Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió như ngừng thổi, ánh nến cũng không dám lắc lư,ngọn lửa rung rẩy, chỉ sợ bị hai người lửa giận lan đến gần.

Nhìn xem thấy Thẩm Chiếu Độ không nhúc nhích, Thẩm Nghê có chút không nắm chắc được suy nghĩ của hắn, muốn chạy lại không dám động, nàng sợ Thẩm Chiếu Độ đột nhiên làm loạn, tiến thối lưỡng nan.

"Ta ngậm miệng sự thật sẽ thay đổi sao?"

Thẩm Nghê sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, Thẩm Chiếu Độ quay mặt sang đối mặt với nàng, ánh mắt hắn ấp ủ cơn giông bão đang lớn dần.

"Nếu như ngươi là vợ của hắn......" Hắn lần nữa nghiêng người đem Thẩm Nghê đặt ở bồ đoàn bên trên, chậm rãi động đậy đam vào nàng căng đau tiểu huyệt, cuối cùng thật sâu ưỡn một cái, lần nữa đem dương tinh bắn vào huyệt của nàng.

"Vì cái gì lại nằm ở dưới người của ta chịu thao?"

Đang muốn mở miệng, cửa gỗ đỗ nát phát ra vang dội vài tiếng gõ thấp thỏm, bên ngoài người nhỏ giọng nói: "Đô đốc, cửa cung sắp đóng, chúng nên rời khỏi đây."

Hắn thống lĩnh mười hai cấm quân, nếu cửa cung đóng lại mà còn ở ngoài cung, khó tránh khỏi muốn bị người khác lấy cớ vạch tội.

Thẩm Chiếu Độ rút ra, màu trắng dịch đục lập tức từ run rẩy cửa huyệt chảy xuống, xám xịt bồ đoàn bị thấm ướt mảng lớn, ngay cả không khí đều tràn ngập mùi vị dâm mĩ.

Quần áo Thẩm Nghê đều bị hắn xé thành vải rách, bên trong dạt dào xuân sắc hiện ra rõ ràng, nhìn một lần liền khiến tâm linh người khác chập chờn.

Phát hiện ra ánh mắt không quy củ của hắn, Thẩm Nghê tránh khỏi cánh tay của hắn gom lại quần áo, khó chịu nói: "Đô đốc nên xuất phát lên đường sớm một chút, bằng không thì cửa cung đóng lại, ngươi dẫn cấm quân không biết tung tích, hoàng đế lấy mưu phản tội giết ngươi cửu tộc a."

Thẩm Chiếu Độ cười nhưng không nói, đứng dậy nhặt lên áo choàng ném lên trên người nàng, chỉ khoác lên kiện Quan Bào đi ra cửa điện.

Nhiệt độ nóng bỏng rút ra, cửa điện mở ra một đường nhỏ, rét lạnh gió núi thổi vào đại điện khoảng không, Thẩm Nghê không khỏi rùng mình một cái, cũng không tiếp tục nói, khoác rộng lớn áo choàng lên vai.

Không bao lâu, Thẩm Chiếu Độ lại mở cửa đi vào, Thẩm Nghê đang muốn đỡ hương án đứng dậy, nhưng giữa hai chân bị cọ sát đến sưng, đôi chân thon dài run lẩy bẩy đến đáng thương, cực kỳ yếu đuối, kém chút ngã xuống.

"Gấp cái gì." Thẩm Chiếu Độ tiến lên một bước ôm eo của nàng đem nàng đỡ lấy, "Mặc quần áo tử tế, ta mang ngươi trở về Hầu phủ."

Thẩm Nghê đẩy ra bộ ngực của hắn: "Ngươi trở về ngươi Hầu phủ, cùng ta có liên can gì, lăn đi!"

Thấy nàng lại muốn phản kháng, Thẩm Chiếu Độ mặt mày tối sầm lại, không để ý Quan Bào đang mở rộng, một tay nâng lên, chặn ngang đem Thẩm Nghê nhấc lên đi ra đại điện.

"Thẩm Chiếu Độ ngươi nổi điên cái gì, ta đã là vợ người khác, ngươi cưỡng chiếm còn có vương pháp sao!"

Trong bóng đêm, cấm vệ hắn mang lên núi xếp hai hàng ngay ngắn trước cửa điện, thấy Thẩm Chiếu Độ ra ngoài, toàn bộ quay lưng đi, không dám nhìn hắn.

Ngựa bị đưa tới trước mặt hắn, hắn một tay giữ chặt dây cương, chân đạp bàn đạp, kẹp chặt bên trong cánh tay Thẩm Nghê trở mình lên ngựa một hơi.

Sau khi ngồi vững, hắn ôm Trầm Nghê ở trước ngực, đem nàng khuôn mặt đè vào trước ngực mình che chắn: "Ngươi dẫn người hồi cung trước, ta sẽ đến sau."

Thuộc hạ ôm quyền vâng lệnh, cung tiễn hắn rời đi.

"Giá ——"

Một tiếng roi vang dội, con ngựa bị đau rống lên, nhấc chân chạy như bay.

Từng cơn gió mạnh sắc bén không ngừng thổi qua bên tai, Thẩm Chiếu Độ lần nữa giơ roi giục ngựa, xóc nảy cùng tiếng gió hú giống như tàn phá bừa bãi mãnh thú, nàng chỉ có thể gắt gao ôm lấy trước người người cổ, nhích lại gần tìm kiếm bảo hộ.

Thẩm Chiếu Độ cúi đầu nhìn người đang núp dưới nón lá, nụ cười khóe miệng càng rõ hơn.

"Sợ?"

Thẩm Nghê không trả lời hắn, nhắm chặt đôi mắt hơn.

"Đừng sợ, nếu như té xuống ta cũng sẽ làm nệm lót cho ngươi."

Nói xong, đôi tay đang ôm hắn lưng siết chặt một chút, nóng bỏng lồng ngực dán lên nàng lạnh như băng khuôn mặt, bình ổn khỏe mạnh nhịp tim cũng nghe được rõ ràng.

Mặt trời xuống núi đã lâu, trên núi không có một tia sáng, Thẩm Nghê thò đầu ra nhìn, cửa đạo quán chỉ còn có lẻ tẻ mấy cái bó đuốc, theo khoảng cách càng ngày càng xa, dần dần hòa tan ở trong màn đêm biến mất không thấy gì nữa.

"Ta sẽ phái người đem đồ vật của ngươi đưa về Hầu phủ."

"Không cần."

Nàng quyết tuyệt khẳng định, Thẩm Chiếu Độ trợn mắt, Thẩm Nghê nằm trong ngực ra vẻ thuận theo, ánh mắtnhìn chằm chằm phía sau lưng: "Ta sẽ quay về đây đây ."

Nàng ngước mặt, nhìn thẳng mắt hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Nhất định."

------------------------------

Chào mn mình hong nghĩ là có người copy truyện này lên trên nền tảng khác luôn í mặc dù lượt đọc của truyện bên mình không nhiều lắm nhưng mà mong mọi người ủng hộ truyện trên Wattpad nhé !!! HU HU !! Cảm ơn mn nhiều

😭😭😭😭😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro