Chương 34: Hai bảo bảo đã có tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng ngày thường Từ Thanh Dương và Hà Nguyệt luôn kêu hai đứa nhỏ là "Từ nhị bảo" cùng "Từ tiểu bảo".

Nhưng kỳ thật tên của hai tiểu bảo bối đã sớm được đặt rồi.

Từ Thanh Dương tự nhận bản thân mình không đọc nhiều sách, cũng không biết phải đặt tên thế nào, vì vậy chuyện này liền giao cho Hà Nguyệt.

Hà Nguyệt lần đầu tiên đặt tên cho bảo bảo, vắt óc suy nghĩ một thời gian, mới tìm ra được cái tên thích hợp cho hai tiểu bảo bối.

"Từ An Nhiên." Đây là đại danh của Từ nhị bảo, cái tên chứa đầy chờ mong của nàng cùng Từ Thanh Dương, chỉ hy vọng con cả đời đều thuận lợi.

Đại danh của Từ tiểu bảo là: "Từ Trí Viễn." Cái tên này cũng bao hàm chờ mong của bọn họ đối với tiểu Trí.

Trong hai đứa nhỏ, tính tình tỷ tỷ gấp gáp hơn, đói bụng một chút liền la khóc ầm ĩ.

Mà đệ đệ lại ngoan hơn nhiều, khi đói bụng chỉ rầm rì vài tiếng, cho ăn xong hắn liền ngoan ngoãn ngủ.

Lý tẩu tử liền thường xuyên nói: "Đứa con trai này của muội rất biết thương mẹ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @milo151. Tất cả những trang khác đăng tải đều chưa được phép và là ăn cắp]

Hà Nguyệt tính toán ở cữ xong liền trở lại trường học tiếp tục dạy, nhưng bảo bảo còn nhỏ, thật sự không rời xa mẹ được.

Lại nói, một lần sinh hai đứa nhỏ, tiêu hao nhiều sức lực nên cũng cần nhiều thời gian tĩnh dưỡng hơn, bởi vậy Hà Nguyệt thật sự không có thời gian để quay lại trường học.

Vì thế nàng thỏa luận cùng mọi người, tính toán để tiểu tử nhà Vương tẩu tử tạm thời tới dạy bọn nhỏ ở tiểu học, còn sơ trung giao hết cho một lão sư khác phụ trách.

May mà tiểu tử nhà Vương tẩu tử trước là đại ca của đám nhỏ ở quân khu, bất kể lớn nhỏ đều thích chơi với hắn.

Từ khi hắn đảm đương vị trí lão sư, chỉ cần hắn nói dẫn bọn nhỏ đi trên núi hái trái cây, chúng liền vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Hai bảo bối từng ngày lớn lên, ngũ quan dần dần nhìn ra bóng dáng Từ Thanh Dương cùng Hà Nguyệt trên đó.

Tỷ tỷ từ lông mày, cái mũi đến miệng đều rất giống Từ Thanh Dương, diện mạo có điểm anh khí, cố tình đôi mắt lại giống Hà Nguyệt, đôi mắt nai con nhu nhược đáng thương.

Mà đệ đệ vừa lúc tương phản, ngũ quan tất cả đều giống với Hà Nguyệt, cố tình một chút giống Từ Thanh Dương đều không có.

Bởi vậy làm Hà Nguyệt đắc ý thật lâu, ở bên tai Từ Thanh Dương đắc ý sẽ khoe ra vài lần,  đến khi Từ Thanh Dương đem người đè lên trên giường, trực tiếp dùng võ lực trấn áp, nàng mới an tĩnh lại.

Chờ được bảy tám tháng, Từ nhị bảo cùng Từ tiểu bảo đã có thể mơ hồ phát ra âm "Ba ba" cùng "Ma ma".

Hà Nguyệt thích chơi đùa nói chuyện với hai đứa nhỏ nhất, chỉ cần bọn họ phát ra âm thanh ba ba ma ma nàng liền hưng phấn kêu Từ Thanh Dương lại xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad @milo151. Tất cả những trang khác đăng tải đều chưa được phép và là ăn cắp]

Tuy rằng Từ Thanh Dương bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng Hà Nguyệt vẫn chú ý tới, lần đầu tiên Từ Thanh Dương nghe thấy hai đứa nhỏ kêu ba ba, trong mắt hắn lộ ra vui sướng khó che giấu.

Vì Từ doanh trưởng thường xuyên vắng nhà, Hà Nguyệt luôn ở sau lưng trộm dạy hai đứa nhỏ kêu ba ba.

Đây cũng là lý do mỗi khi Từ Thanh Dương về đến nhà, đều có thể nghe thấy hai tiểu bảo bối nhìn hắn kêu ba ba.

Nàng thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tương đối râm mát, mang theo hai đứa nhỏ cùng đi ra ngoài ruộng.

Nàng dựa vào ký ức kiếp trước kêu Từ Thanh Dương đi nhờ thợ mộc làm một chiếc xe nôi đơn giản.

Tuy rằng vẻ ngoài có chút khó coi, nhưng nhìn chung cũng hai bánh xe, nàng có thể đẩy hai đứa nhỏ đi, nhớ trước đây lần đầu tiên nàng đẩy bọn nhỏ đi dạo quanh quân khu, lập tức khiến cho mấy tẩu tử khác chạy lại vây xem.

Chờ nàng mang các bảo bối đi một vòng trở về, Lý tẩu tử vừa lúc tới thăm nhà.

Lý tẩu tử sinh toàn con trai, bởi vậy nàng ấy cực kỳ thích khuê nữ.

Đặc biệt Từ nhị bảo lớn trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt nhỏ phúng phính miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

"Tới tới tới! Để thím ôm một cái." Lý tẩu tử ôm Từ nhị bảo, cực kì vui vẻ.

Từ nhị bảo cũng không sợ người lạ, nhìn Lý tẩu tử một cái liền cúi đầu tiếp tục chơi ngón tay mình.

Hà Nguyệt ôm Từ tiểu bảo ngồi trên sô pha, nghe thấy Lý tẩu tử nói: "Muội còn nhớ lần trước ta kể muội nghe về doanh trưởng cách vách Từ Thanh Dương không?"

Hà Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nỗ lực tìm ra người này trong trí nhớ: "Vị mà năm trước mới kết hôn sao?"

"Ừ, chính là hắn, trước kia không phải nói cho muội tức phụ hắn định tùy quân sao?"

"Nghe vị nhà ta nói, tức phụ hắn chuyển đến cũng đã mấy ngày nay rồi."

Thật ra Hà Nguyệt đối với nàng ta cũng không có thành kiến gì, nhưng thấy Lý tẩu tử không thích nàng ta, nàng liền dời đề tài đi, cùng Lý tẩu tử nói chuyện về hai bảo bảo.

Tiễn Lý tẩu tử xong, nàng mới thở một hơi nhẹ nhõm, chỉ hy vọng đối phương đừng quá xấu tính, không cần tới trêu chọc nàng là được.

Một tuần sau, khi nàng đang đẩy xe nôi đi dạo ở quân khu, liền thấy một gương mặt xa lạ đi tới.

Chờ đối phương lại gần, nàng lễ phép gật đầu, "Xin chào."

Không ngờ đối phương chỉ liếc nàng một cái, hơi gật đầu, trực tiếp đi ngang qua nàng.

Hà Nguyệt nhìn bóng dáng nàng đi xa, xem ra sau này quân khu sẽ không yên ổn đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro