Chap 6.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đang làm gì thế?"

Anh gần như nhảy dựng lên, giật mình bởi giọng nói đột ngột và tiếng bước chân tiến lại gần anh từ phía sau - vì sự chú ý của anh hoàn toàn tập trung vào món mì ống đang sôi ở bếp trước mặt anh - và khi anh quay lại, anh thấy Granger đang dựa vào khung cửa bếp.

Những lọn tóc xoăn màu nâu quế bồng bềnh của cô bay tứ phía, tay cô vẫn đang nắm chặt một trong những chiếc gối dài khổng lồ mà cô thường ôm ngủ và đôi mắt màu hổ phách ngái ngủ của cô đang nhìn chằm chằm vào anh.

Phải mất gần một phút anh mới nhận ra cô đã hỏi anh điều gì, và khi anh đáp, anh ghét giọng nói khàn khàn của mình. "Nấu ăn."

"Lúc... Năm giờ sáng?"

"Erhm -" anh nhìn qua chiếc đồng hồ trên tường, chửi thầm trong bụng. Chết tiệt, anh đã dậy từ ba giờ! Chẳng trách tại sao anh lại cảm thấy mệt mỏi như vậy! "Ừ."

"Vậy... Anh có nhớ cách nấu ăn không?" Cô ấy cười - mặc dù có một chút không tin, dụi mắt và ngáp, nhưng dù sao thì cô ấy cũng đi đến bàn để thức cùng anh.

"Cái gì? Ý cô là vào một thời điểm nào đó trong đời tôi đã biết nấu ăn? Không có Gia Tinh nào cả?"

"Ừ - Và anh cũng khá tươm tất - còn tốt hơn em nữa," cô mỉm cười. "Và giờ đến lượt anh trả lời em."

"Oh," anh hắng giọng và câu giờ bằng cách kiểm tra con gà mà anh cho vào lò nướng lúc nãy. Tạ ơn Merlin, nó vẫn chưa bị cháy thành tro - có lẽ anh còn có một số kỹ năng còn sót lại bên trong mình.

"Chà, không. Tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ làm theo công thức Theo gửi cho thôi - Một video từ thứ gì đó tên là Tasty hay gì đó... Họ chỉ cách nấu một số món và họ cũng làm nó rất dễ dàng! Mấy thứ internet này thật đáng kinh ngạc. Có quá nhiều thứ để học và -"

"Draco."

"Hả?"

"Hiện giờ là năm giờ sáng - Và anh đang chuẩn bị một bữa ăn no."

"Tôi - Ừ, chuyện rõ như ban ngày mà."

"...Tại sao?"

Bởi vì cuộc sống của anh đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Nếu không thì tại sao anh lại dậy vào giờ này, lải nhải với Granger?

Anh mím môi thành một đường mỏng, lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay và ném nó sang một bên mà không cần suy nghĩ kỹ. Chúa ơi, anh ghét mùa hè.

Anh vừa có một giấc mơ sống động khác khi anh lại mười bảy tuổi, chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình và nhìn những người anh yêu thương chết trước mắt anh. Và khi tỉnh dậy (đổ mồ hôi lạnh và tim đập thình thịch trong lồng ngực), anh vẫn không thể tin được mình bây giờ đã là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.

Rõ ràng là kỹ năng nấu nướng và tính giờ của anh là vấn đề ít gặp phải nhất vào lúc này!

"Yên ắng mà," anh nhún vai, hy vọng giữ được vẻ mặt tỉnh bơ. "Tôi chỉ muốn thử một lần. Tôi xin lỗi vì đã đánh thức cô dậy."

"Anh không làm," cô mím môi thành một cái nhăn mặt, nhấc người lên và bước tới kiểm tra chảo trong khi tay cô đặt vào sau lưng cô. "Đứa nhỏ này quẫy đạp cả đêm. Em không ngủ được chút nào! Và rồi em nghe thấy tiếng động phát ra từ dưới này và em phải điều tra."

"Điều tra?" Lông mày anh nhíu lại lo lắng. Thật là một ý tưởng ngu ngốc khi một người trong hoàn cảnh của cô ấy làm điều này - cô thậm chí không có phép thuật để tự vệ nếu có điều gì tồi tệ xảy ra! Linh hồn Gryffindor của cô ấy nên bị nguyền rủa - cô quá dũng cảm vì lợi ích của chính mình. "Granger! Nếu tôi là một tên trộm thì sao?"

"Anh thì không," cô đảo mắt và đùa. "Đây chỉ là một người đàn ông ngớ ngẩn nấu một bữa ăn ba món. Theo ý em, đây là kết cục tốt đẹp."

"Nhưng cô không có cách nào biết được điều đó," anh nhấn mạnh với vẻ giận dữ. "Chuyện này thật nguy hiểm."

"Cũng không phải là em sẽ để ai đó lang thang trong nhà vào lúc nửa đêm đâu, Draco – các con em còn ở đây, anh biết không?"

"Và cô vẫn là một phụ nữ đang mang thai, cô biết không? Nếu đây thực sự là một vụ trộm, cô nên gọi cảnh sát!"

"Cái gì? Gọi cảnh sát vì một chút ồn ào? Đừng có nực cười! Sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi!" Mái tóc của cô ấy dường như trở nên sống động với sự bực tức ngày càng tăng của cô. "Với lại - em biết anh và Herbert ở tầng dưới! Làm sao một kẻ đột nhập có thể vượt qua một người đàn ông trưởng thành và một con chó mà họ không nhận ra? Và nhìn anh này - anh cao hơn 1m8! Không ai có thể vượt qua anh!"

Yeah đúng! Hãy nói điều đó với cái thang màu xanh neon chết tiệt đó - Nó vượt qua anh rồi!

"Chúa ơi, phụ nữ thiệt là!" Anh tặc lưỡi, cảm thấy rằng nếu anh nói ra suy nghĩ đó, có lẽ anh sẽ lại bị đấm vào mũi.

"Không đời nào! Em không sai khi chỉ kiểm tra một tiếng ồn - Anh cũng sẽ làm điều tương tự thôi!"

"Chà! Tôi không có thai!"

"Và điều đó thì có liên quan gì?"

Chết tiệt, thật là một người phụ nữ bướng bỉnh! Cô ấy có thể sẽ tấn công anh cả buổi sáng nếu anh để cô ấy làm vậy, đó là lý do tại sao anh quyết định giơ tay chịu thua và lườm cô ấy.

"Chúng ta luôn cãi nhau như thế này à?" Anh hỏi, thẳng lưng như thể để chứng minh một quan điểm, nhưng điều đó chẳng giúp Granger khuất phục được bao nhiêu - vì cô chỉ đơn giản thúc cùi chỏ vào sườn anh và khiến anh mất bình tĩnh ngay lập tức.

"Ừ," cô đáp, với đôi lông mày đột nhiên nhíu lại khi cô trông như bị xuống tinh thần và gần như thì thầm với chính mình. "Anh chỉ... Đừng nhớ tới nó."

Chết tiệt. Anh có nói gì sai không? Lại nữa?

"Xi-Xin lỗi," anh buột miệng, hy vọng nó sẽ đủ để ngăn những giọt nước mắt, nhưng anh nhanh chóng mất tinh thần khi nhìn thấy mũi cô đã đỏ bừng.

"Granger," anh lặp lại, bỏ qua việc nấu ăn của mình trong giây lát để với lấy vai cô trong một nỗ lực ngập ngừng là an ủi cô. "Tôi..."

"Không, không," cô thì thầm với một tiếng thút thít nhỏ. "Không sao đâu. Anh chỉ - Ký ức của anh. Chuyện đó vẫn... Chúng ta hãy nói về chuyện khác đi."

"Tôi -" anh nhíu mày, không biết nên nói gì. Như mọi khi, bất cứ khi nào cô nhắc về việc mất trí nhớ của anh, cô luôn chặn anh lại. Vào thời điểm đó, nó thực sự trở nên bực bội - anh chỉ muốn cô nói về cuộc sống của anh để anh có thể tiếp tục, chết tiệt!

Nhưng đây không phải là cuộc thảo luận mà anh muốn có vào lúc năm giờ sáng với một người phụ nữ đang mang thai dễ xúc động. Vì vậy, anh chỉ gật đầu với một nụ cười khích lệ giả tạo. "Ừ. Đương nhiên rồi, Granger."

Trong cơn tuyệt vọng cần phải cử động tay, anh vắt mì ống ra và để nó sang một bên, thực sự không biết phải làm gì tiếp theo - với Granger lúc này đang ở trong bếp, anh thậm chí không thể nhớ bất kỳ công thức nấu ăn nào mà anh đã lướt qua hàng giờ trước đó.

"Đây -" cô cười khi cảm nhận được sự do dự của anh, lấy từ trong tủ ra một ít gia vị và đưa cho anh. "Chúng ta cần thêm gia vị."

"Phải rồi - tôi biết mà."

"Ừ, ừ," cô đảo mắt, rồi để mắt đến con gà. "Và em đoán chúng ta đã chuẩn bị xong bữa tối rồi."

"Huh," anh chớp mắt. "Thật tệ là chúng ta không thể bỏ bùa Stasis lên nó."

"Đúng vậy - nhưng chúng ta có lò vi sóng. Nó cũng hoạt động tốt mà."

Anh kéo khóe môi sang một bên, không đồng tình với cô. Nhưng trước khi anh có thể nói ra ý kiến của mình, Granger lại nhăn mặt, cúi xuống một góc và ôm bụng.

"Ổn chứ?" Anh cảnh giác nhìn cô trong khi mắt cô nhắm chặt ngay cả khi cô gật đầu điên cuồng.

Chúa ơi, anh hy vọng cô không sắp sinh - sau buổi học lái xe thảm khốc đầu tiên đó, Draco không còn bất kỳ cơ hội nào khác để lên xe hơi lần nữa, và anh vẫn hy vọng sẽ học được cách lái xe một chút trước khi đứa bé ra đời.

"Ừ," cô thở ra. "Hôm nay con bé có vẻ nghịch ngợm, em đoán vậy."

"Chắc vậy," anh thở dài. Và sau một phút im lặng, anh định nói đùa. "Hoặc có thể con bé chỉ không hài lòng vì thực tế là con bé chưa có tên."

"À, có thể là vậy," Granger lắc đầu thích thú. "Gần đây em đang nghiên cứu nhiều thiên thể hơn - có lẽ chúng ta có thể phân nhánh ra một chút. Đặt tên theo tên các mặt trăng, hành tinh, sao chổi, vân vân."

Anh nín thở một lúc, cân nhắc lời nói của mình. Anh không muốn làm cô khóc lần nữa, nhưng anh chỉ đơn giản là phải hỏi. "Granger - tại sao... Erhm. Cô đã bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho con bé bằng một tên gì đó như... Muggle chưa? Một cái tên nằm ngoài truyền thống của Black?"

Anh thấy lưng cô cứng lại, nhưng may mắn là cô không trông như sắp khóc. Ít nhất là chưa. "Nhưng chúng ta là Black. Đây là truyền thống của chúng ta mà."

"Và tôi chắc rằng mẹ tôi sẽ rất vui mừng," anh lẩm bẩm, phớt lờ cơn đau nhói tấn công ngực anh ngay khi anh nhắc đến mẹ mình. "Nhưng mà... tôi chỉ - tôi không thể tưởng tượng được việc một người như cô lại dễ dàng chấp nhận đặt tên cho tất cả con cái của mình theo truyền thống Dòng máu thuần chủng."

"Một người như em?" Cô cau mày, giọng nói đột ngột bị tổn thương. "Sao chứ? Máu B –"

"Đừng!" Anh rít lên, ngăn cô thốt ra cái từ đáng nguyền rủa đó. Họ thực sự đã phải tranh luận mọi lúc, phải không? "Merlin! Đây không phải là ý của tôi!"

"Vậy thì em cần giải thích."

"Cô là Muggleborn, Granger," anh thở dài, véo sống mũi để khỏi bị đau đầu. "Và cô cũng tự hào là một người như vậy. Tôi không nghĩ là ai đó thẳng thắn nói về di sản Muggle như cô lại có thể... Phục tùng truyền thống Dòng máu thuần chủng. Đặc biệt là mọi chuyện cô đã trải qua."

"Draco -"

"Tôi đoán- Tôi xin lỗi. Tôi chắc rằng tôi phải là một thằng rất khốn nạn khi bắt bạn đặt tên cho tất cả cậu con trai theo các chòm sao."

"Thật ra," cô sụt sịt, nghe có vẻ thích thú. "Anh cũng không muốn tên của chúng theo truyền thống hồi đó. Nhưng em đã khăng khăng."

"Cái gì?" Anh chớp mắt. "Tại sao?"

"Không phải mọi truyền thống đều xấu," cô đáp như thể mọi thứ có thể đơn giản như vậy. Nó vẫn chẳng có ý nghĩa gì với anh, nhưng anh tưởng tượng, cố gắng hiểu được tâm hồn vĩ đại của Hermione Granger không phải là điều anh có thể làm chỉ trong một đêm mất ngủ. (Rất có thể, anh sẽ phải mất thêm hai mươi năm nữa để hiểu lại cô).

"Với lại," cô cười toe toét, trông thoải mái hơn nhiều khi đứa bé dường như ngừng đá. "Em thích tên anh nữa."

"Oh?" Thế quái nào mà bây giờ anh lại đỏ bừng mặt như một cậu thiếu niên vậy? Đây chỉ là Granger, vì lợi ích của Chúa!

"Ừ- Nó khá độc đáo. Và em muốn các con em giống như anh."

"Giống tôi?"

"Anh là một người đàn ông tốt, Draco."

Anh cảm thấy máu trong huyết quản của mình lạnh đi. Cô ấy thực sự vừa nói thế sao - cô ấy không thể nhớ tất cả những điều khủng khiếp mà anh đã làm ư? Cái thứ chết tiệt mà anh bắt cô chịu đựng trong suốt thời gian ở trường?

Chúa ơi, Granger. Sao cô ấy ngây thơ vậy chứ?

"Cô nên cố gắng nghỉ ngơi đi," anh nhìn đi chỗ khác, di chuyển để dọn dẹp mớ hỗn độn mà anh đã tạo ra trong buổi nấu ăn ngẫu hứng của mình - cạo sạch dầu mỡ và cặn bám trên chảo và dao nĩa.

Anh thực sự hy vọng nó có thể ăn được - nếu không thì chẳng có thứ gì trong số này đáng để bận tâm cả.


— — —


Draco coi mình là một người đàn ông rất kiêu hãnh.

Khi lớn lên, ba anh luôn đảm bảo cho anh biết dòng máu của mình đặc biệt như thế nào, và mẹ anh luôn đảm bảo cho anh biết di sản của anh thực sự quan trọng như thế nào - và chắc chắn, điều đó có thể khiến anh hơi hư hỏng khi còn nhỏ, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng anh biết mình có điều gì đó để tự hào khi nhắc đến tên mình.

Anh đã học được từ khi còn nhỏ rằng anh có nghĩa là mạnh mẽ, giàu có, có ảnh hưởng, thông minh và tháo vát. Và vâng, thậm chí còn đẹp trai. (Hình như, sự khiêm tốn giả tạo sẽ không giúp ích được gì trong trường hợp này.)

Dòng máu thuần khiết và sức mạnh của di sản đã đặt anh lên trên tất cả những người khác trong tầng lớp xã hội: Bất cứ nơi nào anh đi, sự tôn trọng và tôn kính sẽ luôn theo sau. (Chà, ngoại trừ mấy người nhà Gryffindor, điều đó dường như luôn trở thành cái gai trong phe anh, vậy đó).

Những người đàn ông và phụ nữ kém cỏi hơn sẽ thu mình lại khi nghe thấy giọng nói của anh và họ sẽ tranh nhau thực hiện mọi mệnh lệnh của anh như anh mong muốn khi còn ở trong ngục tối lạnh lẽo của Slytherin.

Và anh tự hào về điều đó.

Ngay cả bây giờ, hai mươi năm sau và với cuộc sống của anh bị đảo lộn hoàn toàn đến mức không thể nhận ra - không phép thuật, không tiền bạc, không có sức ảnh hưởng và không gia đình (không ai trong số họ thuần khiết cả) - niềm tự hào của anh vẫn còn cháy bỏng trong tâm hồn anh, vẫn rực rỡ và dữ dội như ngày nào.

Mặc dù chiến tranh đã phần nào hạ thấp anh trong suốt quá trình này (nỗi sợ hãi về một Chúa tể Hắc ám cuồng tín thậm chí còn lớn hơn là lý do chính khiến anh thay lòng đổi dạ), giờ đây anh đã quen với cuộc sống yên bình một lần nữa với sự tự tin của anh - và đến lượt, niềm tự hào của anh - đã có cơ hội tự xây dựng lại toàn bộ lực lượng của mình.

Và mặc dù bản thân anh không còn là Malfoy nữa, nhưng anh vẫn có thể tìm ra lý do để ngẩng cao đầu.

Scorpius, Antares và cặp song sinh là bốn trong số những cậu bé thông minh nhất mà anh từng gặp trong đời - và anh chắc chắn mình có Draco (người còn lại, người đã chứng kiến những cậu bé được sinh ra và lớn lên và là người tồn tại trước cú ngã ngu ngốc của anh) một phần để cảm ơn vì cách chúng được nuôi dạy một cách đúng đắn như vậy.

Tiệm sách phát đạt dưới sự quản lý của anh và anh cùng Granger đã tạo được tên tuổi khá lớn trong thị trấn trong hai mươi năm qua - đến mức người ta có thể dễ dàng nhận ra anh khi anh bước ra khỏi cửa tiệm. Và mặc dù dân làng tọc mạch có thể rất khó đối phó, nhưng họ có thể dễ dàng bị khuất phục chỉ với một cái lườm từ anh - kích động sự sợ hãi và tôn trọng mà không tốn nhiều công sức, giống như hồi xưa.

Và tất nhiên, dù sao thì anh vẫn đẹp trai, tháo vát và thông minh như ngày nào - theo ý kiến ​​của anh.

Vì vậy, vâng, Draco vẫn là một người đàn ông rất kiêu hãnh, bất chấp tất cả những gì anh đã trải qua.

Điều đó khiến cho việc giờ đây anh đang đứng ở hiên một ngôi nhà nhỏ xinh xắn mộc mạc ở ngoại ô Durisdeer - nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ sồi và kiên nhẫn chờ đợi ai đó trả lời - càng khiến anh khó chịu hơn nhiều. Anh có thể cảm thấy niềm tự hào của mình sụp đổ chỉ trong vài giây sau mỗi cú gõ.

Nhưng than ôi, anh đã hết lựa chọn. Và rất khó chịu khi phải thừa nhận điều đó, anh cũng cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Sau cả phút nhìn chằm chằm vào khu vườn đầy hoa cúc vạn thọ và hoa chuông xanh trong khi chờ đợi, cuối cùng cũng có một tiếng cạch phát ra từ tay nắm cửa khi ai đó mở nó ra để chào đón anh vào - và thật may mắn, anh đã được đón tiếp, đôi mắt nâu sáng của cô gái Esther vui vẻ đó khi cô ấy cười toe toét chào anh.

"Ồ! Draco?" Cô chớp mắt, nhưng vẫn đưa anh vào trong ngôi nhà tranh với một nụ cười hạnh phúc khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút trong tâm trí hỗn loạn của mình. "Thật là một bất ngờ thú vị! Hãy vào đi - cứ tự nhiên như ở nhà! Đã lâu rồi anh không đến thăm!"

"Ehrm -" Anh nhướng mày thắc mắc. "Tôi đã từng đến thăm nơi này trước đây?"

"Tất nhiên rồi!" Cô ấy cười - chỉ vào một cánh cửa đóng ở bên cạnh căn bếp của ngôi nhà nhỏ có dòng chữ 'Art Studio' bằng chữ in đậm, nhiều màu sắc. "Đây là nơi tôi làm việc! Và anh là một khách hàng trung thành của tôi!"

"Ừm," anh di chuyển trọng lượng quanh chân, nhìn xuống cánh tay trái được che bởi tay áo sơ mi Oxford.

"Nhưng tôi không cho là anh đến đây để hẹn trước lịch, huh?" Cô ấy nghiêng đầu khi vội vã đi qua các ngăn tủ để pha cho anh một tách trà (mặc dù anh thậm chí còn không yêu cầu một cốc nào cả). "Nếu anh muốn, tôi có thể nghĩ ra một thiết kế cho vết sẹo lạnh lẽo đó ở thái dương của anh - Anh đã bao giờ nghĩ đến mấy bộ lạc chưa?"

Anh không biết thứ 'bộ lạc' này trông như thế nào, nhưng nhìn vào việc cô ấy có vẻ quá quen thuộc với anh và liên tục nảy ra ý tưởng về những hình vẽ sẽ xuất hiện trên mặt anh, có thể an toàn khi cho rằng cô chính là thợ xăm đã che đậy những vết sẹo cho anh.

Không cần suy nghĩ, anh sờ lấy vết sẹo chạy dọc thái dương - vết sẹo mà anh có được khi bị ngã - cố tưởng tượng mình có một hình vẽ táo bạo được dán trên da ở đó.

Yeah... Không.

Anh thực tế có thể nghe thấy tiếng mẹ anh hét vào mặt anh từ Great Beyond, hoàn toàn kinh hoàng khi nghĩ rằng anh sẽ xăm lên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo của mình. Và Granger sẽ nghĩ gì nếu anh làm điều đó? Cô có lẽ sẽ cười vào mặt anh hay đại loại vậy!

"Ồ - Xin lỗi... Esther," anh tặc lưỡi, cảm thấy thật thô lỗ khi sử dụng tên của cô mặc dù cô không hơn gì một người lạ đối với anh. "Nhưng tôi ở đây vì... thực ra là cần một sự giúp đỡ."

"Tôi hiểu," sự nhiệt tình của cô ấy không hề thuyên giảm. "Và cái mà anh cần là gì?"

"Chà -" anh hắng giọng. Dù sao thì cũng không cần phải trì hoãn thêm thời gian. Niềm tự hào của anh đã chết, bị chôn vùi và anh không còn gì để mất nữa. "Cô có biết lái xe không? Ý tôi là ô tô..."

Câu hỏi của anh được đáp lại bằng một tràng cười bất ngờ phát ra từ cô khi cô lau những giọt nước mắt vui sướng trên mắt mình.

Ôi thần linh ơi!

Anh đã thấy kiểu phản ứng này từ Blaise và Theo, khi anh hỏi họ vào đầu tháng - nhưng kiểu cười này lại đến từ một Muggle? Không phải câu hỏi này là tương đối bình thường à?

"Ôi trời ơi! Nghĩ sao lại hỏi tôi chuyện đó!" Cô tiếp tục cười. "Tôi e là tôi không thể giúp anh rồi - Tôi đúng là một thảm họa khi nói đến ô tô!"

Anh cũng vậy, nhưng trong trường hợp của anh, đó chẳng phải là chuyện đáng cười! Anh đang tuyệt vọng đây này, đồ phụ nữ chết tiệt!

"Có một lý do khiến tôi làm việc ở nhà," cô ấy tiếp tục đảo mắt khi cô tiếp tục cười khúc khích trong lòng. "Tôi ghét lái xe - nếu tôi cần đi đâu đó, tôi chỉ cần đi bộ hoặc hỏi Jacob lái xe đến đón."

Phải - Đó là điều anh sợ ngay từ đầu. Nhìn bề ngoài, niềm tự hào của anh vẫn còn một chút sống động bên trong anh - vì anh đã nhất quyết từ chối để được dạy dỗ bởi một kẻ ngu ngốc như anh ấy.

"Vậy thì," anh ta tặc lưỡi, cân nhắc các lựa chọn của mình, nhưng thực sự không thấy cách nào dễ dàng để thoát khỏi cái này. Nói một cách đơn giản, niềm tự hào của anh chắc chắn đã bị tiêu diệt. "Có lẽ tôi nên..."

Hoặc có lẽ... Anh nên cho Blaise một cơ hội khác. Không phải là họ đã hoàn toàn vô vọng trong nỗ lực đầu tiên, họ chỉ cần kiếm được một chiếc xe tốt hơn! Và chắc chắn họ vẫn còn thời gian để -

"Esther! Anh về rồi!"

Bỏ mẹ rồi - tên ngốc đó về đúng lúc nhỉ. Giờ thì Draco cần phải trốn thoát càng nhanh càng tốt. Có lối thoát nào khác trong ngôi nhà tranh này mà anh có thể sử dụng không? Anh có nên thử nhảy ra khỏi cửa sổ không? Hoặc có thể -

"Này, Jacob! Đoán xem ai quyết định đến thăm này?"

Oh chết tiệt! Anh đã quên người phụ nữ Muggle này có tính cách của một con chó con labrador! Và bây giờ cô chắc chắn sẽ gài bẫy anh cho đến khi anh tương tác với anh trai ngu ngốc của cô - anh sẽ may mắn nếu cô không ép họ phải nói mọi thứ ra.

"Một vị khách?" Giọng anh ta nghe gần như... Tử tế. Với một tình thế có thể được hiểu là một nụ cười chảy qua giọng điệu của anh ấy. Bằng cách nào đó, Draco cố tưởng tượng ra cảnh anh ta đang cười, nhưng hình ảnh đó quá kỳ quái để anh cảm thấy thoải mái.

"Và ai là -'' Jacob ngừng lại, bước vào trong căn bếp nhỏ và ngay lập tức hướng ánh mắt về phía Draco. Ngay lập tức, nụ cười còn sót lại trên môi anh ta biến mất và thay vào đó là vẻ cau có - để lại một vẻ mặt quen thuộc hơn, khuôn mặt mà anh đã từng nhìn thấy."Ồ - Là anh. Anh muốn cái quái gì ở đây, đồ sâu bọ?"

Vẫn dịu dàng như mọi khi, tên ngốc này.

Thành thật mà nói, 'Draco trong quá khứ' đã làm cái quái gì mà khiến người đàn ông đó bực mình đến vậy? Anh thậm chí không thể thở mà không bị anh ta quắc mắt hoặc gọi anh là một thứ gì đó rất tồi tệ!

"Thực ra," anh tặc lưỡi, đứng dậy khỏi ghế và cao hơn hẳn anh. "Tôi sẽ rời đi - Ngay bây giờ, xin thứ lỗi."

"Chờ đã!" Esther năn nỉ, đặt một tay lên vai anh và ngăn anh di chuyển. "Anh không định nhờ Jacob giúp sao?"

"Không," anh rít lên cùng lúc anh trai cô nghiêng đầu hỏi như một tiếng sủa. "Giúp cái gì?"

"Không có gì!"

"Chuyện lái xe!" Cô gái cứ thốt ra từng chữ để giúp anh xuống mồ sớm. "Draco muốn học lại cách lái xe!"

Mẹ nó, ngay cả khi anh lấy lại được ký ức của mình, thì không có cách nào anh có được một hình xăm khác từ con nhỏ Esther này khi anh còn sống!

"Anh cần giúp lái xe à?" Có một chút giễu cợt trong giọng nói của anh ấy đã ăn sâu vào lòng kiêu hãnh của anh - có chút tổn thương đấy.

Tự nhiên, anh cảm thấy cần phải giải thích cho bản thân mình.

"Tôi không thể nhớ - hầu như không phải là lỗi của tôi! Và Gran-Hermione! Cô ấy ... à! Sao cũng được! Hãy quên tôi đến đây ngay từ đầu đi!"

Anh quay người muốn chạy nhanh, nhưng cảm thấy cánh tay của mình bị anh ta kéo lại khi anh ta kêu lên.

"Chờ một chút, đồ sâu bọ! Anh không nên rời đi lúc này!"

"Tôi khá chắc chắn là việc giữ người khác trong nhà trái với ý muốn của họ là một tội ác!"

"Thật tốt là chúng ta sẽ ra ngoài sau đó -" anh ấy rít lên với một tiếng cười gượng gạo. "Thôi nào - Đi theo tôi."

Anh ta thật táo bạo khi cho rằng anh ta có thể ra lệnh cho anh như một con chó ghẻ! Đến lượt anh nheo mắt lại, hếch cằm lên khi tiếp tục tặc lưỡi.

"Và tại sao tôi lại làm thế?"

"Chà, anh không thể lái xe trong nhà, đúng không?"

"Cút đi! Tôi không cần sự giúp đỡ của anh, anh bạn à!" Draco khăng khăng, vùng vẫy khỏi Esther và dậm chân đi ra cửa để nhanh chóng trốn thoát. "Một sự giải thoát tuyệt vời!!"

"Anh không yêu cô ấy phải không?" Anh nghe thấy tiếng Jacob quát anh, ngay trước khi anh có thể với lấy tay nắm cửa. "Nếu anh đã làm vậy, anh sẽ không phản đối việc yêu cầu sự giúp đỡ của tôi đâu - Đồ ích kỷ."

Vì lý do nào đó, những lời nói của anh ấy khiến máu trong huyết quản của anh sôi lên. Đôi mắt anh nheo lại thành một tia nhìn như giết người khi anh chế nhạo. "Tất nhiên là tôi... quan tâm đến cô ấy. Tôi đã kết hôn với Gran - Hermione, phải không? "

"Thôi đi!" Jacob chế giễu, nghe như một câu thần chú làm choáng váng khi anh ta nhận xét. "Tôi không đếm nổi anh đã làm cô ấy khóc bao nhiêu lần rồi, chàng trai à! Anh có thể không có ký ức của anh, nhưng tôi có ký ức của tôi!"

Anh chẳng có lý do chết tiệt nào để quanh quẩn trong ngôi nhà quái quỷ này - đặc biệt nếu anh sắp bị một người như anh ta xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của mình!

"Im đi," giọng anh đầy nọc độc. "Anh không biết tôi cảm thấy thế nào về cô ấy đâu."

Nói rồi, anh đi khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro