85-86-87-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối," Lục Vô Túy bất đắc dĩ ôm lấy Giang Hoài đang nói huyên thuyên, bịt miệng cậu, "Tôi đã buộc garo."

Giang Hoài rơi vào trong ngực hắn, ngơ ngác chớp mắt.

Lục Vô Túy dừng một chút, thầm nghĩ quả thực là như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với hắn: "Buộc garo là một biện pháp tránh thai, em có thể hiểu đơn giản là... triệt sản mèo con?"

Trên thực tế, nó vẫn khác.

Triệt sản cho mèo là cắt bỏ, buộc garo ở người là thắt ống dẫn tinh, nếu giống mèo thì trực tiếp thiến trở thành thái giám.

Nhưng để khiến Giang Hoài dễ hiểu, Lục Vô Túy đành phải nói vậy.

Chỉ cần là kiến thức về mèo thì không có gì mà Giang Hoài không hiểu.

Quả nhiên, vẻ mặt vốn mê mang của Giang Hoài đột nhiên trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Lục Vô Túy, không rõ phần lớn là không cam lòng hay đồng cảm.

"Anh không được nữa à?"

Lục Vô Túy: "..."

Là đàn ông, chỉ không thể tiếp thu được chuyện vợ nói mình không được.

Im lặng hồi lâu, Lục Vô Túy đột nhiên bật cười.

Nụ cười của hắn nhìn có vẻ bình thường, nhưng Giang Hoài lại cảm thấy sau gáy lạnh buốt, theo bản năng rụt cổ lại.

Cậu luôn cảm thấy Lục Vô Túy sẽ cắn mình trong giây tiếp theo.

May mắn thay, Lục Vô Túy không làm vậy.

Tuy nhiên, hắn mặc dù không cắn người, nhưng vẻ mặt hắn lại không có vẻ gì là có ý tốt, nói một cách đơn giản là hắn có ý xấu.

Lục Vô Túy ý vị thâm trường nói: "Sau một thời gian nữa em sẽ biết tôi có thể làm được hay không."

Giang Hoài: "..."

Cảm giác giống như tự đập vào chân mình vậy.

Lục Vô Túy đã không thể có con, biết hắn có được hay không cũng có ý nghĩa gì?

Câu nói này nghẹn lại trong cổ họng, cậu đang định buột miệng thốt ra, nhưng Giang Hoài lại khôn ngoan nuốt lại.

Cậu không phải ngu ngốc, biết khi mình nói ra những lời này Lục Vô Túy nhất định sẽ tức giận.

Thời gian trôi nhanh.

Chớp mắt đã đến ngày Giang Hoài và em bé cùng nhau xuất viện. Ngày xuất viện, Giang Hoài cuối cùng cũng có thể ôm được đứa bé.

Thực sự rất nhỏ.

Da mềm mại như kẹo bông.

Lục Vô Túy ở bên cạnh cậu, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một lớn một nhỏ yếu đuối, bị rơi rớt hoặc làm gì đó đều có thể bị thương.

May mắn thay, trong khoảng thời gian này Giang Hoài không có việc gì làm, xem rất nhiều bài dạy bế em bé.

Cậu đã chuẩn bị cho thời điểm này từ rất lâu rồi.

Khi ôm đứa bé trên tay, vẫn cảm thấy rất thần kỳ, bởi vì trong tay cậu không phải là một con mèo con hay chó con mà là một người sống do cậu sinh ra, sống trong bụng cậu hơn tám tháng.

Trong tám tháng này, cùng thở, cùng ăn, cùng huyết thống, đứa trẻ này giống như một miếng thịt rơi ra khỏi cơ thể.

Một miếng thịt thần kỳ.

Đôi mắt Giang Hoài sáng ngời, giơ ngón tay chạm vào mặt con trai mình.

Nó có nhiều thịt và cảm giác chạm vào rất tuyệt.

Ngay lúc Giang Hoài đang chọc, con trai cậu dường như đã tỉnh lại, bàn tay nhỏ bé chuẩn xác nắm lấy ngón tay của Giang Hoài, ngăn cản không cho cậu chọc chọc nữa.

Giang Hoài vẫn là cảm thấy thần kỳ"Oa".

Lục Vô Túy ở một bên nhìn, muốn ôm hai người một lớn nhỏ rồi hôn thật mạnh.

Hắn chưa bao giờ được hưởng thụ một gia đình bình thường, mẹ hắn mất khi hắn còn nhỏ, tình yêu của cha lại mỏng manh đến mức không biết nhiều hay ít, sau khi được lão phu nhân nuôi dưỡng, hắn mới biết tình cảm gia đình là như thế nào.

Nhưng đó không phải là một gia đình trọn vẹn.

Cách đây rất lâu, có lẽ lúc đó hắn mới ngoài đôi mươi, lại nhìn thấy sự tàn khốc của xã hội và ngày ngày sống trong những mưu mô.

Khi đó, hắn cảm thấy có lẽ cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ biết được tình yêu, gia đình là như thế nào. Một ngày nào đó hắn sẽ chết vì nhiều căn bệnh khác nhau bắt nguồn từ việc thiếu ngủ mãn tính.

Hoặc trước khi thời điểm đó đến, hắn sẽ bị người ta ám toán.

Nhưng hắn lại gặp được Giang Hoài.

Gia đình Giang Hoài cũng rất dị thường, nhưng Giang Hoài lại rất yêu đời, chưa bao giờ oán hận ai, cậu là một mặt trời nhỏ tỏa sáng.

Đó là ánh sáng độc nhất vô nhị của Lục Vô Túy

Sau khi Giang Hoài phát hiện ra công tắc trên người con trai mình, cảm thấy như mình đã phát hiện ra một thế giới mới, vội vàng đến trước mặt Lục Vô Túy nói: "Thật ra con không thích bị chạm vào, lại đây chạm vào con đi."

Lục Vô Túy phục hồi tinh thần, nhướng mày nói: "Có lẽ là ngoài ý muốn, làm sao có thể thấy được tính cách của một đứa trẻ?"

Tuy nhiên, khi thực sự đưa tay lên mặt con trai mình để kiểm tra.

Giây tiếp theo, tay hắn cũng bị nắm chặt.

Đứa nhỏ này tả hữu khai cung*, nếu phần thân dưới có thể cử động chắc đã làm ra động tác xổm thành tư thế ngựa, đây chính là tư thế hoàn hảo của Thái Cực quyền, Lục Vô Túy nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.

Cũng may, bé đã nhanh chóng rút tay lại.

Giang Hoài như đã phát hiện ra món đồ chơi hiếm lạ nào đó.

Lục Vô Túy nhìn ánh mắt sáng ngời của cậu, có một loại dự cảm không tốt, quả nhiên khi hắn cảm thấy có gì đó không ổn, Giang Hoài lại đưa tay chọc vào mặt con trai mình.

Sau khi bị con trai tóm lấy, cậu nhẹ nhàng kéo ra và chọc lại.

Đứa bé:"......"

Lục Vô Túy: "..."

Hắn chợt nhớ tới một câu.

——Có con cũng chẳng ích gì nếu nó không phải là niềm vui.

Có lẽ con chơi vui đến mức Giang Hoài suýt chút nữa quên mất giới tính của đứa bé, những ngày sau khi xuất viện, cậu cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện có con gái nữa.

Lục Vô Túy nghĩ rằng rắc rối này cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Hắn lại không ngờ sự việc này sẽ gây ra dư chấn.

Ban đêm bé không ngủ cùng bọn họ, Lục Vô Túy thuê bảo mẫu chuyên nghiệp đến chăm sóc, căn bản không thể quấy rầy hai người.

Họ cũng có thể có một "cuộc sống về đêm" vui vẻ.

Lo lắng thân thể Giang Hoài, Lục Vô Túy mấy ngày nay không chạm vào cậu, nhưng trong lòng cũng đang kìm nén một ngọn lửa, hậu quả của việc kìm nén quá lâu là hắn không muốn chịu đựng nữa.

Hiện tại Giang Hoài đại khái đã bình phục, các bác sĩ đều gật đầu.

Lúc Lục Vô Túy lật người, hắn vốn tưởng rằng Giang Hoài dù thế nào cũng sẽ phải giãy giụa - đêm đó trong lòng Giang Hoài tính toán, tuy rằng hắn không chính tay nghe Giang Hoài nói, nhưng hắn cũng có thể đoán được một ý đại khái.

Nhưng Giang Hoài không hề giãy dụa mà để hắn hôn cậu.

Hôn nhau được một lúc, Lục Vô Túy cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, liền chủ động dừng lại.

Hắn thấp giọng hỏi Giang Hoài: "Sao vậy? Thật sự không sợ nữa sao?"

Giang Hoài chủ động ôm hắn, làm ra vẻ anh hùng: "Đừng sợ, cứ làm đi."

Lục Vô Túy: "...?"

Hình như vẫn có gì đó không ổn?

"Kỳ thật cho dù anh thật sự không được, cũng không sao đâu, không cần gấp gáp chứng minh mình." Giang Hoài cẩn thận nói: "Có rất nhiều người bẩm sinh khuyết tật, đây là do anh lựa chọn trải qua phẫu thuật...anh đã dũng cảm hơn rất nhiều người rồi."

Lục Vô Túy: "..."

Lục Vô Túy tức giận cười nói.

Nhìn qua hắn có vẻ rất vui vẻ, nhưng Giang Hoài lại có thể cảm nhận được cơn tức giận thiêu đốt mọi thứ của hắn, thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước.

Kỳ thật Giang Hoài còn có lời muốn nói.

Cậu căng da đầu nói: "Em đã kiểm tra thông tin, trên đó nói rằng việc buộc garo có thể khôi phục được. Anh xem, nếu thực sự không được thì anh có đi khôi phục, chúng ta sinh thêm..."

"Sinh con gái?" Lục Vô Túy ngắt lời cậu, "Giang Điềm Điềm, thông tin em đều đã kiểm tra, chỉ là em không kiểm tra, thắt ống dẫn tinh có ảnh hưởng đến chức năng tình d.ục không?"

Giang Hoài sửng sốt, thận trọng hỏi: "Cái này... quan trọng sao?"

Cậu vô thức cảm thấy việc buộc garo chính là đoạn tuyệt tình ái, cậu quá tập trung vào con gái đến mức thực sự không để ý.

Trước đây cậu đã có thói quen này, chỉ nhìn những gì muốn thấy, còn lại dù có nhìn thấy cũng không nhớ.

Lục Vô Túy nhắm mắt lại.

Hắn không thể chịu đựng được nữa, chỉ nắm lấy cằm Giang Hoài và hôn lên.

Khi Giang Hoài cho rằng hắn không thể làm gì được.

Lục Vô Túy trực tiếp dùng hành động chứng minh của mình rất "được".

Tuy nhiên, đến lúc Giang Hoài nhận ra Lục Vô Túy "được" thì đã không còn cơ hội trốn thoát, hơn nữa, Lục Vô Túy tức giận đến mức không chỉ "được" một lần mà còn nhân cơ hội "được" nhiều lần.

Cuối cùng, Giang Hoài khóc không ra nước mắt, cắn đầu ngón tay, cảm thấy thoải mái đến run rẩy, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Lục Vô Túy.

Những giọt nước mắt cũng bị Lục Vô Túy hôn đi.

Xin tha cũng không có tác dụng.

Giang Hoài bị ép ôm lấy cổ Lục Vô Túy, nghẹn ngào khóc: "Xin, thực xin lỗi..."

Sau này cậu sẽ không chỉ xem những cái mình muốn xem nữa!

Lục Vô Túy "rửa mối nhục xưa", nụ cười thoải mái khó tả.

Hắn hôn lên miệng Giang Hoài, ôm Giang Hoài đi vào phòng tắm.

Sau này, Giang Hoài nhận ra người không có năng lực không phải Lục Vô Túy mà là chính cậu.

Tử cu.ng trong cơ thể cậu sẽ ảnh hưởng đến cơ thể cậu, nếu nó tiếp tục tồn tại trong cơ thể cậu thì chỉ có hại chứ không có ích gì. Khi còn ở quốc nội bác sĩ khuyên nên cắt bỏ tử c.ung, khi ra nước ngoài, bác sĩ cũng đã thực hiện như vậy.

Vì vậy, sau khi sinh con, bác sĩ đã cắt bỏ tử c.ung của cậu.

Nói tóm lại, bây giờ cậu đã là một người đàn ông thực sự, ngoại trừ vết thương trên bụng cần thuốc để chữa lành, cậu không khác gì những người đàn ông khác.

Nhưng trước khi cậu biết chuyện đó.

Vì không thể thuyết phục Lục Vô Túy thực hiện phẫu thuật thắt lại ống dẫn tinh, nên đã đọc một số bản tin về "Tại sao sau khi buộc garo mà vẫn có thể mang thai" quấy rầy Lục Vô Túy trong một thời gian dài.

Trong khoảng thời gian đó, Lục Vô Túy cũng rất phối hợp thỏa mãn cậu.

Cậu mỗi ngày đi đường hai chân đều muốn nhũn ra.

Những nghĩa vụ vợ chồng chưa hoàn thành của hai vợ chồng giờ đây đã được bù đắp.

So với hai chân của Giang Hoài, Lục Vô Túy sắc mặt hồng hào, như được tắm gió xuân giống như đã xảy ra chuyện tốt gì đó - Giang Hoài còn buồn bực về chuyện này một thời gian.

Cuối cùng, người cảm thấy "đau lòng" nhất chính là Lục Vô Túy - lương tâm hắn nhức nhối.

Hắn chọn một ngày để nói với Giang Hoài rằng tử cu.ng của cậu đã không còn.

Giang Hoài vẻ mặt kinh ngạc: "Sao anh không nói sớm cho em biết?!"

"Lần trước khám thai, bác sĩ đã nói như vậy, trong sổ phẫu thuật cũng có chữ ký," Lục Vô Túy dừng một chút, "Không ngờ em căn bản không nghe kỹ."

Giang Hoài: "..."

Cho nên cậu chỉ nghe nửa vời những gì được bảo, chỉ nhìn thấy những gì mình muốn thấy, khi nào mới thoát khỏi vấn đề này?

Cậu đã mơ về việc có một đứa con gái trong nhiều tháng và cuối cùng giấc mơ đó đã hoàn toàn tan vỡ.

Toàn thân Giang Hoài sắp nổ tung.

Có lẽ thấy cậu đáng thương, Lục Vô Thường không nhịn được, ôm lấy cậu, dỗ dành nói: "Nếu em thật sự muốn có con gái thì cũng không phải không có cách nào."

Giang Hoài run rẩy nói: "Tôi... cũng không thể đem con đi buộc garo phải không?"

Con trai cũng là trái tim và tâm hồn của cậu.

Lục Vô Túy: "..." nghiến răng nghiến lợi.

Đã nói buộc garo không phải là thiến! Nó cũng sẽ không thay đổi giới tính!

Nhưng nhìn những dấu hôn rải rác trên cổ Giang Hoài, Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Muốn có con gái, không phải chỉ muốn  mặc đồ cho con thôi sao?"

Giang Hoài bị chọc đúng tâm tư, cắn cắn đôi môi vốn đã sưng tấy đỏ bừng của mình.

Lục Vô Túy đưa tay giải cứu môi cậu, nhẹ nhàng nói:"Nhưng ai nói con trai thì không thể mặc?"

"Hả," cánh cửa thế giới mới lại mở ra với Giang Hoài, cậu dè dặt do dự, "Việc này không tốt lắm đâu."

Lục Vô Túy thầm nghĩ, bé ngốc này quả thực là một người ba có tư cách, nếu không có gì khác.

Giây tiếp theo.

Giang Hoài thăm dò hỏi: "Anh thấy váy hồng có đẹp không?"

Đứa bé vẫn đang ngủ trong chiếc nôi của mình.

Bây giờ còn cách xa thời gian đứa nhỏ có thể mặc quần áo, mỗi ngày cùng tả làm bạn, cho dù có mặc quần áo thì cũng bị thằng bé làm dơ.

Không sai.

Chiếc váy hồng nhỏ Giang Hoài chuẩn bị - bị tè vào.

Cuối cùng Giang Hoài không còn cách nào khác đành phải làm điều tốt nhất tiếp theo là đeo một chiếc yếm màu hồng, chiếc yếm màu hồng mềm mại khiến đứa nhỏ trông giống như một con búp bê bằng ngọc.

Tuy nhiên, yếm là loại đồ mà trẻ sơ sinh đều sẽ mặc, không có gì đặc biệt cả.

Ngoại trừ màu hồng thì có cảm giác hơi giống con gái nhưng khi bé nhấc chân lên thì mọi chuyện lại lộ ra.

Giang Hoài lần này đã chấp nhận tốt.

Con trai thì sao, con trai cũng có thể ăn diện.

Con trai cậu cũng trông rất đẹp trong màu hồng.

Những lúc như thế này, Lục Vô Túy thường đứng sang một bên không nói gì.

Mặc dù ý kiến là do hắn đưa ra, nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài chơi đùa với chiếc nơ bướm trên ngực con trai mình với nụ cười trên môi, hắn hiếm khi có cảm giác có lỗi với con trai mình.

Dựa trên nguyên tắc làm vợ vui... chỉ có thể ủy khuất con trai mình.

Giang Hoài không thể nghỉ ngơi quá lâu, trường của bọn họ đã bắt đầu khai giảng.

Vốn dự định cậu sẽ đi trao đổi nửa năm sau khi sinh con xong sẽ trở về quốc nội, tuy nhiên khi thu xếp chuyện này xong, Lục Vô Túy không ngờ rằng bác sĩ ở đây đã đề nghị Giang Hoài được tám tháng liền sinh đứa bé. Nên việc sắp xếp tiếp theo có chút lộn xộn.

Nếu Giang Hoài cố gắng thì việc hoàn thành phần còn lại của khóa học sẽ không thành vấn đề.

Nhưng nếu muốn hoàn thành khóa học tiếp theo, cậu sẽ vượt quá thời gian dự tính ban đầu về nước.

Lục Vô Túy cùng cậu thảo luận hồi lâu có nên đi học hay không, hắn nghĩ, tuy vết thương của Giang Hoài đã gần lành lại, nhưng thân thể vẫn bị tổn thương, cho nên hắn không muốn Giang Hoài ra ngoài quá sớm.

Nhưng Giang Hoài nhất quyết muốn đi.

Cuối cùng, Lục Vô Túy đã thỏa hiệp với Giang Hoài.

Giang Hoài có thể không có nhiều tham vọng, nhưng cậu có mong muốn học hỏi và tiến bộ trong nghệ thuật và hội họa, dù không kiếm được tiền cũng không sao, mà cậu thì thích tiếp thu những kiến thức đó.

Đây là một tình yêu không gì có thể ngăn cản được.

Vì vậy, ngoại trừ lo lắng ra, Lục Vô Túy cũng không có quá nhiều trở ngại.

Hắn biến nỗi lo lắng của mình thành hành động thiết thực để bảo vệ cậu, trước đây hắn thường đưa đón Giang Hoài đi học và bây giờ hắn vẫn đưa đón cậu đi học, ở nhà vẫn nấu những bữa ăn bổ dưỡng.

Tuy nhiên, công việc hắn giao ở trong nước trước khi đi đã đến hạn, rất nhiều chuyện cần hắn xử lý.

Hắn gần như không thể dành những tháng còn lại hoàn toàn ở nước ngoài.

Rất có thể sẽ chỉ kéo dài đến giữa học kì tiếp theo của Giang Hoài, Lục Vô Túy cần phải về nước trước.

Hai người sẽ xa nhau gần hai tháng.

Giang Hoài phải mất hơn một tháng mới hoàn thành xong các khóa học còn lại, một tuần còn lại sẽ dùng để giải quyết việc ở nước ngoài và trở về nước.

Do chỉ số IQ thường bỏ nhà đi của cậu, nên hai người đã cùng nhau quyết định sau khi thảo luận: Để Lục Vô Túy đưa con trai về nước chăm sóc trước, trong khi đó Giang Hoài ở nước ngoài có thể yên tâm học xong hai tháng cuối, sau đó lại về nước.

Bằng cách này, trò chơi thay trang phục của Giang Hoài chỉ có thể tạm thời bị đình chỉ.

Giang Hoài còn vì thế mà thở dài mấy ngày.

"Tôi làm sao bây giờ?" Lục Nhớ Vô Túy buổi tối ôm cậu, muốn nói lại thôi "Sao mà tôi cảm thấy em một chút cũng không luyến tiếc tôi?"

Tất cả đều là luyến tiếc không được thay quần áo cho con.

Giang Hoài nghe vậy, an ủi sờ ngực Lục Vô Túy, bắt chước giọng điệu trong phim truyền hình: "Sao anh lại so đo với con chứ?"

Lục Vô Túy: "..."

Được rồi, hắn không so đo.

Lục Vô Túy trực tiếp nhấc chăn lên, đè lên người Giang Hoài, cười lạnh nói: "Tôi không so đo với con, tôi so đo với em."

Tiếp theo, hắn liền so đo với Giang Hoài.

Những lúc như thế này thường là lúc Giang Hoài nghe lời nhất, bởi vì không nghe lời cũng vô ích, cậu bắt đầu làm mình làm mẩy, lại bị Lục Vô Túy dùng lời nói dỗ dành, nhưng hành động lại không khách khí chút nào.

Sau khi chuyện này kết thúc, Lục Vô Túy không khỏi cảm thán sự cần thiết của nghĩa vụ hôn nhân.

Giang Hoài không những có thể bị dạy cho một bài học, còn sẽ không bị thương, trong quá trình đó, hắn cảm thấy thể xác lẫn tinh thần vui vẻ, cả người được chữa lành - trước khi rời đi, hắn phải làm thêm vài lần sinh hoạt vợ chồng.

Giang Hoài bị hôn miệng đỏ bừng, toàn thân khó chịu.

Mấy lần đầu thì đau, nhưng về sau lại thấy thoải mái quá, dễ chịu đến mức khiến cậu có chút sợ hãi.

Điều này cũng khiến cậu không dám khiêu khích Lục Vô Túy nữa.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm!

Đến lúc tiễn Lục Vô Túy rời đi, Giang Hoài mới phát hiện, kỳ thật cậu có chút đau lòng.

Lục Vô Túy ôm đứa bé trong tay, ánh mắt cực kỳ ôn nhu nhìn cậu.

Hắn nói: "Khi học xong và gặp con, chắc con sẽ lớn thêm một chút".

Giang Hoài bối rối, hốc mắt đỏ hoe.

Cậu dụi mắt, Lục Vô Túy bước tới ôm lấy cậu, ôm cậu và con vào lòng. Lục Vô Túy dùng giọng nói bình tĩnh ôn nhu nói: "Nếu em muốn nhìn con, khi rảnh rỗi tôi sẽ mang con đến gặp em."

Giang Hoài rầu rĩ nói: "Nếu bay thường xuyên sẽ không tốt cho bảo bối, quên đi."

Lục Vô Túy sờ sờ đầu cậu.

Giang Hoài chưa từng biết chia ly lại là một chuyện khó khăn như vậy.

Rõ ràng trước đó cậu đã cùng Chu Tiểu Ngải tách ra, khi đó cậu cũng không đến nỗi buồn như vậy, nhiều nhất chỉ là cảm thấy có chút trống rỗng, nhưng cậu rất nhanh thích ứng với môi trường mới, một mình cũng không sao, cậu cũng biết, sau khi sinh con và du học xong cậu và Chu Tiểu Ngải sẽ có thể gặp lại nhau.

Nhưng hiện tại, cậu và Lục Vô Túy mới chỉ cách nhau có hai tháng.

Hai tháng đã khiến cậu có chút...có chút muốn khóc.

Cậu vùi đầu vào ngực Lục Vô Túy không chịu ra ngoài, trong sân bay có giọng nói thông báo chuyến bay của Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy cũng không thể bắt cậu về.

Không chỉ có Giang Hoài không muốn để hắn đi.

Hắn còn luyến tiếc Giang Hoài hơn nữa.

Sau đó, Lục Vô Túy ôm mặt Giang Hoài, hôn lên môi cậu mấy cái, trước khi hai người miễn cưỡng tách ra, khi tách ra, trong mắt Lục Vô Túy đã có nước mắt.

Hắn dặn dò: "Trong khoảng thời gian này hãy nghe kỹ lời của dì. Phải ăn ba bữa đúng giờ. Đừng quên ăn vì vẽ tranh. Em hiểu không?"

Giang Hoài mím đôi môi đỏ tươi, ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Vô Túy nói: "Nếu ở trường có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho tôi biết, cho dù tôi có trở về trong nước, vẫn có năng lực dạy dỗ người bắt nạt em, có biết không?"

Giang Hoài cũng gật đầu.

"Hiện tại sức khỏe của em còn chưa tốt, không thể ăn đồ lạnh như kem, cũng nên bớt ăn tráng miệng đi, không tốt cho sức khỏe," Lục Vô Túy nói, "Nếu ăn phải báo cáo với tôi."

Nhớ kỹ điều này khiến Giang Hoài có chút không vui.

Lục Vô Túy thấy cậu bĩu môi, Lục Vô Túy cúi đầu hôn lần nữa.

Giang Hoài bất đắc dĩ nói: "...em biết."

Lục Vô Túy ấn trán, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, kìm nén nước mắt, nhẹ giọng nói: "Điềm Điềm ngoan."

Lúc này, chuyến bay của hắn không thể trì hoãn được nữa.

Lục Vô Túy ôm đứa bé vào lòng, dưới ánh mắt bất lực của Giang Hoài quay người lại.

Ánh mắt Giang Hoài phản chiếu bóng lưng hắn, cậu chợt hiểu cảm giác nhớ nhung là như thế nào.

Chuyện này có lẽ là từ khi cậu gặp Lục Vô Túy.

Hai người họ đã có khoảng thời gian xa nhau lâu nhất.

Sau khi chồng con rời đi, Giang Hoài hoàn toàn tập trung vào hội họa, sẽ không còn bị phản ứng mang thai dày vò nữa, trong giờ học giống như mở ra hai mạch Nhâm Đốc, kỹ năng hội họa cũng tăng vọt.

Mọi chuyện đã tiến triển đến mức người khác nghĩ rằng cậu đang bí mật đi học bổ túc.

Trước đây cậu có thai, các bạn cùng lớp thầm đồn đoán cậu có bệnh gì đó, nhưng khi học kỳ bắt đầu, phát hiện cậu vẫn khỏe mạnh, họ rất chân thành chúc mừng Giang Hoài.

Giang Hoài bối rối trước lời chúc mừng của họ, nhưng tay hung không đánh mặt cười, ngơ ngác nhận lời "chúc mừng".

Cứ coi đó là lời chúc mừng cậu sinh con đi.

Khi sắp xếp cuộc sống của mình thật tốt và tập trung vào hội họa, thời gian thực sự trôi rất nhanh.

Hai tháng không khó khăn như Giang Hoài tưởng tượng.

Trong hai tháng này, cậu đã vẽ rất nhiều tác phẩm xuất sắc, và điều đáng kinh ngạc là những tác phẩm này được các giáo sư trong trường khen ngợi là có "cảm xúc" và những tác phẩm xuất sắc có thể truyền tải những cảm xúc phong phú.

Nhưng khi Giang Hoài còn học ở trường nội địa, điều phổ biến nhất mà cậu được giáo viên nói là "hình ảnh rất đẹp, có đủ khí chất, nhưng lại không thể cảm nhận được nhiều cảm xúc".

Giang Hoài kinh ngạc phát hiện, cậu tựa hồ đã đột phá bình cảnh luôn tồn tại.

Sau khi vẽ được tác phẩm được giáo sư khen ngợi, giáo sư xin ý kiến và gửi tranh đi dự thi quốc tế, bức tranh một đường hát vang và sớm lọt vào vòng chung kết, cuối cùng thông qua ban giám khảo trở thành hắc mã đoạt được quán quân.

Giang Hoài trở nên nổi tiếng một thời gian.

Hắc mã của cậu khiến mọi người sửng sốt, đồng thời khơi dậy sự tò mò của nhiều người.

Nhưng sau khi gửi bức tranh đến, cậu không bao giờ lộ mặt.

Những người này cho dù có tò mò đến đâu, Giang Hoài cũng không có ý định thỏa mãn sự tò mò của họ.

Bởi vì cuối cùng cậu đã có thể trở về đất nước của mình.

Buổi sáng, mặt trời vừa lúc, Giang Hoài kéo hành lý, cùng Lão Lưu bằng hữu của Lục Vô Túy trao đổi mấy câu, liền giao lại căn nhà cho hắn.

Căn biệt thự nhỏ này vẫn rất tinh xảo, đi qua con đường trong sân, bên trong trồng hoa khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, không khí tràn ngập hương thơm.

Trước khi kịp nhận ra thì mùa hè lại sắp đến rồi.

Lão Lưu đi bên cạnh cậu, cười hỏi: "Thật sự không cần tôi phái người đưa cậu ra sân bay sao?"

Giang Hoài khá khách khí: "Ừ... Nếu anh kiên trì thì cũng không phải là không thể."

Lão Lưu: "..."

Anh cùng Giang Hoài giao tiếp không nhiều, chỉ là nhìn thấy bề ngoài Giang Hoài đáng yêu, lại không biết Giang Hoài có loại này phong cách này.

Lão Lưu chỉnh lại kính rồi cười lớn.

Trong tiếng cười của Lão Lưu, Giang Hoài cảm thấy mình có thể lại nói sai, vội vàng im lặng.

Hai người đi ra khỏi biệt thự, mùi hoa trong sân đã nhạt đi, chỉ còn lại mùi cây cối ngoài đường, Giang Hoài ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen trước mặt.

Cậu không suy nghĩ nhiều, cầm vali lên nói: "Nếu anh bận, kỳ thật tôi có thể tự mình đến sân bay, không làm phiền anh nữa."

Nghe vậy, Lão Lưu lại chỉnh lại kính, trong mắt mang theo ý cười: "Chắc chắn chứ?"

Giang Hoài cảm thấy anh ta có chút ý vị thâm trường.

Cậu thử gật đầu thăm dò, "...chắc chắn?"

Một giây tiếp theo, Lão Lưu đối mặt với xe thương vụ màu đen nói: "Lão Lục, tôi tới giúp ông, nếu vợ ông không hợp tác thì tôi cũng không thể làm gì được."

Giang Hoài sửng sốt.

Cậu ngơ ngác nhìn chiếc xe thương vụ trước mặt, nghi ngờ Lão Lưu đang trêu chọc mình, nhưng cậu nghĩ điều đó khó có thể xảy ra.

Ngay lúc cậu đang hoài nghi thì cửa xe trước mặt mở ra.

Sau đó - một đôi chân đi giày thể thao và đôi chân thon dài lộ ra.

Lục Vô Túy ôm đứa bé, dịu dàng nhìn cậu.

Kỳ thật hai tháng cũng không phải là thời gian dài, hai người cũng không có thay đổi gì nhiều, nếu có thay đổi gì thì đứa bé ngày nào cũng có sự thay đổi.

Mỗi ngày Giang Hoài đều gọi video với hắn, mỗi lần đều nhìn thấy con.

Nhưng vẫn khác so với việc nhìn thấy trực tiếp.

Giang Hoài vẫn còn kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lục Vô Túy, cho đến khi Lục Vô Túy giao đứa bé cho trợ lý bên cạnh, xuống xe mới nói với cậu: "Em bị ngốc à?"

Giây tiếp theo, hắn dang rộng vòng tay hướng về phía Giang Hoài.

Đôi mắt Giang Hoài đỏ hoe, giống như con chim mệt mỏi về tổ, vội vàng chạy về phía Lục Vô Túy, lao vào vòng tay hắn.

Lục Vô Túy thở dài.

Trong khoảnh khắc ôm lấy Giang Hoài, hắn phát hiện ra, hai tháng mà hắn tưởng chỉ diễn ra trong chớp mắt, kỳ thực lại dài như vậy, dài đến nỗi khi ôm Giang Hoài, hắn thậm chí còn có ý nghĩ đã lâu rồi hắn chưa ôm bảo bối của hắn.

Giang Hoài ghé gọn vào trong lòng ngực, nhắm chặt mắt.

Hương hoa trong sân dường như lại từ từ tràn về, mang theo cơn gió cuối xuân, hơi ấm của mặt trời mọc, sự vương vấn kéo dài và niềm khao khát sâu lắng.

Giữa hương hoa tràn ngập bầu trời, Lục Vô Túy hôn lên trán Giang Hoài.

Khi trở về nước, Giang Hoài không cần về với những người khác.

Lục Vô Túy vì để đón cậu, đặc biệt mua một máy bay tư nhân, lần này hắn mang theo con đến đón Giang Hoài, chính ngồi máy bay tư nhân đến.

Khi Giang Hoài nhìn thấy máy bay, toàn bộ tâm trí đều hỗn loạn.

——cậu trời xui đất khiến tìm được một người chồng, cũng quá lợi hại rồi.

Với máy bay riêng, thời gian có thể tự do hơn rất nhiều, trở về nước cũng sớm hơn là ngồi máy bay của hãng.

Giang Hoài đã lâu không gặp con, nhớ con cực kỳ, đến mức lên máy bay cũng không nỡ buông tay.

Lục Vô Túy chỉ mới gặp lại Giang Hoài lại được cảm nhận được sự thiên vị.

Hắn ở một bên nhìn, nụ cười trên khuôn mặt không thể ngừng được.

Mặc dù đứa nhỏ này không phải là con gái như Giang Hoài mong đợi.

Nhưng vẫn có thể lấy đi sự chú ý của Giang Hoài và làm cậu xao lãng tình yêu dành cho Lục Vô Túy.

Kỳ thật dựa trên thời gian ở cạnh và chăm sóc đứa nhỏ, thì hẳn Lục Vô Túy nên là người yêu thương đứa nhỏ nhiều hơn.

Nhưng hiện tại, hắn lại là người ăn giấm với con mình.

Lục Vô Túy nhịn rồi lại nhịn, thấy Giang Hoài thật sự không thèm để ý đến mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:"Trong mắt em tôi là người vô hình đúng không?"

Nghe vậy, Giang Hoài vội vàng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi: "Vô hình?"

Sẽ trông như thế nào?

Nhìn vẻ mặt của cậu, Lục Vô Túy biết cậu đã hiểu lầm ý của hắn, bất đắc dĩ thở dài.

Giang Hoài tiếp tục trêu chọc đứa nhỏ với vẻ mặt khó hiểu.

Nhưng bởi vì những lời vừa rồi của Lục Vô Túy, cho dù cậu có nghĩ kỳ quái đến đâu, đứa nhỏ cũng không thể chọc được nữa.

Một lúc sau, cậu ngập ngừng hỏi: "Người vô hình trông như thế nào?"

Lục Vô Túy: "..."

Vợ là do chính mình chọn, còn có thể làm sao bây giờ?

Có uống giấm cũng cố nuốt xuống, không cần trông cậy Giang Hoài hiểu được hắn đang ghen.

Thấy Lục Vô Túy không nói, mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Hoài chợt ý thức được: "Anh muốn ôm bảo bối?"

Lục Vô Túy: "..."

Giang Hoài vẫn có chút không đành lòng bỏ cuộc, ủy khuất nói: "Anh và con mỗi ngày đều gặp mặt, em thật vất vả mới có thể nhìn thấy con một lần, anh còn muốn cướp với em."

Đây đúng là một hiểu lầm chà bá.

Nhìn Giang Hoài thật sự rất ủy khuất, lần này người luống cuống chính là Lục Vô Túy, vội vàng tới gần, hôn hôn má cậu, dỗ dành nói: "Tôi không phải muốn cướp con trong tay em, em có thể ôm, em có thể ôm."

Giang Hoài ủy khuất nói: "Vậy mới vừa rồi anh làm cái gì?"

Lục Vô Túy biết tốt nhất nên giải thích một chút, nhưng hắn cũng có chút hành lý trên người, mà trợ lý cũng ở bên cạnh, liền ghé vào tai Giang Hoài nhỏ giọng nói: "Ai bảo em không để ý tới tôi."

Giang Hoài nghe được lời này, vẻ mặt ủy khuất biến mất, trên mặt có chút đỏ bừng.

Cậu có chút thẹn thùng nhìn Lục Vô Túy, mím môi nói:" Em không chỉ nhớ con."

Lục Vô Túy cũng đủ thông minh, trong nháy mắt có thể hiểu được cậu đang nói cái gì.

Không nhớ con mà cũng nhớ hắn.

Không quan tâm trợ lý của mình đang ở đây, Lục Vô Túy ôm lấy Giang Hoài, niềm vui trong mắt gần như tràn ngập.

Trợ lý bên cạnh gần như đã nuốt đầy thức ăn cho chó: "..."

Cứ việc rãi, hôm nay mà không nhét chết anh ta, thì anh ta không tan làm.

Anh ta còn phải dùng miệng cung cấp đường cho mấy nữ đồng nghiệp trong công ty.

Nhưng hiện tại, đứa con của Lục tổng là một bí mật chưa được công bố.

Vì vậy, trong khi chia sẻ thức ăn cho chó, anh ta cũng phải che giấu sự tồn tại của đứa trẻ.

Anh ta ở trong nhóm tự hào nói:[ Các người sẽ không bao giờ tưởng tượng được câu chuyện tình yêu đẹp đẽ giữa Lục tổng và Lục phu nhân như thế nào đâu. ]

Nữ đồng nghiệp vô tình nói: [Bây giờ, ngoại trừ việc hai người bọn họ có thể sinh con sẽ khiến tôi kinh ngạc, những viên đường còn lại đã không làm tôi ngạc nhiên nữa. ]

Người trợ lý nói: [Nhưng Lục tổng mua máy bay riêng cho vợ! ]

Các đồng nghiệp tức khắc nổ tung.

[Cái...cái gì??!! ]

[Tôi xin rút lại những gì mình vừa nói. ]

[Dm, tôi thừa nhận lần này tôi đau quá. ]

[Lục tổng tốt bụng quá, có lẽ vì thấy cuối tháng tôi không đủ ăn nên rất quan tâm đến nhân viên mà phát thức ăn chó cao cấp cho chúng tôi. Có thể nói ngài ấy chính là ông chủ tốt nhất mà tôi gặp được (giơ ngón tay cái lên)]

Có phúc cùng hưởng, có cẩu lương cùng chia.

Nhìn thấy phản ứng khiếp sợ của đồng nghiệp, người trợ lý hài lòng cất điện thoại đi, để cho cặp đôi yêu nhau trước mặt nhét thẳng thức ăn cho chó vào miệng.

*

Sau khi Giang Hoài từ nước ngoài trở về, cậu phát hiện thành phố này đã thay đổi rất nhiều.

Ngày nay, mọi tầng lớp xã hội đều phát triển nhanh chóng, huống chi một năm, thậm chí một hai tháng, khi quay lại sẽ thấy nhiều tòa nhà đã thay đổi.

Trên đường về nhà, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, có cảm giác như đang ở một thế giới khác, thành phố này xa lạ quá.

Tuy nhiên, lúc này Lục Vô Túy và con đã ở bên cạnh cậu.

Cảm giác thân thuộc của cậu đến từ cả hai, chỉ cần ở bên cạnh cả hai dù thành phố có ra sao, dù ở đâu thì đó cũng là nhà của Giang Hoài

Đây đều là những vấn đề nhỏ.

Phiền phức chính là sau khi Giang Hoài trở về Lục gia, trong kỳ nghỉ không cần đến trường báo cáo, cậu mới phát hiện mình căn bản không biết chăm sóc con cái.

Khi đứa bé vừa mới chào đời, đứa bé được y tá ở bên bế bồng, sau này vẫn như thế.

Sau đó, đứa bé được Lục Vô Túy mang về nước, cũng là do hắn chăm sóc.

Cậu thậm chí còn phát hiện ra rằng mình chưa giỏi trong việc chăm sóc trẻ em.

Khi cậu bế đứa trẻ, mọi thứ đều ổn.

Đứa con trai đang quấn tã ngủ, khuôn mặt mềm mại ngọt ngào, Giang Hoài không khỏi ôm lấy, đu đưa, thích đến không chịu được.

Vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.

Trước khi cậu con trai mở mắt, đã bắt đầu rầm rì - đây là dấu hiệu cho thấy đứa nhỏ sắp khóc.

Giây tiếp theo, đứa nhỏ đã thực sự đã khóc rất lớn.

Giang Hoài luống cuống tay chân, thoạt nhìn còn hoảng sợ hơn con mình.

Nếu không phải biết trẻ con tương đối yếu ớt, cậu gần như đã đưa tay ra che miệng, nhưng cũng biết như vậy sẽ rất dễ bị ngạt thở.

Kết quả là càng thêm luống cuống tay chân hơn.

Vẫn là quản gia ở bên cạnh nhìn thấy, tiến lên cứu cậu.

Trong lúc đứa bé bị quản gia ôm đi, Giang Hoài giống như đã bỏ được một củ khoai nóng hổi, thở phào nhẹ nhõm.

Không đúng, đó là con của cậu, sao có thể là củ khoai nóng được?!

Giang Hoài bỗng nhiên cảm thấy áy náy, nhìn con mình với ánh mắt áy náy.

Cơ bản là cậu ở nhà cả ngày, hôm nay ở nhà rất bận rộn, rất nhiều việc đều do quản gia và bảo mẫu lo liệu, căn bản không can thiệp được.

Cách duy nhất để tương tác với con.

Cũng may đứa nhỏ không nhạy cảm nên không mang thù.

Vẫn có thể cười khi bị Giang Hoài trêu chọc, hoàn toàn không cảm thấy người ba này không đáng tin cậy.

Giang Hoài không có gì khác để quan tâm.

Chỉ có thể cầm con chuột nhỏ quay quay chọc, lại quay quả bóng bay, chơi xong con còn chưa có gì thì cậu đã mệt lã.

Khi Giang Hoài cảm thấy mối quan hệ ba con giữa cậu và con đã đủ thân thiết.

Cậu lại phát hiện ra rằng Lục Vô Túy có thể gần gũi với con hơn.

Khi chăm sóc em bé, cậu phải có bảo mẫu đi cùng, nếu không cậu sẽ sợ hãi trước mọi thay đổi nhỏ nhất.

Nhưng Lục Vô Túy lại không cần.

Chỉ cần Lục Vô Túy về nhà, quản gia và bảo mẫu có thể tan làm.

Hắn thậm chí có thể tự thay tã!

Điều này khiến Giang Hoài có chút thất vọng.

Lần này cậu che giấu cảm xúc này quá sâu, khiến Lục Vô Túy không kịp phát hiện ra.

Chỉ cảm thấy Giang Hoài gần đây có chút kỳ lạ.

Buổi tối, khi cậu và Lục Vô Túy cuối cùng cũng có chút thời gian riêng tư, Giang Hoài liền nằm trong lòng hắn, buồn bã nói: "Anh nói xem, nếu lớn lên con không thích người ba này là em thì phải làm sao?"

Lục Vô Túy không hiểu suy nghĩ này của cậu đến từ đâu.

Hơn nữa, tại sao hắn lại không thấy Giang Hoài lo lắng cho hắn nhiều như vậy?

Lục Vô Túy nói: "Em là ba của con, con không thân thiết với em thì thân thiết với ai?"

Giang Hoài suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng."

Lục Vô Túy: "..."

Vừa mới còn thương xuân bi thu, sao bi thương của cậu lại qua nhanh như vậy?

Lục Vô Túy không hiểu.

Hắn nghĩ Giang Hoài có thể hơi mê mang về tương lai. Hơn nữa Giang Hoài biểu hiện ra ngoài rất lạc quan, khi cảm thấy Giang Hoài sẽ không có việc gì, hắn liền đem vấn đề này bỏ qua một bên.

Ban ngày, hắn thức dậy và đi làm như thường lệ.

Nhưng khi tỉnh lại, lại phát hiện Giang Hoài không có ở trên giường, sờ sờ bên cạnh giường, phát hiện đã lạnh rồi.

Bây giờ chứng mất ngủ của Lục Vô Túy chỉ cần có Giang Hoài ở bên cạnh sẽ không có chuyện gì, hắn đã phải dựa vào thuốc ngủ để vượt qua hai tháng xa cách Giang Hoài.

Hiện tại cùng Giang Hoài đoàn tụ, thân thể tựa hồ đang bù đắp trước đó hai tháng mất đi giấc ngủ, ban đêm sẽ ngủ sâu hơn một chút.

Cho nên hắn cũng không có phát hiện Giang Hoài đã rời bỏ hắn.

Lục Vô Túy cho là Giang Hoài đã sớm xuống lầu ăn cơm.

Nhưng khi xuống lầu, hắn phát hiện Giang Hoài căn bản không có ở đó, liền hỏi quản gia - quản gia mới bắt đầu làm việc.

Hai người nhìn nhau.

Lục Vô Túy sắc mặt tối sầm.

Tuy rằng lý trí biết rõ, một người lớn như Giang Hoài nhất định sẽ không vô cớ biến mất, nhưng việc không ai có thể tìm được Giang Hoài, khiến Lục Vô Túy không khỏi lo lắng.

Giang Hoài còn đang nghỉ phép, sớm như vậy đã ra cửa, có thể đi đâu?

Cơm cũng không muốn ăn, vì vậy hắn đi xem hệ thống giám sát với vẻ mặt u ám.

Hắn điều chỉnh giám sát ở cổng, hy vọng xem Giang Hoài ra ngoài lúc mấy giờ, nhưng điều khiến hắn càng lo lắng hơn là không có bóng dáng Giang Hoài trong video giám sát.

Còn ở trong nhà?

Lục Vô Túy cố gắng giữ bình tĩnh, kiểm tra camera giám sát ở cửa thư phòng, camera giám sát cũng hướng về phía cửa phòng ngủ, hắn nhất định có thể nhìn thấy được Giang Hoài từ phòng ngủ đi ra lúc mấy giờ.

Điều mà Lục Vô Túy không ngờ tới chính là.

Giang Hoài không phải sáng sớm ra cửa.

Mà là khoảng hai, ba giờ sáng, cậu cũng không phải đi nơi nào khác, mà là đi phòng của con.

Khi Lục Vô Túy đè nén sự lo lắng của mình đi đến phòng của con.

Khi mở cửa ra, hắn nhìn thấy Giang Hoài và con  đang cuộn tròn trong nôi, hai khuôn mặt trắng nõn mềm mại chạm vào nhau, giống như hai thiên thần đang ngủ ngon lành.

Lục Vô Túy: "..."

Cơn giận biến mất ngay lập tức.

Hắn không phải nhan khống, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Giang Hoài, mấy lời khiển trách đều đã tới bên miệng cũng không thể phát ra nữa.

Giang Hoài nghe được tiếng mở cửa liền dụi dụi mắt.

Khi nhìn thấy Lục Vô Túy, cậu mơ hồ nói: "Hả? Tại sao anh lại tới đây?"

Lục Vô Túy tuy rằng tức giận đã lắng xuống, nhưng hắn vẫn tiến lên nhéo mặt Giang Hoài: "Khi ra ngoài sao em không nói cho tôi biết? Tôi suýt nữa còn tưởng rằng..."

Gần như nghĩ rằng Giang Hoài mất tích.

Chỉ trong vòng nửa giờ, hắn đã nghĩ đến rất nhiều hậu quả nghiêm trọng, thậm chí còn nghĩ đến khả năng có kẻ trộm đột nhập vào nhà cướp đi Giang Hoài.

Giang Hoài vẫn không biết Lục Vô Túy sáng nay đã náo nhiệt như thế nào, vẫn vô tội:" Lục Vô Túy, em đã nghĩ ra một chuyện."

Lục Vô Túy dừng lại.

"Em nghĩ, để bù đắp hai tháng mình vắng mặt trong cuộc đời bảo bối và vun đắp mối quan hệ với con," Giang Hoài nghiêm túc nói: "Gần đây em sẽ ngủ với con."

Lục Vô Túy: "...?!"

Chỉ là hai tháng vắng bóng thôi, đâu phải hai trăm năm!

Thậm chí từ bỏ sinh hoạt vợ chồng của bọn họ?

Lục Vô Túy chợt nhận ra mọi chuyện đã thay đổi.

Vốn dĩ, nhà là tổ ấm êm đềm của hắn, mỗi ngày đi làm về, vợ vui vẻ, con cái ngoan ngoãn, hắn có thể rũ bỏ mọi mệt mỏi thường ngày trong môi trường này.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu từ ngày Giang Hoài chạy vào nôi ngủ lúc nửa đêm.

Cơn ác mộng của hắn cũng bắt đầu.

Con thì không có việc gì, nhiệm vụ lớn nhất mỗi ngày là nằm ngủ, nhưng Giang Hoài ngay cả ngủ cùng hắn cũng không có!

Đối với Lục Vô Túy chuyện này giống sét đánh giữa trời quang.

Dù gì hắn cũng đã rất vất vả vượt qua hai tháng, bây giờ vợ đã ở bên cạnh, chẳng lẽ còn muốn hắn uống thuốc ngủ để sống sót sao?

Không nói tới việc không ngủ cùng nhau.

Thậm chí ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không cần nghĩ đến nữa.

Tuy rằng trong lòng không yên, nhưng Lục Vô Túy vẫn cố gắng bình tĩnh lại, hỏi Giang Hoài: "Con ngủ một mình cũng khá tốt, ban đêm cũng có người làm trực đêm nhìn, em chạy tới ngủ chung giường với con, con có thể vui hay không?"

Giang Hoài nghe hắn nói như vậy, liền bắt đầu do dự.

Lục Vô Túy bắt được sự do dự của cậu, dỗ dành nói: "Nếu là em, mỗi ngày bị ép đến không có chỗ ngủ, chẳng phải sẽ khó chịu sao?"

Giang Hoài nghe được hắn nói như vậy, lập tức nói: "A, có lẽ là không."

Lục Vô Túy khá kiên nhẫn, lúc này nếu không kiên nhẫn vợ hắn sẽ đi mất, hắn nhẹ giọng nói: "Sao có thể?"

"Nhưng," Giang Hoài có chút không hiểu, "Anh mỗi ngày đều bóp em sao, em khó thở, nhưng anh vẫn chỉ chừa cho em chút không gian như vậy, em cũng chưa bao giờ giận anh."

Lục Vô Túy:... đây là kêu lấy đá đập chân mình?

Quản gia ở một bên: Đây là chuyện anh ta có thể nghe sao?

Lục Vô Túy hít sâu một hơi, muốn bào chữa: "Đó không phải là bóp em mà là ôm em, không giống nhau."

Giang Hoài chớp chớp mắt, "Vậy em cũng ôm con, sẽ không bóp con."

Lục Vô Túy: "..." Hắn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn từ vẻ ngoài của cậu, là đã sớm đưa ra quyết định.

Lục Vô Túy có thuyết phục thế nào đi nữa, chính là dầu muối không ăn.

Lục Vô Túy vẫn muốn chiến đấu đến chết, "Em là em, con là con, con sẽ không vui."

Dù nghĩ thế nào, lời nói của hắn cũng khiến Giang Hoài tức giận, Giang Hoài bỗng nhiên không vui, âm trầm nói: "Anh hiểu con rất rõ."

Không biết có phải ảo giác hay không.

Lục Vô Túy dường như nghe thấy... mùi ghen tị trong lời nói này?

Lục Vô Túy sửng sốt một lát.

Trong mối quan hệ của họ, chủ yếu Lục Vô Túy là người sẽ ghen, nhưng chưa bao giờ thấy Giang Hoài ghen.

Lúc đầu hắn còn tưởng Giang Hoài ghen vì mình.

Nhưng hắn nhanh chóng lật ngược ý nghĩ này - thông qua hành vi của Giang Hoài, hắn cảm thấy Giang Hoài có lẽ đang ghen tị với mối quan hệ tốt của con với hắn.

Lục Vô Túy hiểu được điểm này, cảm thấy có chút vi diệu.

Bởi vì hắn cũng đang suy nghĩ, Giang Điềm Điềm yêu hắn nhiều hơn, hay là đứa nhỏ nhiều hơn?

Nếu không thì tại sao lại ghen tị vì con mà không phải vì hắn?

Đôi chồng chồng trẻ im lặng đối mặt nhau, quản gia nhìn chung quanh, cảm thấy trong không khí nồng nặc mùi chua chua vô cớ!

Im lặng, anh ta ngậm chặt miệng lại.

Đêm đầu tiên, Giang Hoài thành công vào phòng con trai.

Có lẽ bởi vì đang suy nghĩ những lời Lục Vô Túy nói ban ngày nên cho dù không có ai ngăn cản cậu ngủ cùng con, cậu cũng không ngủ trong nôi nữa mà ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh.

Trên thực tế, phòng của bé ấm áp và thoải mái hơn phòng ngủ thông thường.

Buổi tối, Giang Hoài nhìn khuôn mặt con trai đang ngủ say, lâm vào trầm tư.
Banner hàng hiệu giá tốt

Cậu cảm thấy hơi có lỗi với con mình.

Vì tính chất đặc biệt của gia đình và cảm giác bị bỏ rơi từ nhỏ nên cậu thầm không muốn con mình trải qua điều này, cậu mong con trai mình có thể khỏe mạnh và lớn lên trong tình yêu thương.

Thay vì giống như cậu, người quanh năm bị bỏ rơi, nhìn em trai được bố mẹ chiều chuộng trong khi mình chẳng có gì cả.

Lúc trước cậu định sinh đứa thứ hai với Lục Vô Túy, cũng đã suy nghĩ rất kỹ.

Dù có yêu thích con gái đến đâu thì tình yêu mà cậu dành cho con trai và con gái cũng phải ngang nhau.

Nhưng cho dù là Khương Tú, vào thời điểm cậu còn nhỏ, bà ấy vẫn luôn bảo vệ cậu trong mỗi bước đi.

Nhưng cậu đã không làm được điều mà Khương Tú có thể làm.

Trong suốt hai tháng xa cách ở nước ngoài, cậu chỉ có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của con qua camera.

Bây giờ cậu thậm chí không biết thay tã cho em bé.

Không có gì khác đủ để khiến Giang Hoài chú ý.

Chuyện này lại làm cậu đặc biệt để ý.

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa trẻ, lặng lẽ đứng dậy, duỗi một ngón tay thon dài, chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của đứa trẻ và thì thầm: "Ba xin lỗi."

Khi Giang Hoài chạm vào đứa bé, Lục Vô Túy cũng đang nhìn Giang Hoài thông qua camera.

Không có Giang Hoài ở bên cạnh, hắn khó có thể ngủ được.

Camera quay quanh con đã gắn từ lâu, nhưng không ngờ sáng nay Giang Hoài lại vào phòng con nên không kiểm tra.

Chiếc camera này thường thuận tiện cho hắn kiểm tra tình hình của con.

Nhiều nhân viên văn phòng mới sinh con sẽ lắp đặt nếu không có thời gian chăm con và lo lắng khi thuê người.

Hiện tại lại thuận tiện cho hắn xem Giang Hoài.

Hắn nhìn Giang Hoài, vẻ mặt có vẻ không ổn.

Lục Vô Túy không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trước đây, cảm xúc của Giang Hoài đều viết trên mặt, rất dễ đoán ra cậu đang nghĩ gì, nhưng bây giờ, Lục Vô Túy lần đầu tiên phát hiện, Giang Hoài cũng có thể có chút suy nghĩ nhỏ nhặt như vậy, khiến hắn không thể nhìn ra.

...Thời kỳ phản nghịch đến muộn?

Không đúng, Giang Hoài phản nghịch là chuyện bình thường.

Nếu cậu muốn không vâng lời, cũng sẽ không chọn một ngày.

Lục Vô Túy đau đầu xoa xoa thái dương.

Không, không thể để Giang Hoài tiếp tục như vậy được.

Nếu Giang Hoài không trở lại, hắn không thể đợi đến ngày con không chịu ngủ với Giang Hoài, có lẽ con còn chưa trưởng thành hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Đêm thứ ba, Giang Hoài vẫn như thường lệ ngủ ở phòng em bé.

Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc chính là Lục Vô Túy lại đi theo!

Hắn đang làm gì thế?

Giang Hoài mấy ngày nay cùng hắn phân phòng ngủ, căn bản không có thời gian để tâm đến hắn, sau khi ăn tối xong lại đến phòng của con, nỗ lực của cậu đã có hiệu quả, có thể thấy rõ con đã thân cận với cậu hơn.

Bây giờ vừa nhìn thấy cậu là con lại cười.

Chẳng lẽ Lục Vô Túy không hài lòng với mối quan hệ được cải thiện giữa mình và bảo bối nên muốn gây sự với mình?

Sao có thể như thế được? Lục Vô Túy thật quá đáng.

Giang Hoài nhìn chằm chằm Lục Vô Túy, chậm rãi ngồi ở mép giường nhỏ, cảnh giác nhìn Lục Vô Túy.

Lục Vô Túy: "..."

Tuy rằng tranh sủng với con cũng rất xấu hổ, nhưng chỉ đành xin lỗi con trai.

Lục Vô Túy tựa hồ rất "Tùy ý", chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài, nhỏ giọng nói: "Tôi đến nhìn em."

Giang Hoài: "..."

Cậu có gì mà nhìn? Chắc chắn là Lục Vô Túy muốn đến giành con với cậu!

Lục Vô Túy chú ý tới vẻ mặt đề phòng của cậu, sắc mặt tối sầm, rất bất mãn nói: "Chúng ta mới ly thân có mấy ngày, em liền không nhận tôi là chồng rồi sao?"

Giang Hoài "A" một tiếng, vẻ mặt cảnh giác bỗng nhiên thả lỏng.

Có vẻ như một người đã lừa dối rất lâu, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra rằng người mình đang lừa là mèo con của người quen, nên trông có vẻ hơi xấu hổ:"Sai có thể như vậy?"

Lục Vô Túy vẫn bình tĩnh, nhìn chiếc giường nhỏ, lại "vô tình" nói: "Chăn trên giường tốt nhưng hơi nhỏ, ban đêm có đủ đắp không?"

Giang Hoài gật đầu: "Một người thì đủ."

"Thật sao?" Lục Vô Túy dừng một chút, "Nhưng tôi cảm thấy có chút nhỏ."

Hắn nói vậy làm Giang Hoài có chút nghi hoặc, rõ ràng chăn đủ cho cậu đắp mà? Cậu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lục Vô Túy nhân cơ hội sờ sờ mặt cậu, nghiêm túc nói: "Sắp đi ngủ rồi, tôi thay giường khác cho em nhé?"

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Giang Hoài đặt trong lòng bàn tay hắn lại có một loại nhỏ nhắn khác hẳn.

Cậu chớp mắt và gật đầu.

Vài phút sau, Lục Vô Túy mang tới chiếc chăn bông lớn thường đắp trong phòng ngủ của bọn họ.

Giang Hoài:...Khiếp sợ!

Lục Vô Túy vẻ mặt bình tĩnh trải chiếc chăn lớn ra, lấy chiếc chăn nhỏ ra, chậm rãi ném vào giỏ đựng quần áo bẩn.

Sau đó, hắn bình tĩnh nằm xuống chiếc giường nhỏ.

Sau đó Giang Hoài mới nhận ra có điều gì đó không ổn - cung phản xạ của cậu dài đến mức ngay cả nhà cũng bị ăn trộm đánh cắp.

Cậu túm lấy tay áo Lục Vô Túy: "Anh làm gì vậy? Đây là giường của em mà."

Lục Vô Túy đã nằm xuống, còn có lý do gì phải đứng dậy nữa?

Hắn nhìn thật kỹ khuôn mặt Giang Hoài, cảm thấy hắn thật sự vừa yêu vừa hận Giang Hoài.

Khi yêu, hắn chỉ muốn nuốt chửng cậu vào bụng, khi hận, lúc này hắn ước gì mình có thể mở cái đầu gỗ này ra xem bên trong có chút gì là quan tâm tới hắn không.

Nhìn thấy ánh mắt Lục Vô Túy càng ngày càng tối, Giang Hoài chợt nhớ tới ánh mắt này của hắn có ý gì.

- --Ý nghĩa là muốn thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng.

Không đợi Giang Hoài phản ứng, Lục Vô Túy đột nhiên duỗi tay, kéo Giang Hoài vào trong ngực, áp chế cậu.

Lục Vô Túy cười nói: "Em cũng đã là của tôi, thì sao tôi không thể ngủ trên giường em?

Giang Hoài bị logic này làm chấn động trong giây lát.

Cậu lắp bắp: "Em-em là của anh à?"

"Giang Điềm Điềm," Lục Vô Túy lúc này thực sự có chút khó chịu, tức giận nói: "Không thì sao?"

Thực ra - hắn ghen với con mình, nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó, điều này có vẻ giống như hắn là một người bố nhỏ nhen.

Về phần Giang Hoài.

Cậu cũng ghen với hắn vì đứa nhỏ.

Hai người đều ghen, nhưng cả hai đều không lãng phí thời gian.

Giang Hoài nghe thấy hắn kêu như vậy, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, cuộn tròn dưới thân hắn, nở nụ cười có chút nịnh nọt và an ủi, "Là của anh, của anh."

Lục Vô Túy nói: "Cũng gần như vậy."

Cơn tức giận mà hắn kìm nén suốt hai ngày qua đã nguôi ngoai đi rất nhiều.

Ngay lúc hắn cúi đầu, muốn tìm kiếm đôi môi của Giang Hoài, thì bên cạnh truyền đến một tiếng khóc lảnh lót.

Sách!

Động tác của Lục Vô Túy cứng đờ.

Hai mắt Giang Hoài sáng lên, nhỏ giọng nói:"Em biết, con khóc vì đói đó."

Vẻ mặt của Lục Vô Túy trở nên kỳ quái.

Không phải chỉ là một đứa trẻ đang khóc thôi sao?

Giang Hoài tỏ ra rất hưng phấn, khoe với Lục Vô Túy: "Gần đây em cũng biết được, nếu con khóc rất nhỏ thì có thể là do con tè hoặc lầm bầm. Nếu chỉ là thức dậy, con sẽ tự mình ngây ngốc không khóc không quậy, đặc biệt ngoan."

Cơn ghen tuông cuối cùng đã biến mất của Lục Vô Túy lại nổi lên.

Hắn nói với khuôn mặt tê liệt: "Ồ."

"Đứa bé thật sự rất ngoan," Giang Hoài Hoài cảm khái nói, "Dì nói hiếm có đứa trẻ lớn như vậy khi thức dậy mà không quấy khóc, không quậy, rất nhiều đứa trẻ đều thích khóc, cho dù là không có việc gì được cho ăn no rồi giải quyết nhu cầu sinh lý cũng không khóc, con của chúng ta ngoan đến mức tôi muốn hôn hôn."

Lục Vô Túy nói: "Thật sao?"

Giang Hoài nói: "Ừ."

Hai người nhìn nhau một lúc.

Giang Hoài mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm, muốn trốn khỏi vòng tay hắn: "Em đi cho con uống..."

"Bảo bối," Lục Vô Túy ôm cậu ghé sát vào tai cậu, "Chồng em cũng muốn được hôn hôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro