Chương 138: Thế giới thật nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau đi xem, bên ngoài có thông báo."

Bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, cũng không biết đang làm cái quỷ gì. Chu Minh Việt là người thích ngủ, nghe thấy bên ngoài đang ồn ào, ngay tức khắc buồn bực kêu lên: "Chờ tiểu gia đi ra ngoài đấm chết bọn họ —— ai da!"

Y trong lúc xúc động phẫn nộ, nhịn không được dùng tay mạnh mẽ chụp đánh chăn một cái, lại không nghĩ rằng lòng bàn tay vẫn còn sưng đau không thôi, lập tức liền bật ra nước mắt.

Những người khác cũng tỉnh, thật cẩn thận mặc quần áo giày vớ, thỉnh thoảng cũng sẽ vang lên hai tiếng "Tê tê" hút không khí.

Chờ bọn họ rửa mặt xong, khi bước vào lối vào thông với giáo xá, lại bị một tấm ván gỗ lớn dựng ở chỗ đó hấp dẫn tầm mắt.

Tấm ván gỗ lớn này toàn thân đen nhánh, nhìn qua lại không giống như là gỗ mun, càng như là được vẽ sơn lên. Trên tấm ván gỗ này dán hai tờ giấy đỏ, vài người đẩy ra những người đồng môn khác, chen đi vào nhìn, phát hiện bên trên viết chính là cái gì bảng thông báo trừ điểm.

"Bảng trừ điểm? Ai, giống như là mấy ngày hôm trước có nói qua một chuyện như vậy đúng không? Mỗi người lúc đầu là...... Một trăm điểm đúng không?"

"Để cho ta tới nhìn danh sách xem, nhìn xem bên trên có bao nhiêu người bị trừ điểm?"

"Vương Hải ban Tiến Thủ, trừ mười điểm, ha ha ha. Trương Quảng Minh ban Bác Học, trừ hai mươi điểm, ha ha ha......" Đám người Chúc Phong đang dẫn đầu ở trước bố cáo, đem tất cả mọi người bị trừ điểm đều niệm ra, phía sau còn phải theo đó cười nhạo hahaha.

Những học sinh khác cũng giận mà không dám nói gì, ngoại viện này đông đảo tiểu đội, thì tiểu đội đám người Chúc Phong càn rỡ nhất, nếu không sao sẽ bị phân đến Nhâm ban chứ? Nhưng mà, hiện tại giống như phải gọi là Sồ Ưng ban.

Nghe nói trước đó ban bọn họ muốn gọi Hùng Ưng ban, bị Sở Tư nghiệp sửa lại, còn phụ một câu, mao hài tử gọi là gì Hùng Ưng? Cứ kêu Sồ Ưng! (Ưng Non)

Trước đó ước chừng niệm hơn hai mươi cái tên, Chúc Phong đột nhiên mất thanh. Có người tinh mắt nhìn thấy, ngay tức khắc giống như tìm thấy một chỗ, kêu lớn: "Ha ha ha, mau xem, phía sau một chuỗi tất cả đều là Sồ Ưng ban!"

Những người khác vừa thấy cũng lớn tiếng nở nụ cười. Có người hiểu chuyện cũng học bộ dáng trước đó của bọn họ, đem người trong danh sách đều lớn tiếng niệm một lần: "...... Sồ Ưng ban Khương Hiển, Chúc Phong, Ngô Quang, Chu Minh Việt, Triệu Thanh, trừ một trăm điểm ha ha ha! Ôn Nhiên ban Bác Học, trừ một trăm điểm?"

Khi niệm đến một người cuối cùng, người nọ đột nhiên hít hà một hơi, Ôn Nhiên vốn dĩ Ất ban này ngày thường miệng lưỡi sắc bén, thích cùng nhóm trợ giáo tranh cãi đúng sai, nhưng mà y đọc sách lại vẫn không tồi, các phương diện biểu hiện cũng không tồi, mọi người đều cảm thấy nếu y có thể sửa lại công phu mồm mép, hẳn là không đến mức sẽ bị phân ở ngoại viện mới phải.

"Ôn Nhiên sao cũng bị trừ một trăm điểm?"

"Nhưng mà. Mấy người bọn họ còn dễ nói, Ôn Nhiên làm sao sẽ bị trừ một trăm điểm?"

Mọi người không khỏi nghị luận sôi nổi lên. Trên giấy đỏ viết, nếu đối với hạng trừ điểm có dị nghị, có thể đi Tư Nghiệp Thính tìm Sở tư nghiệp. Nhưng mà Ôn Nhiên y tựa hồ cũng không muốn đi hỏi, bọn họ cũng chỉ có thể từ bỏ.

Xem xong thông báo, một đám người đi đến nhà ăn. Đám người Chúc Phong đi vào phía trước, còn cố ý nhìn nhìn Sở Từ có ở bên trong hay không, sau khi phát hiện nơi này không có bóng dáng hắn, mới gấp không chờ nổi mà vọt đi vào, chuẩn bị ăn cái gì.

Triệu Thanh đã ăn qua một lần, liền dẫn bọn họ đi lãnh chén bàn, sau đó xếp đội đi lên múc cơm. Bữa sáng mỗi người một cái trứng luộc, một chén lớn cháo, hai cái bánh bao thịt nhỏ cộng thêm một ít dưa muối.

Đồ ăn vừa lấy tới tay, bọn họ lập tức tìm một nơi ăn uống thỏa thích.

Trước đây khi bọn họ ăn mấy thứ này, thường xuyên đều là bẻ ra bánh bao ăn nhân bên trong, da thì ném một đống ở phía dưới. Hiện tại sau khi nhịn đói hai bữa lại ăn mấy thứ này, đã có thể không bỏ mứa một chút gì.

Chu Minh Việt nằm liệt trên chỗ ngồi, bụng căng đến nấc lên, sau khi y đem đồ ăn ăn sạch, lại muốn thêm, kết quả xin xỏ mãi, mới lại từ chỗ đại nương kia xin được thêm một chén cháo cùng một cái bánh bao. Y ăn xong bánh bao liền có chút căng bụng, nhưng mà đại nương kia nhìn chằm chằm vào y, y cũng không nghĩ nhụt chí, liền căng da đầu uống xuống một chén cháo lớn kia.

"Khóa học sáng ta cũng không muốn đi đến, ta muốn về phòng nằm đi." Chu Minh Việt nói.

"Lão Chu ngươi đã quên, buổi sáng hắn chính là sẽ tới điểm danh!" Ngô Quang đe dọa y.

"Ai......"

Chu Minh Việt thở dài, đi theo mọi người cùng nhau trở lại giáo xá. Đợi khi thấy bên trên treo Sồ Ưng ban, y lại bĩu môi, cái tên rách nát gì!

Buổi sáng là Phạm học lục mang theo bọn họ đọc 《 Trung Dung 》, lão già này đọc sách rung đùi đắc ý, thanh âm kéo thật dài, làm người nghe xong chỉ muốn ngủ.

Chu Minh Việt vẫn luôn cố gắng chống mí mắt chờ Sở Từ kiểm tra xong y sẽ trở về ngủ, nhưng mà ngoài dự đoán chính là, mãi cho đến giữa trưa tan học, Sở Từ đều không có xuất hiện.

"Các ngươi nói, hắn có phải cố ý hay không? Vốn dĩ mỗi sáng hắn đều lại đây, làm chúng ta đề cao cảnh giác, rồi sau đó đột nhiên không tới, muốn cho chúng ta trước thở phào nhẹ nhõm, sau đó lòng cảnh giác trở nên yếu đi, lại thừa dịp khi chúng ta trốn học, một lưới bắt gọn chúng ta  a?" Ngô Quang híp mắt, bắt đầu luận âm mưu.

"Khó nói, chúng ta ngàn vạn đừng mắc mưu hắn! Cứ không trốn học, làm tức chết hắn đi!" Chúc Phong oán hận nói.

Những người khác cứ cảm thấy có chút quái quái, nhưng lại không thể nói được quái chỗ nào.

Như vậy Sở Từ rốt cuộc đi đâu vậy chứ?

Hắn ở trong đình tiễn đưa ngoài cửa thành Bắc năm dặm đợi hồi lâu, cứ qua một lúc liền nhón chân nhìn xung quanh một chút, khi đến giữa trưa, rốt cuộc nhìn thấy một đội nhân mã đi đến bên này.

Sở Từ chạy ra đình, nhìn kỹ, ngồi ở trên lưng con ngựa đầu tiên không phải là Khấu Tĩnh Tĩnh sao?

Khấu Tĩnh cũng thấy hắn, vung roi lên, con ngựa liền chạy về phía bên này. Tới chỗ cách Sở Từ ước chừng 10 thước, y liền kéo dây cương, làm ngựa dừng lại, sau đó chính mình xoay người xuống ngựa.

"Mặc Chi huynh, đã lâu không gặp——" Sở Từ vốn định nói hai câu lời khách sáo, lại bị Khấu Tĩnh bất ngờ ôm một cái nuốt trở về.

Cái ôm này thực khẩn, cánh tay ôm hắn rất dùng sức. Sở Từ thật cao hứng kích động, đây là thể hiện địa vị, hắn nhất định là bằng hữu tốt nhất trong lòng Khấu Tĩnh Tĩnh.

Hai người ôm đứng hồi lâu, cho đến khi người phía sau đều đã đuổi tới, Khấu Tĩnh mới lưu luyến không rời mà buông ra.

"Từ đệ, chúc mừng ngươi Kim Bảng đề danh. Tuy rằng muộn, nhưng vẫn muốn nói."

"Đa tạ Mặc Chi huynh." Sở Từ cười, nam nhân này chính là có nề nếp như vậy. "Ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Trương Hổ, trước mắt là thư đồng ta, y trời sinh sức lực lớn, nói không chừng là hạt giống tốt để tòng quân đó."

Sở Từ cảm thấy, bản lĩnh của Trương Hổ không nên mai một ở bên người hắn, làm một thư đồng nho nhỏ, quân doanh mới là nơi y có thể phát huy.

Khấu Tĩnh nhìn thoáng qua Trương Hổ đứng ở một bên có chút câu nệ, nói: "Vậy ngày khác để y cùng mấy binh thuộc hạ của ta tỷ thí một chút, nếu có thể được, ta sẽ mang y về."

"Không không —— ta không đi quân doanh, ta muốn ở bên người lão gia." Trương Hổ liên tục phất tay cự tuyệt, y nhìn Khấu Tĩnh, trên mặt biểu tình vô cùng khẩn trương, sợ ngay sau đó sẽ bị Khấu Tĩnh mang đi.

"Đại Hổ, ngươi trước đừng khẩn trương, lão gia đang nói giỡn với ngươi mà!" Sở Từ vội vàng trấn an cảm xúc y, bởi vì Trương Hổ ngày thường biểu hiện đều không tồi, thường xuyên sẽ làm hắn quên, Trương Hổ trên thực tế chỉ có chỉ số thông minh của hài tử 11-12 tuổi. "Vị này chính là Khấu lão gia."

"Khấu lão gia." Trương Hổ kêu một tiếng, sau đó cúi đầu.

Không khí đang có một chút xấu hổ, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to: "Thế thúc, ngươi là cố ý tới đón chúng ta đi?"

Sở Từ quay đầu nhìn lại, đúng là tiểu thiếu gia Hứa Kiều Nam tôn tử của Hứa tiên sinh, nhìn y có vẻ rắn chắc hơn một chút, cũng đen hơn rất nhiều, thời điểm cười lộ ra một hàm răng trắng, nhìn có vài phần khôi hài.

"Đúng vậy, thế chất, quân doanh chơi vui không?" Sở Từ trêu chọc hỏi.

"Thế thúc, quân doanh cũng không phải là chỗ chơi a, ta là đi tham gia quân ngũ, tương lai muốn bảo hộ biên cương, cùng ngoại địch chém giết!" Hứa Kiều Nam thực nghiêm túc mà nói, có thể thấy được y đối với chuyện nhập ngũ này thật sự để bụng.

"Được, là thế thúc nói sai rồi, xem thường khát vọng của ngươi, thế thúc nhận lỗi với ngươi."

Hứa Kiều Nam còn muốn làm bộ làm tịch một chút, bỗng nhiên nhận được một ánh mắt hơi mang nguy hiểm, y vội vàng nói: "Thế thúc nghiêm trọng, chất nhi sao có thể muốn ngài nhận lỗi?"

Sở Từ vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe được phía sau lại truyền đến một tiếng do dự: "Sở Tú tài?"

Sẽ kêu hắn như vậy không thể nghi ngờ là người quen cũ, khi Sở Từ lại nhìn lại trong đội ngũ, phát hiện người đứng ở phía dưới không phải chính là Tần Chiêu sao?

"Tần tiểu ca? Ngươi sao lại ở chỗ này?" Thế giới này cũng quá nhỏ đi.

----

Ai nhớ Tần Tiểu ca là ai không? Là cái người săn Heo rừng ở mấy chương đầu, làm gãy Ná của bé Tiểu Viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro