🙈🙈 Chương 19🙈🙈

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại rung động thứ mười chín.
_______________________________

Sau khi nghe thấy câu trả lời này, Nhan Thu Chỉ dường như nhẹ nhàng thở ra, toàn thân đều cảm thấy yên tâm hơn.

Mặc dù cô cũng không biết là vì cái gì.

Cô dừng một chút, im lặng nhìn Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam nhìn cô, thấp giọng nói: “Chút nữa về nhà.”

“Ừ.”

Không lâu sau, hai người bọn họ liền rời đi trước.

Mẹ Trần muốn giữ hai người ở lại, nhưng Trần Lục Nam không muốn ngủ lại, không ai có thể cưỡng cầu.

Trước khi đi, mẹ Trần còn nhét vào tay Nhan Thu Chỉ không ít đồ vật, cô vốn định cự tuyệt, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì đồng ý lấy tất cả.

Sau khi hai người về đến nhà, Trần Lục Nam còn chủ động lấy những thứ cô nhận từ mẹ Trần bên kia vào nhà.

Lần đầu tiên Nhan Thu Chỉ cảm thấy, Trần Lục Nam giống như còn khá biết điều.

Cô theo ở phía sau chậm rì rì vào nhà, thời điểm đi vào, lầu một đã không còn ai.

Nhan Thu Chỉ nhìn đồ đặt ở trên mặt bàn, cũng không nóng nảy tìm người, ngồi xếp bằng ở trên thảm bắt đầu mở hộp.

Mẹ Trần tặng cho Nhan Thu Chỉ một bộ trang sức, là một bộ châu báu màu lục đậm, vừa mở ra liền có ánh sáng chiết xạ ra.

Cô nhìn chằm chằm bộ trang sức trước mặt này, nỗ lực từ lục tìm ký ức trong đầu.

Bộ châu báu này, vì cái gì lại thấy quen mắt như vậy?

Ánh mắt sáng quắc của Nhan Thu Chỉ nhìn vào nó, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.

Cô đem bộ châu báu đẩy đến bên cạnh, tiếp tục mở hộp khác.

Ngoại trừ châu báu, mẹ Trần còn tặng hai người bọn họ một chút thuốc bổ, đại khái là sợ bọn họ làm việc bận quá, quên bồi bổ thân thể.

Nhưng khi nhìn đến mấy chữ ở mặt sau, Nhan Thu Chỉ trầm mặc.

Trần Lục Nam tắm rửa xong xuống lầu, liền nhìn thấy hình ảnh Nhan Thu Chỉ chống cằm trên mặt bàn phát ngốc .

Dỡ xuống khôi giáp trên người cô, cả người nhìn mềm mại lại bình dị hơn rất nhiều.

Anh dừng hai giây, vừa muốn đi vào phòng bếp, Nhan Thu Chỉ liền hô lên: “Trần Lục Nam.”

Trần Lục Nam “Ừ” một tiếng, vào phòng bếp rót nước: “Như thế nào.”

Nhan Thu Chỉ liếc mắt anh: “Mẹ anh tặng quà cho anh.”

Nói xong, cô đem đồ vật trong tay đẩy qua.

Nếu đổi lại là bình thường, thì Trần Lục Nam có khả năng ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn mấy thứ trên mặt bàn kia, nhưng biểu tình Nhan Thu Chỉ thật sự là quá quỷ dị, lỗ tai cô phiếm hồng, trên má cũng nhiễm đỏ ửng, giống như là rất ngượng ngùng.

Anh dùng một chút, cúi đầu nhìn.

Lộc nhung.

Quà mẹ Trần tặng cho Trần Lục Nam là ―― lộc nhung, đồ bổ thận.

Ngoại trừ lộc nhung, Trần Lục Nam nhìn hộp quà khác, bên trong còn có sâm Mỹ, nhân sâm tuyết cáp,... có thể nói là chuẩn bị rất đầy đủ.

Trong lúc nhất thời, trong nhà yên tĩnh không tiếng động.

Nhan Thu Chỉ chịu không nổi bầu không khí này, nhỏ giọng nói thầm: “Xem ra ấn tượng hằng ngày của anh ở trong mắt mẹ không tốt lắm nha, làm mẹ nghĩ phải bồi bổ thân thể cho anh,  anh nói bà ấy có phải hay không cảm thấy anh ――”

Nói đến một nửa, Nhan Thu Chỉ kịp thời phanh lại.

Cô đang nói cái gì?!

Cô cúi đầu, cũng không dám đi nhìn sắc mặt Trần Lục Nam giờ phút này là cái dạng gì.

Cô mím môi, chột dạ rụt rụt đầu: “Cái kia…… anh đem mấy thứ này cất đi, kêu a di nấu để bồi bổ cho anh.”

Trần Lục Nam cũng không hé răng, cứ như vậy nhìn cô.

“Câu nói phía trước kia.”

“Cái gì.”

“Như thế nào không nói cho xong.”

Nhan Thu Chỉ lúng túng, ánh mắt liếc lung tung nơi khác: “Cái gì nói cho xong?”

Cô từ trên thảm đứng lên, giả vờ như là mất trí nhớ: “Tôi vừa mới nói cái gì, tôi như thế nào đều không nhớ rõ.”

Nói xong, cô xoay người hướng tới cầu thang bên kia đi tới.

Người còn chưa đi, tay đã bị người đàn ông cầm lấy.

Trần Lục Nam bỏ cái ly trên tay khác xuống, cong khóe môi một chút, ý vị thâm trường nói: “Phải không.”

“Tôi đây giúp em hảo hảo nhớ lại một chút.”

“……”

Nhan Thu Chỉ hận không thể trở lại năm phút trước, đem lời nói của mình nuốt lại.

Cô vì cái gì lại muốn cười nhạo Trần Lục Nam.

Cô đây là điên rồi sao.

Thân thể Trần Lục Nam thế nào, thân thể nhỏ bé của cô là rõ ràng nhất không phải sao.

*

Đêm khuya, trong phòng tắm mờ mịt hơi nước hơi thở ái muội phiêu tán.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy chính mình có khả năng sẽ chết ở chỗ này, Trần Lục Nam lúc này, so với mấy ngày trước càng quá mức hơn.

Anh đây là đang trả thù.

Vì chứng minh thân thể chính mình không thành vấn đề, liên tục lăn lộn cô.

Đầu ngón chân Nhan Thu Chỉ cuộn lại, có chút chịu không nổi anh như vậy.

Nhưng lại rất kỳ quái, cô còn có chút hưởng thụ.

Thật ra cô thực thích Trần Lục Nam hôn mình, thậm chí còn thực thích biểu tình trầm luân của anh khi sa vào cô.

Phảng phất như là chỉ có lúc này, cô sẽ có loại cảm giác mình thật sự rất cần thiết.

Sau vài lần trong phòng tắm, Nhan Thu Chỉ thật sự không được.

Cô hiếm khi làm nũng với Trần Lục Nam, ôm cổ anh xin tha: “Không được……”

Trần Lục Nam cúi đầu, ở bên tai cô rơi xuống một cái hôn, tiếng nói khàn khàn: “Ai không được?”

Nhan Thu Chỉ: “……”

“Tôi……” Tiếng nói cô mang theo tiếng khóc nức nở, làm người khó có thể chống cự: “Tôi không được.”

Lúc này, mạng tương đối quan trọng, tôn nghiêm gì đó, vứt đi.

Nhưng rõ ràng, lời này dường như cũng chưa lấy lòng được Trần Lục Nam.

Tuy động tác của anh có chút ôn nhu, nhưng vẫn đem Nhan Thu Chỉ lăn qua lộn lại vài lần.

Sau khi từ phòng tắm trở lại trên giường, Nhan Thu Chỉ ôm chăn run bần bật.

Cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, cô bảo đảm về sau không bao giờ cười nhạo Trần Lục Nam nữa.

Cẩu nam nhân thật sự quá mang thù.

Đặc biệt là loại sự tình này.

Nhan Thu Chỉ trước khi ngủ nghĩ nghĩ, buổi sáng ngày mai, liền đem những thứ đồ bổ mẹ Trần đưa toàn bộ bỏ vào phòng tạp vật, đừng bao giờ để cô nhìn thấy.

Sáng sớm hôm sau, Trần Lục Nam ở trên sô pha nhận điện thoại của Vương Khang, thì nhìn thấy Nhan Thu Chỉ từ trên lầu chạy như bay xuống dưới, ôm mấy thứ đồ bổ tối hôm qua còn chưa kịp thu thập kia, ném vào phòng ở lầu một nào đó hiếm khi mở ra.

Sau khi ném vào, Nhan Thu Chỉ còn khóa lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi làm xong một loạt hành động này, cô cũng không thèm nhìn Trần Lục Nam, quấn quấn tóc đi về phòng ngủ.

……

“Lục ca.”

Vương Khang ở bên kia kêu lên: “Lục ca, những gì em vừa nói anh có nghe được không?”

Trần Lục Nam xoa xoa đôi mắt, thấp giọng nói: “Ừ.”

Anh nói: “Tiếp tục.”

Vương Khang nói: “Tạp chí bên kia có đưa lời mời quay chụp, anh có thể đi một chút.” Cậu ta nói tiếp: “Tiếp theo còn có mấy hoạt động trao giải, mặc dù năm trước anh không ở trong nước, nhưng ban tổ chức bên kia muốn mời anh tham dự làm khách quý trao giải.”

Nhân khí của Trần Lục Nam bày ra đó, ban tổ chức đều là nhân tinh, biết mời anh lại đây sẽ có nhiệt độ, cho nên cố gắng suy nghĩ biện pháp làm cho Trần Lục Nam đồng ý.

Anh trầm tư: “Có cái gì?”

Vương Khang nói hai cái: “Đều có phim truyền hình cùng điện ảnh, còn có tiệc tối từ thiện.”

Trần Lục Nam gõ gõ mặt bàn suy tư, còn chưa lên tiếng, Vương Khang liền nhanh chóng nói: “Đúng rồi, Nhan tiểu thư hẳn là cũng sẽ tham gia.”

Cậu ta nhìn một phần tư liệu trong tay đã sửa sang lại, thấp giọng nói: “Năm trước, Nhan tiểu thư có hai tác phẩm được đề cử.”

Nói xong, Vương Khang tạm dừng vài giây, dò hỏi: “Lục ca, muốn tôi lên tiếng với ban tổ chức bên kia không?”

Thật ra lễ trao giải gì đó, có đôi khi cũng sẽ có quyền lợi đặc thù.

Ví dụ như nếu hai người lực lượng ngang nhau, thành tích cũng kém không quá xa, một người tương đối có thế lực, hậu trường hơi cứng, thì ban tổ chức sẽ ưu tiên suy xét cho người có hậu đài bên kia hơn.

Tất cả các cuộc bỏ phiếu, đều không phải chân chính trong sạch, công chính, luôn tồn tại chút quan hệ đặc thù.

“Không cần.”

Trần Lục Nam nói: “Không cần chào hỏi, đem thời gian định ra nói cho tôi.”

“Vâng.”

Vương Khang hiểu rõ, tiếp tục nói: “Đúng rồi Lục ca, còn có một cái chương trình tạp kỹ đưa thư mời tới.”

Cậu ta nói: “Là chương trình tạp kỹ của tiền bối Từ Tùng, sắp tới chuẩn bị quay.”

Từ Tùng là một vị tiền bối trong vòng được rất nhiều người tôn trọng, năm gần đây ông ấy tự mình làm một cái gameshow Sống Chậm, rất được hoan nghênh.

Mỗi một kỳ quay đều có nghệ sĩ tham gia, ngẫu nhiên là hai ba người, có đôi khi là một đám người.

Trong buổi ghi hình đầu tiên vào năm ngoái, ông ấy có gọi điện thoại hỏi qua Trần Lục Nam, Trần Lục Nam lúc ấy vội xuất ngoại, cự tuyệt.

Vừa trở về không lâu, lại gọi tới nữa.

Trần Lục Nam hỏi: “Khi nào?”

“Một tuần sau.”

Trần Lục Nam gật đầu: “Không có hoạt động nào đã an bài thì nhận.”

“Vâng.”

*

Mới vừa nói xong công việc, Trần Lục Nam vừa nhấc đầu liền phát hiện Nhan Thu Chỉ đang tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó chạy chậm xuống lầu.

“Trần Lục Nam, anh còn là người sao?”

Nhan Thu Chỉ nắm chặt áo ngủ của mình, quả thực là đã bị anh chọc tức đến hộc máu.

“Tối hôm qua tôi không phải là chỉ cười nhạo anh một chút sao, anh vì cái gì lại muốn lưu nhiều dấu vết ở trên người tôi như vậy.”

Cô hôm nay còn phải quay chụp tạp chí đấy.

“……”

Trần Lục Nam nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô, cũng không biết vì sao, tâm trạng đột nhiên thả lỏng.

Anh bỏ điện thoại một bên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

“Dấu vết gì?”

Đầu Nhan Thu Chỉ treo máy vài giây, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trần Lục Nam, toàn bộ hình ảnh kiều diễm ướt át đêm qua dũng mãnh xông vào đầu.

Cô há miệng thở dốc, mặt “Oanh” một tiếng đỏ lên.

“Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Trần Lục Nam ngừng lại, nhìn cô: “Chỗ nào có.”

Nhan Thu Chỉ vừa định cho anh xem, tay mới vừa đụng tới quần áo, cô kịp thời phản ứng lại.

Nếu cho Trần Lục Nam nhìn, thì lại bị anh chiếm tiện nghi sao.

“Đồ đàn ông tâm cơ.”

Trần Lục Nam: “……”

Nhan Thu Chỉ trừng mắt nhìn anh: “Anh lại đây.”

Trần Lục Nam không nhúc nhích.

Nhan Thu Chỉ tức giận nói: “Tôi muốn đi chụp tạp chí, anh lại đây xóa dấu vết trên lưng tôi.”

Cô có chút bất chấp tất cả, đều đã bị Trần Lục Nam chiếm tiện nghi nhiều như vậy, cũng không kém chút này.

Cô phải chắc chắn rằng khi chụp tạp chí, không có bị người khác phát hiện những dấu vết đó trên người.

Trần Lục Nam đối với việc này không kháng cự.

Anh đứng dậy, trở về phòng.

Làn da Nhan Thu Chỉ rất trắng, chỉ một chút dấu vết nhỏ, thì rất dễ thấy được.

Khi Trần Lục Nam đi theo trở lại phòng, Nhan Thu Chỉ vừa lúc đem lưng lộ ra.

Có dấu vết rõ ràng trên đó.

Ánh mắt Trần Lục Nam cứng lại, dừng trên da thịt trắng như sứ của cô, ở dưới ánh đèn, da thịt càng thêm trắng sáng đến mê người.

Tựa hồ là không nghe được âm thanh, Nhan Thu Chỉ thúc giục: “Trần Lục Nam, anh nhanh lên, tôi bị muộn rồi.”

Bước chân Trần Lục Nam dừng một chút, sau đó lập tức đi qua.

Sau khi đi qua, Nhan Thu Chỉ cũng không khách khí với anh, đem kem che khuyết điểm bỏ trong tay anh, chỉ huy: “Đem cái này bôi lên đi, thoa đều đều chút.”

Hầu kết Trần Lục Nam dịch chuyển, thấp giọng đáp ứng.

Nhan Thu Chỉ bắt đầu còn không có cảm thấy có cái gì không thích hợp, đến khi lòng bàn tay thô ráp của anh lơ đãng đụng tới da thịt tinh tế phía sau lưng cô, thời điểm khiến cho da thịt cô run rẩy, cô mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.

Giống như…… loại chuyện này, không thích hợp kêu Trần Lục Nam tới làm.

Bọn họ còn chưa có thân mật đến nước này.

Lông mi Nhan Thu Chỉ run nhẹ, thân mình căng chặt lên.

Giây tiếp theo, ngón tay Trần Lục Nam trong lúc lơ đãng chạm qua da thịt sau cổ cô, cô lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.

Hai người đối mặt nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ lắp bắp nói câu: “…… Trần Lục Nam anh chú ý chút, đừng chạm vào tôi, tôi sợ ngứa.”

“……”

__________
11/07/2021.
(灬º‿º灬)♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro