Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói mang theo vài phần lười biếng và tuỳ hứng chui vào tai Ngụy Khinh Ngữ, nhiệt độ nóng hổi từ vành tai lan đến gương mặt nàng.

Ngụy Khinh Ngữ hơi bất ngờ nhìn Quý Tiêu, giọng nói chất chứa niềm vui sướng nho nhỏ: "Cậu... Cậu nói gì đó?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quý Tiêu không để ý tới âm giọng khác thường của Ngụy Khinh Ngữ.

Dứt lời, cô dựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn những Alpha ở đằng xa đang dùng ánh mắt thù ghét nhìn mình. 

Đôi con ngươi vàng cam ánh lên ý tứ cảnh cáo, chớp mắt đã dọa sợ tất cả những kẻ không biết tự lượng sức mình ngoài kia.

Quý Tiêu khinh thường hừ một tiếng: "Cả ngày hôm nay mấy tên Alpha theo đuổi cậu suýt chút nữa đã làm gỏi tôi luôn rồi."

Ngụy Khinh Ngữ nghe xong liền hiểu ngay, nàng thử hỏi dò: "Theo như lời cậu nói thì đáng ra bây giờ cậu nên giữ khoảng cách với tôi chứ nhỉ?"

"Không muốn." Quý Tiêu dứt khoát trả lời, thả phịch người dựa vào ghế.

"Vì sao chứ?" Ngụy Khinh Ngữ lập tức hỏi tới.

"Vì bổn tiểu thư đây không sợ gì hết."

Cô thích Ngụy Khinh Ngữ là một chuyện.

Cô và Ngụy Khinh Ngữ thực sự bên nhau lại là một chuyện khác.

Cho dù giữ khoảng cách với Ngụy Khinh Ngữ, cô vẫn sẽ phải nhận địch ý vô căn cứ của những Alpha kia.

Vậy cô thà nhắm mắt làm ngơ, làm cho tin đồn này càng thêm chân thật còn hơn, dù sao cứ một ngày cô và Ngụy Khinh Ngữ không xác nhận mối quan hệ, thì lại thêm một ngày hai người là couple của Schrödinger*.

(*Giải thích đơn giản, con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm giả tưởng khi ta đưa vào trong hộp kín một con mèo và một công cụ có thể giết chết nó trong vòng một tiếng đồng hồ. Mấu chốt chính là, ta sẽ không thể nào biết được con mèo còn sống hay đã chết trừ phi ta mở hộp. Ở đây tác giả ám chỉ, hoặc hai người tự thừa nhận hoặc có người đến hỏi, bằng không sẽ không ai biết được sự thật về mối quan hệ này.)

Đây cũng có thể xem là công khai chủ quyền.

Để những Alpha và Beta này biết rằng có mình làm chỗ dựa sau lưng Ngụy Khinh Ngữ, chặt đứt suy nghĩ đến trêu ghẹo nàng của bọn họ.

Còn tiện thể giúp cô ngắt mấy bông hoa đào này đi.

Chỉ là câu trả lời này của Quý Tiêu lại làm đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ lóe lên một tia mất mát. 

Nàng vốn cho là Quý Tiêu ngồi đây biểu thị cho việc cô ngầm thừa nhận những lời đồn đại kia, cũng chứng tỏ rằng cô có hảo cảm với nàng.

Nhưng hoá ra từ đầu đến giờ chỉ là vì bản thân cô vốn không hề sợ bị người khác nói những lời không hay về mình.

Ngụy Khinh Ngữ khe khẽ thở dài, lấy chiếc bánh nàng cất lúc trưa trong túi ra.

Nàng huých nhẹ cùi chỏ vào tay trái Quý Tiêu, nói: "Này, cho cậu."

Quý Tiêu nhìn chiếc bánh được đựng trong túi nhỏ căng phồng, thoáng kinh ngạc.

Cô không nghĩ tới đúng lúc mình đang đói bụng thì sẽ có một chiếc bánh nhỏ xuất hiện trước mặt mình.

Mà người cho mình bánh lại chính là Ngụy Khinh Ngữ.

Quý Tiêu: "Cậu mang theo làm gì vậy…"

"Tôi nghe nói buổi trưa cậu không ăn nhiều nên đem cho cậu một cái bánh nhỏ." Ngụy Khinh Ngữ nhàn nhạt giải thích, sau đó nhét chiếc bánh vào tay Quý Tiêu.

Ngón tay lành lạnh khẽ sượt qua lòng bàn tay Quý Tiêu, dễ dàng khiến lòng bàn tay cô tê dại.

"Quý Tiêu..."

Âm giọng trầm thấp nỉ non lướt qua tâm trí Quý Tiêu, gương mặt trắng trẻo phút chốc đỏ bừng lên.

Cử động này làm cô đột ngột nhớ tới giấc mộng xuân lúc sáng sớm.

Ngón tay mảnh mai của Ngụy Khinh Ngữ cũng lướt qua cánh tay cô như thế này, tiếp sau đó từ từ lần về phía cổ.

Ngón tay Quý Tiêu khẽ siết chặt, chiếc bánh nhỏ bị bóp muốn nứt ra.

Cô lắp bắp trả lời: "Cám... Cám ơn."

Ánh nắng nhẹ nghiêng phản chiếu bóng dáng của hai người trên sàn nhà.

Thực ra thì cơ thể của ai kia cũng có "phản ứng gì đó" không đúng lắm. 

"Chào các bạn học, tuần này chúng ta sẽ bước vào giữa học kì. Ngày kỉ niệm thành lập trường vừa mới qua, chắc hẳn rất nhiều người vẫn còn hứng thú trò chuyện về bữa tiệc tối hôm ấy, nhưng chúng ta cần phải tập trung trở lại..."

Loa phát thanh trong hội trường nhỏ oang oang giọng của hiệu trưởng, không ít học sinh đã cúi đầu chăm chú học thuộc từ và thơ cổ.

Quý Tiêu buồn bực chán chường nhìn cái đầu hói đang phản chiếu ánh sáng từ bóng đèn của thầy hiệu trưởng, chiếc bánh nhỏ trong túi cũng đã bị cô ăn hết.

"Chị Tiêu, chị Tiêu."

Tiếng gọi vang lên sau lưng Quý Tiêu.

Cô quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Phòng Nhất Minh từ chỗ lớp học của mình ở hướng Tây Bắc đã đi tới lớp thực nghiệm của các cô ở hướng Đông Nam.

Sau tiếng cười hì hì, trên mặt cô ấy còn hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy.

Trong lòng Quý Tiêu đột nhiên có dự cảm không tốt: "Chuyện gì thế?"

"Vừa rồi Kỳ Kỳ ngất xỉu, giờ đang ở phòng y tế, cậu có muốn qua đó cùng tôi không?" Phòng Nhất Mình khẽ nói.

Nghe vậy trái tim Quý Tiêu thình thịch một tiếng, trong đầu như có thứ gì vừa nhảy vọt ra.

Tuy nhiên, tiếng thầy hiệu trưởng thao thao bất tuyệt qua loa phát thanh khiến đầu óc cô rối bời, nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được gì.

Rối tung, hỗn loạn.

Quý Tiêu cau mày, giống như sắp trở nên mất khống chế.

Ngay lúc này, đôi tay mang theo hơi lạnh nắm lấy cổ tay cô.

Ngụy Khinh Ngữ nói: "Mau đi đi, tôi giúp cậu mang đồ về nhà."

Giọng điệu nàng thiếu nữ trước giờ vẫn bình tĩnh, khiến cho đầu óc rối bời của Quý Tiêu chớp mắt đã trở lại bình thường. 

Không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà sự tồn tại của Ngụy Khinh Ngữ luôn giúp Quý Tiêu cảm thấy an tâm.

Dù cho ngay lúc này, cô cũng không ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc kia.

"Ừ." Quý Tiêu gật đầu.

Dứt lời, cô liền cùng Phòng Nhất Minh rời khỏi hội trường, chạy về phía phòng y tế.

Gần đến giờ tan tầm nên phòng y tế khá yên tĩnh, chim sẻ vô tư nhảy nhót trên bãi cỏ trước cửa phòng tìm thức ăn.

Bóng dáng hai thiếu nữ chạy như bay, đánh động đến chú chim sẻ, khiến nó vội vã vỗ cánh bay thẳng lên trời.

Trên dãy hành lang phòng y tế đang tràn ngập mùi thuốc khử trùng vang lên những tiếng bước chân rầm rập đầy lo lắng.

Quý Tiêu tìm được phòng bệnh Kỳ Kỳ trước Phòng Nhất Minh, vừa đẩy cửa liền hỏi: "Kỳ Kỳ, cậu thế nào rồi?"

Kỳ Kỳ đang dựa ở đầu giường cắn quả táo, miễn cưỡng mỉm cười: "Nhìn là thấy không có chuyện gì rồi, xem mấy cậu gấp gáp chưa kìa."

Ngoài cửa sổ, ráng chiều thiêu đỏ nửa bầu trời, đồng thời tô điểm lên gương mặt Kỳ Kỳ một sắc hồng tươi tắn.

Cô vẫn còn mặc đồng phục, áo sơ-mi phẳng phiu càng làm vẻ ngoài cô trở nên tươi tỉnh hơn.

Nhìn giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Có điều Hách Tuệ lại ngắt lời Kỳ Kỳ, hỏi ngược: "Cô bé này, em nghĩ vừa rồi em giống như không có chuyện gì lắm sao?"

Phòng Nhất Minh nghe thấy thế, vội hỏi: "Bác sĩ, rốt cuộc Kỳ Kỳ bị sao thế ạ?"

Hách Tuệ vừa muốn nói, Kỳ Kỳ lập tức cướp lời, thẳng thắn nói trước: "Mình... Là mình có bệnh bẩm sinh, ở tuyến thể."

Trái tim Quý Tiêu lập tức co rúm lại, cô chợt nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, vội vàng hỏi: "Nói vậy, cái ngày cậu leo tường bị trượt chân, không phải là vô ý, mà là do trong người không khoẻ, đúng không?"

"Lúc nghỉ đông cậu đến thăm tôi không phải do tiện đường, cái người luôn ở trong bệnh viện thực ra là cậu, đúng không?"

Bị Quý Tiêu liên tiếp tra hỏi, ánh mắt Kỳ Kỳ hơi ươn ướt, gật nhẹ đầu.

Dù cho trước đây cô đã cố gắng giấu chuyện này đi là do không muốn người khác bận lòng với mình, nhưng bây giờ đây cô vẫn khiến bạn bè phải lo lắng.

"Vậy... Vậy bệnh này trị được không?" Phòng Nhất Minh sốt ruột mở miệng.

"Được, mình vẫn kiểm soát được nó, chắc là do lên cấp ba áp lực học tập lớn quá nên bệnh mới trở nặng hơn."

Kế đó cô lại giơ tay lên nói: "Nhưng chỉ một chút thôi à, hai người không cần phải lo."

"Một chút, một chút cái con khỉ."

Âm giọng kiêu căng quen thuộc của Kiều Nghê vang tới, hai hộp thuốc toàn chữ tiếng Anh bị cô nàng cáu kỉnh đặt cái bộp xuống đầu giường.

Cô gái nhỏ trông có vẻ tức giận, nhưng nơi đuôi mắt lại hơi phiếm hồng, như thể mới vừa khóc xong.

Kiều Nghê tay chân nhanh nhẹn lấy thuốc ra, đưa cho Kỳ Kỳ cùng với ly nước: "May là chị còn có thuốc mà uống đấy, nếu không thì sao em còn có thể nhìn chị được nữa."

Kỳ Kỳ nhìn mặt mày khó chịu của Kiều Nghê, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Gì chứ, mấy người không cần sốt ruột cho tôi, trường hợp xấu nhất chỉ là cắt bỏ tuyến thể thôi. Cùng lắm thì làm Beta, coi như chưa từng phân hoá là được rồi."

Sắc mặt Hách Tuệ trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc: "Đứa nhóc này, em nghĩ cắt bỏ tuyến thể dễ lắm sao?"

Kỳ Kỳ vẫn ngang bướng như mọi ngày, nở nụ cười với Hách Tuệ: "Em nói đùa xíu thôi mà, phải làm cho bầu không khí ảm đạm này phấn chấn lên chút chứ."

Mây mù dày đặc bị gió thổi tan, ánh nắng mặt trời bị che khuất lại lần nữa soi rọi khắp căn phòng, chiếu vào gương mặt tái nhợt đang mỉm cười của Kỳ Kỳ.

Quý Tiêu nhìn mảnh khăn giấy dính máu bị ném vào thùng rác, chợt cảm thấy rùng mình.

Rốt cuộc cô cũng nhớ ra vì sao nguyên chủ lại mất khống chế mà đánh dấu hoàn toàn Ngụy Khinh Ngữ, vì sao lại có câu 'dẫu có thế nào cũng chẳng thể giải toả được'.

Một ngày nào đó rất lâu sau này, Kỳ Kỳ sẽ qua đời trên giường vì căn bệnh ấy, mà cô cũng sẽ mất đi người bạn tốt nhất ở kiếp này.

Đám mây rực đỏ cuồn cuộn trên nền trời màu cam hồng, một nhóm người ồn ào dừng chân trên cầu để chụp hình, chỉ có Quý Tiêu lặng lẽ bước qua.

Mái tóc đuôi ngựa buộc cao hơi rủ xuống, không biết có phải do hai cánh tay buông thõng không mà chiếc cổ vốn luôn ngẩng cao kiêu ngạo cũng bị hạ thấp đi.

Đoạn đường từ phòng y tế trở về nhà, Quý Tiêu luôn có chút ngơ ngẩn.

Cô cho rằng bản thân đã thay đổi cốt truyện, quan hệ giữa cô và Ngụy Khinh Ngữ đã tốt lên, Liễu Nguyệt cũng không còn địch ý với cô, thậm chí Ngụy Khinh Ngữ và Tấn Nam Phong cũng không còn ràng buộc với nhau như trong nguyên tác nữa.

Cô cho rằng mọi chuyện đều đã chuyển biến tốt đẹp.

Cô cho rằng mình cứ sống như thế, không cải biến thêm điều gì thì nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng.

Nhưng hiện tại Quý Tiêu mới phát hiện cốt truyện ấy vẫn đang diễn ra, tựa như việc ở bữa tiệc ngày ấy Ngụy Khinh Ngữ không gặp gỡ Tấn Nam Phong, thế nhưng bọn họ vẫn sẽ quen biết nhau ở ngày lễ kỷ niệm thành lập trường.

Cho nên, cái lần mình rời khỏi bữa tiệc liền gặp phải chuyện tai bay vạ gió đó chẳng lẽ không chỉ đơn thuần là một tai nạn?

Mà là vì bản thân đã phá huỷ giây phút nam nữ chính gặp gỡ, cho nên ông trời mới giáng tai ương xuống để trừng phạt mình sao?

Ngọn gió thổi qua cây cỏ hai bên đường phát ra tiếng xào xạc rì rào.

Cảm giác sợ hãi bất an từng chút từng chút gặm nhấm tâm tình truy cầu bình yên của Quý Tiêu. 

(Trích lời editor: Chỗ này dịch như thế vì 心野 ý nhiều hơn mặt chữ, ám chỉ tâm tình của bản thân đối với thế giới bên ngoài, tưởng là có thể nhưng vốn dĩ là hoài phí, không đủ sức biến điều mình muốn thành sự thực, chỉ mơ mộng hão huyền.)

Cô mở cửa nhà, đúng lúc đụng phải Ngụy Khinh Ngữ vừa về đến, nàng đang đứng đổi giày.

Ánh đèn trên cao chiếu thẳng vào nàng, xuyên qua lớp áo sơ-mi trắng, phác hoạ lên xương cánh bướm xinh đẹp.

Hương bạc hà nhàn nhạt chầm chậm tụ lại ở chỗ này, phả vào mũi Quý Tiêu khiến cô yêu thích không thôi.

Thực sự không muốn tặng nàng cho bất kì ai.

Dù cho cốt truyện thế giới này đã quy định như thế.

Lúc bấy giờ, Ngụy Khinh Ngữ vẫn luôn đưa lưng về phía Quý Tiêu mới chú ý có người vào cửa, liền chào: "Cậu về rồi à, Kỳ Kỳ không sao chứ?"

Nàng vừa dứt lời, xung quanh lại rơi vào yên tĩnh.

Quý Tiêu đứng ở cửa không trả lời Ngụy Khinh Ngữ.

Hoàng hôn sau lưng cuộn mình đỏ rực, như thể muốn đốt trụi cả thế giới của người thiếu nữ.

Nơi bả vai áo sơ-mi nhàu nhĩ đầy nếp gấp, Ngụy Khinh Ngữ nhận ra con ngươi cam vàng không biết vì cớ gì đã chất thêm chút mờ mịt, lòng nàng không khỏi trầm xuống theo.

"Quý..."

Ngụy Khinh Ngữ vừa muốn mở miệng gọi Quý Tiêu, lại bị đối phương nắm lấy cổ tay.

Hương Brandy đào xộc vào mũi, người đang đứng trước cửa dùng tư thế vô cùng chiếm hữu ôm chặt lấy nàng.

–---------------

Editor: Hoàng Hoàng.

Beta: Tokkibae. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro