lâm Uyên tiến đến trước giường Diệp Khai, sau đó thấy được vẻ mặt đỏ bừng đã rơi vào hôn mê của hắn !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro