Chương 57: Bạn đời của tôi có thể trở thành người bạn tâm giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phi thuyền cứu viện thật sự đến.

Sức mạnh của một chính khách lớn nhường nào? Y có thể trở thành mục tiêu để tất cả mọi người trên một tinh cầu nỗ lực mấy đời.

Những người bị lây nhiễm có dấu hiệu của sự sống như vợ chồng Wood được mang đi cách ly, những con quái vật bán trạng thái nhiễm ký sinh trùng bị tiêu diệt tại chỗ. Lộc Minh Trạch dẫn đường cho "nhân viên cứu viện", tìm kiếm những người dân thường không bị lây nhiễm ở Nam thành.

Dọc đường đi, hắn phát hiện rất nhiều thi thể của người quen, Manggis biến thành nửa người nửa thằn lằn, làn da của gã trở nên xù xì, hai cánh tay đã bị xé mất một nửa, Lộc Minh Trạch không kìm được nghía kĩ hơn, nhân viên cứu viện theo sau bắt đầu gọi người đốt gã.

Người Nam thành đã cùng đường dễ dàng bị tụ tập lại, huống hồ bọn họ còn mới thừa nhận vị tân thủ lĩnh Lộc Minh Trạch này. Lúc này thấy hắn cùng xuất hiện với người của chủ tinh, họ vừa nghi ngờ vừa kính nể. Mọi người đoàn kết hơn bao giờ hết, theo sát Lộc Minh Trạch.

Lộc Minh Trạch về nhà dắt Thượng Tá, cõng lấy Mary còn đang mê man, cùng dòng người tiến về hướng phi thuyền. Lúc hắn leo lên phi thuyền, Auston đang mang mặt nạ phòng độc đứng bên thang cuốn nhìn, Lộc Minh Trạch cúi gầm đi qua y, không hề ngẩng đầu.

"Dừng lại."

Chàng trai lúc nãy đột nhiên gọi bọn họ lại, anh ta cau mày hỏi Auston: "Thưa thầy, chúng ta không thể phân biệt được những người này là dân thường hay là tội phạm bỏ trốn, có phải là nên triệt để sắp xếp kiểm tra một lần nữa không?"

Auston liếc Lộc Minh Trạch một cái, nói rằng: "Không cần, những người này có thể trực tiếp mang về chủ tinh, ta sẽ sắp xếp nơi ăn chốn ở của họ. Yên tâm đi, sau này ta sẽ cho tổng thống một câu trả lời thoả đáng."

Lộc Minh Trạch đột nhiên bắt gặp Milocy, đối phương đã bỏ cái mặt giả ra, còn nhớ năm đó người biết sự thật về gã phạm tội vô cùng ít ỏi, không ai đưa ra dị nghị với sự xuất hiện của gã, bên cạnh gã còn có Roy và Hess, mấy người đều làm thinh một cách ăn ý, leo lên một chiếc phi thuyền khác.

Sau khi tai nạn lắng xuống, sao Snow có rất nhiều người tử vong, nhưng số lượng người sống sót vẫn khả quan, khoang tàu tối tăm chật ních. Lộc Minh Trạch để Mary và Thượng Tá cùng vây quanh mình, những người Nam thành khác thì chen chúc quanh hắn, bọn họ vẫn chưa phục hồi tinh thần từ nỗi sợ hãi, ấy thế mà trong đôi mắt lại đong đầy ước mơ. Những con người này vẫn trong mong về thế giới bên ngoài.

Nhưng vì lý do an toàn, khi lên phi thuyền họ bị yêu cầu không thể mang theo bất cứ thứ gì ở sao Snow. Theo lệ, vật dụng kim loại tuyệt không thể mang theo, bởi chúng có thể trở thành hung khí, cho nên trên người bọn họ không có đồng nào. Đồng hồ đeo tay của Lộc Minh Trạch suýt nữa bị thu, hắn thừa dịp ném đại lên trên thuyền mới né được một kiếp.

Tất cả bọn họ, bất kể giới tính, toàn bộ đều bị lột sạch quần áo, tập trung lại để khử trùng, lấy máu, kiểm tra trên người có mang theo trứng trùng hay không, rồi mới được thả đi.

Lộc Minh Trạch đứng một bên cài lại nút áo, dưới tình huống này, hẳn rất ít người lo lắng về giới tính của bọn họ, nói cách khác, những người này chả buồn nghĩ nhiều như thế, cũng sẽ không cân nhắc đến việc người sao Snow có tôn nghiêm hay liêm sỉ không.

"Lộc, cậu nói xem bọn họ muốn mang chúng ta đi đâu? Sau này chúng ta không phải trở về nữa sao?"

Lộc Minh Trạch không biết trả lời làm sao, nhưng hắn nghĩ, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Lộc Minh Trạch chỉ đành qua loa lấy lệ: "Có lẽ vậy, sao Snow đã không thể sống được nữa, trở lại tìm chết à?"

Người kia có chút phiền muộn, lại có chút vui vẻ: "Vậy cũng tốt, chính phủ chưa từ bỏ chúng ta."

Lộc Minh Trạch lặng thinh, cứ để anh ta ôm hi vọng đẹp đẽ ấy mà sống tiếp đi.

Từ lúc đó, Lộc Minh Trạch không thấy Auston nữa. Hẳn đối phương bề bộn nhiều việc, Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân phải chuẩn bị cả hai tay, để sau này đến các tinh cầu khác, phải làm gì mới có thể nuôi sống Mary và Thượng Tá, còn phải lo tiền thuốc thang cho vợ chồng Wood.

Nếu hai vợ chồng ấy có thể may mắn sống sót.

Nửa đêm, Lộc Minh Trạch đột nhiên nghe đến tiếng tít tít rất nhỏ, hắn cảnh giác mở mắt, sự công kích trong dự đoán không hề xuất hiện, ngược lại đồng hồ đeo tay của hắn đang lóe lên ánh hồng quang yếu ớt, Lộc Minh Trạch vội vàng quay lưng lại, lén lút bắn màn ánh sáng trên đồng hồ ra.

Auston xuất hiện ở trong màn hình, y đã thay quần áo sạch sẽ, tóc tai cũng chải chuốt thẳng thớm, y ở đầu kia nhìn Lộc Minh Trạch mỉm cười: "Cậu đang chờ tôi sao?"

"..."

Lộc Minh Trạch muốn trợn trừng, nhưng hắn nhịn được: "Chuyện gì?"

"Một lát nữa tôi sẽ cho người đến tìm cậu, giả vờ không tình nguyện bị bọn họ bắt đi đi."

Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Cái gì? Giả vờ không tình nguyện?"

Auston gật đầu: "Nhưng không được để bại lộ thân thủ của cậu, cậu có thể... Ừm, giả vờ yếu đuối một chút, để bọn họ mang đi."

Lộc Minh Trạch cười nói: "Cái này quá khó với tôi rồi đấy."

Hắn vừa dứt lời, tiếng mở cửa khoang đã vang lên, Lộc Minh Trạch vội vàng nhét đồng hồ vào túi quần. Mấy người xông tới, bọn họ quét mắt nhìn bốn phía, chuẩn xác tìm được Lộc Minh Trạch.

Ba người đều mặc chế phục màu lam đậm, trông giống binh sĩ, nhưng Auston nói mình đã không còn thuộc hạ, vậy những người này là ai, người của vị Adonis điện hạ kia?

Bọn họ ra tay rất thành thạo, kéo cánh tay Lộc Minh Trạch lên, lôi ra ngoài, Lộc Minh Trạch giãy giụa tượng trưng mấy lần, phát hiện đối phương dùng lực rất lớn.

"Các người muốn làm gì!"

Lộc Minh Trạch vừa nói một câu liền bị người ở đằng sau che miệng lại, đến bây giờ hắn mới rõ tại sao đi bắt một người lại cần tới ba người hợp tác - còn phải có một người che miệng.

...Không thể dùng khăn mặt gì đó che lại sao?

"Hà, chúng tôi không muốn tổn thương cậu, phiền cậu im lặng cho."

Giọng nói của Lộc Minh Trạch hoàn toàn bị niêm phong trong cổ họng.

Thượng Tá bị đánh thức, nhảy dựng lên, xồ tới cắn mông cái tên đang che miệng Lộc Minh Trạch, đối phương hoảng sợ thối lui. Lộc Minh Trạch thầm giật mình, con chó Thượng Tá này chấp nhất quá, cứ để nó quấn lấy sẽ xảy ra chuyện xấu mất.

"Chờ đã! Không được thương tổn chó của tôi! Ông đây đi với các người là được rồi."

Người thứ ba đạp lên mình Thượng Tá một phát, hất nó qua một bên, sau đó lôi Lộc Minh Trạch rời đi. Lộc Minh Trạch ngoái đầu nhìn, nhận ra có mấy người đang giả bộ ngủ, thấy hắn đi xa mới dám ngẩng đầu lên.

Lộc Minh Trạch ở chung với những người này càng lâu, càng cảm nhận được thói đời dở dở ương ương, thân nhân trên sao Snow của hắn tử tử tán tán, còn lại một số vì mối quan hệ lợi ích mà trở thành "bạn bè", hắn cũng chẳng luyến tiếc bọn họ cho lắm.

Tự vệ là bản năng cầu sinh của con người, nhưng bọn họ "thông minh" như vậy, tương lai cũng không cần đợi hắn liều mình cứu giúp...

Lộc Minh Trạch không bị mang tới trước mặt Auston, mà là dẫn tới trước mặt Adonis, anh ta chỉ để lộ gò má, đánh mắt về phía Lộc Minh Trạch rồi nói rằng: "Ta vẫn không hiểu nổi phẩm vị của thầy, lẽ nào chỉ cần là Omega ngài ấy sẽ vui?"

Ba tên lính giữ Lộc Minh Trạch nhìn anh ta, không nói gì. Adonis thở dài: "Dẫn đi đi, thầy còn đang chờ."

Lộc Minh Trạch biết người thầy mà anh ta nhắc tới là Auston, cũng rõ ràng "Omega" trong miệng anh ta là gì, người này đã coi hắn thành Omega dùng thuốc ức chế quá độ. Thế nhưng ẩn ý trong lời nói của anh ta là gì? Cái gì gọi là chỉ cần là Omega sẽ vui vẻ... Danh tiếng của Auston không phải rất tốt sao? Lẽ nào trong đám quý tộc bọn họ có lời đồn nào mà hắn không biết?

Ba người kia hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ nhìn nhau, tên bịt miệng Lộc Minh Trạch mở miệng hỏi: "Điện hạ, người này trông rất hung ác, trực tiếp đưa đến chỗ của hầu tước có nguy hiểm không ạ?"

Adonis cười khẩy, sau đó lười biếng tựa vào ghế sôpha: "Holl, thầy rời quân đội lâu quá nên khiến cậu mất trí nhớ rồi sao."

Tên binh sĩ bị điểm danh kia lập tức nhận ra sai lầm của mình. Hầu tước Nicolas trong miệng gã chẳng những là quý tộc, mà còn là một nhà quân sự chiến công hiển hách.

"Xin điện hạ thứ tội."

Adonis mỉm cười nói: "Được rồi, mau đi đi, đừng để thầy đợi lâu."

Lộc Minh Trạch lại bị mang tới một khoang thuyền khác, ba tên binh sĩ lễ phép gõ cửa, một lát sau, cửa khoang được mở ra. Auston đứng trong cửa, y đã không còn mang bộ dạng lúc trò chuyện với Lộc Minh Trạch nữa, chỉ mặc một cái áo chòang tắm hở ngực, bên hông dùng dây lưng lỏng lẻo buộc vào.

Thần sắc Auston có chút lười biếng, tóc tai và ngực đều nhỏ nước, trông như mới vừa tắm xong, y đưa tay chống khung cửa nhìn về phía ba tên lính: "Sao chậm thế?"

Một người trong đó thay mặt trả lời vấn đề: "Xin lỗi hầu tước."

Auston như không thèm để ý khoát tay: "Thôi, các cậu đi đi." Hắn nói xong mới nhìn Lộc Minh Trạch, đánh giá trên dưới một chút, dường như đang xem kỹ, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng, dứt khoát bắt lấy cổ tay hắn kéo vào trong phòng, sau đó đóng cửa cái "Oành".

"Anh rốt cuộc..."

Lộc Minh Trạch mới thốt ra mấy chữ, đã bị Auston xách cổ tay áp lên cửa, đối phương không thèm chào hỏi, hôn lên môi hắn. Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn y, không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào, eo lập tức bị Auston ôm lấy. Một tay khác của y vuốt dọc sống lưng hắn, nom như kích tình khó nhịn, ôm thít hắn, vừa hôn vừa ngã về phía ghế sôpha.

Lộc Minh Trạch bị một loạt động tác này của y làm bối rối, hắn bị đè xuống ghế sôpha hôn thật lâu, tưởng rằng Auston lại đang diễn trò cho ai xem, vì vậy cũng không dám giãy dụa quá mạnh.

Nhưng không hề, Auston không hề có dấu hiệu muốn dừng lại, y như hoàn toàn đánh mất lý trí, động tác ngày càng càn quấy, Auston đặt tay trên đỉnh đầu Lộc Minh Trạch, nụ hôn từ bờ môi chuyển qua tai, Lộc Minh Trạch bỗng hít một hơi, vô thức nhấc chân đá lên người tên kia, nhưng lại bị đối phương tóm đầu gối tách ra. Auston khom người, đè lên bụng Lộc Minh Trạch, nước trên người y thấm ướt áo sơ mi của Lộc Minh Trạch, những nụ hôn phớt dần dần lan đến bên gáy.

Khi nhịp hô hấp của Lộc Minh Trạch rối loạn, tiếng thở của hắn càng lúc càng lớn, hắn mới nghe thấy một giọng nói thì thầm bên tai: "Khóc đi."

"...?"

Auston cắn lỗ tai hắn, buông lỏng tay Lộc Minh Trạch, hai tay chộp quần áo trước ngực hắn hung hăng xé toạc, tiếng vải rách kèm theo giọng nói mơ hồ lặp lại lần nữa: "Khóc!"

Bị y xé áo, Lộc Minh Trạch muốn tung nắm đấm, nhưng nghe Auston nói thế thì khựng lại, hắn do dự, vừa túm quần áo của mình vừa làm bộ phát ra một tiếng..."Oa".

"A --!"

Tiên sư! Nhéo đùi hắn!

Auston xé quần áo của Lộc Minh Trạch ném qua một bên, ôm lấy hắn, chôn mặt trên bả vai Lộc Minh Trạch nhưng không gặm cắn, y thì thào thật nhanh: "Lúc cậu bị cưỡng bức thì phản ứng thế này à?"

Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, bụng nghĩ xưa nay không ai dám cưỡng bức ông nhá. Mà có cưỡng bức thì cũng là hắn cưỡng bức người khác, diễn kiểu nãy hắn không diễn đâu.

Đương nhiên, câu đó chỉ có thể để trong bụng, chuyện đã xảy đến, không thể để nó như xe bị tuột xích.

Auston giương mắt nhìn hắn, mạnh bạo kéo quần Lộc Minh Trạch, sau đó hung hăng cắn chặt gáy của hắn, áo choàng tắm của y tuột xuống, quần áo chồng lên nhau, chẳng thể thấy được gì, chỉ có Lộc Minh Trạch đột nhiên gào lên một tiếng đau thấu tâm can, tiếng mắng chửi tức giận xen lẫn tiếng khóc, hắn giẫy dụa liên tục.

Auston tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, y bắt lấy một cái gối dựa che lên mặt Lộc Minh Trạch, ấn mạnh xuống, khiến giọng nói của hắn hoàn toàn bị giam lại. Auston ngẩng đầu nhìn về một góc nào đó trong phòng, cổ họng y phát ra tiếng cười trầm thấp, đẹp đẽ mà nguy hiểm: "Adonis, đừng chọc giận ta."

Thật lâu sau, giọng nói lúng túng của Adonis mới vang lên: "Thưa thầy, trước đó không chú ý có máy giám sát, em đã tắt rồi."

Auston không chờ anh ta nói xong, cầm cái gạt tàn thuốc lá quăng tới, một tiếng "bốp" vang lên, âm thanh hoàn toàn bị cắt đứt, Auston đợi thêm một chút, mới chậm rãi thả lỏng lực tay.

Lộc Minh Trạch suýt nữa bị gối bịt chết, hắn lấy hơi, rồi hất phăng cái gối trên mặt ra, Auston vẫn áp trên người hắn không nhúc nhích, Lộc Minh Trạch chống tay lên ghế sô pha, thở hồng hộc, cau mày hất đầu: "Né ra."

Auston lui sang một bên, Lộc Minh Trạch ngồi dậy nhặt nhạnh quần áo.

Auston bỗng đưa tay sờ soạng mặt hắn: "Khóc thật đấy à?"

Lộc Minh Trạch liếc một cái: "Cái khỉ khô."

Mắt hắn ươn ướt, nhưng hoàn toàn là do nghẹn quá đến nỗi chảy nước mắt sinh lý, Lộc Minh Trạch bực bội hỏi: "Sao lần nào cũng cho tôi giả thành Omega vậy, anh không phải có sẵn rồi sao? Chỉ muốn thoát khỏi giám sát, còn cần tìm cớ này?"

Auston buộc chặt áo tắm lại, hai ngón tay rút một điếu trong hộp thuốc lá: "Thời gian Roy ở cạnh tôi không ngắn, tôi lo rằng sẽ có người nhận ra cậu ấy."

Lộc Minh Trạch không nhìn y, muốn mang quần thì phát hiện đã bị Auston xé mất một nửa, kéo mãi không được, tức giận không thể làm gì khác hơn là kéo cái gối dựa qua che ở trên đùi.

"Vậy tại sao lần nào cũng là tiết mục này?"

Auston dựa vào ghế sô pha bày tư thế dang hai tay: "Đây là một bí mật được lưu truyền rộng rãi trong giới quý tộc, nghe đâu, hầu tước Nicolas kỳ thực vô cùng háo sắc, mỗi đêm nhất định phải có Omega bầu bạn, nếu không sẽ phát điên."

"..."

Lộc Minh Trạch há miệng, thật lâu mới nhận ra y đang nói về bản thân. Hắn nhìn mặt Auston, rồi suy nghĩ về hành vi thường ngày của y... thậm chí có thể dùng từ lãnh cảm để hình dung.

Auston không đợi Lộc Minh Trạch đánh giá, đã tự mình nói trước: "Lời đồn phần lớn không thể tin, đúng không."

"Nhưng nếu anh thật sự như vậy, đối thủ không phải sớm đã nắm nhược điểm của anh trong tay sao? Vấn đề tác phong của một người..."

Auston lấy làm lạ hỏi: "Tôi là Alpha, thích Omega thì có lỗi gì? Cái này cũng không gây trở ngại cho tôi."

Lộc Minh Trạch giật mình sửng sốt. Đúng vậy, thế giới này, Alpha phải yêu thích Omega, cũng như thế giới kia, đàn ông nên ở chung với phụ nữ.

Hóa ra hắn dù ở nơi nào cũng là dị loại.

"Tách."

Auston mở bật lửa châm thuốc, đánh vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Y trốn sau làn khói mờ nhìn Lộc Minh Trạch, mơ hồ mỉm cười: "Được rồi, thật ra là đêm nay...tôi muốn gặp cậu."

Lộc Minh Trạch cũng nhìn về phía y, đối phương dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc hít một hơi thật sâu, y đột nhiên hỏi: "Cậu muốn tiếp tục không?"

"Cái gì?"

Lộc Minh Trạch còn chưa kịp phản ứng lại, Auston đột nhiên tiến lại gần hắn, tuy vẫn duy trì khoảng cách lịch sự, nhưng cánh tay lại nhẹ nhàng vòng qua Lộc Minh Trạch, như ôm hắn vào trong lòng. Áo tắm Auston nới lỏng, non nửa bộ ngực lộ ra, lúc y đến gần gợi nên sự gợi cảm lạ lùng, khiến người ta gần như muốn tránh né.

"Tiếp tục chuyện vừa rồi."

Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà nhìn y: "Vừa rồi là diễn kịch."

"Cũng có thể không phải."

"..."

Auston nắm chặt một tay Lộc Minh Trạch, con mắt màu xám dịu dàng nhìn hắn: "Tôi không hề đùa cậu."

Lộc Minh Trạch theo bản năng rút tay về, dời tầm mắt: "Không... Cảm ơn."

Auston lần này lại không thân sĩ như vậy, y nắm cằm Lộc Minh Trạch ép hắn xoay đầu lại, chấp nhất mà nhìn đôi mắt Lộc Minh Trạch: "Tại sao?"

Kỳ thực y phải vì chuyển biến thái độ của Lộc Minh Trạch mà cảm thấy cao hứng, hắn dường như...không thể tự nhiên với mình được.

"Cậu luôn so sánh tôi với tình nhân trước đây của cậu."

Lộc Minh Trạch vô thức lớn tiếng phủ nhận: "Tôi không có!"

"Cậu có, cậu đang cân nhắc tôi. Nhưng...làm sai là bọn họ, không phải tôi, tại sao không đặt lòng tin vào tôi? Tôi cho rằng thời gian dài sẽ khá hơn một chút..."

Y cau mày suy nghĩ một chút: "Nhưng trong mắt cậu tôi có lẽ không đáng tin thật."

Lộc Minh Trạch không ngờ Auston sẽ thẳng thắn phân tích mối quan hệ của hai người như vậy, hắn nhìn thẳng y một lúc lâu, chậm rãi rụt tay khỏi tay Auston. Lộc Minh Trạch cúi đầu cười cười: "Được thôi, nếu anh hỏi như vậy, tôi liền nói thẳng. Đây chỉ là một nguyên nhân nhỏ, anh là Alpha... Một ngày nào đó sẽ tìm được Omega thích hợp, tôi không muốn dây dưa."

Auston ngả lưng lên ghế sô pha, tay kẹp điếu thuốc lá nhẹ nhàng run lên hai lần, tàn thuốc rơi xuống đất.

"Cũng bởi vì lý do này?"

Lộc Minh Trạch cười cười: "Lý do này là đủ rồi."

Chiến đấu với một người còn có thể xuất hiện chút khả năng thắng, còn tranh đấu với loại nhân tố không thể kháng cự này, cho dù là bao nhiêu lần cũng sẽ thua cực kỳ thê thảm.

Auston hít điếu thuốc trong miệng một hơi, chậm rãi phun khói: "Vậy cậu có thể yên tâm, tôi không sẽ yêu bất cứ Omega nào."

"Cái gì?"

"Tôi không thích mùi Omega, thứ mùi đó sẽ khiến người ta đánh mất lý trí. Hơn nữa tôi có hồi ức không hề tốt với mùi vị ấy... Đủ để trở thành bóng ma cả đời. Cho nên, tôi không sẽ yêu Omega."

Lộc Minh Trạch biết là không đúng lúc, nhưng hắn thật muốn nhét cái micro vào miệng y.

"Tại...tại sao?"

Auston cười nhìn về phía hắn: "Vậy cậu nói cho tôi biết trước, tại sao muốn biết?"

Lộc Minh Trạch lấy tay vuốt mặt: "Không quan trọng, anh không muốn nói thì thôi."

Auston thở dài, thu tay lại, y lại hút thêm mấy điếu, khói lửa lượn lờ khiến y không tự chủ được nheo mắt lại: "Trên thế giới có một loại công kích, gọi là công kích pheromone. Trong thế giới của tôi, quan hệ giữa Alpha và Omega chẳng hề tràn ngập màu hồng như trong suy nghĩ của cậu, có lúc...họ chỉ là mồi nhử và con mồi."

Lộc Minh Trạch nhíu mày: "Ý của anh là, anh là con mồi bị dụ dỗ?"

Auston ra chiều không tình nguyện: "Tôi không muốn đề cập đến nó."

Lộc Minh Trạch chợt nhoẻn môi cười ác ý: "Không phủ nhận, tức là thật, thế này là lật thuyền trong mương* hả?"

(*) Ý chỉ xui xẻo.

Bị vạch trần trái lại giúp Auston cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, y dần dần tiếp nhận hiện thực thất bại của mình.

"Tôi đã nói với cậu, tôi từng qua lại với một Omega."

Lộc Minh Trạch gật gật đầu: "Đâu rồi?"

Auston cười: "Chết rồi."

"..."

Lộc Minh Trạch tằng hắng một tiếng: "Xin lỗi, chẳng lẽ là anh đối với Omega ấy tình sâu nghĩa nặng, cho nên đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận được Omega khác?"

"Dĩ nhiên không phải trải nghiệm đẹp đẽ như vậy."

Miệng Auston phả ra làn khói mờ, nhấn nửa điếu thuốc lá lên mặt bàn dập lửa, cái gạt tàn bị y ném đi đã không còn.

"Khi tôi còn trẻ, thân phận thật sự của đối phương là gián điệp, hắn ta muốn đánh cắp tình báo từ tôi. Không thể không nói hắn là một gián điệp ưu tú, lấy thân thử hiểm, suýt nữa để hắn ta đắc thủ. Sau đó hắn bị tôi giết chết, từ ấy về sau, tôi liền chán ghét thân cận với bất kỳ Omega nào."

Lộc Minh Trạch cảm thấy tiến triển có chỗ nào đó không đúng: "Kỳ thực trong phim lãng mạn các anh cần phải tương ái tương sát, anh sẽ phải đau khổ lựa chọn giang sơn quan trọng hay mỹ nhân quan trọng hơn..."

Auston buồn cười nhìn hắn: "Trí tưởng tượng của cậu rất phong phú."

"Rất nhiều tác phẩm văn học đều viết như thế..." Đề tài tương ái tương sát luôn được người ta ưa dùng mà.

Auston đại khái cảm thấy y không thể nói lý, lắc đầu một cái từ chối tiếp tục thảo luận đề tài này. Lộc Minh Trạch cảm thấy mình có chút nhìn không thấu Auston, kỳ thực tình huống hắn nói cũng không phải không có, huống chi đối phương là một Omega, sao có thể ngay cả một chút hảo cảm cũng không có, mà là hoàn toàn chán ghét chứ?

Vẫn là Auston có vấn đề đi, hắn trung với tín ngưỡng của mình, tất cả những người hoặc những thứ đi ngược với tín ngưỡng của y, đều sẽ bị xem là chướng ngại vật không chút lưu tình diệt trừ.

Có lẽ đây mới là hiện thực.

Lộc Minh Trạch đột nhiên sinh ra sự đồng cảm với y, Auston đúng là một kẻ tự tin, y dùng nụ cười để che dấu sự sắc bén của mình, kỳ thực tận trong xương tủy đã có niềm kiêu ngạo mạnh mẽ của một quý tộc. Y đặc biệt có lòng tin với năng lực tự kiềm chế của mình, từ hướng này làm cho y ăn quả đắng, xác thực sẽ khiến y khắc sâu ấn tượng.

"Nhưng liệu anh có nghĩ rằng có lẽ không phải Omega có vấn đề, mà là cái người anh gặp phải kia có vấn đề?"

Auston cười: "Không phải người tôi gặp có vấn đề, mà là pheromone có vấn đề. Nếu như không có pheromone, hắn ta ngay cả tới gần tôi cũng không thể, càng không cách nào đánh cắp tình báo, vì phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh lần nữa, tôi đã cải tạo vài thứ trên người mình."

"Cải tạo?"

"Cải tạo phản ứng với pheromone của Omega. Pheromone của bọn họ vẫn sẽ khiến tôi động dục, nhưng, tôi sẽ buồn nôn, không ngừng nôn mửa, kỳ phát tình lần trước của Roy khiến tôi buồn nôn muốn chết. Tôi cũng đã trưng cầu ý kiến của bác sĩ, như vậy có thể dời bớt lực chú ý, lại thêm khả năng khống chế của bản thân, chí ít sẽ không phát sinh thêm vài việc."

"Vừa nôn mửa vừa làm tình đúng là khó khăn thật..." Chao ôi! Có buồn nôn không chứ, cái người này!

Auston nhếch mép: "Tuy hơi bất tiện, nhưng chí ít tôi sẽ không yêu một ai đó chỉ vì pheromone."

Lộc Minh Trạch thở dài nói: "Tội gì làm khó dễ mình, thuận theo tự nhiên không tốt sao."

"Đấy không phải làm khó dễ, tôi lại cảm thấy rất tốt. Với tôi, pheromone chi phối dục vọng, không thể đánh đồng với tình yêu được, vẫn dưới cái nhìn của tôi, nó thậm chí là một thứ phỉ báng tình yêu. Đương nhiên, không thể phủ nhận có vài cuộc tình có sự tham gia và xúc tác của pheromone sẽ càng mỹ diệu hơn, nhưng để tránh cho tác dụng của pheromone gây ảo giác, tôi lựa chọn từ bỏ nó."

Y nghiêm túc nhìn Lộc Minh Trạch: "Tôi mong bạn đời tương lai của mình có thể trở thành một người bạn tâm giao, có chung tín ngưỡng với tôi, yêu tôi như một con người, chứ không phải một cái túi chứa pheromone hình người."

Lộc Minh Trạch đâm khó chịu vì cái nhìn chòng chọc của y. Hắn vừa muốn nói rằng mấy điều anh nói không phải chỉ tôi, nhưng lại vừa không có cách nào phản bác, bởi vì cho đến bây giờ, mục tiêu của hai người bọn họ hình như...đúng là giống hệt nhau.

"Anh hơi vô vị đấy... Có lẽ thêm chút tinh thần mạo hiểm thì tốt hơn." Thử khiêu chiến mấy cái tương ái tương sát gì đó...

Auston nhíu mày: "Sao có thể nói như vậy, tôi hoàn toàn không đặt yêu cầu với cả giới tính, tuổi tác, tướng mạo của bạn đời, thế còn chưa mạo hiểm sao?"

Đọan, Auston tự lẩm bẩm với chính mình: "Tôi không cảm thấy yêu cầu của mình quá cao."

Lộc Minh Trạch lặng thinh sờ mũi. Biểu hiện hiện tại của Auston trong mắt hắn hết sức ngây thơ, tình yêu đối với y luôn là một điều thuần túy không dính một hạt bụi.

...Sao thấy "moe" ghê hà!

Auston lại gần, nhẹ nhàng nắm chặt một tay Lộc Minh Trạch, nhìn hắn: "Tôi sẽ cho cậu thời gian cân nhắc."

Lộc Minh Trạch vô thức hỏi: "Cân nhắc cái gì?"

Y cười nói: "Suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc có muốn yêu tôi không."

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra đã từng thổ lộ một lần rồi, và Lộc đã từ chối. Các độc giả không coi là chuyện to tát, nhưng Aus muốn khóc lắm đó...

Thói quen và hoàn cảnh sinh tồn của Aus sẽ khiến y ngay cả trong chuyện yêu đương cũng... không giống người bình thường, nói cách khác biểu hiện của y sẽ cực kì vô vị.

Thật ra cái nhìn về tình yêu của y cũng giống cán bộ kỳ cựu bảo thủ cứng nhắc vậy đó (* ̄rǒ ̄)

A a a... Aus quả là một người kẻ nhàm chán mà.

Lộc: Tương ái tương sát không được sao?

Aus: Thật hả? Đối phương chỉ có thể bị tôi giết chết thôi.

Lộc:...

***
Buồn ngủ quá, hơi đổ đốn, edit xong đăng cái vèo, không kiểm tra gì luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro