Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Kế tiếp chính là thi cử, ba môn khóa mới nhập học, sau đó lại là một vòng kiểm tra, đối với cường độ thi như vậy, Lâm Uyên có chút không quá thích ứng, bất quá những bạn học khác đã thành thói quen , lại càng không nói đến Thâm Bạch ← cậu ta gần nhất căn bản hoàn toàn không ôn tập!

       Xem ra chính mình lâu lắm rồi không có làm học sinh —— Lâm Uyên có chút cảm khái, bất quá tuy rằng khẩn trương, nhưng chương trình học thực dụng, hắn cảm thấy rất hứng thú, cho nên ngược lại cũng không cảm thấy khổ cực chút nào.

       So sánh với Lâm Uyên còn chưa tiến hành xong cuộc thi mà lo lắng, thì phần lớn bạn học gần nhất thảo luận tương đối nhiều chính là kỳ thực tập sau đó.

      Đại học giáo ngày nay đều rất coi trọng "Thực tiễn khóa", cũng chính là thực tập.

       Nhất là thành phố lớn, từ sơ trung bắt đầu đã có "Thực tập", bất quá khác với đại học, thời điểm đó thực tập càng giống như là cổ vũ bọn nhỏ chủ động đi tham dự hoạt động xã hội, lý giải xã hội, đối với một bộ phận người trẻ tuổi mà nói thì nó sẽ trợ giúp bọn họ sớm phát hiện thứ mình thích thú, như vậy lúc báo cáo chuyên ngành đại học sẽ không lúng túng, mà đối với càng nhiều người hơn thì là để cho bọn họ trải nghiệm trước gian khổ khi làm người lớn, sau đó càng thêm quý trọng quãng thời gian học sinh của mình.

        Tuyệt đại đa số bọn nhỏ vào kì thực tập đều được hoàn thành bằng cách làm công cho các loại cửa hàng, chỉ cần tiếp xúc xã hội là có thể, trường học đối loại sơ cấp thực tập này không có quá nhiều yêu cầu, bất quá Thâm Bạch thực tập là tại một trụ sở luật hoàn thành.

       "Lần đầu tiên thực tập tôi phải đi sở luật, một bên thực tập một bên khảo chứng, lần cuối cùng thực tập hoàn thành vừa vặn cũng thỏa mãn yêu cầu chứng nhận luật sư hành nghề , thế là bằng chứng nhận luật sư thuận lợi tới tay ~" Thâm Bạch nói có vẻ khá dễ dàng.

        Bất quá khi bạn học nghe hắn nói xong, ngoại trừ Lâm Uyên trên cơ bản đều là há hốc mồm.

        ↑

        Trên cơ bản thì những điều bạn học này trải qua không có bất kỳ tính tham khảo gì.

         Lâm Uyên thời sơ trung và trung học đều vượt qua tại Sơn Hải trấn, bên kia không có thực tập khóa, nên đối với một người cho tới bây giờ chưa từng trải nghiệm thực tập mà nói, tìm thực tập và vân vân. . . Không có một chút khái niệm, huống chi đại học yêu cầu thực tập nhất định phải tiến nhập thực tập ngành cùng hệ thống , những trường học khác thực tập còn miễn cưỡng dễ dàng một chút, cảnh sát trường học cùng hệ thống. . . Vậy chính là hệ thống cảnh sát a!

          Trừ đó ra, còn có hệ thống an ninh  ← rất nhiều bạn học đã âm thầm lên kế hoạch đi làm bảo an để hoàn thành thực tập.

          Lâm Uyên: . . .

          Hắn quyết định về sau sẽ không phiền não việc thực tập nữa, trước đó, vẫn là lấy cuộc thi làm trọng tâm.

          Minh Viễn bọn họ chính là khi Lâm Uyên vừa kết thúc cuộc thi thì tới bái phỏng.

          Bởi vì duyên cớ phụ lục, bọn họ lúc này đang ở gần nhà Thâm Bạch, nên nhóm cảnh sát bái phỏng chính là nhà Thâm Bạch.

         "Nghĩ kỹ một chút, đây là lần đầu tiên chúng ta đi vào trong nhà nhỉ." Đẩy đẩy kính mắt, Minh Viễn mỉm cười nói.

         "Ha hả ~" Thâm Bạch chỉ có thể trả về "Ha hả" .

         Bất quá lúc này đây, hắn rốt cuộc để cho bọn họ vào.

          Minh Viễn hoàn hảo, A Tam tiểu thư bên cạnh thì nhìn cho đã mắt rồi cảm thán: "Nguyên lai khu nhà cấp cao chính là dáng vẻ như vậy! Thật là lợi hại hảo rộng rãi!"

          "Một mình cậu ở phòng lớn như vậy sao?" A Tam tiểu thư hưng phấn hỏi hắn.

          Thâm Bạch chớp chớp mi: "Đương nhiên không, cô không thấy A Uyên sao?"

          A Tam tiểu thư: . . .

          "Cậu nuôi cá? Hay là. . . Đơn giản thích sưu tầm hồ cá?" Hỏi cái vấn đề này là Tuyết Lạp, bất đồng A Tam , nàng trước khi tiến vào phòng , đầu tiên nhìn thấy lại là các hồ cá trên giá.

          Phòng Thâm Bạch thực sự rất lớn, gia cụ cũng không nhiều, trưng bày càng tùy ý, cái giá  được đặt khá tuỳ tiện bên cạnh TV, bên trên trưng bày không sai biệt lắm hơn 21 hồ cá, tạo hình khác nhau, bối cảnh khác nhau, nhìn kỹ, lại còn là mỗi một hồ cá một chủ đề!

         Bất quá, bên trong lại không có cá.

         "Đây là khu nhà cao cấp cho Cá khô nhi! Tôi gần nhất rất thích tự xây nhà cho Cá khô nhi bảo bối nột ~" Khó có được cơ hội hướng người ngoài biểu diễn tác phẩm đắc ý, Thâm Bạch lập tức hưng phấn tiếp lời.

         Mọi người nhìn hơn nửa ngày, lúc này mới ở trong một hồ cá chủ đề vườn trò chơi dị thường hoa lệ phát hiện một cái thân ảnh nho nhỏ màu nâu.

        Đảo cái bụng, thoạt nhìn cực kỳ giống một con cá chết.

       "A. . . Là dị hoá thú của A Uyên." Cuối cùng vẫn là Minh Viễn dẫn đầu nhớ lại thân phận của nó.

      Mọi người: . . .

      Không có thiên lý a! Đầu năm nay cả một con cá khô cũng được ở trong khu nhà cao cấp! Dưới so sánh, dị hoá thú của bọn họ có thể nói là rất nghèo nàn: Đừng nói nhà cao cấp, cả một tấm thảm đều không có!

      "Tôi, tôi trở về sẽ xây một phòng thuỷ tinh cho hồ điệp ? Thế nhưng, tay nghề tôi không tốt lắm. . ." A Tam tiểu thư không tính là quá nắm chắc cả giận.

       "Khụ khụ——" Cuối cùng vẫn là Minh Viễn ho nhẹ một tiếng, kết thúc chủ đề khả năng sẽ  trêu chọc dị hoá thú bọn họ bất mãn.

        "Thâm Bạch tiên sinh, chúng ta lần này đến đây, là vì bức tranh, chính là cậu ở trên Toản Thạch Hào mua được ——《 Elise bị nguyền rủa  》. . ." Hắn nói rõ ý đồ đến.

        "Ân a, tôi biết các người sẽ tới tìm, bất quá so với dự đoán thì chậm hơn mấy ngày, tôi còn tưởng rằng khi xuống tàu được một lúc, thì mọi người sẽ tới tìm tôi liền chứ~" Đặt mông ngồi trên ghế sa lon đối diện, Thâm Bạch mở rộng cánh tay, ngồi như một con mèo giãn ra tứ chi.

       "Đâu, tôi biết các cậu sau đó còn phải thi cử. . ." Minh Viễn tiếp tục mỉm cười.

       "Tôi còn tưởng rằng mấy người là phê khoản không được ." Thâm Bạch rất chân thực nói.

        "Ha hả." Nụ cười trên mặt Minh Viễn bất biến, nhưng thật ra ngồi bên cạnh - A Tam và Tuyết Lạp trên mặt có điểm xấu hổ.

         Quả nhiên không được —— Thâm Bạch biết rõ đáp án.

          Lâm Uyên vừa lúc đó rót trà ngon tới, bày khay trà trên bàn, rồi mời đám người Minh Viễn uống trà.

          "Trà ngon! Nước ngon!" Nâng chung trà lên uống một ngụm, đôi mắt dài nhỏ của Minh Viễn trong nháy mắt mở to, sau đó lập tức lại uống một ngụm trà.

           Rồi mới nói: " Bức tranh quá mắc, 8888 vạn. . ."

           Để chung xuống, Minh Viễn nở một nụ cười khổ: "Không dối gạt cậu, mà tôi cũng không gạt được đi, phía trên phê khoản chỉ tới phân nửa, còn lại phân nửa vẫn đang trong phê duyệt, thế nhưng mệnh lệnh từ bên trên yêu cầu điều tra án kiện liên quan khi đó cũng đã xuống, có lão đại toạ trấn, phê khoản thật ra sớm muộn có thể xuống tới, bất quá đại khái phải trễ một hồi, trước đó, tôi chỉ muốn tới hỏi, có thể hay không để cho chúng tôi trả trước phân nửa, còn dư lại phân nửa hai tháng sau sẽ trả, sau đó. . ."

          "Để chúng tôi trước tiên mang bức tranh đi điều tra?"

          Minh Viễn vẻ mặt thành khẩn nhìn về phía Thâm Bạch.

          Thâm Bạch nháy mắt một cái.

          "Có thể a!" Hắn rất phóng khoáng nói.

          Sau đó, không đợi Minh Viễn đứng lên biểu thị cảm kích, Thâm Bạch chợt lên tiếng tiếp: "Bất quá, tôi có một khẩn cầu nho nhỏ~ "

          Nói xong, hắn liền mắt vụt sáng nhìn Minh Viễn.

          Minh Viễn khóe miệng cứng đờ, hơi lạnh bỗng nhiên bò lên sau lưng hắn, ngay sau đó, hắn nghe được Thâm Bạch nói: "Cái kia, anh biết đấy, chúng tôi vừa mới thi xong, mà thi xong chính là kỳ thực tập nga ~ "

          "Cái kia, thực tập phổ thông đại học coi như đơn giản, thế nhưng hai chúng tôi đều là cảnh sát trường học  ~ Nếu như không thể tìm tới bót cảnh sát thực tập, cả hai cũng chỉ có thể đi làm bảo an a ~ Làm bảo an tuy rằng cũng có thể miễn cưỡng hợp cách, thế nhưng cho điểm có người nói sẽ không cao, tôi và A Uyên đối thành tích học tập đều tương đối quan tâm mà~ Cho nên muốn hỏi —— "

          "Anh Minh Viễn đây có thể dành cho chúng tôi hai chỗ thực tập hay không?"

          Nói xong, Thâm Bạch nháy mắt hai cái với hắn.

          Ác hàn ——

          "Cái kia, tôi trở về hồi báo lão đại trước đã, để ông ấy an bài cho các cậu một cương vị thực tập cũng không thành vấn đề. . ."

           Minh Viễn đang nói, Thâm Bạch lại nghiêng đầu nhìn hắn.

          Không để cho thực tập sẽ không cho bức tranh nga ~

          ↑

          Minh Viễn trong nháy mắt đọc hiểu biểu tình Thâm Bạch.

          Vì vậy, nói đến phân nửa, hắn đành tiếp tục: "Nếu như các cậu không ngại, kỳ thực tôi cũng có thể an bài cho các cậu hai vị trí trong tổ chức của chúng tôi."

          Tuy rằng tiểu tổ hắn đã đủ quân số , nhưng là vì bức tranh, hắn vô luận thế nào cũng phải làm cho xong cái vấn đề nhỏ này ——  bất cứ giá nào .

           "Vậy đa tạ Minh Viễn ca a ~ Mấy ngày nay tôi và A Uyên vì chuyện thực tập mà phát sầu ni ~" Thâm Bạch vẻ mặt vui vẻ.

           Hoàn toàn nhìn không ra các cậu phát sầu —— 

           Minh Viễn:... ; Tuyết Lạp :...; A Tam:...

            "Bức tranh ở bên cạnh, a ~ hiện tại mặt trời quá chói, tôi kéo rèm cửa sổ lên nên mọi người mới không thấy được." Thâm Bạch vừa nói, vừa kéo ra rèm cửa, theo rèm chậm rãi bay lên, trên vách tường bên cạnh ghế salon bọn hắn đang ngồi, một bức họa chậm rãi xuất hiện.

           Từ ban đầu bức tranh lộ ra, ba người Minh Viễn bỗng nhiên cảm thấy thấy lạnh cả người, đợi được hình ảnh hoàn toàn hiện lên trước mặt bọn họ, Minh Viễn hoàn hảo, A Tam đã "Phù phù" một tiếng yếu đuối ngã trên ghế sa lon , Tuyết Lạp tuy rằng miễn cưỡng không có ngã xuống, thế nhưng nàng vẻ mặt tái nhợt, súng trên cánh tay trái đã hoàn toàn thành hình!

          "Màn này. . ." Tươi cười trước đó không còn một mảnh, Minh Viễn vẻ mặt cảnh giác nhìn bức tranh trên tường.

         "Vừa mới bắt đầu thấy nó, phản ứng của tôi cũng như mọi người." Thâm Bạch nói.

         "Còn là A Uyên phát hiện, nên tôi mới nghĩ đến phương hướng lần thứ hai bao trùm thuốc màu. Sau khi đem mặt ngoài thuốc màu cạo hết, phía dưới liền lộ ra hình ảnh chân chính, cũng chính là nguyên nhân khiến rất nhiều người tự sát."

         "Các cậu. . . Rất thông minh." Minh Viễn lại còn phân tâm tán thưởng bọn họ một chút, bất quá nhìn hai thuộc hạ phía sau, rồi nhìn về phía Lâm Uyên: "Có vải che không? Tôi nghĩ. . . che lại vẫn tốt hơn."

          Gật đầu, Lâm Uyên cầm vải che từ bên cạnh đưa cho hắn.

          Minh Viễn tự mình đi tới, đem bức tranh đắp lên.

          Cổ áp lực lúc này mới tiêu thất.

          "Bức tranh trước hết sẽ do tôi mang đi, cảm tạ hai cậu phối hợp, cũng cảm tạ hai cậu đã phát hiện." Lúc rời đi, Minh Viễn lần nữa hướng hai người bày tỏ cảm tạ, sau đó mới ly khai.

           Minh Viễn phi thường năng suất, sáng sớm hôm sau đã thông tri bọn họ làm xong chuyện thực tập, đồng thời thông tri bọn họ có thể tùy thời mang theo bảng thực tập đến đóng dấu.

          Điểm này không khó, từ lúc thi xong, hai người đã cầm trong tay bảng thực tập rồi.

          "Bây giờ vấn đề là con cá này , em chỉ muốn lấy nó ra thả về biển rộng mà thôi, cũng không nghĩ nuôi nó a ~ Em chỉ cần Cá khô nhi là đủ rồi." Nhìn mỹ nhân ngư trong hồ bơi sinh mãnh ăn cơm trưa , Thâm Bạch vẻ mặt phát sầu.

         "Thả về biển rộng?" Lâm Uyên nhìn thoáng qua hắn.

          "Hả? Có thể chứ?" Thâm Bạch tùy tiện nói.

          "Có thể, dù sao bên kia đều là biển."

         Hai người tiến hành một phen đối thoại mà người ngoài rất khó hiểu được , sau đó ——

         Cùng ngày, Lâm Uyên đã gọi công ty chuyển phát← dĩ nhiên không phải công ty chuyển phát thông thường , mà là chỗ có số ít vận chuyển đi Sơn Hải trấn, lúc ly khai Sơn Hải trấn bà ngoại có nói cho hắn biết, sau đó giao người cá đã đóng gói tốt cho bọn họ.

        "Người nhận thư viết là ai đây?" Thâm Bạch tò mò hỏi.

        "Liền viết bà ngoại tôi là được rồi, toàn bộ Sơn Hải trấn, khí lực của nàng lớn nhất." Lâm Uyên nhàn nhạt trả lời, sau đó đem đơn hàng vận chuyển chụp lại, gửi cho bà ngoại một cái tin tức.

        "Chuyển phát đưa cho bà ngoại, xin đem vật phẩm bên trong để vào biển rộng."

         Nhìn A Uyên hời hợt xử lý xong hết thảy, Thâm Bạch bỗng nhiên lại có lý giải càng sâu với A Uyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro