Chương 49: Dê con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu xuân, Hà Nguyệt ở ngoài ruộng thu hoạch chút khoai sọ cùng với bắp.

Khoai sọ dùng lửa nhỏ nấu cho mềm, thêm chút sữa dê, canh khoai sọ sữa dê khiến hai tiểu gia hỏa ăn cực kỳ vui vẻ.

Nghỉ đông, sau khai giảng Hà Nguyệt nhờ Từ Thanh Dương tìm người làm hai bộ bàn ghế đặt ở sau phòng học.

Nàng tìm mấy quyển truyện xưa thư đặt ở sau phòng học, để hai đứa nhỏ ngày thường đi học có thể ngoan ngoãn ngồi đó không quấy rối.

Từ Tiểu bảo tạm thời không nói, từ khi còn nhỏ Hà Nguyệt đã phát hiện, hắn vô cùng thích đọc sách.

Có đôi khi hắn ngại mệt, không muốn chạy loạn với tỷ tỷ, thì sẽ ngồi một mình trên sô pha, ngoan ngoãn đọc sách.

Mà Từ Nhị bảo tuy rằng ngày thường có chút tùy hứng, nhưng nàng lại là đứa trẻ hiểu chuyện.

Khi biết ở trong phòng học không thể lớn tiếng ồn ào, mỗi lần đều ngoan ngoãn ngồi chờ đến  khi tan học.

Về nhà, Lý tẩu tử mang rau cải qua, thuận tiện cùng nàng tâm sự.

Lý tẩu nhìn hai đứa nhỏ tự mình ở một bên chơi đồ chơi, không khỏi khen: "Nhị bảo cùng Tiểu bảo thật đúng là nghe lời a."

Hà Nguyệt khiêm tốn mà cười: "Ngày thường mắng mỏ chúng cũng nhều, nên bây giờ mới ngoan một chút."

Lý tẩu tử cười cùng nàng trò chuyện về hai đứa nhỏ, bất tri bất giác lại nói tới Đại tráng.

Đại tráng năm trước tốt nghiệp cao trung, vẫn chưa thấy nhà xưởng nào tuyển người. 

Lý tẩu tử cùng doanh trưởng thảo luận, tính toán trực tiếp đem người đưa vào quân đội.

"Đứa trẻ kia cũng không bài xích, ta nghĩ dứt khoát để lão nhà ta đưa Đại tráng vào quân đội rèn luyện."

Hà Nguyệt cũng biết ở thời đại này rất nhiều người theo đuổi chức nghiệp quân nhân, nếu Đại tráng có ý tưởng này, mà hắn cũng đã có bằng tốt nghiệp cao trung, nàng cũng cảm thấy đây là sự lựa chọn không tồi.

Ba tháng sau, truyền tới tin tức Thạch Hiểu Tĩnh mang thai.

Nghe nói nàng định trở về thành ở một thời gian ngắn, chờ khi sinh sẽ trực tiếp tới bệnh viện.

Hà Nguyệt theo mọi người đi tiễn nàng, hai người cũng một đoạn thời gian rồi chưa gặp mặt.

Lần này nhìn thấy nàng, sắc khí nàng tuy rằng có vẻ suy yếu, nhưng có thể thấy được cả người khí phách hăng hái, nghĩ đến chuyện mang thai làm tâm tình của nàng tốt lên không ít.

"Cảm ơn mọi người, đưa ta đến đây là được rồi." Thạch Hiểu Tĩnh trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, ôm bụng to xoay người rời đi.

Từ đầu tới cuối đều không có chút bộ dáng nào là muốn cùng bọn họ ôn chuyện, Hà Nguyệt cũng nhẹ nhàng mừng rỡ, tiễn người xong liền về nhà.

Không đợi Thạch Hiểu Tĩnh sinh hạ hài tử, dê mẹ mang thai trước đó đã hạ sinh dê con. 

Hai chú dê con còn đứng không vững, trong miệng mị mị mị kêu, dựa vào bên người dê mẹ hút sữa, hai đứa nhỏ nhìn đến tấm tắc bảo lạ.

"Ma ma, tiểu Viên là nam hay là nữ a?" Từ Nhị bảo chỉ vào dê con bên trái hỏi.

"Tiểu Viên?" Hà Nguyệt tò mò hỏi.

"Đúng vậy, ma ma phía trước không phải bảo bọn con đặt tên cho dê con sao, con muốn kêu nó là tiểu Viên." Từ Nhị bảo nghiêm túc nhắc nhở Hà Nguyệt, mà Từ Tiểu bảo cũng vội vàng mở miệng: "Ma ma, ta muốn kêu tiểu Thạch."

Hà Nguyệt lúc này mới nhớ tới, cười đáp ứng bọn họ: "Ma ma biết rồi, tiểu Viên cùng tiểu Thạch đúng không?"

Chờ đến hai đứa nhỏ gật đầu, Hà Nguyệt mới nói: "Bọn chúng cùng hai người các con vừa lúc tương phản nhau đấy, tiểu Viên là nam, là ca ca còn tiểu Thạch là nữ, là muội muội." 

"Oa!" Hai đứa nhỏ sợ ngây người, tựa hồ là không nghĩ tới vừa khéo như vậy.

Buổi tối Từ Thanh Dương trở về, hai đứa nhỏ lập tức vọt đến, trừ bỏ nghênh đón ba ba, trong miệng còn không ngừng ríu rít mà kể chuyện hôm nay.

Từ Thanh Dương dò hỏi nhìn về phía Hà Nguyệt, Hà Nguyệt bất đắc dĩ cười cười: "Hôm nay dê trong nhà mới sinh con, hai đứa nhỏ rất hưng phấn."

Từ Thanh Dương lúc này mới bừng tỉnh nhìn hai đứa nhỏ, mỗi tay bế một đứa, đi tới phòng bếp, nghe bọn chúng nói chuyện, thường thường còn đáp lại vài câu.

Sáng hôm sau, Từ Nhị bảo cùng Từ Tiểu bảo vừa đến trường học, liền đem chuyện hôm qua ra kể.

Trừ bỏ Nhị tráng nhà Lý tẩu tử đã sớm nghe mẹ nói qua, còn những đứa nhỏ khác đều cực kỳ tò mò.  

Cả đám ồn ào đòi đến nhà Hà lão sư gia xem dê con mới sinh.

Hà Nguyệt vừa nghe liền đáp ứng xuống, vì thế sau khi tan học, bọn nhỏ xếp hàng dài nối đuôi đi theo sau Hà Nguyệt, sôi nổi đến nhà bọn họ xem dê con.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy dê con thì oa một tiếng, đôi mắt mở to, đến chớp mắt cũng cảm thấy nuối tiếc.  

Từ Nhị bảo cùng Từ Tiểu bảo vẻ mặt kiêu ngạo ở bên giới thiệu: "Đây là tiểu Viên." Những đứa nhỏ khác liền cổ động mà oa một tiếng. 

"Đây là tiểu Thạch." "Oa!" Bọn nhỏ lại cổ động vỗ tay.

Hà Nguyệt ở một bên nhìn, càng xem càng thú vị, một lần nữa cảm thấy tiếc hận vì không có camera.

Thật muốn đem này những hình ảnh trân quý này ghi lại, giúp bọn nhỏ lưu lại hồi ức quý giá. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro