Chương 5: Lấy chiếc Khiên Bất Hoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gương mặt của Hans có chút nghiêm trọng nhưng không hề tăm tối. Biểu cảm trông có vẻ hơi cay đắng như đôi mắt lại rất thẳng thắn.

"Tiểu thư, hôm nay về việc mà khách của ngài đã yêu cầu-"

"Hans."

Cale ngắt lời anh ta rồi nói.

"Đưa vị khách đó đến đây."

"Vâng?"

Cale chắc chắn rằng Cha cô đã nói chuyện với Choi Han trước đó và ông ấy chắc chắn đã 'kiểm tra' sức mạnh của Choi Han.

'Vì vậy, Choi Han chắc chắn đã đồng ý.'

Cô không biết lý do Choi Han đồng ý, nhưng con đường hai người sẽ đụng nhau vào một ngày nào đó. Bởi vì cả hai đều sẽ chiến đấu chống lại tổ chức đó, và White Star.

'Người đàn ông đó cũng thực sự khốn khổ, giúp cậu ta một chút cũng không có hại gì.'

"Bảo cậu ta đến vì ta đã tìm ra cách để cậu ta trả tiền cơm cho ta."

Phó quản gia Hans lập tức ra lệnh cho một người hầu khác gọi Choi Han đến.

"Hiện tại cậu ta đang ở đâu?"

"À, cậu ấy đang ở với Ron trong nhà bếp của bếp trưởng Beacrox."

Trái tim của Cale như nhảy lên khi cô bước vào phòng làm việc. Họ sẽ không giết nhau, phải không?

"Dựa trên những gì tôi biết, cậu ấy đang học cách nấu các món ăn cơ bản từ bếp trưởng Beacrox."

"Nấu ăn?"

"Vâng."

Một khóe môi của Cale nhếch lên.

'Nấu ăn gì chứ.'

Cái gọi là 'nấu ăn' đó, Cale sợ rằng sẽ có máu trong thức ăn của cô.

'Có lẽ họ đang cố gắng biết giới hạn của nhau, mình sẽ không bao giờ hiểu được những người mạnh mẽ. Và mình hy vọng rằng Choi Han sẽ không đi quá xa, mình không có ý định chết để cố gắng ngăn cản họ nếu có điều gì đó nghiêm trọng xảy ra.'

Cale tự nhiên bước đến và ngồi xuống bàn làm việc. Sau đó, cô tình cờ hỏi Hans, người đang đứng trong góc.

"Cậu ta yêu cầu cái gì?"

"Ah."

Hans có vẻ bị sốc trước những lời nói đột ngột của Cale, trước khi nhanh chóng biểu hiện nghiêm túc và bắt đầu báo cáo. Đó là thông tin mà Cale mong đợi.

Hans không thể giấu được nỗi buồn và sự thất vọng khi chia sẻ về những gì đã xảy ra với Làng Harris, và đã cùng với Choi Han đến gặp Bá tước để giao Huy hiệu Trưởng làng mà Choi Han đã mang theo.

Cale không thể giấu được vẻ cay đắng trên khuôn mặt khi cô nghe thấy điều này.

Nhưng cô hỏi với một giọng bình tĩnh.

"Cha ta đã lo việc này phải không?"

"Vâng. Bá tước-nim ngay lập tức ra lệnh tổ chức tang lễ và sẽ cử điều tra viên, hiệp sĩ và binh lính đến điều tra."

Mm. Hans dừng lại một lúc và do dự trước khi tiếp tục nói.

"Nhưng vị khách kia bảo rằng sẽ không đi cùng."

Hans nhớ lại việc gặp Bá tước với Choi Han, khi Choi Han giải thích tình hình cho Bá tước.

Choi Han đang nói bình thường, nhưng các đầu ngón tay của cậu ấy đang run lên. Sau đó, Hans phát hiện ra rằng Choi Han 17 tuổi. Cậu ta có thể giữ được mạng sống của mình là do cậu ta tình cờ đi tìm dược liệu tại thời điểm xảy ra vụ thảm sát, nhưng cậu ta vẫn phải chứng kiến ​​hàng xóm và bạn bè của mình đều bị giết khi còn rất trẻ. Cậu ấy đã phải nhận bao nhiêu cú sốc?

"Sẽ ổn chứ ạ?"

Đó là lý do tại sao Hans hỏi Cale. Sẽ ổn nếu cậu ấy không nói lời từ biệt cuối cùng của mình?

"Đó là quyết định của cậu ta."

Cale nhìn thẳng vào mắt Hans.

"Mỗi người đều có cách riêng để đưa tang người thân của mình. Người ngoài không có quyền can thiệp".

Hans nhìn Cale và không khỏi nhớ về cô gái trước mặt anh mới 18 tuổi, cô mồ côi mẹ khi mới 8 tuổi.

Khi nghĩ đến những lời của cô ấy, anh ấy nhớ lại cái mà mọi người gọi là Cale vì cô ấy không khóc.

'Quái vật vô tâm.'

Nhưng nếu đó là sự thật, thì liệu họ có thể giải thích được vẻ mặt cay đắng trên khuôn mặt của cô ấy khi cô ấy nghe về sự khốn khổ của người khác không?

Anh ấy nhận thấy rằng tính cách của cô ấy cũng khá khác so với những lời đồn đại.

'Tiểu thư, ngài đã phải sống như thế nào cho đến bây giờ?'

Anh ấy đã cố gắng hết sức để không thốt ra suy nghĩ đó.

Anh quyết định cúi đầu xuống khi tiếp tục suy nghĩ.

Hans dường như đã nhớ ra điều gì đó khi tiếp tục nói.

"Ông Ron dường như đã tự làm mình bị thương trong khi làm việc trở lại. Ông ấy bị băng quấn quanh cổ tay."

"Vậy hả? Bảo đảm cho ông ấy uống thuốc."

'Ron có lẽ đã chiến đấu với Choi Han.'

Đó là những gì Cale đang nghĩ.

Hans mở miệng định nói điều gì đó khi nhìn vào biểu hiện thờ ơ của Cale, nhưng một tiếng động khác vang lên phòng học.

Cốc cốc cốc.

Choi Han đã đến. Hans mở cửa, và Cale có thể nhìn thấy cậu ta đang đứng bên ngoài. Cale vẫy tay để tiễn Hans đi, và Hans cúi đầu khi anh lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc. Trong phòng chỉ còn lại Cale và Choi Han.

Cale giữ chiếc bàn giữa họ khi cô ấy chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình.

"Mời ngồi."

Choi Han chậm rãi nhìn quanh phòng làm việc khi cậu ngồi xuống ghế. Cale đã cho cậu ta đủ thời gian để nhìn hết phòng học.

Giống như một anh hùng trong sáng và thông minh điển hình, Choi Han thích sách. Đó là lý do tại sao điều đầu tiên cậu ấy làm sau khi ra khỏi Khu rừng bóng tối và đến Làng Harris là học cách đọc từ Trưởng làng. Sau khi nhìn xung quanh một lúc lâu, ánh mắt của Choi Han cuối cùng cũng đáp xuống Cale.

"Việc có thể trả tiền cơm là gì vậy?"

'Đi thẳng vào vấn đề luôn nhỉ.'

Cale mỉm cười trước sự thẳng thắn ấy Choi Han.

"Cha ta yêu cầu ngươi làm hiệp sĩ riêng của ta, phải không?"

Choi Han gật đầu và đợi Cale nói tiếp.

"Và chắc ngươi cũng hiểu toàn bộ tình hình của ta lúc này chứ?"

Choi Han lại gật đầu.

"Vậy ngươi biết đấy, ta từng là một người đàn ông và bây giờ là một phụ nữ. Hơn hết là những tin đồn về ta từ các ngôi đền. Vì vậy, ta có một câu hỏi, ngươi có muốn trở thành hiệp sĩ của riêng ta không?"

Choi Han trả lời cô với một giọng chắc nịch.

"Tôi muốn trở thành hiệp sĩ riêng của ngài."

Cale ghi nhận giọng điệu kiên định trong câu nói đơn giản đó, và nhìn vào mắt Choi Han, cô mỉm cười.

'Ngươi có tò mò không, Thiên thần nhỏ? Thật thú vị.'

"Vậy thì vấn đề này đã được giải quyết. Bây giờ chúng ta hãy nói về việc khác."

Cale đặt một tờ giấy lên bàn khi cô nhìn về phía Choi Han.

Nhưng cô không nói về tờ giấy.

"Tên của ngươi là gì?"

"Ngài không biết tên tôi?"

"Ta đã nghe từ người khác, nhưng ta muốn nghe trực tiếp từ ngươi."

"Choi Han."

Choi Han đưa tay ra.

"Tôi tên là Choi Han."

Cale bắt tay Choi Han.

"Tuyệt. Ta là Cale Henituse. Hãy chăm sóc ta, Choi Han."

"Tôi chắc chắn sẽ làm điều đó, Cale-nim."

'Nim? Có thật không? Thiên thần nhỏ, ngươi có sở thích kỳ lạ.'

Cale đẩy tờ giấy trên bàn về phía Choi Han.

"Theo đường chúng ta tới thủ đô, ngươi phải đi cùng những người này đi thủ đô."

Đây là những thành viên trong nhóm mà Choi Han sẽ gặp trên đường đến thủ đô.

Rosalyn và Lock.

Một người là công chúa của một vương quốc láng giềng đang trở về vương quốc của mình sau khi sống sót sau một vụ ám sát, và người kia là một đứa trẻ bị thương. Tất nhiên, đứa trẻ đó là người thừa kế của Vua Sói. Cậu ta có thể biến thành một con sói.

Công chúa Rosalyn mạnh mẽ và lạnh lùng. Cô ấy có sức mạnh bùng nổ nhất sau Choi Han và sử dụng sức mạnh của mình một cách hợp lý.

Lock. Thế giới này có các chủng tộc khác như Elf, Người lùn và các tộc Nhân thú. Tuy nhiên, bí mật nhất của tất cả các chủng tộc là Nhân Thú.

Nhân Thú. Ở đây, không chỉ nói tới loài có vú mà còn bao hàm cả họ chim và bò sát. Nhân Thú khác với quái vật. Là loài có lý tính.

'Lock có dòng máu thuần khiết nhất của tộc sói.'

Lock đã nhận được dòng máu thống trị tộc sói. Những người có dòng máu thuần khiết nhất có xu hướng trông yếu ớt và trung bình khi ở dạng động vật hoặc dạng người. Tuy nhiên, một khi bước vào trạng thái điên cuồng, họ trở nên độc ác và bạo lực hơn bất kỳ ai khác. Và Lock là người sống sót duy nhất của toàn bộ tộc Sói Lam.

Cale lấy một tấm bản đồ ra khỏi ngăn kéo rồi giở ra trên bàn.

"Ngươi sẽ bắt đầu cuộc hành trình với ta."

Sau đó, cô chỉ vào một vị trí trên bản đồ.

"Chúng ta sẽ tách ra vào thời điểm này. Ngươi cứ làm theo những gì ta đã viết trên giấy."

Choi Han không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và chỉ im lặng lắng nghe. Cale quan sát Choi Han một chút. Có một lý do để Choi Han phải đi cùng cô cho đến thời điểm cụ thể đó.

'Mình cần giải cứu con rồng.'

Hầu tước Stan.

'Tên khốn đó đã nuôi con rồng đen.'

Nó vẫn chỉ là một con rồng con. Con rồng đen đó đang bị giam hãm bởi kẻ thừa kế tương lai của Hầu tước trong bí mật. Chúng đang tra tấn nó hằng ngày để khiến nó phục tùng nhà Hầu tước.

'Bọn chúng thật điên rồ và kinh tởm! Rồng là loài mạnh nhất trên thế giới. Làm thế nào mà đám người đó nghĩ rằng có thể thuần hóa một con rồng? Và con rồng là một đứa trẻ! Một đứa trẻ! Một chú rồng con dễ thương!'

Nó thực sự có ý nghĩa.

Hầu tước đã tìm cách để có được một quả trứng Rồng thông qua 'Tổ chức bí ẩn' và xích nó lại bằng dây xích hạn chế mana ngay khi nó nở ra. Cale không thể cảm thấy gì ngoài sự căm ghét và ghê tởm đối với 'Tổ chức bí ẩn' đó.

Nhưng liệu rồng có được gọi là sinh vật mạnh nhất trên thế giới không vì lý do gì?

Con rồng đen chưa đầy 5 tuổi này vẫn còn là một con rồng. Cuối cùng, con rồng phát điên và 'Bạo Phát'.

Nó có thể còn trẻ, nhưng trong tiểu thuyết, nó bùng nổ với lượng mana đủ để loại bỏ xiềng xích hạn chế mana. Vì lượng mana của nó bị hạn chế, nên lượng mana mà nó phát nổ thực sự là sinh lực của chính nó.

Sau khi sống trong một hang động và bị tra tấn mỗi ngày mà không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, con rồng con cắt giảm sinh lực của chính mình để tìm tự do.

Và khi cố gắng trốn thoát, con rồng cuối cùng mất đi lý trí và trở nên điên cuồng.

'Và đứa bé tội nghiệp sẽ bị giết hay đúng hơn là được 'cứu'. Đứa bé nhỏ cần phải bị giết ... nhưng không phải khi mình đến đó. Mình sẽ không để điều tương tự xảy ra.'

Cale quyết định ngừng nghĩ về con rồng lúc này, và thay vào đó, giao cho Choi Han mệnh lệnh còn lại.

"Đến thủ đô cùng với hai người này."

Choi Han hỏi một câu.

"... Tôi chỉ cần bảo vệ hai người này?"

"Nếu ngươi muốn."

Hai người này phải đủ mạnh để không cần đến sự bảo vệ của Choi Han. Đặc biệt là công chúa Rosalyn, cô ấy thậm chí sẽ không nhúc nhích một inch ngay cả khi một xe tải của Cale với Khiên Bất hoại tấn công cô ấy cùng một lúc.

"Cứ làm theo ý ngươi. Tuy nhiên, ngươi nhất định phải đến thủ đô. Và gặp ta mà không bị thương. Ít nhất có thể giữ an toàn cho bản thân chứ?"

Choi Han nhìn Cale nhưng im lặng.

"Sao không trả lời? Ngươi làm được không?"

Ánh mắt của Choi Han trở nên rõ ràng hơn một chút.

"Vâng, tôi có thể làm được."

Choi Han dường như đang nói với một giọng điệu tôn trọng hơn trước, nhưng Cale cứ để vậy. Cô thư giãn một chút sau khi thấy Choi Han bỏ tờ giấy vào túi trước ngực của mình.

'Phải, ngươi có thể, chỉ cần hồi phục như thế này, Thiên thần nhỏ.'

"Ngươi có thể ra ngoài."

Cale vẫy tay với Choi Han. Choi Han bắt đầu đi về phía cửa sau khi nhìn thấy cử chỉ của Cale. Cale dựa lưng vào ghế và nhìn Choi Han với lấy cửa trước khi bắt đầu nói lại.

"Ngoài ra, tất cả mọi thứ chúng ta thảo luận ở đây là một bí mật. Ta chắc chắn rằng ta không cần phải nói với ngươi điều đó?"

Choi Han không nhìn lại và trả lời khi cậu mở cửa.

"Đã rõ."

Giọng của Choi Han dường như cho thấy rằng cậu ta đang cười, điều này khiến Cale cũng mỉm cười theo. Khi cô ở một mình, Cale lấy ra một tờ giấy và cây bút và bắt đầu viết bằng tiếng Hàn. Sau khi viết một lúc, cô rời khỏi phòng học và đi đến văn phòng của cha cô.

"Thưa cha."

"Ừ?"

"Con cần tiền ạ."

"Được rồi. Ta sẽ bảo Hans cho con một ít."

Cale cần rất nhiều tiền. Khi Cale nằm xuống giường với tấm séc 10 triệu gallon khác trong túi trước ngực, Ron đến gần cô và đặt một cái chai lên tủ đầu giường khi ông bắt đầu nói.

"Đây là trà mật ong chanh ấm. Con trai tôi đã pha nó đặc biệt cho ngài, Tiểu thư. Chúc ngài ngủ ngon. Tôi luôn ở bên cạnh ngài."

Cơn buồn ngủ của Cale biến mất ngay lập tức.

Cô bĩu môi nói.

"Thật độc ác."

Ngày hôm sau, Cale Henituse đi đến khu ổ chuột ngay khi thức dậy.

++++++++++++++++++++++++++++

1 Tháng 4

Vai của Cale bắt đầu run lên khi cô bước ra khỏi dinh thự của Bá tước. Cô đang nghĩ về cuộc trò chuyện giữa cô với Ron ngay khi cô thức dậy vào sáng nay.

['Đây sẽ là lần đầu tiên ngài ra ngoài lãnh thổ Henituse, phải không? Tôi rất giỏi săn thỏ. Tôi sẽ săn vài con thỏ cho ngài khi chúng ta cắm trại bên ngoài.']

Giọng nói điềm tĩnh và lành tính của Ron vang lên bên tai Cale. Cô cảm thấy dường như mình vẫn còn nghe thấy giọng nói của Ron vang vọng như một ảo giác trong suốt làn sương mù bên ngoài.

Cale sợ hãi khi Ron giải thích cho cô về cách săn thỏ đầu tiên vào buổi sáng. Cô cảm thấy như thể ông ta có thể giết ai đó.

['Cần phải cẩn thận khi tiếp xúc với một con vật nhỏ như thỏ dễ sợ hãi. Vì không biết khi nào hoặc bằng cách nào nó sẽ chạy, cần chú ý đến xung quanh và giết nó ngay lập tức. À, cũng cần loại bỏ những phần nội tạng sau khi bắt được nó. Tôi cũng rất giỏi về điều đó.']

Cale phải quay đi khi Ron bắt chước cắt mở một con thỏ bằng tay. Ron rất phấn khích. Tuy nhiên, suy nghĩ duy nhất của Cale lúc này là Ron đang đùa giỡn với cô.

Cale rất vui vì Ron sẽ đến thủ đô với cô.

'Mình có thể chọn Beacrox Oppa làm đầu bếp riêng của mình ~'

Cale đi qua Thành phố Western ngập sương sớm khi cô nghĩ về những người cô sẽ đưa cô đến thủ đô.

'Thật may vì trời có sương mù.'

Nhờ làn sương mà tầm nhìn thấ. Vì ngọn đồi này là điểm cao nhất ở Thành phố Western chỉ sau dinh thự của Bá tước, nên sương mù ở đây thậm chí còn dày hơn. Không ai có thể thấy những gì Cale đang làm, hoặc quan trọng hơn, những gì Cale nhận được từ cái cây.

(Thêm nữa, cho ta thêm nữa.)

Cale đổ một túi bánh mì xuống lỗ trong khi lắng nghe giọng nói kỳ quái của linh hồn đầy thù hận như thường lệ. Bóng tối bên trong cái hố đang từ từ chuyển từ xám sang trắng. Cale bắt đầu mỉm cười, nghĩ rằng mọi nỗ lực của cô đều không vô ích. Ngay lúc đó.

(Nữa, thêm nữa, thêm hơn nữa!)

'Gì thế?'

Cale bối rối và lùi lại phía sau trước giọng nói giờ đã trở thành một tiếng thét chói tai.

'Cuốn tiểu thuyết không đề cập đến điều này.'

(Nữa, thêm nữa! Ta sẽ tặng ngươi một món quà nếu ngươi mang cho ta nhiều hơn. Quà!)

Món quà. Từ đó khiến mắt Cale bắt đầu lấp lánh. Mặc dù cô không ngờ rằng linh hồn sẽ điên đảo như thế này, nhưng cái kết đã gần kề.

"Được rồi ~"

Ánh sáng bên trong lỗ bây giờ trắng như sương mù bao quanh Cale.

'Nó sẽ trở nên trong suốt sau khi đặt túi bánh mì cuối cùng này vào.'

Cale đầy háo hức khi cô đổ chiếc túi cuối cùng vào cây.

Và cuối cùng.

Một tiếng ầm ầm khác hẳn thế giới so với những tiếng ầm ầm trong quá khứ vang lên từ cái cây về phía Cale. Tiếng ầm ầm này, chỉ nhằm vào Cale, không thu hút sự chú ý của cô vì cái lỗ đang bắt đầu trở nên trong suốt. Đáng lẽ bên trong hố sẽ tối vì bóng cây, nhưng tình huống thực tế như vậy đã không xảy ra.

Đó là Sức mạnh Cổ đại.

Thời điểm Cale nhìn thấy Sức mạnh Cổ đại, cô có thể nghe thấy giọng nói đã yêu cầu cô thêm thức ăn cho đến bây giờ.

(Rất, rất ngon!)

Giọng nói đó thật ... đáng ghét.

(Độ mềm mại của bánh mì đó! Ta đặc biệt thích túi bánh mì thứ ba mà ngươi mang đến. Ngay cả thực phẩm cũng phát triển theo thời gian. Thời của ta không có thứ gì gọi là bánh mì! Lúa mì phải phát triển trên một vùng đất thực sự màu mỡ. Đúng vậy, không phải tất cả lúa mì đều giống nhau -)

'Cái quái gì thế? Đây...'

... Giọng nói đang đánh giá vị ngon.

Một cơn bão do giọng nói gây ra bắt đầu đổ dồn về phía Cale.

Vong hồn oán hận ấy sau khi tán thưởng vị ngon của bánh đã giải thoát nỗi oán hận của mình. Cale bắt đầu cau mày. Cô chỉ nghĩ về Sức mạnh Cổ đại trong 'Sự ra đời của một anh hùng.' Khiên Bất Hoại này là Sức mạnh Cổ đại duy nhất được viết trong tiểu thuyết nhưng chưa bao giờ được tuyên bố bởi bất kỳ ai.

Giọng nói đáng ghét tiếp tục vang xa khiến cô không thể tập trung.

(... Bởi thế mà ta rất no bụng rồi! Nó rất ngon!)

"Tốt cho ngươi?"

(Đúng vậy! Những thứ như thế này không có ở thời Cổ Đại. Những kẻ của Khu rừng bóng tối tự nhận là sùng bái của thần linh nhưng chỉ mang lại cho ta những thứ vô vị.)

Điều này thu hút sự chú ý của Cale.

'Khu rừng bóng tối? Người hầu của Thần? Điều này không được đề cập ở bất cứ đâu ...'

(Theo lẽ tự nhiên, ta bị trục xuất khỏi nơi đó. Bọn chúng nói ta là một kẻ háu ăn. Một kẻ háu ăn. Tất nhiên, ta bỏ đi cùng bạn bè. Chúng ta đã có kế hoạch đưa thế giới trở lại đúng hướng.)

'Đi đúng hướng ...'

Cale đột nhiên cảm thấy như sức mạnh cổ đại này không phải là một sức mạnh ngẫu nhiên nào đó. Nhưng có một giá trị thực sự quan trọng. Bởi vì từ 10.000 năm hoặc cái gọi là thời Cổ Đại, là khi Ngôi Dao Trắng nguyên thủy thực sự xuất hiện.

'Để đánh bại hắn ta, họ đã sử dụng sức mạnh cổ đại.'

Tuy nhiên, câu chuyện nhanh chóng kết thúc, và tinh thần trở lại để nói về đồ ăn và những thứ vô bổ khác. Cale nhanh chóng ngắt lời.

(Ta không nghĩ rằng ta có thể từ bỏ hương vị này ngay cả khi ta béo lên. Thật bất công khi ta phải ăn thứ bẩn thỉu và cuối cùng chết!)

"Phải rồi, ta hiểu rồi. Và đánh giá của ngươi thật tuyệt vời-"

(Ngươi hiểu đánh giá của ta. Ngươi là một cô gái thực sự tốt! Cảm ơn!)

... Cale không thể biết liệu cô có thể thực sự giao tiếp với linh hồn hay không.

Cale thực sự không thể hiểu được tình hình trong tay. Ít nhất thì giọng nói đã dừng lại sau khi nói với cô ấy lời cảm ơn. Cale nhìn về phía cái cây trước mặt cô.

"Thật đẹp."

Cây ăn thịt người, ban đầu là cây ăn thịt người có màu đen, đang bắt đầu chuyển sang màu trắng. Sau đó nó bắt đầu từ từ mọc ra một số lá xanh. Khung cảnh trông càng thần bí hơn vì lúc này cô đang bị sương mù bao quanh.

Ùuuuuung—

Tiếng ồn có phần nặng nề hơn so với trước đây. Cale quỳ một bên và ngồi xuống bên dưới thân cây. Một tia sáng trắng đang tràn ra từ cái lỗ. Cale đưa tay vào ánh sáng. Sau đó cô nhắm mắt lại.

'Là cái này.'

Một sức mạnh ấm áp và mạnh mẽ bao bọc lấy tay Cale. Cô bắt đầu mỉm cười trước khi nghe giọng nói lần nữa. Đó là một giọng nói trong sáng và ấm áp.

(Nó sẽ bảo vệ ngươi.)

Phhhhhaaaáttttt———

Trong một khoảnh khắc rất ngắn, một luồng sáng bao trùm lấy Cale. Ánh sáng có màu bạc, và ánh sáng bắt đầu bị hấp thụ bởi cơ thể cô. Tất cả ánh sáng bị hấp thụ đều tập trung tại trái tim của Cale.

"Huuuuuuuh."

Cale thở dài thườn thượt khi cô mở mắt. Nó không đau. Nó thật ấm áp, và sức mạnh thuần khiết đang khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Cale nhanh chóng vén chiếc áo cô đang mặc lên.

'Được rồi.'

Có một chiếc khiên nhỏ bằng bạc khắc trên trái tim cô. Nó khác với một hình xăm. Một chiếc khiên đẹp và lạ mắt như vậy đã để lại dấu ấn trong trái tim Cale.

Chiếc khiên sẽ ưu tiên sự an toàn của chủ nhân của nó hơn bất cứ thứ gì khác. Vị trí đó là ở trung tâm. Chiếc khiên này sẽ ở bên Cale cho đến khi tim cô ngừng đập.

"Thật tuyệt."

Cale có thể cảm thấy sức mạnh đang quấn lấy trái tim mình. Nó không gây ra bất kỳ vấn đề nào. Trên thực tế, có cảm giác như chiếc khiên đã bao quanh trái tim cô, và đang cố gắng hết sức để bảo vệ cô.

Những Sức mạnh Cổ Đại như thế này đã để lại dấu ấn riêng khi chúng được kích hoạt.

Cale nhanh chóng sử dụng phương pháp được viết trong cuốn tiểu thuyết để kích hoạt Sức mạnh Cổ đại.

Phhhhaáttt—

'Khiên bất hoại' xuất hiện trước mắt Cale.

Đó là một chiếc khiên bạc chỉ đủ lớn để che phần trên cơ thể của Cale. Có hai đôi cánh bạc ở hai bên tấm khiên, cho phép chiếc khiên di chuyển trong một bán kính nhất định tính từ Cale. Kích thước của chiếc khiên cũng có thể kiểm soát được.

Cale bắt đầu kiểm soát kích thước của chiếc khiên này vốn đã có cảm giác như nó là một phần cơ thể của cô. Sự quen thuộc ngay lập tức này là một trong những đặc điểm đặc biệt của Sức mạnh cổ đại. Đó là lý do tại sao các anh hùng sử dụng nó, ngay cả khi nó chỉ là một hỗ trợ.

Cale bắt đầu mỉm cười.

'Sức mạnh của chiếc khiên này mạnh hơn mình mong đợi. Tại sao các anh hùng không sử dụng nó mọi lúc?'

Cô lại không thể hiểu được những người mạnh mẽ.

Không giống như tên gọi của nó, chiếc khiên bất khả xâm phạm thực sự có khả năng phá vỡ. Tuy nhiên, nó không biến mất khi bị vỡ. Nếu chiếc khiên nhận được một đòn tấn công mạnh hơn khả năng của nó, nó sẽ tích trữ nhiều sức mạnh nhất có thể để bảo vệ trái tim của chủ nhân trước khi nó bị vỡ. Sau một thời gian, lá chắn sẽ phục hồi sức mạnh và có thể sử dụng lại. Sức mạnh của lá chắn đến từ trái tim của chủ sở hữu.

'Và cộng thêm Sức sống của Trái tim?'

Đó là một sức mạnh cổ đại, một khả năng chữa bệnh.

Cale chắc chắn rằng chiếc khiên sẽ mạnh hơn.

'Mình cần Sức sống của Trái tim. Mình không thể mạo hiểm làm vỡ đĩa của mình.'

Sức mạnh cổ đại, như cây ăn thịt này, rất khó kiếm được trừ khi 'tình cờ gặp được'. Người biết rõ nhất về những 'sự trùng hợp ngẫu nhiên' này không ai khác chính là Cale.

Cale thu lại chiếc khiên cho trái tim cô và vỗ về cái cây bây giờ đã trắng khi cô bắt đầu bước đi. Mưa mù mịt bên trong sương mù bắt đầu ướt vai Cale

++++++++++++++++++++++++++++

[Hương trà và thơ]

Cale nhìn lên bảng hiệu trước khi mở cửa.

Leng keng.

Tiếng chuông trong trẻo và một cửa hàng hoang vắng chào đón Cale.

"Ta đoán không có ai ở đây vì trời mưa."

"Hoan nghênh tiểu thư."

Billos. Con hương của Thương đoàn Flynn. Anh chào đón Cale như thể họ đã quen biết nhau từ lâu. Cale ngồi trước quầy và giao tiếp bằng mắt với Billos.

"Ta đã hứa sẽ trở lại. Ta cần phải giữ lời hứa của mình."

"Tất nhiên. Lời hứa cần được giữ. Tôi có nên chuẩn bị sách và trà từ lần trước không?"

"Ừ. Lấy 3 tách trà."

"Tôi nên pha những loại trà nào?"

Cale gọi ba loại trà và hẹn thời gian để Billos mang trà lên trước khi quay người đi lên tầng ba.

Ràoo ràooo—

Mưa càng lúc càng nặng. Chậc. Cale tặc lưỡi và quay lại ngồi ở vị trí cũ gần cửa sổ tầng ba và nhìn ra ngoài.

"Mưa lớn quá phải không ạ?"

Billos đến ngồi đối diện với cô ấy và đặt một tách trà xuống. Cale đang quan sát rất kỹ Billos.

Billos là người quan trọng đối với Cale.

Người bạn kiếp trước đã giúp đỡ cô và đổi lại cô đã giúp anh.

Cô vẫn cảm thấy rằng Billos đã hơi muộn để bộc lộ tham vọng của mình.

'Bộc lộ'. Là từ khoá quan trọng.

Vì từ rất lâu, Billos đã có những tham vọng này.

Anh không buồn khi không thể gọi cha mình là 'cha' hay anh trai là 'anh'. Trên thực tế, anh ta chỉ đang cố gắng đánh bại họ.

Anh muốn làm điều đó để họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận anh. Anh ta muốn tạo ra một tình huống mà họ sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc giới thiệu anh ta là con trai, giới thiệu anh ta là em trai.

'Anh ấy chắc hẳn là đã kiệt sức.'

Cale nghĩ Billos đã sống một cuộc đời mệt mỏi. Tuy nhiên, cô không ghét điều đó. Trên thực tế, có tính tham lam đó khiến anh ta có vẻ giống con người hơn.

Cô ấy không thích những người có khả năng và sức mạnh, nhưng lại nói những điều như, 'Hoho, tôi sẽ bỏ cuộc. Tôi không có lựa chọn.' Tại sao phải từ bỏ một thứ đáng lẽ là của mình? Phải có bằng được chứ.

'Và Billos, cả hai chúng ta đều cần nhau.'

Cô nhìn Billos và nghĩ.

'Ngươi thật ngu ngốc khi yêu ta. Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn đối với ngươi.'

Đúng, Billos đã yêu Cale Henituse.

Cale thậm chí còn nhớ những lời anh nói với cô.

[Tại sao ngài lại giúp tôi?]

[Ta đã nói với ngươi ta sẽ không nói lí do với ngươi mà?]

[Đừng keo kiệt. Đó có thể là lần cuối cùng ngài gặp tôi.]

[Ngươi thực sự....]

[Gì vậy? Tôi chỉ đang nói sự thật. Chúng ta đang trong một cuộc chiến, và ngài có vẻ thích trung tâm.]

[...Ý ngươi là gì?]

[Cale, ngài thật tuyệt vời. Mọi thứ ngài làm đều tuyệt vời, tôi thích Cale, người đã nói với tôi rằng ngài ấy rất mệt nhưng ngài ấy vẫn sẽ đóng giả làm một Tên vô lại.]

[Ngươi thật điên rồ...]

[Nhìn xem ai đang nói.]

[Nhưng -...]

[Tôi biết, đừng lo lắng, ngay cả khi cảm xúc của tôi trở thành một thứ gì đó khác, đó chỉ là một tình yêu thuần túy.]

[Ta không thể nói bất cứ điều gì ngoài, cảm ơn ngươi.]

[Cả hai chúng ta đều giúp đỡ lẫn nhau, không cần đâu.]

[Billos?]

[Hm?]

[Cảm ơn vì tất cả mọi thứ và ... Đừng chết.]

[Ngài cũng vậy. Tôi muốn gặp lại ngài, Cale.]

Cale cảm thấy có chút gì đó buồn vui lẫn lộn trong miệng với những ký ức này.

Bởi vì một lần nữa, cô bây giờ đang ở dưới ánh mắt dịu dàng của anh.

Cô không gặp lại anh, vì anh đã chết.

Vì vậy, cô chỉ có thể giúp anh ta.

Như một lời cảm ơn cho tất cả những gì anh đã làm với cô.

Cale có thể nghe thấy giọng nói của Billos phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.

"Tiểu thư, nghe nói ngài chuẩn bị đi thủ đô."

"Ngươi định tiếp tục ngồi đó sao? Ngươi không có việc phải làm sao?"

Nhìn thấy Cale giả vờ khó chịu khiến Billos mỉm cười. Anh ấy thậm chí không cố gắng che giấu nó. Đây thực sự là một tiểu thư rất, rất thú vị. Tuy nhiên, Billos có thể nói rằng cô ấy có một trí óc khá nhạy bén. Và anh biết Cale đang giả làm Ten vô lại.

Bởi vì trong lần gặp thứ hai của họ, Cale đã nói với anh ấy rằng vì cô đang khó chịu vì một lý do nào đó.

Cô thật sự khó chịu nhưng cô không quan tâm, cô bảo anh thử nói gì thì nói xem có ai tin anh không.

Vẻ mặt của cô ấy lúc đó rất xấu xa.

"Tôi cũng sẽ đến thủ đô. Tôi đoán tôi sẽ theo sau ngài."

"Và?"

Billos có một biểu hiện nghiêm khắc khi anh hỏi Cale, người đang nhấp ngụm trà và nhìn ra ngoài cửa sổ, một câu hỏi.

"Tiểu thư, hình như ngài thay đổi rồi."

Thấy Cale quay lại nhìn mình, Billos bắt đầu mỉm cười. Cale chống cằm ra hiệu cho Billos tiếp tục.

"Ngài không muốn tiếp tục giả vờ với biệt danh của ngài nữa?"

"Cái nào? Tên vô lại?"

Billos có thể thấy khóe môi Cale bắt đầu nhếch lên. Cô ấy chắc chắn là khác nhau. Cale này không cố giữ danh tiếng của mình như một tên vô lại. Cale có một biểu hiện khác. Đó là một nụ cười hơi cay đắng.

'Ngươi thực sự ... phong cách độc đáo của ngươi không thay đổi. Thật thẳng thắn.'

Billos không biết Cale đang nghĩ gì.

"Vâng ạ. Ngài nói đúng. Ten vô lại. Chẳng phải ngài luôn thích giả vờ rằng mình là một tên vô lại sao?"

Cale không thể giữ được tiếng cười của mình nữa, tiếng cười nhẹ của cô tràn ngập khắp cửa hàng.

Billos thực sự không sợ hãi khi hỏi cô, người con gái cả của lãnh chúa.

Nhưng Billos đã nghiêm túc hỏi.

Vì vậy, cô chỉ nhìn anh và nói.

"Billos."

Cale nở một nụ cười trên môi, nhưng tiếng cười của cô ngừng lại khi cô gọi Billos.

"Ngươi không thể gọi cha của ngươi là 'cha',cũng không thể gọi anh trai của ngươi là 'anh' nhỉ."

Ánh mắt của Billos trở nên lạnh lùng. Anh ta nhìn Cale, người không có vấn đề gì khi chạm vào chỗ đau của anh ta. Giống như anh đã làm với cô. Cale im lặng giao tiếp bằng mắt với Billos một lúc.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa to hơn.  Cale phá vỡ sự im lặng và bắt đầu mỉm cười khi cô hỏi.

"Ngươi sẽ tiếp tục sống như một đứa con hoang? Ngươi hài lòng với vị trí ấy?"

Billos có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cale dành cho mình.

"Ta biết ngươi không phải."

Cale dựa lưng vào ghế và tiếp tục với vẻ mặt như đang suy nghĩ về quá khứ.

"Ta đã hành động như một tên vô lại trong mười năm, kể từ khi ta 8 tuổi."

Cale nhớ lại cuộc sống của mình, từ cái chết của mẹ cô, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Và cô đã làm những gì cô cho là tốt nhất. Quả là tên khốn mà. Cô bắt đầu mỉm cười. Nụ cười đó trông thật đáng sợ đối với Billos.

Vào lúc đó, một tiếng động nhỏ xuyên qua màn mưa để đến được Cale và Billos.

Kít. Kít. Đó là tiếng ai đó đang đi lên cầu thang.

Cale nhìn qua vai Billos đến lối vào của tầng ba. Cô có thể nhìn thấy đầu của ai đó. Tóc đen, là Choi Han. Đằng sau cậu ta là Ron. Cale đã bảo một người hầu bảo Choi Han hãy đến quán trà này vào cuối ngày.

Cale dời ánh mắt khỏi hai người họ, và bắt đầu nói để kết thúc cuộc trò chuyện với Billos. Choi Han và Ron hoàn thành bước lên cầu thang và nhìn về phía Cale khi cô bắt đầu nói.

"Billos."

Khuôn mặt khắc kỷ của Billos cảm thấy khá lạnh.

"Nếu mãi làm một chuyện trong 10 năm thì giờ nên bỏ đi được rồi."

Đôi mắt của Cale bắt đầu trông sống động hơn khi cô tiếp tục.

"Ta không hối hận về những gì ta đã làm trong cuộc đời của ta cho đến bây giờ. Nhưng nếu ta tiếp tục như thế này, ta chắc chắn sẽ hối hận."

Ánh mắt của Cale rất mãnh liệt, cô thậm chí còn không nhận ra điều đó. Đó là vì cảm xúc chai sạn của cô.

"Ta đâu thể sống như một tên vô lại mãi được."

Nếu cô tiếp tục như vậy, sẽ không có gì thay đổi.

"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"

Khóe môi Billos bắt đầu chậm rãi hướng lên trên. Sau đó anh ta cúi đầu và bắt đầu cười nhạo.

Sau khi im lặng cười khẩy một chút, Billos ngẩng đầu lên và nhìn về phía Cale.

"Tôi thực sự mệt mỏi với nó."

Billos vừa cười vừa nói rằng anh ấy cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.

"Thấy chưa, ta đã bảo rồi mà."

Cale nhún vai và ra hiệu cho Choi Han và Ron đi qua. Đúng lúc đó, Billos đứng dậy khỏi ghế và bắt đầu nói.

"Tiểu thư."

"Ừ?"

"Tôi sẽ gặp ngài ở thủ đô."

"Gặp gì chứ?"

Cale ra hiệu cho Billos đi đi, và Billos kính cẩn cúi đầu trước khi rời đi. Ron, Choi Han và Billos đang đi xuống đã giao tiếp bằng mắt với nhau, nhưng tất cả họ chỉ phớt lờ nhau.

"Ron, ta biết ông sẽ đi cùng Choi Han. Theo Hans, Oppa cũng đi với ông, nhưng ta đoán anh ấy đã trở lại bếp. Anh ấy rất có trách nhiệm với nhà bếp đó."

Cale nói điều này với ý định chọc ghẹo Ron, nhưng Ron lại hỏi cô về chuyện khác.

"Tiểu thư, ngài thân với vị kia sao?"

Cale nhún vai trước câu hỏi bất ngờ từ Ron.

"Ta đã gặp anh ta một vài lần trước đây?"

"...Vậy ạ."

Cale ngừng nhìn Ron, người sau đó có phản ứng và giao tiếp bằng mắt với Choi Han.

"Tôi đoán là tôi đã làm đúng."

'Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?'

Cale phớt lờ những lời của Choi Han.  Đúng lúc đó, Billos bưng hai tách trà khác mà Cale đã gọi trước đó.

"Tôi có nên đưa những chiếc cốc này cho hai quý ông này không?"

"Ừ."

Cale bắt đầu mỉm cười trở lại.

"Ta đã gọi trước đấy."

Cale đích thân cầm những tách trà và đặt trước mặt mỗi người. Trước mặt Choi Han là món trà mà cô vừa gọi ngẫu nhiên trong thực đơn. Đối với Ron.

"Ta đặc biệt gọi cho ông vì có vẻ như ông rất thích nó. Tại sao ông lại mang nó cho ta hàng ngày?"

Đó là trà chanh ấm. Cale có thể thấy Ron trông thích thú và lông mày của ông đang nhíu lại và cảm thấy sự hài lòng lớn nhất mà cô cảm thấy cả ngày.

Nhưng Cale đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Đó là bởi vì Ron đã uống trà chanh mà không có bất kỳ phàn nàn nào.

Cạch.

Tại sao âm thanh của tách trà được đặt trên bàn lại có cảm giác lớn như vậy? Rất may, không chỉ Cale bị hoang tưởng. Choi Han, người đang yên lặng thưởng thức tách trà của mình, bắt đầu cau mày.

"Sao ngài không yên lặng thưởng thức trà của mình một chút?"

Ron nhịn cười sau khi thấy Choi Han liếc nhìn Cale trước khi nói với giọng điệu tôn trọng hơn.

Hôm nay, ông đã tìm thấy một thanh kiếm rất hữu ích cho Choi Han. Đó là một thanh kiếm được làm bởi cùng một người thợ rèn với người đã làm ra con dao nấu ăn của Beacrox.

["Làm một trận chứ?"

"Ta sẽ không chiến đấu chống lại một kẻ đang cố gắng chặt người khác bằng một con dao nấu ăn."

Con trai của ông, Beacrox, liên tục cằn nhằn Choi Han để chiến đấu với anh ta bằng thanh kiếm đó. Đó là vì Beacrox đã biết một chút về sức mạnh của Choi Han từ trận đấu ngắn ngủi lần trước, và muốn tìm hiểu thêm. Tuy nhiên, Choi Han vẫn tiếp tục từ chối anh.

"Hô, đúng là một tên khốn. Sao ta phải cầm một thanh kiếm dơ bẩn dính đầy máu như ngươi chứ?"

Choi Han nhắm mắt lại một lúc trước khi mở lại và trả lời Beacrox như thể cậu đang căn dặn bản thân mình.

"Ta, ta bây giờ sẽ là người bảo vệ. Ta muốn bảo vệ ngài ấy."

"Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"]

Ron nhìn con trai ông và Choi Han cãi nhau đáng yêu, trước khi theo Choi Han đến gặp Cale. Ông không ngờ mình được nghe một điều quý giá như vậy.

["Ta không hối hận về những gì ta đã làm trong cuộc sống của ta cho đến bây giờ. Nhưng nếu ta tiếp tục như thế này, ta chắc chắn sẽ hối hận."]

["Ta đâu thể sống như một tên vô lại mãi được."]

Ron lắc đầu và lườm Choi Han trong khi uống trà.

Cale cười nhẹ về điều này.

'Có vẻ như lão già thấy ngươi thú vị, Thiên thần nhỏ?'

"Trà ngọt là tốt nhất."

Ron bối rối trước những lời mà Cale vui vẻ nói.

Thời gian uống trà của ba người này kết thúc vào giữa trận mưa như trút.

"Tôi đoán lần sau gặp lại ngài sẽ ở thủ đô."

Cale lắc đầu về phía Billos, người đã chào Cale khi cô đi xuống từ tầng ba sau giờ uống trà.

"Ta sẽ tới đây hàng ngày trong thời gian tới."

"Thật vậy sao? Ngài đến để đọc sách à?"

"Còn tuỳ hứng."

"Xin cứ tự nhiên ghé thăm bất cứ khi nào ngài muốn. Quán trà này mở cửa cho ngài mọi lúc, tiểu thư."

Billos đang quan sát Cale, người vừa đi ngang qua vừa giả vờ không nghe thấy anh ta nói gì với vẻ tò mò. Ron chỉ lặng lẽ quan sát họ từ phía sau.

Đứa con hoang của Thương đoàn Flynn. Việc anh ta vô cùng tài giỏi đã khiến các chính thất phẫn nộ với anh ta. Đó là lý do tại sao Billos phải đến vùng hẻo lánh nhưng có nhiều lợi nhuận này trong lãnh thổ Henituse.

Anh ấy thậm chí không thể sử dụng họ của 'Flynn'.

Ron đang quan sát Cale tỏ ra thân thiện với Billos tham lam này và tặc lưỡi.

Ánh mắt của Ron đang nhìn Cale.

18 năm. Ron đã theo dõi Cale quá lâu.

Và bây giờ, ông không thể không muốn tiếp tục chăm sóc cô.

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Bất ngờ chưa, một tình yêu thuần khiết với Billos ~

Và nếu mọi người hỏi về Noah, hôm nay cậu ấy ở cùng On và Hong.

Tôi sắp khóc! TCF chính thức sẽ có phần 2 vào tháng 7 này! Tôi bắt đầu đọc TCF từ Manwhua, sau đó vì vã quá nên đã dọc novel, và chết tiệt .. Cale thật hấp dẫn và thú vị để tôi bắt đầu đọc cuốn tiểu thuyết dài này.

Nhìn các nhân vật phát triển theo từng chương truyện, thấy tình cảm giữa mọi người thật đẹp, thấy Kim Rok Soo thay đổi hoàn toàn vì gia đình mới của mình ..

Cho dù tôi sẽ đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết, TCF sẽ không bao giờ rời khỏi trái tim tôi. Một cuốn tiểu thuyết hay và thú vị như vậy .. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ tìm được thứ gì đó như thế này một lần nữa.

Và bây giờ tôi sẽ chỉ chờ thêm 1 tháng nữa .. Cho đến tháng Bảy.

Ít nhất có một câu chuyện bên lề! Vì vậy, chúng ta hãy luôn mạnh mẽ!

Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro