Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: MatchaKW. 

Chương 1:

Nói một chút về lão nam nhân.

Lão nam nhân có tính cách dịu dàng, trưởng thành và chững chạc, đồng thời thích một người con gái, hai người họ cũng sắp kết hôn. Kết quả người con gái lão nam nhân thích bị tai nạn xe cộ qua đời, để lại một người em trai. Em trai và chị gái vốn nương tựa lẫn nhau mà sống. Cha mẹ mất sớm mà bây giờ chị gái cũng mất rồi. Em trai vẫn còn nhỏ, chỉ mới 8 tuổi. Lão nam nhân năm đó cũng chỉ tầm 22 tuổi, vì thích người con gái đó nên nhận nuôi người em trai. Em trai giống như đứa trẻ con lẻ loi nhạy cảm, biết lão nam nhân là hy vọng của cậu, cậu cố gắng, dè dặt, sẽ dậy sớm làm cơm, sẽ dọn dẹp nhà cửa, chỉ sợ lão nam nhân đuổi cậu đi.

Buổi tối lúc đi ngủ, em trai ôm chiếc gối nhỏ đứng trước cửa phòng lão nam nhân nhẹ giọng hỏi có thể ngủ chung hay không? Một giấc ngủ này kéo dài đến nhiều năm về sau, chiếc giường đơn của lão nam nhân trở thành giường đôi. Tư thế của em trai cũng từ nằm bên đến ôm lấy lão nam nhân.

Chớp mắt lão nam nhân đã 32, em trai cũng đã 18. Em trai bây giờ không còn là đứa bé đáng thương năm đó, cậu được lão nam nhân chiều chuộng đến kiêu ngạo. Cậu ở trước mặt lão nam nhân vẫn còn thu mình lại, khi ra bên ngoài quả thật là một kẻ ngang ngược.

Ỷ vào việc bản thân được lão nam nhân cưng chiều, em trai liền dụ dỗ lừa gạt ngủ cùng lão nam nhân. Lão nam nhân bị dọa sợ rồi, độc thân nhiều năm như vậy đột nhiên phải dùng đến phía sau, lại còn rất thoải mái, thoải mái đến mức làm ướt ga giường. Ngày hôm sau, lão nam nhân vừa đỡ eo tháo ga giường vừa mang đi giặt, sợ để lại mùi.

Lại đến về sau, em trai ở trường học có bạn gái, quay về nhà nói với lão nam nhân. Lão nam nhân bị lừa, nhìn em trai một lúc lâu không lên tiếng, sau đó khó khăn nói:"Vậy tôi...cậu..."

Em trai cầm thìa xấu hổ nói:"Em rất thích anh. Nhưng mà...ở trường không có bạn gái nên mọi người đều cười nhạo em."

Em trai tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên sẽ gặp dịp thì chơi. Lão nam nhân nghĩ trong lòng nhưng không biết sân khấu này là ở nhà hay ở trường.

Anh đau khổ trong lòng, nghiêm túc nhìn em trai vừa trẻ tuổi vừa có khuôn mặt anh tuấn, trong đầu nghĩ: Cũng phải, anh đã 32 tuổi rồi, tính toán với trẻ con làm gì chứ?

Khó coi thật sự.

Chương 2:

Thật ra nhiều năm như vậy nhưng lão nam nhân vẫn chưa quên được chị gái, trong ví tiền vẫn luôn giữ ảnh của chị gái. Đến khi ngủ cùng với em trai rồi lão nam nhân vẫn cảm thấy rất đau khổ.

Một mặt anh cảm thấy bản thân không biết liêm sỉ, em trai không hiểu chuyện anh cũng không nên dung túng để cậu làm mình. Một mặt anh cảm thấy bản thân mình phản bội chị gái.

Nhiều năm như vậy, lão nam nhân vẫn chưa quen ai cả. Một là vì anh phải nuôi em trai nên không tiện, hai là vì trong lòng vẫn chôn giấu một người không quên được.

Anh cũng không biết bản thân mình đối với em trai là loại tình cảm nào, nuôi một đứa trẻ nhiều năm như vậy, vào lúc khó khăn nhất cũng đã trải qua. Lúc ấy chính anh cũng mới tầm 22 tuổi, phải nuôi một đứa trẻ 8 tuổi có biết bao nhiêu khó khăn. Cuộc sống khó khăn lắm mới ổn định như bây giờ, em trai cũng không chịu thua kém thi đỗ vào một trường nổi tiếng.

Lão nam nhân cũng từng nghĩ qua, chờ đến khi em trai tốt nghiệp và có công việc, nếu như đồng ý ở lại bên cạnh anh, nhận người chú này thì anh cũng rất vui vẻ. Còn nếu như không muốn ở bên cạnh anh, mặc dù anh rất khó chịu nhưng cũng có thể quên được. Dù sao hai người cũng không có quan hệ máu mủ, em trai thỉnh thoảng đến thăm anh một chút anh cũng rất vui mừng.

Nói không chừng chờ đến khi em trai tìm được việc sẽ dọn ra ngoài ở rồi lấy vợ. Anh cũng có thể tìm một người phụ nữ sống cùng nửa đời sau. Tất cả mọi thứ nghĩ đến đều tốt đẹp cho đến khi bị cái đêm hỗn loạn đó phá vỡ. Anh cùng với em trai phát sinh quan hệ. Trong lòng lão nam nhân đau khổ khi nghe em trai nói có bạn gái, thật ra anh hẳn nên vui mừng nhưng anh lại không có cách nào vui được.

Đứa trẻ đã ở bên cạnh mình nhiều năm, ít nhiều cũng có chút muốn độc chiếm huống hồ bọn họ có 2 tầng quan hệ.

Khi lão nam nhân phát hiện ra tâm tư của mình thì anh càng đau khổ hơn. Anh thấy bản thân mình quá biến thái, đứa trẻ đã không hiểu chuyện mà anh cũng không hiểu chuyện theo. Nếu nói ra đốt sống lưng sẽ bị vạch trần, ai đi ngang qua cũng có thể nhổ nước bọt vào mặt anh. Anh nằm mãi không ngủ được, cảm thấy bản thân mình sai, em trai cũng sai, cả hai đều sai rồi.

Nửa đêm tỉnh dậy, em trai ôm eo anh ngủ, hoàn toàn không biết những suy nghĩ đau khổ của anh mà ngủ say sưa. Mơ hồ cảm giác được anh động đậy, liền ôm chặt eo anh sau đó hôn lên mặt tựa như trấn an.

Lão nam nhân ở trong đêm tối, cảm nhận được sự nhiệt tình của thiếu niên giống như ăn một miếng đường, anh khẽ thở dài nghĩ:"Bỏ đi, đi được bước nào hay bước đấy."

Bạn gái và em trai quen nhau từ lớp 12, em trai muốn thi đại học nên không biết hai người họ còn ở bên nhau hay không. Lão nam nhân không hỏi chuyện bạn gái, em trai cũng không đề cập đến, giống như lời nói trên bàn cơm hôm đó chỉ là giấc mộng.

Khai giảng năm nhất đại học, lão nam nhân đưa em trai lên trường. Một phòng 4 người, lão nam nhân ngồi trên giường em trai, uống cốc trà sữa em trai mua.

Thật ra lão nam nhân không thích uống những thứ như thế nhưng vì em trai nói người trẻ tuổi dạo gần đây đều thích uống, cậu ấy cũng thích uống nên lão nam nhân cũng muốn thử thứ đồ cậu thích.

Em trai cầm tờ kê khai học sinh mới đi ra ngoài cửa, để lão nam nhân ở trong phòng chờ cậu. Lão nam nhân ngồi ngay ngắn ở trên giường đợi, thật sự không nghĩ đến bị sinh viên mới đến sau nhầm thành bạn học. Bị nhầm thành người trẻ tuổi, lão nam nhân dĩ nhiên rất vui vẻ, anh khẽ cười lắc đầu nói:"Tôi không phải học sinh, tôi đưa em trai đến đây."

Chờ đến lúc em trai quay về phòng, lão nam nhân đã bị dụ dỗ đồng ý mời tất cả mọi người trong phòng đi ăn cơm. Em trai cùng mấy người trong phòng có quen nhau chút ít, sau đó tìm cơ hội mang lão nam nhân ra ngoài, cậu vân vê tay lão nam nhân, thấp giọng nói:"Anh mau trở về đi, mời khách cái gì chứ?"

Trong lòng lão nam nhân đột nhiên run rẩy, anh nhíu chặt mày nhìn em trai, nghĩ rằng có phải em trai chê anh hay không, cảm thấy anh keo kiệt, làm cậu mất mặt.

Chương 3:

Lão nam nhân cuối cùng cũng không mời được khách. Buổi tối đầu tiên trên đại học, em trai không trọ ở trường, cậu dẫn lão nam nhân đi thuê phòng.

Lão nam nhân trừ đi công tác căn bản không ở khách sạn. Hơn nữa anh lại chột dạ. Em trai đi đến khách sạn, đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua áo mưa, sau đó đứng trước mặt lão nam nhân nhét đồ kia vào chiếc cặp sách anh mới mua cho cậu. Em trai lớn lên rất cao, cao hơn lão nam nhân cả một cái đầu, bả vai cũng rộng hơn lão nam nhân.

Lão nam nhân dừng chân tại con hẻm nhỏ cách khách sạn tầm 10m, nắm tay em trai lắc đầu nói mình không muốn.

Làm gì có sinh viên nào ngày đầu tiên đến trường đã mang phụ huynh đến khách sạn. Em trai nghe lão nam nhân tự xưng là phụ huynh liền cười, cười kiểu nhẹ nhàng không để tâm đến.

Lão nam nhân bị nụ cười của cậu làm tổn thương. Khi em trai còn nhỏ vẫn còn gọi anh là chú, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào lại gọi là anh. Sau này cũng chỉ trực tiếp gọi tên hoặc bảo bối. Lão nam nhân không thích nghe mấy lời như vậy, anh vẫn thích cậu gọi mình là chú hơn.

Thấy lão nam nhân khó chịu, em trai hỏi:"Anh có đi hay không?"

Lão nam nhân lắc đầu. Em trai liền bỏ tay anh ra, bản thân quay đầu đi vào khách sạn, lão nam nhân bị ném lại đằng sau tay chân luống cuống.

Lão nam nhân cuối cùng cũng theo vào, em trai đã dùng thẻ căn cước nhận phòng. Quay đầu lại nhìn, thấy lão nam nhân đuổi kịp liền bước vào thang máy. Lão nam nhân khẽ cắn răng nhưng vẫn đi theo sau. Trong thang máy hai người có chút xa cách, không ai chạm vào ai.

Lão nam nhân theo bản năng sờ cánh tay mình, anh cảm thấy lạnh một cách khó hiểu. Mới vừa rồi em trai vẫn luôn ở bên cạnh anh, thân thể người trẻ tuổi có nhiệt độ cao, anh còn không cảm thấy lạnh. Em trai bây giờ vẫn mang dáng vẻ lạnh nhạt khiến anh cảm thấy rất lạnh.

Em trai đi đến trước cửa phòng, quay đầu lại nói với lão nam nhân:"Anh theo đến đây làm gì? Không phải nói không muốn sao?"

Lão nam nhân đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, anh đã buông bỏ tự tôn của mình đi đến đây. Anh không tình nguyện nhưng anh vẫn đến, vậy mà em trai còn nói với anh những lời như thế.

Anh theo bản năng muốn xoay người bỏ đi, trong đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ đến em trai trước kia không có như thế, cậu rất tôn trọng và yêu thương mình. Tại sao sau khi ngủ xong lại trở thành như vậy.

Anh cũng không thích em trai ở trên giường có thái độ cường thế đối với anh, tệ nhất chính là làm anh đến tiểu ra giống như đứa trẻ không biết tự kiềm chế bản thân. Rất nhiều lần không vui, không thích, nhưng bởi vì là em trai nên anh vẫn có thể chấp nhận. Nhưng em trai không nên đối xử với anh như thế trong cuộc sống hàng ngày.

Đi chưa được mấy bước thì được em trai ở phía sau ôm lấy, em trai không quan tâm đến sự giãy giụa của anh, cưỡng ép kéo anh vào trong phòng.

Em trai cắn lỗ tai anh nhận sai nói rằng cậu chỉ trêu chọc anh một chút thôi.

Lão nam nhân mím môi, rũ mắt không nói chuyện.

Em trai vừa dỗ lão nam nhân vừa hôn anh, dính chặt lấy anh, cuối cùng cũng dụ được anh cởi quần và bị dày vò lăn lộn trên giường.

Nửa đêm tỉnh lại, lão nam nhân trốn vào nhà vệ sinh, anh ngồi trên bồn cầu. Lần này em trai có dùng áo mưa, nhưng bụng anh vẫn không thoải mái, bị làm quá điên cuồng, mặt sau bị sưng lên. Người trẻ tuổi sinh lực quá dồi dào, eo anh suýt chút nữa theo không kịp.

Lão nam nhân mở ví tiền ra, mục đích anh vào nhà vệ sinh ngoại trừ muốn đem chất lỏng của dầu bôi trơn ra ngoài thì còn có sám hối. Sau mỗi lần cùng em trai làm bậy, anh đều sẽ cầm tấm ảnh của chị gái lên sám hối. Mặc dù không có ý nghĩa gì, mặc dù mỗi một lần như vậy anh đều cảm thấy rất đau khổ.

Chương 4:

Khi anh đang trốn trong nhà vệ sinh thì em trai tỉnh, nhìn thấy trong nhà vệ sinh có đèn liền đi vào.

Cậu nghĩ mình làm lão nam nhân đau bụng cho nên rất lo lắng. Khi đẩy cửa vào chỉ thấy lão nam nhân hốc mắt đỏ bùng, tay vừa cầm tấm ảnh vừa nói chuyện.

Nhìn thấy em trai, lão nam nhân theo bản năng bỏ tay ra sau lưng để giấu tấm hình. Động tác này càng nhìn càng cảm thấy người đó bị chột dạ, lão nam nhân cũng không hiểu tại sao mình lại chột dạ. Em trai đến trước mặt anh, chìa tay ra trước nói:"Lấy ra đây."

Lão nam nhân lắc đầu, em trai đi đến ôm lão nam nhân lên, cả người lão nam nhân trần truồng, không biết nhét tấm hình vào đâu, anh lại không dám làm ướt tấm hình nên nắm chặt trong lòng bàn tay.

Em trai vẫn muốn cầm lấy tấm hình, lão nam nhân thấy vậy liền bảo cả người đều đau, bụng đau mông cũng đau để em trai không thể động vào mình được nữa.

Anh vừa kêu gào lên, em trai quả thật không dám động, nhìn dấu hôn khắp người lão nam nhân cau mày nhẹ nhàng hỏi:"Lần này tôi có chú ý mà, đau lắm sao?"

Lão nam nhân gật đầu không ngừng.

Em trai đành bỏ qua chuyện tấm hình sang một bên, đi ra khỏi phòng tắm nhặt quần áo mặc vào, sau đó đeo balo.

Lão nam nhân víu vào khung cửa nhà tắm, hé mắt ra nhìn cậu:"Cậu muốn đi đâu?"

Em trai cầm di động lên mở bản đồ:"Mua thuốc cho anh."

Lão nam nhân:"Đừng làm khổ bản thân nữa, giờ này làm gì còn tiệm thuốc nào mở cửa."

Em trai:"Sẽ có."

Đứa bé này từ nhỏ đã cố chấp, không nghe khuyên bảo, lớn rồi lại càng không nghe, chuyện lớn nhỏ trong nhà về cơ bản lão nam nhân có nói cũng không tính.

Bởi vì em trai nói lão nam nhân là người hiền lành, người ta mượn tiền không trả cũng không thúc giục, cũng không biết mình có bị lợi dụng hay không.

Lão nam nhân nuôi dưỡng em trai lâu như vậy, chuyện sợ hãi nhất từng trải qua chính là em trai vừa mới thi vào đại học xong liền biến mất 3 ngày 3 đêm, làm lão nam nhân phải đi báo cảnh sát.

Cuối cùng em trai đột nhiên xuất hiện, người không bị thương, chỉ có không mấy vui vẻ.

Ngày đó em trai nhắc đến chị gái mình, đây chính là quả bom trong lòng lão nam nhân.

Em trai nói đúng, chị gái cậu thật ra không thích lão nam nhân đến thế, chỉ nhìn thấy con người anh tốt.

Em trai:"Nếu không thì con chồng trước lớn như tôi, chị ấy làm sao dám giao cho anh, chị ấy đang lợi dụng anh mà thôi."

Lão nam nhân giận điên lên, anh tàn nhẫn tát em trai một cái, đánh mạnh đến mức khóe miệng em trai chảy cả máu.

Em trai sau khi bị đánh liền dùng đôi mắt đẹp đẽ kia nhìn lão nam nhân một lúc lâu. Nhìn đến mức lão nam nhân thấy mềm lòng, định đi qua sờ mặt em trai. Kết quả tay bị hất ra, em trai trở về phòng mình khóa chặt cửa.

Thật ra em trai vẫn luôn ở trong phòng mình, chẳng qua cậu không ngủ được thôi.

Không nghĩ đến lần cãi nhau này, ồn ào đến mức làm ai về giường người nấy ngủ.

Chiến tranh lạnh mấy ngày, lão nam nhân không chịu được liền hạ mặt mũi xuống đi nhận lỗi với em trai, anh muốn biết 3 ngày biến mất kia em trai đã đi đâu và xảy ra chuyện gì.

Nhưng em trai vẫn không chịu nói chuyện với anh.

Lão nam nhân làm một bàn lớn thức ăn, định chờ em trai trở về.

Nhưng tầm 8-9h tối vẫn chưa thấy em trai trở về, anh vừa lo lắng vừa thấy sợ, gọi điện thoại lại không thấy ai bắt máy.

Cuối cùng có một cô gái đưa người trở về. Lão nam nhân cầm điện thoại di động đứng đợi dưới nhà, chờ được thằng nhóc yêu sớm cùng với một cô gái từ trên taxi đi xuống, lôi lôi kéo kéo.

Lão nam nhân chạy tới, đỡ lấy em trai và nói lời xin lỗi với cô gái.

Cô gái đỏ mặt sửa lại cổ áo hơi hé mở, sau đó lắc đầu chạy mất.

Đêm đó em trai lại đẩy ngã anh, làm chuyện khốn nạn.

Cũng không biết vì uống say hay nghĩ anh là cô gái kia.

Chương 5:

Em trai ra ngoài mua thuốc cho anh, đi rất lâu chưa thấy về.

Lão nam nhân dựa người trên giường, vừa mệt vừa buồn ngủ, nắm chặt điện thoại mở wechat kêu em trai quay về, sau đó lại hối hận vì để giấu tấm hình mà nói dối.

Nghĩ đến tấm hình, anh lấy ra sau đó dùng khăn giấy tỉ mỉ lau rồi cất vào trong ví tiền.

Bên trong ví tiền của anh còn có một tấm hình khác, là tấm hình anh ôm em trai 8 tuổi chụp trong quán.

Trên nền bức tranh phong cảnh bằng nhựa, em trai nhỏ nhỏ, trẻ trung giống anh.

Lúc đấy anh không đeo kính mắt, sau này đi làm phiên dịch kiếm sống, về nhà thức suốt đêm ngồi trước máy tính, làm mắt ngày càng kém đi.

Lúc em trai hơn 10 tuổi nghe người khác nói có thể làm phẫu thuật chữa khỏi liền đi qua ôm anh nói, chờ cậu lớn rồi sẽ chữa khỏi mắt cho anh.

Nghĩ lại những chuyện cũ, lão nam nhân khẽ mỉm cười, cười tới cười lui liền ngủ mất.

Đợi đến khi em trai quay lại, lão nam nhân ôm một góc chăn, mặc chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, tay cầm chặt chiếc điện thoại ngủ say sưa.

Em trai đặt thuốc xuống, phân vân không biết nên bôi thuốc hay không, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương này, sợ đánh thức sẽ không ngủ ngon được nữa.

Chất lượng giấc ngủ của lão nam nhân luôn là chuyện phiền muộn của em trai.

Sau này phát hiện mỗi khi bị làm đến mệt, lão nam nhân sẽ ngủ tốt hơn một chút. Có thể phương pháp này trị ngọn không trị gốc, ham muốn của cậu rất mạnh, mặc sức dày vò, lão nam nhân không biết sẽ khóc thành dạng gì nữa.

Cậu thở dài, đắp kín chăn cho lão nam nhân, tầm mắt rơi vào chiếc ví tiền trên bàn, ánh mắt hơi trầm xuống.

Ngày hôm sau tỉnh lại, em trai bôi thuốc cho anh, bôi một hồi liền đem vật của bản thân đỉnh vào trong người lão nam nhân, làm anh một trận. Lúc đi xuống trả tiền phòng, chân vẫn còn run run, bước đi không quá vững.

Anh hỏi quầy lễ tân hết bao nhiêu tiền, mở ví tiền ra liền sững sờ.

Một tay ở sau lưng chìa tới, là em trai, cậu cầm điện thoại lên để nhân viên quét mã.

Khi lão nam nhân còn không kịp phản ứng, cậu đã trả tiền phòng xong rồi kéo lão nam nhân ra ngoài.

Lão nam nhân nhìn ví tiền của mình một chút, sau đó lại nhìn quầy lễ tân cuối cùng nhìn về phía em trai, thở dài 2 tiếng, nhất thời không biết nên nói về chuyện gì.

Anh đành nói:"Tiền phòng tại sao lại đắt như vậy, sao cậu lại tự mình trả, phí sinh hoạt tháng này còn đủ không, tôi cho cậu thêm ít nữa."

Lão nam nhân tiếc tiền lại nói:"Hình chị cậu trong ví tiền của tôi đâu rồi, có phải cậu lấy không? Mau trả lại cho tôi."

Em trai lúc đầu còn nắm tay anh, nghe thấy anh nói đột nhiên dừng lại, quay mặt qua nói:"Tiền sinh hoạt sau này không cần cho tôi nữa."

Lão nam nhân mông lung:"Làm sao vậy, cậu lên đại học rất nhiều chỗ cần phải tiêu tiền, đừng lo lắng, tôi vẫn còn tiền."

Em trai:"Tôi nói không cần cho tôi nữa, sau này cũng không cần."

Lão nam nhân:"Làm sao? Cậu đây là...?" Anh cảm nhận được em trai đang không vui, dè dặt kéo vạt áo em trai.

Anh vốn cho rằng em trai đang lo lắng anh vì vấn đề tiền bạc mà phải miễn cưỡng bản thân. Bây giờ anh cũng không dám nói chuyện tấm hình, sợ em trai nổi giận lại 10 ngày nửa tháng không để ý đến anh.

Lão nam nhân không chịu nổi.

Nào ngờ em trai nói:"Anh thật sự nghĩ mình là cha tôi sao, đừng nói là tôi không đồng ý, chị tôi nếu còn ở đây cũng chưa chắc đã đồng ý."

Cậu vừa dứt lời, lão nam nhân liền ngây ngẩn, anh chậm chạp ngước mắt lên nhìn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Chương 6:

Thấy anh khóc, em trai mím môi thật chặt, một lúc lâu sau mới tặc lưỡi, muốn kéo tay lão nam nhân.

Lão nam nhân vừa tức vừa khó chịu, không muốn nhìn thấy em trai nữa, anh hất tay em trai, xoay người rời đi.

Anh cũng không biết mình đi đến đâu, trường học ở vùng khác, người cũng không thân quen, hai người họ ngồi máy bay đến đây, chiếc hành lí nhỏ vẫn còn để ở trong kí túc xá em trai.

Đi một hồi liền dừng lại, lão nam nhân quay đầu nhìn, em trai cũng không có ở sau.

Cậu không đi theo anh, lão nam nhân không có khí thế dụi mắt, cầm điện thoại lên, nhất thời không biết nói gì với em trai, anh lại cất điện thoại đi.

Đi ngang qua một sạp hàng, lão nam nhân mua một miếng bánh và một chai nước.

Lão nam nhân ngồi ở bồn hoa ven đường, ăn miếng bánh. Bánh quy như muốn lấy mạng người. Tối hôm qua khi em trai hôn anh, hôn đến rách miệng.

Bây giờ ăn bánh, mỗi lần mở miệng là đau không chịu được. Trái tim lại càng đau hơn, quá thê thảm rồi.

Lão nam nhân cũng không có bố mẹ, anh được người hảo tâm tài trợ đến khi học đại học, cuối cùng quen biết chị gái hơn 6 tuổi.

Chị gái đáp ứng đầy đủ những ảo tưởng của anh về người nhà, cho nên anh rất yêu rất yêu chị.

Nhưng chị mất rồi, để lại người thân của mình cho anh, dĩ nhiên anh phải chăm sóc thật tốt. Lời em trai nói thật ra không hề sai, anh đúng là chăm sóc em trai như con trai của mình.

Anh muốn quản lí cậu, dạy dỗ cậu, nhìn cậu trưởng thành thật tốt, anh yêu cậu giống như yêu con của mình vậy. Thế nhưng bây giờ em trai lại nói, cậu không muốn nhận anh.

Lão nam nhân ngậm miếng bánh, quai hàm mỏi nhừ, mắt cũng đau, mũi cũng đau.

Anh lấy ống tay áo lau nước mắt, cảm thấy mình cực kì vô dụng.

Sau khi rót nước vào bụng, lại muốn nôn ra, đau đớn vô cùng.

Anh nghĩ, đúng là mình chưa cho em trai cái gì tốt trong cuộc sống hàng ngày cả, cuộc sống bình thường quá nghèo túng. Thời kì trưởng thành của trẻ con sức ăn lớn, mỗi ngày ba bát cơm cũng chưa no.

Lão nam nhân biết, nhưng em trai chỉ ăn nửa bát sau đó liền nói mình no rồi, ngược lại để anh ăn nhiều hơn một chút.

Lúc đấy lão nam nhân tin thật, mãi cho đến khi em trai ngất xỉu ở đại hội thể dục thể thao, bác sĩ nói cậu bị tụt huyết áp, dinh dưỡng không theo kịp sự phát triển của cơ thể, lão nam nhân bấy giờ mới biết mình làm phụ huynh có bao nhiêu thất bại.

Anh không giúp được gì, bây giờ em trai đã lên đại học, có lẽ...

Lão nam nhân nghĩ không nổi nữa, mí mắt sưng húp, chạm vào là đau.

Ở sạp hàng bán bánh, bà chủ quán cõng đứa trẻ 3 tuổi làm ăn, trên trán đầy mồ hôi.

Chờ đến khi không còn ai đến mua bánh, bà chủ ngồi sang một bên, cầm quả bóng nhỏ chơi với đứa trẻ, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt mềm mại của đứa trẻ.

Lão nam nhân nhìn đến thất thần, phía trước bị một bóng người chặn lại.

Em trai cầm một bát cháo, cau mày nhìn miếng bánh trong tay anh:"Dạ dày của anh, anh còn không biết nên ăn cái gì hay sao?"

Lão nam nhân cắn mấy miếng liền nhét hết miếng bánh vào miệng, thấp giọng nói:"Không cần cậu quản."

Em trai bực bội, trừng mắt nói:"Không cần tôi quản thì ai quản, chị gái đã mất của tôi hay sao?"

Lão nam nhân trừng mắt lại:"Cậu đừng có dùng loại giọng này khi nói về cô ấy."

Em trai đột nhiên cười, âm u hỏi lão nam nhân:"Tôi lớn lên rất giống chị ấy, anh thích không?"

Một khắc kia, máu trong người lão nam nhân đều nguội lạnh.

Chương 7:

Lời của em trai giống như con dao mổ xẻ anh máu chảy đầm đìa. Anh che ngực lại ngồi xổm xuống.

Thì ra em trai vẫn luôn nhìn anh như vậy, anh cầm thú đến mức nuôi lớn em trai của người tình cũ để làm thế thân. 

Anh cùng đứa trẻ làm những chuyện dơ bẩn, rất xin lỗi chị gái, cũng rất xin lỗi em trai.

Ở trong mắt em trai, anh có nhiều thứ khiến người ta ghét bỏ.

Thấy lão nam nhân ngồi xuống, em trai cũng ngồi xuống đỡ:"Anh bị sao vậy? Chỗ nào đau?"

Dáng vẻ của lão nam nhân làm cậu hoảng sợ, tưởng anh phát bệnh nào đó.

Cậu gắt gao nắm lấy cánh tay lão nam nhân, để cho đối phương ngẩng mặt lên, cậu muốn nhìn anh một chút.

Lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, cảm thấy mình có làm quá hay không.

Lão nam nhân này chính là thích vùi đầu vào hố, trốn tránh sự thật. Mỗi lần cùng cậu làm xong chuyện kia, liền cầm tấm ảnh của chị gái ra xem.

Em trai không thích khuôn mặt của mình, bởi vì cậu thật sự càng ngày càng giống chị mình.

Cùng lão nam nhân kích động như vậy, cậu cũng không muốn.

Cậu đưa tay chạm vào mặt lão nam nhân, chạm đến ướt đẫm tay mới cắn răng nói:"Anh đừng có khóc, khó chịu chỗ nào mau nói cho tôi."

Vậy mà lát sau, lão nam nhân đột nhiên hung hăng đẩy cậu một cái, đứng lên bỏ chạy.

Anh chạy không nhanh, còn ngã một cái. Trầy tay, tím chân, mặt mày lem luốc.

Lão nam nhân uất ức đứng đứng lên, phủi phủi quần, khập khiễng chạy.

Em trai đi sau lưng anh, thấy anh có thể chạy có thể nhảy, tiếp tục nói:"Anh muốn đi đâu?"

Lão nam nhân dừng bước quay đầu:"Cậu không cần tôi nữa phải không?"

Em trai cau mày:"Anh nói cái gì?"

Lão nam nhân đỏ mắt nói:"Tôi căn bản không muốn cùng cậu làm những việc kia, tôi đã từng nói không cần." Anh giống như  tìm được sức lực, dốc sức lặp lại lần nữa:"Tôi đã từng nói tôi không muốn, tôi yêu chị cậu, tuyệt đối không sai, tôi yêu cô ấy."

Sắc mặt em trai đen lại, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt hung dữ giống như muốn giết người.

Cậu sải bước lớn đi đến trước mặt lão nam nhân, lão nam nhân chật vật lùi lại phía sau:"Từ trước đến nay tôi không có nhầm lẫn giữa hai người các cậu, từ trước đến nay không có."

Em trai dừng lại, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Hai người đứng đối diện nhau, em trai đột nhiên cười:"Đúng vậy! Không sai, là tôi ép anh, đều là tôi cưỡng ép."

Khí thế của lão nam nhân lộ ra không sai biệt lắm, anh run rẩy đem những lời đã giấu thật lâu trong lòng nói ra:"Cậu đã có bạn gái rồi."

Em trai gật đầu nói:"Không sai, tôi có bạn gái rồi." Cậu dừng một chút nhìn thẳng lão nam nhân nói:"Học sinh nữ nhiều như vậy, tôi cứ dây dưa với anh làm gì không biết."

Vừa dứt lời, cậu cũng không nhìn sắc mặt nhợt nhạt của lão nam nhân mà xoay người rời đi.

Chương 8

Lão nam nhân sững sờ nhìn bóng lưng của em trai, cho đến khi không còn nhìn thấy mới dùng sức lau mặt.

Anh cũng lớn từng này rồi, còn đi so đo với em trai.

Lão nam nhân suy nghĩ, cuối cùng trưởng bối vẫn nên nhường nhịn tiểu bối. Nhưng anh thật sự rất đau lòng, nhưng lần này không muốn nhận sai trước.

Lão nam nhân quay lại trường học, lúc vào kí túc xá thì em trai không có ở đấy, ngược lại bạn cùng phòng mời anh ăn khô bò.

Lão nam nhân nhắc đến hành lí, nghĩ một chút, hay là lưu lại số điện thoại bạn cùng phòng của em trai để đề phòng em trai không nhận điện thoại anh, anh còn có người để hỏi thăm.

Trước khi đi, anh để lại một khoản tiền, đè ở dưới đệm giường, sau đó gửi tin nhắn nói cho em trai, để cho cậu đỡ phải tiết kiệm tiền, nên mua gì vẫn phải mua.

Chỉ là gửi đi mấy lời này cũng đã đủ mệt.

Lão nam nhân xóa bớt tin nhắn, cuối cùng chỉ gửi một câu: Tiền để dưới đệm giường, tôi đi đây.

Thật ra lần này đến, lão nam nhân muốn ở lại 1 tuần lận.

Em trai nói làm xong việc muốn dẫn anh đi chơi khắp nơi, không nghĩ đến hai người ầm ĩ thành thế này. Anh đến sân bay đổi vé, tốn mất mấy trăm, đau lòng muốn chết.

Trước khi đổi vé, lão nam nhân ngồi đợi 3 tiếng, sợ em trai đuổi theo, có lẽ anh cũng không cần đi.

Đáng tiếc không có, tin nhắn điện thoại cũng không.

Trước khi vào kiểm tra an ninh, lão nam nhân xoay đầu nhìn về chỗ cửa.

Trong lòng anh vẫn còn nghĩ, có lẽ em trai sẽ xuất hiện, mặc dù vẫn còn giận nhưng sẽ kéo tay anh nói không cần đi, lệ thuộc vào anh giống như lúc nhỏ.

Lên máy bay rồi, lão nam nhân tựa vào cửa nhìn đường băng, cho đến khi nữ tiếp viên hàng không nhắc anh tắt điện thoại lần thứ 3, lão nam nhân mới đỏ mặt, áy náy tắt điện thoại đi.

Trở lại thành phố C cũng đã 8h tối.

Mở cửa nhà ra, trong phòng trống rỗng, lạnh lẽo

Em trai trước khi lên đại học, vẫn luôn ở nhà. Lần này cậu thi xa như vậy, thật ra lão nam nhân cũng nghĩ sẽ chuyển đi cùng.

Từ chức, đi thuê phòng gần trường em trai, lại tìm việc làm lần nữa.

Bởi vì một người ở thành phố C quá cô quạnh. Anh nói ý tưởng này của mình cho bạn tốt, bạn tốt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói anh tại sao lại ỷ vào đứa trẻ như vậy, chú à trưởng thành đi.

Lão nam nhân ngượng ngùng nói:"Vậy sao? Có dính người quá không?"

Bạn tốt:"Tất nhiên có rồi, trẻ nhỏ trưởng thành phải có cuộc sống của riêng mình, cậu cũng vậy, mau đi tìm vợ đi."

Lúc ấy trong lòng lão nam nhân vừa đau khổ vừa hoảng sợ, anh cùng em trai trở thành như vậy, làm sao dám đi tìm phụ nữ, định đi gieo họa cho người ta sao?

Ngày hôm sau ngủ dậy, bên giường trống không, anh thần hồn lạc phách, mở điện thoại lên nhưng vẫn không có tin tức.

Cả người anh bừng tỉnh, đi đun nước úp mì tôm, tùy tiện ăn một bữa.

Bây giờ ở một mình, tùy ý một chút, dù sao cũng không có ai ở cùng.

Khi đổ nước sôi, lão nam nhân còn bị bỏng tay, xui xẻo chết mất. Anh dội nước lạnh vào một lúc lâu, đột nhiên nghĩ đến trước kia anh nấu cơm cũng bị phỏng tay, em trai đen mặt đi đến, sau đó không cho anh làm cơm nữa.

Em trai học gì cũng nhanh, nấu cơm cũng rất ngon.

Học ở trường mệt cả ngày, buổi tối khoác cặp về, việc đầu tiên làm chính là nấu cơm cho lão nam nhân ăn.

Lúc đầu lão nam nhân không đồng ý, học sinh chỉ cần học cho giỏi là được, phân tâm cái gì, nhưng đáng tiếc anh không lay động được em trai .

Nghĩ đến những thứ này, lão nam nhân không chịu được, anh cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho em trai thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Lão nam nhân tưởng là em trai về tìm anh, trong lòng sốt ruột cũng vui vẻ. Sốt ruột vì em trai liều lĩnh, vui vẻ vì em trai đuổi theo anh về.

Trước khi anh mở cửa, anh chỉnh lại biểu cảm của mình một hồi, sau đó mở cửa lên, muốn kêu tên của em trai.

Sau khi nhìn thấy người đến, biểu cảm của anh cứng đờ.

Ngoài cửa là người chị đã mất 10 năm trước.

Chương 9

Người yêu cũ mất 10 năm trước bây giờ đột nhiên sống lại đứng trước mặt bạn, cái này ngoại trừ trong phim điện ảnh hoặc trong truyện ra khẳng định trong cuộc sống thực tế không có ai đã trải qua chuyện này.

Chị gái thậm chí không hề già đi, lúc đầu lão nam nhân bị dọa đến mềm nhũn chân, nhưng nhìn một cái đã nhận ra chị gái, thậm chí không có cảm giác xa lạ là bao.

Bởi vì tấm hình trong ví tiền bị anh sờ đến có nếp. Một ngày trước còn nói to với em trai là yêu chị, sao có thể không nhận ra chứ.

Chị gái nhìn anh mỉm cười, có chút do dự nhưng vẫn nói:"Nam Nho, lâu rồi không gặp."

Lão nam nhân khó khăn mở miệng:"Em đã chết rồi..."

Chị gái:"Em vẫn còn sống."

Lão nam nhân:"Lúc em chết anh còn đến nhận thi thể."

Chị gái:"Anh chắc chắn muốn đứng ở ngoài cửa nói những chuyện này sao? Không mời em vào nhà ngồi?"

Dứt lời, chị gái lịch sự đổi dép đi vào.

Cô biết lão nam nhân sẽ không từ chối mình, giống y như trước đây. Lão nam nhân đi sau cô, nhìn cô ngó nghiêng nhà một lượt, chị gái mới nói:"Phòng của Địch Chân ở đâu vậy?" Người chị gái hỏi chính là em trai.

Lão nam nhân không trả lời cô, bản thân cô tự tìm được rồi đi vào, sau đó đi ra nói với lão nam nhân:"Mấy năm nay, vất vả cho anh rồi."

Lão nam nhân:"Đã nhiều năm như vậy, em một câu cũng không nói, ngay cả một cái tin nhắn ngắn cũng không, em có từng nói với anh rằng em không chết không? Địch Thiến! Em sao có thể như vậy chứ?"

Chị gái ngồi trên ghế sofa, sầu muộn nhìn lão nam nhân:"Em không có cách nào cả, thật sự không có cách nào."

Lão nam nhân ngực đau đến phát hoảng, quên cả hô hấp hồi lâu, cuối cùng thở hổn hển, trong miệng lặp đi lặp lại đều là câu: Em sao có thể như vậy chứ?

Chị gái:"Tai nạn năm đó không phải ngoài ý muốn, đúng là em ở trên chiếc xe kia, nhưng em được cứu. Tình cảnh của em lúc ấy rất nguy hiểm, chỉ có thể để anh mang Địch Chân đi, những người đó nghĩ em đã chết sẽ không đến tìm nó nữa."

Đầu óc lão nam nhân hỗn loạn, anh căn bản không nghe thấy chị gái đang nói gì, thậm chí không biết mình đang nghĩ gì.

Chị gái tiếp tục nói:"Em biết em có lỗi với anh, em sẽ nghĩ tất cả các cách để bồi thường cho anh."

Lão nam nhân lắc đầu:"Anh không cần bồi thường, anh...thôi bỏ đi, không nói chuyện của anh nữa, Địch Chân thì sao? Em biết cậu ấy nghĩ mình sẽ sống thế nào sau khi em chết không? Cậu ấy còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy."

Chị gái hai mắt đỏ bừng:"Em biết, cho nên lần này đến muốn nhờ anh."

Lão nam nhân đột nhiên từ trong suy nghĩ hỗn loạn tỉnh lại, anh gần như có thể đoán được câu nói tiếp theo của chị gái, anh nắm chặt vải trên đầu gối, nghiến răng thật chặt mới đè xuống được dục vọng muốn cắt ngang lời của chị gái.

Chị gái:"Em hy vọng anh có thể giúp em khuyên Địch Chân, nó...không chịu đi cùng em."

Lão nam nhân trong lòng chết lặng, mờ mịt nhìn chị gái:"Hai người...gặp nhau rồi?"

Chị gái khó xử gật đầu:"Thân phận của Địch Chân bị người ta phát hiện, em không thể giấu nó, nó phải đi cùng em, nếu không..."

Lão nam nhân đột nhiên đứng lên:"Em đừng có nói với anh những lời như vậy, anh nghe không hiểu, không muốn nghe, cậu ấy sẽ không đi, sẽ không!"

Chị gái không ngờ lão nam nhân sẽ có phản ứng như vậy, cô nghĩ yêu cầu của mình hôm nay, có thể sẽ được anh đồng ý.

Cô thấp giọng nói:"Em nghĩ anh hôm nay có phần tiếp thu không nổi, ngày mai em lại đến."

Lão nam nhân dồn dập nói:"Anh sẽ không đồng ý, ngày mai em có đến anh cũng không đồng ý."

Chị gái thở dài:"Nam Nho, em biết anh và tiểu Chân có tình cảm rất tốt, nhưng anh không giữ được nó, nó có cha ruột của mình. Người đàn ông kia, anh không chống lại được đâu."

Chương 10

Chị gái rời đi một lúc lâu, lão nam nhân vẫn ngồi trên ghế như cũ.

Cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa, anh nhìn sang, mở cửa là một thân ảnh cao lớn của thanh niên.

Cậu đeo một chiếc túi đơn giản, đi đường mệt nhọc, đỡ lấy cửa nhìn thấy lão nam nhân ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, bước vào.

Ánh mắt cậu lướt qua thùng mì tôm để trên bàn ăn liền nhíu mày lại.

Cậu ném cặp sách xuống, xắn tay áo đi vào phòng bếp mở tủ lạnh.

Động tác thuần thục này khiến lão nam nhân tưởng rằng đây là khoảng thời gian em trai vẫn còn đi học cấp 3.

Mà chị gái vừa xuất hiện chỉ là ảo giác của anh. Nhưng tất cả những thứ này đều không phải ảo giác, chị gái đã dùng chiếc cốc duy nhất đặt trên bàn trà nhỏ, tràn đầy cảm giác tồn tại.

Lúc lão nam nhân vẫn còn ngẩn người, em trai từ phòng bếp đi ra, hai tay còn ướt, mở ngăn kéo trong tủ lấy thuốc:"Đến đây uống thuốc."

Thấy lão nam nhân vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, lông mày em trai nhíu lại, nghĩ rằng lão nam nhân vẫn còn đang tức giận, không để ý đến cậu.

Cả đêm chạy mất không nói gì, còn ăn mì gói chà đạp dạ dày của bản thân, đáng thương như vậy cho ai xem? Còn không phải cho cậu xem!

Em trai đang định nổi giận, đột nhiên ánh mắt rơi xuống chiếc cốc duy nhất trên bàn trà nhỏ.

Cậu bóp viên thuốc trong lòng bàn tay, tiếng ken két của vỏ nhựa vang lên, cậu hỏi:"Ai đã đến đây?"

Lão nam nhân không nói.

Em trai càng lớn tiếng hơn:"Ai đã đến!"

Cậu đi đến cạnh bàn trà, cầm chiếc cốc lên nhìn, thấy mép cốc có vết son môi, nheo mắt lại:"Phụ nữ?" Cậu thấy khuôn mặt lão nam nhân cứng đờ:"Địch Thiến đã đến đây?"

Cả người lão nam nhân run rẩy, em trai đặt chiếc cốc xuống bàn:"Chị ta đến bảo anh khuyên tôi đúng không?"

Lão nam nhân rụt cổ vẫn không nói chuyện. Em trai đột nhiên hất cả cốc lẫn thuốc đi, nắm lấy cổ áo của lão nam nhân, kéo anh vào phòng ngủ.

Lão nam nhân lại khóc, anh gỡ tay em trai:"Cậu đừng...đừng như vậy."

Em trai cười gằn:"Làm sao? Người phụ nữ anh yêu sâu đậm quay lại, cảm thấy có lỗi với chị ta?"

Lão nam nhân vừa khóc vừa lắc đầu, vẫn không nói chuyện.

Anh không ngừng kháng cự, nhưng vẫn bị người trẻ tuổi khiêng lên, ném xuống giường. Lão nam nhân vẫn còn đang khóc, lúc bị người xé quần áo, khóc đến nấc cục.

Bỗng nhiên em trai dừng tất cả động tác, cậu dịu dàng sờ mặt lão nam nhân:"Anh không có đồng ý với chị ta đúng không?"

Lão nam nhân im lặng chảy nước mắt, biểu cảm trên mặt của em trai từ ôm hy vọng dần dần trầm xuống.

Cuối cùng, cậu cười tự giễu:"Tôi nên biết anh yêu chị ta nhiều như vậy, làm sao sẽ không đồng ý chứ."

Vừa dứt lời, lão nam nhân thấy em trai khóc.

Yên lặng chảy nước mắt.

Lúc cậu nhìn lão nam nhân, đôi mắt vẫn luôn lấp lánh như ngôi sao.

Ngôi sao của anh biến mất rồi.

Em trai cúi đầu hôn môi lão nam nhân, nhẹ giọng nói:"Tôi hận anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro