*Chương 1*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ash và những người bạn của mình đang ở tại phòng nghiên cứu của Giáo sư Platane để tất cả có thể hồi phục, cả người và Pokémon sau một trận chiến khó khăn. Shitoron đã rất vất vả trong việc phục hồi lại người máy của mình mà trong lúc đó thì Serena đã đưa Yurika đi mua sắm . Ash cuối cùng cũng có thời gian cho riêng mình và cũng là để cậu suy nghĩ lại mọi chuyện.

Lễ trao giải của Liên Đoàn Kalos đã bị dừng khi Lysandre bắt đầu cuộc tấn công vào thành phố. Pokémon của cậu, hầu như không được nghỉ ngơi, đã bị hải trở lại chiến đấu để ngăn con quái vật đó phá hủy mọi thứ. Nhưng bây giờ khi mọi thứ trở lại bình thường, Ash chỉ có thể nghĩ về thất bại của mình trong Liên minh.

Pokémon của cậu đã làm hết sức mình trước Alain và đội của anh ấy. Nhưng một lần nữa, Lizardon tiến hóa Mega  của Alain lại đánh bại Gekkouga. Gekkouga của cậu đã xin lỗi, nhưng Ash nghĩ cậu nên là người xin lỗi. Gekkouga đã ăn mòn cảm xúc và sức mạnh của Ash dưới hình thức đó. Và điều đó có nghĩa là Ash đã làm cả hai thất bại.

Alain tất nhiên là hoàn hảo. Pokémon của anh ấy rất mạnh và Lizardon của anh ấy rất tuyệt vời. Sau mọi chuyện xảy ra, Ash thấy mình không thể nhìn vào mắt Alain. Mỗi lần Ash nhìn anh, cậu không thích cảm giác khó chịu đang lớn lên trong ngực mình. Đó không phải là ghét, cậu không ghét Alain. Anh ấy là một Huấn luyện viên tuyệt vời. Đó có phải là ghen tị không? Nó quá giống với cảm giác của cậu đối với Gary. Và bởi vì cậu cảm thấy rất tiêu cực khi ở gần Alain, nên cậu quyết định tránh né anh . Không quá khó để làm điều đó, Manon khiến Alain mất tập trung và  ngẫu nhiên sẽ có những người đến để xin chữ ký của anh và Ash không phải nói chuyện với anh . Ngay cả trong bữa sáng nay, cậu đã không tập trung vào Alain và làm như cậu đang chú ý vào điều giáo sư Platane đang nói,  nhưng thật sự cậu cũng không nghe nhiều.

Ash quyết định ra khỏi phòng để đi ra ngoài nơi có Pokémon. Cậu để chiếc mũ trong phòng để làn gió lướt qua mái tóc. Cậu cần không khí trong lành và không thể ở trong phòng mãi. Cậu cần cô lập bản thân mình một chút, nếu không cậu sẽ thể hiện ra sự buồn bã trước mọi người. Cậu không muốn lặp lại. Pokémon háo hức chạy đến chơi với mình, Ash cười khi chúng quấn lấy cậu đòi chơi và ăn. Ash lấy một ít thức ăn và để nhóm Pokemon tự chơi với nhau, và mình thì có khoảng thời gian một mình

Cảm giác thật tuyệt khi được ở bên ngoài với Pokémon một lần nữa. Nó đưa cậu khỏi những buồn bã cá nhân, để cậu có thể tập trung vào những gì quan trọng hơn đó là các Pokémon.

Một tiếng gầm quen thuộc đã kéo cậu khỏi suy nghĩ, đôi mắt dõi theo âm thanh. Và ở đó, cậu thấy một con Lizardon không có Mega Stone quen thuộc quanh cổ nó. Huấn luyện viên của nó đang bình tĩnh cho nó ăn với một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt. Ash đông cứng lại. Đó là Alain và không có ai ở đây đểthu hút sự chú ý của anh ấy . Cậu vẫn không thể đối mặt với anh và với cảm giác của anh.

Cậu quay lưng bước đi, nhưng nhóm Pokémon hào hứng xung quanh cậu không cho cậu thời gian để làm điều đó. Trong thực tế, chúng đã thực sự nghĩ rằng cậu muốn chơi với chúng. Sự hỗn loạn đã thu hút sự chú ý của Alain, anh tò mò nhìn qua và cười rạng rỡ khi nhìn thấy Ash.

"Ash!" anh ấy đã gọi, Ash thở dài trong lòng. Cậu không muốn cảm thấy như vậy. Alain rất tuyệt và Ash thực sự thích anh vì anh là một Huấn luyện viên giỏi, thậm chí còn hơn cả Gary. Cậu cố mỉm cười.

"Anh Alain!" Cậu chào hỏi, vẫy tay chào khi Alain và Lizardon của anh đến gần hơn. Trong một giây, cậu thấy Alain nhăn mặt, nhưng nó nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười.

"Thật tốt khi thấy em đi bộ xung quanh sau khi mọi thứ xảy ra."

Ash cười lo lắng, gãi má. "Ừ, em sẽ đi xem ... Giáo sư Platane có cần giúp gì không. Giống như ... giúp Garchomp." Cái cớ của cậu thật không hợp lý chút nào.

Alain nheo mắt. "Ash, giáo sư không có ở đây. Thầy ấy đã đến Trung tâm Pokémon vì chúng ta đã hết thuốc ở đây và cần nói chuyện với y tá Joy. Giáo sư đã nói điều đó vào bữa sáng, nhớ chứ?" Đôi mắt của Ash mở to.

Tay Alain đặt lên hông cậu , nhìn cậu thận trọng. Anh đã cố gắng nói chuyện với Ash nhiều hơn vì anh muốn chắc chắn rằng cậu vẫn ổn, nhưng Ash đã bỏ đi hoặc là tránh nói chuyện với anh. Ngay cả trong bữa sáng nay, Ash vẫn không nhìn vào mắt anh. Có lẽ cậu ghét anh vì đã đứng về phía Lysandre, nhưng đó không phải là vấn đề đó. Ash đã tha thứ cho anh một cách nghiêm túc. Thậm chí còn sớm hơn những người bạn của cậu đã nghi ngờ anh trong một thời gian, trước khi họ tin anh . Đây không phải là về Lysandre hoặc Team Flare, đó là về anh . Anh đã nói hay làm bất cứ điều gì để xúc phạm cậu?

"Em đã lảng tránh anh bành cách tránh né và không nói chuyện với anh, bằng cách này hay một cách nào khác, em vẫn còn bị ảnh hưởng bởi Lysander hay là vì anh"

Lời nói của Alain làm Ash rầu rĩ, Alain luôn thẳng thắn với mình, nhưng anh ấy có nhận thức được điều này không?

Ash thở dài "Không phải ... không phải,. Em đang vượt qua nó."

Đôi mắt xanh sắc sảo của Alain nheo lại. "Vì vậy, đó là vì anh."

Alain nhìn thấy Ash nhìn anh cảnh giác. Anh không muốn nói về điều này. Ít nhất là không nói với cậu.

Đôi mắt anh dịu dàng hơn nhiều.

"Nói chuyện với anh về việc đó. Nếu đó là về anh, anh sẽ lắng nghe. Và em sẽ cảm thấy tốt hơn khi nói ra."

Ash lắc đầu,  cậu trông thật tồi tệ, giống như một đứa trẻ nổi cơn thịnh nộ vì không đi được chơi vậy.

"Không, Alain. Em sẽ không nói điều đó với anh. Em không xứng đáng để cảm thông theo cách này." Đó là ... ghen tị, có lẽ vậy?

"Ash" Anh nhìn thẳng vào cậu huấn luyện viên trẻ trước mặt "Anh hứa anh có thể xử lý nó. Anh chỉ muốn em thành thật. Hãy nói với anh được chứ? ".

Trong lòng Ash đang có một cuộc hỗn loạn. Cậu ghét việc  Alain đã thắng nhưng mà anh ấy không nên nghe điều đó từ một kẻ thua cuộc. Heh, một kẻ thua cuộc.

"Em ... em ghét rằng anh đã thắng." Cậu thật nhỏ đến nỗi Alain phải căng thẳng để nghe nó. "Em ghét bản thân mình vì đã không chuẩn bị cho đội của mình tốt hơn. Họ không đổ lỗi cho em vì đã thua. Nhưng em thì có."

Anh thở dài, cảm thấy gánh nặng đã đỡ hơn một chút. Có lẽ anh sẽ cứu vãn được.

Ash tiếp tục với câu chuyện của mình
"Em đã rất chăm chỉ cố gắng để luyện tập và nói rằng mình sẽ không thua. Nhưng không, em đã thua ở Liên Minh Kanto, và không chỉ lần đó. Rất nhiều làn khác em đã thua như vậy. Và lần này nó cũng đã lập lại và em ghét điều đó "

Lần đầu tiên, sự thiếu kinh nghiệm của cậu khi chiến đấu với Lizardon đã khiến cậu phải trả giá bằng trận thua ở Kanto. Ở Johto, nó chống lại Harrison. Hoenn, Tyson. Sinnoh, một Darkrai và Latios. Unova, một Lucario mới tiến hóa. Lần này, là Alain. Cậu đã rất gần với chiếc cúp nhưng cậu đã thua. Cậu không muốn khóc, vì cậu đã không chuẩn bị tốt cho trận đấu và tất nhiên cậu sẽ không thể thắng.

"Chỉ một lần, em chỉ muốn chiến thắng. Em muốn thấy Pokémon của mình chiến thắng. Em muốn trở thành lý do để Pokemon của em tự hào. "

Alain muốn phản kháng. Pokémon của Ash cũng tốt bụng như Huấn luyện viên yêu quý của chúng. Có lẽ chúng không bao giờ nghĩ đến việc đổ lỗi cho Ash, mặc dù anh chắc chắn tất cả những điều đó đều hướng đến anh. Anh không muốn như thế, anh muốn Ash giữ nụ cười trên khuôn mặt của mình. Bất cứ khi nào anh nhìn thấy Ash, anh đã rất phấn khích và đó không phải là vì trận chiến, anh không nhận ra được, phải mất một khoảng thời gian anh mới biết, Ash đặt biệt hơn so với những đối thủ khác mà anh đã gặp.

---------------------------------

Gekkouga và Pikachu đều được chữa lành và đi dạo trong vườn để tận hưởng sự thư giãn và gió nhẹ. Nhưng Gekkouga đã nhìn thấy Huấn luyện viên của nó và thiếu niên đã chiến thắng, họ nói chuyện với nhau.

Nó cảm thấy khó chịu và căm ghét khi Alain không đứng lên vì Ash nhanh hơn trước khi cậu bị tổn thương, nhưng giờ thì Ash đã ổn. Mặc dù vậy, nó vẫn không thích anh ta khi chiến thắng ở Liên Minh Kalos. Gekkouga xấu hổ vì đã để Ash thất vọng. Pikachu nghiêng đầu nhìn người bạn đi cùng.

"Pika?" Pikachu hỏi.  Sau đó nó nhanh chóng che miệng và nắm lấy Gekkouga, trốn vào một cái cây gần đó. Pikachu im lặng vì tôn trọng chủ nhân của mình , nhưng nó tò mò nhìn chằm chằm vào Ash và Alain.

---------------------------------

Alain nắm lấy một tay của Ash và cầm nó

"Ash, em được phép cảm thấy thất vọng. Nhưng em là một Huấn luyện viên giỏi hơn nhiều so với em đã nghĩ. Em có một mối quan hệ tốt với pokemon của mình và điều đó có thể khiến cả những Huấn luyện viên giỏi nhất phải ghen tị. Hãy xem tình yêu giữa em và Pokémon của em. Nhiệm vụ của em là trở thành một Master, phải không? Làm sao em có thể đạt được điều đó khi em vẫn còn đắm chìm trong những cảm xúc buồn bã. Anh xin lỗi vì anh là lý do tại sao em cảm thấy như vậy. Anh không muốn em cảm thấy vô dụng. Anh muốn em cảm thấy làm thế nào em có được tinh thần trong trận chiến. " Anh rất vui khi Ash nói với anh cảm giác của cậu.Nhưng anh không hy vọng cậu sẽ như vậy.

"Anh hiểu nếu em bực bội với anh. Anh ... anh không muốn em ghét anh vì điều đó."

Ash có vẻ ngạc nhiên. "'Ghét' anh? không, em sẽ không. Em ghét cảm giác đó, nhưng em không ghét anh . Em thích anh , Alain." Cậu nói với nó một cách nghiêm túc. Trái tim của Alain nâng lên. Má anh ửng hồng và anh phải nhìn đi chỗ khác để Ash không thể nhìn thấy.

"'Thích ' anh?"  Ash nghẹn ngào thở hổn hển, nhanh chóng lùi lại để anh không hiểu lầm.  "với tư cách là một người bạn! Anh là một người bạn tuyệt vời. Và anh rất vui khi gọi em là đối thủ." Ý cậu là thế.

Alain cười một chút. "Tất nhiên, anh cũng rất vui khi có một đối thủ là em"

Ash mỉm cười, chân thật và vô tư. Cậu không còn cảm thấy nặng nề nữa. "Có lẽ ... chúng ta có thể có một trận chiến nữa một nữa "

Alain gật đầu. Ash có thể đã thua trong trận chiến của họ, nhưng Alain cảm thấy cậu có nhiều điều để anh học hỏi hơn.

"Anh đồng ý với  điều đó." Anh khẽ mỉm cười với Ash, đột nhiên cảm thấy về sự gần gũi giữa họ. Anh lùi lại một bước. "Anh sẽ đi xem Pokémon của anh đang hoạt động như thế nào và nói chuyện với giáo sư ở nhà. Anh sẽ gặp em vào giờ ăn trưa!"

"Nghe hay đấy." Ash chạy đi, hướng về nhóm Pokemon.

"Anh luôn ở đây nếu em cần anh" anh thì thầm, nhìn Ash có vẻ bối rối, nhưng lại mỉm cười và chạy đi. Lizardon đi tới Alain, huých mạnh vào anh và trông có vẻ lúng túng. Alain cười thầm.

"Tôi sẽ ... tôi sẽ thú nhận với em ấy vào một ngày khác."

Lizardon làm một khuôn mặt buộc tội. Đó là cơ hội hoàn hảo của Alain để thú nhận và anh đã lãng phí nó. Alain lắc đầu. Anh bình tĩnh nhìn xuống ao.

"Đó là một ngày tốt lành, Lizardon. Tôi cảm thấy như em có thể mở lòng với tôi nhiều hơn. Và nó đã đưa chúng tôi lại gần hơn. Tôi ... tôi hạnh phúc"

Lizardon gầm lên sung sướng.

Gekkouga và Pikachu vẫn đang ở trên cây, quan sát bên dưới. Trong khi Pikachu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Alain và lời thú nhận kỳ quặc của anh, thì Gekkouga không hài lòng. Alain rất tốt, nhưng mong muốn bảo vệ Huấn luyện viên của nó, sự thân mật này đã vượt xa cái nó đã chấp thuận.

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro