Chương 16-19: Tiểu Bạch Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Tiểu Bạch Liên (1)

Quân Vô Tà về tới trong phòng, mèo đen lập tức hiện thân, nhảy tới trên vai nàng, ngây thơ cọ cọ gương mặt nàng.

"Gia gia, vốn dĩ nên là như vậy sao?" Quân Vô Tà ngồi ở trước gương đồng, nhìn dung nhan trong gương vừa xa lạ vừa quen thuộc kia.

'Căn cứ vào quan hệ bình thường mà nói, người có cùng huyết thống, vốn nên như thế.' mèo đen lắc lư lông xù xù cái đuôi, không có ai so với nó hiểu rõ hơn cảm giác nội tâm của Quân Vô Tà đối với hai chữ "Gia gia" này.

"Phải không." Quân Vô Tà rũ xuống hai tròng mắt, nàng nhẹ nhàng che ngực lại, lời Quân Tiển nói, làm ngực nàng cảm thấy một mảnh nóng bỏng, loại cảm giác này nàng chưa từng có bao giờ.

Có điểm chua xót, có điểm ấm áp.

Nàng thực thích.

Quân Vô Dược đã từng hỏi nàng, đối mặt với sự khinh nhục của Mặc Huyền Phỉ cùng Bạch Vân Tiên, nàng tức giận hay không.

Đáp án của nàng là vì cái gì mà tức giận.

Bởi vì đối với Quân Vô Tà mà nói, quá khứ thân xác này cùng nàng không có một chút quan hệ, ngay cả Lân Vương phủ này cùng nàng cũng không có quan hệ quá lớn.

Cho nên, nàng sẽ không tức giận.

Chính là hiện tại, có cái gì đó, bất đồng.

Lời Quân Tiển nói, trước sau quanh quẩn ở trong tai Quân Vô Tà, không ngừng quấy rầy nàng, làm Quân Vô Tà có chút khó chịu.

"Hắn là gia gia ta." Khuôn mặt nhỏ trong gương đồng, bỗng nhiên hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, tươi cười kia đủ để đem băng tuyết hòa tan.

Sự đền bù của trời cao cũng tốt, bồi thường cũng rất tốt, làm nàng một lần nữa cảm nhận được yêu thương của người thân, như vậy nàng tất nhiên sẽ không để bất luận kẻ nào phá hủy.

"Ta sẽ không để Lân Vương phủ xảy ra chuyện, bất luận là vì chính bản thân ta, hay là vì gia gia."

Quá khứ của nàng cơ hồ qua đi không có gì đáng giá để nàng để ý đến, chính là hiện tại, Quân Vô Tà đã quyết định, đem Quân Tiển cùng Quân Khanh để ở trong lòng.

Lân Vương phủ hiện giờ tràn ngập nguy cơ, mặt ngoài nhìn rất khí thế nhưng không biết ngày mai có thể sẽ biến thành mây khói hay không. Muốn giữ vững Lân Vương phủ, Quân Vô Tà cần phải hành động, nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy.

"Hoa sen Giới Linh, rốt cuộc là cái gì?" Quân Vô Tà nâng lên ngón tay bạch ngọc, ánh sáng nhàn nhạt từ trên ngón tay khuếch tán ra, đóa hoa sen màu trắng, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.

"Miêu? Muốn hay không thử xem xem?" Mèo đen đong đưa cái đuôi, nghiêng đầu nhìn nhìn hoa sen.

Quân Vô Tà đem hoa sen đặt trong lòng bàn tay, đầu ngón tay phất qua cánh hoa sen, một cỗ nhàn nhạt u hương từ trong hoa sen tràn ra, tràn ngập toàn bộ bên trong căn phòng.

"Thơm quá." Không biết có phải ảo giác hay không, Quân Vô Tà tổng cảm thấy cỗ mùi hương này làm khí huyết trong thân thể nàng không ngừng thông thuận khiến nàng thoải mái, lần trước quá mức vội vàng, nàng căn bản không kịp cẩn thận nghiên cứu đóa Giới Linh này.

Mùi hương của hoa sen thập phần kỳ lạ, tựa hồ có thể điều trị khí huyết trong người, thật sự như thế, hoa sen này có lẽ còn có mặt tác dụng khác.

Quân Vô Tà duỗi tay nắm một mảnh cánh hoa của hoa sen, muốn hái xuống, nghiên cứu nghiên cứu.

Nhẹ nhàng khẽ động vào cánh hoa, còn chưa đem cánh kéo xuống, thình lình, hoa sen trong tay nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, chạm vào một tiếng trầm vang, hoa sen trong lòng bàn tay bỗng hóa thành một đoàn sương mù!

"Đau... Đau...... Đau......" tiếng kêu hô non nớt yêu kiều mềm mại đột nhiên vang lên, sương mù tràn ngập trên giường phía trước hình thành một đoàn lớn mông lung.

Đám sương mù kia dần dần tản ra, một tiểu gia hỏa ba đầu, đang ngồi ở trên mặt đất, nước mắt lưng tròng ôm chính tay nhỏ của mình, ai oán nhìn Quân Vô Tà.

"Miêu!!" Đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi ba đầu, dọa mèo đen tạch một cái nhảy tới trên vai Quân Vô Tà.

"..........."

Quân Vô Tà không có gì để nói nhìn tiểu nãi oa ngồi dưới đất, tiểu nãi oa bạch bạch nộn nộn, toàn thân mặc một cái yếm nhỏ màu trắng, trên chiếc yếm dùng sợi tơ màu bạc phác hoạ ra một đóa bạch liên sinh động như thật, cũng giống như hoa sen Giới Linh của nàng.

Chương 17: Tiểu Bạch Liên (2)

Vật nhỏ này, từ nơi nào nhảy ra đây?

Quân Vô Tà một đầu mờ mịt.

Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của tiểu nãi oa, cặp mắt to tràn ngập ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn Quân Vô Tà, phảng phất nàng đã làm chuyện xấu gì với hắn mà không nói được.

"Yêu quái!" Mèo đen kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm tiểu nãi oa lên án.

"Ta mới không phải yêu quái!" Tiểu nãi oa nghẹn nghẹn cái miệng nhỏ, ôm chính móng vuốt nhỏ của mình, ủy khuất nhìn mèo đen.

"Ngươi là người nào?" Quân Vô Tà mặt không có biểu tình nhìn hắn.

"Mau đem quăng hắn ra ngoài! Gia hỏa này khẳng định là yêu quái!" Mèo đen cảm thấy từ khi nó đi theo chủ nhân nhà nó xuyên qua đến dị giới, các loại sự tình quái lạ loạn thần đã nhiều lần làm nó chết lặng.

Tiểu gia hỏa ba đầu kia, vừa nghe đến mèo đen muốn đem hắn quăng ra ngoài, trực tiếp oa một tiếng khóc lên.

"Nhân gia không phải yêu quái, không cần đem nhân gia quăng ra ngoài! Nhân gia là Giới Linh của ngươi! Là Giới Linh! Ngươi sao lại có thể đem Giới Linh quăng ra ngoài......"

Tiểu gia hỏa tự xưng Giới Linh, thút tha thút thít nức nở nhìn Quân Vô Tà, nước mắt từ mắt to của hắn chảy xuống, trong phút chốc, mùi hương hoa sen trong phòng, càng trở nên nồng đậm thêm.

"Ta cũng không biết, Giới Linh có thể biến ảo thành người?" Quân Vô Tà hơi nhướng mày, trên mặt thanh lệ, không có một chút dấu vết mềm lòng nào.

Tiểu nãi oa há miệng thở dốc, ủy khuất nhìn Quân Vô Tà.

"Ta thật là Giới Linh của ngươi, ngươi không tin lời ta nói, ta có thể biến cho ngươi xem." Nói xong liền chậm rì rì đứng lên, tiểu gia hỏa nuốt nước mắt, trong phút chốc biến mất vô tung vô ảnh, một đóa bạch liên mỹ lệ hoa huyền phù ở giữa không trung bên trong.

".........." Quân Vô Tà đã không biết biểu đạt chính mình như thế nào, giờ này khắc này tâm lý ngừng hoạt động (sốc).

Chạm vào một cái, hoa sen lại lần nữa biến mất, thân thể tiểu oa nhi ba đầu lại xuất hiện tại chỗ cũ.

Trong nháy mắt, trong đầu Quân Vô Tà hiện lên nhóm ảo thuật gia của kiếp trước, hình ảnh làm người sống biến mất.

"Ngươi hiện tại đã tin tưởng ta chưa?" Tiểu gia hỏa rối rắm nâng tay ngắn nhỏ lên, ở trước ngực đấu ngón tay, thấp đầu, trộm nhìn phản ứng của Quân Vô Tà.

Tuy rằng...... Hắn cũng biết, trong thế giới Giới Linh của mình, hắn là một kẻ ba đầu kỳ lạ không giống như những kẻ đang tồn tại, chính là...... Hắn thật sự là Giới Linh......

Quân Vô Tà thong thả ung dung đánh giá "Giới Linh" của chính mình, một đóa hoa sen, vốn là đã làm nàng có chút khó có thể tiếp nhận rồi, hiện giờ đóa hoa sen này cư nhiên còn thành tinh! Nếu như biến ảo sống ở bên đảo còn tốt, kết quả lại là một kẻ ba đầu thân thể tiểu oa nhi, tay nhỏ chân nhỏ này, đừng nói chiến đấu, người khác cho hắn một quyền, phỏng chừng là có thể đem hắn đánh chết.

"Quả nhiên vẫn là không có gì dùng được sao?" Quân Vô Tà vuốt cằm, khẽ nhíu mày, Giới Linh này cũng không nằm trong lý tưởng của nàng .

Quân Vô Tà lâm vào trầm tư, không chút nào chú ý tới, sau khi nàng nói ra mấy chữ không có gì dùng được này, tiểu hoa sen nguyên bản đang thấp thỏm liền hiện lên lo lắng, đã sắp khóc tới nơi.

"Ô ô... Ngươi đừng không cần ta, ta hữu dụng, ta thật sự hữu dụng." Cảnh giác lo sợ chủ nhân nhà mình đối chính mình "Ghét bỏ", tiểu hoa sen rốt cuộc nhịn không được, hắn oa một tiếng đổ gục bên người Quân Vô Tà, đáng thương hề hề ôm lấy cẳng chân Quân Vô Tà, nước mắt một phen một phen hướng trên người Quân Vô Tà rơi xuống.

"Ta rất hữu dụng, thật sự, không cần đem ta ném trở về." Tiểu hoa sen gắt gao ôm cẳng chân Quân Vô Tà, rất sợ chính mình lại một lần nữa bị ghét bỏ.

"Ném trở về? Nơi nào?" Quân Vô Tà cuối cùng lấy lại tinh thần, lời trong miệng của tiểu hoa sen nói ra, làm nàng có chút không rõ.

Chương 18: Tiểu Bạch Liên (3)

Người nơi này, từ khi vừa sinh ra, cũng đã có Giới Linh. Trước khi Giới Linh thức tỉnh, Giới Linh đều vẫn luôn giấu ở trong thân thể người, không cách nào trừ bỏ Giới Linh từ nhân thể. Có thể nói, trừ phi tử vong, nếu không một người cả đời này, đều sẽ cùng chính Giới Linh của mình buộc chặt ở bên nhau.

Cho nên, liền tính nàng là bất đắc dĩ có Giới Linh chính mình là đồ vô dụng như thế nào, cũng không có khả năng đem nó vứt bỏ, bởi vì bản thân chính là không có khả năng làm gì được nó.

"U Linh Giới." Tiểu hoa sen khuôn mặt khốn khổ.

"Đó là nơi trú ngụ của các ngươi?" Quân Vô Tà vẫn là lần đầu tiên nghe ba chữ như thế.

Tiểu hoa sen gật gật đầu, giống như là sợ Quân Vô Tà không cần hắn nữa, ngoan ngoãn nói: "Trước khi Giới Linh thức tỉnh, đều sẽ ngốc tại U Linh Giới, nếu như chủ nhân đã chết, chúng ta cũng sẽ một lần nữa trở lại nơi đó để sống, nơi đó thật đáng sợ, ta thật vất vả mới ra tới, ngươi làm ơn, không cần đem ta ném trở về được không?"

Nàng nhưng thật ra là muốn, nhưng có thể làm gì được sao?

Quân Vô Tà bất đắc dĩ đỡ trán.

"Ta...... Ta có thể chứng minh ta rất hữu dụng, ngươi chờ!" Tựa hồ hạ xuống quyết tâm gì rồi, tiểu hoa sen rốt cuộc buông lỏng cẳng chân Quân Vô Tà, run run rẩy rẩy đứng lên, nâng lên cánh tay nhỏ bạch bạch nộn nộn của chính mình, trực tiếp duỗi tới trước mặt Quân Vô Tà.

"Ân?" Ánh mắt dò hỏi của Quân Vô Tà nhìn hắn.

Tiểu hoa sen hít hít cái mũi, trên khuôn mặt nhỏ trắng bạch mang theo quyết tuyệt quỷ dị, bi tráng mở miệng.

"Ăn đi!"

"..........." Ăn cái gì?

"Ta là thương ngự tuyết liên, ăn cánh hoa của ta, có hiệu quả tẩy tuỷ." Tiểu hoa sen vẻ mặt quyết liệt kiêu hãnh.

Ánh mắt Quân Vô Tà sáng ngời, không có ai so với nàng rõ ràng hơn, tẩy tủy khó khăn bao nhiêu mới có được? Cho dù một thân y thuật lợi hại, có thể trị thương cứu người, chính là y thuật dù sao cũng có cực hạn. Tuy rằng có thể đối nhân thể tiến hành điều trị, làm người thể chất kém trở nên tốt hơn, chính là lại không cách nào làm được bản thân thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt). Nhưng với tẩy tủy liền hoàn toàn bất đồng, bực này cùng với đem thân thể một người sàng lọc, đem loại bỏ toàn bộ tạp chất cùng tì vết, chỉ giữ lại tinh hoa, giống như là có thể đối thân thể bản thân một lần nữa tiến hành thay đổi.

Đời trước, khoa học kỹ thuật cùng y học đã thập phần phát đạt, vô số nhà khoa học đều đang nghiên cứu phương pháp thay đổi gien trên thân thể của nhân loại, nhưng vẫn không tìm được phương pháp thích hợp.

Nếu tiểu hoa sen nói đều là sự thật, như vậy hắn thật đúng là có trọng dụng!

Vì xác định lời nói của tiểu hoa sen, Quân Vô Tà duỗi tay cầm tiểu cánh tay bạch bạch nộn nộn của hắn, bàn tay phía dưới cảm xúc mềm mại làm Quân Vô Tà có loại cảm giác kỳ quái. Tuy rằng nàng biết tiểu gia hỏa trước mắt, là một đóa bạch liên biến ảo thành, chính là đối với một con thịt tiểu cánh tay hô hô như vậy, nàng thật là không thể xuống miệng.

Ăn thịt người gì đó, thật quá hung tàn.

Quân Vô Tà há miệng thở dốc, vẫn không thể cắn xuống, chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên, lại phát hiện, Tiểu Bạch Liên vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt muốn nàng tùy tiện ăn mình, hiện tại đã oa oa khóc thành một tràng, nước mắt chảy đầy mặt, cái miệng nhỏ đều bị giảo phá, thân thể run rẩy giống như tơ liễu lung lay trong gió.

"............" Nàng thật sự không phải là quái vật.

Nhẹ giọng thở dài, Quân Vô Tà buông cánh tay nhỏ chỉ thịt hô hô xuống.

Tiểu Bạch Liên đã làm tốt chuẩn bị "hiến thân", không có dự tính gì chờ thống khổ đến, ngược lại cánh tay hắn bỗng nhiên được tự do.

Tuy nói, không có bị ăn luôn, thật sự...... thực rất vui!!

Chính là......

Chủ nhân có thể bởi vì cảm thấy hắn thật sự thực vô dụng hay không, cho nên mới không cần hắn!!

"Ta...... Ta không sợ đau." Tiểu Bạch Liên khí thế mỏng manh nói rõ.

Quân Vô Tà liếc liếc mắt một cái nhìn đôi mắt hắn khóc đến đỏ bừng.

"......" Tiểu Bạch Liên nháy mắt liền nhụt chí.

Chương 19: Tiểu Bạch Liên ( 4 )

"Thật ra, tuy rằng rất đau...... Nhưng là...... Chỉ cần dưỡng một thời gian liền sẽ mọc trở lại." Hắn thấp đầu, nhỏ giọng nói.

"Cánh hoa của ngươi, chính là thân thể của ngươi?" Quân Vô Tà hỏi.

Tiểu Bạch Liên gật gật đầu.

"Cho nên thời điểm vừa rồi ta muốn tháo cánh hoa xuống, kỳ thật là trích ở tay ngươi?"

Tiểu Bạch Liên lại gật gật đầu.

Quá tốt, Quân Vô Tà hoàn toàn hết chỗ để nói.

Một Giới Linh nhìn như vô dụng, thật vất vả tìm được tác dụng rồi, kết quả lại là muốn lấy hình thức "ăn thịt người" tiến hành, đây căn bản vẫn là vô dụng.

Nàng tự hỏi chính mình không phải làm ra vẻ như vậy, chính là, loại chuyện ăn thịt người này...... làm một bác sỹ thường xuyên mổ bụng cho người ta mà nói, nàng vẫn không thể tiếp thu được.

Huống chi đối phương vẫn là một tiểu oa nhi thoạt nhìn chỉ có ba bốn tuổi mà thôi.

"A! Ta còn có cái này!" Tiểu Bạch Liên đột nhiên mở miệng, hắn nói xong chính là sờ cái yếm nhỏ của mình, giống như đã tìm được cái gì rồi, hắn cầm vật quý trong nắm tay nhỏ, duỗi đến trước mặt Quân Vô Tà, chậm rì rì mở tay ra.

Năm viên phỉ thuý tinh oánh nho nhỏ, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

"Đây là cái gì?" Quân Vô Tà hỏi.

"Đây là hạt sen a." Tiểu Bạch Liên chớp chớp đôi mắt.

"Tuy rằng hiệu quả không tốt giống như trực tiếp ăn cánh hoa, nhưng hạt sen này cũng có công hiệu tẩy tủy, chỉ là chúng nó chỉ có thể thay đổi cốt chất, không thể cùng đem da thịt và gân mạch thay đổi." Tiểu Bạch Liên càng nói giọng càng nhỏ.

"Chỉ có năm viên?" Quân Vô Tà hơi nhướng mày, có thể thay đổi cốt chất cũng đã không tồi.

"Hiện tại chỉ có năm viên, một tháng ta chỉ có thể ra một viên, mặt khác đều bị bọn họ ăn luôn, ta chỉ tích cóp được năm viên như vậy." Tiểu Bạch Liên nhỏ giọng nói.

Bọn họ? Quân Vô Tà cảm thấy phương thức Tiểu Bạch Liên nói chuyện, thật sự làm người ta rất khó lý giải.

Bất quá, nếu như hắn mỗi tháng đều có thể sản xuất một viên, như vậy, cũng coi như không tồi.

Tiếp nhận năm viên hạt sen kia, trong lòng Quân Vô Tà đã có tính toán, tuy nói Tiểu Bạch Liên không có năng lực chiến đấu gì, chính là năng lực bản thân nào đó mà nói, cũng tương đương không tồi. Hạt sen này đó, tuy rằng vô pháp hoạt tử nhân nhục bạch cốt (không thể thay da đổi thịt), nhưng mà lại có thể cải thiện thể chất một người. Nhu cầu cấp bách hiện tại của Quân Vô Tà chính là loại đồ vật này.

Bất luận là bản thân nàng, hay là Quân Tiển cùng Quân Khanh, đều cần phải cải thiện thân thể.

Dược vật điều trị, tuy rằng có thể đạt tới hiệu quả nhất định, chính là muốn đối xương cốt sinh ra tác dụng vẫn là có chút khó khăn, lúc này có Tiểu Bạch Liên cung cấp hạt sen, chuyện này liền không có vấn đề gì.

Có cốt cách cường kiện, sự tình điều trị thân thể là loại tiểu nhi khoa này, còn có thể làm khó được nàng sao?

Có được Giới Linh, liền có ý nghĩa, Quân Vô Tà có thể tu luyện công pháp của thế giới này, liền tính không thể trông cậy vào Tiểu Bạch Liên đi chiến đấu, ít nhất nàng có thể dựa vào chính mình.

Trong lúc Tiểu Bạch Liên căng căng chiến chiến chờ đợi, Quân Vô Tà rốt cuộc đối hắn gật đầu.

Sau khi biết chính mình rốt cuộc sẽ không bị vứt bỏ, Tiểu Bạch Liên lập tức liền nín khóc mỉm cười, thề nhất định sẽ đối tốt với Quân Vô Tà, sẽ làm một Giới Linh ngoan ngoãn nghe lời.

Tiếp nhận rồi, sau này Giới Linh của chính mình là Tiểu Bạch Liên, Quân Vô Tà lập tức bắt đầu đối Tiểu Bạch Liên tiến hành nghiên cứu.

Tiểu Bạch Liên vốn là thương ngự tuyết liên hóa thân, mỗi một bộ phận trên thân thể hắn đều có hiệu quả nhất định, cốt nhục của hắn có thể làm cho thể chất của người thoát thai hoán cốt, hạt sen của hắn có thể rèn luyện cốt tủy, ngay cả nước mắt của hắn, đều có công hiệu điều trị khí huyết cực tốt.

Có thể nói, trừ bỏ không thể ở ngoài đánh nhau, Tiểu Bạch Liên toàn thân đều là bảo vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro