[Shusta-R18] Hiểu lầm (Mở đầu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: ice_ghost_0104

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/46391620

Edit: Miwo

【Các biện pháp phòng ngừa】

Hai người học cùng trường cấp 3, dù học cùng lớp nhưng Shu không quen Mysta, tình yêu dài vô tình bắt đầu và nảy nở trong một khoảng thời gian nào đó. Shu được các bạn cùng lớp và giáo viên đánh giá cao, mọi người đều đối xử tốt bụng, các nữ sinh phải lòng anh ấy lần lượt xếp hàng; Mysta bị giáo viên và bạn cùng lớp chèn ép, mọi người ghét cậu, số lần cậu bị bắt nạt là vô số.

Mysta lớn lên trong một môi trường khác với những người bình thường, cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan nhưng vẫn bị ghét bởi giọng nói và hoàn cảnh gia đình. Dù thế nào Mysta cũng không chịu tiêu số tiền tiêu vặt hàng tháng cho bản thân mà chỉ muốn để dành để mẹ có bữa ăn ngon.

Trong một lần Mysta bị bắt nạt, Shu đã ra tay cứu cậu ấy và không bao giờ muốn bị hiểu lầm.

Sự hiểu lầm này đã được gieo trồng trong vài tháng.

Bài viết này có rất nhiều sự sỉ nhục và ức hiếp , xin hãy suy nghĩ kỹ trước khi đọc.

WARNING: Có nhiều hình ảnh mô tả bạo lực, CÓ RAPE, R18, quan hệ tình dục ngoài ý muốn

Người sủng Mysta tận trời thực sự nên quay xe :') Nếu bộ "Cậu ấy muốn giữ que kem dâu tây" chỉ đề cập ẩn về tình trạng bạo lực học đường mà các nhân vật phải trải qua thì bộ này miêu tả cực kì chi tiết, hơn nữa vì là quan hệ tình dục bị ép buộc nên tác giả viết cảnh thịt rất thô, chỉ cần nhìn một đoạn của chương đầu tiên này mọi người sẽ hiểu...

*Truyện speedrun 2 ngày chưa hề beta, có sạn mong mọi người thông cảm chỉ ra để mình sửa nha ;-;

Thực xin lỗi vì phần warning đầu chương quá dài, nhưng mong mọi người thận trọng trước khi đọc để tránh bức xúc khi đọc truyện nhé.

- - - - -

"Ha ha, thật quái dị."

"Mysta Rias, ra ngoài chịu phạt đi! Mày không muốn đi học, người khác muốn!"

"Sao không chịu học đi? Tao kiếm tiền để cho mày học chứ không phải rủ mày chơi."

"Dừng lại làm gì, làm bài tập đi."

"Còn dám cãi lại thầy giáo? Câm miệng! Đừng ngụy biện!"

"Tên khốn, trả phí sinh hoạt đi."

"Đúng là một con điếm sừng sỏ, làm chó cho tao đi, nếu không tao sẽ đăng cái video này lên."

"Rác rưởi, mày thật sự là con trai sao? Cởi quần ra tao kiểm tra xem nào."

-

A, hình như mình sắp chết rồi.

Đừng bận tâm, đằng nào từ đầu đến cuối tôi cũng là một con chó. Không ai quan tâm tới một món đồ chơi bị vứt đi đâu.

Mẹ, mẹ ơi.

Con ước gì ngay từ đầu mẹ đã không có đứa con trai là con. Mẹ là người con yêu nhất trong cuộc đời này. Con hy vọng mẹ có thể có một cuộc sống tốt đẹp. Mẹ không nên bị chế giễu bởi vì con. Con yêu mẹ rất nhiều... .

Con buồn ngủ quá, con rất muốn ngủ nhưng con chưa về, mong mẹ đừng lo lắng.

-

Hóa ra cậu ấy thường bị bắt nạt ...

"Này! Ngươi không phải chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sao?"

-

"Này! Mysta! Mysta! Cậu có sao không?"

Một giọng nam xa lạ từ trong đầu hỗn loạn truyền đến, người bị hôn mê hồi lâu cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng tình tiết cảm tạ cứu tinh thường có trong shoujo manga lại không hề xảy ra.

Thay vào đó là ánh mắt đầy sợ hãi và phản kháng. Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu "tích tắc" rơi xuống. Đối phương sợ tới mức dừng động tác.

"Hu.... Đừng...đừng bắt nạt tôi nữa..."

Cậu nhân cơ hội vùng vẫy thoát khỏi ánh mắt quan tâm của người lạ, cùng hai ba người chạy ra khỏi ngõ, lảo đảo trở về căn nhà thường ngày chỉ có hai người.

-

"Mẹ! Con về rồi!"

Hét xong, cậu nhanh chóng trở về phòng, cố gắng không để người mẹ yêu thương mình nhất lo lắng, cố gắng không để cái gọi là "nhà" này tan tác.

"Đứa trẻ này..."

"Mysta! Con ăn tối chưa? Có đủ chi phí sinh hoạt không?"

"Đủ ạ! Bữa tối con cũng ăn rồi!"

Thật giỏi nói dối. Từ khi vào cấp 3, cậu chưa từng có được một bữa ăn no. Trong khi các bạn cùng trang lứa đang vui chơi và nghiêm túc học hành, Mysta lại nghĩ cách tiết kiệm tiền tiêu vặt mua một bữa thật ngon cho mẹ ăn tối.

Chi phí của cậu cũng khác với người bình thường. Nếu của người khác là đồ ăn, phương tiện đi lại hoặc trò chơi, Mysta là tiền bảo vệ, thức ăn của mẹ, tiền tiết kiệm. Chi phí sinh hoạt của cậu cũng chỉ bằng một nửa so với học sinh trung học bình thường.

Số tiền ít hơn những người khác, và không có số tiền nào dành cho bản thân.

-

Shu nhìn chằm chằm vào người vừa chạy trốn khỏi anh trong sợ hãi.

Rất tiếc, dường như có một số hiểu lầm rồi.

-

"Này Mysta."

"Mysta?"

"Bạn cùng lớp này.... tôi có thể gọi cậu là Mysta được không?"

Shu phát điên lên, có thể đây chỉ là sự hâm mộ của tuổi học trò, nhưng anh vẫn sẽ buồn khi thấy người mình yêu xa mình.

Tôi rất muốn, rất muốn hỏi cậu ấy, nhưng tôi không thể, tôi đã làm cậu ấy sợ rồi, không thể lại gần cậu ấy được nữa.

...

Không thể lại gần cậu hơn được nữa.

-

"Hừ... trốn rồi."

Hít sâu một hơi, không biết là ai rốt cuộc từ bỏ đuổi theo hắn, đã như vậy mấy ngày, hắn suýt chút nữa cho rằng, suýt chút nữa giết chết hắn ức hiếp là do đối phương bày mưu tính kế.

"Này tên khốn, tiền hôm nayđâu?"

Ồ không, bọn chúng đến rồi.

"Anh à, anh có thể cho em thêm một chút thời gian không, em dùng thân thể thay thế được không?"

"Chán quá, lần nào cũng thế này à? Nợ hoài à?"

Bàn tay to bẩn thỉu bao lấy cơ thể đang run rẩy, dùng lực vừa phải nhào nặn bờ mông săn chắc.

"Haah..." Mặc dù thực sự không muốn thừa nhận, nhưng Mysta đã phản ứng lại.

"Con đĩ nhỏ này? Sao lại khó như vậy?"

-

"Hừm..."

Một chiếc vòng cổ được biểu thị là "thú cưng" được thắt lại trên chiếc cổ mảnh khảnh, mùi hôi thối và màu trắng bắn lên cơ thể thành một tác phẩm nghệ thuật, năm con gà trống vẫy qua vẫy lại trước mặt cậu học sinh trung học .

Miệng hoạt động mạnh, hai tay nắm lấy dương vật nóng bỏng, dù mệt mỏi cậu cũng không dừng lại, một cây gậy cắm vào hậu huyệt bài tiết, xoay chuyển với tốc độ cao.

"Tao tin mày mà Mysta, ngoài những thứ này, mày có thể ăn nhiều hơn, phải không?" Tràn ngập ác ý, hắn rút cây gậy chứa đầy dịch thể ra từ lỗ hậu môn. Mysta vì bị làm tình đến kiệt sức lập tức ngã vật ra đất, trần truồng dính đầy tinh dịch, hình ảnh trông thật dâm đãng.

Đám người kia kinh tởm không muốn dừng lại, sau khi tìm kiếm một số "dụng cụ" trên bàn bên cạnh, hắn quay trở lại cơ thể của Mysta, thanh kim loại mảnh mai được đâm vào dương vật của cậu, rồi quay lại hung ác sau khi toàn bộ thứ đó được đưa vào .

"Không, đừng!!"

Cậu hét lên trong lòng, nhưng thực tế đã quá mệt mỏi để nói.

Ánh mắt khiếp sợ quét qua những người đàn ông có mặt, đáng tiếc, chẳng những không có ai muốn cứu cậu, ngược lại tất cả đều rất có hứng thú.

Sau khi xác nhận rằng thanh kim loại đã được cố định, những ngón tay thô ráp dùng sức nhéo cằm, và cái miệng hơi hé lập tức mở ra. Thứ bột trắng mịn được đổ vào miệng, nuốt chửng cùng với tinh dịch vừa xuất ra trong miệng, cơ thể Mysta nhanh chóng trở nên nóng bừng.

"Ha, ừm..."

Thân cây hồng nhuận non nớt hưng phấn đứng thẳng, nhưng thịt mềm bên trong cọ xát với thanh kim loại lại đau đớn, bất lực rên rỉ rên rỉ, cắn chặt môi dưới nhưng vẫn để cho thanh âm thoát ra.

-

không không không! Mysta thì sao? ! Giá như cô giáo không bảo tôi ở lại giúp đỡ...

Con người luôn hối tiếc những điều đã xảy ra.

Những lời của giáo viên lịch sử đến với tâm trí của Shu.

-

Dưới sự kiệt quệ về thể chất và áp lực tinh thần, Mysta đã bất tỉnh, nhưng thứ xuất hiện trong tâm trí lại là kẻ lạ mặt khiến cậu sợ hãi.

Mặc dù Mysta ngất đi, nhưng đám người cũng không muốn dừng lại, thân thể đối phương vẫn là phi thường mẫn cảm. Sau khi bọn chúng vui vẻ, Mysta bị ném vào lề đường, không biết dịch thể của ai, thân hình lấm lem cực kì thô tục.

-

Người này là...?

Shu lặng lẽ tiến lại gần, thường thì anh sẽ không quan tâm, nhưng không biết vì sao, lần này cơ thể anh dường như không thể kiểm soát được.

!

Với bộ đồng phục và cặp sách quen thuộc, anh có thể nhận ra đó là Mysta trong nháy mắt.

Shu đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã nhặt được con cáo nhỏ này, nếu vừa rồi anh ta đi ngang qua, tràn ngập ngày mai sẽ là tin tức về con cáo nhỏ trong lòng này.

Không chút do dự, anh trực tiếp bế đối phương lên, nhặt tất cả những thứ vương vãi trên mặt đất, chỉ cần Shu nhìn thấy Mysta đã mang chúng đi. Nhiệt độ cơ thể của người trong vòng tay khá cao, thân hình nhỏ bé suy dinh dưỡng, xương sườn lộ rõ, sau khi nhéo cũng không có chút thịt nào.

Shu cảm thấy có lỗi với cậu, nghĩ rằng anh ấy phải bù đắp khi đưa cậu về nhà.

-

Cha mẹ Shu thường xuyên vắng nhà, hay đi công tác nên Shu thiếu tình thương của cha mẹ, nhưng điều đó cũng cho cậu rất nhiều không gian riêng, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa bạn bè về nhà.

Anh ấy sẽ không lãng phí chi phí sinh hoạt của mình, hoặc không có bất cứ thứ gì anh ấy muốn mua.

Bế Mysta vào phòng tắm, Shu vốn định nghĩ rằng cậu sẽ tự mình tỉnh dậy, nhưng nhớ đến nhiệt độ cơ thể bất thường, anh nhận ra đối phương có thể không được khỏe, thậm chí là bị sốt nên gạt bỏ ý định đó và quyết định giúp cậu đi tắm.

Mặc dù anh đã nói với bản thân rằng cậu có thể tự tắm được, nhưng vì lý do gì chứ?

Đoán xem.

-

Tìm trên mạng cũng không chắc có phải là sốt hay không, Shu chỉ có thể dán cho bên kia một miếng hạ sốt. Sau khi cho uống vài ngụm nước ấm thấy không có tác dụng, Shu quyết định mạo hiểm khả năng đối phương đột nhiên tỉnh lại, ra ngoài mua tạm một ít cháo.

-

Một đứa trẻ ngồi trong góc tối, đôi mắt màu xanh nước biển trợn to, vẻ mặt sợ hãi không che giấu được. Những viên ngọc trai trong suốt như pha lê cứ tuôn ra không ngớt, đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm bịt chặt miệng, cố gắng ngăn người khác nghe thấy tiếng khóc của mình.

Kể từ khi người cha dường như không tồn tại bỏ đi, mẹ cậu lần đầu tiên mỉm cười vì một người đàn ông khác, nhưng người đàn ông này đã lộ rõ ​​bộ mặt thật sau khi sống trong nhà. Ông ta bắt đầu không ngừng chỉ trích mẹ, và đôi khi mẹ cũng lựa chọn chấp nhận nó hoàn toàn.

Trong đó có bạo lực gia đình.

-

Không gian ký ức đột nhiên bị bóp méo, thời gian bị đẩy nhanh đến trường tiểu học. Mysta ở trường tiểu học cũng không thường xuyên cảm nhận được hạnh phúc. Khi đó bạn bè rất đơn giản, nhưng đồng thời họ cũng không quan tâm đến sự thật, mọi thứ được rêu rao khắp mọi lúc, mọi nơi

Mọi người biết Mysta mồ côi cha, nhà nghèo nên hôm sau đến trường, cậu đã bị bàn tàn về việc này.

Mysta không quan tâm mọi người nói gì, chỉ nghĩ nhà mình cũng không nghèo lắm, hàng ngày mẹ sẽ cho cậu một ít tiền lẻ dù cậu không tiêu. Không giống như các bạn cùng lớp, Mysta muốn tạo bất ngờ cho mẹ, không muốn mua thứ gì cho bản thân mình.

Tuy nhiên, những chuyện về cậu vẫn được truyền tai nhau, đến cấp hai cũng không khá hơn chút nào, nhưng bọn họ lại nghĩ ra một cách khác.

Bắt nạt.

"Thứ rác rưởi không ai thèm."

"Mỗi lần mày nói tao lại cảm thấy khó chịu đấy."

"Kinh tởm."

Mysta từ lâu đã quen với những từ ngữ tương tự, cũng đã quen với việc coi thường ý kiến ​​của người khác, nhưng nuốt giận vào trong sẽ chỉ khiến những kẻ bắt nạt đi xa hơn. Chúng bắt đầu chặn cậu bên ngoài trường để thu phí bảo vệ, trên bàn của cậu viết đầy mấy chữ đồ chó đẻ, mẹ mày, cái thứ ẻo lả và vài câu chửi rủa khác; đặt đinh bấm lên ghế của Mysta; vu khống cậu ăn cắp tiền dù cậu ấy không hề hay biết.

Chỉ vì ai cũng biết gia đình cậu không có tiền, không có bố.

Không phải mẹ cậu nhu nhược, chỉ là cậu không muốn mẹ, người đã chịu đựng rất nhiều, tiếp tục đứng trước mặt, dang rộng đôi cánh che chở cho cậu.

Mysta cũng đã từng nghĩ đến điều đó, nhưng khi nghĩ đến mẹ, điều ước duy nhất của cậu là "để mẹ cười từ tận đáy lòng vì mình".

-

Shu nhận thấy cơ thể của Mysta bắt đầu run rẩy, và thỉnh thoảng cậu ấy bắt đầu lẩm bẩm những từ như biến đi, mẹ, và muốn chết.

Nghĩ nghĩ một chút, anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, lúc này mới phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu từ sốt cao vừa rồi đã giảm xuống thành cảm lạnh dị thường.

Ôm chặt lấy nhau, mong rằng may mắn và hơi ấm có thể truyền đến Mysta trong cơn ác mộng.

-

Một dòng điện ấm áp ập vào xung quanh Mysta, giống như liều thuốc an thần được mẹ cậu cho sau một lần bị thương do vấp ngã khi còn nhỏ, nhưng nó giống một cái ôm vừa xa lạ vừa quen thuộc hơn.

Cơn ác mộng qua đi, hình ảnh mẹ mà cậu không muốn quên đi biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là đôi mắt màu tím chưa bao giờ mang ý thù địch.

Cậu giật mình tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, chiếc giường đơn ấm áp mà cậu chưa bao giờ mơ tới, có vẻ như đó không phải là nhà của cậu. Mysta cố nhớ lại giấc mơ, nhưng nó bị mờ đi bởi sự tỉnh táo.

Cậu cẩn thận rời khỏi giường, tự hỏi về chủ nhân của ngôi nhà và liệu mình có nên trực tiếp rời đi hay không.

"A? Cậu tỉnh rồi?"

Thanh âm sợ hãi của người kia vang lên, anh không khỏi đứng thẳng người, thân thể dừng tại chỗ.

"Mysta, nhìn tôi có đáng sợ không?"

Mặc dù giọng điệu hơi thất vọng không rõ ràng, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự cô đơn của đối phương.

Shu rất buồn, phải nói là rất buồn, không thể trách Mysta có ý thù địch với mình, nhưng vẫn rất buồn khi phải chịu sự cảnh giác của cậu mặc dù đã đưa cậu về nhà và chăm sóc cẩn thận.

Nam thần cấp ba Shu lần trước có vẻ không giống như đang bắt nạt cậu, nhưng đối phương ngày nào cũng hỏi thông tin của cậu từ các bạn cùng lớp, điều này khiến cậu bị nhiều nữ sinh ác cảm và bắt nạt hơn. Làm sao Mysta có thể không sợ anh ta?

"Làm ơn tránh xa tôi ra được không?"

Cậu nhỏ nhẹ yêu cầu, cố gắng giữ khoảng cách thật dài với Shu.

-

"Tại sao?...Mysta, trả lời tôi, trả lời tôi đi!"

Shu suy sụp hét lên, lần đầu tiên anh cảm thấy đau lòng như vậy.

"Tránh xa tôi ra, đối xử tốt với bạn bè và những người khác đi. Danh tiếng của cậu sẽ không bị hủy hoại, và tôi cũng sẽ không ghen tị với người hâm mộ của cậu. Những người thích cậu có thể tiếp tục theo đuổi cậu."

Với giọng run run, Shu nói rõ ràng từng từ.

"Ngày đó cậu hiểu lầm phải không? Hiểu lầm rằng tôi bắt nạt cậu."

"Vậy nếu tôi hiểu lầm thì sao? Và fan girl của cậu ghen thì sao?"

Shu muốn bước tới ôm cậu một cái giống như lúc cậu còn chưa tỉnh, nhưng bây giờ đối phương không chỉ tỉnh mà còn rất tỉnh táo.

"Đi hỏi xem bọn họ làm cái gì? Hôm nay cậu xem tôi thảm hại như vậy một phần là do bọn họ xúi giục."

Nói một cách nhạt nhẽo, như một cuộc trò chuyện bình thường trong cuộc sống hàng ngày.

"Dù sao thì, tôi cũng chỉ là một con đĩ mà ai cũng chơi được mà thôi."

-

Ánh mắt vừa rồi... Mạch máu của Shu nổi lên, nhưng chúng biến mất ngay lập tức. Anh ấy có quyền gì mà tức giận, và anh ấy có quyền gì để đối phó với những người hâm mộ đó?

"Tôi xin lỗi Mysta... Tôi xin lỗi, tôi không thể kiểm soát được những người được gọi là fan, nhưng tôi xin lỗi vì tất cả."

"Anh xin lỗi vì điều gì? Những điều tôi vừa nói không thực sự là lỗi của cậu phải không? Và, xin lỗi, mẹ tôi sẽ lo lắng cho tôi."

Cậu chỉ hỏi thêm rằng cổng ở đâu, rồi cúi đầu lặng lẽ bỏ đi.

Shu nghĩ về lý do và lời xin lỗi trước khi bên kia chuẩn bị rời đi.

"Tôi xin lỗi bởi vì, tôi sẽ không nghe lời cậu. Tôi sẽ tiếp tục đuổi theo cậu, và tôi cũng sẽ giúp cậu giải quyết phiền toái."

'Rầm' một tiếng.

Cánh cổng đã đóng lại. Hy vọng Mysta nghe thấy, Shu nghĩ thầm.

-

Thứ được đóng lại cùng lúc với cánh cửa là sự nhẫn nhịn đã lâu của Mysta. Cậu ấy cảm thấy rằng bản thân có thể tin tưởng Shu, nhưng cậu cần thời gian để thoát ra khỏi bóng tối.

Sau khi bước ra khỏi cửa, Mysta ngồi bệt xuống đất, mặc dù Shu không làm gì anh khi anh bất tỉnh, nhưng cảm giác gặp được ai đó cứu giúp khi bị bắt nạt vẫn còn tồn tại rất lâu.

Huống chi, đối phương còn là một học trưởng được rất nhiều người ngưỡng mộ.

Kéo cơ thể đã bị vấy bẩn và hành hạ, cố gắng về nhà càng nhanh càng tốt.

"Mysta, cuối cùng con đã về rồi."

Sau khi mẹ mở cửa, sự lo lắng giữa hai lông mày của cô cũng giảm bớt. Cô ấy rất lo lắng cho tình trạng của con trai mình, dù sao cô đã ly hôn khi Mysta còn nhỏ, tình yêu của người cha đã vĩnh viễn mất đi không bao giờ trở lại.

Khi cô bị mời đến trường vì tội đánh người trước đó, cô chỉ có Mysta, và Mysta chỉ có cô.

"Sao con về muộn thế?"

"Không có gì ạ, hôm nay có bạn học mời mọi người ăn cơm, con quên nói với mẹ."

Một lời nói dối dễ dàng khác, nhưng nếu nó làm mẹ yên lòng thì sao chứ?

-

Shu nhìn chiếc cặp sách và những thứ đối phương bỏ quên, suy nghĩ xem có nên trả lại không.

Anh ấy muốn giữ một số thứ của Mysta.

-

"Mẹ, con đi chơi đây! Hôm nay con đi chơi với các bạn cùng lớp!"

"Được, đi cẩn thận nhé."

Cậu ấy nói rằng mình sẽ đi chơi, nhưng thực ra cậu chỉ đi lấy lại đồ của mình.

Đi đến nhà của người kia theo cùng một tuyến đường đã đi ngày hôm qua, cậu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tòa nhà, nhưng nhiều hơn nữa là sự ghen tị và quyết tâm.

Cậu cũng muốn sống cùng mẹ trong ngôi nhà như thế này, một ngôi nhà của riêng cậu.

'Cốc cốc'

"Tới đây."

?

Không phải giọng của Shu. Là một giọng nam trầm không liên quan gì đến Shu.

"Chào nhóc, cháu đi nhầm đường à?"

Khi cánh cửa mở ra và khuôn mặt của người lớn lạ mặt xuất hiện, tay Mysta bắt đầu đổ mồ hôi dần dần.

"Cái kia, cái kia... Cháu là bạn của Shu, lần trước đến nhà cậu ấy chơi, cháu quên mang theo một thứ."

"Ồ, thì ra là bạn của Shu. Cháu tên gì?"

Đừng quên gọi con chú đi ra sau khi hỏi đấy.

"Chào chú, cháu tên là Mysta, Mysta Rias."

"Chào Mysta, chú là bố của Shu, hiện tại cậu ấy đang ở trong phòng, chắc là bận học nên không ra, cháu có thể trực tiếp đến gặp cũng được."

"Ừm, được, cháu cảm ơn chú."

-

Đôi bàn chân nhỏ không dép bước chậm rãi trên sàn gỗ, mỗi bước đi Mysta đều cảm thấy tim đập loạn nhịp.

"Shu, tôi là Mysta."

Đáp lại là một khoảng im lặng.

Mysta hơi hoảng hốt. Không phải chú nói rằng Shu ở trong phòng sao? Tại sao không ai trả lời? Hay Shu không muốn gặp cậu?

Tự nhiên nảy sinh cảm giác căng thẳng, nhưng để có thể đeo cặp đi học vào thứ Hai, cậu vẫn dũng cảm vào phòng đối phương.

Tiếng thở đều đều vang vọng trong không gian.

Cậu phải nói rằng tư thế ngủ của Shu khá ... ổn? Anh không đá chăn, không động đậy, không nghiến răng khịt mũi, nhưng một người còn nhỏ hơn hắn cuộn tròn trên giường, nằm nghiêng ôm búp bê trong ngực.

Kẻ đột nhập tò mò tiến tới, vẫn còn khá hứng thú với tư thế ngủ của nam thần học đường.

Đôi mi thanh mảnh dao động theo từng hơi thở, trông như một mỹ nhân trong tranh.

Còn chỗ nào khiến người ta ngẩn ngơ, dễ thấy hơn là bộ tóc mái vàng kia? Hoặc một cái gì đó màu vàng. Dù sao đó cũng là một tình cảm không dễ đè bẹp chút nào.

Đôi môi mỏng khiến người ta muốn hôn... Chờ đã, tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?

Và tại sao cậu cảm thấy rằng Shu không muốn nhìn thấy mình trước khi bước vào cửa?

Mysta bối rối.

Nhưng sau tất cả, Shu vẫn thật hoàn hảo.

-

Trên thực tế, Shu đã thức dậy từ khi Mysta bước vào, và sự cảnh giác của một con báo vẫn còn đủ.

Cứ để đối phương cẩn thận quan sát dáng vẻ của mình, ai lại không muốn người mình thích nhìn mình chứ?

Anh đang đợi, đợi con cáo nhút nhát làm quen với môi trường.

Khi người kia có thể tin tưởng anh ta, đó sẽ là dấu chấm hết.

Ừm.......

Mysta dường như đang suy nghĩ, và sự chú ý của cậu đã dồn vào bản thân mình.

Di chuyển ngay bây giờ, kẻo cậu sẽ chết vì nóng với đôi mắt đầy tội lỗi này mất.

Thình thịch, tim đập thình thịch, cảm giác đập thật thích phải không?

Đôi khi được sống là một lựa chọn tốt.

Có thể tận hưởng cảm giác mà một số người không để ý tới.

-

Một đôi mắt ngái ngủ hiện ra trước mắt, Mysta lập tức cảm nhận được trong lòng rung động là như thế nào.

Quá dễ thương!

Mysta Rias chết tiệt, tại sao ngươi lại đỏ mặt vậy?

Đầu óc trì trệ của cậu phần nào quên mất mục đích ban đầu đến đây.

"C-tôi quên mất, cái đó... Shu, tôi tới lấy đồ."

Nói lắp nhưng giống như thì thầm hơn là nói, giọng cực kỳ nhỏ.

"Hả? Tôi không nghe thấy, Mysta, nói to lên."

Đồ nói dối, rõ ràng là cậu đã nghe thấy. Mặc dù Mysta không có bằng chứng, nhưng cậu đảm bảo rằng người kia chắc chắn đã nghe thấy!

Thực tế là, đúng vậy, Shu có nghe thấy nhưng anh muốn cố gắng hướng dẫn để cậu có thể nói chuyện với mọi người một cách "bình thường", không cần phải lần nào cũng phải ngoan ngoãn nhún nhường như một người hầu.

"Shu, tôi tới lấy đồ..."

Lúc đầu, tôi muốn hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để nói cho xong, nhưng sau đó giọng dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Ai bảo ánh mắt đối phương quá thẳng thắn, hoàn toàn là: "Nói nữa đi, nói to lên."

"Ồ, được rồi, mọi thứ đều ở đây."

Cơ thể vốn đã được nghỉ ngơi lại khá sung sức, sau khi nhanh chóng xuống giường, anh xách túi và những vật dụng khác cho Mysta từ trên ghế.

"Hy vọng lần sau cậu có thể tự tin nói chuyện với mọi người, câu vừa rồi rất hay."

Shu nói nhỏ, miệng kề sát tai Mysta trong khi đưa đồ cho cậu.

-

Mysta đứng bên ngoài lớp học của Shu, lần đầu tiên cố gắng nhìn thấy chỗ ngồi của Shu từ cửa sổ, nhưng tầm nhìn đã bị che khuất bởi những cây cột của ngôi trường.

"Này bạn học, nhìn cái gì vậy?"
Giọng nói ấm áp hỏi, đồng thời bị vỗ nhẹ lên vai vài cái.

Đập vào mắt là một cậu bé có mái tóc màu xanh xám, trông nhỏ hơn mình một chút nhưng cũng cỡ Shu.
Ban đầu cậu nghĩ chỉ cần bỏ chạy như trước là tốt, nhưng nhớ đến những gì Shu đã nói với mình: "Tôi hy vọng lần sau cậu có thể nói chuyện với mọi người một cách tự tin."

Lúc này chú cáo nhỏ mới lấy hết can đảm nói ra.

"Tôi đang tìm Shu, Shu Yamino."

"Ồ, bây giờ cậu ấy không ở trong lớp, có lẽ là đang ở trong câu lạc bộ? Có cần tôi đưa cậu đến đó không?"

"Không, không cần."

Năng lượng xã hội của ngày hôm nay đã cạn kiệt, Mysta quay trở lại lớp học sau khi từ chối.

Thực sự, thật là một người đáng yêu,
người vừa nói chuyện với Mysta cười một cái.

-

"Này Shu, cậu có nên mua cho tôi một lon Coca không?"

"Cái gì? Haha, Ike, cậu đang nói về cái quái gì vậy?"

Chàng trai tên Ike nói đùa với Shu.

"Hôm nay trong phòng học có người tới tìm cậu, tôi vốn là muốn dẫn hắn tới đây tìm, ai biết hắn không muốn, từ chối liền rời đi."

"? Ike, không phải tôi đã nói rằng nếu một cô gái đến tìm tôi, tôi sẽ từ chối sao?"

"Người đó là một cậu nhóc. Cậu nhóc dễ thương đấy, Shu."

"Chà, tôi chưa bao giờ nghe cậu khen đứa con trai nào khác ngoài Luca là dễ thương."

Shu trông thực sự bị sốc, lông mày nhướng lên đầy tò mò.

Có lẽ đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong đời anh nghe bạn mình nói rằng đứa con trai nào đó ngoài Luca rất dễ thương,

"Nào Shu, Luca trong mắt tớ rất dễ thương."

"Tôi biết rồi mà."

Sợ mình không chịu được đợi đối phương nói một đống điều dễ thương về bạn trai mình, Shu đáp lại vài lần cho có lệ.

-

"Mysta."

Hiếm khi tan học không bị giáo viên gọi đi, Shu đương nhiên vội vàng đi tìm cáo nhỏ, không đợi lại phát sinh chuyện gì.

May mắn thay, anh nhìn thấy một người ở cổng trường, người đó dường như sắp bước ra ngoài.

"Tôi...Chào? Shu."

"Mysta, bữa tối muốn ăn gì?"

Đối phương đã nghe lời hắn nói và cố gắng thực hiện, tuy rằng thay đổi sẽ không xảy ra ngay lập tức, nhưng từng bước một cũng rất ổn. Và nếu Mysta đã thử rồi thì phải có thưởng.

Cảm thấy người kia hình như không biết Ike đã báo cho anh rằng "Mysta đến tìm cậu", may mắn là Shu không nói gì.

"Ồ... cái này, tôi, tôi..."

"Tôi thường chỉ ăn một thanh sô cô la." Câu này thực sự không thể nói ra.

Sự giàu có của gia đình đối phương hoàn toàn trái ngược với sự nghèo khó của cậu, và thức ăn mà cậu muốn ăn cũng tồi tệ hơn nhiều.

"Cậu cái gì?" Shu vẫn hy vọng đối phương có thể nói chuyện với mình nhiều hơn. Mãi cho đến khi Mysta thậm chí còn không nói "tôi" thì có lẽ anh mới biết rằng có thể Mysta rất tự ti.

Thật ra thì đúng là vậy, Mysta sợ nói xong Shu sẽ cười nhạo mình nên không muốn nói lời cuối cùng.

"Không sao đâu, Mysta, không sao đâu. Tôi sẽ không cười cậu đâu."

"Tôi, tôi... thường không ăn để tiết kiệm tiền."

Shu cau mày rõ ràng, Mysta cúi đầu nghĩ rằng cậu ấy đã xúc phạm anh.

Nhưng trên thực tế, anh chỉ nghĩ rằng việc này sẽ khiến cậu bị suy dinh dưỡng.

"Không sao, đi, ăn tối ở nhà tôi thì sao?"

Thực sự có thể? Sẽ không bị ghét chứ? Thật tốt.

"Không, không cần, phiền phức quá, hơn nữa tôi đã quen rồi."

Tuy rằng cậu rất vui vẻ, nhưng như vậy cũng tốt rồi, nhất định không nên gây phiền phức thêm cho Shu nữa.

Nên từ chối thôi.

"Không sao, hơn nữa, không ăn đều hoặc ăn rất ít đều không tốt."

"Ồ tốt."

-

"Mẹ, hôm nay con dẫn bạn học về."

Chân đi dép lê, thân hình hơi nhỏ đi tới bên mẹ, lễ phép nói với người lớn đang chuẩn bị cơm tối.

"Ồ. Là bạn học lần trước về nhà lấy đồ phải không, đi làm bài tập đi, mẹ làm cơm tối xong sẽ gọi hai đứa."

Shu quay trở lại với Mysta đợi trong phòng.

Khi Mysta nhận được chỉ thị "làm bài tập về nhà", cậu ấy có chút chán ghét, cậu rất ít khi làm bài tập, dù sao cậu có viết bao nhiêu thì giáo viên vẫn sẽ ghét thôi, cô giáo vẫn không nhận bài tập của cậu.

"Nào Mysta, cậu không biết thì có thể hỏi tôi."

Thật thú vị, lần đầu tiêncó người dạy mình, Mysta nghĩ.

Ít nhất thì cậu cũng sẵn sàng lấy sách giáo khoa và bài tập về nhà ra để xem, tốt hơn nhiều so với trước đây.

Một tiếng trôi qua thật nhanh, 25 phút để giải thích cho Mysta một bài tập mà cậu không hiểu, 20 phút là hai người tự học, và những phút cuối cùng ...

Mysta ngủ thiếp đi.

-

Một đứa bé hơi béo với đôi má phồng lên.

Nó chỉ là một con cáo non đang nghỉ ngơi thôi!?

Shu nhìn đến mê mẩn, khi định thần lại thì phát hiện bên ngoài có tiếng gõ cửa 'Cốc, cộc'.

"Shu? Con và Mysta ngủ chưa?"

Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt anh đỏ bừng, may mắn là mẹ chưa bước vào phòng của Shu.

"Mysta ngủ quên mất, lát nữa con sẽ đánh thức cậu ấy."

Anh từ ngoài cửa ló đầu ra, cười nói với mẹ, thỉnh thoảng quay đầu lại xem đối phương đã thức chưa.

Anh đóng cửa lại sau khi mẹ rời đi, ngồi xổm xuống cạnh giường, đưa đôi bàn tay thanh tú của mình chạm vào mái tóc, thỉnh thoảng lại chọc khóe mắt Mysta làm nó hơi ngứa.

"Bữa tối đã chuẩn bị xong, chúng ta ra phòng khách ăn cơm thôi."

Anh sờ đầu Mysta, vươn tay kéo con cáo nhỏ còn đang nằm trên giường dậy.

Mysta sững người một lúc, và đột nhiên tuyến nước mắt của cậu hoạt động một chút.

Cậu luôn cảm thấy bàn tay đó rất giống với cảnh trong truyện tranh mà cậu đã mượn của bạn cùng lớp khi còn nhỏ.

Giống như... sự chuộc lỗi của anh ấy.

-

"Mysta cần phải ăn nhiều hơn, con gầy như vậy, Shu bắt nạt con thì phải làm sao đây?" Mẹ Shu trêu chọc con trai trong khi gắp rau và thịt vào bát Mysta.

"Haha, con sẽ không bắt nạt Mysta đâu."

Shu cũng cười đáp lại, khung cảnh trông thật ấm áp. Mysta rất nhút nhát, chỉ biết cúi đầu ăn, đôi khi ăn quá nhanh còn bị nấc cụt.

Shu chỉ bất lực nhìn con cáo nhỏ bị khủng hoảng xã hội, vỗ nhẹ vào lưng cậu giống như đang dỗ một đứa trẻ.

"Cám ơn chú thím, cháu ăn no rồi."

Sau khi nhanh chóng ăn sạch thức ăn trong bát và lịch sự từ chối màn "cho ăn" của dì, Mysta đặt bát đũa vào bồn rồi chạy về phòng Shu.

"Shu bạn cùng lớp của con thật dễ thương, thằng bé có vẻ như là một đứa trẻ hướng nội."

"Ừm, cậu ấy thực sự hướng nội, hiện tại con cũng đang cố gắng giúp cậu ấy cởi mở hơn."

Shu không lên tiếng về vụ tấn công tình dục và bắt nạt, không muốn vạch trần vết sẹo của người khác, Mysta muốn nói thì sẽ tự mình nói ra.

"Con ăn no rồi, con về phòng trước đây."

-

"Mysta? Cậu có muốn về nhà không? Tôi có thể đi cùng cậu."

Vừa trở về phòng đã thấy trên giường có một cái chăn bông phồng lên. Shu thật sự không thích người ta dùng đồ của mình, nhưng bây giờ lại không thấy tức giận.

"Shu, mẹ cậu sẽ ghét tôi phải không..."

"Mysta, cậu có muốn biết mẹ tôi nghĩ gì về cậu không?"

"Cô ấy nói cậu rất dễ thương."

Đối phương lại bắt đầu nghi ngờ chính mình, Shu liền kể lại lời khen của mẹ cho cậu ấy, để đối phương biết rằng Mysta không tệ như cậu nghĩ.

"Không phải ai cũng sẽ giống như đám người bắt nạt cậu đâu. Trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt."

Anh không thể ép cậu hạnh phúc, nhưng anh muốn cậu hạnh phúc.

"Shu đối xử rất tốt với tôi. Nhưng cậu như vậy với tất cả mọi người mà đúng không? Hay chỉ với Mysta?"

!

Đột nhiên, anh cảm thấy trái tim mình bị kéo, con cáo nhỏ này có gì bất an để hỏi sao?

Như mọi người đều biết, đó chỉ là sự chiếm hữu.

"Shu đối xử với Mysta là tốt nhất."

Của tôi... Shu của tôi.

-

"Cảm ơn Shu đã đưa Mysta nhà cô về, đứa trẻ này luôn khiến cô lo lắng."

Mẹ của Mysta cảm ơn Shu ở cửa vì đã đưa Mysta về nhà.

"Không có gì đâu dì. Đã mời Mysta đến nhà ăn cơm thì nhất định phải đưa cậu ấy trở về an toàn mà. Cũng đã muộn rồi, cháu xin phép về đây ạ."

-

"Mysta, bạn học của con thực sự là một cậu bé ngoan, về sau đừng làm phiền cậu ấy quá nhiều nhé."

"Vâng ạ."

"Con thích cậu ấy phải không? Mẹ vẫn hiểu con mình mà."

"Mẹ...mẹ không phản đối chứ? Đồng tính hay gì đó..."

"Thật tốt khi Mysta của chúng ta hạnh phúc mà, phải không?"

Có thứ gì đó lấp lánh, nó không phải là gì đó phản chiếu nhấp nháy trong ánh sáng, mà là những giọt nước mắt.

"Con cảm ơn mẹ..."

Mắt Mysta đỏ hoe vì xúc động, mẹ đã một mình nuôi cậu khôn lớn, rõ ràng mẹ cũng từng phải chịu cảnh bạo lực gia đình nhưng vẫn rất yêu thương cậu, không nói bất cứ điều gì kiểu "Nếu tao chưa từng sinh ra mày thì tốt rồi" hoặc đại loại như vậy.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn khóc vì chuyện như thế này. Mysta nhà ta muốn được hạnh phúc cả đời, không phải chịu nỗi đau như mẹ. Kinh nghiệm của mẹ không phải là điều đáng xấu hổ, đó một trải nghiệm, và mẹ hy vọng rằng Mysta sẽ không có loại trải nghiệm này."

Mẹ Mysta đặt tay lên lưng con trai, vuốt ve cơ thể run rẩy vì khóc của cậu.

Trước đây Mysta đã bị đổ oan ở bên ngoài, buổi tối đi ngủ cậu bé sẽ bắt đầu khóc, sau đó dùng những ngón tay sần sùi nắm lấy quần áo của mẹ, vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.

Cậu ấy thậm chí còn không buông tay ra khi ngủ, để mẹ không thể rời xa cậu.

"Mẹ, hôm nay mẹ ngủ với con được không?"

Cậu khóc tới đỏ mắt, nghẹt mũi hỏi mẹ.

"Đứa nhỏ này thật là, thôi cũng không sao.."

"......Ừm."

-

Hai người chen chúc trên một chiếc giường, hiển nhiên giường đơn không thể chống đỡ được hai người, thậm chí chân giường còn cót két. Nhưng điều này cũng không làm họ thay đổi suy nghĩ, người phụ nữ ôm lấy chàng trai trẻ, có vẻ quyến rũ nhưng lại ấm áp, dù sao người phụ nữ đó cũng là mẹ cậu.

Người phụ nữ đó vẫn như trước, hai tay vòng qua ngực cậu, dùng đôi cánh như thiên sứ che chở cho đứa con của mình, tiếp tục dùng đôi cánh vốn đã đầy vết sẹo giúp đứa trẻ vượt qua mọi chướng ngại vật.

Chỉ để cho con của cô một cuộc đời an toàn và hạnh phúc.

-

Mysta lại đến lớp của Shu tìm anh.

Ừm.

Lại thêm lần nữa.

Cậu không biết dũng khí đến từ đâu, có lẽ một phần đến từ mẹ. Đúng vậy, có vẻ là rất nhiều.

Khi nghe nói rằng mẹ cậu sẽ không ghét bỏ vì xu hướng tính dục của cậu, Mysta đã hạ quyết tâm theo đuổi Shu.

Rốt cuộc, cậu ấy cũng đã hi sinh quá nhiều thứ của bản thân cho người khác rồi.

Ít nhất đó là điều Mysta tự thuyết phục mình.

-

"Này Mysta, đó là tên cậu phải không? Lần trước Shu đã nói với tôi như thế."

Tôi gặp lại Ike, và lần này đứng cạnh cậu ấy có... một chiếc tủ lạnh? Ồ, đó là một người cao to, và anh ấy nói mấy câu Pog mà cậu không hiểu lắm.

"Ừm, đúng rồi, cậu tên gì?"

Bình tĩnh đi Mysta, bình tĩnh đi, cậu làm được mà, lần trước Shu nói không phải ai cũng ghét cậu đâu.

"Tôi tên là Ike, đây là Luca, cậu ấy cũng biết Shu. Cậu lại đến tìm Shu sao?"

"Chào, Ike và Luca, ừm...đúng vậy, tôi đến đây để tìm Shu."

"Này Shu!"

Mysta sững người một lúc khi cậu nghe thấy tiếng đáp của người kia sau lưng mình.

Shu cười xoa đầu cậu, cười cười đứng bên cạnh cắn vào lỗ tai cậu, dùng giọng nói khiến người khác không thể nghe thấy: "Mysta dũng cảm rất đáng yêu."

Đầu tai và má của Mysta đỏ bừng như bị sốt giống đầu tiên gặp mặt, Shu nghĩ nếu đối phương bây giờ có tai và đuôi cáo thì hẳn là lông của cậu phải dựng đứng.

Giống như một con cáo sợ hãi, anh vội vàng trốn sau Shu, khiến Ike bật cười thành tiếng.

"Shu, đừng trêu Mysta nữa, đi thôi, Luca sẽ cùng tôi đến hợp tác xã mua Coke."

"Pog! Cho tôi khoai tây chiên được không?"

"Này, tôi chỉ có thể mua một lon..."

Nghe thấy tiếng hai người kia xa dần, Shu quay lại, Mysta cúi xuống vai anh, chỉ muốn làm con đà điểu không biết gì mà vùi đầu vào.

"Được rồi Mysta, nếu cậu không đứng dậy nữa, tôi có thể cân nhắc việc ôm cậu trước mặt mọi người."

Nếu điều này xảy ra bên ngoài khuôn viên trường, Mysta có thể đã vui hơn một chút, nhưng suy nghĩ làm như vậy ở trong trường lại khiến cậu đỏ mặt lần nữa.

Shu cảm thấy có chút buồn cười, lập tức nhìn người đang nhanh chóng cách xa mình một cái, làm sao vậy nhỉ? Giữa anh và Mysta chỉ có hai lựa chọn, gắn bó hay xa nhau thôi sao?

"Sau giờ học ngày mai, chúng ta... nói chuyện được không?"

Thực ra khi Shu nói câu này cũng có chút bối rối. Anh làm việc gì cũng luôn dựa vào ý niệm và trực giác của bản thân, nói gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ. Nhưng lần này anh ấy chỉ hỏi theo suy nghĩ của mình, và anh cũng chưa bao giờ nghĩ về việc người kia có đồng ý hay không.

"Ừm, được rồi."

Mysta nhìn vẻ mặt khó hiểu và lo lắng của đối phương, âm thầm lo lắng về những gì anh ấy muốn nói.

-

Lạc lõng, hồi hộp, bối rối, buồn bã, sợ hãi.

Đủ thứ cảm xúc tiêu cực ùa về trong lòng, vì người cậu yêu đã không giữ trọn lời hứa.

Có thể không phải là do đối phương. Mấy ngày nay Mysta đều cùng Shu đến lớp và về nhà, nhưng hôm nay cậu lại đứng đợi anh ở cổng trường, có trời mới biết đám bắt nạt kia sẽ làm gì.

Mysta bị một nhóm nữ sinh chặn ở cầu thang. Cảm giác choáng đầu thực sự rất tệ, rõ ràng là đám nam sinh trong lớp chỉ biết nhìn vào ngực rồi nói con gái yếu đuối, vậy mà đám chó đẻ này từng đứa một đều đang đem đầu cậu đập vào tường.

Cậu không nghe được rõ, chỉ nghe thấy những câu đại loại như "Mày không xứng với Shu, đồ gay, đừng lại gần anh ấy", à, lại là vì Shu, nhưng nếu cậu có được anh ấy thật thì tốt biết mấy.

Đám khốn nạn các ngươi còn phải chờ anh ấy đến với ngươi, nhưng Shu nói anh ấy đối với ta là tốt nhất, có lẽ anh ấy chưa từng thích các ngươi nhỉ?

Khốn kiếp.

-

Shu lo lắng muốn chết nhưng cũng không thể làm gì được. Mysta thường xuyên bị giáo viên chủ nhiệm gọi ở lại, nhưng cũng có thể là đang lang thang trong khuôn viên trường, hoặc nếu như trốn học cũng là chuyện bình thường. Shu không thể xác định được liệu Mysta có đến trường hay không, dù nhân viên bảo vệ đã cho phép anh vào khuôn viên trường, kết quả vẫn là không tìm thấy ai, thật lãng phí thời gian.

Quên đi, đánh cược một ván vậy.

Shu lấy cớ "quên làm bài tập" để bảo vệ cho vào trường, trong lòng không yên, chạy thật nhanh lên lầu, chỉ để sớm nhìn thấy đối phương.

Anh vốn định bước vào lớp Mysta, nhưng đột nhiên thấy cậu với một ít máu trên đầu ở cầu thang bên ngoài lớp học.

"Mysta!"

Anh chưa bao giờ tức giận như vậy.

Dường như toàn thân đang run lên vì tức giận.

Đại não kêu gào, gào thét rằng phải đem đám người kia đưa vào ngục giam. Trán anh nổi gân xanh, nhưng dù sao anh vẫn là học sinh, dù có ý nghĩ gì cũng không thể thay đổi sự thật.

Tôi có thể làm gì đây? Shu lẩm bẩm một mình.

Nhanh chóng đưa Mysta xuống lầu, nhẹ nhàng giải thích tình huống dưới ánh mắt kinh ngạc của bảo vệ, không hề giống phản ứng của một đứa trẻ khi nhìn thấy người chết.

Bảo vệ nhanh chóng gọi xe cấp cứu, Shu chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi gần như không còn chút máu của Mysta và hôn lên chúng.

Ngoài mặt hôn nhau ấm áp, nhưng trong lòng tàn nhẫn nguyền rủa kẻ bắt nạt cậu mau chết hết đi.

-

Đến ngày hôm sau, toàn trường không ai là không biết chuyện này. Hầu hết học sinh đều bàng hoàng, sợ bị liên lụy, nhưng kẻ bắt nạt thực sự lại giả làm người bình thường, tất cả đều xin nghỉ ốm ở nhà.

Mẹ của Mysta chăm sóc con trai trong bệnh viện, trong khi Shu đến sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án và ghi chép.

Nhà trường cũng rất tự nhiên chuyển việc trốn học của Shu việc chính đáng, ai bảo anh là người phát hiện ra Mysta.

"Mysta, con tỉnh rồi." Mẹ cậu ngồi ở mép giường, thần sắc bình tĩnh, nhưng khóe mắt sưng đỏ đã bán đứng cô.

"Mẹ..." Con không sao. Mysta thực sự muốn nói dối một lần nữa như thế này, nhưng cậu cũng muốn dựa dẫm vào người khác.

"Mysta, nếu con thấy khỏe, con có muốn ăn gì trước không?"

"Mẹ, mẹ ôm con một cái được không?"

Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Người mẹ chỉ thấy sống mũi cay cay, ôm con trên giường bệnh mà không nói lời nào.

"Mẹ... Con thật sự rất hận, rất hận, hận không thể làm gì được. Con nghĩ con rất yếu đuối, con muốn bảo vệ mẹ."

"Không, Mysta bảo vệ mẹ rất tốt. Khi còn nhỏ, mẹ bị người khác xúc phạm, con luôn chạy đến nói rằng: "Mấy người không được phép nói như vậy về mẹ tôi!", thậm chí nếu thấy mẹ khóc, con sẽ nói "Vì Mysta rất vui mỗi khi nhìn thấy đồ chơi, vậy nếu con cho mẹ đồ chơi, mẹ con cũng sẽ vui chứ?" 

"Mẹ cảm thấy hạnh phúc khi mỗi ngày đều có Mysta bên cạnh, vì Mysta đang bảo vệ mẹ."

Hóa ra trong lòng mẹ, cậu là đứa con có thể bảo vệ mẹ.

Thật tuyệt vời.

Có lẽ vì vừa tỉnh dậy sau cơn mê, Mysta còn hơi mệt, cậu lại lơ mơ ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ.

Chỉ không biết rằng đây là giấc ngủ dài hay một cái chợp mắt.

Xử lý xong xuôi, Shu nhìn cậu xụi lơ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay mẹ.

- - - - -

Editor: Cảm ơn mọi người đã lết hết 7560 từ ;-; Thực sự không nhiều người nuốt được đống mìn bạo lực rồi rape các kiểu trong fic này đâu, rất nể những ai đã đi đến (gần) cuối chặng đường gian nan này =))

Bộ này có 2 kết là BE và HE. Ngày mai mình sẽ edit nốt nhé⁠ (⁰⁠▿⁠⁰⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro