[Neuvillette x Reader] Sự rơi xuống của cá voi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn: https://archiveofourown.org/works/47971945

Việc chuyển ngữ chưa có sự cho phép của tác giả!

Dự đoán fic tầm 1k6 chữ.

Đứa dịch: Người đọc là nam! Fic này viết trước khi ra mắt Fontaine và nhân vật Neuvillette!

_

_

_

Nước lại đục, một lần nữa.

Những con cá voi cũng theo đó mà trở lại.

"Neuvillette."

"Anh nên đi đi, hôm nay tôi đã làm phiền anh đủ rồi."

Giọng nói đó như thể đang vang vọng trong tâm trí vị Thẩm phán tối cao khi anh đứng bên bờ biển, đôi mắt không chớp mà nhìn thẳng vào đường chân trời xa xăm trước mặt. Bầu trời đêm nay thật đẹp, nó trong đến mức không một gợn mây, làm ánh sáng từ mặt trăng trên cao chiếu rọi xuống, sáng rực cả những cơn sóng biển vồ vập bên dưới, nó phát ra những âm thanh vui tai như đang muốn chung vui với sự phấn khích bây giờ của anh.

Thế giới thật yên tĩnh.

Nó thật yên bình làm sao, anh thấy mình đang tận hưởng làn gió mát mẻ mang theo hơi muối ẩm ướt lướt qua da mình, rồi anh nhắm mắt lại và hít sâu một hơi.

Vị Archon đã đúng, nước bây giờ đục ngầu, và Neuvillette có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe ở phía xa do lũ cá voi, đang mời gọi anh đến khu vườn xinh đẹp của chúng.

"Hãy để đôi mắt này chứng kiến nó."

Nhưng anh ấy không cần phải mở mắt, đúng, anh chỉ cần bước đi, tiếp tục bước đi cho đến khi chìm xuống và hòa mình cùng nó, để dòng nước kéo anh ra khỏi sự trói buộc ở nơi trên mặt nước, để dòng nước đó hướng dẫn anh đến nơi tôn nghiêm ấy, đến nơi duy nhất có thể khiến anh quên đi hết mọi muộn phiền.

Sự lạnh giá bao trùm lấy cơ thể Neuvillette lúc anh chìm xuống, nhưng anh không hề chùn bước mà tiếp tục tiến tới phía trước. Nước vẫn như cũ, luôn lạnh nhạt và xa lạ với anh ấy kể từ khi Tinh linh nước trong rời đi, có lẽ đây là do hậu quả từ sự lựa chọn của anh, khi lại chọn sống như kẻ phàm trần, nhưng sự lạnh lùng của nước không khiến Neuvillette bận tâm, bởi có một "nước" đã chiếm lấy hết sự quan tâm ít ỏi đó của anh ấy.

Xung quanh anh, những con cá voi bắt đầu ca vang bài hát của chúng, chào đón anh trở về nơi nghỉ ngơi vĩnh hằng. Những thứ phàm tục tan biến đi cùng làn nước và bọt khí, kéo anh ra khỏi sự trói buộc của cơ thể vật chất, khao khát được trở lại với dáng vẻ nguyên thủy, trở lại với "nước" giằng xé tâm trí anh ấy, nó đang thét gào để tìm kiếm lại một phần của chính mình đã bị xé toạc khi xưa, để rũ bỏ thân người, để tìm kiếm.

Tìm kiếm làn nước ấm áp nhẹ nhàng đó, tìm kiếm thứ đã từng dịu dàng an ủi anh, rằng anh không cần phải từ bỏ phần người của mình.

Neuvillette tin tưởng.

Tin tưởng rằng bạn sẽ luôn ở đó, nơi mà nước vẩn đục nhất, nơi mà những gia đình cá voi sẽ di cư qua để bạn có thể lắng nghe bản tình ca của chúng giành cho nhau, anh tin tưởng rằng bạn sẽ luôn dang rộng đôi tay của mình để chào đón những kẻ mỏi mệt trở về, để họ có thể nghỉ ngơi ở khu vườn địa đàng đó, một nơi cho sự khởi đầu mới.

Anh ấy tin tưởng rằng bạn sẽ đỡ lấy anh khi anh ngã xuống.

Làn nước ấm áp uốn lượn quanh cơ thể Neuvillette, nó bao trùm lấy anh ấy, như thể đôi tay quen thuộc kia đang dịu dàng ôm lấy thân anh, chạm nhẹ vào cổ của anh. Neuvillette không cần mở mắt để nhận ra người kia là ai, anh ấy mỉm cười khi cảm giác đó như thể một bàn tay lướt trên ngực của anh, như thể đôi môi ngọt ngào kia đang áp lên môi anh, theo bản năng, tay của Neuvillette đưa lên muốn vuốt ve cảm giác quá đỗi thân quen đó, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.

"Hãy kiên nhẫn, người em yêu."

Anh hiểu.

Dòng nước quen thuộc, ấm áp và dễ chịu này chỉ có thể là của một người - là bạn, làm sao Neuvillette có thể quên được cái chạm của bạn? Đặc biệt là sau hàng thế kỷ trở thành tên ngốc si tình chứ?

Anh ấy đã chạm tới đáy đại dương, ở nơi đó, anh đặt lưng mình xuống đầu tiên, sau đó là chân, và cuối cùng là ngả đầu lên đùi của bạn, chủ nhân của đôi tay mềm mại đã đỡ lấy anh ấy, và khi anh mở mắt, bóng tối sâu thẳm của đại dương là thứ đầu tiên chào đón anh, anh ấy thấy xác của một con cá voi, thấy xương sườn bị lộ ra do thời gian của nó, thấy cả những sinh vật biển đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy sự tò mò dành cho vị khách lạ mặt, người đàn ông bí ẩn đã quấy rầy giấc ngủ của chúng.

Ở đằng xa, những con cá voi vốn đã biết Neuvillette từ trước, chúng vui vẻ chào đón anh trở về, ca vang những bài hát và cũng dạy nó cho các thành viên nhỏ tuổi khác trong gia đình của mình.

Bạn ngồi ở đó, cái biểu cảm trên mặt bạn khi bạn nhìn xuống anh ấy... làm bản thân anh tự hỏi rằng ở trên mặt nước liệu có ai từng nhìn anh như vậy không, và rõ ràng là không, không một ai, chỉ có bạn và một mình bạn, bạn nghiêng đầu với một nụ cười dịu dàng trên môi, tay của Neuvillette đưa lên để chạm vào má của bạn, lướt ngón tay cái trên gương mặt của người anh yêu.

Được đại dương yêu thương và ôm trọn lấy trong suốt nhiều thế kỷ, đó là một câu chuyện cổ tích mà chỉ những kẻ si tình mơ mộng nhất mới có thể viết ra.

"Em vẫn đẹp như ngày đầu anh mất em, em yêu."

Vai bạn rung lên khi bạn cười khúc khích, môi áp vào lòng bàn tay của anh.

"Cũng như anh vậy... Neuvillette." Tay bạn lần theo nếp nhăn dưới mắt của anh ấy. "Nhưng em tin rằng cô gái Thủy Thần phiền phức đó đã mang lại cho cơ thể này của anh một số điều mới mẻ... đúng chứ?"

Bạn nhăn mày. "Con người gọi đó là gì nhỉ? Nếp nhăn..?"

Neuvillette mỉm cười khi anh nắm lấy bàn tay của bạn, đan những ngón tay của hai người vào nhau. "Đối với con người, đó là dấu hiệu của sự già đi, cũng là dấu hiệu của sự thông thái và xứng đáng nhận được sự tôn trọng từ những người khác."

Anh lắc đầu rồi thở dài nặng nề. "Nhưng với trường hợp này của anh thì đây hẳn là sự thiếu nghỉ ngơi và căng thẳng do một vị Thần nào đó."

Bạn tặc lưỡi, tỏ vẻ không tán thành. "Hmm, có lẽ em cần lên trên mặt nước và nhắc nhở cô gái đó về khế ước giữa chúng ta."

"Không, người anh yêu, không cần phải như vậy." Neuvillette biết bạn đang đe dọa, nhưng anh không thể kiềm được mà mỉm cười trước ý tưởng đó. "Anh hứa anh sẽ cho bản thân nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Thật không đó?" Bạn hỏi với một cái nhướng mày.

"Thật, khi anh đã sẵn sàng trút hơi thở cuối cùng của mình trên mặt nước, khi anh đã sẵn sàng để tham gia nơi này cùng em, nơi sâu thẳm nhất của đại dương, nơi trong khu vườn của em, lúc đó, anh sẽ để cơ thể phàm trần này yên nghỉ." Neuvillette nói khi lướt ngón tay mình trên má của bạn. "Để linh hồn và dòng nước của chúng ta lại lần nữa hòa quyện cùng nhau, như thể đó là một sự thật hiển nhiên, như thể hai ta phải luôn như vậy."

"Khi đó, và chỉ khi đó, anh mới có thể nghỉ ngơi hoàn toàn."

Bạn mỉm cười, áp trán mình vào trán anh.

"Người của anh có biết vị Thẩm phán của bọn họ nói chuyện này với đại dương và cá voi của cô ấy không?" (1)

Neuvillette đặt một nụ hôn lên môi của bạn, giọng của anh nhỏ như tiếng thì thầm chỉ mình bạn nghe.

"Bọn họ chỉ biết khi mà cái chết của anh đến tai của họ, họ không xứng đáng để nghe thẳng điều đó từ anh. Anh có một nơi mà có những cuốn sách, những kệ đầy những trang thơ, đầy những bài sonnet, những thứ đó sẽ được lưu truyền rộng rãi sau cái chết của thể xác phàm trần của anh, và cả những câu chuyện về em, về tình yêu giữa hai ta."

"Nếu như anh có thể đóng góp một thứ gì đó cho thế giới sau cái chết của mình, đó sẽ là gánh nặng từ trái tim này."

Bạn tươi cười, nhưng nụ cười của bạn chỉ chứa đầy sự dịu dàng mà anh yêu thích. "Đó sẽ là một câu chuyện dài sau ngần ấy thế kỷ, vậy thử nói xem, anh sẽ gọi câu chuyện của anh là gì?"

Thậm chí, Neuvillette không cần thời gian để suy nghĩ, anh trả lời.

"Sự rơi xuống của cá voi."

_

_

_

Đứa dịch: (1) cô ấy ở đây hình như đang nói về Thủy Thần chứ không phải người đọc.

Mọi người sẵn sàng để tới Fontaine hết chưa nhờ =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro