Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Cuối cùng Mai viện tổng cộng có ba nhóm người, Thâm Bạch và Lâm Uyên một tổ, người thiếu nữ kia và đầu ma vật là tổ thứ hai, về phần tổ thứ ba. . . Hảo xảo bất xảo lại là Khánh Lâm ← Người quen Thâm Bạch.

        Khác với lúc tới, hắn thoạt nhìn rõ ràng có điểm ủ rũ.

        Sau khi hành lý bị tháo xuống, Khánh Lâm để tất cả mọi người đi, bao quát người được phái đi cùng, cho nên, một tổ này chỉ có mình hắn.

        Hắn ở trong gian nhà trung gian.

        Đơn giản rửa mặt xong chính là thời gian cơm tối, vẫn là người hầu trước đó tới nơi này thông báo.

        "Thật đúng là phải ăn cơm, bụng của em kêu rột rột nãy giờ rồi đây!" Thoáng cái từ trên giường nhảy xuống, Thâm Bạch vừa nói vừa sờ sờ bụng mình.

         Lâm Uyên nhìn hắn, cùng đi ra ngoài.

         "Xin chào, gia gia ta. . . đã dàn xếp xong chưa?" Nhìn thấy đối phương, Thâm Bạch trước tiên tìm người xác nhận, thấy gật đầu, Thâm Bạch lúc này mới buông xuống tâm tình.

         "Đã dàn xếp trong băng thất, đồng thời còn có các lão gia những nhà khác, bởi địa điểm đặc thù, khả năng tạm thời không có phương tiện ngài đi qua tham khán, bất quá xin yên tâm, bên kia phong cảnh tốt, rất an toàn." Đối phương trả lời rất lễ phép.

         "Cảm tạ." Thâm Bạch cũng gật đầu lại.

        "Không cần khách khí." Cười híp mắt, đối phương phất tay áo.

         Thâm Bạch nhìn ngón tay đối phương tràn đầy mộc chế nhẫn, chỉ là cười cười, không nói gì thêm.

        Vương gia, ngay cả người hầu phổ thông cũng là người có dị năng cao cấp.

        "Sắp ăn cơm sao?" Đông sương thiếu nữ từ trong phòng đi ra, phía sau nàng luôn mang theo đầu ma vật, đối phương mang trên mặt mặt nạ, mặc trên người áo choàng đen, chỉ có thể nhìn ra thân hình vừa ốm vừa cao, những thứ khác nhìn không tới.

        "Đúng vậy, ta chính là đến làm dẫn đường cho các vị dùng cơm." Đối phương như trước cười tủm tỉm.

        "Vậy còn chờ gì, nhanh lên, ta mau chết đói." Thiếu nữ nói.

        Đưa ngón tay ra chỉ một cái cửa phòng trung gian, người kia dong người cười cười: "Xin chờ một chút, vị thiếu gia bên trong còn chưa có đi ra ni."

        "Vậy còn không nhanh đi gõ cửa?" Thiếu nữ nhíu nhíu mày.

         Mỉm cười, người hầu kia hảo tính tình nói: "Vậy ta đây đi gõ cửa."

        Nói xong, hắn đi thẳng tới trước cửa nhà lớn trung gian, vươn tay, nhẹ nhàng gõ một cái.

        Không ai để ý, hắn lại gõ thêm ba cái.

        Lúc này bên trong rốt cục có thanh âm truyền ra: "Gõ cái gì mà gõ? Ồn chết đi được."

        Trên mặt vẫn treo nụ cười, người hầu kia cất giọng nói: "Là sắp dùng cơm, Khánh Lâm thiếu gia."

        "Không ăn, ta muốn đi ngủ."

         "Tốt." Trên mặt như trước cười tủm tỉm, người hầu trở về trước mặt hai tổ Thâm Bạch và thiếu nữ, một lần nữa cầm lên đèn lồng để dưới đất, nhẹ giọng nói: "Thỉnh đi cùng ta."

          Nam nhân mặc trên người bố y nâu, trong tay mang theo một ngọn đèn sen màu cam, dẫn bọn họ đi ra ngoài.

           Bên ngoài viện, giống như bọn họ được dẫn đi có rất nhiều người.

          Nhưng mà cũng sẽ không có cảm giác chen lấn, tòa nhà thực sự quá lớn, từ góc độ Thâm Bạch nhìn sang, chỉ có thể nhìn đến cái bóng lờ mờ, cộng thêm đèn sen như trôi nổi giữa không trung.

          Cứ như vậy không nhanh không chậm, bọn họ cuối cùng được dẫn vào một tòa viện đèn đóm rực rỡ.

         Đó là một toà viện khá rộng mở, đèn lồng đặc biệt nhiều, người cũng nhiều, từ khi tiến vào viện, Thâm Bạch bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy!

         "Mỹ Lan tiểu thư, Thâm Bạch thiếu gia, phía trước là nơi dùng cơm, thỉnh tuỳ ý." Chỉ chỉ một đống đại trạch duy nhất bên trong viện, người hầu kia cung kính khom người, sau đó lui xuống.

         Không quay đầu lại, thiếu nữ trực tiếp mang theo đầu ma vật tiến lên.

         Hai mắt trao đổi lẫn nhau, Lâm Uyên và Thâm Bạch cũng theo sau lưng nàng, chậm rì rì xen lẫn vào đám người đi về đại trạch trước mặt.

          Nơi này đại môn vốn rộng mở, nhưng mà lại nhìn không thấy bên trong, bên trong có bình phong, tượng điêu khắc gỗ, phi thường tinh mỹ, cong cong nhiễu lượn uốn quanh, bọn họ đi qua mấy đạo bình phong, phía trước trở nên sáng sủa đồng thời, bọn họ mới nhìn đến tình cảnh nội bộ.

          "Yêu ~ là tiệc đứng." Nhìn trước mắt bày thật nhiều bàn dài chỉnh tề, Thâm Bạch nhíu mày.

          Hắn nói không sai, bên cạnh mấy hàng bàn dài trung gian có bày ghế ngồi, trên mặt bàn đặt các bộ đồ ăn đối xứng, mà trái phải hai bên bàn dài thì lại trưng bày các dạng ẩm thực, không phải tiệc đứng thì là cái gì?

          "Bất quá nhiều người như vậy, tiệc đứng thật sự là lựa chọn tốt nhất." Quét mắt bốn phía một vòng, Thâm Bạch nói với Lâm Uyên.

          Cầm lấy một bộ đồ ăn đưa cho Thâm Bạch, Lâm Uyên cũng cầm lấy một bộ cho mình, sau đó hai người bắt đầu vòng quanh chọn món.

         Trên đài bày đa dạng mỹ thực, bên cạnh dùng tạp phiến ghi chú tên món ăn, ngoài ra những thức ăn này còn là án khu phân chia, trừ bọn họ ở khu 8, đặc sắc ẩm thực các khu khác đều có, nhìn từ điểm này, Vương gia chi thứ đại khái đã trải rộng các ngõ ngách toàn bộ tinh.

          Mặc dù là người lớn lên ở khu 8, bất quá Thâm Bạch không chọn đồ ăn bổn địa, hắn chỉ khẽ ngâm nga, nhìn thuận mắt món nào thì để lại trong đĩa, đĩa mình đổ đầy thì bỏ vào cái đĩa Lâm Uyên, sau đó hai người đứng lên cùng nhau ăn ← hắn đều lên kế hoạch hảo.

          Chỉ là ——

          "Đây là thịt gì?" Gắp lên một miếng thịt trong số bàn ăn, Thâm Bạch cau mày nói.

         Không biết là viện quá lớn, hay là hệ thống thông gió thực sự quá tốt, cho dù ở đây có nhiều đồ ăn đến thế, Thâm Bạch hoàn toàn không có ngửi được vị đạo các loại món ăn trộn lẫn với nhau.

          Thay vào đó là một loại hương vị kỳ diệu.

          Hắn ngay từ đầu cho rằng đó là một loại hương vị cùng loại tinh dầu, công dụng đại khái là tinh lọc không khí các loại, nhưng mà rất nhanh hắn phát giác điều không phải.

          Đó là một loại hương vị khiến miệng người đại động, thuộc về thức ăn.

         Thâm Bạch lần theo cái mùi này đi tìm, nhưng mà nó phân bố thực sự rất đồng đều, ngay từ đầu hoàn toàn không biết rõ mùi rốt cuộc là từ đâu tới, thẳng đến hắn gắp lên khối thịt này, tỉ mỉ ngửi một cái, mới rốt cục xác nhận: Vị đạo là từ khối thịt truyền tới.

         "Thật khó xem." Trong lúc Thâm Bạch đang làm động tác, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, lại là người quen ——

          Là cùng hắn ở cùng một cái nhà - thiếu nữ kia, gọi Mỹ Lan.

          Không có biện pháp, trí nhớ tốt chính là như thế , cả tên người không muốn nhớ đều nhớ kỹ.

         Cười hì hì, Thâm Bạch để thịt vào trong cái đĩa của mình, sau đó lại từ trong cái đĩa gắp một khối, đưa tới trước mặt thiếu nữ: "Món này hình như rất ngon, có muốn một khối không?"

         Thấy Thâm Bạch cười, thiếu nữ ngẩn người, sau đó hừ nhẹ một tiếng, bất quá, nàng cũng không cự tuyệt Thâm Bạch đưa tới khối thịt.

         Miếng thịt hồng nâu vững vàng rơi vào đĩa thiếu nữ , nàng rất nhanh lướt qua Thâm Bạch đi đến bàn ăn phía trước.

         Thâm Bạch lại không có ly khai, hắn rất có hăng hái tiếp tục dọc theo bàn ăn, mỗi khi thấy một món thịt liền đi qua kẹp một cái, sau đó ngửi ngửi. . .

         "Kỳ quái, em hoàn toàn nhìn không ra đây là thịt gì, bất quá. . . Món bên này và thịt trong hũ kia là một loại, bên này cái này và hai món kia vừa là một loại khác, vị đạo tỉ mỉ ngửi bất đồng, nhưng đều có một mùi thơm kỳ quái."

       Thâm Bạch vừa giám định vừa nói: "Em gắp một ít, nhưng vì an toàn, A Uyên một hồi chúng ta chớ ăn nó."

      Hơi nhíu mày, Thâm Bạch nói: "Hôm nay liền ăn chay vậy."

       Ân, ăn thức ăn chay một ngày, có thể chịu được~

       Lâm Uyên lại thiêu thiêu mi, vươn chiếc đũa gắp lên miếng thịt nhỏ Thâm Bạch vừa gắp vào đĩa của mình, rồi để vào trong miệng.

       Động tác của hắn quá nhanh, ở đây lại nhiều nhãn tạp, Thâm Bạch căn bản không kịp ngăn cản, hắn đã bắt đầu nhai nuốt.

        Chậm rãi nhai, sau đó nuốt vào, hắn nói với Thâm Bạch: "Thịt này không có việc gì, tôi ở quê nhà thường ăn."

         "Nhớ kỹ hàng thịt Trương gia gia không? Cửa tiệm đó có bán loại thịt này."

         Trợn mắt hốc mồm nhìn Lâm Uyên, Thâm Bạch nói: ". . . Em ở bên kia nhiều ngày như vậy, thế nào một lần cũng không thấy. . ."

         "Bởi vì. . .loại thịt này rẻ hời, các cậu đi chơi một chuyến xa như vậy, dùng thịt rẻ hời đó chiêu đãi rất không ý tứ." Lâm Uyên nói.

          Thâm Bạch: . . .

           Quấn quýt lông mày, Thâm Bạch chần chờ nói: ". . . Xem ra hôm nay không có thịt khác để ăn , tạm thời ăn loại. . . thịt rẻ hời này vậy?"

           Đều tự bưng đĩa tràn đầy đồ ăn, hai người tìm một chỗ tầm thường , sau đó ăn.

           Trong đại sảnh người như bọn họ có chừng hai trăm người, mà như Lâm Uyên là người cùng đi, nếu nói Vương gia dòng bên đệ tử thì có chừng hơn một trăm người, đương nhiên, cũng không bài trừ có người như Khánh Lâm không có nhân viên đi cùng.

          Tại đây trong hơn một trăm người, nữ có nam có, bất quá đại bộ phận niên kỷ đều không tính lớn, chừng bảy mươi phần trăm đều cùng tuổi Thâm Bạch không sai biệt lắm, lớn nhất cũng hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn ba mươi cũng chưa tới.

           Người của bổn gia hoàn toàn không có xuất hiện, mà những người dòng bên hiển nhiên cũng không có ý tứ tự giới thiệu , mọi người chỉ là vùi đầu ăn, tuyệt đại đa số người dùng cơm lễ nghi đều tốt, chỉ có số ít mấy người rất giống nhau, thậm chí còn có một cái rất thô lỗ.

          Đó là một thiếu niên vóc dáng rất lớn, thoạt nhìn so Thâm Bạch còn nhỏ hơn một ít, một thân một mình ngồi trong góc, im lặng ăn.

         Ách. . .

         Hắn đại khái là muốn im lặng không nói chuyện, nhưng mà động tĩnh hắn ăn cơm thực sự có chút lớn, trừ thử ngoài ăn phá lệ nhiều, hắn thuộc trong tất cả người ăn cực nhiều.

         Bên cạnh có người cho hắn ánh mắt, hắn ngược lại cũng không trễ độn, bị người nhìn trắng trợn còn biết giải thích với người ta:

        "Xin lỗi a, tôi thực sự quá đói, món ăn thực sự quá ngon, thịt, thịt ăn rất ngon. . ."

        "A. . . Những thịt này thế nào ăn ngon như vậy a. . ."

       Hắn một bên giải thích, một bên không ngừng đem thịt nhét vào trong miệng.

       Không biết thế nào, Thâm Bạch nghĩ mặt của đối phương có chút hồng, trừ đó ra, trên trán xuất mồ hôi cũng rất không bình thường.

         "Tên nhà quê, nhìn thấy ăn ngon liền không muốn mệnh, cẩn thận thực sự mất mạng." Đúng lúc này, Thâm Bạch lại nghe được một thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng thanh âm, hắn lúc này mới phát hiện thiếu nữ gọi Mỹ Lan chẳng biết lúc nào đã ngồi vào đối diện hắn.

         Trên đĩa ăn xắn một miếng thịt nhỏ đã cắt tốt, nàng nhã nhặn nhét vào trong miệng.

         Thịt này. . . Thấy thế nào cũng có gì đâu a ~

          Nhìn đồng dạng miếng thịt trên đĩa ăn của mình , Thâm Bạch nhíu mi nghĩ ngợi.

         Thế nhưng ——

          A Uyên nói không thành vấn đề nhất định không thành vấn đề.

          Thâm Bạch đem thịt để vào trong miệng.

          Cũng không như những người khác ăn lượng cơm nhiều hơn, Thâm Bạch và Lâm Uyên ăn rất tự chế.

         Bữa cơm, bảy phần no là được rồi.

        Sau khi ăn xong, bọn họ lại theo người hầu trước đó trở về viện, tắm rửa một cái, rồi đơn giản ngủ một giấc.

         Bất quá, buổi tối này Thâm Bạch ngủ không được ngon giấc: Hắn luôn cảm thấy thân thể nóng lên.

          Nhưng mà Lâm Uyên lại ngủ rất ngon.

          Không có đánh thức Lâm Uyên, Thâm Bạch một mình nằm lăn lộn trên giường, nhưng mà lăn a lăn, hắn bỗng nhiên ngồi dậy.

          Xa xa, tại nơi viện nào đó ——

         Hắn nghe được một tiếng thét chói tai.

         Bất quá thanh âm rất nhanh thì tiêu thất.

         Nhíu mày một cái, Thâm Bạch lại nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro