Có một người yêu em hơn sinh mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Két " – Tiếng phanh xe chói tai vang lên giữa màn đêm lạnh lẽo , đôi mắt trừng lớn nhìn về phía ánh đèn chói mắt đang rọi thẳng vào mặt . Cô sợ hãi đến nỗi đứng bất động , khi chiếc ôtô chỉ còn cách vài mét , trước ngưỡng cửa của tử thần , cô nghe tiếng hét vang lên " Chị ơi !! "

Chưa kịp định thần thì đã có một thân ảnh lao nhanh ra vệ đường , dùng lực mạnh đẩy cô ra mà chắn trước chiếc xe . Ầm một phát , đầu óc cô tối mù , nền đường máu lai láng , em trai nằm bất động . Cô như điên loạn mà hét lên " Sehun ah ... Sehun ... Ai đó cứu em tôi với ... Sehun ... "

*

Trong bệnh viện , Seohyun ngồi thụp xuống đất , hai vai run run nức nở . Cô sợ , vô cùng sợ . Cánh cửa dường như đang phán xét sự sống còn của em trai cô , Seohyun tựa hồ nghe thấy tiến xương vỡ răng rắc của Sehun , tiếng kêu đau đớn của anh . Cô thậm chí đã chuẩn bị tinh thần, đề phòng khi bác sĩ bước ra với khuôn mặt nặng trĩu .

Đèn phòng phẩu thuật tắt đi , cô hoảng loạn bước nhanh đến chỗ bác sĩ , giọng nói như van nài " Em tôi như thế nào ? "

" Va chạm mạnh dẫn đến có khối máu tụ trong não cậu ấy , nhưng chúng tôi đã giải phẫu thành công . Vấn đề lớn chính là đôi chân của cậu ấy , nó gần như đã nát trước khi được đưa đến bệnh viện . Các dây chằng nối với dây thần kinh vận động bị đứt do chịu lực cán rất mạnh . Chúng tôi chỉ có một phương pháp , chính là cưa bỏ đôi chân để không bị hoại tử . Dĩ nhiên sau này có thể gắn chân giả vào , lựa chọn tùy ở thân nhân "

Gương mặt đờ đẫn sau khi nghe những lời nói đó . Sehun mới 20 tuổi , tương lai còn dài đang chờ phía trước , vì cô mà lại ra nông nổi như thế này . Tâm tình cô nghẹn đắng , trái tim đập liên hồi " Nếu như vậy , thì cưa bỏ đi ! " – Cô lấy hết dũng khí nói , tay run run kí vào lá đơn . Thứ quý giá nhất đối với vận động viên điền kinh là cái gì ? Chính là đôi chân . Sehun , em khẳng định sẽ rất hận chị đúng không ?

Seohyun nhìn ánh đèn lập lòe , đôi mắt sưng vù lên . Sehun , sao em phải làm như thế ? Lúc bấy giờ cô cũng không biết , ngây thơ cho rằng đó chính là máu nặng tình thâm . Rất lâu sau đó cô mới hiểu ra , có một số loại tình cảm nguy hiểm như thế , cũng có một số người che dấu cảm xúc rất tốt . Dĩ nhiên đó là chuyện của rất lâu sau này ...

Vài ngày sau đó , Sehun tỉnh dậy . Cô cứ tưởng anh sẽ cào loạn lên . Nhưng không , anh chỉ an tĩnh đón nhận mọi chuyện , bộ dạng thong thả như đang ngao du sơn thủy . Anh biết chuyện mình không thể đi lại được nữa , cũng chỉ nói vài câu " Tôi không sao ! " .

Duy nhất chỉ có một mình cô biết , mỗi đêm anh đều đưa tay gác trán , ngụ ý là muốn che đi nước mắt . Khi đó cô liền đưa tay xoa đầu anh , nói " Sehun ngoan nào , có chị ở đây , không được khóc ! " hệt như khi bé lúc anh bị bắt nạt .

" Chị , em muốn về nhà ! Ở đây buồn lắm , chị cũng không thể ở bên em mãi được ! Chân em không đi được nữa thì dùng xe lăn . "

Cô trầm mặc nhìn anh , lúc sau mới lên tiếng nói " Được , vậy chúng ta về nhà ! "

Phần lớn thời gian Sehun đều trầm mặc không nói , khi quá buồn chán sẽ bật tivi xem , khi thì đẩy xe lăn ra vườn tỉa hoa . Những điều đó như vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại , nhưng cho dù tẻ nhạt đến thế nào Sehun tuyệt đối cũng sẽ không ra khỏi nhà . Anh cũng không biết được bản thân tiếp nhận sự thật thế nào , giống như sóng vỗ mạnh vào mặt biển yên ả . Không chấp nhận được , cũng không thể phản kháng , chỉ biết ngồi yên đầu hàng số phận .

Seohyun cảm thấy lo lắng cho Sehun , bởi vì cô sợ sự yên lặng đến doạ người này . Trước kia , mỗi khi cô tan sở về , trong nhà sẽ luôn truyền ra tiếng đàn guitar cùng tiếng hát nhẹ nhàng của em trai . Bây giờ chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lùa vào cửa sổ đầy lạnh lẽo . Đó là trước kia , là trước kia , đã qua lâu lắm rồi ...

Những lúc tĩnh lặng như thế này , anh đột nhiên nhớ lại một số chuyện lúc xưa . Khi đó hai chị em lúc nào cũng quấn quýt , lại còn cùng nhau trèo sang nhà hàng xóm ăn cắp đồ , còn phá phách đến nỗi lò viba trong nhà nổ tung . Sehun bật cười , những chuyện kinh thiên động địa đó tất nhiên là không ai biết . Có lần Seohyun bị mẹ đánh đến bật máu , cũng chỉ có anh lại lau nước mắt cho cô , nói " Chị à , nếu sau này chị suy sụp hoặc muốn khóc , hãy nhìn lên bầu trời , nó sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chị ! "

Cô có đủ mạnh mẽ rồi , vì sao anh lại không thể ? Trên gương mặt , nụ cười đông cứng lại , nét bi ai hiện lên . Có những thứ , lâu dần sẽ phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn . Anh yêu cô cũng là ngoài ý muốn . Có phải người đời biết được sẽ cười đến trật quai hàm luôn không ? Cái này gọi là loạn luân .

Yêu chị gái mình đến độ thương tâm . Làm sao buông tay ?

*

Gần đây Seohyun rất bận bịu , khi về nhà cũng sẽ nói chuyện qua loa rồi lại ra ngoài . Có phải cô có người yêu rồi hay không ? Đó là điều anh luôn thắc mắc , mà sự thật thì đúng là như thế .

Hôm đó Sehun quyết tâm đẩy xe lăn ra ngoài , tình cờ thấy chị mình đứng cùng một chàng trai dưới tán cây anh đào . Chàng trai có nụ cười xán lạn , Seohyun đứng e ấp nép mình vào ngực anh ta . Hoa anh đào rơi lả tả , vẽ nên bức tranh đẹp đến động lòng người . Sehun biết đó là ai , chính là tiền bối Park của chị gái mình . Anh luôn muốn cô được vui vẻ , nhưng hết lần này đến lần khác đều cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ về chuyện này !

Sehun đánh xe lăn quay lại , gương mặt thấm đẫm nét thê lương

" Cạch " – Seohyun mở cửa bước vào , ngạc nhiên khi thấy anh vẫn còn thức giấc " Sehun ah , em vẫn chưa ngủ sao ? "

" Cả ngày hôm nay chị đi đâu ? " – Giọng anh lạnh lùng .

" Chị ở công ty , sao em lại hỏi như thế ? "

" Chị tính nói dối đến khi nào ? Công ty gì mà làm đến tận khuya ? Không phải chị đứng ôm ép người ta dưới tán cây hay sao ? "

Gương mặt Seohyun thất thần trong phút chốc , sau đó đanh giọng hỏi lại " Sehun ! Rốt cuộc là em bị cái gì vậy ? "

" Chị đừng có gọi tên tôi nữa ! Có phải chị muốn bỏ đi hay không ? Tôi vì chị mà bị què suốt đời , chị qua cầu rút ván phải hay không ? Chị khinh tôi à ? Chị ... "

" Chát " – Tiếng bạt tai vang lên chát chúa , anh không biết rằng khi cô đánh anh như vậy , cô đau đớn đến tê tâm liệt phổi . Sehun quay lại , cầm chiếc điện thoại ném thẳng vào đầu cô . Máu từ trán tuôn ra , Seohyun đứng chết trân , miệng vết thương nứt toạt ra trông ghê rợn vô cùng .

Nhưng mà cô không thấy đau , một chút cũng không đau . Lòng cô đã đau đến độ mất đi cảm giác , so với vết thương này thì có xá chi . Sehun định thần lại , cả người run bần bật đẩy xe lăn thật nhanh đi về phía cô đang đứng , anh ôm chân cô lại , khóc như một đứa trẻ , như khi còn bé , mỗi lần giành nhau thứ gì đó , lúc nào Sehun cũng là người rơi nước mắt đầu tiên .

Anh nói " Seohyun , em xin lỗi ! Chị sẽ không bao giờ hiểu được em đau xót đến nhường nào ! Chị cũng không hiểu được cảm giác mặc cảm vì bị người đời kinh thường . Chị ghét bỏ em đúng không ? Nhưng mà những chuyện em làm cho chị , từ trước đến nay chưa hề hối hận ! "

Cô lần tìm gương mặt anh , đôi mắt sớm đã nhòe đi . Seohyun quỳ xuống , áp đầu mình lên gối của Sehun , nấc lên nói " Chị chưa bao giờ như thế ! Chưa bao giờ . Người nên ngồi xe lăn là chị . Em chính là không đáng phải hy sinh đôi chân của mình . "

" Seohyun , đừng nói nữa " – Anh đau đớn đến thắt lòng thắt dạ , buộc mình phải thừa nhận " Đó là chị gái của mày ! " . Sehun nâng gương mặt cô lên , hôn lên vết thương trên trán của cô . Seohyun tránh né nụ hôn của anh , Sehun chỉ khẽ nói " Một chút thôi , máu sẽ không chảy nữa ."

Vì sao lại đi yêu chị gái của mình ? Thứ tình cảm bị người đời khinh rẻ đó chính là thứ tình cảm bi thương nhất . Lòng đau lệ đổ , tim đã sớm nát . Nước mắt như axit ăn mòn sợi dây máu mủ ruột thịt . Chỉ còn chút ít thương tâm lắng đọng lại như tuyết rơi ngoài cửa sổ . Tình yêu này , vẫn là nên dừng lại đi thôi ...

*

" Anh có thể mang lại hạnh phúc cho chị tôi ?! " Trong quán cà phê , hai người đàn ông ngồi đối diện nhau , một người ôn hòa như gió , một người tĩnh lặng như nước .

" Đó là chuyện không cần phải nói , tôi yêu người nào , lập tức sẽ dùng cả đời mình để che chở cho cô ấy ! " – Park Chanyeol tự tin trả lời , bỗng Sehun cảm thấy người đàn ông này giống như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh giá vậy . Rất ấm áp !

Anh nhìn về phía đôi chân của mình , không nhịn được mà nói một câu " Nếu tôi không bị tật , tôi cũng có thể che chở cho chị ấy ! "

Người thông minh như Park Chanyeol dĩ nhiên hiểu những gì Sehun nói , ho khan một tiếng " Cậu hãy yên tâm đi giao cô ấy cho tôi . Huống chi thứ tình cảm này ... càng dây dưa càng đau lòng ! ".

" Anh nói đúng , tôi chỉ mong muốn chị ấy được hạnh phúc . Những chuyện sau này , không cần phải quan tâm nữa ! " . Nhấp một ngụm cà phê , Sehun nói tiếp " Anh lấy chị tôi đi ! "

Park Chanyeol sửng sốt , rất nhanh lấy lại được bình tĩnh mà nói " Được , đó cũng là mong muốn của tôi ! "

*

" Sehun ah " – Cô thấy bóng dáng của anh ngồi bên cửa sổ , chăm chú làm một cái gì đó . Seohyun tò mò đến gần , anh lại cầm vật đó vứt vào một góc không cho cô xem . Sehun đẩy xe lăn ra gần cửa sổ , mặt hướng ra ngoài , chầm chậm mở miệng :

" Seohyun , chị kết hôn với Park Chanyeol đi . Em thấy anh ta thật tốt ... ! Chị mau đi lấy chồng đi , sau này ít ra có người để nương tựa . Đừng lo cho em ! " – Câu nói cuối cùng anh quay sang nhìn cô , nặn ra một nụ cười tươi hết mức có thể , tươi đến nổi anh tưởng xương gò má mình như sắp gãy đi .

Thời gian sau đó , cả hai người họ đều không biết đã trải qua thế nào . Riêng Sehun biết , khi anh nói ra câu đó , tim đã vỡ vụn thành từng mảnh .

Chưa đêm nào anh thấy trăng tròn như đêm nay , ánh trăng soi sáng cả một góc phòng . Anh mở nhẹ cửa phòng Seohyun , nhẹ nhàng đẩy xe lăn đến bên giừơng , lay lay cô dậy " Chị ơi , chị ! "

" Sehunnie ! " – Cô xoay người lại , nheo mắt nhìn anh , Sehun đưa tay sờ mặt cô , hỏi " Chị khóc sao ? "

Cô không nói gì , hai người trong đêm tối chỉ lẳng lặng nhìn nhau , tâm tư bao la như biển . Anh khó nhọc leo lên giừơng , nằm ôm cô chật cứng .

" Chị ơi , để em ôm chị một chút thôi , ngày mai chị kết hôn rồi , có thể dành trọn đêm nay cho em được không ? "

" Chị ơi , anh ấy có thật sự tốt với chị không ? Em vẫn lo lắm !

" Seohyun , thật tiếc em không thể làm phù rể cho chị " – Vốn dĩ anh muốn nói " Thật tiếc vì tôi không thể đi lại , nếu không nhất định nắm tay dẫn em lên lễ đường thay cha " . Nhưng mà vẫn không thể nói , bi ai anh nuốt xuống , chừa lại hạnh phúc cho cô .

" Sao chị không nói gì đi ? " – Sehun xoay mặt cô lại mới phát hịên cô đang khóc nức nở , Seohyun lấy tay bịt chặt miệng đến độ mặt mày tím tái , cố không để phát ra tiếng nấc .

" Ngày mai chị kết hôn rồi , đừng khóc mà , nếu không sáng mai đôi mắt sưng như hai quả trứng gà bây giờ ! " – Câu nói nhạt thếch , anh cố gắng gượng lòng mình lại , nhưng mà vẫn không kìm được mà rơi lệ . Seohyun nằm khóc rấm rứt , từ đầu đến cuối chỉ có mình anh đọc thoại . Sehun nói nhiều đến mức cổ họng khô khốc nhưng vẫn muốn nói tiếp .

" Sehun , chị đau lắm " – Cô ra sức đánh vào nơi ngực trái mình , nghẹn ngào " Đau đến chết đi sống lại . Thật ra chị chỉ muốn moi trái tim này ra thôi , nó hành hạ chị đau đến không thở nỗi ! "

Anh đưa tay chạm vào trái tim cô , nói " Qua đêm nay , chị sẽ không thấy đau nữa ! "

" Em nói đi , có phải chị thật đáng chết hay không ? Chị gái thật xấu xa ... "

" Không có đâu , chị đối vời em là nhất trên thế gian này ..."

Đêm đó , cả hai thức đến tờ mờ sáng , nói rất nhiều chuyện , giống như đang quay trở về tuổi thơ . Anh nói " Chị , chị có nhớ cửa hàng bánh đầu ngõ hay không ? Mỗi khi đi học về em đều thèm đến chảy nước miếng , nhưng bánh nơi đó vẫn dở hơn bánh chị làm "

" Nhớ , tất cả chị đều nhớ ! " – Cô thỏ thẻ

" Chị , mỗi ngày em đều chỉ khát khao được nhìn thấy chị ! " – Cô thiếp đi trong vòng tay anh lúc nào không hay , riêng anh vẫn tiếp tục huyên thuyên . Tiếng kim đồng hồ vang lên tíc tắc , đây chính thời khắc cuối cùng anh còn được ở bên cô .

" Nếu là một chàng trai khác không phải anh

Nếu đó chỉ là một đoạn trong vở hài kịch

Anh sẽ thiêu rụi tất cả đau thương bằng tình yêu của em

Trước ngưỡng cửa của sự chia ly , trên cái bóng của nỗi đau tăm tối ấy

Ngay cả khi có ngã thật đau , anh cũng sẽ vì em mà chịu đựng

Anh sẽ trao em cả bản thân mình , dù cho em chẳng biết đến anh

Xin đừng khóc , hãy để anh nhìn thấy nụ cười của em

Làm ơn hãy thiêu đốt anh bằng lưỡi dao ấy , để giữ lại cô gái kiều diễm này . "

" Chị , thật tiếc chị không phải cô dâu của em ! " Anh tiếc rất nhiều thứ , chỉ có duy nhất một thứ mãi mãi không bao giờ tiếc , đó chính là vì cô mà mất đi đôi chân này .

Sehun áp nhẹ đôi môi mình lên môi của cô , khẽ nói trong nước mắt " Seohyun , anh yêu em . "

*

Cuối cùng ngày cưới của cô đã đến , anh nhẹ nhàng đẩy xe lăn đến bên bàn trang điểm , nhìn người con gái trong gương đến bần thần cả người , xúc động mà thốt lên " Chị đẹp lắm ! " . Anh đưa cho cô một chiếc hộp , trong đó có một đôi giày gỗ nhỏ được đẽo khắc tỉ mỉ , kèm theo một lời nhắn " Em không đi được , vì vậy chị phải thay em đi hết quãng đường còn lại . "

Seohyun cười , chua xót nồng đậm trong mắt , cô khó khăn mở miệng " Em không đi được , chị liền đỡ em đi , cả hai chúng ta cùng nhau đi ! " Cả hai bước đi cùng nhau dưới danh nghĩa chị gái – em trai .

" Em nặng lắm , chị đỡ không nổi đâu ! " Sehun nói đùa , cô phì cười lấy tay đánh vào vai anh , giống như lúc dậy thì , dễ quê độ vì chuyện gì đó mà giận cá chém thớt .

Cô dâu dịu dàng bước trên lễ đường , anh ngồi ngắm nhìn bờ vai gầy nhỏ nhắn , thầm nghĩ " Nếu chúng ta như thế thì thật tốt ! " . Cha xứ đọc xong lời tuyên thệ , cô e ấp mà nói " Con đồng ý ". Chỉ là anh không thấy được vẻ mặt cô lúc đó , vì mắt đã ngập nước .

Seohyun sớm đã thấy Sehun như vậy , hốc mắt cay xè , cố gắng lặp lại lời nói của cha xứ " Con đồng ý "

Anh lùi xe lăn về phía sau , tham lam ngắm nhìn gương mặt khắc sâu vào lòng mình lần cuối , môi mấp máy " Seohyun , tạm biệt "

Sehun chỉnh tốc độ chiếc xe lăn nhanh nhất có thể , chiếc xe vọt từ thảm cỏ xanh biết nhanh chóng lao ra vệ đường . Tiếng còi xe tải vang lên inh ỏi , cảnh tượng giống như vụ tai nạn năm đó . Ầm một cái , chiếc xe lăn văng ra xa , anh nằm giữa đường , mắt mở trân trân nhìn ra phía chân trời nơi vầng hào quang đẹp đẽ đang hiện ra hệt như ảo giác .

Anh thấp thoáng còn thấy hình ảnh người con gái mình yêu thương , gò má xinh đẹp đã đẫm lệ . Cành hồng trong tay sớm đã nát nhày , anh đưa lên môi , nhẹ nhàng hôn .

" Em nhất định phải hạnh phúc , đừng nhớ về tôi nữa . Xin lỗi , tôi yêu em ! "

- THE END - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro