V129: Cởi bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: huyenkhanh2711

Giống như tưởng tượng ra dáng vẻ bị hù dọa của người bên kia, nụ cười của Mộc Như Lam càng thêm sâu, đôi chân thon dài nâng lên rồi lại hạ xuống, "Dọa cô sợ rồi sao? Thật là xấu hổ mà."

Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt tái nhợt, rất khó coi, bàn tay run rẩy nắm chặt điện thoại: "Cô... Tại sao điện thoại lại ở trong tay cô? Người phụ nữ kia đâu?"

"Tần tiểu thư thật khiến cho người ta đau lòng. Tôi thiếu chút nữa chết lạnh ở hầm băng, vậy mà Tần tiểu thư định một lời giải thích cũng không có sao?" Giọng nói của Mộc Như Lam vẫn như cũ dịu dàng không có chút lạnh lùng, nhưng không hiểu sao khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, không bình thường.

"Cô nói bậy!" Tần Lãnh Nguyệt vội vàng phủ nhận, tiếp tục nói: "Tôi chỉ là nghe được tình hình bên dưới nên mới biết được chuyện gì xảy ra thôi. Tôi gọi cho cô ta chẳng qua muốn hỏi tại sao cô ta lại làm như vậy mà thôi. Cô đừng có vu khống cho tôi!"

"Có đúng là như vậy không? Cô có bằng chứng chứng minh tôi xúi giục cô ta sao?!" Giọng Tần Lãnh Nguyệt cao lên, giống như làm như vậy sẽ khiến cô ta tự tin và lời nói có sức thuyết phục hơn.

"Cô có biết không?" Mộc Như Lam từ trong nước đứng lên, tiếng nước tí tách rơi xuống nền gạch, chảy qua thân hình duyên dáng, trắng nõn của cô. Cô đi tới trước gương, mặt kính bị bao phủ bởi sương mù màu trắng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo. Cô vươn ngón tay trắng trẻo vẽ lên mặt gương, lộ gương mặt ác quỷ đang cười, tiếp tục nói: "Thật ra, trước đây tôi đã bắt đầu không nhìn chứng cứ mà làm việc rồi."

Tay Tần Lãnh Nguyệt đột nhiên run lên, lập tức tắt điện thoại. Cô ta sợ hãi nhìn bốn phía, cảm thấy mùa thu năm nay lạnh đến mức dọa người.

Một lúc sau cô ta mới nhớ ra Mộc Như Lam vẫn chưa trả lời cô ta tại sao điện thoại của nữ y tá lại ở trên tay cô. Cô ta cắn môi, gọi lại lần nữa nhưng lần này không có tín hiệu.

Mộc Như Lam mỉm cười, cầm giày cao gót trên tay dùng lực thật mạnh đánh xuống chiếc điện thoại trước mặt, mãi cho đến khi nó vỡ nát mới thôi. Sau đó ném toàn bộ vào trong bồn cầu, nhấn nút xả, thoáng chốc cuốn trôi toàn bộ, một mảnh nhỏ cũng không nhìn thấy.

"Mình càng ngày càng tệ mà. Hủy thi diệt tích cũng làm thuận như vậy, nhưng thật sự không sao chứ?" Mộc Như Lam nhìn vào khoảng trống trong bồn cầu, tay cầm giày cao gót nghiêng đầu nhìn về chiếc balo đặt một bên trên mặt đất, nụ cười dịu dàng, thôi... Ai bảo cô ta đáng chết như vậy chứ? Biến thái thật sự ghét nhất bị xúc phạm, nếu như vẫn đầu thai làm người, mong cô ta sẽ làm người có lễ phép.

Từ trên giá lấy xuống khăn tắm sạch sẽ bao lấy cơ thể, mái tóc ẩm ướt rồi đi ra ngoài. Cùng lúc đó cửa phòng bị mở ra, đôi mắt xinh đẹp và mắt ưng lạnh lùng, sắc bén chạm nhau, hai người đồng thời ngẩn ra.

Cô gái vẫn để chân trần, bởi vì vừa tắm xong nên khăn tắm khoác trên người lộ ra vài chỗ ướt, giọt nước ái muội xoẹt qua da thịt chạy vào trong khăn tắm. Cô giống như một đóa hoa sen vừa trồi nên khỏi mặt nước, kiều diễm, ướt át, khiến người ta muốn lại gần hái xuống.

"Có việc gì sao?" Mộc Như Lam rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Bạch Mạc Ly cũng bình tĩnh lại, không thể nhận ra được hắn đang cau mày, lạnh lùng nói: "Vào xem có phải cô chết ở bên trong rồi hay không." Ở ngay trước mặt một người đàn ông mà ăn mặc như thế này vậy mà không xấu hổ, nữ nhân này thật sự là không cần mặt mũi.

"Ơ, anh gõ cửa sao? Thật xin lỗi tôi không nghe thấy." Ghé thăm đúng lúc cô đang đập vỡ di động.

"Không có việc gì thì xuống dưới tầng." Bạch Mạc Ly không thể kiềm chế được quét mắt nhìn thân hình bao phủ bởi khăn tắm của cô. Đột nhiên, ra ngoài, đóng cửa lại.

Mộc Như Lam chớp mắt vài cái, không để tâm lắm, chậm rãi đến trước tủ quần áo lấy quần áo mặc vào.

Dưới lầu.

Trong đại sảnh, mấy người cao tầng (người có địa vị cao) ngồi trên sopha, mỗi người ngồi một chỗ.

"Vẫn không tìm thấy người phụ nữ kia, chẳng lẽ cô ta biến mất không thấy tăm hơi?" Hắc Báo lại nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, cơ thể run lên, "Đây là có quỷ ư?!"

"Theo những gì CCTV ghi lại được cũng không tìm thấy bóng dáng cô ta."

"Thật sự rất kỳ lạ. Mộc Như Lam thì tìm được, nhưng người phụ nữ kia thì lại biến mất." Tả Nhất Tiễn thấy chuyện này rất hoang đường, sự viễ phát triển có chút không thích hợp.

Cầu thang truyền đến tiếng bước chân, bọn họ quay lại, nhìn thấy Bạch Mạc Ly đang đi xuống bèn đồng thanh hô: "Boss"

"Gọi Tần Lãnh Nguyệt đến đây cho tôi." Bạch Mạc Ly lạnh lùng nói.

Lập tức có người đúng dậy đi gọi cô ta. Nữ y tá kia là do cô ta cố gắng đề cử, hiện tại xảy ra chuyện như vậy Tần Lãnh Nguyệt đừng hỏng thoát khỏi liên quan. Đương nhiên, không phải hoàn toàn vì Mộc Như Lam, mà là nội bộ Bạch Đế bọn họ tồn tại loại người như vậy chính là điểm bất lợi. Ai mà biết sau này cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì chứ.

Phía bên Tần Lãnh Nguyệt, cô ta biết sẽ có người qua gọi nên đã chuyển bị tốt mọi thứ. Lời thoại và tâm lý đều chuẩn bị tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không bị người phụ nữ vô dụng kia liên lụy, không bao giờ! Cô ta đúng là muốn làm chủ mãu đương gia của Bạch Đế, làm sao có thể thua bởi mấy chuyện vặt vãnh như thế này chứ.

Tần Lãnh Nguyệt bước vào trong phòng, nhìn thấy Bạch Mạc Ly liền nỏmojt nụ cười vui sướng, dịu dàng. Thoạt nhìn giống như được ánh sáng của tình mẹ thiêng liêng bao phủ, thiêng liêng lại vô tội, giống như hoàn toàn không biết tại sao mình bị gọi đến nơi này.

"Bạch đại ca."

Tất cả mọi người nhìn cô ta, sắc mặt khác nhau, ý tứ không rõ ràng.

Tuyết Khả hỏi: "Tình hình bên kia cô biết rồi chứ?"

Tần Lãnh Nguyệt nhìn Tuyết Khả, nụ cười trên mặt có chút khổ sở, khó chịu, nói: "Đúng vậy, không ngờ cô ấy làm ra loại chuyện này. Tôi thấy rất xấu hổ. Vừa rồi tôi gọi cho cô ấy muốn hỏi tại sao lại làm như vậy, kết quả phát hiện ra điện thoại của cô ấy đang ở trong tay Mộc tiểu thư, làm tôi giật cả mình. Không biết hiện tại Mộc tiểu thư thế nào rồi?"

Mấy người có mặt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau. Tuyết Khả khẽ cau mày hỏi: "điện thoại của người phụ nữ kia ở trong tay Mộc Như Lam?" Bình thường, điện thoại là vật bất ly thân, sẽ không dễ dàng rơi vào tay người lạ. Trừ khi bị rơi ra ngoài hoặc là bị trộm mất, hoặc là không có sức phản kháng bị người khác lấy đi...

Tần Lãnh Nguyệt gật đầu: "Ừ, đúng vậy. tôi vừa mới gọi cho cô ấy, nhưng người nghe máy là Mộc tiểu thư." Cô ta nói xong nắm chặt nắm đấm. Cô ta dẫ nghĩ vô số nguyên nhân tại sao điện thoại của người phụ nữ kia lại nằm trong tay Mộc Như Lam. Thật sự quá kỳ lạ, mặc dù điện thoại nằm trong tay Mộc Như Lam nhưng giọng điệu nói chuyện của cô chẳng có chút nào giống với một người suýt chết. Người bình thường gặp loại chuyện như vậy làm sao có thể bình tĩnh như thế. Tần Lãnh Nguyệt lớn mật đặt ra một giả thuyết.

Không ai nói chuyện, đưa mắt nhìn nhau. Sự việc có chút kì lạ.

Trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu lại. Thấy đầu Mộc Như Lam còn ướt, cô mặc áo len cánh dơi cao cổ và quần jean. Thấy mọi người cũng đang nhìn mình, cô hơi ngỡ ngàng, dừng bước, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Điện thoại của người phụ nữ kia nằm trong tay cô?" Tuyết Khả hỏi.

"Cô muốn hỏi người mà Tần Lãnh Nguyệt tiểu thư sai khiến đẩy tôi vào hầm băng muốn tôi chết lạnh ở đó ấy hả?" Mộc Như Lam suy nghĩ, chần chừ hỏi.

Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt lập tức cứng đờ, thiếu chút nữa buột miệng phủ nhận. Cô ta nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, phần nào khiến cô ta tình táo lại, viền mắt ủng đỏ, nói: "Mộc tiểu thư... Xin đừng vì chuyện lần đó mà nói những lời như vậy."

"Rất xin lỗi, có điều tôi cũng rất nghi ngờ, tại sao cô lại phải nói những lời này với tôi cơ chứ? Tôi chỉ lặp lại lời của cô ấy một lần nữa mà thôi, tôi thiếu chút nữa bị giết chết đó. Đây là kỉ niệm khiến người ta cảm thấy không vui vẻ mà." Mộc Như Lam nói.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Tần Lãnh Nguyệt lạnh đi rất nhiều. Nữ y tá là do Tần Lãnh Nguyệt cố gắng đề cử, ngoài trừ bọn họ ra người khác căn bản không hề biết, huống hồ là Mộc Như Lam?

"Nói bậy! điện thoại ở trong tay cô, người chắc chắn đã bị cô giết rồi! Hiện tại, cô cái gì cũng có thể nói!" Cô ta cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhưng lại càng không có biện pháp. Chỉ cần nghe giọng nói của Mộc Như Lam cô ta liền có cảm giác mình bị dồn vào chỗ chết.

Mộc Như Lam bị cô ta dọa sợ, nụ cười dịu dàng dần biến mất, nói: "Theo như cô nói thid điện thoại của vị tiểu thư kia ở trong tay tôi, Tần tiểu thư chẳng lẽ muốn giết tôi đến mức sinh ra ảo giác sao?"

"Cô đang nói dối! Cô..."

"Đủ rồi." Bạch Mạc Ly cắt đứt lời nói của Tần Lãnh Nguyệt sắp trở nên cuồng loạn.

Tần Lãnh Nguyệt nhìn về phía hắn, mắt ưng lạnh lùng giống như chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm. Cổ họng nghẹn lại, khóe mắt cô ta rơi xuống những giọt nước mắt. Nhìn về phía những người khác, phát hiện ánh mắt bọn họ nhìn cô ta chẳng có một chút tín nhiệm, bọn họ càng tin tưởng Mộc Như Lam hơn cô ta mặc dù sự thật đúng là như vậy. Bị mọi người vứt bỏ đúng là cảm giác vô cùng đáng sợ.

"Đuổi cô ta ra ngoài" Bạch Mạc Ly kiềm chế chính mình không nói câu giết cô ta.

Tần Lãnh Nguyệt khó tin nhìn Bạch Mạc Ly, nói: "Bạch đại ca! Anh muốn đuổi em đi... Đuổi đi đâu? Hả? Em là vợ tương lai của anh, trong bụng em còn có đứa con của anh, tại sao anh lại nói như vậy?"

Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, nhưng không ai vì cô ta mà lên tiếng. Cho dù Tần Lãnh Nguyệt có giãy dụa, điên loạn, gào thét ra làm sao ai cũng mặc kệ cô ta. Cô ta có hôn mê bất tỉnh cũng không thoát khỏi số phận bị đuổi khỏi Đế chế Bạch.

Nhưng rất dễ nhận thấy, tâm trạng mọi người đều bị thay đổi. Ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm, từ khi cô bắt đầu xuất hiện ở nước Mỹ tình trạng công việc của bọn họ nhiều vô kể.

Mộc Như Lam cũng không để ý, cô đối với bọn họ cũng chẳng có tình cảm gì. Tất nhiên, không cần bọn họ có thiện cảm với cô làm gì.

"Canh gừng và thuốc đã được đưa đến phòng cô, đi lên dùng đi." Tuyết Khả nhìn cô, tiếp tục nói: "Còn nữa, giao chiếc chìa khóa ra đây, cô lập tức sẽ được đưa về học viện Bạch Đế." 

Ánh mắt Mộc Như Lam dừng trên người Bạch Mạc Ly, lên tiếng: "Vậy thi mời xin lỡi và cảm ơn tôi nhanh một chút. Tôi cũng không thích nhìn thấy mấy người."

"Này! Nữ nhân này, cô..." Hắc Báo nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Mộc Như Lam.

Sắc mặt những người khác càng khó coi, nữ nhân này kiếp trước có ân oán với họ sao? Từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp người nào khiến bọn họ uất ức như vậy đâu! Đánh không được mà chửi cũng không xong, mẹ kiếp! Thật khiến người khác phát bực.

Mộc Như Lam lười để ý bọn họ, xoay người đi lên tầng. Khóe môi gợi lên nụ cười vui sướng, đừng quá coi thường sự cố chấp của biến thái nha. Bọn họ chỉ vì con mồi mà tiêu tốn nhiều thời gian và tinh lực để làm công việc giăng tơ kết võng của thợ săn, muốn cái gì nhất định phải giành được.

Bạch Mạc Ly nhìn bóng lưng Mộc Như Lam, ánh mắt một mảnh âm u.

Từng đôi mắt nhìn về phía Bạch Mạc Ly, bọn họ muốn nói sẽ không nói lời xin lỗi và cảm ơn Mộc Như Lam. Lấy lại được chiếu chìa khóa mới là điều quan trọng không phải sao? Chỉ có điều cuối cùng không ai lên tiếng.

Bên kia.

Hầm băng được mở ra, một nam một nữ mặc áo blouse dài đi vào. Mở đèn hầm băng lên.

"Mang thi thể nữ lần trước chúng ta đánh dấu lại đây." Người phụ nữ đẩy cái giá lại, nói. (thực ra nó là cái giường có chân đẩy mà bệnh viện dùng để di chuyển bệnh nhân sau khi mổ ra ngoài ý mọi người)

Người đàn ông nhất thời quên mất, lần trước đánh đâu một thi thể nữ đặt trong một ngăn kéo. Vì vậy, do dự kéo ra một ngăn kéo, thấy một thi thể không đầu hơi kinh ngạc, có chút khó hiểu: "Lại có thi thể mới được đưa vào đây sao?"

"Ai biết... Quan tâm làm gì, dù sao chúng ta có cái dùng là được rồi." Người phụ nữ không quan tâm nói.

"Ừ, cũng đúng." Người đàn ông đóng ngăn kéo lại, tiếp tục tìm thi thể nữ mà họ đã đánh dấu, cuối cùng tìm thấy một bộ thi thể máu me khắp người, hoảng sợ. Sau đó tức giận nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, thi thể trước khi mang vào đây phải sử lý máu sạch sẽ cơ mà!"

"Lát nữ cho người vào đây xử lý, rửa sạch sẽ là được mà."

"Không được, quá sơ ý, lát nữa nhất định phải nói lại cho họ mới được. Nhìn thôi cũng quá dọa người."

"..."

Mộc Như Lam ở trong phòng tắm ngâm nga hát. Bàn chải nhẹ nhàng cọ balo của cô, bọt trắng dính một chút trên tóc cô, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Mà bên cạnh có đặt một chiếc đầu người... 

...

Xế chiều.

Tầng một bệnh viện tâm thần Coen, ánh mắt của đám biến thái ngồi trong phòng giam dõi theo một bóng người trong trẻo, lạnh lùng đang di chuyển. Không kẻ nào dám lên tiếng.

Mặc Khiêm Nhân đi đến trước phòng giam Caesar. Đẩy một tờ giấy qua song cửa.

Caesar nhìn Mặc Khiêm Nhân, đồng thời tay cầm lấy tờ giấy: "Cậu đúng thật là chưa từ bỏ ý định sao." Nên vì hắn cố chấp mà vỗ tay sao? Caesar không coi ai ra gì, cười cười, cúi đầu. Đập vào mắt hắn ta là những con số nhưng bỗng nhiên nụ cười trên khóe môi cứng đờ.

Đáp án rất rõ ràng.

Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn như cũ, nhưng khóe môi nở nụ cười hời hợt khó có thể phát hiện ra. Ngược lại giống như tuyên bố thắng lợi, xem ra khiêu chiến đã kết thúc, ngày tháng lại trôi qua một cách nhàm chán.

Caesar ngẩng lên nhìn Mặc Khiêm Nhân, con ngươi màu đen giống như hồ nước sau thẳm: "Cậu không có ý định đi mở két sắt sao?"

Người đàn ông này từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã xuống đây đưa cho y xem tất cả các kết quả, nhưng chỉ có ba lần. Có điều, đáp án bây giờ hoàn toàn chính xác. Tiến sĩ Desno đã nghiên cứu ra phương trình rất phúc tạp, hoàn toàn không thể nhờ máy móc giải, mà tấ cả phải giải bằng tay, quá trình phải giải hơn trăm lần mới rút ra được đáp án cuối cùng. Việc này đã làm khó không biết bao nhiêu nhà toán học quốc tế, vậy mà Mặc Khiêm Nhân lại có thể giải được.

"Tôi không có hứng thú với thứ đó."

Caesar rất muốn cười thành tiếng. Giáo Hội và Bạch Đế tranh giành với nhau nhiều năm như vậy, thế mà mật mã quan trọng nhất lại bị người đàn ông này tính ra một cách dễ ràng, lại còn nói không có hứng thú. Ngược lại, Giáo Hội và Bạch Đế thật buồn cười. Vẫn luôn tưởng rằng chiếc huy chương của y là chiếc chìa khóa, hoặc là chiếc chìa khóa có liên quan gì đó với Giáo Hội. Bọn họ ngu xuẩn đến mức không phát hiện đó là lời nói dối?

Caesar đẩy tờ giấy lại cho Mặc Khiêm Nhân.

Hắn cầm tờ giấy của mình lên, xoay người rời đi, nhưng lúc này đúng vào giờ này mỗi ngày Gino đều xuất hiện ở tầng một. Nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân vểnh cái đuôi cao lên đắc ý, đến bây giờ hắn vẫn tưởng rằng Mặc Khiêm Nhân bị hắn ta quấy rầy nên mới để hắn vào đây. Cho nên hắn ta mới có cảm giác thành công, loại cảm giác này khiến cho hắn ta có chút không sợ Mặc Khiêm Nhân, nghĩ hắn là người ngoài lạnh trong nóng. Nhưng hắn ta nào ngờ vì Joey muốn đưa tiến sĩ Robert của Giáo Hội vào đây và Mặc Khiêm Nhân cho rằng bọn họ cũng không dám cướp ngục nữa, cũng không cần thiết giúp Giáo Hội đề phòng Bạch Đế nên mới cho hắn ta vào.

Gino ngoại trừ là chuyên gia trong lĩnh vực này thì chính là một kẻ to gan lớn mật.

"Ơ! Viện trưởng đại nhân!" Gino chặn đường đi của Mặc Khiêm Nhân, cười hì hì chào hỏi. Ở Harvard, vị này là học trưởng của hắn ta, cho nên cũng phải chiếu cố học đệ một chút phải không?

Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng, nhìn Gino một cái, vòng qua hắn ta chuẩn bị rời đi. Gino muốn kéo Mặc Khiêm Nhân lại, Mặc Khiêm Nhân đoán được ý nghĩ của hắn ta, nghiêng người né tránh. Không bắt được ống tay áo Mặc Khiêm Nhân, nhưng ngược lại Gino tóm được tờ giấy trên tay hắn.

"Đây là cái gì?" Gino nhìn trên mặt giấy chi chít những công thức tính toán, phía dưới còn dùng bút màu hồng đánh dấu đáp án cuối cùng, vừa kì lạ lại vừa gây tò mò. Nhưng chưa kịp nhìn rõ đây là cái gì tờ giấy trên tay đã bị lấy đi.

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn hắn ta. Đôi mắt không gợn sóng nhìn Gino, khiến hắn ta nhận ra được cảm giác nguy hiểm, lập tức ngậm miệng lại.

"Cậu muốn bị tôi đuổi ra ngoài?"

Gino vội vàng lắc đầu.

"Gần thêm chút nữa, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hậu quả." Giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng, nhưng lại khiến tim Gino đập liên tục. Không dám lỗ mang gật đầu, mẹ ơi, ai dám gần hắn chứ! Dáng vẻ vừa rồi thật sự muốn đuổi hắn ra ngoài.

Mặc Khiêm Nhân vừa đi ra ngoài, Gino mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút tò mò với công thức kia... Hình như là phương trình của tiến sĩ Desno? Nghe nói quá phức tạp không phù hợp với vận dụng thực tế, cho nên không được giới toán học thừa nhận sử dụng. Đây cũng là phát minh duy nhất của tiến sĩ Desno, cái được gọi là vẽ rắn thêm chân*. Các nhà toán học hoàn toàn có thể thay thế bằng phương trình đơn giản, nhưng mà đáp án tính ra luôn có chút sai lệch với phương trình Desno, mà chút sai lệch kia hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.

*Vẽ rắn thêm chân: Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên. Nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân vẽ chưa xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng. Ngụ ý vẽ vời gây thêm phiền hà.

Gino nghiêng đầu suy nghĩ, trong đầu theo bản năng nhớ lại những con số vừa nhìn thấy là bao nhiêu. Vừa nghĩ vừa bước tới phòng giam Caesar.

Mặc Khiêm Nhân đi lên tầng, vừa bước vào phòng làm việc đã thấy Robert ngồi ở trên ghế sopha. Người nọ nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân cẩn thận đứng dậy: "Ngài Amon..."

"Ông vẫn chưa nghiên cứu xong sao?" Mặc Khiêm Nhân thản hiên hỏi, ngồi lên trên ghế làm việc đặt tờ giấy kia lên bàn.

Trong lời nói có chút ghét bỏ, khiến khuôn mặt già nua của Robert đỏ lên.

Mặc Khiêm Nhân thấy vậy dời tầm nhìn, tiếp tục nói: "Chờ xem." Quan tâm ông ta là người của Giáo Hội hay Đế chế Bạch làm gì. Không cướp ngục, không rước lấy phiền toái cho hắn là được, ai muốn quan tâm bên ngoài trời long đất lở ra sao chứ.

Robert thấy Mặc Khiêm Nhân không nhìn mình lặng lẽ thở dài một hơi. Hôm nay ông ta đã đến chậm hơn Gino một chút, cho nên chỉ còn cách đợi hắn ta đi từ dưới kia lên. Ánh mắt của ông ta dừng trên tờ giấy trên bàn của Mặc Khiêm Nhân. Mơ hồ nhìn thấy những phương trình chi chít trên đó...

...

Một bưu phẩm được gửi tới cổng Bạch Đế, người gác cổng kiểm tra bên trong không có chất gây nổ, khí độ, máy nghe lén, máy theo dõi. Sau đó mới kí nhận, cho chuyển vào bên trong.

"Đây là đồ dành cho Mộc Như Lam?" Hắc Báo chạy tới, khẽ hỏi: "Có thể nhìn lén một chút không?"

Tả Nhất Tiễn nắm tay nắm cửa, nhưng tay còn lại ném vỏ chuối về phía Hắc Báo: "Từ lúc nào, tôi dạy cậu có thể nhìn lén bưu phảm của người khác hả?" Hơn nữa lúc nãy khi ở cổng, người canh gác đã kiểm tra bên trong chỉ một bộ váy mà thôi.

"Cậu cút đi! Mẹ kiếp!" Hắc Báo né tránh vỏ chuối, ném bưu phẩm cho nữ giúp việc, nói: "Mang lên trên cho cô ta."

Nữ giúp việc gật đầu, ôm bưu phẩm lên tầng.

Mộc Như Lam nhận được bưu phẩm có chút bất ngờ. Trên bưu phẩm không kí tên ai, ngay cả số điện thoại liên hệ cũng không có.

Cô lấy con dao cắt cái thùng. Mặc Khiêm Nhân từng nói với cô, khi nhận được bưu phẩm không được trực tiếp dùng tay bóc ra, tốt nhất là dùng bút hoặc thứ gì đó bóc ra. Bởi vì, nếu có người muốn hại cô sẽ giấu một lưỡi dao ở bưu phẩm, khi cô bóc ra sẽ cứa vào tay. Trên lưỡi dao có thể xoa thứ gì đó, có thể là máu của người mắc bệnh ADIS, hoặc cũng có thể là máu của người mắc bệnh vi-rút.

Loại khả năng này rất thấp, nhưng phòng ngừa không phải tốt hơn sao? Đối với việc bị chú ý, tốt nhất cô vẫn phải cẩn thận một chút.

Bên trong không có lưỡi dao hay kim châm. Ở bên trong có thứ gì đó khiến Mộc Như Lam khẽ nhíu mày, hơi bất ngờ.

Là một bộ váy.

Bộ váy cung đình Châu Âu thời Trung cổ màu đỏ vô cùng hoa lệ, có chút giống váy công chúa. Càng giống bộ váy búp bê vải mặc trên người.

Di động vang lên, lại là số điện thoại xa lạ sáng hôm trước.

Mộc Như Lam nghe máy, bên kia truyền đến một giọng nữ, trầm thấp, khiêu gợi, tựa như dây đàn violong vang dội, khiến người khác trong lòng run rẩy. nếu là đàn ông chắc chắn cơ thể đã mềm nhũn, máu thú tính sôi trào.

"Buổi chiều có tốt không? Thân ái."

"Ritana tiểu thư sao?" Mộc Như Lam vương ngón tay sờ chất vải của bộ váy, bóng loáng, mịn. Thoải mái giống như tơ lụa bình thường. Vừa nhìn là biết bộ váy vô cùng quý giá.

"Thật vui vì cưng vẫn nhớ tôi. Có thích lễ vật mà tôi tặng không? Lần sau gặp mặt nếu cưng mặc bộ váy đó tôi sẽ cực kỳ vui vẻ đó." Người bên kia tâm trạng hình như vô cùng vui sướng.

"Nhưng thật xin lỗi, đây không phải phong cách của tôi." Bộ váy công chúa màu đỏ rực, phía trước gắn nơ con bướm và đính những viên kim cương. Cực kì rực rỡ, xinh đẹp. Đáng tiếc, cô chưa bao giờ thích mặc những bộ váy xinh đẹp như thế này. Những bộ váy như thế này thích hợp cho tiểu Loli mặc hơn.

Bên kia im lặng, ngay khi Mộc Như Lam chuẩn bị tắt điện thoại lại lên tiếng, giọng nói vẫn như cũ trầm thấp lại gợi cảm: "Thân ái, đi uống tách cafe được không?"

"Cảm ơn lời mời của cô, Ritana tiểu thư. Chẳng qua, tôi và cô đâu có thân thiết, tạm biệt." Mộc Như Lam không nói với cô ta nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Đôi mắt hắc ngọc lưu lý nhìn bộ váy được xếp ngay ngắn, lướt qua một ý cười quỷ dị. Đôi tay dừng ở phần vai, cô nhắc nó lên, chiếc váy hiện ra hoàn chỉnh. Thật sự rất lộng lẫy và xinh đẹp. Nếu mang đi bán cũng kiếm được không ít tiền.

Nhưng mà, cô thật sự giống như Ebert nói đúng là phiền phức sao? Đến đâu cũng có thể gặp gỡ được đồng loại, nhưng mà lần này không giống lắm. Lần này vậy mà gặp được một nữ đồng loại, chỉ điểm này thôi cũng khiến nhiệt huyết của cô sôi trào.

Cô ta xem cô như con mồi, mà cô cũng muốn giết cô ta, như vậy chắc chắn sẽ vô cùng kích thích nha. Nhưng mà, cô đã đáp ứng Khiêm Nhân của cô là sẽ không làm bậy khiến bản thân bị thương, cho nên không cần vội, từ từ rồi sẽ đến thôi thân ái. Thái nhân cách nữ có thể sáng bằng thái nhân cách nam, khó có thể mà đối phó được. Cũng là biến thái nữ cho nên đại khái trực giác và năng lực sẽ rất giống, nếu như không làm được (ý là Như Lam giết Ritana), cô sẽ chết trong tay cô ta. Nếu như cô chết Khiêm Nhân nhất định sẽ rất đau lòng. Có điều, trò chơi sẽ vô cùng kích thích, cô không nỡ bỏ qua đâu, cho nên phải từ từ, ha ha...

...

Bên trong căn phòng cũ vừa u ám vừa lộng lẫy, tiếng âm nhạc du dương chậm rãi phát ra ở giữa căn phòng.

Có người ở giữa thảm màu đỏ khiêu vũ, dáng vẻ vui sướng và hưng phấn.

Đây là hai người phụ nữ, một người mặc bộ váy Châu Âu thời Trung cổ có màu hồng phấn vô cùng rực rỡ. Người còn lại mặc lễ phục dạ hội màu đỏ, trên đầu đội mũ màu đen, phía trước mũ có tấm lưới màu đen che đi đôi mắt màu lam u ám của cô ta, đôi môi đỏ như máu hiện lên ý cười. Một tay cô ta nắm lấy bàn tay của cô gái kia, tay còn lại đặt trên thắt lưng, cùng cô ta khiêu vũ trên tấm thảm màu đỏ, làn váy giống như đóa hoa xinh đẹp tung bay giữa không trung.

Âm nhạc gần kết thúc, Ritana đột nhiên đẩy cô gái kia, nâng một chân của cô gái lên, một tay lấy thắt lưng, khiến cô gái ngửa ra. Chính xác dừng lại ở nốt nhạc cuối cùng.

Chợt...

"Bịch"một tiếng.

Đầu của cô gái mặc bộ váy màu hồng phấn lìa khỏi cổ, rơi trên mặt đất, lăn một vòng.

Ánh đèn u ám chiếu xuống, làn da của cô gái tái nhợt như tờ giấy trắng. Ritana dẫm lên làn da hư thối của cô gái. Cô gái ban nãy còn nhẹ nhàng khiêu vũ lúc này một chân sắp bị dẫm gãy, bắp chân sắp lìa khỏi đầu gối.

"Lại hỏng rồi." Ritana liếc nhìn cái đầu rơi trên mặt đất, tay còn lại ném cơ thể không đầu xuống đất. Giọng nói trầm thấp, khiêu gợi vang lên ở căn phòng trống trải, "Tôi không còn hứng nhảy nữa rồi... Hừm, để tôi thay người bạn nhảy mới nào."

"Có ai muốn khiêu vũ không nào? Elena? Angela? Daisy" Cô ta nghiêng đầu thì thầm nói, chỉ thấy hai bên thảm đỏ dựng hai tủ kính mỗi tủ kính trong suốt cách nhau một mét. Bên trong là những người phụ nữ mặc váy Châu Âu thời Trung cổ, các cô được trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua giống như tượng sáp, lại vừa giống như những con búp bê xinh đẹp.

Tiếng nhạc lại vang lên, Ritana đi đến trước mặt cô gái mặc bộ váy màu xanh nước biển, mở cánh của kính. Đưa tay vào bên trong bộ váy, mở thiết bị được gắn trong đó, sau đó cô ta ôm cô gái vào lòng, tiếp tục khiêu vũ theo tiếng nhạc.

"Rất nhanh, các cô sẽ có bạn mới, tôi vừa phát hiện ra một tiểu thiên sứ đáng yêu. Tôi rất yêu cô ấy. Ha ha ha ha..."

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nhạc du dương vang lên...

Huân chương bị nâng lên rồi lại hạ xuống.

Mathan đột nhiên giật mình, đứng dậy nhìn Morse ngồi phía sau bàn làm việc hỏi: "Có khi nào chúng ta bị lừa rồi không?"

Morse nhìn Mathan, tuy vẫn còn bực bội, nhưng tóm lại quân sư của y so với Mộc Như Lam vẫn quan trọng hơn.

Mathan đứng dậy đi đến trước mặt Morse, thả huân chương xuống trước mặt y nói: "Thấy thế nào cũng không giống chiếc chìa khóa, hơn nữa trước kia tôi từng cho người đối chiếu qua, đây là một chiếc huân chương thủy quân lục chiến rất bình thường. Hơn nữa, Lan tiểu thư chưa từng nói qua đây là sợi dây chuyền nhặt được từ nhân viên của Bạch Đế... Hơn nữa, suy nghĩ một chút, thật sự rất khả nghi. Đế chế Bạch chỉ cần một người phụ nữ, chìa khóa và mật mã cũng không hề đề cập tới, thậm chí dùng két sắt của chúng ta đề trao đổi, sẽ không phải..." Mathan càng nói càng xấu hổ.

Càng nói càng phát hiện ra nhiều sơ hở, nhưng mà bởi vì bọn họ vui sướng mà quên mất! Bạch Đế dùng két sắt Desno đổi Mộc Như Lam, chuyện này ngay từ đầu đã phải phát hiện manh mối chứ! Vậy mà, cuối cùng lại bị bọn họ xem nhẹ, thật không hổ là Bạch Đế... Không đúng! Phải nói là Mộc Như Lam quá lợi hại. Trong lúc vô tình cô hoàn toàn nói dối bọn họ, khiến bọn họ tin chắc rằng đây là chìa khóa được đào lên từ mộ tiến sĩ Desno. Đáng chết!

Morse đặt bút máy trên tay xuống mặt bàn, đôi mắt màu xám nhạt nhìn vẻ mặt ảo não của Mathan, giống như đại dương dưới bầu trời đầy u ám, những con sóng gợn lên.

"Nói cách khác, có thể chiếc chìa khóa đã rơi vào tay Bạch đương gia... Không đúng, két sắt trong tay chúng ta còn chưa mở được, nói cách khác bọn họ cũng chưa mở được kết sắt. Như vậy, khả năng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không có chìa khóa, hoặc là có chìa khóa nhưng lại không biết mở. Tóm lại, két sắt của phía Bạch Đế cũng chưa mở được."

Mathan vừa căng thẳng lại vừa vui mừng.

"Caesar cũng sẽ không cho chúng ta biết mật mã." Morse lạnh nhạt nhìn Mathan nói. Chẳng có lấy một nhà toán học có thể giải ra, căn bản là không tìm được cách giải.

"Mộc Như Lam ở tổng bộ Đế chế Bạch, chúng ta căn bản không có biện pháp cướp cô ấy về." Đế chế Bạch bất giác đã dẫn trước bọn họ.

Mathan im lặng, lần này không biết làm thế nào cho đúng.

Nếu như có người giải được thì tốt, bọn họ đã giải nó ba năm mà vẫn chưa có kết quả!

Đang buồn rầu, bỗng cố tiếng gõ cửa vang lên, Robert thò đầu vào chào: "Thiếu chủ, Mathan tiên sinh."

"Có chuyện gì?"

"Về mật mã két Desno... Hình như có chút manh mối."

"Hả?" Mosre và Mathan đồng thời nhìn Robert.

"Hôm nay lúc ở Coen tôi nhìn thấy..."

...

Màn đêm buông xuống.

Mộc Như Lam mở cửa phòng, thấy căn phòng đối diện mở ra, có người hầu ở bên trong dọn dẹp. Hỏi mới biết, thì ra ban đầu đây là phòng của Tần Lạnh Nguyệt, bây giờ cô ta bị đuổi đi nên Tuyết Khả cho người đến dọn dẹp, cho đồ đóng vào các thùng giấy.

Mộc Như Lam gật đầu, xoay người. Nhớ tới thứ ở trong phòng cô nở một nụ cười.

Cô đi tới đầu giường, cầm một hộp quà lên. Lễ vật xinh xắn được gói lại trong một chiếc hộp, phía trên đính nơ con bướm.

Trên hành lang, mọi đồ vật của Tần Lãnh Nguyệt được đặt trên xe đẩy, bên trong còn có một số đồ vật không sửa được nữa. Cho nên, người hầu còn chưa đi ra, Mộc Như Lam cầm lễ vật trên tay thả vào, cô dịu dàng cười, chậm rãi đi xuống tầng.

Ở phòng giám sát, Hắc Báo bỏ chân xuống, nhìn một màn kỳ quái trên hành lang, chớp mắt vài cái. Mộc Như Lam thả cái gì vào bên trong?

Phía sau, Bạch Hổ sờ băng vải cột tay: "Cho người đi nhìn xem sao."

___Hết V129___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro