Chương 36: Sự việc bị bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần trước nàng vào thanh nguyên trì rất dễ dàng là do thái giám trông chừng lỏng lẻo. Tịch Tích Chi núp trong bóng tối, lén lút chạy đến cạnh bụi tre, nhìn về phía cổng ao Thanh Nguyên.

Hai thái giám đứng một phải một trái canh cửa chính, thỉnh thoảng tay đưa vỗ miệng ngáp.

Trừ chỗ ngoài cổng chính có treo một chiếc đèn lồng chiếu sáng thì những chỗ khác đều tối đen như mực.

Tịch Tích Chi nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném hướng ngược lại nơi nàng đứng, hòn đá vừa vặn đập xuống chỗ đối diện bụi tre. Bụi tre lao xao lay động . . . . . .

Tinh thần hai thái giám run lên, "Có động tĩnh, đi qua xem."

Trời ban đêm đen thui, bụi trúc bên kia không một tia ánh sáng. Hai thám giám không ai dám một mình đi qua, một người đi trước một người theo sau xách đèn lồng từ từ đi đến kiểm tra.

Thừa dịp bọn họ không để ý, Tịch Tích Chi hưng phấn dùng hết sức chạy như bay vào ao Thanh Nguyên. Nàng vừa bước vào ao Thanh Nguyên liền cảm thấy cả người linh hoạt gấp bội, từng tia linh khí vây quanh cơ thể nàng.

Có thể do linh khí toàn thân bị vét cạn nên Tịch Tích Chi càng thêm nhạy cảm với những tia linh khí. 

Từng tia linh khí như hiện hình quanh tròn xung người nàng. Càng tới gần ao, linh khí càng trở nên tinh khiết tràn đầy.

Tịch Tích Chi vui sướng hít sâu hai hơi, bộ dáng hưởng thụ đi đến gần ao nước nhìn. Ánh trăng phản chiếu trên mặt ao tỏa ra từng gợn sóng ánh sáng màu bạc, cá Phượng Kim Lân vẫy đuôi càng nhìn càng thấy lấp lánh ánh sáng trăng làm tăng thêm một phần xinh đẹp.

Ngồi ở trên bãi cỏ xanh, Tịch Tích Chi tụ khí vào đan điền, thả lỏng toàn thân hấp thu linh khí vào cơ thể.

Linh khí dưới ao nước đột nhiên thay đổi phương hướng, một bộ phận lớn mạnh mẽ lao tới chỗ con chồn nhỏ. Bằng ánh mắt người thường không thể nhìn thấy, từng tia từng tia chui vào thân thể Tịch Tích Chi.

Mỗi khi tu luyện, Tịch Tích Chi đều rất chuyên tâm. Dù bốn phía gió thổi cỏ lay động cũng không liên quan gì tới nàng.

An Hoằng Hàn mặc trên người chiếc áo khoác màu xanh dương, không mang theo bất kỳ thái giám thị vệ, đi theo sau con chồn nhỏ tới cổng ao Thanh Nguyên. 

An Hoằng Hàn không phải người tu tiên, nhưng cũng từng tiếp xúc qua vài hòa thượng đạo sĩ. Dù nhiều hay ít, hắn cũng có chút hiểu về chuyện đó.

Nhìn thấy hành động khác thường của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn tự giễu cười mỉa, thế nhưng mình lại chẳng hay biết gì lâu như vậy. Khó trách con chồn nhỏ nghe hiểu được tiếng người, thì ra nó là đã sớm mở ra Linh Khiếu*.

*Linh Khiếu: ý là có ý thức, biết suy nghĩ, được hiểu là mở mang về đầu óc, trí tuệ, biết nhận thức.

Hai thái giám đi dọc theo bụi tre tìm một vòng không thu được tin tức gì, vừa định quay trở lại tiếp tục canh giữ cổng ao thì nhìn thấy một bóng người từ xa đi đến.

"Xem ngươi còn tránh đi đâu, đêm khuya mò mẫm dám chạy đến đây đi dạo! Ngươi là người chỗ nào mà dám đến ao Thanh Nguyên. Cẩn thận không ta báo tổng quản Lâm làm theo luật lệ chém đầu ngươi." Thái giám nói chuyện có chút tức giận, vội vả chạy đến hướng đó.

Một tên thái giám khác giụi giụi mắt, kêu lên, "Tham kiến bệ hạ."

Hai đầu gối quỳ bụp xuống đất, sợ đến tóc thẳng dựng đứng. kéo lấy tên thái giám kia, ấn hắn cùng hành lễ.

An Hoằng Hàn chậm rãi dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ trong nháy mắt. Vì chuyện con chồn nhỏ gạt hắn, tối nay tâm tình hắn vốn không tốt, lúc này thậm chí có người dám đụng vào đầu đao, An Hoằng Hàn đi ngược lại về phía thái giám kia, "Muốn đầu trẫm? Lá gan không nhỏ đó."

Đồng thời, An Hoằng Hàn bất ngờ lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai nhắc chân đạp mạnh vào đùi tên thái giám.

An Hoằng Hàn là người từng tập võ, hơn nữa võ công cao vô cùng, một cước này không có ý giữ lại đường sống, trực tiếp đạp tên kia cách xa phía ngoài bốn, năm mét.

Thái giám đụng vào bụi tre làm cây trúc lắc lư lay động, âm thanh sàn sạt vang lên.

Thái giám phụt ra một ngụm máu tươi ở tại chỗ, co quắp người mấy cái, cuối cùng dừng giãy giụa.

Tên thái giám còn lại bị dọa sợ không dám thở mạnh, e sợ bệ hạ tức giận đạp hắn ta một phát nữa.

An Hoằng Hàn lạnh lùng quét mắt về phía hắn ta, nhìn một cái rồi xoa ngươi đi tiếp về phía ao Thanh Nguyên.

Thái giám chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng phải đi nhìn tên thái giám kia, ngón tay tìm tòi hô hấp của hắn, sợ hãi lảo đảo lui về sau hai bước. Chết rồi...

Theo con đường quen thuộc tiến vào ao Thanh Nguyên, An Hoằng Hàn đứng cách đó không xa, nhìn con chồn nhỏ toàn thân là bộ lông màu trắng bạc đang chuyên tâm ngồi xếp bằng, hắn đứng yên lặng không phát ra âm thanh nào.

Vì sao ao Thanh nguyên tồn tại, không phải đơn giản như suy nghĩ của mọi người. An Hoằng Hàn là Đế Vương nên biết bố cục hoàng cung rõ như lòng bàn tay. Chuyện người khác không biết nhưng hắn lại biết được, ví dụ như linh khí ao Thanh Nguyên vượt xa những nơi khác.

Nếu không phải ao Thanh Nguyên xây dựng ở tại hoàng cung thì chỗ tu luyện tốt lại phong thủy này sớm đã bị yêu ma quỷ quái chiếm giữ.

Ban đêm yên tĩnh, gió mát hây hây thổi, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng côn trùng kêu vang đánh vỡ sự tĩnh lặng đêm tối.

An Hoằng Hàn không lên tiếng quấy rầy, con chồn nhỏ tu luyện bao lâu, hắn liền đứng tại chỗ bấy lâu, từ đầu tới cuối, hắn chưa từng thay đổi tư thế giống như một pho tượng đá được điêu khắc.

Không biết qua bao lâu, chân trời dần dần hiện lên, con chồn nhỏ đang đắm chìm trong tu luyện, bộ lông chợt run rẩy động đậy, thở dài một hơi, mệt mỏi vươn lưng.

"Rốt cuộc tu luyện đủ rồi?" An Hoằng Hàn nâng chân, chậm rãi bước đến gần.

Tịch Tích Chi bỗng chốc run khắp người, cho rằng mình nghe nhầm, rung rung lỗ tai.

"Trẫm hỏi ngươi tu luyện đủ rồi?"

Âm thanh lạnh lẽo vang lên lần nữa, lần này Tịch Tích Chi dám khẳng định một trăm phần trăm là âm thanh An Hoằng Hàn. Hoảng sợ nhanh chóng xoay người lại, Tịch Tích Chi run rẩy nhìn về An Hoằng Hàn đang đứng phía sau nàng.

An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm con chồn nhỏ từ trên cao xuống, gương mặt tuấn tú cương nghị giống như băng tuyết đóng băng.

"Từ trước đến giờ lời trẫm nói không nhắc lại đến lần thứ ba." An Hoằng Hàn không giống như khi bình thường, vừa nhìn thấy con chồn nhỏ liền khom lưng ôm lấy nàng.

Sự khác biệt này khiến trong lòng Tịch Tích Chi sợ hãi. .

Tịch Tích Chi sẽ không ngốc đến nỗi cứng rắn đối chọi với An Hoằng Hàn, nàng gật đầu kêu "chít chít" . . . [Tu luyện đủ rồi].

Nàng không có biểu hiện lúng túng sau khi bị bại lộ, mà trong lòng nàng chỉ nghĩ làm sao để bình ổn lại lửa giận của An Hoằng Hàn.

Nàng không muốn lưu lạc đến kết cục như bọn thái giám cung nữ trước đây.

Tịch Tịch Chi chạy đến cọ xát vào ống quần An Hoằng Hàn, biểu hiện dáng vẻ gần gũi với người.

An Hoằng Hàn thờ ơ, cúi đầu nhìn nàng, hỏi "Ngươi bắt đầu tu luyện từ lúc nào? Có người chỉ dạy hay không?"

Theo hắn được biết, con chồn này mới lớn có mấy tháng. Mà trong thời gian ngắn ngủi này, nó có thể đột phá mở ra Linh Khiếu nghe hiểu tiếng người thì thiên phú hẳn là hơn người hoặc phải có sự chỉ dạy của cao nhân?

Kỳ thực suy đoán của An Hoằng Hàn đang lệch lạc, bởi Tịch Tích Chi nhờ mang theo trí nhớ kiếp trước cho nên mới có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Về phần vị cao nhân thì vị sư phụ của Tịch Tích Chi đại khái có thể coi là một nửa cao nhân.

Tịch Tích Chi sợ An Hoằng Hàn không hiểu, móng vuốt nâng lên hai ngón. . . . . .

"Đã tu luyện hai tháng? Chính là bắt đầu từ ngày ngươi vào cung liền bắt đầu tu luyện?" Xem ra hắn sơ sót, vậy mà không phát hiện ra sự khác thường của con chồn nhỏ.

"Người nào dạy ngươi?" An Hoằng Hàn khá hiếu kỳ với việc này, bởi cao nhân ẩn cư trong dân gian rất nhiều, khó có thể gặp được một người.

Nếu hắn có thể lôi kéo cao nhân đó phục vụ cho quốc gia thì sẽ là một chuyện vô cùng có lợi.

Đáng tiếc cuối cùng tính toán của An Hoằng Hàn không thể nào thực hiện được vì vị cao nhân kia không sống ở thế giới này.

Kiếp trước là sư phụ dạy nàng, còn kiếp này thì do bản thân Tịch Tích Chi dựa vào con đường tu luyện trước đó mà làm lại từ đầu, không hề có người nào chỉ dạy nàng.

Hơn nữa ánh mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn phát sáng trong đêm khiến Tịch Tích Chi nàng cảm thấy không thoải mái.

Một lúc lâu, con chồn nhỏ vẫn giữ yên lặng.

"Không chịu nói?" An Hoằng Hàn đi hai bước về phía trước, hắn ghét nhất con chồn nhỏ có chuyện gạt mình. Tối nay nếu không phải hắn giữ lại lòng nghi ngờ thì không biết đến lúc nào mới phát hiện ra bí mật con chồn nhỏ tự mình tu hành.

Tịch Tích Chi không có can đảm chống đối với An Hoằng Hàn, kêu lên hai tiếng "chít chít" đáng thương.

Cơn giận của An Hoằng Hàn dần dần giảm bớt, bình tĩnh hỏi "Người kia ở đâu?"

Mặc dù nhiều lần Tịch Tích Chi mơ hồ không hiểu ý hắn nhưng lần này đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động. Nàng nghe thấy An Hoằng Hàn hỏi vậy liền biết hắn đánh chủ ý vào sư phụ.

Nhưng bất đắc dĩ là lúc Tịch Tích Chi nàng mười ba tuổi thì sư phụ nàng đã phi thăng, ngay đến nàng cũng không biết tìm ông ở chỗ nào.

Tịch Tích Chi thành thật nói cho An Hoằng Hàn, nàng nâng móng vuốt lên chỉ hướng bầu trời. Nơi xa, mặt trời đang mọc lên, ánh sáng rực rỡ sáng rực phía chân trời.

An Hoằng Hàn kinh ngạc nhìn con chồn nhỏ, có người tu hành cả đời cũng không khó có thể đắc đạo thăng thiên, không ngờ sư phụ con chồn nhỏ có lai lịch lớn như vậy. Chuyện duy nhất làm hắn tiếc nuối là không có cách nào gặp được sư phụ con chồn nhỏ.

Hắn thất thần nhìn con chồn nhỏ, có câu 'Danh sư xuất cao đồ', nếu có cao nhân thu con chồn nhỏ làm đồ đệ thì hẳn con chồn nhỏ như vậy phải có thiên phú rất cao. 

Không biết về sau nó có thể tu luyện tới trình độ nào? Hắn cũng không phải có ý muốn lợi dụng con chồn nhỏ, chỉ là trong lòng ôm một phần tò mò mà thôi.

Tịch Tích Chi thu nạp linh khí suốt cả một đêm, linh lực lại chỉ khôi phục được chừng một thành. Nhưng chuyện may mắn nhất chính là linh lực bên trong thân thể Tịch Tích Chi càng mạnh hơn trước, mật độ dày đặc hơn một tầng.

Khó trách người đời đều nói 'Được cái này mất cái kia'. Vì giải cứu cháu trai Hữu Tướng, nàng mất đi một thân linh khí lại đổi lấy căn cơ* càng thêm ổn định hơn.

Toàn thân Tịch Tích Chi mệt mỏi kinh khủng, nàng chỉ muốn ngủ, mệt nhọc ngáp hai cái, đôi mắt trở nên mơ hồ không rõ.

Nhưng An Hoằng Hàn không thấy buồn ngủ chút nào, hắn còn một đống lớn nghi ngờ chưa tan, có rất ít chuyện có thể khiến hắn nhìn không thấu. Có lẽ hắn nên đi hỏi người kia nhìn xem con chồn nhỏ rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

"Trở về điện Bàn Long." An Hoằng Hàn nháy mắt đột nhiên hết tức giận, khom lưng ôm con chồn nhỏ, dùng ống tay áo phủ che nàng lại.

Tịch Tích Chi sửng sốt một hồi lâu, chớp mắt mấy lần, xác định trên khuôn mặt lạnh lùng của An Hoằng Hàn không có chút tức giận, mới yên tâm nằm ngủ trong ngực hắn.

Thật là nam nhân khó hiểu. . . . . .

Lúc thì trong cơn tức giận, khi lại trở thành dáng vẻ không có chuyện gì.

Ngáp liên tiếp mấy phát, Tịch Tích Chi dựa vào cánh tay An Hoằng Hàn, ngủ say.

An Hoằng Hàn vội vàng trở về điện Bàn Long đổi y phục, liền vội vàng vào lâm triều. Trước đây, hắn thường thức đêm cho nên một đêm không ngủ, hắn cũng sẽ không cảm thấy thân thể khó chịu. Hắn ngồi trên ghế rồng, vẫn giữ khí phách nghiêm nghị chấn nhiếp toàn trường.

Ngoại trừ việc Phong Châu xảy ra lũ lụt thì dân gian cũng không có chuyện lớn nữa, An Hoằng Hàn phân phó các bộ làm tốt chuyện tình thuộc trách nhiệm bản thân, rồi mất hứng thú nói "bãi triều".

Mới vừa ôm con chồn nhỏ bước vào Ngự Thư Phòng, An Hoằng Hàn lập tức phân phó nói: "Lâm Ân, tuyên Từ thái y Từ vào điện."

Lâm Ân hơi khom lưng, nghe thấy lời nói hoàng thượng, ông theo phản xạ có điều kiện đáp lại: "Nô tài tuân lệnh."

Cách rất lâu sau, Lâm Ân chậm rãi ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn chòng chọc con chồn nhỏ một cái. Con chồn nhỏ không bị thương, sao còn tuyên Từ hái y đến đây?

Không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi, Lâm Ân đè nghi vấn trong lòng xuống, vội vả chạy ra Ngự Thư Phòng.

An Hoằng Hàn không chút nhàn rỗi, vừa vào đại điện, liền đi tới ngồi sau thư án, tay cầm bút, phê duyệt tấu chương.

Cung nữ thái giám phụ trách phục vụ bên trong Ngự Thư Phòng không dám phát ra một âm thanh, ngay đến đi bộ cũng phải nhón chân, e sợ quấy rầy bệ hạ xử lý chính sự.

Mà An Hoằng Hàn còn phân tâm, thỉnh thoảng nhìn con chồn nhỏ ngủ say. Trong lòng hắn không biết đang suy nghĩ chuyện gì, tay cầm đặt bút xuống viết, nhưng lại chậm chạp không viết ra được một chữ.

Một trận những tiếng bước chân vang lên từ xa lại gần. Lão nhân râu bạc đi tuốt ở đằng trước, nhìn thấy An Hoằng Hàn, liền thi lễ, "Tham kiến bệ hạ, không biết bệ hạ tuyên triệu lão phu có chuyện gì quan trọng?"

Từ lão nhân nho nhã lễ độ, vuốt chòm râu bạc nói.

An Hoằng Hàn đặt bút lông xuống, lông mày nhíu lại, phân phó nói: "Toàn bộ lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, trẫm có chuyện nói cùng Từ thái y có chuyện nói."

Lâm Ân cảm giác thấy hôm nay bệ hạ có điểm khác thường, kỳ quặc nhìn Từ thái y  một cái, ngoắc tay với mọi người, dẫn đầu đi ra Ngự Thư Phòng.

Cánh cửa chính khép lại, bên trong Ngự Thư Phòng rộng lớn, yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Ngón tay An Hoằng Hàn vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, động tác vô cùng dịu dàng như lo lắng không cẩn thận sẽ quấy rầy mộng đẹp của con chồn nhỏ.

Từ lão đầu nhìn thấy tất cả, bí ẩn cười một tiếng, "Xem ra bệ hạ đã biết được chuyện đó."

Giọng điệu nói chuyện của ông hết sức chắc chắn. Mỗi câu mỗi chữ chỉ đơn giản nói tóm tắt chỉ ra đúng trọng điểm.

Lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, không giận dữ nhưng toát ra uy nghiêm, cặp mắt sắc bén quét về phía lão nhân, trầm giọng nói: "Lão đã sớm biết được, tại sao vẫn không nói cho trẫm? Nếu không phải trong lúc vô tình trẫm phát hiện ra thì không biết bí mật này sẽ bị chôn giấu bao lâu."

Giọng An Hoằng Hàn nói cũng không lớn, hoặc có thể nói, hắn sợ đánh thức con chồn nhỏ trong ngực, cố ý giảm thấp giọng điệu. Nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói vẫn khiến người ta cảm nhận được rõ ràng.

Lão giả không chút nào khiếp sợ, như cũ biểu lộ bộ dạng bình thản ung dung, khóe miệng duy trì một nụ cười hòa ái, "Có cái gọi là Thiên Cơ Bất Khả Lậu, lão phu làm sao dám không vâng theo ý ông trời chứ? Hơn nữa, coi như lão phu nói thì sẽ thế nào? Chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì con chồn kia tu tiên liền hạ quyết tâm đuổi đi nó?"

Ánh mắt Từ lão nhân chưa có mù, hai tháng nay ông sống ở trong hoàng cung, bệ hạ sủng ái mọi điều với con chồn nhỏ đều bị ông xem vào trong mắt.

Một con chồn nhỏ đáng yêu lại đường đường lấy được sự cưng chiều của hoa đế nước Phong Trạch? Ngay đến quý phi cũng không có phúc phận đó mà rơi toàn bộ lên thân con chồn nhỏ.

Chẳng lẽ thói đời thay đổi? Một đám nữ quyến xinh đẹp như hoa còn không đánh lại được một sủng vật đầy lông lá là con chồn nhỏ?

An Hoằng Hàn đã mang theo cơn giận dữ, hắn nhìn chằm chằm vào mắt lão nhân như có thể toát ra ngọn lửa.

"Tu tiên thì thế nào? Chỉ cần cái gì là của trẫm thì đừng hòng nghĩ chạy ra khỏi lòng bàn tay trẫm. Dùng năng lực của lão nói cho trẫm biết. . . . . .lai lịch của con chồn nhỏ là gì?" Lời nói của hắn bình tĩnh không chút phập phồng mang theo băng hàn lạnh thấu xương.

"Thứ lỗi cho lão phu không thể trả lời, ý trời đã an bài như vậy, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên thì tốt hơn." Vẻ mặt lão đầu họ Từ như lúc thường, ông lắc đầu một cái, không nói một chữ về vấn đề này.

Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lùng nheo lại, "Ngươi không sợ trẫm sẽ giết chết ngươi?"

Kèm theo những lời này là bầu không khí tỏa ra sát khí.

Đọc xong vote cho ta 1 sao nha mọi người~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro