Chương 63+64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63: Cục diện đảo ngược

Tưởng Thành Duật đã yêu cầu bộ phận pháp lý mang đến những bản hợp đồng liên quan đến chi phí bản quyền, các điều khoản tương đối phức tạp, hơn nữa còn có tài liệu đi kèm, xếp thành một chồng dày.

Anh bắt đầu xem.

Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật phân chia công việc, anh đã yêu cầu kiểm tra tình hình công ty con bị CEO kia bán đi.

Công ty con có bản quyền này đã bị một công ty nước ngoài thu mua, người có cổ phần lớn nhất là Tiêu Đông Hàn.

Bọ ngựa bắt ve sầu, cuối cùng con khổng tước đứng sau Tưởng Thành Duật là Tiêu Đông Hàn, bây giờ Tạ Quân Trình không thể nào nắm chắc một trăm phần trăm thắng được.

“Đúng như anh nghĩ, cổ đông lớn nhất là Tiêu Đông Hàn.” Tạ Quân Trình đưa những tư liệu mình điều tra được cho Tưởng Thành Duật xem.

Tưởng Thành Duật đang chăm chú nhìn hợp đồng: “Có thể còn ký một hợp đồng bổ sung với Tiêu Đông Hàn trước cuối tháng này.”

Tạ Quân Trình ngẩng đầu: “Anh có ý gì?”

Tưởng Thành Duật nói cho anh ta biết cụ thể điều khoản hợp đồng: “Chi phí bản quyền của năm sau bằng ± 10% đến 15% dựa trên giá cả thị trường của năm trước.”

Nhìn có vẻ là hợp lý, nhưng quyền nắm giữ chủ động lại ở trong tay Tiêu Đông Hàn, chỉ cần anh ta mở miệng là có thể đẩy giá lên cao, nếu trên 15% thì sẽ tăng thêm đáng kể chi phí.

Nếu không đủ tiền sử dụng bản quyền, công ty sẽ đối mặt với phá sản.

Không biết CEO trước kia đã cầm bao nhiêu tiền hoa hồng của Tiêu Đông Hàn, lại dám có ý định hãm hại công ty.

Cho dù anh không chủ động tìm Tiêu Đông Hàn, đến cuối tháng này Tiêu Đông Hàn cũng sẽ chủ động tìm anh ký hợp đồng.

Tạ Quân Trình nghe xong: “Không nghĩ cũng biết, năm sau tiền bản quyền chắc chắn sẽ lên 15%, mục đích của Tiêu Đông Hàn chính là muốn anh làm việc không công, đem tiền công ty vất vả một năm kiếm được vào trong túi của anh ta.”

Làm sao Tiêu Đông Hàn có thể bỏ qua cơ hội tăng giá lần lần này.

Anh ta buồn ngủ đến mức hai mí mắt dán chặt vào nhau, đứng dậy pha một ly cafe.

“Anh có muốn uống một ly cafe không?” Tạ Quân Trình hỏi Tưởng Thành Duật.

Tưởng Thành Duật đã xem xong hợp đồng: “Cho tôi một ly.”

Tạ Quân Trình cho vào ly cafe vài viên đá để nâng cao tinh thần, không cho đường và sữa.

Tưởng Thành Duật không bao giờ cho đá vào cafe vì sẽ ảnh hưởng đến hương vị vốn có của cafe. Anh không hiểu nổi sở thích của Tạ Quân Trình, không chỉ cho đá vào cafe mà còn cho thêm rượu vang đỏ.

Phung phí của trời.

“Ngày mai tôi đi Thượng Hải một chuyến, ở đây giao cho anh.”

“Không thành vấn đề.” Tạ Quân Trình không rõ anh đi công tác là vì chuyện của công ty đối tượng, hay là có liên quan với tập đoàn Kinh Húc, tốt hơn hết không nên hỏi nhiều.

Tưởng Thành Duật uống ly cafe bị làm hỏng, không có gì ngoài sự nhạt nhẽo: “Chờ tôi xử lý sáng tỏ tình hình rối rắm của công ty, toàn bộ đều giao cho anh.”

Tạ Quân Trình còn muốn làm kẻ phong lưu lang thang đến giường đôi: “Anh nói muốn giao công ty cho tôi, thế còn anh làm gì?”

Tưởng Thành Duật: “Tôi còn có chuyện khác phải làm, hoạt động công ty không thể dừng lại được.”

Hai việc đều quan trọng, Tạ Quân Trình đành phải đồng ý.

Đối thủ Tiêu Đông Hàn này, thật là không thể xem thường được, công ty kia thì có cái gì để hãm hại, không thể nói trước được, Tưởng Thành Duật có lẽ là muốn đối phó với Tiêu Đông Hàn.

9 giờ 15 phút, Thẩm Đường tới trường quay tổng duyệt lại tiết mục chương trình.

Tổ đạo diễn đang quay ở trong khán phòng, cô đi về sau khán đài tìm Trữ Nhiễm, Viên Viên đi cùng với cô không rời nửa bước.

Thẩm Đường nói đùa: “Sao không đi tìm anh ấy nữa thế?”

Anh ấy ở đây là nói vệ sĩ của Thẩm Đường.

“Chị Đường!” Viên Viên bị nói đúng xấu hổ, không phải cô ấy không muốn đi tìm vệ sĩ nói chuyện, mà do vệ sĩ quá kiệm lời, cho tới tận bây giờ cô ấy hỏi cái gì vệ sĩ trả lời cái đó, không nói thừa câu nào.

Bây giờ phòng làm việc không có việc gì cần sự giúp đỡ của vệ sĩ, cô ấy buồn chết đi được, không biết tìm cớ gì để bắt chuyện với vệ sĩ.

Mấy hôm trước vệ sĩ đi theo Thẩm Đường đến London, cô ấy như người mất hồn.

“Em không biết nói gì với anh ấy đây nữa.” Viên Viên cứ chán nản mãi.

Thẩm Đường cho cô ấy một lời khuyên: “Em có thể học tiếng nước ngoài mà, tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha đều được, ở văn phòng không có chuyện gì làm thì lôi anh ấy ra luyện phát âm.”

Viên Viên mở to hai mắt, cô ấy đã quen biết vệ sĩ nhiều năm, sao không biết anh ta có thể biết hai thứ tiếng chứ: “Anh ấy… sao lại có thể giỏi như thế chứ?”

“Biết hai tiếng này, chắc là các cái khác cũng giỏi.” Thẩm Đường nói: “Anh ấy là vệ sĩ giỏi nhất trong các vệ sĩ trước đây của Tưởng Thành Duật, Tưởng Thành Duật đi nhiều nước trên thế giới, vệ sĩ bên người biết mấy thứ tiếng cũng không có gì là lạ, đó là những điều cơ bản nhất của vệ sĩ.”

Nói đến đây, cô cũng ngây người ra.

Tưởng Thành Duật luôn cho cô những gì tốt nhất.

“Nhưng mà một chút cơ bản về tiếng Tây Ban Nha em cũng không biết. Tốt nhất là nên học tiếng Anh đi,  ít nhất bảng chữ cái tiếng Anh em vẫn thuộc.”

“. . .”

Thẩm Đường lấy điện thoại di động mở một tài liệu ra, cô đưa tai nghe cho Viên Viên: “Nghe thử một chút đi.”

“Cái gì thế ạ?”

“Để xem em có hiểu người ta nói gì hay không.”

Viên Viên nghe được nhưng không hiểu lắm, một câu có thể hiểu hai đến ba từ, cũng không đoán được hai người trong đoạn ghi âm đang nói cái gì.

Cô khẽ nhíu mày, giọng nói bên trong đoạn ghi âm là của vệ sĩ.

Thì ra anh nói tiếng Anh lưu loát như thế.

“Đi tìm anh ấy dạy em phát âm đi, không sao cả.”

“Được vậy thì tốt quá.” Thiếu chút nữa khóe miệng Viên Viên không kiềm chế được mà cong lên, cảm thấy bản thân mê trai quá mức, hai tay ôm má: “Đúng rồi chị Đường, đoạn ghi âm này có thể cho em một bản không?”

Thẩm Đường tắt đoạn ghi âm: “Cái này còn sử dụng cho việc khác. Hôm nào chị sẽ kêu anh ấy ghi âm một cái khác, hát cho em một bài hát nha.”

Viên Viên đỏ mặt, không dám bỏ tay đang che mặt xuống.

Thẩm Đường thoát khỏi phần tài liệu ghi âm, đây là Tưởng Thành Duật đưa cho cô, là cuộc đối thoại giữa vệ sĩ và phóng viên ở Manhattan.

Lúc trước phóng viên kia bị Phàn Ngọc mua chuộc, đăng lên tin tức cô đính hôn với Tạ Quân Trình.

“Bà chủ Thẩm!” Tần Tỉnh đứng ở cửa phòng nghỉ của Trữ Nhiễm, chào hỏi Thẩm Đường từ xa.

Anh ta đã ở đây từ sớm, hôm nay vẫn mặc đồ tây giày da, khí chất công tử bột trên người trước kia càng ngày càng mờ nhạt.

Việc của công ty truyền hình và điện ảnh vẫn còn chưa đi vào nề nếp, không có nhiều chuyện cần hỏi anh ta, trước mắt chỉ có theo dõi huấn luyện Trữ Nhiễm, những cái khác đều giao cho trợ lý xử lý, không cần cô quan tâm nhiều.

Thẩm Đường đi lại gần: “Sao cậu lại ở đây thế?”

Tần Tỉnh chỉ vào vết xước trên cằm anh ta: “Tôi tới lấy thuốc chống viêm.”

Cửa phòng nghỉ mở ra một nửa, Trữ Nhiễm đang trang điểm, 10 giờ bắt đầu quay hình.

“Bà chủ Thẩm, cô đến đây một chút.” Trữ Nhiễm gọi cô đi qua chỗ cô ta.

Thẩm Đường còn tưởng cô ta áp lực lớn: “Cô không đứng nhất cũng không sao, mới kỳ đầu tiên thôi mà.”

Trữ Nhiễm không lo lắng thứ tự, trường hợp kém nhất thì cô ta cũng phải xếp thứ hai.

Chỉ có Trần Nhất Nặc, cô ta không nắm chắc sẽ thắng.

Cô ta muốn nói là: “Tôi… hôm nay thím hai tôi đến trường quay xem buổi ghi hình, tôi đã đưa thẻ ra vào cho bà ấy, thật xin lỗi, đã không nói với cô trước.”

Trữ Nhiễm nhìn phản ứng của Thẩm Đường trong gương, cho dù Thẩm Đường có tức giận như thế nào đi nữa cô ta đều có thể chịu được, chỉ cần đừng nắm tóc cô ta lỗi kéo ở bãi đỗ xe đầy tuyết như hôm đó là được.

Thợ trang điểm cũng nhìn sắc mặt Thẩm Đường, nhưng Thẩm Đường không lộ ra biểu cảm nào, nghe Tiêu Chân đến trường quay, một chút dao động trong lòng cũng không có.

Thẩm Đường thản nhiên nói: “Người nhà đến ủng hộ cô, không cần bàn bạc với tôi đâu.”

Trữ Nhiễm vẫn nhìn sắc mặt của Thẩm Đường trong gương: “Cô biết rõ thím hai tôi tới đây để thăm ai mà, chờ tiết mục cuối cùng xong, cô đừng làm khó tôi nhé.”

“. . .” Thẩm đường không nói gì.

Thợ trang điểm cười thầm.

Tần Tỉnh cũng vào phòng nghỉ, anh ta hất cằm: “Thuốc của tôi đâu?”

Trữ Nhiễm đang nhìn gương quay lại, trợn mắt nhìn, không thấy con ngươi màu đen đâu.

Cô ta lấy trong túi xách ra một hộp thuốc mỡ, ném cho Tần Tỉnh.

Tần Tỉnh nhìn hộp thuốc mỡ, thuốc mỡ erythromycin, loại rẻ nhất.

Anh ta không nhịn được nói: “Trữ Nhiễm, cô đưa cho tôi loại này á?”

Trữ Nhiễm đặt túi xách lên trên bàn trang điểm: “Một hộp bao nhiêu tiền chứ, thật có lỗi với khuôn mặt kia của anh.”

“Trữ Nhiễm, cô …”

Tần Tỉnh nói được một nửa thì bị Thẩm Đường ngắt lời: “Hai người chẳng khác gì hai chó cắn nhau hết á.”

“. . .”

Thẩm Đường không thích nghe hai người bọn họ cãi nhau: “Tôi đi đến trường quay trước.”

Đi qua phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc bên cạnh, bỗng nhiên Thẩm Đường dừng chân lại, vệ sĩ ở của nhìn rất quen, lúc Tiêu Chân đến thăm trường quay bộ phim ‘Sanh Tiêu’ ở Hoành Điếm, người ngăn cô ở cửa chính là vệ sĩ này.

Cô không dừng bước, đi ngang qua cửa trước.

Ở trong phòng nghỉ của Trần Nhất Nặc, nhiệt độ trong phòng lúc này thở thôi cũng thấy khó khăn.

Tiêu Chân tựa vào ghế sô pha, rõ ràng là địa bàn của Phàn Ngọc nhưng ánh mắt bà ta lại mạnh mẽ như vậy.

Phàn Ngọc tựa vào mép bàn trang điểm, Trần Nhất Nặc đã trang điểm xong từ trước, vốn dĩ hai mẹ con họ đang bàn bạc với nhau lát nữa trong lúc biểu diễn sẽ phải chú ý những gì, kết quả lại có khách không mời mà đến.

Bởi vì buổi biểu diễn hôm nay nên hai ngày vừa rồi quan hệ của Trần Nhất Nặc và mẹ cô ta mới dịu đi một chút, nếu để mọi người nói cô ta vì quan hệ với Trần Nam Kình nên mới có vai diễn này nhất định sẽ xảy ra tranh cãi.

Sợ ảnh hưởng đến việc hoàn thành tiết mục, trong lòng hai ngưmơều biết không nên nhắc đến chuyện này.

Tiêu Chân xông vào, nháy mắt hai mẹ con cô ta đứng về cùng một phía.

“Bà Tiêu, có phải bà đi nhầm chỗ rồi không?” Khuôn mặt Phàn Ngọc không chút cảm xúc nào, bây giờ phải đi ghi hình, bà ta không có lòng dạ nào ở đây so đo cùng Tiêu Chân.

Giọng điệu Tiêu Chân muốn cảnh cáo: “Tôi là tới tìm Phàn Ngọc bà đấy, các người quay của các người là được, đừng có suy nghĩ muốn làm gì Đường Đường hoặc là Trữ Nhiễm.”

“Bà thật là có lòng đấy.” Phàn Ngọc chỉ có thể châm biếm bà ta: “Thẩm Đường không nhận bà, bà vội vàng hấp tấp giúp cô ta như vậy à.”

Đây đúng là chỗ đau của Tiêu Chân, bà ta rất bình tĩnh cười: “Cho dù không nhận tôi thì cũng không thay đổi được sự thật con bé là con gái của tôi. Nhưng mà, thứ mà tôi tranh giành không giống như bà.”

Cái này ám chỉ bà ta là kẻ thứ ba.

Trần Nhất Nặc nhấc tay nắm lấy tay mẹ cô ta ý bảo bà ta đừng vì tức giận mà ra tay.

Tiêu Chân đứng dậy: “Từ nay về sau, bà động đến Đường Đường thì cũng chính là động đến tôi, đừng trách tôi không khách khí, đến lúc đó đến cả con gái bà hay là bà tôi đều sẽ không nương tay.”

Bà ta nghênh ngang rời đi.

“Mẹ!” Trần Nhất Nặc giữ chặt tay mẹ cô ta, không để cho mẹ cô ta đuổi theo ra ngoài.

Thấy Phàn Ngọc hô hấp khó khăn Trần Nhất Nặc mới bỏ tay ra.

“Không phải con bị ba con…” tẩy não rồi đấy chứ. Một nửa câu sau bị bà ta nuốt ngược lại không dám nói ra, sợ làm ảnh hưởng đến lúc con gái phát huy trên sân khấu.

30 phút sau, bắt đầu ghi hình.

Thẩm Đường ngồi ở hàng đầu của khán giả, đạo diễn đã nói với chuyện với cô từ trước, lúc phát sóng sẽ chèn một số cảnh quay của cô vào, cô suy sét rồi cũng đồng ý.

Ghế bên cạnh trống không, bây giờ đã chuẩn bị quay, người này còn chưa đến.

Đồng hồ đếm ngược bắt đầu đếm, bên cạnh có người ngồi xuống.

Một luồng khí lạnh thổi đến, Thẩm Đường nghiêng mặt nhìn sang, người ngồi bên cạnh cô lại là Tiêu Chân.

Hai bàn tay Tiêu Chân đan xen nắm chặt nhau đặt trên đùi, ngón tay vặn đến phát đau.

Bà ta không dám nhìn Thẩm Đường, đây là lần bà ta gần với con gái của mình nhất.

Khẩn trương, sợ hãi đan xen lẫn lộn.

30 phút đầu tiên, Tiêu Chân không chú ý được cái gì.

Trên khán đài là sáu người, mặc trang phục cũng na ná nhau, trong chốc lát bà ta không nhìn thấy Trữ Nhiễm ở chỗ nào.

Sáu người chia làm ba đội, bây giờ là phân đoạn đề mục đầu tiên, biểu diễn ngẫu hứng.

Nhân thời gian mọi người chuẩn bị khoảng cách để biểu diễn trên khán đài, Tiêu Chân lấy thẻ nhớ từ trong túi xách ra đưa cho Thẩm Đường, sợ người ngồi sau nghe thấy hai người nói chuyện, Tiêu Chân lấy điện thoại ra gõ chữ rồi đưa cho cô xem: [Đây là toàn bộ video và ảnh của con từ lúc 1 tuổi.]

Thẩm Đường bỏ vào trong túi xách.

Tim của Tiêu Chân như muốn rơi ra khỏi lồng ngực, cuối cùng bà ta cũng có thể chú ý lên khán đài xem biểu diễn rồi.

Buổi quay kéo dài thêm hai tiếng đồng hồ nữa mới nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục quay.

Thẩm Đường đi ra phía sau khán đài tìm Trữ Nhiễm: “Biểu hiện rất tốt.”

Cô vẫn nói câu kia: “Hôm nay mới là buổi đầu tiên, cho dù không đứng nhất cũng không sao. Buổi chiều tôi còn có việc, Tần Tỉnh sẽ lại đây.”

Trữ Nhiễm nghĩ rằng cô không muốn đối mặt với Tiêu Chân.

Ở hành lang phòng nghỉ, Thẩm Đường gặp Tiêu Chân: “Bà Tiêu, tôi có đồ muốn đưa cho bà.”

Tiêu Chân cố tỏ ra bình tĩnh, giọng nói ôn nhu: “Con muốn đưa cái gì cho mẹ vậy?” Nói xong, bà ta tiến lên phía trước đưa tay ra.

Hai mảnh đồ vật nhỏ rơi xuống trong lòng bàn tay bà ta.

Thẻ nhớ bà ta đưa cho cô bị bẻ gãy đôi.

Ngươi Tiêu Chân không khống chế được mà run lên, Thẩm Đường đi ngang qua bà ta.

Thẩm Đường không cho lái xe đi theo, bảo anh ấy đến phụ giúp Viên Viên xử lý, tự cô lái ô tô đi.

[Chủ tịch Tưởng vừa giàu có vừa đẹp trai ơi, anh có bận không?]

Tưởng Thành Duật nhìn tin nhắn mỉm cười: [Bên chỗ em nghỉ rồi sao?]

Thẩm Đường: [Ừm, buổi chiều em không cần ở lại trường quay, quay về công ty cũng không có việc gì làm, tự nhiên nghĩ đến anh muốn nhìn xem anh có bao nhiêu tiền.]

Tưởng Thành Duật: [Qua đây đi.]

15 phút sau, Thẩm Đường đã đến phòng làm việc của anh.

Tưởng Thành Duật đang chuẩn bị tài liệu cho chuyến đi công tác ở Thượng Hải vào ngày mai, anh đưa cho cô ly nước ấm cùng một đĩa trái cây: “Có thể anh không có thời gian ngồi với em rồi.”

“Em giúp anh.” Thẩm Đường hỏi anh: “Em ôm anh có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

“Không sao, anh đứng chuẩn bị tài liệu cũng được.”

Tưởng Thành Duật đứng dậy, lấy toàn bộ đồ ở ghế đặt lên bàn, trên bàn đầy những tài liệu, Thẩm Đường xem không hiểu gì hết, cô ôm Tưởng Thành Duật từ phía sau, nghiêng mặt áp má lên lưng anh.

“Ngày mai anh đi Thượng Hải, có thể phải ở đó hai ngày.”

“Anh có thể gọi video với em.”

“Được.”Tưởng Thành Duật đặt tập tài liệu trong tay vào túi hồ sơ, dùng bút viết ký hiệu để đánh dấu.

“Tưởng Thành Duật, em hỏi anh mấy câu nhé.”

“Đừng hỏi anh những câu anh không thể trả lời là được.”

“Nhất định có thể trả lời được.” Thẩm Đường đổi sang một bên mặt khác tựa vào lưng anh: “Nếu có thể quay lại lúc còn nhỏ, anh muốn làm gì nào?”

Tưởng Thành Duật đang xem một tập tài liệu khác, lấy bút đánh dấu những điều khoản quan trọng, một lúc sau mới quay về phía cô: “Khó khăn lắm mới có thể trưởng thành, không cần làm bài tập, trở về trước đây làm gì cơ chứ?”

“. . .”

“Hơn nữa, lúc nhỏ anh không quen biết em, không muốn quay lại đâu.” Tưởng Thành Duật xem tài liệu, đặt bút xuống, anh vòng tay ra sau vỗ vỗ tay cô : “Sao tự nhiên lại hỏi cái này thế?”

Thẩm Đường: “Buổi sáng khi quay chương trình, có một nhóm khách quý lấy một đề tài ngẫu nhiên để biểu diễn, em thấy có hứng thú nên hỏi một chút thôi.”

Tưởng Thành Duật phân loại xong tài liệu, Thẩm Đường cứ im lặng ôm anh như vậy, anh không nhìn thấy cô nên không biết cô đang nghĩ gì.

Anh hỏi cô: “Em có muốn đến xem nơi mà anh lớn lên khi còn nhỏ không?”

“Nhà cũ của anh sao?”

“Ừm.”

Thẩm Đường lắc đầu: “Đến nhà anh em có hơi áp lực, cho em thêm chút thời gian nha.”

Sắp xếp xong toàn bộ, Tưởng Thành Duật đóng nắp bút lại: “Đi dạo khu nhà ở đó thôi, không phải đến nhà của anh.”

“Vậy được.”

Thẩm Đường đã ôm Tưởng Thành Duật đứng suốt hai tiếng đồng hồ, cô buông anh ra, đặt ghế để lại chỗ cũ: “Anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

Tưởng Thành Duật ngồi xuống, ôm eo cô, để cô ngồi lên đùi anh.

Thẩm Đường quay đầu lại, hai người nhìn nhau: “Lúc trước em đã từng muốn ngồi trong lòng anh, muốn xem dáng vẻ lúc anh làm việc như thế nào.”

Không thể nghĩ ra, có lúc anh cũng sẽ dung túng bản thân làm việc không đàng hoàng thế này.

Tưởng Thành Duật: “Em còn muốn cái gì không? Anh giúp em thực hiện.”

“Đã làm được rồi.” Lúc trước cô luôn nghĩ không biết sẽ có ngày cậu hai nhà họ Tưởng có thể yêu cô và trong trái tim chỉ có mỗi cô hay không.

Thẩm Đường xoay người, để anh mở tài liệu anh muốn xem: “Cứ xem em là trợ lý nhỏ thân thiết của anh là được.”

Là một hợp đồng tiếng Đức, cô nhìn không hiểu.

“Anh đến Thượng Hải vì chuyện của công ty sao?”

Tưởng Thành Duật bắt đầu xem hợp đồng: “Để hẹn Trữ Nhạc Lễ.”

“À.” Thẩm Đường nói với anh: “Hôm nay Tiêu Chân đến trường quay, ngồi ở ngay cạnh chỗ của em.”

1 giây im lặng.

“Bỏ đi, không nói chuyện mất hứng nữa.”

Cô để tay cô ở trong lòng bàn bàn tay của Tưởng Thành Duật, dù xem không hiểu nội dung hợp đồng, cô vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn.

Mãi cho đến khi trời bắt đầu tối, Tưởng Thành Duật đưa cô về nhà.

Biển số xe bình thường anh hay đi quá huênh hoang, vậy nên anh đi đến công ty Nghiêm Hạ Vũ trước, đổi xe sau đó mới trở về.

Thẩm Đường tựa vào cửa kính, nhìn cây cỏ bên trong khu nhà.

Sau khi đi loanh quanh một vòng Tưởng Thành Duật mới chỉ cho cô chỗ anh thường hay chơi đùa khi anh còn nhỏ, đi ngang qua cửa nhà anh, anh dừng xe lại lề đường gần nhà.

“Có đói bụng không?”

Thẩm Đường gật đầu: “Chúng ta quay về đi.”

“Em chờ ở đây một chút, anh về nhà lấy cái gì đó cho em ăn.” Anh mở cửa xe đi xuống.

Thẩm Đường cười, nhìn theo bóng anh đi vào trong biệt thự.

Bọn họ giống như lúc đầu bọn họ yêu nhau, anh về nhà lấy đồ ăn ngon mang đến cho cô.

Không tới 10 phút, Tưởng Thành Duật đi ra cùng một chiếc hộp.

“Anh cầm cái gì thế?” Thẩm Đường muốn nhìn xem anh mang cái gì ra cho mình.

Là bánh phô mai.

Vừa ăn được mấy miếng, phía trước có một chiếc xe đi đến, vụt sáng vài ánh đèn.

“Có phải xe của người nhà anh quay về không?” Cô hỏi Tưởng Thành Duật.

“Không phải, là xe của ba Nghiêm Hạ Vũ.” Tưởng Thành Duật hạ phân nửa cửa kính xe xuống.

Bình thường nửa năm cũng không gặp một lần, hôm nay anh mượn xe Nghiêm Hạ Vũ lại gặp phải.

Chiếc xe kia dừng lại ở chỗ ngã rẽ, ba Nghiêm thấy người trong xe là Tưởng Thành Duật thì tức giận: “Cái đứa con vô liêm sỉ của chú có phải mượn xe của cháu để đi theo đuổi Ôn Địch rồi không? Mặt mũi nhà bọn chú đều bị nó làm mất sạch rồi.”

Tưởng Thành Duật giải thích: “Chú Nghiêm, chú hiểu lầm rồi, là cháu đổi xe với cậu ấy ạ.”

Ba Nghiêm dơ tay lên chặn lời anh: “Cháu không cần nói tốt cho nó, nó như thế nào người làm ba như chú còn không biết hay sao.”

“. . .”

Một lúc sau, ba Nghiêm còn có việc, ông ấy đóng cửa kính xe lại, không khí bao trùm trong xe đều là tức giận.

Thẩm Đường cười suýt chút nữa nghẹt thở, thanh danh Nghiêm Hạ Vũ thế này nói ra bên ngoài chắc không có ai tin.

Tưởng Thành Duật khởi động xe, vòng ra bên sau khu nhà, theo dòng xe cộ trên đường hòa vào.

Thẩm Đường đưa miếng bánh phô mai cuối cùng vào miệng anh, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn của Tần Tỉnh: [Tình hình số điểm ngày hôm nay, Trữ Nhiễm đứng thứ ba, Trần Nhất Nặc xếp thứ nhất.]

Thẩm Đường: [Ngày mai tiếp tục huấn luyện.]

Màn hình điện thoại hiện lên tin tức có liên quan đến công ty, tin tức kia nói rằng công ty phải trả hơn cả nghìn tỷ phí sử dụng bản quyền.

Cô quan tâm hỏi: “Phí sử dụng bản quyền, anh định giải quyết như thế nào?”

Tưởng Thành Duật: “Cuối tháng sẽ giải quyết ổn.”

Cụ thể giải quyết như thế nào, anh chưa nói, cô định hỏi nhưng câu hỏi vừa đến miệng lại thôi.

Dằn vặt mãi đến tháng sáu, Thẩm Đường vẫn chú ý đến tin tức đó, động thái có liên quan đến công ty.

Ngày thứ năm, Tưởng Thành Duật nhận được một cuộc điện thoại từ Tiêu Đông Hàn, nói có hợp đồng cần bổ sung hiệp nghị.

Biết rõ ràng mọi chuyện trong lòng bàn tay, Tưởng Thành Duật sẽ không vòng vo: “Được.”

Hai người hẹn địa điểm ký hợp đồng, ngay tại phòng họp công ty.

3 giờ chiều, cả hai bên đều đến đúng hẹn.

Mỗi bên đều dẫn theo một người tới.

Tưởng Thành Duật và Tạ Quân Trình cùng đi vào phòng họp, Tiêu Đông Hàn đã uống hết nửa ly cafe.

Hôm nay là cuộc chiến chính thức của hai bên, không khí khẩn trương.

Trợ lý Tiêu Đông Hàn đưa hợp đồng bọn họ đã bổ sung điều khoản vào cho bên anh: “Quan trọng nhất vẫn là điều khoản thứ năm, những thứ khác về cơ bản đều không thay đổi.”

Tạ Quân Trình nhìn qua hợp đồng, giống với dự đoán của anh ta, phí sử dụng bản quyền là 15%, cái này cũng có nghĩa là sang năm họ phải trả thêm gần bảy trăm tỷ.”

Một năm phải trả gần năm nghìn tỷ tiền sử dụng phí bản quyền, công ty đối tượng căn bản là không có lợi nhuận.

Tiêu Đông Hàn đã tính toán tỷ lệ và cam đoan rằng công ty đối tượng sẽ không lỗ.

“Chủ tịch Tưởng, các anh có điều gì thắc mắc không?” Tiêu Đông Hàn chậm rãi uống cafe: “Bên này tôi không chấp nhận mặc cả, tất cả những gì muốn nói tôi đã ghi hết trên hợp đồng rồi.”

Tưởng Thành Duật: “Không có thắc mắc gì cả.”

Để luật sư xem các điều khoản khác đều không có vấn đề gì, anh liền ký tên.

Tiêu Đông Hàn nheo mắt lại, nhìn Tưởng Thành Duật vui vẻ ký tên như vậy, anh ta ngược lại có chút không vững vàng.

Cả hai bên đều ký tên xong.

Tưởng Thành Duật đặt bút xuống: “Đây là phí sử dụng bản quyền cuối cùng mà anh có thể nhận được, cũng cảm ơn anh đã cho tôi vượt qua được giai đoạn nút thắt lần này.”

Tiêu Đông Hàn cầm ly cafe, không biết Tưởng Thành Duật đang nói đến nút thắt nào: “Xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của tôi, không biết Chủ tịch Tưởng có ý gì, mong Chủ tịch Tưởng nói rõ.”

Tưởng Thành Duật: “Tôi luôn muốn thay thế công nghệ và thiết bị ban đầu. Nhưng để thay đổi phải mất chi phí quá cao, các cổ đông chưa hẳn đều tình nguyện. Ngày có thể hoàn vốn vẫn còn là một ẩn số, mà lại còn mạo hiểm quá lớn. Các cổ đông không suy xét xem mười năm nữa có thể theo kịp công nghệ hay không. Không muốn tiêu tốn nhiều tiền để cho việc nghiên cứu phát mình. Ai nấy chỉ muốn nhận đủ lợi nhuận hàng năm. Bây giờ tôi phải thanh toán cho các anh hơn mấy nghìn tỷ phí sử dụng bản quyền mỗi năm. Tiền đều vào tay anh, các cổ đông cũng không còn kiếm được tiền gì nữa. Sau cuộc họp, họ sẽ đồng ý thay thế công nghệ ban đầu. Đúng vậy, kỹ thuật cốt lỗi này là hợp tác với chú của anh, Chủ tịch Trữ. Về sau tất cả các sản phẩm có thể vượt qua bản quyền của các anh, anh bỏ một số tiền lớn như thế để mua mấy cái hạng mục bản quyền, nếu không có khách hàng lớn như tôi đây, sợ là ngay cả vốn cũng không thể hoàn về được.”

Chương 64: Đưa cô về nhà

Lúc Tưởng Thành Duật nói xong, không chỉ có Tiêu Đông Hàn mà còn có Tạ Quân Trình cảm thấy kinh ngạc.

Ly cafe Tạ Quân Trình đang cầm dừng ở giữa không trung, vốn dĩ là muốn đưa cho thư ký để thư ký đi lấy thêm cho anh ta một ly nữa.

Bây giờ không cần nữa rồi.

Mấy ngày nay, công việc bàn giao của công ty được tiến hành khẩn trương gấp rút, trong lúc các vấn đề liên tiếp xuất hiện, Tạ Quân Trình đã thức trắng mấy đêm để tăng ca, chỉ có thể dựa vào cafe để duy trì sự tỉnh táo.

Vấn đề khó khăn nhất là phí sử dụng bản quyền đã được xử lý tốt đẹp, còn làm cho lộ trình phát triển công ty trong mười năm tới ổn định, bây giờ anh ta không cần cafe thì tinh thần cũng vô cùng tỉnh táo.

Thì ra dạo gần đây Tưởng Thành Duật vất vả đi đi lại lại đến Bắc Kinh và Thượng Hải là vì hợp tác cùng Trữ Nhạc Lễ.

Tiêu Đông Hàn cười cười, mặc dù trong lòng đang bồn chồn nhưng anh ta vẫn cố gắng đè ép nó xuống, cố gắng biểu hiện một cách tự nhiên nhất: “Vậy chúc mừng Chủ tịch Tưởng.” 

Anh ta dùng cafe thay rượu, làm động tác mời rượu.

“Cảm ơn.” Trong tay Tưởng Thành Duật có một ly cafe nguyên chất, anh không uống, đổi sang một ly nước ấm.

Bị ảnh hưởng từ Thẩm Đường, bây giờ anh đã hình thành thói quen uống nước lọc.

Ngoài mặt, hai người nói chuyện khách sáo với nhau, tác phong không đổi nhưng không che dấu được sát khí ở trong ánh mắt.

Trong phòng họp những người khác đều im lặng.

Thư ký của Tưởng Thành Duật cầm lấy tất cả các văn kiện trên bàn và sắp xếp lại, chờ Tưởng Thành Duật căn dặn.

Luật sư hai bên của Tiêu Đông Hàn và Tạ Quân Trình đều vô thức nhìn về phía Tưởng Thành Duật, con người này mang sự sắc sảo, thông minh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Chưa từng nghĩ sẽ bị thua.

Uống hết ly cafe, Tiêu Đông Hàn ra về.

Đi ra khỏi phòng họp, anh ta căn dặn trợ lý: “Đặt cho tôi một vé máy bay đi Thượng Hải.” 

Xuống đến dưới tầng, Tiêu Đông Hàn gọi điện thoại cho Tiêu Đông Khải: “Xử lý giúp em một vụ án nhỏ.” 

Tiêu Đông Khải: “Không phải công ty em có luật sư sao, một vụ án nhỏ còn tìm anh à?” 

“Người của em bên này không tiện ra mặt, là liên quan đến công ty điện ảnh và truyền hình của Phàn Ngọc, em muốn giảm bớt chi phí, rút toàn bộ tiền về, cố gắng giảm thiểu tối đa tiền bồi thường hợp đồng.” 

Giọng điệu anh ta có vẻ rất gấp rút.

Tiêu Đông Khải: “Tài chính công ty có vấn đề gì sao?” 

“Không có, nhưng có việc khác cần dùng.” Tiêu Đông Hàn không nói dối anh trai mình: “Tưởng Thành Duật rút củi dưới đáy nồi, quyết định nghiên cứu kỹ thuật mới vượt qua bản quyền của em.” 

Tiêu Đông Khải kinh ngạc sự quyết đoán của Tưởng Thành Duật “Em còn không định dừng tay lại à?”

“Trong tay em còn có một quân cờ khác, dù sao cũng phải làm cho ra làm, nếu không làm sao biết cuối cùng ai thắng ai thua.” Tiêu Đông Hàn không có thời gian nói chuyện khác: “Anh cho người xử lý, nhanh liên lạc với Phàn Ngọc, em không có thời gian chờ lâu nữa đây.” 

Trước giờ hiệu suất làm việc từ người của Tiêu Đông Khải cực kỳ nhanh, 10 phút sau bên Phàn Ngọc nhận được điện thoại yêu cầu hủy hợp đồng.” 

Phàn Ngọc đến xem tình hình con gái bà ta quay phim, bà ta vừa mới từ trên xe xuống đã nhận được một tin tức đột ngột.

“Các cậu nói đùa cái gì thế? Nói hủy liền hủy à?” 

Phàn Ngọc nói chuyện với đối phương hơn mười phút, tức đến nỗi thở hổn hển.

Đối phương là luật sư, làm sao bà ta có thể nói lại được.

Giọng điệu kiên quyết, rõ ràng là muốn rút vốn đầu tư.

Mặc kệ bà ta nói cái gì cũng đều vô ích.

Phàn Ngọc ôm ngực, có thể cảm nhận rõ ràng quặn đau từng đợt.

Sau một lúc bình tĩnh lại, bà ta gọi điện thoại cho trợ lý: “Chuẩn bị tài liệu bất lợi của Trữ Nhiễm, đợi buổi phát sóng đầu tiên sẽ công khai.” 

Hiện tại Trần Nhất Nặc không thể nào nắm chắn giành vị trí đứng nhất, bà ta cũng không thể để cho Trữ Nhiễm dành vị trí đầu, lấn sự nổi bật của Nhất Nặc.

Trong phòng họp công ty, Tạ Quân Trình bảo mọi người ra ngoài, chỉ còn anh ta và Tưởng Thành Duật.

“Tại sao Trữ Nhạc Lễ lại đồng ý hợp tác với anh thế? Đây chẳng phải là đắc tội với lợi ích của tập đoàn Tiêu Ninh sao.”

Tưởng Thành Duật dựa lưng vào ghế, thả lỏng: “Tiêu Đông Hàn không có tình người, cho dù Trữ Nhạc Lễ không hợp tác với tôi, ông ta đi theo Tiêu Đông Hàn cũng không nhận được lợi ích gì, chi bằng hợp tác với tôi. Mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Chân vẫn là mẹ của Thẩm Đường, tôi không là tăng nhưng vẫn hướng phật, ông ta hợp tác với tôi, sẽ không thiệt.” 

Tạ Quân trình xoa xoa huyệt Thái Dương: “Anh cũng không nói cho tôi biết trước.” Đã mấy ngày nay anh ta không được ngủ ngon.

Tưởng Thành Duật: “Hợp đồng cũng chỉ vừa mới được soạn xong.” 

Đây không phải là đầu tư nhỏ mấy chục tỷ, công ty Trữ Nhạc Lễ đã mở hội nghị cấp cao những chín lần.

Cân nhắc lợi hại trước sau mới quyết định hợp tác cùng anh.

“Hôm nay Tiêu Đông Hàn gặp chuyện bỏ chạy, anh ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Tạ Quân Trình nhìn đồng hồ, chưa tới bốn giờ: “Nếu anh không có chuyện gì nữa, tôi đi về trước đây.” 

Về nhà ngủ một giấc, thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.

Tưởng Thành Duật bảo Tạ Quân Trình trở về nghỉ ngơi, anh cũng rời công ty trở về tập đoàn Kinh Húc.

Trên đường, anh nhận được tin nhắn của Thẩm Đường: [Hôm nay là cuối tháng rồi đấy.]

Cô muốn biết đã giải quyết xong vấn đề chuyện phí sử dụng bản quyền hay chưa.

Tưởng Thành Duật: [Đã xử lý ổn, năm sau là có thể tránh khỏi bản quyền của Tiêu Đông Hàn.]

Đây là tin tức tốt nhất mà cô muốn nghe, Thẩm Đường: [Tối nay em đi ra ngoài chơi nha.]

Tưởng Thành Duật: [Được, đừng muộn quá, về nhà sớm một chút.]

Không phải Thẩm Đường đi ra ngoài chơi, cô muốn đi tìm Phàn Ngọc.

Sau khi vệ sĩ chuẩn bị xe xong, cô cầm túi xách vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc, trên hành lang đã gặp Viên Viên.

Viên Viên cúi đầu, vô tình đụng trúng cô.

“Chị Đường, chị phải đi ra ngoài sao?” 

Thẩm Đường trả lời: “Sao mặt lại giống như trái cà tím thế kia?” 

Viên Viên nhún vai, tay ôm mặt đầy mất mát.

Thẩm Đường dừng chân: “Sao thế?” 

“Không phải chị bảo em đi nhờ anh ấy dạy tiếng Anh sao.” 

“Vậy em không học được hả?” 

Viên Viên buồn bực: “Anh ấy chỉ cho em một app học tiếng Anh, xong rồi nói chính anh ấy cũng học trên đó.” 

Thẩm Đường bật cười.

Viên Viên cũng bị cười theo, cô ấy phẩy tay: “Chị vội thì chị đi đi, em quay về sẽ suy nghĩ lại xem phải tiếp cận anh ấy như thế nào đã.” 

Theo đuổi người khác thật sự quá khó khăn.

Thẩm Đường còn chưa xuống đến nơi, chị Lỵ đã gọi điện thoại đến.

“Tin tức chính xác, bên đầu tư cho công ty quay phim của Phàn Ngọc chấm dứt hợp đồng tài chính, hôm nay rút vốn.” Chị Lỵ đang ở trường quay, đã sắp quay xong tập thứ tư.

Mười phút trước, có người ở bãi đỗ xe nghe được Phàn Ngọc nói chuyện với bên kia.

Thì ra không những rút vốn quay phim, còn có kế hoạch để Trần Nhất Nặc đoạt vị trí thứ nhất cũng bị lộ.

Chị Lỵ: “Chị đã dò hỏi rồi, các tiết mục chương trình bắt đầu tiến hành quảng bá, nhà tài trợ lớn nhất là công ty ba em, cũng đã định nâng đỡ Trần Nhất Nặc đến vị trí đầu. Bây giờ công ty bên đó xảy ra chuyện, chắc sẽ không thể nâng đỡ cô ta được nữa.” 

Năm tiết mục cuối tuần sẽ được công bố, bây giờ nhà tài trợ quảng cáo đột nhiên tìm lý do hủy bỏ hợp đồng rút vốn, đối với Phàn Ngọc mà nói đây là đả kích trí mạng.

Đã không có nhà tài trợ chi tiền cho quảng cáo, Trần Nhất Nặc có thể không còn được nâng đỡ nữa.

Đối với Trữ Nhiễm mà nói trận đấu đã trở nên công bằng, cố gắng thể hiện sẽ có hy vọng đứng thứ nhất.

Nếu không tốt thì ít nhất cũng có thể đứng thứ hai.

Chị Lỵ: “Công ty bên kia xảy ra chuyện gì chị cũng không rõ lắm.” 

Thẩm Đường biết rõ, Tiêu Đông Hàn tổn thất ở chỗ Tưởng Thành Duật, bây giờ muốn khôi phục tài chính, chuẩn bị đối phó với Tưởng Thành Duật, nên không có thừa tiền đầu tư cho Phàn Ngọc. 

Một khi Phàn Ngọc không thể chắc chắn đảm bảo Trần Nhất Nặc đứng vị trí thứ nhất, sẽ chuẩn bị làm ngáng đường của Trữ Nhiễm.

Việc với bạn trai cũ của Trữ Nhiễm chính là một tiếng sét, một khi để chuyện tình cảm làm bên thứ ba ngáng chân, tiết mục của Hình ảnh Trữ Nhiễm ở chương trình có thể bị cắt đi, đối với sự nghiệp diễn xuất của cô ấy đúng là một nhát đả kích trí mạng.

Đã biết Tưởng Thành Duật giải quyết xong vụ rắc rối chi phí sử dụng bản quyền sau này, cô cũng đoán được Tiêu Đông Hàn sẽ có hành động khác, mặc kệ có hành động gì đều chắc chắn cần phải điều động vốn.

Có khả năng nhất chính là chấm dứt hợp đồng đầu tư, rút vốn ở công ty Phàn Ngọc.

Cho nên đầu tiên anh ta sẽ tìm Phàn Ngọc, đánh đòn phủ đầu, không để cho Phàn Ngọc có quyền chủ động.

Phàn Ngọc đang ở công ty bận tối mắt tối mũi, vốn dĩ muốn đi xem con gái bà ta, sau khi nhận được cuộc điện thoại rút vốn đầu tư, không còn tâm trạng nào đi nữa, trực tiếp quay về công ty.

Bị rút vốn mười bảy tỷ tiền đầu tư, tuy rằng có hợp đồng bồi thường đàng hoàng nhưng tiền bồi thường cũng không quá bốn tỷ.

Cho dù đã bồi thường cho bà ta, thì phải làm thế nào?

Hạng mục đã chuẩn bị bắt đầu, bây giờ không có tiền nhất định phải tạm dừng.

Tạm dừng nhất định sẽ có tổn thất, không thể tính được.

Tổn thất không chỉ là tiền, nếu như bị bên truyền thông mang đi rồi biến tấu, nói đoàn làm phim của bà ta không có tiền quay phim, đến lúc đó tổn thất còn có cả danh tiếng và lòng tin còn nhiều hơn nhiều lần.

Thư ký đi vào, lúc này bà ta mới thả lỏng một chút: “Chủ tịch Phàn, cho dù bọn họ không đầu tư nữa, thì theo sổ sách chúng ta vẫn có thể quay bộ phim này đến kết thúc, sau này còn có thể đầu tư thêm.” 

Lông mày Phàn Ngọc nhíu chặt, chỉ có thể tự an ủi chính mình. May là Lục Tri Phi biết bà ta đầu tư bộ phim mới bằng không việc này cũng không thể hoàn thành.

Trợ lý gõ cửa rồi đi vào: “Chủ tịch Phàn, Thẩm Đường đến.” 

“Cô tới làm gì?” Còn chưa nhìn thấy người Phàn Ngọc đã cất tiếng nói.

“Tôi tới tìm bà tính sổ, nếu không thì nghĩ tôi tới đây làm gì?” Giọng điệu kiêu ngạo của Thẩm Đường ngoài cửa truyền vào.

Phàn Ngọc đã biết thủ đoạn của Thẩm Đường, chà đạp người ta không nể mặt một chút nào, bà ta bảo thư ký và trợ lý đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, tránh cho bọn họ đứng xem ồn ào náo nhiệt.

“Chuyện Trữ Nhiễm là kẻ thứ ba, tốt nhất bà nên dừng tay lại.” 

Phàn Ngọc cười lạnh: “Bây giờ cô có ý gì, rõ ràng cô ta là người chen chân vào tình cảm của người khác, cô còn muốn đổi trắng thay đen đấy à.” Bà ta sợ Thẩm Đường mang theo bút ghi âm cho nên một mực khẳng định Trữ Nhiễm là kẻ thứ ba.

Cho dù ghi âm những lời bà ta nói vừa rồi, cũng không có cách nào thanh minh cho Trữ Nhiễm.

Thẩm Đường ngồi đối diện bàn làm việc của bà ta, mở một đoạn ghi âm cho bà ta nghe: “Nếu bà nghe không hiểu, tôi có thể dịch lại.” 

Đoạn ghi âm nói một câu, cô dịch lại một câu cho Phàn Ngọc nghe.

Nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt Phàn Ngọc cứng ngắc.

Thẩm Đường tắt file ghi âm: “Tôi còn có video và đoạn ghi âm bà gặp mặt phóng viên kia rồi đút lót cho tiền cho anh ta. Hai ngày nay chắc bà cũng nên để ý bảng hot search, đến lúc đó chắc chắn có thể biết.” 

“Thẩm Đường, cô muốn làm gì hả?” 

“Bà biết mà còn hỏi à.” 

Ánh mắt Phàn Ngọc hận không thể giết chết được Thẩm Đường.

Thẩm Đường cười: “Chỉ cần bà dám động đến Trữ Nhiễm, tôi sẽ cho bà chết cùng. Nếu bà muốn tương lai con gái bà mù mịt, bà có thể thử xem.” 

Trong lòng Phàn Ngọc buồn bực, từ một tiếng đồng hồ trước, không có một chút nào bà ta cảm thấy vừa ý.

Thẩm Đường căn bản không cho bà ta có thời gian nghỉ

ngơi, cô nhìn điện thoại: “Còn 1 tiếng 21 mốt phút nữa công ty luật Cathy sẽ cho luật sư tới chấm dứt hợp đồng.” 

Phàn Ngọc sửng sốt: “Làm sao cô biết?” 

Thẩm Đường chỉ cười không nói.

Phàn Ngọc nghĩ chỉ có một khả năng: “Mười bảy tỷ tiền đầu tư là cô cố ý đầu tư vào sao?” 

“Đấy là tiền của Tiêu Đông Hàn, không phải của tôi.” 

Vừa nghe thấy là người của nhà họ Tiêu, sau lưng Phàn Ngọc có một trận gió lạnh thổi qua.

Bà ta không biết Tiêu Đông Hàn và Thẩm Đường không ưa nhau, còn tưởng Tiêu Đông Hàn đang trút giận thay cho Thẩm Đường.

Phàn Ngọc cầm ly nước lên uống một nửa, bà ta không thể để vị thế của bản thân mình lộn xộn.

Vài tỷ tiền đầu tư mà thôi, bà ta không cần.

“Cô Thẩm, có thể cô không biết, thiếu vài tỷ tiền đầu tư này, cùng lắm thì chỉ tiếc một chút thôi, Tiêu Đông Hàn không phải là nhà đầu tư duy nhất.” 

Thẩm Đường nói: “Tôi biết, còn có Lục Tri Phi.” 

Trong lòng Phàn Ngọc cuối cùng cũng dễ chịu một chút: “Biết thì tốt.” 

Thực lực nhà họ Lục như thế, không ai dám làm khó Lục Tri Phi.

Thẩm Đường mở danh bạ điện thoại, tìm kiếm một dãy số: “Nếu ngay cả Lục Tri Phi cũng rút vốn đầu tư, bà đã nghĩ tới chuyện đó chưa?” 

“Ha ha.” Phàn Ngọc mỉa mai: “Bớt dọa tôi đi, cô và Lục Tri Phi là quan hệ đối địch nhau, giữa các cô còn có ân oán gì, tôi biết rõ nhất.” 

“Vậy thì sao nào?” Thẩm Đường bật loa ngoài: “Chủ tịch Lục, đã lâu không gặp. Bây giờ tôi đang ở phòng làm việc của Phàn Ngọc. Cô đợi một chút nhé.” 

Nói xong, cô đưa điện thoại cho Phàn Ngọc.

Phàn Ngọc sững sờ.

“Chủ tịch Phàn, tôi nghe nói những nhà đầu tư khác đang rút vốn, xem ra tình hình có vẻ không khả quan cho lắm, tôi cũng chuẩn bị rút vốn, Thẩm Đường sẽ thay mặt tôi liên lạc với văn phòng luật sư Cathy, lát nữa sẽ tới gặp bà nói chuyện.” 

“Chủ tịch Lục, không phải như những gì Thẩm Đường nói, cô nghe tôi giải thích…” 

“Không cần. Tôi không quan tâm sự thật là gì, Thẩm Đường nói như nào thì chính là như vậy đấy.” 

“. . .” 

Thẩm Đường lấy lại điện thoại: “Cám ơn.” 

Cô tắt điện thoại.

Phàn Ngọc nắm chặt ly nước thủy tinh, không phân biệt được là nước lạnh hay nước nóng.

Thì ra Thẩm Đường cho bà ta thấy là cái vỏ bên ngoài, trước sau đều là kẻ thù.

Thẩm Đường mở túi xách, cất điện thoại vào: “Bà Phàn, bà muốn đùa giỡn với tôi cũng không đùa được, sau này bà thành thật nghe lời một chút đi, nếu không chuyện như hôm nay chỉ là bắt đầu mà thôi.” 

Phàn Ngọc tức đến thở dốc, trong ánh mắt hiện lên vẻ không cam tâm.

Thẩm Đường đứng lên, nhìn bà ta từ trên cao xuống: “Trước kia tôi không đủ kinh tế để đối phó với bà, nhưng bây giờ thì khác rồi, trong tay tôi đã có 3% cổ phần tập đoàn Tiêu Ninh, mỗi ngày đều không biết tiêu tiền vào việc gì. Về sau tất cả các bộ phim của bà bà đều không thể biết được cái nào là của nhà đầu tư thật sự, cái nào là của tôi đầu tư vào đó cho vui đâu.” 

“Tôi mở công ty không phải vì để cạnh tranh, tôi muốn làm ăn tốt một chút, làm một bà chủ xinh đẹp giàu có.” giọng nói của Tưởng Thành Duật lại xuất hiện trong đầu cô.

Thẩm Đường thu hồi lại vẻ kiêu ngạo.

Nhưng mà câu nói kia của cô đã dọa Phàn Ngọc ngồi không vững.

Nếu Thẩm Đường dùng tiền của cô để gây phiền phức cho công ty bà ta bằng hình thức như vậy, thì sau này công ty của bà ta không thể nào quay phim một cách bình thường được nữa, lâu dần thì ai sẽ đầu tư cho bà ta nữa đây?

Nếu thật sự như vậy thì chỉ có thể ngồi chờ phá sản.

Trong lần quay phim ở thôn Hải Đường đó, bà ta còn không lo lắng gì bởi vì cho dù hậu quả có nghiêm trọng như thế nào thì còn có Trần Nam Kình đứng sau, ông ta sẽ không mặc kệ sự sống chết của công ty.

Bây giờ đã ly hôn, công ty của bà ta không còn một chút liên quan gì đến ông ta nữa.

Mà bà ta nghĩ đến chỗ dựa vững chắc cũng chỉ có Tiêu Đông Hàn.

Hiện tại ngay cả Lục Tri Phi cũng đã làm hòa với Thẩm Đường.

Bây giờ không còn ai có thể giúp bà ta nữa.

Rút vốn đầu tư, 80% bộ phim của bà sẽ không thể thành công.

Con người một khi bị trói buộc không có đường lui, nhất định sẽ phải nhượng bộ.

Phàn Ngọc cầm ly nước, nếu cái ly làm bằng giấy bìa thì đã bị bà ta bóp méo không ra hình dạng gì luôn rồi.

Bà ta nghiến răng, hạ giọng nhượng bộ: “Rốt cuộc cô muốn gì đây?” 

Thẩm Đường: “Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho bà thua đến không còn gì, cho đến khi bà trắng tay trong giới giải trí này, ngay cả một chút hào quang cũng không còn.” 

“Tôi thật mong chờ vào mấy tập tiếp theo, Trữ Nhiễm sẽ đánh bại con gái bà như thế nào.” 

Cô cầm túi xách lên, xoay người bỏ đi.

Từ công ty Phàn Ngọc đi ra ngoài, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành hơn.

Những không khí ngột ngạt trước kia cuối cùng cũng được gột rửa sạch sẽ, việc này còn phải cảm ơn Tiêu Đông Hàn, nếu anh ta không rút vốn đầu tư đột ngột thì đả kích Phàn Ngọc cũng sẽ không có hiệu quả như thế.

Thẩm Đường nhắn một tin nhắn cho chị Lỵ: [Lấy tài khoản cá nhân của em, chuyển cho Lục Tri Phi hai mươi mốt tỷ.]

Chị Lỵ: [?]

Thẩm Đường: [Là tiền em nợ cô aya.]

Cô ta ký hợp đồng đầu tư vào công ty Phàn Ngọc, bây giờ Lục Tri Phi rút vốn, tiền bồi thường ít nhất cũng là mười bảy tỷ, còn có tiền thuê luật sư và tổn thất tiền lời đầu tư trong khoảng thời gian này.

Tóm lại cô không thể để Lục Tri Phi bỏ tiền vào việc này được.

Thẩm Đường ghi lại trong sổ ghi chú cá nhân: [Hôm nay em đã thấy bộ mặt của Phàn Ngọc, em đã thay đổi rất nhiều, không điên cuồng quá, chỉ uy hiếp bà ta một chút thôi.

Hôm nay em đã làm bà chủ rất tốt.

Không có tiêu tiền linh tinh.

Em đã là một đứa trẻ hiền lành rồi đấy.

Tưởng Thành Duật, anh có tin không?

Nhưng mà em không tin.

Hahaha.]

Quay lại biệt thự, mặt trời đã bắt đầu lặn.

Xe của Tưởng Thành Duật đã đỗ ở trong sân.

Thẩm Đường đi nhanh lên tầng hai: “Tưởng Thành Duật, em về rồi đây.” 

Tưởng Thành Duật đang ở phòng làm việc, anh vừa kết thúc một cuộc họp video.

Nghe được giọng của Thẩm Đường, anh đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.

Thẩm Đường đã đi đến cửa phòng, cô muốn ôm anh.

Tưởng Thành Duật lùi về sau nửa bước: “Em từ từ đã, anh phải điều chỉnh lại một chút.” 

Anh cao hơn cô một cái đầu, đứng gần Thẩm Đường phải ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt anh: “Điều chỉnh gì thế?” 

“Thân phận.” Tưởng Thành Duật một tay ôm cô vào trong ngực

“Không còn là Chủ tịch Tưởng, phải trở thành Tưởng Thành Duật của em.” 

Thẩm Đường đi khập khiễng đến bên anh, Tưởng Thành Duật cúi người ôm cô ngồi lên bàn làm việc của anh, cô thừa dịp này hôn anh, dùng chút lực cắn nhẹ môi dưới của anh.

Tưởng Thành Duật một tay ôm thắt lưng cô, một tay chống xuống mặt bàn, cúi xuống để cô hôn.

Thẩm Đường chạm chán với anh, cọ mũi anh.

Dựa vào gần nhau qua, không thấy rõ ánh mắt của hai bên.

Đã rất lâu rồi Thẩm Đường không nhẹ nhàng như hôm nay: “Cảm giác sống cùng Chủ tịch Tưởng không phải tuyệt bình thường đâu, có thể khiêu khích người khác trắng trợn, về đến nhà còn có anh.” 

Tưởng Thành Duât nghe được ý cô muốn nói: “Hôm nay em lại gây gổ với ai ở đâu vậy?” 

“. . . Người ở trong lòng.” 

Tưởng Thành Duật hôn cô, không hỏi nhiều chỉ nhẹ nhàng nói với cô: “Đừng làm những gì bất lợi cho mình đó.” 

“Sẽ không đâu, sao em có thể làm gì bất lợi được chứ.” Cô giữ lấy môi trên và hôn lại anh.

Tưởng Thành Duật hôn không sâu, nụ hôn lướt qua là thứ dễ làm người ta say mê nhất.

“Ngày mai là thứ bảy.” Môi anh dừng lại ở khóe miệng cô.

Thẩm Đường bị anh hôn đến tim đập thình thịch: “Anh muốn

tăng ca sao?” 

“Không đến công ty.” Anh lại hôn cô thêm một chút: “Ngày mai cùng anh về nhà nhé.” 

Thẩm Đường không nói gì, không phải cô chưa từng nghĩ sẽ đến sẽ về nhà anh, nhưng trong lòng vẫn có áp lực.

Tưởng Thành Duật lừa nịnh cô: “Ba mẹ anh em cũng đã gặp rồi, Tranh Tranh cũng quen với em, tới nhà anh, anh sẽ luôn bên cạnh em, không có gì phải sợ đâu.” 

Thẩm Đường ôm cổ anh: “Sao anh lại muốn đưa em về nhà vậy?” 

“Nếu em nguyện ý về nhà cùng anh, đó chứng tỏ em đồng ý làm vợ anh.” 

“Sao anh lại nói những lời âu yếm quá vậy?” 

“Cầu hôn bị từ chối, là một bài học xương máu.” 

Thẩm Đường cười, cô lại áp môi mình với môi anh.

“Em có đi không?” 

Thẩm Đường gật đầu.

Tưởng Thành Duật sờ ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp, cầm đặt vào tay Thẩm Đường.

Mấy hộp kia trong nhà đều đã được sử dụng, khoảng thời gian này thường xuyên đi công tác, bọn họ không ở chung với nhau lâu được.

Thẩm Đường còn chưa kịp mở nó ra, Tưởng Thành Duật vừa hôn đã muốn làm với cô, mang theo chút chiếm hữu mạnh mẽ.

Từ phòng làm việc đến phòng tắm, sau đó đến giường.

Đã dùng hết hai cái đó.

Thẩm Đường mệt mỏi, muốn nằm xuống nghỉ.

Tưởng Thành Duật để cho cô gối đầu lên tay anh ngủ, nói yêu cô sau đó hôn cô một cái.

Ngày hôm sau, Thẩm Đường thức dậy sớm hơn bình thường, cô đã ở phòng thay đồ tìm đồ đã mấy tiếng đồng hồ.

Chọn xong quần áo, cô đi ra ngoài trang điểm, Tưởng Thành Duật vừa thức dậy, hôm nay chăn ở trên người anh.

“Anh dậy khi nào thế?” 

“Vừa mới dậy.” 

Thẩm Đường ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Tưởng Thành Duật nhìn chiếc váy trên người cô: “Chiếc váy này anh chưa từng thấy em mặc.” 

Chắc chắn chưa từng mặc, nó ở dưới đáy tủ quần áo.

Trước kia Thẩm Đường cũng đã từng quay cảnh gặp mặt bố mẹ chồng, bởi vì diễn phim nên chút xíu căng thẳng cũng không có, lúc đó còn không thể làm được cảm xúc lo lắng giống như trong kịch bản viết.

Tưởng Thành Duật lấy quần áo đi tắm rửa, lúc anh tắm xong đi ra, cô vẫn chưa trang điểm xong.

Anh đứng bên cạnh xem cô trang điểm: “Không cần lo lắng đâu, chỉ là về nhà ăn một bữa cơm thôi, ở lại khoảng một hai tiếng, anh sẽ nói với mẹ buổi chiều công ty còn có cuộc họp.” 

Để giải tỏa cảm xúc: “Hôm đó anh vào trong nhà lấy bánh phô mai, là mẹ anh làm, mẹ anh mới học làm bánh ngọt chưa lâu, làm không được ngon lắm.” 

Thẩm Đường nhìn anh: “Làm cho em á.” 

“Xem là thế. Anh nói anh muốn học làm cho em, nhưng vẫn chưa có thời gian, mẹ anh nói muốn em nếm thử một chút.” 

Tưởng Thành Duật lấy son trong tay cô: “Ba mẹ anh không khó ở chung như thế, chỉ là không thích nói nhiều, em cứ như bình thường là được.” 

Không nói nhiều là tốt nhất, cô sợ nhất là phải nói chuyện linh tinh với người lớn.

Chỉ thêm khó xử.

10 giờ, bọn họ bắt đầu đi về nhà cũ.

Hôm nay Lê Tranh đã đến đây, dẫn Phó Thành Lẫm ra mắt nghiêm túc.

Sau khi Phó Thành Lẫm và Lê Tranh yêu đương, anh ta sợ nhất là đến ăn cơm cùng gia đình Tưởng Thành Duật, trước kia đây là nơi anh ta thích đến ăn cơm nhất.

Bây giờ thân phận không giống với trước kia, trong lòng không được tự nhiên thoải mái.

“Tưởng Thành Duật đưa Thẩm Đường về nhà, em dẫn anh đến để làm gì vậy?” 

“Để điều chỉnh bầu không khí.” Lê Tranh tựa vào người anh ta ăn quả hạnh nhân: “Anh là người lớn lên cùng với chú của em, sao không thấy anh giúp chú chia sẻ phiền muộn gì thế? Vốn dĩ việc này không đến lượt anh, tìm Nghiêm Hạ Vũ là giải quyết ổn thoả, nhưng mà anh xem bây giờ Nghiêm Hạ Vũ không đắc tội, chú của em cũng không dám tìm anh ta, sợ Thẩm Đường ấm ức.” 

Phó Thành Lẫm bóc không ít quả hạnh nhân, để vào lòng bàn tay cô.

“Mấy ngày trước em nghe ông bà nội nói Nghiêm Hạ Vũ đổi xe với chú em đi tán tỉnh Ôn Địch, sau đó anh ta về nhà bị ba mình dạy dỗ một hồi, cãi sống chết cũng không thừa nhận luôn.” 

“. . .” 

Trong sân có tiếng ô tô, là Tưởng Thành Duật đến.

Lê Tranh và Phó Thành Lẫm đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi xê vào bên trong.

Đợi Thẩm Đường đi vào, cô ấy vẫy tay: “Xin chào, thím Thẩm.” 

Phó Thành Lẫm nhìn cô ấy: “Em gọi là cô Thẩm hay thím Thẩm vậy?” 

Lê Tranh: “Kết hôn với chú thì đương nhiên là thím rồi.” 

Thẩm Đường chào Lê Tranh sau đó chào hỏi Phó Thành Lẫm, đây là ông chủ của đầu tư GR, là con trai cả của nhà họ Phó, bây giờ lại thành cháu rể của cô.

Bà Tưởng và ông Tưởng đang ở trong bếp, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh bèn đi ra bên ngoài xem.

“Đường Đường đến rồi đấy à.” 

Thẩm Đường đứng lên: “ Cháu chào bác trai, bác gái.” 

“Không cần khách sáo đâu, các cháu ngồi đi.” Bọn họ lại vào phòng bếp.

Tưởng Thành Duật nói với Thẩm Đường: “Ba mẹ anh rất ít khi xuống bếp, anh nhớ rất rõ, không quá năm lần.” Làm được đồ ăn, không chắc là đồ ăn ngon.

Anh cầm tay Thẩm Đường: “Đi nào, cùng anh đến phòng bếp hỗ trợ đi.” 

Lê Tranh và Phó Thành Lẫm cũng đi vào theo sau.

Lo lắng của Thẩm Đường bị tiếng cười nói trong bếp xua đi, cô cầm tạp dề, cùng với Lê Tranh giúp nhặt rau.

Phó Thành Lẫm đứng ở một bên nói chuyện với Tưởng Thành Duật: “Giữa tháng sau, thành viên ban hội đồng quản trị ở Tập đoàn Tiêu Ninh hết nhiệm kỳ, phải bầu cử lại một lần nữa.” 

Tưởng Thành Duật vuốt cằm: “Tôi biết rồi.” 

Phó Thành Lẫm: “Đến lúc đó, các bên sẽ phải cạnh tranh, không biết kết quả sẽ như thế nào, Tiêu Đông Hàn muốn mượn nhiệm kỳ này để sắp xếp người của anh ta vào làm thành viên trong ban đổng sự.” 

Tưởng Thành Duật thấy cô đứng hơi xa anh một chút, bước lại phía cô hai bước, dường như anh đưa tay là có thể chạm đến cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro