Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      "Pháp luật ngày nay, mô phỏng vẫn xem như là vi phạm, kỹ thuật nhân tạo khí quan lại không đạt được trình độ như khí quan chân thực , cho nên cấy ghép khí quan vẫn là lấy hiến tặng làm việc chính."

     Nghe được thanh âm Lâm Uyên đóng cửa, Thâm Bạch lúc này mới đem sự tình nghe được đầu đuôi gốc ngọn nói cho Lâm Uyên.

     "Thế nhưng anh cũng biết, bây giờ tỉ lệ sinh đẻ thấp, trình độ lão hóa lại cao, cho dù người ký tên đồng ý hiến khí quan càng ngày càng nhiều, thế nhưng cung thể thích hợp vẫn là không cách nào thỏa mãn nhu cầu thực tế."

     "Cho nên buôn lậu hiến thể trái lại thành con đường thỏa mãn nhu cầu chủ yếu."

     "Không biết là từ đâu mở đầu, buôn lậu hiến thể giống nhau đều cắt đầu, em đoán, đây là vì làm cho khó xác định thân phận của bọn họ?"

      Nói đến đây, Thâm Bạch nhíu nhíu mày: "Nhưng thật ra Donny thúc thúc còn nói cho em biết một việc: Hiện tại ngoại khoa giải phẫu càng ngày càng tân tiến, ngoại trừ bệnh nhân cấp bách chờ khí quan cung thể cứu mạng, còn có một số ít người thay đổi khí quan là để sống cuộc sống tốt hơn, vì vậy vốn là tài nguyên có hạn, vẫn là có một nhóm người như vậy chiếm trước."

      Lần đầu tiên nghe được cách nói đó, Lâm Uyên có chút kinh ngạc nhìn hắn ——

      "Em cũng là lần đầu tiên nghe nói sự tình này, nghe nói hiện tại kẻ có tiền rất lưu hành kiểu làm như vậy, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều trường thọ, thế nhưng thân thể linh kiện đến niên hạn sử dụng vẫn sẽ xảy ra vấn đề, mà hiện tại ngoại khoa giải phẫu kỹ thuật không phải rất phát đạt sao? Bọn họ tìm đến cung thể trẻ tuổi, dùng khí quan mới thay vào khí quan vốn già yếu của mình. . ."

        Cảm thụ được ánh mắt Lâm Uyên, Thâm Bạch vội vàng dùng hai tay làm một chữ X trước ngực: "Cái kia, em không phải kẻ có tiền như thế a ~ em cũng không tính là kẻ có tiền a ~ chỉ là một phú n đại mà thôi, chuyện những lão đầu tử kia làm em tuyệt không biết đến!"

        "Hơn nữa Ửu Kim y viện không hề xuất hiện loại sự tình này! Cả bệnh viện lớn cũng thế, bởi vì bệnh viện lớn tài nguyên chữa bệnh tốt, trong đó bao quát tài nguyên cấy ghép khí quan cũng tốt, mà bệnh viện lớn thường thường có điều kiện sẽ sớm nhất đợi được khí quan thích hợp , nên mọi người lúc này mới ưu tiên xem bệnh tại bệnh viện lớn. Ngược lại là bệnh viện nhỏ mới có thể. . ."

        "Thanh Hợp y viện. . . Là bệnh viện nhỏ sao?" Lâm Uyên cắt đứt lời hắn.

        Thâm Bạch suy nghĩ một chút: "Nhất định phải, Thanh Hợp thị vốn chính là một hạ hạt thị, còn chưa phải nổi danh, cho nên Thanh Hợp y viện khẳng định vẫn xem như bệnh viện nhỏ."

        "Tôi trước tiên đưa cậu trở về." Lâm Uyên bỗng nhiên đứng lên: "Cậu đi vào cùng bệnh nhân và hộ sĩ trong phòng trò chuyện một chút, xác định bệnh nhân đợi cấy ghép khí quan nhiều hay không."

         "Vậy còn anh?" Một tay bị Lâm Uyên kéo, Thâm Bạch ngoan ngoãn đứng lên, đồng thời hỏi.

        "Tôi nghĩ đi qua internet kiểm tra tình huống bệnh nhân đã qua viện này ."

        Lâm Uyên nói, lôi Thâm Bạch, Thâm Bạch không nhúc nhích.

        Hắn lại lôi một chút, Thâm Bạch vẫn là không động.

         Vì vậy Lâm Uyên liền không hiểu nhìn về phía hắn.

         "Em nghĩ công tác hai ta có thể đổi cho nhau nga , dù sao, năng lực máy tính của A Uyên không tốt lắm, mà em. . ."

          Thâm Bạch giật giật hai tay, làm một động tác gõ bàn phím: "Anh đã quên em am hiểu nhất là cái gì a?"

           Lâm Uyên: . . .

           Cũng phải, trong nhà Thâm Bạch nhiều máy tính như vậy không phải để làm kiểng, ở phương diện máy tính Thâm Bạch quả thật khéo tay, đã đến mức vào trường cũng học không được cái gì, cho nên Thâm Bạch căn bản không báo trình độ chuyên ngành.

           Ngầm cho phép Thâm Bạch quyết định, hai người lại thương lượng một lát, cuối cùng quyết định ban ngày duy trì nguyên dạng: Thâm Bạch cùng các bệnh nhân nói chuyện phiếm, Lâm Uyên cũng có thể dùng thân phận thầy thuốc tập sự tìm hiểu nhiều hơn; đi qua internet kiểm soát ghi chép bệnh nhân lại sửa đến tối làm tiếp, Thanh Hợp y viện không phải như Ửu Kim y viện an ninh nghiêm mật, ban ngày nhiều người nhãn tạp, buổi tối lại phi thường an tĩnh.

          Nhưng buổi tối dù sao vẫn sẽ có hộ sĩ cố định kiểm tra phòng, về điểm này, hai người đã thương lượng xong, đến lúc đó hai người trao đổi thân phận, Lâm Uyên bịt mắt đi phòng bệnh nằm, Thâm Bạch cầm chìa khoá Lâm Uyên đến phòng làm việc hiện tại của hắn, sau đó dùng máy vi tính lẻn vào hệ thống bệnh viện.

          "Cứ như vậy quyết định!" Thâm Bạch câu ra một cái mỉm cười, nâng tay lên, một lát sau, tay Lâm Uyên vươn qua, vỗ nhẹ tay hắn một chút.

          Hai người cứ như vậy bình thản đến buổi tối, đến thời gian ước định —— buổi tối 21 giờ, Lâm Uyên đúng giờ đi tới phòng bệnh Thâm Bạch.

          Cấp tốc lột ra đồ bệnh nhân trên người, Thâm Bạch cởi băng vải, một bên hưng phấn suy nghĩ: A a a a ~ lập tức có thể thấy A Uyên mặc áo Blouse a ~

          Nhưng mà, ngay khi hắn khó khăn cởi ra băng vải thấy được ánh sáng, Thâm Bạch lại thấy Lâm Uyên cũng đang mặc áo bệnh nhân cài nút áo.

           Về phần áo Blouse trên người Lâm Uyên, hắn đã sớm cởi bỏ, gấp thật chỉnh tề, đặt trước chỗ Thâm Bạch ném quần áo, chờ Thâm Bạch mặc ni ~

           "A Uyên anh mặc quần áo sao lại nhanh như thế!" Gần như một cái quần cộc đứng trong phòng điều hoà, Thâm Bạch buồn bực nhìn về phía Lâm Uyên.

           "?" Hoàn toàn không hiểu Thâm Bạch phiền muộn, Lâm Uyên từ trên tay hắn lấy qua băng vải, rồi bắt đầu tự cột băng vải ngốc ngốc trên mắt mình.

          Chui vào chăn, Lâm Uyên nói với hắn: "Được rồi, cậu đi tra đi, tôi ngủ ở đây một giấc."

          Thâm Bạch: . . .

          "Ngủ đi ngủ đi ~ hảo hảo ngủ một giấc, ban ngày đã cảm thấy anh tinh thần không tốt lắm, cũng không biết A Uyên anh hôm qua làm cái gì, đem mình làm mệt như thế." Một bên toái toái niệm, Thâm Bạch đắp chăn yên ổn cho Lâm Uyên.

          Trước khi đi ra, hắn đứng ở cửa, nhìn mành ngăn giường bệnh, Thâm Bạch nhỏ giọng nói: "Đây là A Uyên a ~ yên tâm, anh ấy bây giờ nhìn không được , mấy đứa nếu muốn ra nhìn anh ấy, liền ra đi!"

          "Giúp anh chiếu cố A Uyên a!"

          Nói xong, Thâm Bạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, thẳng tiến phòng làm việc của thực tập sinh.

          Sau khi hắn rời đi, trong phòng bệnh yên tĩnh, không có mở đèn, bên trong hôn ám, chỉ có đèn đường phía ngoài xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng, là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

          Trong bóng tối, Lâm Uyên hơi mở mắt dưới lớp băng vải ra.

          Đại khái là ấn tượng ban đầu quá mức khắc sâu, Thâm Bạch cho tới bây giờ còn không có phát hiện một việc:

          Đó chính là ——

          Chỗ phòng bệnh này trừ hắn ra , căn bản không có bệnh nhân nào khác.

          Mà bên ngoài phòng bệnh chỉ viết một cái tên "Thâm Bạch" , buổi trưa khi tiễn hắn trở về phòng bệnh, các giường bệnh khác đều sạch sẽ, hoàn toàn không có vết tích ai nằm.

          Hôm qua Lâm Uyên mặc dù không có tới thăm Thâm Bạch, bất quá không có nghĩa là hắn không đem chuyện của Thâm Bạch để ở trong lòng, khi biết chắc chắn phòng bệnh nào, hắn đã lợi dụng chức vụ tiện lợi tiến thêm một bước kiểm tra bạn cùng phòng Thâm Bạch.

           Mặt trên biểu hiện, Thâm Bạch là một mình một gian "Phía ngoài phòng bệnh".

           Nếu nói "Phía ngoài phòng bệnh", bệnh nhân ở thời gian dài đều biết, nơi này là địa phương thu dụng bệnh nhân không trả phí trị liệu. Đối với người không có năng lực kinh tế tiếp tục nằm viện, nhưng cũng bởi vì các loại nguyên nhân không thể ra viện , xuất phát từ "Chủ nghĩa nhân đạo", bệnh viện sẽ cho bọn hắn một ít cơ bản dược vật, bất quá cũng không tiến hành cứu trợ nhiều hơn, bọn họ sẽ bị chuyển dời đến "Phía ngoài phòng bệnh" . Nói dễ nghe một chút nơi này là phòng bệnh, nói khó nghe chút chính là nơi chờ chết.

          Lâm Uyên sở dĩ biết là bởi vì hắn phát hiện phòng Thâm Bạch ở chỗ rất lệch, sau đó cố ý hỏi một vài câu, bác sĩ đồng kỳ thực tập len lén nói cho hắn biết ← làm sinh viên đại học bản địa y khoa , bọn họ biết đến sự tình tự nhiên tương đối nhiều.

          Điểm này, Thâm Bạch bản thân sẽ ngụ ở "Phía ngoài phòng bệnh" tự nhiên là không biết.

          Bởi lớn lên đẹp, lại dễ nói chuyện, mỗi ngày hấp dẫn rất nhiều hộ sĩ và người phòng bệnh khác tới chơi, hắn dĩ nhiên hoàn toàn không có cảm thụ được căn phòng này có điểm quạnh quẽ!

         Cũng không biết Thâm Bạch đây là thành công hay là thất bại.

        Ngực lẳng lặng nghĩ, Lâm Uyên chăm chú nghe âm hưởng rất nhỏ của quạt gió trong phòng.

        Sau đó ——

         "Tiểu Béo, Đông Bảo, Tiểu Nha."

        "Ba em gọi là tên này đi?"

        Lâm Uyên bỗng nhiên lên tiếng.

        Nhưng mà trong phòng vẫn im ắng.

        Tựa như trước đó căn bản không phải hắn nói, lại tựa như nói xong những lời này liền ngủ, Lâm Uyên mắt che băng vải, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường bệnh.

        Trong phòng cứ như vậy an tĩnh rất lâu rất lâu, thẳng đến ——

        Lâm Uyên bỗng nhiên cảm nhận được đường nhìn.

        Đây thật là một cảm giác kỳ diệu, rõ ràng nhìn không thấy, thế nhưng lại có thể dễ dàng nhận biết.

          Lâm Uyên hơi tựa đầu sang hướng cảm nhận được tầm mắt , an tĩnh cùng "Đối phương" nhìn nhau một hồi, sau đó, hắn cảm thấy tay mình bị một đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ soạng.

         Sau đó, tay bên kia cũng bị trạc một cái;

        Lại tiếp tục, hắn cảm thấy có người đứng bên đầu giường mình, bên gối nằm. . .

        "A Uyên, xin chào nha ~ "

        Hắn nghe được thanh âm ngại ngùng của mấy đứa trẻ.

       Sau khi vào cửa, trong phòng ngoại trừ Thâm Bạch cũng không còn người khác.

        Mà sau khi hắn rời khỏi, cửa phòng đóng chặt, cửa sổ cũng đóng chặt, không hề có thanh âm cửa lần thứ hai mở ra;

        Nói cách khác, sau Thâm Bạch, không có người tiến đến.

         Nhưng mà, trong phòng lại sinh ra ba người. . .

         "Là anh, chào các em." Thần sắc như thường, Lâm Uyên đối ba vị "Phóng khách" nho nhỏ chào hỏi.

         So với Thâm Bạch, Lâm Uyên người này tính là không thể tán dóc, nhìn cũng lạnh như băng, theo lý thuyết làm cho người nhìn cảm giác không dễ tiếp cận, nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái, mấy tiểu hài tử thế mà vẫn không đi, thường thường liếc mắt nhìn, ba đứa nhỏ cứ thế chơi đùa ngay chân giường, khi thì nói khi thì im lặng, khi thì tựa hồ đang đùa giỡn trò gì.

           Nhưng mà bọn họ cũng không gây ồn ào.

          Cảm thụ được sự tồn tại của bọn nhỏ, Lâm Uyên chậm rãi nhắm lại mắt dưới băng vải, ngày hôm qua làm cả đêm chuẩn bị công tác, sáng sớm hôm nay đến bệnh viện đưa tin, sau đó vừa bận liền bận cả ngày, hắn thật sự chưa nghỉ ngơi đủ.

          Thường thường bỏ vào góc chăn cho hắn, ba tiểu bằng hữu thật sự dựa theo Thâm Bạch nói, ra sức "Chiếu cố".

         Sau đó. . .

         Ý thức của hắn dần dần có chút mơ hồ.

         Thẳng đến, không biết đến lúc nào, hắn bỗng nhiên cảm giác mình bị người dùng lực đẩy mạnh.

        "A Uyên A Uyên! Có người tới! Người xấu tới rồi!"

        Lâm Uyên bị đánh thức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro