Chapter 4: Ảo mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân lại cùng Hồ Hà Linh hẹn hò thêm hai lần, tặng đủ loại quà cáp để làm cô vui. Hồ Hà Linh nhìn sườn mặt anh tuấn của Ngô Thế Huân, thật sự rung động. Hai người uống thêm mấy chén, sau đó Ngô Thế Huân ngồi xe A Thành lái, lại gọi cho Lộc Hàm, dặn Lộc Hàm đưa Hồ tiểu thư về nhà.

Dọc theo đường đi, Lộc Hàm đều không nói chuyện cùng Hồ Hà Linh. Hồ Hà Linh căn bản không hiểu Ngô Thế Huân là cái cái dạng người gì, anh ta cũng đã gặp qua người đàn ông Việt Nam đã giao dịch với Ngô tiên sinh sao? Cứ như vậy một người có năng lực dám một mình xông vào địa bàn người khác bàn chuyện làm ăn, cô cho rằng cô có thể đào sâu đến đâu, săn tin sau đó trở thành phóng viên lớn? Ý nghĩ quá mức ngông cuồng.

Thời điểm Hồ Hà Linh xuống xe cô liếc qua rồi nhìn chằm chằm Lộc Hàm: "Cậu có bản lĩnh thì cả đời đừng nói chuyện với tôi."

Lộc Hàm liền cảm thấy Hồ Hà Linh cũng không sáng suốt, nhìn bộ dạng Hồ Hà Linh thế này, nóng nảy nói: "Hồ tiểu thư chính cô tự ngẫm lại xem, cô hiện tại đang chơi với lửa đấy biết không? Cô vì cái gì một hai phải đi theo phía sau Ngô Thế Huân, cô cho rằng cô thật sự có thể tìm được cái gì, cô có bao nhiêu cái mạng?!"

Hồ Hà Linh không cho là đúng nhìn anh: "Liên quan gì đến anh, anh không phải là cảm thấy Ngô tiên sinh đối với tôi tốt như vậy, cho nên anh ghen anh hối hận? Tôi nói cho anh biết tôi là Hồ Hà Linh, một khi đã bước thì không bao giờ quay đầu!"

Hồ Hà Linh trừng mắt: "Anh nếu biết cái gì thì nói hết đi, không phải anh nói thích tôi sao, vậy anh giúp tôi đi!"

Nhìn bộ dáng Lộc Hàm uất ức, Hồ Hà Linh cười lạnh, sau đó nhớ tới Ngô Thế Huân ân cần ở cạnh mình cùng khuôn mặt mê người của hắn, ngữ khí trở nên nhu hòa lại mang theo ý cười: "Hơn nữa hiện tại tôi thật sự cảm thấy Ngô Thế Huân, tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."

Lộc Hàm tức giận đến nỗi không nên lời, cảm thấy câu Ngô Thế Huân thường nói kia "Nữ nhân đều tự cho mình là đúng" cũng nói không sai.

Lại là một lần chia tay không vui vẻ. Hai người đã xích mích đến không còn chút tình cảm nào, nhưng Lộc Hàm cảm thấy lần sau nếu nhìn thấy Hồ Hà Linh anh vẫn như cũ sẽ khuyên cô, anh không hy vọng cô gái ấy sẽ bị thương, cho dù cô đã không còn là bạn gái anh.

Ngô Thế Huân đã đem night club giao cho Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền quản lý. Tuy rằng night club đã có người quản lý kinh doanh, nhưng Ngô Thế Huân làm cái gì đều thích cân bằng tả hữu, cho nên Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền được đưa lên cũng có tác dụng.

Trên sân khấu, Lâm Liên Hảo mới vừa hát xong, đi xuống, có một người đàn ông trung niên hơi béo động tay động chân hướng bên này dựa vào. Vừa lên tới liền đem móng heo phóng tới ngực Lâm Liên Hảo, Lâm Liên Hảo sợ hãi đến thất sắc, lui bước về, người đàn ông kia đưa tay bắt lấy cổ tay Lâm Liên Hảo, một cái tay khác đáng khinh vuốt mặt bà, bà sợ tới mức kêu lên.

Lộc Hàm đi tới vừa lúc thấy một màn như vậy, một phen kéo người đàn ông kia ra: "Vị tiên sinh này xin hãy tự trọng!"

Người đàn ông kia mang vẻ mặt cười lạnh: "Mày là cái thá gì, nhãi ranh thì cút ra chỗ khác! Tao đến đây là để chơi! Gọi ông chủ của chúng mày ra đây!"

Lộc Hàm nhìn hai bảo vệ của câu lạc bộ: "Ông chủ của chúng tôi không cần ông gặp! Mời ông ra ngoài!"

Bảo vệ kéo người đàn ông ra ngoài, Lộc Hàm xoay người nhìn Lâm Liên Hảo, bà vẫn còn rất sợ hãi.

"Nhà cô ở đâu? Tôi lái xe đưa cô về?" Ngữ khí thực mềm nhẹ.

Lâm Liên Hảo lộ ra cái tươi cười lấy lòng: "Hôm nay đa tạ anh ra tay, xin hỏi quý danh đại hiệp ?"

"Cô gọi tôi Lộc Hàm là được."

Lâm Liên Hảo không biết anh có thân phận gì, không dám như vậy kêu: "Kh...Không như vậy được đâu."

"Vậy cô có thể gọi tôi là Lộc tiên sinh đi, thật ra cũng không sao cả."

Lộc Hàm đưa Lâm Liên Hảo đến chỗ ở, Lâm Liên Hảo nói dừng lại, Lộc Hàm biết hôm nay có thể bà đã bị dọa sợ, đối với mọi người đều có tâm lý phòng bị, cũng không có đứng lại nhiều.

Lâm Liên Hảo thấy Lộc Hàm hòa khí dễ nói chuyện, lại có tiếng nói ở câu lạc bộ của Ngô Thế Huân, rất được việc, cũng không tiện lạnh nhạt với anh. Nói chuyện với Lộc Hàm thêm vài câu, những câu này đều theo Lộc Hàm ý tứ, làm Lộc Hàm cảm thấy khó được lúc tìm được một người có thể cho mình lời khuyên, cùng nữ nhân này nói chuyện phiếm rất vui vẻ.

Lộc Hàm cười cười: "Lâm tiểu thư thật là một diệu nhân, lần sau có rảnh tôi mời cô đi ăn cơm."

Lâm Liên Hảo gật đầu: "Tôi cũng không gọi Lộc tiên sinh, nên gọi cậu một tiếng Lộc Hàm. Nhưng cậu quản câu lạc bộ đêm, tôi cũng không thể quá không quy củ, trước tiên tôi cứ gọi cậu là Lộc Ca."

Lộc Hàm đồng ý.

Lâm Liên Hảo lại lấy lòng cười cười: "Nếu con trai tôi ở đây, đại khái cũng có thể gần bằng cậu. Cũng có thể gọi tôi là chị Lâm."

Lộc Hàm nghe ra ý nghĩa trong lời nói của cô dường như muốn né tránh, có điểm buồn cười, anh thật đúng là không có ý tứ gì với Lâm Liên Hảo, bất quá là cảm thấy cùng cô dễ chơi thân, lại bị đổ lên một thân ngờ vực, bị cho là tiểu nhân. Nhưng anh hiểu sao Lâm Liên Hảo làm vậy liền treo lên một gương mặt bình thản.

"Hảo, Lâm tỷ, cũng không còn sớm, tôi phải đi đây."

......

Ngô Thế Huân làm ăn với bạch đạo quá tốt, công ty trên dưới đều quýnh cả lên, tâm tình Ngô Thế Huân rất tốt, nói bận bịu xong hai ngày này sẽ mời tất cả mọi người đi chơi, thả lỏng một chút.

Toàn bộ công ty làm số liệu, sửa sang lại tư liệu, mỗi ngày tăng ca đến 10 giờ tối, được khen thưởng vài lần, bầu không khí quả thực như trở lại thời điểm đọc sách khảo thí. Lộc Hàm chúi đầu xem xét tư liệu, mí mắt mở không ra, bản thân chưa từng chuyên tâm kính nghiệp như vậy.

Những người khác lục tục đi rồi, một lúc sau Lộc Hàm không cẩn thận ngủ gục trên bàn, Ngô Thế Huân ngồi ở bên ngoài văn phòng nhìn thấy, ánh đèn màu vàng chiếu lên bàn làm việc, Lộc Hàm mặc một cái áo gió màu vàng hồng, đầu gục trên bàn đầy tư liệu.

Ngô Thế Huân cười cười, nghĩ ban đêm Hong Kong bắt đầu se lạnh, lấy ra một cái chăn mỏng từ bên cạnh tủ, một tay nắm khóa đang muốn mở cửa, lại nghe thấy một động tĩnh nhỏ. Ngô Thế Huân dừng chân, từ trên cửa pha lê trong suốt nhìn thấy bóng một người phụ nữ đi vào.

Hồ Hà Linh.

Ngô Thế Huân cúi đầu xem đồng hồ, đêm, 11 giờ lẻ năm phút. Lúc này đến công ty, không phải muốn thu thập chứng cứ còn có thể muốn làm gì. Bản thân không cảnh cáo cô, cô quả nhiên còn muốn tới tìm chết.

Ngô Thế Huân làm bộ không nhìn thấy, nhanh chóng đẩy ra cửa kính văn phòng của mình, đi bước một đến gần Lộc Hàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ anh, nhẹ nhàng nói: "Dậy đi, anh không về nhà sao?"

Lộc Hàm ngủ như chết, Ngô Thế Huân nhìn mặt anh có thịt sờ một cái, mở chăn ra,khoác lên người Lộc Hàm, sau đó chỉnh ghế và gối lót lưng cho anh, từ sau lưng ôm anh, giữ chắc.

Hồ Hà Linh nhìn một màn này ngay từ đầu cảm thấy quái dị, đến sau lưng lại bưng kín miệng, không cho chính mình phát ra tiếng động. Từng bước đi ra bên ngoài, đi đến thang máy rồi điên cuồng chạy vào trong.

Kỳ thật Ngô Thế Huân cũng không có làm nhiều chuyện khác người, nhưng độ nhạy bén của nữ nhân luôn đáng sợ. Hồ Hà Linh dại ra ngồi trên taxi,mặt không biểu tình ngây ngốc vài giây, sau đó "Oa" một tiếng khóc lớn lên.

Tài xế là một chú trung niên, thấy cô gái trẻ khóc như vậy khó chịu an ủi cô:"Em gái ngươi đừng khóc, đồ chết tiệt yêu không được liền đổi một người khác, em còn tuổi trẻ như vậy, sẽ tìm được người tốt hơn."

Hồ Hà Linh nghe xong khóc lợi hại hơn.

Ngày hôm sau Lộc Hàm ngủ dậy, cảm thấy ngày hôm qua mơ một giấc mơ thật ấm áp,trong mộng có một cô bé, nhéo nhéo mặt mình, ở bên tai mình cười, trải chăn cho mình, cẩn thận săn sóc. Từ phía sau ôm lấy anh, chúc anh ngủ ngon, sau đó hôn sườn mặt Lộc Hàm, vuốt ve khuôn mặt anh.

Hương thơm trong trẻo, có mùi xà phòng trộn với hương vị cây cỏ, thật là một hồi tưởng đẹp đẽ.

Lộc Hàm xoa xoa mặt, cảm thấy bản thân gần đây có phải không được thư thái hay không, mơ thấy mộng xuân.

Khi ngồi xuống lại phát hiện chăn trên người rơi xuống dưới, thật sự có người đắp chăn cho mình?!

Ngô Thế Huân bưng ly cà phê, đưa cho Lộc Hàm: "Ăn chút gì đi, ngày hôm qua tôi thấy anh ngủ rồi gọi thế nào cũng không tỉnh, sợ anh cảm lạnh nên tìm chăn cho anh. Ngủ có ngon không?"

Lộc Hàm rất là quẫn bách, đỏ mặt gật đầu: "A, cũng... cũng tạm"

Nói rồi luống cuống tay chân thu dọn chăn gối, muốn trả lại Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân lại đè tay anh lại: "Không cần trả lại cho tôi, anh dùng qua rồi."

Lộc Hàm lúc này mới nhớ tới Ngô Thế Huân có thói sạch sẽ, vội vàng xin lỗi.

Ngô Thế Huân nhìn anh chân tay luống cuống, trong lòng thật cao hứng, thật cao hứng.

"Lộc Hàm."

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn Ngô Thế Huân, ánh mắt Ngô Thế Huân có sự kỳ quái anh khônghiểu được, nhưng không biết vì cái gì, bản năng sinh tồn khiến anh lùi ra sau một chút.

Ngô Thế Huân nghẹn nửa ngày, chỉ nói một câu: "Vũ hội ngày mai anh đến sớm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#9407