Chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Đều tới cửa rồi, lúc này nhắc lại dị nghị cũng vô ích, thật ra thừa cơ hội này nhìn bạn mới của Tiểu Nha bọn họ mới là điểm mấu chốt.

        Lòng nghĩ như vậy, Thâm Bạch giống như Lâm Uyên, nhân thủ một túi lớn trang bị đầy đủ thức ăn, lấy bộ dáng ngoại mại tiểu đệ bước vào quán Bar phía trước.

        Bên trong quả nhiên là một quán Bar không thích hợp nhi đồng , ngọn đèn ảm đạm, nhạc thanh mê ly, đắp lên mọi người nhẹ giọng toái ngữ, bên trong quầy rượu, hầu như trên mặt ai cũng mang mặt nạ bảo hộ, có mặt nạ màu đen lôi ty, có mặt nạ kim chúc chế thành; có mặt nạ kiểu một phần hai , cũng có mặt nạ kiểu toàn mặt.

          Những mặt nạ từ đâu mà đến, rất đơn giản, sau khi vào cửa Lâm Uyên liền thấy: Tiến vào bên trong cả mặt tường đều treo đầy các loại mặt nạ, xem ra có thể tự lấy. Mà sau khi bọn hắn vào cửa, có bồi bàn hỏi thăm bọn họ có cần mặt nạ hay không, sau đó bọn họ tự chỉ mặt mình, trên mặt của bọn họ đồng dạng mang mặt nạ, không chỉ một cái , đại khái ý tứ có thể tùy tiện từ trên mặt bọn họ lấy mặt nạ xuống dùng.

          Nhưng thật ra Tiểu Nha bọn họ rất cao hứng, không biết lúc nào đã chọn xong mặt nạ mình thích, sau đó đeo ở trên mặt.

           Tiểu Nha chọn là mặt nạ thỏ nhỏ, Tiểu Béo chọn đại lão hổ, mà Đông Bảo lại chọn mặt nạ siêu nhân.

           Ba đoàn hắc vụ hoặc lớn hoặc nhỏ , mỗi người một cái mặt nạ bé xíu, có điểm khả ái, cũng có chút buồn cười.

           Lâm Uyên và Thâm Bạch không  chọn mặt nạ, bọn họ không phải khách nhân đến uống rượu, chỉ là theo Tiểu Nha gặp bạn bè, không cần thiết.

           Theo nhóm Tiểu Nha, hai người tiếp tục tiến vào sâu bên trong quầy rượu . . .

           Sau đó dừng lại một cánh cửa cao lớn, Thâm Bạch và Lâm Uyên đang suy nghĩ đây rốt cuộc là địa phương nào, thì thấy Tiểu Nha đi tới, trước tiên gõ cửa một cái, ngay sau đó ba cái, sau đó lại ba cái nữa, một lát sau, cửa mở.

           Bên trong truyền đến một trận mùi vị cơm nước nồng nặc, cùng với khói dầu vị.

           Trong làn khói hun lửa cháy, Thâm Bạch nghĩ: Ở đây chẳng lẽ là. . . phòng bếp ?

           Một giây kế tiếp, Tiểu Nha ấn chứng suy đoán của hắn:

           "A Lục đi làm ở phòng bếp, cậu ta là đầu bếp đó."

           "A. . . Tiểu Nha, Tiểu Béo, Đông Bảo buổi tối hảo! Hôm nay máy hút khói chỗ tôi hư mất rồi, nên khói khá lớn, các cậu bằng không chờ bên ngoài một lát nhé? Chờ tôi xào xong mấy cái nồi này đã. . ." Khói thực sự quá dày, hoàn toàn nhìn không thấy bóng người, chỉ có thể nghe được thanh âm từ đằng xa truyền tới.

           Nghe thanh âm còn là giọng trẻ con, đây là. . . Lao động trẻ em?

           Thâm Bạch hồ nghi nói.

           Bất quá hắn không có thời gian nghĩ lâu lắm, Tiểu Nha bỗng chọt hắn: "Bạch Bạch nha, anh có thể sửa máy hút khói được không nha?"

           "Đương nhiên, rất dễ sửa." Không chút nghĩ ngợi, Thâm Bạch trả lời cô nhóc, chân · thủ công đế, chính là tự tin như vậy.

            Sau đó Tiểu Nha đối trung tâm khói mù nói: "Yên tâm đi, A Lục, Bạch Bạch sẽ sửa máy hút khói yêu ~ anh ấy dẫn theo công cụ, rất nhanh thì sẽ giúp cậu sửa tốt đát!"

           "Thật sự là quá tốt nha!" Tiểu bằng hữu trong tâm khói mù lập tức cao hứng nói.

           Tuy rằng hắn cho tới bây giờ đều nghĩ rằng dựa vào sức lao động đổi lấy tiền xài vặt không có gì sai, thế nhưng ——

           Nhỏ như vậy đã đi ra bán sức lao động, ông chủ nơi này có phải cũng quá thờ ơ hay không ta? Ngực nghĩ, Thâm Bạch mang theo thùng dụng cụ đi tới tâm khói mù.

          Đem áo thun cỡi ra miễn cưỡng làm một khẩu trang, hắn rất nhanh tìm được máy hút khói trong phòng bếp, sau đó nhanh chóng tìm được bộ phận bị hư, gõ gõ một trận , Thâm Bạch mới nói: "Được rồi."

          Nói xong, hắn liền nhấn chốt mở máy hút khói, dưới cường lực hấp lực , khói trong phòng hễ quét là sạch, phòng bếp đã sạch sẽ dần dần hiện ra, cộng thêm n cái nồi trên lò bếp.

         Từng cái nồi đặt tràn đầy nguyên liệu nấu ăn không nói, còn cô lỗ lỗ nổi bọt nước.

         Chỉ có phòng và nồi, hắn không nhìn thấy đầu bếp khác.

         Nhìn trong phòng trừ hắn ra chỉ còn một người khác —— Lâm Uyên, Thâm Bạch sửng sốt một chút liền hiểu: Đúng rồi, hắn bởi sửa đồ đã buông lỏng tay của Tiểu Nha, ly khai Tiểu Nha, hắn lại về tới cao tốc nguyên bản, hay hoặc là nói, hắn lần thứ hai về tới "Thế giới" gốc, dĩ nhiên sẽ không nhìn thấy những tồn tại không thuộc về thế giới trước mắt.

         Hắn có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện tình, Lâm Uyên tự nhiên cũng nghĩ đến.

         Từ cửa đi tới, Lâm Uyên vươn một tay với hắn, Thâm Bạch liền đem tay của mình đặt vào lòng bàn tay Lâm Uyên, rồi bỗng chốc thấy được đầu quái vật to lớn chiếm giữ phía sau mình!

         Trời ạ!

         Đó là dị hoá thú cực cao lớn !

         Rất khó hình dung nó cùng với loại sinh vật nào đó trong hiện thực tương tự, bởi vì trong hiện thực căn bản không có sinh vật như vậy, trên đầu nó có sừng, tổng cộng hai đôi, phía trước một đôi là thẳng, thẳng tắp hướng thiên không, một đôi còn lại là cong, tựa như sừng cừu vậy, cong cong hai vòng về phía sau.

          Mặt của nó rất gầy, bên trên đầy lông tơ ngắn màu trắng, đến cằm, lông tơ bỗng nhiên biến dài, cả chòm râu khiến mặt nó thoạt nhìn như bị kéo dài.

          Trừ đó ra, trước ngực nó có thêm lông trắng như bộ mặt, nhưng mà cũng xoã tung, bờ vai rất rộng, nhưng mà eo rất hẹp, điều này làm cho thân thể nó tạo thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ, còn chân. . . hoặc nói là chân trình đề trạng, nhưng mà cánh tay lại thon dài, có năm ngón giống loài người , cùng với móng tay bén nhọn nhân loại không thể không có.

           Móng tay còn là màu đen.

          Giờ khắc này, đôi tay đó vậy mà đang ở trên đài nồi linh hoạt di động qua lại, hoặc lấy ra chiếc đũa quấy nồi , hoặc trở mặt nồi thịt, rất khéo léo.

           Nhìn tỉ mỉ thêm một chút, nó còn mặc một cái tạp dề.

           Thâm Bạch đang kinh ngạc, bỗng nhiên, hắn nhìn về phía cửa ——

           Nơi đó chẳng biết lúc nào đứng một người.

           Tứ chi người kia thon dài, vóc người cực cao, tóc dài đen nhánh bó buộc sau đầu, trên sống mũi mang một cái kính đen. Trên thân mặc một kiện áo sơ mi trắng thông thường, dưới thân mặc một cái quần dài màu đen, áo sơmi nút buộc từ cổ áo vẫn gài đến phía dưới cùng, ống tay áo cũng cài nghiêm nghiêm cẩn cẩn, đối phương thoạt nhìn vừa nhã nhặn vừa bảo thủ, chỉ có đoạn tay lộ bên ngoài cổ tay áo đã phá hủy mấy tia nhã nhặn đó ——

            Hai tay bạo lộ bên ngoài hiện đầy hình xăm, ngoài ra, còn có chằng chịt nhẫn, rất nhiều hình thức, bất quá chất liệu thống nhất, thoạt nhìn khá giống tài xế lái xe buýt, cũng chính là cùng loại vòng tay trên cổ tay mình. . .

            Thâm Bạch cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay hắn.

            "Cậu chính là Bạch Bạch sao? Còn có vị này. . . là A Uyên đi ?" Đối phương chủ động hướng bọn họ chào hỏi.

            Gật đầu, Lâm Uyên đưa tay tới: "Xin chào, tôi là Lâm Uyên, Tiểu Nha, Tiểu Béo, Đông Bảo trong khoảng thời gian này đã nhận được chiếu cố."

            Đối phương nhíu mày, lập tức cười đến càng sâu: "Quả nhiên rất có lễ phép."

            Nói, đưa tay ra, hắn và Lâm Uyên nắm tay.

            Từ đầu đến cuối, Lâm Uyên biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.

            Sau đó, hắn lại cùng Thâm Bạch nắm tay.

            Bị cái tay kia cầm lấy, Thâm Bạch bỗng nhiên ngẩn người, trong nháy mắt, hắn hình như thấy phía sau nam tử còn có một cái bóng đen.

           Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đó mà thôi, nam tử rất nhanh buông lỏng tay, một màn kia liền tựa như ảo giác , không nhìn thấy gì nữa.

           Thâm Bạch nhìn thoáng qua Lâm Uyên, sau đó cầm lấy cái túi mang theo, bỏ vào trên đài.

          "Đây là lễ vật."

           "Bánh kem phô mai, lỗ thịt bò, canh thịt bò và mì thủ can tách riêng, muốn ăn có thể nấu mì." Một bên giới thiệu, Thâm Bạch một bên bày các loại đồ ăn, sau đó chia làm ba phần.

           "Mì mì mì! Mì thịt bò !" Thân cao lớn A Lục rất nhanh hoan hô nhào tới canh thịt bò và mì thủ can.

            Bánh kem phô mai thì đột nhiên biến mất trong không khí, mà tay của nam tử lại xốc lên túi lỗ thịt bò. . .

            "Tiểu Mỹ hảo."

            "Kiệt Khắc hảo."

             Thâm Bạch cười hì hì nói.

             Câu thăm hỏi phía trước là đối nam tử nói, những lời còn lại là đối không khí nói.

             Mỹ nam tử bị gọi Tiểu Mỹ gật đầu: "Xem ra Tiểu Nha đã giới thiệu qua chúng ta."

             "Cám ơn lễ vật của các cậu, những thứ này đều là A Uyên làm đi? Quả nhiên tay nghề tốt ~" Nói, Tiểu Mỹ cắt một mảnh lỗ thịt bò, kín đáo đưa cho A Lục đang đôi mắt trông mong nhìn mình và trong không khí một mảnh, ngay sau đó, lại cho bọn Tiểu Nha vóc dáng thấp mỗi người một mảnh, Lâm Uyên và Thâm Bạch cũng không bỏ sót, cuối cùng đến phiên hắn , lỗ thịt bò chỉ còn lại có một miếng nhỏ, hắn cười híp mắt nhét vào trong miệng mình.

            "Thật không sai ~ "

            "Cũng cảm tạ Bạch Bạch đã giúp tôi sửa chữa máy hút khói, như thế rất tốt, không cần tìm người khác sửa."

             Nói xong, Tiểu Mỹ nhìn đồng hồ trên tường: "Nấu xong mấy thứ trong nồi cũng không cần nấu cơm nữa, kế tiếp trong tiệm không cung ứng đồ ăn, chỉ cung rượu."

             Nhìn Lâm Uyên lẳng lặng nhìn mình , Tiểu Mỹ lại giải thích một câu: "Cái quầy rượu này là tôi mở."

            "Được rồi, dọn dẹp một chút, cùng tôi đến phòng học thôi."

           "Phòng học?" Thâm Bạch méo đầu, nhưng không hỏi nhiều.

            Đợi được A Lục lưu loát xử lý xong phòng bếp, đoàn người tiếp tục đi theo sau Tiểu Mỹ vào sâu bên trong quầy rượu.

           Cuối cùng bọn họ đi tới một chỗ trong viện.

            Có điểm cũ nát, bất quá dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, ở đây thoạt nhìn có chút như thương khố quầy rượu.

           Chung quanh đều là kiến trúc thật cao, tiểu viện này ngược lại như một miệng giếng hãm trong cao lầu.

          Bất quá đại khái cũng là bởi vì thế này, ở đây rất an tĩnh.

          Lâm Uyên chú ý tới: Trong viện không có bất kỳ thực vật nào, mặt đất hoàn toàn trống trải, nhưng mà cũng không phải cái gì cũng không có, trên mặt đất đặt nhiều tảng đá, còn có gạch, trừ đó ra, phía trước có thêm một khối bảng đen.

          "Được rồi được rồi, ngày hôm nay có thể lên khóa rồi ~" Gõ gõ bảng đen, Tiểu Mỹ bỗng nhiên nói.

         Hắn nói xong câu đó không bao lâu, Lâm Uyên liền thấy A Lục "Vèo" một tiếng ngồi lên một cục đá trong số đó, tiếp theo, hắn lại thấy vài đoàn hắc vụ từ ngoài tường trở mình tiến đến, rồi tới lượt Đông Bảo và Tiểu Béo buông lỏng tay hắn.

          Kế tiếp hắn cái gì cũng không thấy được, bất quá có thể nghĩ, bọn họ đại khái là ngồi vào trên thạch đầu thuộc về riêng mình.

         "Hai vị bạn học mới, không có mang đá , có thể an vị trên hành lang." Tiểu Mỹ thanh âm lần thứ hai từ phía trước truyền đến, thẳng đến thấy Tiểu Mỹ vẫn nhìn chăm chú vào mình, Lâm Uyên và Thâm Bạch mới ý thức tới những lời này là nói với bọn họ.

        Liếc nhau, hai người thuận tiện ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng ngồi vào hành lang đối diện bảng đen.

        Sau đó, Tiểu Mỹ coi như bắt đầu giảng bài.

        Ách. . . Đừng nói, Tiểu Mỹ quả nhiên dạy chương trình học nhà trẻ, đơn giản nhất là phép trừ, viết phương pháp, còn có kỷ luật cơ bản nhất ← Tiểu bằng hữu cần tuân thủ.

        Thâm Bạch: =-=

         Lâm Uyên: . . .

         Chỉ một tiết khóa mà thôi, chừng một canh giờ kết thúc, Lâm Uyên chú ý tới: Vào lúc tan học , trước người Tiểu Mỹ chợt xuất hiện nhiều cành cây, trên đó mọc đầy trái cây, là loại trái cây màu đỏ mà Tiểu Nha bọn họ đã chiết qua trên đường đi.

         Xem ra Tiểu Mỹ thích loại trái này , tất cả "Tiểu bằng hữu" đều biết.

        "Lúc đó mở tiệm chỉ là tùy tiện lấy đại một cái tên mà thôi, kết quả, thực sự mở được nhà trẻ." Lúc "Tan học", Tiểu Mỹ đưa hai người tới gian phòng phía sau hành lang uống trà.

          Lâm Uyên Thâm Bạch lúc này mới phát hiện ở đây căn bản không phải cái gì thương khố, mà là chỗ ở của Tiểu Mỹ.

         Phòng của hắn rất đơn giản, không có bao nhiêu đồ, trái lại có không ít quả thực màu đỏ—— Cành cây đều khô cạn, nhưng quả thực vẫn no đủ đỏ tươi.

         "Đều là một ít ma vật vừa sinh thành, tựa như Tiểu Nha bọn họ. Theo bản năng sống đến bây giờ, sau đó lại theo bản năng tìm đến nơi này." Đường nhìn rơi vào trong sân, Tiểu Mỹ đối hai người giải thích.

          Tiểu Nha bọn họ lúc này đang cùng A Lục ở trong sân, tuy rằng nhìn không thấy cả nhóm đang làm cái gì, bất quá Lâm Uyên đại khái đoán được, bọn họ chắc là đang đùa giỡn.

           "Ma vật?" Lần thứ hai nghe được từ tương tự , Lâm Uyên nhíu nhíu mày, rốt cục hỏi lên.

           Nhìn hắn mỉm cười, Tiểu Mỹ nói: "Không sai, ma vật."

          "Sinh vật do ám vật chất tạo thành, ngày nay được chúng ta gọi là sinh vật dị hoá thú, bọn họ ban đầu được xưng là ma vật."

           "Mà cái gọi là ám vật chất, cũng chính là vào cái thời kỳ ma khí kia."

           "Từ cực kỳ lâu trước đây ma vật cũng đã sinh hoạt trên thế giới này rồi, không có người nói rõ bọn họ rốt cuộc là lúc nào xuất hiện, bất quá, có một lần bọn họ bỗng nhiên biến mất."

           "Sau đó, đợi được bọn họ xuất hiện lần nữa , lại cùng nhân loại càng thêm mật bất khả phân."

           "Đại khái là nhân loại phát hiện mảnh nhỏ gien ma vật có thể trị đại lượng tật bệnh , nên đại quy mô lĩnh vực y học đã sử dụng gien ma vật lưu lại, kết quả dung hợp từ từ giữa gien loài người cùng gien ma vật. . ."

            "Chính là nhân loại có thể sử dụng lực lượng ma vật ngày nay càng ngày càng nhiều."

            Liếc nhau, Lâm Uyên và Thâm Bạch đều thấy được tia kinh ngạc trong mắt đối phương.

            Được rồi, vừa cho nhóm ma vật lên "Khoá nhà trẻ", mà bây giờ, rốt cục tới nhóm nhân loại lên "Khoá nhà trẻ ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro