Chương 135: Giấc mơ đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khuôn viên xanh mướt màu ngọc, từng loài hoa, cành cỏ lạ được chăm sóc vô cũng tỉ mỉ, chúng vươn dài cành lá xanh tốt của mình đón chào ánh nắng ấm áp dịu dàng của Mặt Trời, nhìn vào ắt hẳn ta cũng có thể biết chúng được vun trồng và chăm sóc bởi những nghệ nhân lành nghề.

Trong khoảng sân rộng mênh mang ấy có một nhà kính lớn, bên trong đặc biệt được bao phủ bởi hoa hồng đỏ thắm, chính giữa là bộ bàn ghế với khung thép không gỉ được uốn nắn thành nhiều kiểu cách rồi sơn trắng trông vô cùng trang nhã.

"Con làm sao thế?" giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên đánh tan đi vẻ ngẫn ngơ của Nam.

"Dạ?" Nam giật mình đáp lời.

"Nãy giờ sao con cứ ngơ ra thế? Bánh không ngon sao?" mẹ Nam nâng tách hồng trà, thưởng thức hương thơm của nó rồi nhấp một ngụm.

"A? Dạ không, con cũng không biết nữa, tự nhiên ngơ ra một chút..." Nam bối rối gãi đầu, tự nhiên cậu bị làm sao thế nhỉ.

"Là do dạo này học hành nhiều quá sao? Dù cấp ba học hành vất vả nhưng con nên giữ gìn sức khỏe của mình, đừng thức khuya nữa" mẹ Nam hau mày, bà lo lắng cho đứa con trai của mình không sao kể hết.

"À mà bố đâu rồi mẹ?" Nam hỏi, cậu nhìn ngó xung quanh nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai ngoài hai người.

"Con quên rồi sao? Bố con đã đi công tác từ sáng sớm rồi, cuối tháng sau mới về".

"Dạ, con biết rồi" Nam dùng chiếc nĩa sắt được trạm trổ hoa văn tinh xảo theo phong cách tây âu, xắn xuống một miếng bánh socola được áo bởi lớp kem chảy mềm mịn.

Vị ngọt tan tràn vào khoang miệng làm cậu có cảm giác vui vẻ, người phụ nữ cậu hết mực yêu thương đang ngồi ngay trước mắt vẫn rạng rỡ như ngày nào khiến cậu rất vui. Dù không biết tại sao nhưng có vẻ như cậu có cảm giác đã lâu lắm rồi cậu không thấy mẹ mình như thế này.

Hạnh phúc quá, ước gì thời gian ngừng trôi ngay lúc này mãi mãi.

*

"Duy! con mau ra phụ em lặt rau đi chứ!" Người đàn ông trông hơi nhếch nhác và cằm xồm xoàm râu bước ra từ căn bếp, đôi tay lau vào tấm tạp dề màu đỏ rượu đeo trước ngực.

"Dạ!~" tiếng đáp ngân dài của Duy kéo từ ngoài cửa đến vào trong nhà. Cậu chàng ôm lấy trái bóng lấm lem bùn đất bước vào trong khiến bố cậu phát hoảng.

"Con mau rửa tay chân bằng vòi ngoài sân đi rồi mới bước vào nhà! Bố vừa mới lau sàn xong đấy cái thằng ranh này! Lớn to đầu rồi mà còn đợi nhắc hả!" bố của Duy gõ cốp vào đầu cậu một cái thật đau, bình thường cậu sẽ cằn nhằn lại thôi nhưng hôm nay bị bố gõ vào đầu cậu cứ thấy vui vui.

"Con lỡ thôi mà, sao bố nỡ đánh con chứ!" Duy bĩu môi nhưng khóe miệng không hề hạ xuống, vẫn cười hì hì như một đứa trẻ  ngốc ngếch.

"Anh hai" Đứa em trai nhỏ hơn cậu 2 tuổi đi đến, đưa tới trước mặt cậu tấm khăn đã nhúng đẫm nước "Anh dơ quá", cậu bé lạnh lùng chết đi được nhưng Duy vẫn cảm thấy rất đáng yêu.

"Mẹ về rồi đây!" Mẹ cậu với đồng phục công sở mở cửa bước vào, thấy cả ba cha con đứng túm tụm trước cửa thì ngạc nhiên lắm "Anh với các con đứng đây làm gì vậy?".

"Bố và em đang mắng con đấy, mẹ cứu con đi!" Duy nhào đến ôm lấy mẹ trong khi tay chân  cậu vừa bẩn, vừa hôi như cú.

Bản thân Duy từ nhỏ phải chứng kiến cảnh gia đình tan vỡ, bố mẹ ly dị. Nguyên nhân vì cả hai không thể thấu hiểu nhau được nữa sinh ra bất hòa cãi vã, bố cậu thậm chí còn suýt đánh mẹ cậu vì mẹ đi gặp đối tác về trễ, bà đùn đẩy hết mọi việc từ con cái đến nội trợ cho bố. 

Mẹ thì suốt ngày cứ công việc công việc rồi lại tiền tiền, bố hàng ngày cứ túng quẩn trong nhà việc cơm nước rồi con cái khiến ông sinh ra mệt mỏi nặng nề. Mà người đàn ông có cái tôi rất cao, khi đi tụ họp bạn bè cũng bị họ đem ra móc mỉa cho rằng ông bám váy vợ cùng đàm tiếu ra vào làm sinh ra bực dọc.

Mẹ thì càng ngày càng về trễ, mười lần thì hết chín lần say xỉn, còn bày bừa khiến bố phải đau đầu, cực khổ dọn dẹp. Hai người ai cũng bảo đối phương nên thay đổi đi nhưng ai cũng có cái lí lẽ riêng rồi không chịu nhường nhịn, tức nước vỡ bờ sinh ra cãi vã.

Khi áp lực lên đến đỉnh điểm cả hai đã quyết định ra tòa, cậu đi theo mẹ năm bản thân 6 tuổi, còn em trai thì đi với bố khi chỉ mới lên bốn. Lúc ấy còn non dại cậu vẫn chưa hiểu chuyện của hai người, chỉ biết rằng sau khi đến nơi gì đó thì hai người dường như đã tìm được lối thoát cho bản thân.

Mặc dù cậu vẫn được gặp bố và em trai nhưng tầng xuất lại rất ít, thậm chí còn thưa thớt theo thời gian. Thành thật, cậu nhớ bố rất nhiều, cũng rất thương em trai nữa.

Cậu em trai non nớt ngày nào nay đã dần lớn, cậu thương thằng bé rất nhiều vì nó cùng cậu chính là cầu nối của bố mẹ. Trong thâm tâm cậu thực sự mong bố mẹ có thể quay lại như trước kia, hạnh phúc như trước. Được ăn cơm bố nấu là ước ao từ thuở xa nhau của cậu, cậu thực sự chán ghét cảnh làm bạn với mì gói trong căn nhà rỗng không kia rồi.

Hiện tại mọi thứ xung quanh cậu tốt đẹp cứ như trước kia vậy, Duy thậm chí còn quên đi quá khứ tan vỡ ấy khiến cho thứ viễn vông trước mắt càng thêm chân thật, lôi kéo cậu không chìm đắm vào nó mãi mãi.

*

Khi cả ba đang đắm chìm trong giấc mơ tươi đẹp của chính mình, cậu nhóc tên Nhân vốn cúi gằm mặt giống họ nay lại ngẩn phắt dậy, rảo bước đi dạo một vòng khắp các đứa trẻ để kiểm tra. 

Lớp da trên cơ thể cậu nhóc như bùn nhão bắt đầu chảy xệ đổ lênh láng xuống mặt đất, tóc tai đều rụng lả tả đển khi hói hẳn, răng rơi vãi như chùm quả chín nhũn, lợi màu đỏ cũng co rúm khô quắc.

Hình hài bên ngoài bị hủy hoại rồi tan xuống nền đất, hòa làm chất dinh dưỡng nuôi cây đại thụ ngàn năm này. Sau lớp vỏ bọc vừa bị phân hủy một cách nhanh chóng ấy, lộ ra một cô gái với thân hình mảnh khảnh, mặt mũi xinh đẹp, trang phục  màu đỏ rực hệt như những cánh hoa gạo.

Cô ả liếc đôi mắt hoa đào của mình về phía nhóm của Quân, ả tiến tới vuốt ve luôn mặt của từng người, chậc lưỡi khen ngợi cùng tiếc nuối "Tươi ngon béo tốt như thế này vậy mà lại không thể đụng tới, đúng là tiếc mà".

"À, không, không thể đụng tới hai thằng nhóc kia nhưng đứa này thì được" cô ả dùng cả hai lòng bàn tay nâng lấy mặt của Duy lên. Bình thường thì ả sẽ hút từ từ chất dinh dưỡng của những đứa nhóc kia, nhưng tên này lại đặc biệt thơm ngon béo tốt, những thứ ngon ngọt thì vẫn là nên thưởng thức ngay bây giờ, để lâu mất ngon. 

Ngay khi cô ả định dùng cái miệng rộng ngoác của mình hút sạch sinh khí của Duy thì Nhật từ màn đen đi tới cắt ngang tất cả. 

"Chậc, ngươi làm lỡ cuộc vui của ta đấy" ả buông tay ra khỏi người Duy, ngón tay ngọc ngà đưa lên đùa nghịch lọn tóc mai.

"Ta đến mang Quân và Nam đi, rồi ngươi muốn làm gì thì làm" Nhật không quan tâm đến cái vẻ ngoài yểu điệu của người phụ nữ đó mặc cho cả cứ nũng nịu, làm cho các dây váy áo cứ rớt dần ra.

Nhật cúi người, bế Quân vào vòng tay mình. Còn Nam dù thân là con trai hắn nhưng lại bị vác đi bởi Tuấn, Tuấn cũng chẳng nhẹ tay gì cho cam.

Trước khi đi Nhật còn không quên quay đầu nhìn cô ả cười nhếch mép "Muốn xơi gì thì xơi nhanh đi, chồng cô sắp về rồi đấy".

"Chết tiệt" cô ả giẫm chân xuống đấy bực dọc.

Nhật nhẹ nhàng bước ra khỏi ảo cảnh và tiến về phía chiếc Rolls Royce đen tuyền đậu ngay trước cổng viện mồ côi.

Nam được đặt ngồi trên ghế phụ lái còn Quân thì cùng Nhật ngồi ở hàng ghế sau. 

Hắn đã phát giác ra ý đồ của nhóm Quân khi Nam cứ càng ngày càng vắng mặt khỏi nhà một lúc một nhiều, còn Quân thì luôn dời lịch hẹn đi gặp hắn xuống một giờ đồng hồ, có khi là tối muộn.

Giấy thì không gói được lửa, hắn đã phát hiện chúng lén lút đến đây từ 2 ngày trước, nhưng Nhật không hề rút dây động rừng, cứ để cho bọn trẻ ngây thơ nghĩ mình qua mắt được hắn mà tự tung tự tác.

Sau khi trở về nhà, Nam trong khi vẫn còn bị mắc kẹt trong giấc mơ tốt đẹp của mình đã bị nhốt lại trong phòng ngủ. Quân thì bị đem xuống dưới căn hầm, nơi mà Chi đang bị nhốt ở đó.

Nhật lần này không hề nhẹ nhàng đặt cậu xuống mà hoàn toàn là ném thẳng không thương tiếc. Quân như một cái xác không hồn ngã phịch xuống tấm đệm, hai mắt mở trừng nhìn lên trần nhà hoàn toàn trống rỗng .

Chi vốn đang nằm lã trên giường vì mệt thì bị giật mình vì những tiếng động lớn do Nhật tạo thành.

Như đã nói, dưới đây như một nhà lao chính thống, nó không chỉ có riêng mỗi cái lồng của cô bé mà bên cạnh còn có nhiều cái tương tự. Quân bị ném vào một phòng giam ngay bên cạnh phòng của Chi.

Trong bóng đen lờ mờ thì Chi cũng đã nhận ra người vừa bị ném vào là anh Quân, cố bé sợ hãi hét toáng lên "anh Quân!". Nhưng ngoài sự mong đợi của em thì chằng có giọng nói nào của Quân đáp lại.

Nhật tiến vào trong buồng giam cùng với Quân thay vì rời đi, Chi sợ hãi khôn cùng khi nhìn hắn thả chậm bước chân, bước dần bước dần về phía cơ thể bất động của Quân.

"Ông muốn làm gì anh ấy vậy hả!" Chi giãy giụa kịch liệt, xích sắt va vào thành giường kêu leng keng một cách vội vã, cái chất giọng non nớt vô cùng bi phẫn của Chi cũng không làm giao động được tầm mắt của Nhật.

"Ta nghĩ em nên yên lặng một chút đấy bé con, em nên nhìn và học hỏi những việc này dần cho quen nhé" Nhật cúi người xuống cấu xé môi của Quâng bằng răng của mình, hắn như một con thú đói cắn vào da thịt con mồi mạnh đến bật máu và trầy tróc. 

Chi hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, quay đầu đi chỗ khác, trái tim và tế bào em bài xích và kháng tự khung cảnh trên hết sức kịch liệt.

Quân vẫn đơ ra như một khúc gỗ, không nhăn mặt hay xuýt xoa đau đớn mặc cho Nhật muốn làm gì thì làm. Nhật luồn tay vào áo cậu, cũng luồng tay vào quần của cậu để xoa nắn.

"Đáng ra anh nên biết em qua lại với thằng con anh từ trước, hai người đã bắt đầu từ khi nào thế? Một tháng trước? Hay hai? Nó có chạm đến những chỗ này của em không, em thấy thỏa mãn bên nó hơn thay vì anh sao?" Nhật như hóa rồ lên, hắn cười dại, nụ cười của hắn phải khiến người nghe rợn gai ốc.

"Anh cứ nghĩ em chung tình với An lắm cơ, nhưng xem nào, em lại yêu một thằng khác không phải hắn. Vậy cớ sao người đó không phải là anh! Tại sao hả! Tại sao là tất cả nhưng ngoại từ anh chứ! Quân! Em nói đi! Em muốn anh phải làm sao, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu chứ hả!?".

Nhưng Quân cứ đơ ra như vậy chỉ khiến hắn càng thêm bực tức, Nhật trong vô thức muốn vung tay tát Quân nhưng cuối cùng vẫn là không thể, hắn đấm mạnh tay xuống khiến nó đập xuống sàn xi măng cứng cỏi, rỉ máu rồi.

Nhật đứng phắt dậy, ánh mắt cay đắng không sao tả hết "Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, sớm thôi em sẽ yêu anh như cách em yêu hắn vậy".

Sau khi Nhật rời đi, Chi mới mắt đầu ngừng cắn chặt miệng mình lại, để cho từng tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra khỏi lồng ngực tức nghẹn của em.

Trong ngục đen mịt mờ, chỉ vang vọng tiếng khóc của bé gái và hai thân xác đau khổ bị vây nhốt trong tay một kẻ điên. Họ vùng vẫy, vùng vẫy, nhiều đến mức bản thân đã tự bị nhấn chìm lúc nào không hay.

11/12/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro