Chương 52-53: Theo Dõi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Theo dõi (1)

"Xong rồi, mọi sự lại làm sai. Trở về không chừng lại phải bị đám tiện nhân kia quở trách, aiz." Thở dài buồn bực, thiếu niên lắc lư hộp gấm trong tay, ủ rũ cụp đuôi xoay người rời đi.

Quân Vô Tà vận khí không tốt, sau đó liền đi bộ dạo một vòng Quỷ Thị, rốt cuộc cũng không thể tìm được bất luận công pháp gì thích hợp để nàng tu luyện.

Ngoài mấy quyển sách cũ nát nói về trồng hoa, một chuyến này của nàng có thể nói là không thu hoạch được gì, còn mất đi ba viên đan dược.

Mất hứng trở về, thu hoạch duy nhất của Quân Vô Tà chính là mấy quyển phá thư kia.

Đêm đã khuya, trên đường cái hoàng thành nhìn không thấy một bóng người, đen nhánh một mảnh.

Trên đường cái trống rỗng, chỉ có Quân Vô Tà cùng Miêu nhi của nàng. Ánh trăng kéo dài bóng dáng của Quân Vô Tà, bốn phía yên tĩnh không tiếng động.

Chỗ rẽ ven đường một mảnh hắc ám, ban đêm gió có chút lạnh.

Quân Vô Tà khi đi đến chỗ rẽ, một cánh tay từ trong bóng đêm vươn ra, đem nàng kéo vào chỗ tối.

"Miêu!!" Mèo kêu chói tai nổ tung trong đêm.

Quân Vô Tà bị kéo vào một cái ôm ấm áp, từ sau lưng nàng người nọ đem nàng ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài đẹp, nhẹ nhàng để ở bên môi nàng, thanh âm khàn khàn phất qua nên tai nàng.

"Suỵt." Hắc ảnh hướng về phía mèo đen tức giận nói.

Mèo đen cả người cứng còng.

"Đêm khuya một mình ra cửa, cũng không phải là một lựa chọn chính xác." Giọng nói mang theo ý cười vang lên ở phía sau Quân Vô Tà, nam tử mở miệng thở ra khí nóng, đảo qua cổ trắng nõn của Quân Vô Tà, làm nàng khẽ run lên.

"Quân Vô Dược, buông tay." Quân Vô Tà không cần quay đầu lại, cũng biết ai là chủ nhân của giọng nói này.

Thanh âm thật ngang ngược, nhưng lại quá quen thuộc.

"Không bỏ, buổi tối lạnh như vậy, thân mình ngươi đều lạnh, ta ấm áp cho ngươi." Trong bóng đêm, Quân Vô Dược cười tủm tỉm ôm Quân Vô Tà càng chặt, cũng không biết vì cái gì, hắn đặc biệt thích cảm giác ôm nàng, nhỏ xinh như vậy, giống như thoáng dùng sức, liền có thể đem cốt nhục nàng xoa nhập thân thể của hắn.

"Ta không lạnh." Quân Vô Tà nói.

"Ân? Ta lạnh, ngươi giúp ta ấm áp." Quân Vô Dược cười nhẹ, hành vi càng thêm vô lại, hắn hơi khom lưng, hàm dưới để ở đầu vai nàng.

"Tính cảnh giác của ngươi thế nhưng không cao, bị người theo dõi cả đêm, cũng không phát giác ra." Trong bóng đêm mắt tím hơi nheo lại, hắn hưởng thụ hương vị đến từ nàng, mang theo hương dược, nhưng cũng có một mùi hương của thiếu nữ, thân mình mềm mại nhỏ xinh của nàng, ôm vào trong ngực vừa vặn khéo, làm hắn luyến tiếc buông ra.

"Ta cho rằng, không xem ngươi như người." Quân Vô Tà bình tĩnh mở miệng, nàng một chút cũng không cảm thấy Quân Vô Dược là nhân loại bình thường.

"Ta nói, cũng không phải là ta......" Quân Vô Dược nâng tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh, song chỉ nhẹ nhàng thủ sẵn hàm dưới của Quân Vô Tà, đem đầu nàng chuyển hướng về phía đường cái.

Trên đường cái yên tĩnh không người, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn, người nọ tựa hồ có chút nôn nóng, ở trên mặt đường trống vắng không ngừng tìm kiếm gì đó.

Ánh trăng chiếu vào trên người hắn, ẩn ẩn hiển ra khuôn mặt hắn.

"Long Kỳ." Quân Vô Tà nhận ra thân phận người nọ.

"Ám vệ Lân Vương phủ rất nhiều, đại tiểu thư ngươi buổi tối chạy ra ngoài, không phải là muốn bọn họ lo lắng hay sao, phỏng chừng cùng lúc ngươi rời khỏi Vương phủ, tin tức cũng đã truyền tới lỗ tai Quân Tiển." Quân Vô Dược làm càn tham luyến sự mềm mại của Quân Vô Tà, ngữ khí của hắn làm người có thể cảm nhận được tâm tình hắn không tồi.

"Long Kỳ hình như muốn tri ân (báo ân), vì thế nên tự mình ra ngoài tới bảo hộ an toàn của ngươi." Quân Vô Dược nheo nheo mắt, đáy mắt thần sắc không rõ.

Chương 53: Theo dõi (2)

Long Kỳ chuyên môn phụ trách chăm sóc Quân Khanh, sự tình khác trong Lân Vương phủ, hắn chưa bao giờ quản qua. Quân Vô Tà nửa đêm ra khỏi phủ, ám vệ tự nhiên sẽ đi theo bên người nàng và bảo hộ nàng, nhưng cũng không cần Long Kỳ phải tự thân xuất mã. Nhưng hiện tại Long Kỳ xuất hiện nơi này, có nghĩa là ngoài Quân Khanh ra, Long Kỳ rốt cuộc cũng sẽ ra tay vì người khác.

Dược của tiểu gia hỏa, tựa hồ đã được mua nhân tâm của một số người.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, còn chưa chờ nàng nói gì đó, Quân Vô Dược đã đem nàng xoay lại đây, một tay nắm ở bên hông nàng, một tay khác thủ sẵn dưới hàm của nàng, đem khuôn mặt nhỏ của nàng nâng lên.

Dưới ánh trăng, dung nhan vốn nên nghiêng nước nghiêng thành, đã bị thay thế bởi một khuôn mặt xấu xí.

Lòng bàn tay thô ráp của Quân Vô Dược, nhẹ nhàng ma xát cánh môi Quân Vô Tà kiều nộn, khóe miệng hắn gợi lên một ý cười tà tứ.

"Thật xấu." Ngũ quan xa lạ, làm hắn muốn lau sạch hết thảy chúng nó.

"Vậy đừng nhìn." Quân Vô Tà cau mày, nàng thật sự không hiểu Quân Vô Dược đang suy nghĩ gì.

Hắn rất ít khi ngốc tại Lân Vương phủ, ngày thường luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên xuất hiện, cũng là làm người trở tay không kịp. Chính như lời hắn nói, hắn đối với những người khác ở Lân Vương phủ cũng không có bất luận địch ý gì, hắn chỉ là bóp méo ký ức bọn họ, loại ký ức bóp méo này, sẽ chỉ làm mọi người khi nhìn thấy hắn, nhớ tới thân phận của hắn, nếu hắn không ở đây, Quân Tiển cùng Quân Khanh cơ hồ nhớ không nổi còn có một nhân vật như vậy.

"Ta phải đi về." Quân Vô Tà thình lình mở miệng, ám chỉ hắn buông tay.

"Được, chúng ta cùng nhau về." Quân Vô Dược nhướng mày, giơ tay trực tiếp đem Quân Vô Tà bế ngang lên.

"......" Quân Vô Tà trừng đôi mắt, nhìn hắn.

Quân Vô Dược lại không hề để ý, ôm Quân Vô Tà đi ra, tiểu hắc miêu vội vàng đi theo.

Trên đường cái, Long Kỳ đang ảo não vì mất dấu bóng dáng Quân Vô Tà, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn thấy, Quân Vô Dược đang ôm Quân Vô Tà từ một bên hẻm nhỏ đi ra.

"Thiếu gia, đại tiểu thư." Long Kỳ nghiêm sắc mặt, cung kính mở miệng, trong lòng lại rất kinh ngạc, trước khi Quân Vô Dược hiện thân, hắn thế nhưng một chút cũng không hề phát giác sự tồn tại của hắn ta.

Quân Vô Dược cũng không thèm liếc mắt nhìn Long Kỳ một cái, tâm tình sung sướng ôm Quân Vô Tà trở về Lân Vương phủ.

Long Kỳ yên lặng đi theo phía sau hai người.

......

Đối với sự tình Quân Vô Tà buổi tối chuồn ra khỏi phủ, trên dưới Lân Vương phủ giống như là không hề hay biết. Ngày thứ hai, Quân Tiển cùng Quân Khanh cũng chưa từng nhắc qua việc này, Long Kỳ như cũ vẫn đi theo chiếu cố bên người Quân Khanh.

Sau khi chuẩn bị tốt dược thiện, Quân Vô Tà và miêu đen trở về phòng, đem Tiểu Bạch Liên triệu hoán ra tới.

Tiểu Bạch Liên mặc tiểu yếm, thấp đầu đứng ở trong phòng, buồn không hé răng bắt chéo ngón tay.

Quân Vô Tà khoanh tay trước ngực, híp mắt, hơi thở lạnh lẽo không ngừng tản ra từ trên người nàng.

Tiểu Bạch Liên run lên.

Trong phòng một mảnh an tĩnh.

Sau khi giằng co nửa canh giờ, Tiểu Bạch Liên rốt cuộc chịu đựng không nổi áp lực khiến người hít thở không thông này, oa một tiếng khóc lên, mắt to nước mắt lưng tròng, tội nghiệp nhìn Quân Vô Tà.

"Không...... Không cần...... đừng ném ta trở về." Tiểu Bạch Liên nước mắt không ngừng chảy xuống, hắn run run rẩy rẩy nhìn Quân Vô Tà, mơ hồ cảm giác được tối hôm qua cách làm của hắn ở Quỷ Thị, đã làm chủ nhân bất mãn.

Quân Vô Tà nửa híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiểu Bạch Liên chân ngắn nhỏ đều bắt đầu run run đi lên.

"Nói ngươi vô dụng, ngươi thật đúng là vô dụng. Nháo đem mấy quyển phá thư trở về để làm gì." Tiểu hắc miêu nhảy tới trên bàn, miêu trảo chạm chạm mấy quyển sách cổ cũ nát bất kham kia, giương mắt nhìn Tiểu Bạch Liên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro