Chương 57: Thiển nhi không tồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                Thái tử lại đột nhiên ngay tại ngày đại hỉ hạ lệnh giết người, thực sự nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.

Bờ môi Triệu phu nhân run rẩy, biết rõ Thái tử tự mình đập nát nghiên mực nhưng chỉ có thể nuốt xuống, nghiêm mặt thấp giọng nói:

             - Điện hạ, hai cung nhân này đều là nô tỳ bên cạnh hoàng hậu nương nương, đi theo hoàng hậu đã lâu, cũng là người nhìn Điện hạ lớn lên. Lần này theo nô tỳ tới đây, là phụng ý chỉ hoàng hậu muốn dạy bảo hai vị vương nữ cung quy. Điện hạ ngài làm như vậy, hoàng hậu biết được sẽ giận dữ..

        Đáng tiếc bà ta cầu tình như vậy, lại chính là nện vào chỗ khó chịu nhất trong lòng Phượng Ly Ngô. Hắn không hề có chút tình cảm nào đối với người và việc ở trong lãnh cung. Hoàng hậu và mấy cung nữ này, trước mặt hắn cũng chưa từng biết thân phận mình là cung nữ, luôn bởi vì mẫu thân chán ghét hắn, cho nên cũng đối xử cay nghiệt với hắn.

       Cho nên Triệu phu nhân chưa kịp nói hết lời, Phượng Ly Ngô liền lạnh lùng cắt ngang:

         - Chính vì họ là người bên cạnh mẫu hậu, cho nên càng phải nghiêm trị! Nếu không loại người này sẽ không coi ai ra gì, ỷ vào việc mình là lão nhân trong cung như vậy sớm muộn gì cũng gây ra tai họa cho mẫu hậu. Ở trong phủ Thái tử, Cô ban chết một nô tài cũng chẳng thế khiến mẫu hậu tức giận được. Trừ phi có kẻ lắm miệng xúi giục, nếu để cô biết, tuyệt không tha thứ.

         Sắc mặt Triệu phu nhân trắng nhợt, bà biết Thái tử đang cảnh cáo minh. Bát canh nóng đó quá khiên cưỡng, triệt để khơi lên lửa giận của điện hạ Phượng Ly Ngô.

         Rất nhanh hai vị ma ma kia đã bị trùm trong bao tải kéo ra ngoài.

         Khi hai người đó còn đang kêu la ầm ĩ, mọi người cũng nghe ra được rằng nghiên mực không phải do họ đánh vỡ, mà là do Thái tử trượt tay làm vỡ.

Nhưng mà chân tướng cũng đâu có quan trọng, mà vấn đề chính là đắc tội với người sẽ thượng vị thì kết quả sẽ là như vậy.

Phượng Ly Ngô bị trút "Bổ canh" sinh ra cảm giác bị sỉ nhục, cần phải có máu người mới rửa sạch được.

                Triệu phu nhân cũng giống như hoàng hậu, cho rằng Thái tử vẫn là đứa trẻ như ngày trước. Hiện tại mới biết được Thái tử sau khi nhược quán như thế nào, cũng nhớ lại mình khi nãy trong thư phòng Thái tử đã hất hàm ngông cuồng, ngôn từ ngạo mạn mà cảm giác sợ hãi khôn cùng.

         Sau đó Thái tử nói hôn lễ đã hạ lệnh giản lược, cho nên không giữ nữ quan Triệu phu nhân lại dùng bữa. Triệu phu nhân cũng không lo được chuyện phải dặn dò Tào cơ, chỉ nghiêm mặt lập tức rời phủ hồi cung phục mệnh.

        Một tràng cách sơn chấn hổ của Thái tử, chấn động đến Tào cơ khiến sắc mặt nàng trắng bệch, lung lay sắp đổ. Nàng vốn nghĩ có dì là chỗ dựa, không ngờ vừa vào cửa, liền thấy Thái tử hạ lệnh giết chết hai ma ma dì phái tới giúp đỡ mình.

        Nàng ta từ trong những suy nghĩ phong hoa tuyết nguyệt với Phượng Ly Ngô rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Đây là đế vương tương lai của Đại Tề sao có thể mặc cho mẫu thân bài bố? Úy hoàng hậu mặc dù là ý tốt, nhưng cũng như đào hố hại nàng. Nghĩ tới đó, sắc mặt Tào Khê càng tái nhợt, chỉ còn bột phấn nước màu hồng miễn cưỡng chống đỡ khuôn mặt tái đi của nàng.

         Mà Điền cơ ngược lại coi như việc không liên quan tới mình, đứng ở ngoài xem náo nhiệt.

         Nàng nhìn thần sắc thái tử, liền biết Tào Khê chỉ sợ khó được thái tử sủng hạnh.

          Tối nay chỉ có ba viện, nếu Thái tử không nể mặt hoàng hậu, cũng sẽ không đi tới viện của nữ nhân mới sinh con, như vậy tất nhiên chỉ có thể tới viện của mình. Trong lòng nàng mừng thầm một phen, hận không thể lập tức trở về viện tắm rửa, thay y phục, chờ Thái tử tới sủng hạnh.

                Mà sắc mặt Khương Tú Nhuận cũng có chút trắng bệch, bởi vì hai ma ma kia bị buộc đá ném xuống sống, nàng chợt nhớ tới kiếp trước của mình.

            Mặc dù nàng biết không phải do Thái tử gây nên, thế nhưng vẫn cảm thấy ngạt thở khó chịu.

          Những ngày gần đây, bởi vì thái tử ép nàng thay thế Dao cơ, cho nên nàng đôi khi khó tránh khỏi có ngôn ngữ bất kính với Thái tử, hiện tại nghĩ lại nàng dường như quên mất rằng đây là một vị trữ quân lãnh khốc đáng sợ.

        Nàng âm thầm nhắc nhở mình sau này không thể tiếp tục lỗ mãng, miễn bản thân đi theo vết chân của mấy ma ma kia.

        Thái tử vốn chẳng có hứng thú với hôn lễ, hiện tại bị mẫu hậu quấy rầy, hắn có cảm giác như mình nuốt phải con ruồi, thế nên sau khi làm lễ với ba vị vương nữ, hắn chỉ nói các nàng an tâm ở lại trong phủ, mỗi người tự về viện mình nghỉ ngơi.

         Khương Tú Nhuận cũng tới sân viện của mình ở góc khuất sau hoa viên. Tỳ nữ được phái tới phục thị "Dao cơ", tên gọi là Đào Hoa. Một tiểu cô nương rất cơ linh nhanh nhẹn, có lẽ là được điện hạ căn dặn trước rồi, cho nên nàng ta cũng không nhiều lời.

                Hơn nữa Phượng Ly Ngô cũng đã nói rõ với Khương Tú Nhuận, trước mặt tỳ nữ này, khi cần thay đổi thân phận đều không cần giấu diếm, cứ yên tâm sai sử nàng ta.

Thế nên dưới sự giúp đỡ của Đào Hoa, Khương Tú Nhuận tháo xuống đầy đầu trâm cài châu xuyên, sau đi đi ngâm nước ấm, mỗi một lỗ chân lông đều được an ủi. Tắm xong nàng lại hong khô tóc, đổi lại nam trang, từ cửa sau rời khỏi nơi đây, đi thẳng trở về phòng viện của thiếu phó.

           Cả một giày giày vò, cuối cùng cũng được thư thái một chút. Nhìn thời gian, hẳn là lúc này Thái tử đã ở phòng viện của Điền cơ.

          Nàng làm phụ tá, ngoại trừ cầu phúc Thái tử trên lưng ngựa hùng phong cường kiện thì cũng không hề ngược đãi bản thân mình. Cho nên liền mệnh Thiển nhi lấy một lượng lớn tiêu xanh xào với thịt thỏ, lại thêm một nồi ốc hầm chuối. ăn hai bát cơm sau đó liền an tâm chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

         Thế nhưng chén cơm còn chưa kịp buông xuống, trước cửa viện đã truyền tới động tĩnh. Vốn đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, vậy mà Điện hạ Phượng Ly Ngô lại tới đây?

         Miếng cơm trong miệng Khương Tú Nhuận cũng không kịp nuốt xuống, liền vội vàng đứng dậy cung nghênh điện hạ.

        Ngày đại hỉ, nhưng nhìn Điện hạ có vẻ không vui, đáy mắt cũng có chút tơ hồng.

Vừa nhìn thấy Khương Tú Nhuận liền cau mày nói:

- Chỉ có ngần này thức ăn làm sao đủ?

Khương Tú Nhuận cũng không dám nói "Căn bản không có phần của ngươi, ngươi đi thì liền đủ ăn", chỉ cười làm lành nói:

- Thái tử là muốn dùng cơm ở đây?

Phượng Ly Ngô không nói gì, đặt mông ngồi xuống, kéo bát canh ốc một hơi chén sạch sẽ.

          Khương Tú Nhuận thấy vậy, vội vàng kêu Thiển nhi đi chuẩn bị chút thức ăn nữa, thế nhưng Thái tử lại ngăn lại nói không cần, hắn thấy có chút không thấy ngon miệng, lười ăn cơm.

          Khương Tú Nhuận lại vội bảo Thiển nhi dọn bàn ăn, sau đó pha một ấm trà nóng. Nàng đi súc miệng rửa tay, sau đó liền trở lại phòng xin chỉ thị Thái tử đang há miệng uống trà.

         - Điện hạ đến đây, phải chăng vì khó xử không biết nên tới viện của vị vương nữ nào, cần tại hạ hiến kế cho ngài?

Phượng Ly Ngô liếc mắt nhìn nàng, kìm nén bực bội nói:

          - Quân có gì gián ngôn?

Đây cũng không phải là việc nhỏ, không đơn giản là Phượng Ly Ngô đi ngủ với nữ nhân nào, mà là muốn lôi kéo quan hệ với Yến quốc hay Cao Ly.

Nếu lấy thân phận phụ tá mà nói, nàng hi vọng Thái tử có thể kéo dài một hơi, đề khí đan điền, một đêm bôn tẩu hai viện, cùng hưởng ân huệ, phân thưởng công bằng Yến – Cao hai nhà.

Nhưng chuyện này, cũng không phải dễ dàng như nói trên đầu môi được. Nàng sợ nếu mình nói ra như vậy, nhỡ chẳng may Thái tử không được, đả thương tự tôn của trữ quân, dưới cơn nóng giận, có khi Thái tử tiễn nàng đi bồi hai bị ma ma đi câu cá dưới đáy sông thì tèo.

Thế là nàng quyết định điều hoà, mở miệng nói:

     - Cao Ly quốc có thể mở ra cửa sông thuận lợi cho vận tử, có địa vị không tầm thường, Thái tử hẳn là nên thân cận với Điền cơ nhiều hơn, lấy Cao Ly làm trọng.

Phượng Ly Ngô lạnh lùng nói:

       - Quân trù tính suy nghĩ quả thực là chu đáo, nếu là một nam tử chân chính thì không nói, còn quân nói là ngủ là ngủ cũng y như mình là đại trương phu nhỉ?

         Khương Tú Nhuận xấu hổ cười một tiếng, không biết đụng phải cái gân lệch nào của Điện hạ, lời đúng là hun sặc nàng. Thế nên nàng liền dứt khoát không nói gì, chờ điện hạ tự mình định đoạt.

Phượng Ly Ngô tối nay đích thật trong lòng không thuận.

        Mặc dù ban chết cho hai ma ma, quét sạch thể diện của Triệu phu nhân. Thế nhưng bát canh kia cuối cùng vẫn nằm trong bụng hắn.

                Thưởng cho bổ canh, tất nhiên không dám dùng dược tính quá mạnh. Thế nhưng sau khi vào đêm, khí huyết cũng phun trào, hơn nữa ban ngày nhìn dáng người thướt tha của nữ nhân này, trong lòng càng xao động.

Lúc đó liền giữ lấy tay nàng.

Khương Tú Nhuận bị sợ nhảy lên, trực giác muốn rụt tay về.

Thế nhưng Thái tử bỗng nhiên một tay kéo nàng vào trong ngực, kề sát tai nàng thở hổn hển, nói nhỏ:

- Mẫu hậu sợ Cô không thể thỏa mãn cháu gái bà ta, liền ban cho cô một chung canh bổ.

         Nghe thấy vậy, Khương Tú Nhuận lập tức hiểu ra, cũng biết tại sao hôm nay Thái tử lại lên cơn động kinh hạ lệnh giết chết hai ma ma kia.

                Mẫu tử Thái tử quan hệ không thân thiết, nàng đã nhìn ra từ lâu. Chỉ là không nghĩ tới vị Úy hoàng hậu khác người như vậy, có thể bức bách nhi tử như thế.

Chẳng lẽ bà ta cho rằng con hổ mà bà ấy sinh ra là con mèo con sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ mẫu tử hai người nếu chưa xuống hoàng tuyền thì sẽ không gặp mặt?

Nàng cảm khái vận mệnh thăng trầm của Phượng Ly Ngô, phải biết một nam tử uống cả một bát canh thập toàn đại bổ đang ôm nàng, khiến nàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Thế là nàng vội vàng nói:

- Điện hạ, thừa dịp tới kịp, nhanh tới viện Điền cơ đi!

Phượng Ly Ngô lại cau mày nói:

          - Nữ nhân kia? Còn chưa nhập phủ, đã thông đồng với phụ tá trong phủ cô, truyền tin tới lui, nghe nói trước kia đã có quen biết, loại mặt hàng như nàng ta, Cô chê bẩn!

          Khương Tú Nhuận kinh ngạc "A" một tiếng, cảm thấy thái tử vì muốn lôi kéo Cao Ly thực sự bỏ hết cả tiền vốn, biết là trên đỉnh đầu đầy "mây xanh" mà vẫn đón vị Điền cơ vào phủ.

      Thế nhưng hiện tại Tào Khê bởi vì Úy hoàng hậu nện bị Thái tử ghét bỏ, Điền cơ thì trước hôn lễ đã câu tam đáp tứ. . .

Tình hình hiện tại, trong phủ đúng là không thể dùng ai được cả.

      Trong lòng Khương Tú Nhuận co rụt lại, có ý muốn Thái tử gọi hai gã sai vặt tuấn tú tới tiết lửa. Thế nhưng Thái tử "đồng bóng" còn chưa công khai, tất nhiên phải quan tâm tới mặt mũi của Thái tử.

Thế là nàng liền uyển chuyển nói:

-Thái tử cảm thấy vị thị nữ nào thuận mắt? Tại hạ liền thay điện hạ an bài.

         Phượng Ly Ngô lúc này cúi đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của tiểu phụ tá, kéo dài âm nói:

- Thiển nhi không tồi...

Khương Tú Nhuận gượng cười nói:

- Điện hạ chớ có nói đùa, Thiển nhi dung mạo xấu xí, không dám lây dính thân long tử của Điện hạ. . .

Nói đùa! Thiển nhi tương lai còn phải tìm một giai tế, nàng mới không để cho người ta tùy tiện làm bẩn trong sạch của Thiển nhi!

Lúc này Phượng Ly Ngô tâm phiền ý mệt, lười mài răng với Khương Tú Nhuận, chỉ một tay tóm nàng lên giường, thấp giọng nói:

- Chủ thượng gặp nạn, ngươi không tận tâm làm việc, sao lại muốn đẩy ra bên ngoài? Nói một chút, ngươi nên gọi Cô là gì?

Khương Tú Nhuận vội nói:

- Tất nhiên gọi là Điện hạ. . .

Thế nhưng Phượng Ly Ngô lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lánh trừng mắt nhìn nàng.

Khương Tú Nhuận nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo, thăm dò lại hô một tiếng:

- Muội phu?

Khuôn mặt Phượng Ly Ngô lập tức đen như đáy nồi, cắn răng nói:

- Ngươi thử gọi một tiếng nữa xem!

Khương Tú Nhuận gấp, lòng nghi ngờ điện hạ là bức bách nàng gọi "Phu quân", liền nghẹn đỏ mặt nói:

- Điện hạ lúc nói chuyện không tính toán gì hết sao? Hơn nữa, tại hạ là giang hồ cứu cấp, cũng không phải thật sự thay thế Dao cơ muội muội. . .

Phượng Ly Ngô lúc này rất khó chịu, chỉ cắn một cái vào đôi môi anh đào đang bận biện bạch của nàng, hôn một hồi lâu, mới thấp giọng nói:

- Mấy bức họa đều nhìn hết rồi? Ngươi thành tâm trợ Cô, cuối cùng sẽ có biện pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro