Chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Tất cả cơ hồ là sự tái diễn của hừng đông ngày hôm qua, Thâm Bạch trong cơn hốt hoảng khoác đại một bộ quần áo, lúc này đây, ngay cả giầy hắn cũng không mang, chỉ nhanh chóng đi theo phía sau quản gia chạy vào trong viện của gia gia.

      Nhịp tim hắn trở nên phá lệ lớn, "Thình thịch thình thịch", trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút không phân rõ đây là thanh âm chân trần dẫm trên sàn nhà gỗ phát ra , hay chính là tiếng tim đập của mình.

      Thân ảnh quản gia trước mắt trở nên mơ hồ, khi thì dung nhập bóng đêm , khi thì vô cùng rõ ràng; khi thì kéo dài, khi thì biến thành một hình ê-líp.

      Viện tử phía trước chẳng biết lúc nào sáng đèn, từng ngọn đèn lồng đỏ treo đầy trên hành lang phong, gió thổi thật to, khiến đèn lồng bị nghiêng ngã đảo loạn, trong nhà lớn đèn đuốc càng sáng trưng hơn, Thâm Bạch thấy bên trong có mấy người hắn biết, là người hầu trong viện tử của gia gia, ngoài ra có thêm hai người mặc áo Blouse, thoạt nhìn là thầy thuốc.

      Bọn họ không nhìn mọi người đang lo lắng xung quanh, mà xem như không người ngoài dọn dẹp đồ đạc.

      "Chuyện gì xảy ra? Gia gia ta --" Thâm Bạch bắt lại cánh tay một người trong đó.

      Người nọ có chút kinh ngạc quay đầu, cũng chính là khi người nọ xoay đầu lại , Thâm Bạch mới phát hiện mặt của người kia. . . Căn bản không phải mặt bình thường của nhân loại.

       "Cậu chính là người thừa kế của Thâm tiên sinh sao? Nếu bây giờ đi vào, có thể cùng ngài ấy nói câu sau cùng." Vươn một tay ngón tay, hắn chỉ chỉ căn phòng bên trong.

        Ngón tay kia, phá lệ thon dài, đầu ngón tay hơi nhếch lên, lộ ra bụng ngón tay trông có vẻ mềm hơn ngón tay nhân loại rất nhiều.

        Nhưng lúc này Thâm Bạch đã không còn tâm trí đâu để ý đến điều đó, theo hướng ngón tay người nọ, hắn vừa chạy vào gian phòng cách vách, sau đó --

       Sợ ngây người.

       Bên trong phòng ngủ rộng mở có trà hương nhàn nhạt, còn có mùi hôi thối ngay cả trà hương cũng không lấn át được.

       Bên trong chỉ có một người, một lão nhân đang nằm trên giường bệnh to lớn.

       Đúng vậy, lão nhân.

       Thâm Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người này.

        "Gia gia!" Hắn kêu lên.

        Hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình!

        Rõ ràng mới cách đó không lâu, gia gia thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nào thoáng cái, thoáng cái đã biến thành dáng dấp già nua trước kia ni?

       Thậm chí còn già hơn cả hình dạng hắn thấy lúc trước nữa!

        Mái tóc dài vốn đen nhánh giờ đã biến thành màu sắc tuyết trắng, khuynh hướng cảm xúc tơ lụa cũng biến thành thô ráp cỏ khô, da thịt trơn truột trẻ tuổi mọc thêm nhiều nếp nhăn cứng nhắc, một tầng một tầng rũ xuống, che đi biểu tình hoạt bát, đồng thời, cũng che mất ánh sáng sinh mệnh trong đôi mắt. . .

        Phía sau Thâm Bạch, Lâm Uyên nhẹ nhàng đóng cửa , sau đó cùng quản gia an tĩnh đứng  ngoài phòng.

       Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Thâm Bạch và lão nhân.

       Chậm rãi, Thâm Bạch chậm rãi tới bên lão nhân.

        Giống phòng ngủ Thâm Bạch, phòng ngủ lão nhân cũng rất đơn giản, diện tích tuy lớn nhưng gia cụ không nhiều lắm, ngoại trừ giường chiếu, cũng chỉ còn lại một cái tủ đầu giường, giờ khắc này, trên tủ đầu giường ngoại trừ một ly trà, cái gì cũng không có.

       Cái ly chứa trà kia Thâm Bạch rất quen thuộc, là tách trà hắn tặng cho gia gia;

       Lá trà bên trong Thâm Bạch cũng rất quen thuộc, là "Trà ô Vân" của Lâm Uyên tặng.

       Trà hương trong phòng chính là từ nơi này truyền tới.

       Mà mùi hôi thối. . .

       Thì lại từ tủ đầu giường , giữa giường chiếu . . . trên thân lão nhân vọng lại.

        Trong nháy mắt lại gần lão nhân, ánh mắt hắn bỗng nhiên trợn to, gan lớn như Thâm Bạch, nhưng giờ khắc này, trên mặt lại lộ ra biểu tình có thể dùng kinh khủng để hình dung !

        "Làm cháu. . . Sợ hãi. . . đi?" Thanh âm lão nhân từ phía trước truyền tới.

       Hắn vừa nói chuyện, vươn một tay khô héo, đưa về phía Thâm Bạch.

       Run rẩy, Thâm Bạch vươn tay cầm lấy bàn tay này.

       Cơ hồ là phút chốc nắm chắc đối phương, Thâm Bạch cảm thấy gia gia dường như không còn sức lực, lập tức nặng nề đặt trên tay hắn.

       Thế nhưng --

       Cái tay kia nhẹ đáng sợ!

       Cưỡng chế cơn run trên người, Thâm Bạch bình ổn cầm tay gia gia, sau đó ngồi bên giường, cứ như vậy, hắn càng thấy rõ mặt lão nhân hơn, cùng với. . .

        Thấy rõ "Cái thứ kia" trong ngực lão nhân.

        Vật kia màu đen, nhìn xa như con nhện, nhìn gần lại như rễ cây đáng sợ.

        Đồ chơi như rễ cây kia phân ra vô số nhánh tủa; giống như bạch tuộc, nhánh tủa thậm chí còn chậm rãi nhúc nhích, nhìn kỹ sẽ phát hiện, những râu đó cắm rễ thật sâu dưới da lão nhân, mà trong ngực lão nhân đã không có hô hấp, nhìn kỹ, trước bị hắn ngộ nhận là hô hấp thì ra là đồ chơi này nhúc nhích!

        Lúc tới gần giường chiếu, Thâm Bạch đã chú ý tới thứ đang chiếm giữ trên ngực gia gia, trong nháy mắt, liền nhớ lại cơn ác mộng trước kia của mình--

         So với hắn và Lâm Uyên mà nói còn muốn kinh khủng hơn trăm lần, hắn cảm nhận được một cổ cường đại, tà ác bóng đen xuất hiện ở phía sau gia gia, vật kia giam cầm gia gia, giống như tùy thời sẽ mang người đi mất. . .

        Lúc này, hắn nghĩ, giấc mộng kia đã thành sự thật.

        "A Bạch, không phải sợ, gia gia trước đã già như vậy, cháu đã gặp, không phải sao?" Bàn tay gầy guộc nhẹ nhàng nhéo nhéo trên tay Thâm Bạch.

        Cố nén tâm tình trong lòng, Thâm Bạch nhẹ nhàng cầm lại tay gia gia, nhưng mà --

        "Cháu đã thấy qua hình dạng gia gia trước kia, thế nhưng. . ."

        Thâm Bạch tay trái cầm tay phải gia gia, đang lúc nói chuyện, hắn bỗng nhiên vươn ra tay phải của mình, chạm vào trước ngực gia gia! Xác thực nói là đè lên thân quái vật màu đen trước ngực gia gia !

          "Đây là cái gì ? Gia gia, người sở dĩ sẽ biến thành trẻ như bây giờ , chẳng lẽ cũng bởi vì thứ này?"

        Tái cũng không đoái hoài tới, Thâm Bạch thoáng cái bắt được ma vật không tồn tại trong mắt người bình thường!

        Lão nhân mắt bỗng nhiên trợn to --

        Hai tay gầy guộc chẳng biết lấy khí lực từ nơi nào tới, nhanh như chớp cầm tay phải Thâm Bạch, lão nhân thay đổi trạng thái vừa gần đất xa trời, cấp bách hỏi Thâm Bạch : "A Bạch! Cháu có thể thấy thứ này? Còn sờ được?"

         Thâm Bạch gật đầu.

          Sau đó, ánh mắt lão nhân vốn bị nếp nhăn thật nhiều che khuất bỗng nhiên toát ra ánh sáng, dùng một loại giọng nói mừng rỡ Thâm Bạch chưa từng nghe nói qua, lão nhân cười.

          Chỉ là hắn quá hư nhược rồi, cười cũng không kiên trì được bao lâu, liền biến thành âm hưởng vỡ vụn như kéo phong tương.

         Thâm Bạch nhíu mày một cái: Tay hắn vẫn sờ tại đầu ma vật , hắn là một người cẩn thận, trước khi hiểu rõ đó là vật gì , hắn không có kéo ra đối phương, chỉ là lấy bàn tay cảm thụ hoa văn, cùng với tần suất nhúc nhích của đối phương.

        Trải qua động tác gia gia vừa làm, hắn càng ngày càng có một suy đoán chẳng lành-- gia gia sinh mệnh tựa hồ không phải là bị thứ này cướp đi, thậm chí có thể nói. . . Là dựa vào thứ này duy trì. . .

       "Gia gia, người cũng nhìn thấy sao?" Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

       "Không, ta là người thường, đương nhiên nhìn không thấy." Không nghĩ lão nhân lại lắc đầu, nhưng mà trong mắt mừng rỡ không giảm, hắn rất nhanh tiếp tục hỏi Thâm Bạch.

       "Cháu là từ lúc nào nhìn thấy?"

       Chần chờ một chút, Thâm Bạch nói : "Đại khái là lúc ba bốn tuổi đi, đoạn trí nhớ kia cháu không rõ lắm, chỉ nhớ trong một căn phòng lớn tối đen, một mình cháu bị giam bên trong, đi như thế nào chạy thế nào cũng không thoát , sau đó. . . Cháu có thể thấy được."

       Lão nhân ngẩn người, bỗng nhiên lại nắm chặt tay Thâm Bạch: "Không nghĩ tới. . . Lại là lần kia. . ."

       "?" Lúc này đến phiên Thâm Bạch không hiểu nhìn về phía gia gia mình.

       "Lúc cháu ba tuổi, đã sinh một cơn bệnh nặng, khi tất cả bác sĩ tuyên bố cứu không được, ta đã mạnh mẽ mang cháu đi."

        Mí mắt một lần nữa tiu nghỉu xuống, lão nhân lâm vào hồi ức:

        "Vì thế, lúc cháu ba tuổi, đã đi qua một lần bổn gia."

        "Cháu có thể thấy. . . Vậy chắc hẳn có liên quan tới cách mà bọn họ trị liệu."

       "Đó là lần đầu tiên ta cầu bổn gia, cũng là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy sự lợi hại của bổn gia."

       Lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt lão nhân vốn bởi vì kích động mà trở nên ửng hồng lại quay về tái nhợt, nếu như không phải ma vật trước ngực thong thả phập phồng, thoạt nhìn giống như là người đã. . . Đã chết.

       Lão nhân an tĩnh nằm một hồi, một lát, vươn một tay sờ trước ngực.

       Khác với Thâm Bạch chuẩn xác nắm vật kia, tay hắn chỉ lung tung tìm kiếm trên ngực, hai người tương hỗ giao hòa, hiện ra một loại hình dạng rất quỷ dị.

       Hắn nhẹ giọng nói:

      "Sau đó, đây là lần thứ hai ta cầu bổn gia, lại một lần nữa thấy được năng lực bổn gia."

      "Gia gia không phải là không muốn nuôi nấng cháu, chỉ là. . ."

      Hắn dừng lại chốc lát.

     "Ta ngã bệnh, càng ngày càng suy nhược."

     "Trước khi chết, ta muốn làm cố gắng cuối cùng, muốn vì trở về bổn gia làm cố gắng cuối cùng, lần này trước khi nhìn thấy cháu, ta vẫn đang làm việc này."

      "Sau đó có một ngày. . ."

      Nói đến đây , lão nhân bỗng nhiên lộ ra thần sắc kinh khủng, cuối cùng bình tĩnh lại, nhưng mà thần sắc vẫn như trước kỳ quái:

       "Ta liền thật sự đã chết rồi."

       Thâm Bạch mạnh ngẩng đầu lên!

       "Hai ngày trước khi gặp lại cháu, cơ thể của ta nhịn không được tử vong, cũng may trước đó đã từng dùng nhiều tiền giao dịch với bổn gia mua một phần bảo hiểm, ước định nếu như bỗng nhiên chết , bọn họ sẽ làm ta 'Sống lại', xử lý xong hậu sự của mình thì lại chết."

        "Sau đó ta còn sống."

        Hắn nói, chỉ chỉ buồng tim của mình: "Trái tim của ta đã sớm ngưng đập, bọn họ theo như ý ta đặt một thay thế phẩm tại chỗ này, cái thay thế phẩm này sẽ đại thể trái tim của ta một lần nữa vận hành, thậm chí, so với trái tim vốn có còn mạnh hơn, có thể chữa trị tế bào tổn thương, có thể cho ta phản lão hoàn đồng, có thể cho ta trạng thái tốt trước nay chưa từng có. . ."

       "Đợi tới khi ta tỉnh lại, liền biến thành dáng dấp cháu nhìn thấy mấy ngày trước."

       Lão nhân tựa hồ cũng nhớ lại hình dạng lúc trước của mình, an tĩnh chốc lát, sau đó tiếp tục nói chuyện.

       "Ba ba cháu vẫn không hiểu nổi, không hiểu nổi ta vì sao vẫn muốn quay về bổn gia. Đó là bởi vì hắn không hiểu, hắn chưa từng sinh hoạt qua tại bổn gia, cũng chưa từng thấy qua cái thế giới kia đáng sợ thế nào."

      "Hắn cho rằng khi hắn thành công tích lũy đầy đủ tài phú, địa vị. . . đã là chuyện rất giỏi rồi, nhưng mà. . ."

      Lão nhân lắc đầu: " So với cái thế giới khác, thứ hắn tự hào chỉ là cái rắm."

      Ngay cả thứ ta đạt được, trong mắt bổn gia đều chỉ là thứ nhỏ bé không đáng giá nhắc tới."

      "Gia gia --" Thâm Bạch muốn nói cái gì, lại bị lão nhân khoát tay áo.

      "Ta đã từng giống ba ba cháu, nghĩ rằng chỉ cần kiếm được đầy đủ tài phú, có đầy đủ địa vị, thì có thể làm cho bổn gia một lần nữa tiếp nhận ta, để ta trở lại, thế nhưng càng kiếm nhiều tiền, càng biết nhiều thứ hơn, trong lòng cũng càng biết chuyện này không có khả năng."

       "Bổn gia không thiếu tiền, không thiếu địa vị, bọn họ nhìn trúng chỉ có năng lực."

       "Ta và ba cháu, cả gia gia chân chính của cháu. . . Đều không phải người có năng lực."

        "Chúng ta cùng bổn gia. . .không phải người cùng một thế giới, đối phương căn bản khinh thường chúng ta."

         "Vậy mà hôm nay ta mới biết được. . ." Lão nhân bỗng nhiên nhìn về phía Thâm Bạch, trong mắt lần thứ hai sáng lấp lánh lên: "Nguyên lai A Bạch của ta lại là người của thế giới kia."

        Lão nhân nói xong, giùng giằng, từ tủ đầu giường lấy ra một cái vòng tay đưa cho Thâm Bạch: "A Bạch, thử xem, đem cái ám vật chất kia bỏ vào, nhìn có thể chứa bao nhiêu."

        Vòng tay này Thâm Bạch rất quen thuộc, chính là cái loại vòng tay trước kia bót cảnh sát phát cho hắn, xem chất liệu có vẻ như bằng gỗ. . .

         Bây giờ trong đầu Thâm Bạch có thể nói là trống rỗng, không biết làm thế là tốt hay không nữa, nhưng hắn không có vi phạm lão nhân ý nguyện, đem vòng tay đeo trên tay phải, sau đó theo ý đối phương rót ám vật chất vào, hồi lâu nói: "Đã bỏ, còn lại nhét không nổi."

        Từ lúc có thể thấy "Thế giới kia", chung quanh Thâm Bạch hội tụ ám vật chất càng lúc càng nhiều.

        Lão nhân bởi vì những lời này mà trở nên hưng phấn, không có khí lực tái xoay người, hắn ý bảo Thâm Bạch tự đi lấy: "Bên trong còn có, cháu cứ việc dùng, dùng đến khi hết mới thôi."

       Dựa theo lão nhân nói, Thâm Bạch rót ám vật chất vào từng cái vòng tay, trong ngăn kéo tổng cộng có bốn cái , hắn toàn bộ đổ đầy, sau đó, ngay khi lão nhân đã mừng rỡ như điên, hắn lại lộ ra tay trái.

       Nơi đó, cũng có một cái vòng tay giống nhau như đúc.

       Mừng rỡ thu hoạch lớn tới trình độ nhất định, lão nhân bỗng nhiên lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn cổ tay trắng nõn, mang đầy vòng tay của Thâm Bạch, hắn nở nụ cười: "Đồ chơi này ở bên ngoài bán rất đắt tiền, chúng ta sớm cho nhau thông báo, cháu cũng không cần đi bên ngoài mua, đây là sản nghiệp sản xuất của nhà chúng ta."

        Thâm Bạch: . . . 

        "Cái này là người cục cảnh sát cho cháu." Không lấy tiền ← Thâm Bạch giải thích.

         "Nga ~ bót cảnh sát cũng là từ nhà chúng ta nhập hàng." Lão nhân hời hợt nói.

         "Cảnh sát cục cảnh sát Ửu Kim . . . Đều là cảnh sát nông thôn, bọn họ bên kia đối ám vật chất lý giải không nhiều lắm, người của phía trên cũng không nhất định nói cho bọn họ biết quá nhiều. . ."

        "Bất quá bên kia dân phong thuần phác, cháu ở bên kia lớn lên, cũng tốt vô cùng."

         "Xem cây Sơn Hải bên ngoài chưa? Nguyên liệu vòng tay này là gỗ Sơn Hải , sở dĩ đắt, cũng liền quý vì chất gỗ Sơn Hải."

        "Sơn Hải mộc a ~ là thần mộc trong truyền thuyết, là loại cây duy nhất có thể hấp thu, ẩn dấu ám vật chất vật dẫn, nhưng không dễ trồng a. . ."

         Trò chuyện càng về sau, lão nhân vậy mà cùng Thâm Bạch nhàn thoại qua việc nhà.

         Hắn lại nói một hồi, sau đó, giống như rốt cục nói xong, mới ngẩng mặt lên nhìn về phía Thâm Bạch, vẻ mặt thành thật nói: "Lần này bổn gia tế tổ sở dĩ thông báo cho các cháu, là bởi vì nhóm hắn biết ta chết."

         "Người nhà của chúng ta, cho dù là ở riêng, sau khi chết cũng có thể phù linh quay về bổn gia mai táng."

         "Không ít lão nhân ở riêng ước gì ngày này mau tới, bởi vì đối với những lão gia khát vọng trở về bổn gia mà nói, ngày này. . . Không chừng là thời khắc duy nhất có thể quang minh chính đại trở về bổn gia."

         "Ta đã từng nghĩ như vậy."

         "Thẳng đến trước khi cháu tới, trong lòng vẫn là muốn cháu ở đây tiễn ta trở về, có thể cùng bổn gia có chút liên hệ."

         "Nhưng mà -- "

         "Vừa rồi, ta đột nhiên cảm giác không cần thiết nữa."

         "Trở về bổn gia là ý nghĩ của ta, tựa như ba cháu nói, không cần thiết vì một ý của cá nhân ta mà khiến cho người cả nhà lăn qua lăn lại."

          "Cháu bây giờ rất tốt."

          "Ta xem ra, sau khi nhận thức A Uyên, cháu đã tốt hơn rất nhiều."

          "Đặc biệt hiện tại ta đã biết cháu có năng lực."

          "Có thể không cần bổn gia che chở cũng có thể sống sót thật tốt."

          "Cho nên a. . ."

          Lão nhân bỗng nhiên nở nụ cười:

         "Trước đây ta rất tiếc mấy năm này không có đem cháu theo bên mình, hiện tại, ta cảm thấy rất may mắn khi không đem cháu theo."

         "Nguyện vọng của ta không nên thành nguyện vọng của các cháu, chúng ta mỗi người đều hẳn là dựa theo ý nguyện của mình sinh hoạt."

          "Đột nhiên cảm giác được ta cũng không nhất định phải quay về bổn gia nữa."

           "Ha ha, cháu của ta là người có năng lực, rất nhiều hài tử của bổn gia đều mất đi năng lực , cháu của ta lại có năng lực, còn mạnh như vậy. . ."

           "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha. . ."

           "Hắc -- "

           Lão nhân tiếng cười hơi ngừng.

          Trong khi hắn nói chuyện, đầu ma vật chiếm giữ trước ngực bỗng nhiên càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng đậm hơn, thể trạng vốn như vụ khí, sau lại càng ngày càng giống thực thể, đến cuối cùng, Thâm Bạch hầu như đã có thể thấy huyết quản gân mạch hở ra bên ngoài của nó!

          Đồ chơi kia cứ bành trướng , bành trướng . . .

          Sau đó, ngay khi lão nhân cười đến cuối cùng, "Thình thịch" một tiếng --

          Nổ tung.

           Trước ngực lão nhân bị nổ tung thành một cái động, cái chết của hắn khá dị thường hung tàn, nhưng mà --

           Trên mặt của hắn luôn mang biểu tình cười to.

           Tay hắn vẫn đang nắm thật chặt tay cháu trai mình.

           Thoạt nhìn đã không còn gì tiếc nuối.

           Cúi đầu, gò má Thâm Bạch lăn xuống một giọt nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro