Chương 3: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cậu ta bị đuổi đi ở cổng thành vào sáng sớm nhỉ.'

Choi Han đi về hướng mà cậu nhớ là đã nghe được từ dân làng sau khi chôn cất xong tất cả những người dân làng yêu quý của mình. Choi Han đang hướng về Thành phố Western.

Choi Han đã được chuyển đến thế giới này khi cậu còn là một học sinh năm nhất trung học, nhưng cậu ấy đã sống ở đây hàng chục năm rồi. Tất nhiên, thực tế là phần lớn cuộc đời đó đã dành để cố gắng tồn tại trong Khu rừng bóng tối đã khiến cậu ta trưởng thành theo một cách hơi méo mó, và như vậy, cậu ta lý trí hơn bất kỳ ai mong đợi sau một sự việc như vậy.

Làng Harris có thể là một ngôi làng hẻo lánh, nhưng nó vẫn thuộc quyền quản lý của Bá tước Henituse. Đó là lý do tại sao Choi Han đến thành phố Western, hy vọng ít nhất sẽ chuẩn bị một đám tang nhỏ cho dân làng.

Choi Han cũng đang lên kế hoạch tìm kiếm thông tin về những sát thủ mà cậu ta đã giết khi mất bình tĩnh, vì Choi Han không thể hỏi họ bất kỳ câu hỏi nào. Tuy nhiên, việc đưa người chết đi trước khi trả thù.

Cale thở dài khi nghĩ đến làng Harris.

'Cảm xúc của mình rất hỗn loạn trong cuộc sống đầu tiên của mình.'

Cô ghét làng Harris là nơi cuối cùng mà Mẹ cô ở.

Nhưng bây giờ cô có thể suy nghĩ lý trí hơn, cô hơi hối hận.

Và nghĩ về tên kia đã đánh cô vì những lời nói của cô.

'Dựa vào điều này, Choi Han thực sự là một người giàu tình cảm.'

Nhưng mất đi tất cả những người đầu tiên thể hiện tình yêu của cậu ấy sau hàng chục năm trong Khu rừng bóng tối cùng một lúc khiến tâm trí của Choi Han không thể không trở nên vặn vẹo.

Cô nhanh chóng nhấp một ngụm trà mà Billos đã mang đến cho cô. Sau đó cô nhìn ra cửa sổ.

"Là tên kia."

Vào lúc cánh cổng mở ra vào buổi sáng, một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo có vết đen ở khắp nơi, đến nỗi có vẻ như quần áo bị cháy nhiều chỗ, tiến đến cổng. Đó là Choi Han.

Cale không đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi quan sát Choi Han.

Tốc độ của Choi Han thật đáng ngưỡng mộ, khi chạy như một kẻ mất trí qua một quãng đường mà bình thường sẽ phải mất một tuần mới đi bằng xe ngựa, nhưng kết quả là cậu ấy trông như một kẻ hỗn độn. Tất nhiên, những sự kiện trong làng cũng là nguyên nhân dẫn đến vẻ ngoài lộn xộn của Choi Han.

Người bảo vệ đã chặn đường của Choi Han khi cậu bước vào với tư thế cúi đầu, trông hoàn toàn kiệt sức. Cale không biết họ đang nói gì, nhưng cô có thể thấy Choi Han lắc đầu trước câu hỏi của người bảo vệ.

'Mình chắc rằng họ đang hỏi liệu cậu ta có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào không.'

Các lính canh của thành phố Western nhìn chung rất hiền lành, nhưng họ rất nghiêm khắc khi tuân theo các quy tắc. Điều này cũng giống với tính cách của lãnh chúa, Bá tước Deruth.

"Bị đuổi đi rồi."

{Chà, cậu ta không thể vi phạm pháp luật mà không có lý do chính đáng.}

Đúng như dự đoán, Choi Han bị đuổi ra khỏi cổng mà không hề phản kháng lại. Sau khi liên tục chạy trong một ngày, lương tâm đã bình phục nhẹ của cậu bảo cậu không được giết một người vô tội.

'Choi Han sẽ cứ thế đợi đến đêm khuya, rồi bí mật đột nhập vào trong qua tường thành.'

Kítttt.

Vì Cale là người duy nhất - Noah bên cạnh - trên tầng này, nên âm thanh của chiếc ghế được đẩy khi cô đứng lên nghe khá lớn. Cô ấy đi xuống cầu thang và thông báo cho Billos đang ở quầy.

"Ta sẽ quay lại sớm. Đừng dọn chỗ cho ta."

"Vâng, tiểu thư. Tôi rất mong chờ ngài quay lại."

Cale đáp lại nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của Billos bằng một nụ cười nhẹ khi cô bước ra khỏi quán trà.

Cô có thể nghe thấy những lời thì thầm nhưng bỏ qua chúng.

Cô đi mua bánh mì và thịt gà cho cái cây và lũ trẻ.

Khi đến nơi cô ngay lập tức nhìn thấy những đứa trẻ ngày hôm qua. Một khi lũ trẻ nhìn thấy cô, cậu bé tóc đỏ chạy về phía cô mà không chút do dự.

Cô xoa đầu cậu và nhìn bé gái, trông vẫn còn căng thẳng nhưng cô bé đã thoải mái hơn hôm qua. Cô cười với cô bé và hỏi.

"Vậy em sẽ không nói cho ta biết tên của em sao?"

Cô bé im lặng một lúc, sau đó cô nhìn em trai của mình đang rúc vào người cô gái lớn hơn, người mà cô nghe nói là Cale Henituse, mặc dù em trai cô bẩn và quần áo của cô cũng bẩn cô ấy không đẩy cậu ra. Thay vào đó, cô ấy thậm chí còn không có vẻ bận tâm.

Cô vẫn nhớ những gì cô gái này đã nói với cô ngày hôm qua.

"Là chị gái, em nên chăm sóc em trai của em."

Cô biết cô không thể làm điều này, cô mệt mỏi, cô không thể cho em trai cô một cuộc sống tốt.

Nhưng cô có trách nhiệm với em trai mình, cô là người đã nắm tay em trai mình và thoát khỏi địa ngục trần gian đó.

Cô muốn thư giãn, cô vẫn còn là một đứa trẻ, cô muốn có người dựa vào.

Cô không thể cảm thấy bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào đối với cô gái tóc đỏ trước mặt này, vì vậy cô muốn thử.

"On, em tên là On, và em ấy là em trai của em, Hong."

Cale mỉm cười trước câu trả lời của On.

Nhưng sau đó cô nhận thấy rằng On đang đi khập khiễng.

'Hình như cô bé bị thương thì phải?'

Cô lấy cái bánh và hai cái bánh mì trong cặp.

"Đây là vì lời hứa của ta, ăn bánh mì trước đi, đồ ngọt lúc đói sẽ không tốt đâu."

On và Hong nhìn chiếc bánh với đôi mắt long lanh.

Cô nói với On.

"Thật xin lỗi, ta không thể làm gì đối với chân của em."

On chỉ nhìn Cale với một ánh mắt phức tạp.

Cale chỉ xoa đầu On và nói nhỏ.

"Đừng khắt khe với bản thân, em là đứa trẻ, nếu cần giúp đỡ chỉ cần hỏi."

Sau đó, cô rời khỏi họ và tiếp tục những gì cô phải làm.

Cale cầm Túi không gian khi cô đi ngược lên đỉnh khu ổ chuột.

Ùuuu-n-g-

"... Có chút đáng sợ."

Cây đen không còn lá dường như đang chuyển cành để chào đón Cale. Cảm giác kỳ lạ này khiến Cale lo lắng, nhưng cô vẫn đổ những thứ trong túi vào cái lỗ bên dưới cái cây. Chiếc bánh mì nhanh chóng biến mất. Ngay lúc ấy.

(... Thêm nữa, cho ta thêm nữa.)

'...Điên mất thôi.'

Phản ứng mà cô đọc được trong cuốn tiểu thuyết hiện ra. Đó là giọng của một cô gái yếu ớt. Đúng vậy, người chết đói là một nữ tư tế phục vụ một thần linh. Tuy nhiên, không giống như các nữ tư tế của các Thần Điện hay Giáo Đoàn ngày nay, các nữ tư tế thời xưa là những Thuật sư Cổ Đại. Phần lớn các Thuật sư của thời Cổ Đại có thể được coi là những người có siêu năng lực hoặc những người nhận được sự ưu ái của thiên nhiên.

'Hôm nay sẽ không xong đâu ....'

{Vậy là sẽ không kết thúc ngày hôm nay, ta muốn có lá chắn để gặp Choi Han.}

{Ngài có chắc mọi thứ sẽ ổn không?}

{Điều gì có thể xảy ra? Choi Han sẽ không đánh một cô gái vô tội.}.

{Tôi có một cảm giác tồi tệ, sẽ ổn chứ?}.

Cale đột nhiên cảm thấy gáy mình lạnh ngắt.

{Đừng làm ta lo lắng.}.

Noah không nói gì thêm, và Cale quay trở lại cửa hàng.

++++++++++++++++++++++++++++

"Ngài đi à?"

"Ừ."

Không còn nhiều người trong quán trà.

Đã hơn 9 giờ tối. Đây là thời điểm có nhiều người ở quán rượi hơn là quán trà. Do đây là thời điểm những người khai thác trong hầm lò đi nhậu nên quán rất nhộn nhịp.

"Tôi mong chờ chuyến thăm tiếp theo của cô, tiểu thư."

Cale nhìn Billos, bất cứ ai cũng sẽ không nhận ra sự thay đổi nhỏ trong nụ cười của hắn, nhưng Cale thì khác.

'Trông anh khá hạnh phúc, Billos.'

"Trà rất tuyệt."

"Và cuốn sách rất hay mặc dù ta chỉ mới đọc được một nửa. Ta đặc biệt thích nhân vật chính đã nỗ lực để được công nhận tài năng và trưởng thành."

Cô có thể thấy Billos cau mày trong một giây.

Hắn giãn ta đồng tử khi quan sát Cale.

Cale giả vờ không nhận ra, khi cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Một số người nên ngừng trốn sau mặt nạ."

Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Cale khi cô tiếp tục nói với Billos, người đang đứng đó với vẻ mặt trống rỗng.

"Đừng để ai khác đọc cuốn sách đó, để ta có thể đọc nó bất cứ khi nào ta đến."

Phải mất một lúc Billos mới khôi phục lại được những gì Cale nói lúc đầu.

"Vâng! Tôi sẽ dành cuốn sách này chỉ dành cho tiểu thư Cale!"

{Nuna, anh ta vẫn vậy.}

Noah nói mà không cần suy nghĩ nhiều về điều đó.

'Anh ấy vẫn vô vọng ...'

"Xin hãy trở lại sớm. Tôi sẽ đợi ngài."

"Được thôi."

Cale không muốn đi, nhưng phải rời đi để đến gặp Choi Han. Lengg kengg. Chuông reo một lần nữa và đột nhiên có cảm giác như quán trà trở nên ồn ào hơn khi Cale rời đi.

Tuy nhiên, bên ngoài quán trà còn ồn hơn bên trong. Mặc dù lãnh thổ này cách xa thủ đô, nhưng thực tế là có rất nhiều nghệ sĩ cư trú ở đây và họ có một sản phẩm đặc biệt đã khiến nó trở thành một địa điểm nổi tiếng. Những người này, cũng như những người thợ mỏ đang tìm cách thư giãn sau một ngày dài trong hầm mỏ, tất cả đều đi uống rượu muộn.

Ban đầu Cale muốn đến quán rượi quen thuộc của cô và mua một ít gà cho những con mèo nhỏ mà cô sẽ tìm thấy ở gần Choi Han.

'Nhưng mình không thể đến đó vì bây giờ mình là một phụ nữ, không phải là một ý kiến ​​hay để đi bộ giữa một số người đàn ông say xỉn.'

Vì vậy, cô đã mua thêm một ít gà khi cô mua gà cho On và Hong.

Cô đi bộ trở lại quán trà mà cô đã ở cả ngày cho đến khi cô nhìn thấy những người bảo vệ cứng lại và cúi đầu sau khi nhìn thấy cô. Nhìn họ hành động như vậy khiến cô muốn trợn tròn mắt.

Cô đi thêm một đoạn nữa cho đến khi đến bức tường thành cách đó không xa. Bức tường thành cao bắt đầu ở cổng dường như để bảo vệ chống lại bất kỳ kẻ xâm nhập tiềm năng nào.

'Cái này còn tùy thuộc vào cách sử dụng của từng người.'

Cale nhớ lại thông tin từ cuốn sách.

'Cách cổng thành khoảng 100 bước chân.'

Nơi mà Choi Han đã nhảy qua bức tường thành. Không có nhiều người trên đường vì đây là khu dân cư.

Cale hít một hơi thật sâu khi cô đến địa điểm đã được tính toán trước.

Cách cổng thành khoảng 100 bước chân. Đó là một góc của khu dân cư nên không có bất kỳ ánh sáng nào khác ngoài ngọn đuốc mà lính canh đặt trên tường, cũng như ánh sáng hắt ra từ cửa sổ khu dân cư.

Chỉ với ngần ấy ánh sáng là đủ. Cale từ từ đến gần điểm đến của mình sau khi để mắt thích nghi với bóng tối.

'Đúng như dự đoán.'

Cô thấy một sự hiện diện đang nép mình dưới tường thành. Không phải một mà nhiều hơn.

Một bộ dạng run rẩy đáng thương. Cale không ngần ngài tiến đến gần chỗ đó. Và tiếng kêu của những thứ đang nép mình ấy lọt vào tai cô.

Meow Meow-

Hai con mèo kêu meo meo khi chúng nằm cuộn tròn bên dưới bức tường thành phố.

Cale bắt đầu cau mày khi nhìn những chú mèo con.

{Màu đỏ và màu bạc- đừng nói với ta?}.

{Nuna, tôi đoán là may mắn ở bên cạnh ngài?}.

Cô để ý đến chú mèo con màu bạc bị thương ở chân.

'Đó phải là On.'

Khi Choi Han vượt tường thành, cơ thể một chú mèo con bị con mèo thủ lĩnh của khu ấy đâm sầm vào và bị hất tung lên tường thành. Choi Han nhanh chóng trở người để tránh tiếp đất vào chú mèo con. Đây là một thế giới mà sự trùng hợp đóng một vai trò quan trọng.

Cale muốn chắc chắn rằng On vẫn ổn, vì vậy cô đi chậm về phía cô bé sau khi liếc nhìn Choi Han.

'Cậu ấy thực sự là một chàng trai tốt.'

Choi Han bị trẹo mắt cá chân sau khi bất ngờ vặn người để tránh làm mèo con bị thương. Cậu ta đã chạy như điên để đến thành phố Western sau khi lần đầu tiên giết hàng chục người và chôn xác dân làng. Cơ thể của Choi Han đã đạt đến giới hạn khiến cậu không thể tiếp đất chính xác sau khi thực hiện một động tác như vậy.

Meeow Meeeow.

Cô nhìn thấy đôi mắt khẩn cầu của chú mèo con màu đỏ khi cậu nhìn cô.

'Tội nghiệp Hong ...'

Người đàn ông nhăn mặt vì đau đớn trong khi trông giống như một trong những người vô gia cư sống trong khu ổ chuột. Cale có thể nhìn thấy mái tóc đen bối rù và bộ quần áo cũ bị cháy khắp nơi.

Cô không bận tâm nhiều và đi về hướng Hong và On.

Choi Han chắc hẳn đã cảm nhận được ánh nhìn của cô từ một lúc trước, khi Choi Han từ từ ngẩng đầu, đồng tử đen lấp ló sau mái tóc bù xù hướng về phía Cale.

Dù không thể nhìn rõ trong bóng tối nhưng lộ ra đằng sau mái tóc, đôi mắt của Choi Han mà Cale có thể nhìn thấy lại vô cùng lạnh lùng. Nhưng một lần nữa, cô không phát ra tiếng động.

Cale có vẻ mặt lo lắng khi nói chuyện nhẹ nhàng với chú mèo con.

"Em có sao không?"

Hong nhìn cô với đôi mắt run rẩy.

"Ta đưa các em về nhà được không? Dù sao hai đứa giống như không có nhà."

Sau đó, On nhìn em trai cô, Cale và Noah, On không cảm thấy bất kỳ mối nguy hiểm nào từ họ.

'Mình cảm thấy sẽ ổn khi tin tưởng cô ấy.'

On quyết định và nhìn vào cale.

Meeeeow!

Cale mỉm cười, nụ cười của cô đầy nhẹ nhõm.

"Thật tốt-"

Cô sẽ bắt đầu kế hoạch của mình với Choi Han sau khi xác nhận tình trạng của On và Hong.

Cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn với Noah.

Cô quay sang Noah và đỡ lấy cậu trước khi cậu rơi xuống đất.

"Noah?!"

Noah thở hổn hển và khó thở.

{Chết... tiệt... Nuna... không sao đâu, tôi nghĩ tôi sẽ mạnh hơn một chút .. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện sau...}.

Haaaah. Haaaaah.

Cale cảm thấy khá hơn một chút nhưng cô vẫn có thể làm gì?

'Mình thậm chí không còn đủ sức để giữ Noah...'

Lúc này cô đã quên hẳn Choi Han.

Hong đến bên và đưa tay liếm.

Cô mỉm cười một chút và nói.

"Cảm ơn đứa nhỏ, ta nghĩ ta sẽ phải-"

"Huh? ~ Một người đẹp làm gì ở nơi vắng vẻ thế này ~?"

Một giọng nói của một người đàn ông say rượu vang lên sau lưng cô và đầu óc Cale trở nên trống rỗng.

'Trời ạ! Mình nên làm gì đây?! Mình không có gì để bảo vệ bản thân cả!'

Cô từ từ lùi lại trong khi cắn môi.

On và Hong đứng trước mặt cô và gầm gừ với người đàn ông.

Grrừ. Grrừ.

"Tại sao cô không đi với tôi? ~ Tôi sẽ đảm bảo cô sẽ cảm thấy rất sung sướng ~"

Người đàn ông quá say để thậm chí còn nhận ra rằng hắn ta đang quấy rối con gái lớn của Bá tước.

Cale tiếp tục lùi lại cho đến khi cô đụng phải bức tường.

Trong tình huống khác, cô sẽ không làm như vậy.

Hơi thở của cô bắt đầu trở nên không đều khi cô thấy người đàn ông tiếp tục đến gần cô.

Cô nhớ lại cuộc đời của mình với tư cách là Kim Rok Soo.

Nỗi đau xen lẫn nỗi sợ hãi, và điều cô sợ bất lực nhất.

Cale bắt đầu run nhiều hơn và đồng tử của cô giãn to.

Nếu tình hình khác đi, cô sẽ không hành động như thế này.

Nếu lý trí, cô sẽ hiểu rằng mình đang có lợi thế ngay lúc đó.

Người đàn ông phớt lờ hai con mèo con khi đến gần cô.

Với một giọng run rẩy, cô cố gắng hét lên.

"T-tránh xa tôi ra!"

Nếu đầu óc minh mẫn, cô sẽ tự mắng mình, tại sao lại tỏ ra nhu nhược trước mặt lão già này?

"Thật đáng yêu ~ cô sợ hãi sao? Cô thật trông giống như những con vật cưng của cô ~"

Noah đau đớn đến mức không thể đứng vững, cậu chỉ có thể cố gắng trấn an Cale.

{Hít thở sâu! Sẽ không có gì xảy ra với ngài! Ngài có thể thoát ra, ngài không phải là Kim Rok Soo nữa!}.

Cô biết chứ.

Nhưng tâm hồn cô nhớ lại từng kỉ niệm từ những lần đau khổ của cô.

Khi người đàn ông cố gắng nắm lấy tay cô, Cale nhắm chặt mắt.

"Áaa!"

Cô nghe thấy tiếng người đàn ông hét lên trước khi âm thanh của một cơ thể đập xuống đất vang lên trong tai cô.

Cô từ từ mở mắt ra để nhìn người đàn ông trên mặt đất.

Cơ thể cô mất hết sức lực và đôi chân của cô như buông lỏng khi ngã về phía sau.

Cô nhìn người đàn ông tóc đen trước mặt.

"Cô không sao chứ?"

"Haha ... Haha-"

Cale thở dài hoặc cười, cô thực sự không biết đó là gì.

Cô vẫn còn run rẩy, nhưng sau khi cô xác nhận rằng người đàn ông say rượu không phải là mối đe dọa nữa, cô lấy tay che mặt và cố gắng bình tĩnh.

Những con mèo vỗ về vòng tay của cô và cô ôm chúng trong vô thức.

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến cô.

"Đừng sợ, cô không cần khóc."

Khi nghe giọng nói dịu dàng của Choi Han, cô muốn tát bản thân một cái thật mạnh.

Ngu ngốc thực sự ngu ngốc!

'Làm sao mình có thể quên được? Chỉ cần Choi Han ở đây cậu ấy sẽ không đứng yên nhìn mình bị thương, dù sao thì cậu ấy cũng sẽ không đứng yên khi nhìn một người vô tội bị thương.'

Cô ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Choi Han.

"Ta không khóc, nhưng ta cần bình tĩnh ... Cảm ơn ngươi đã cứu ta..."

Sau đó, cô ôm Noah, người đang cố gắng tìm đường về phía cô.

"Tôi không có làm gì, nhưng cô buổi tối không nên ở ngoài, rất nguy hiểm."

Cô nhìn Choi Han và khuôn mặt cô lúc này rất bình tĩnh, mặc dù tay cô vẫn còn run.

"Ba muốn ta có một số hiệp sĩ hộ tống, nhưng ta tưởng Noah, hồ ly của ta là đủ rồi, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên quấy nhiễu ta."

'Có vẻ như phải thay đổi kế hoạch thôi.'

"Hiệp sĩ?"

Cale giả vờ bối rối.

"Ngươi không đến từ đây phải không? Tên ta là Cale Henituse, con gái lớn của gia đình Henituse."

Sau đó cô cười nhẹ với Choi Han.

"Nếu không có nơi nào để đi, sao không đi cùng ta? Coi như ta báo đáp ơn cứu mạng."

Choi Han không chút do dự trả lời.

"Vâng, làm ơn, tôi muốn nói chuyện với Bá tước về một số thứ."

"Được, ngươi có thể giúp ta bế hồ ly không?"

Cô hỏi Choi Han với đôi mắt ngây thơ dễ thương đó, cô thực sự không thể cưu mang Noah trong hoàn cảnh hiện tại.

Và không ngạc nhiên, Choi Han đứng dậy và đưa tay về phía cô.

"Không sao, cô có thể đứng lên sao?"

Cale nắm lấy tay cậu và đứng dậy, cô quay sang Hong bế chúng và nói với Choi Han.

"Vậy thì, ta sẽ dẫn đường."

Choi Han bế Noah và lặng lẽ theo sau Cale.

Chỉ cần nhìn lại vẻ tự tin của cô đã khiến Choi Han bối rối, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi tay run rẩy của cô, nhưng cô đã bế mèo con bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Choi Han cảm thấy muốn bảo vệ cô gái mạnh mẽ nhưng mỏng manh này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Extra!:

Sau khi Choi Han vượt tường thành và bị thương ở mắt cá chân, ngồi đó cố gắng trấn tĩnh tâm trí đang bồn chồn của mình.

'Mọi người đã chết rồi.'

Choi Han biết điều này, và cậu nên chấp nhận điều này.

'Nhưng nếu mình ở đó thì sao?'

Một suy nghĩ vô ích như vậy, cậu biết mình không nên nghĩ về nó như thế này.

'Ít nhất một- ngay cả khi mình có thể cứu một người-!'

Một sự hối hận sâu sắc đang nuốt chửng tâm trí cậu.

'Nếu mình bình tĩnh hơn thì ít nhất mình cũng có manh mối về những người đó!'

'Mình lại mất tất cả ... Nhưng mình sẽ trả thù cho họ.'

'Dù thế nào đi nữa, mình sẽ trả thù cho họ.'

Đó là quyết định của Choi Han, đó là quyết định lý trí nhất mà cậu có thể nghĩ ra, cuối cùng thì ...

'Dù sao thì mình cũng chẳng còn gì cả, đối với những người đã giúp mình cảm nhận lại sự ấm áp của gia đình thì đây là điều ít nhất mình có thể làm được.'

Đầu óc tỉnh táo, cậu quyết định nhìn những con mèo con mà cậu suýt đâm phải sau cú nhảy của mình.

'Chúng trông giống như một gia đình .. '

Choi Han đột nhiên cảm thấy có người đến gần mèo con.

Cậu cúi đầu, lén lút liếc nhìn người mới đến này.

Người mới đến là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tóc buộc đuôi ngựa màu đỏ, quần áo cũng đơn giản nhưng không che giấu được khí chất cao quý.

Làn da nhợt nhạt và đôi môi đỏ mọng, đôi mắt hoa đào của cô có màu nâu đỏ tuyệt đẹp.

Bên cạnh cô là một con cáo lém lỉnh, và nó có vẻ không được bình thường trong mắt Choi Han.

Choi Han không phải người sẽ đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nhưng cậu rất ngưỡng mộ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

Khuôn mặt cô gái nghiêm nghị nhưng khi nhìn rõ mèo con, cô cau mày.

Những con mèo con làm như chúng biết cô gái, và cô dường như cũng quan tâm đến chúng.

Cô bỏ qua mọi thứ xung quanh và tiến về phía những chú mèo con.

"Cô không sao chứ?"

Và giọng nói của cô ấy cũng rất đẹp.

Choi Han nhìn cô khi con cáo của cô đột nhiên ngã trên mặt đất, cậu lặng lẽ quan sát cô vì cậu cảm thấy không có gì sai hoặc có thể gây nguy hiểm cho cô gái.

Nhưng sau đó Choi Han nhìn thấy người đàn ông say rượu tiến về phía cô gái.

Cô gái lẽ ra có thể chạy thoát nhưng cô quá sợ hãi, dường như cô không thể nghĩ thẳng được.

Khi nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, cậu vội vàng đứng dậy và đánh gục người đàn ông đó.

Nhìn vẻ mặt của cô gái, Choi Han cảm thấy đau lòng.

'Nếu mình di chuyển nhanh hơn-!'

Là một người tốt bụng, Choi Han luôn cảm thấy có trách nhiệm phải chăm sóc những người yếu đuối, và sau khi làng Harris, cậu càng cảm thấy như thế này, cậu không thể không bảo vệ ai đó, Choi Han đã làm một lần, và bây giờ cậu không muốn cảm thấy như vậy một lần nữa.

Cô gái đã bắt đầu bình tĩnh lại nhưng cô vẫn còn run, nhìn thấy điều này Choi Han nghĩ cô đang khóc và nhẹ nhàng nói.

"Đừng sợ, cô không cần khóc."

Cô gái ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của cậu.

"Ta không khóc, nhưng ta cần bình tĩnh ... Cảm ơn ngươi đã cứu ta..."

Sau đó, cô ôm lấy con cáo đang cố gắng tìm đường về phía cô.

Ánh mắt của cô ấy không có gì giống như trước kia, nếu không có đôi tay run rẩy của cô, sẽ không ai nghĩ rằng cô ấy sắp sửa khóc.

Cô nói với cậu rằng cô là con gái lớn của Bá tước, và yêu cầu cậu đi cùng cô, để nói chuyện với Bá tước và để cô trả ơn cậu vì đã cứu mạng cô.

Choi Han mang theo con cáo bạc và theo sau cô.

Nhìn thấy tấm lưng rắn chắc của cô, cậu cảm thấy cô gái này mạnh mẽ thế nào ấy.

'Cô ấy thật tuyệt vời...'

Phải, tuyệt vời.

Cô sợ, cô run, cô run lắm.

Nhưng bây giờ?

Cô bình tĩnh, đôi tay là thứ duy nhất cô không thể kiểm soát lúc này.

Cậu sẽ không bao giờ có thể làm điều gì đó như thế này.

Cậu rất vui vì anh đã giúp cô.

Và giờ Choi Han quyết định ích kỉ.

Choi Han chợt có cảm giác muốn bảo vệ cô gái mạnh mẽ nhưng mỏng manh này.

Và cậu sẽ làm được.

Choi Han muốn xem điều gì sẽ xảy ra trong cô gái này, trong cuộc sống của Cale.

^^^^^^^^^^^

Đối với bất cứ ai không hiểu, trong cuộc sống của Cale với tư cách là Kim RokSoo, chú của cô đã đánh đập cô nhiều lần khi ông say rượu, vì vậy Cale sợ hãi vì người đàn ông là "Ông già say rượu" nếu hắn ta còn trẻ hoặc không say Cale sẽ không hoảng sợ chút nào. Và chuyện này hoàn toàn có trong nguyên tác. Tôi hy vọng bạn thích điều này cho đến nay, và cuộc sống của Cale với tư cách là Kim RokSoo, tôi sẽ không nói về nó trực tiếp ngay bây giờ, các bạn phải đợi! ~

Về Thần Chết ... Tôi chỉ quyết định tôi sẽ thay đổi các Vị thần cho câu chuyện của tôi, vì vậy bây giờ. Thần Chết là một nữ thần.

Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro