1. Day One: Morning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Original work here: https://archiveofourown.org/works/6225418/chapters/14263153
—————

"Mỗi giây nó thở, mùi cỏ, làn không khí mát lạnh vuốt ve gương mặt nó, sao mà quý giá:

Cứ nghĩ người ta có hàng bao nhiêu năm và tháng, và thời gian để lãng phí, quá nhiều thì giờ để lê la, mà nó thì đang bám víu từng giây một."

– JK Rowling, Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần


. . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày Thứ Nhất: Buổi Sáng

. . . . . . . . . . . . . . . . .


"Granger, cút xa tao ra," Draco kêu lên khi cậu chớp mắt trong ánh sáng lờ mờ và đầy bụi bẩn. Hermione ho sặc sụa.

"Vì Chúa, che miệng mày lại," cậu hét lên.

"Tao...tao không thể," Hermione càu nhàu đáp lại khi cô cố gắng vặn vẹo cánh tay đang bị mắc kẹt ở một nơi khó xử, tay phải của cô nằm giữa họ và tay trái bị mắc kẹt ở giữa bức tường đá lởm chởm. Mắt Draco mở to khi cô cố cử động.

"Bỏ cái tay của mày ra khỏi hoạ mi của tao," cậu hét lên. Hermione ngừng cử động và trừng mắt nhìn chàng trai đang áp sát ngay trước mặt cô.

"Tao không có muốn chạm vào chỗ quý giá đó của mày," cô đáp trả. "Tao đang cố gắng giải thoát cho cánh tay của mình."

"Thử cách khác coi, tao không muốn được vuốt ve bây giờ đâu."

Hermione tiếp tục lườm khi cố rướn cổ lên nhìn vị trí giữa họ. Cô thở dài khó chịu khi thấy bàn tay mình đang chà xát trực tiếp vào đũng quần cậu. Cô quay lại nhìn cậu.

"Mày có cử động tay của mày được không?" cô hỏi. Draco gầm gừ một cách cáu kỉnh nhưng vẫn ngọ nguậy cơ thể trong không gian chật hẹp, và cố gắng đẩy cánh tay phải đang bị kẹt ra phía sau, và cánh tay trái đang bị giữ chặt và kẹp giữa hai người, khuỷu tay của cậu cong lại, tì vào bức tường đối diện, nên bàn tay và cẳng tay của cậu cao hơn một chút so với mặt của họ một cách ngượng nghịu.

Tay áo của cậu được xắn lên và góc cánh tay để lộ rõ Dấu Hiệu Hắc Ám.

Hermione quay mặt đi chỗ khác. "Mày di chuyển cánh tay được không?" cô gắt lên.

"Tao đang cố hết sức đây," Draco nghiến răng nói khi cậu cố gắng kéo cánh tay ra bằng cách lắc lư người qua lại.

"Aaahh!" Hermione kêu lên khi vai phải của cậu ấn vào cô một cách đau đớn khi cậu cố xoay người. "Dừng lại! Mày làm tao đau đấy."

Draco càng vặn vẹo mạnh hơn. "Im coi! Tao đang...cố gắng...aaahh! Mẹ kiếp!" cậu hét lên khi cố lắc người mạnh hơn.

"DỪNG LẠI! DỪNG LẠI!" Hermione cầu xin khi cô bị xô đẩy bởi những chuyển động của cậu trên nền đá cứng, bụi bặm.

"Chúng ta phải ra khỏi đây!" Draco hét vào mặt cô, sự hoảng loạn dâng lên trong giọng nói của cậu.

"Bình tĩnh!" Hermione ra lệnh. "Hoảng sợ sẽ không giúp được gì."

"Mẹ kiếp!" cậu hét lại khi cố gắng quay người lại một cách mạnh mẽ. Hermione hét lên một lần nữa và sau đó đấm bàn tay phải của cô vào chỗ quý giá của cậu. Cậu cuối cùng cũng ngừng di chuyển.

"Aaah! Granger..." cậu kêu lên, "...cái quái gì vậy!?"

"Mày cần phải bình tĩnh lại," cô nhấn mạnh lần nữa khi Draco cúi đầu hết mức có thể mà không chạm vào cô và thở hổn hển.

"Thế... thế là mày đánh tao à?" cậu thở hổn hển.

"Hiệu quả mà," là tất cả những gì cô nói.

Draco ngẩng đầu lên và quắc mắt nhìn cô. "Con khốn," cậu nói khi cậu quỳ mạnh vào đùi cô.

"Thằng ngu!" cô hét lên, đá chân vào ống chân cậu. Sau đó, cả hai tiếp tục vật lộn cơ thể nêm chặt của mình vào nhau một cách giận dữ, đánh và đá bất cứ thứ gì họ có thể chạm được.

Cuộc chiến thể xác kéo dài suốt ba mươi giây nhưng kết thúc với việc cả hai đều đỏ cả mặt và thở dốc.

"Chúng ta không thể...cứ tiếp tục...như thế này..." Hermione thở hổn hển, nhăn mặt khi Draco tung cú đá cuối cùng. Cậu không nói gì chỉ miễn cưỡng gật đầu trước khi gục đầu vào đá và nhắm mắt lại cố lấy lại hơi thở.

"Chuyện này không xảy ra," cậu nói như một lời khẩn cầu. "Chuyện này không xảy ra. Chuyện này thực sự không thể xảy ra được."

Hermione ngả đầu ra sau và quan sát cậu một lúc trước khi đảo mắt để xác định xem tình hình của họ tồi tệ đến mức nào.

Nó rất tệ.

Khe nứt mà họ mắc kẹt rất hẹp, kéo dài ra xa về hai bên. Có vẻ như họ đã 'may mắn' khi không rơi hoàn toàn xuống đáy mà rơi ngay vào chỗ hẹp này.

"Hình như chúng ta đang ở dưới...mười mét," một lúc sau cô nói, nheo mắt nhìn lên khoảng trống cao phía trên họ. "Tao không thể ngửa đầu đủ xa để nói chắc chắn."

Draco mở mắt nhìn lên vết nứt mà họ đã rơi vào và những bức tường dựng đứng.

"Không trèo lên được," cậu lẩm bẩm, làm một hành động luồn lách ngập ngừng khác và nói thêm, "Nếu chúng ta có thể thoát khỏi nhau được."

Cậu cố gắng nhìn xuống nhưng thấy tầm nhìn của mình bị che khuất bởi cơ thể của họ và phạm vi chuyển động của đầu cậu bị giới hạn bởi chính cánh tay của mình. "Còn phía dưới thì sao?" cậu hỏi Hermione, người đã có thể di chuyển đầu vừa đủ để nhìn qua chân họ. Cô nhìn xuống.

"Nó quá tối để nói," cô trả lời, "chỉ có bóng tối thôi."

Draco rên rỉ. "Phép thuật không đũa phép của mày tốt đến mức nào?" cậu hỏi. Trước cái lông mày nhướn lên của cô, cậu lườm.

"Xem thử mày có triệu hồi được đũa phép của chúng ta không," cậu nói. Hermione trông có vẻ nghi ngờ nhưng gật đầu đồng ý và tập trung tâm trí vào câu thần chú.

"Accio đũa phép của Malfoy!" cô gọi to. Cả hai đều nhìn lên đầy mong đợi và khi một chiếc que nhỏ lăn qua mép gờ phía trên họ, cả hai đều há hốc mồm phấn khích. Họ nhìn cây đũa phép rơi xuống người họ và nhanh chóng ngửa đầu ra sau khi nó rơi xuống giữa họ và chỉ vừa đủ nằm ở nơi ngực của họ áp vào nhau ở bên trái của Hermione và bên phải của Draco. Nó giữ thăng bằng một cách bấp bênh ở đó và cả Draco lẫn Hermione đều nhìn chằm chằm vào nó với sự chờ đợi đáng sợ.

"Mày với lấy nó được không?" Hermione thì thầm. Draco lườm cô.

"Nhìn tao như lấy được à?" cậu hỏi, nghiêng đầu về phía cánh tay bị mắc kẹt của mình. Thay vào đó, cậu đề nghị: "Xem thử mày lấy nó bằng răng được không."

Hermione đảo mắt. "Chuyện đó còn ít khả năng hơn là dùng tay của mày." Cô trông trầm ngâm một lúc. "Có lẽ... có lẽ nó vẫn hoạt động vì nó đang chạm vào chúng ta," cô nói. "Thử một câu thần chú gì đó xem."

Draco hơi cau mày, nhìn xuống cây đũa phép của mình. "Um...Lumos," cậu thử. Không có chuyện gì xảy ra.

"Lumos!" Hermione hét lên. Vẫn không có phản ứng gì và cả hai đều thở dài thất vọng.

"Chà, giả thuyết đó đi rồi. Còn ý tưởng tuyệt vời nào nữa không?" Draco dài giọng.

"Thử Accio vào tay mày coi," cô nói. "Nhưng cẩn thận kẻo-"

"Accio đũa phép!"

"-quá mạnh..." Hermione kết thúc một cách thất vọng khi cả hai nhìn cây đũa phép phóng như tên lửa, bắn từ nơi nó nằm để đâm phập vào lòng bàn tay Draco rồi lộn nhào xuống vực sâu khi cậu không thể tóm lấy nó đủ nhanh.

"MẸ KIẾP!" Draco hét lên. Hermione dùng sức đẩy cậu ra và rồi cụp tai xuống.

"Chết tiệt," một lúc sau cô nói, ngẩng đầu lên.

"Cái gì?" Draco quắc mắt nhìn cô.

"Tao đang lắng nghe," cô giải thích, "xem thử tao có thể nghe thấy tiếng nó chạm đáy hay không để tao có thể ước lượng được độ sâu."

"Rồi sao?"

"Tao không thể nghe thấy bất cứ gì."

Draco ngả đầu ra sau. "Thật đáng yêu." Cậu thở dài não nề. "Còn cây đũa phép của mày thì sao?"

"Nó bị khóa trong rương rồi," Hermione đáp. "Trừ khi mày muốn một chiếc hộp gỗ nặng nề chứa đầy lọ thủy tinh rơi xuống đây với chúng ta, còn không thì cây đũa phép của tao không phải là một lựa chọn."

Draco cau mày và họ im lặng một lúc cho đến khi cậu lại nói. "Có ai biết mày ở đây không?"

Hermione thở ra một hơi khó khăn. "Không," cô lặng lẽ trả lời. "Tao...tao có nói chuyện điện thoại với mẹ ngay trước khi tao rời khỏi nhà...nói là tao sẽ ra ngoài, nhưng tao không nói là đi đâu."

"Còn Weasley thì sao?" Draco hỏi. "Hoặc là Potter?"

Hermione lắc đầu. "Họ đang thực hiện các hoạt động thực địa kéo dài một tuần... giai đoạn cuối cùng trong quá trình huấn luyện Thần Sáng. Họ đã rời đi hai ngày trước rồi," cô nói một cách đau khổ. "Còn mày thì sao?"

"Không ai biết tao ở ngoài này hết," Draco đáp. "Ba má tao vẫn bị quản chế tại gia còn tao thì thường xuyên ở nơi khác. Đã quá muộn để họ bắt đầu lo lắng..."

Cậu nhắm mắt lại và gục đầu vào bức tường đá.

"Chúng ta sẽ chết ở đây," cậu thở dài. "Thế là... dòng họ Malfoy kết thúc với việc tao bị thối rữa trong một cái hố bên cạnh một Máu Bùn."

Hermione trừng mắt nhìn Dấu Hiệu trên cánh tay cậu và chun mũi. "Tao cũng không hoàn toàn vui mừng về viễn cảnh bị mắc kẹt bên cạnh mày, mày biết chứ."

"Chà, nếu mày chỉ đơn giản làm như lời tao nói, chúng ta sẽ không ở đây," cậu nói.

"Mày là người xâm phạm vào nơi tao phát hiện ra," Hermione ném lại. "Nếu đây là lỗi của bất kỳ ai thì đó là lỗi của mày."

"Lỗi của tao!?" cậu nói một cách phẫn nộ, mở mắt ra. "Nếu mày chịu nghe tao-"

"Tao không phải là con gia tinh chết tiệt của mày mà đi nhận lệnh, Malfoy!" Hermione giận dữ ngắt lời.

Draco cười khẩy với cô. "Tao chỉ yêu cầu mày đơn giản là di chuyển đến chỗ khác, đồ khốn nạn," cậu sôi sục, "không phải là mệnh lệnh đánh bóng đôi giày cho tao...không phải là tao sẽ không bao giờ tin tưởng bàn tay vụng về của mày sẽ chạm vào giày của tao."

Hermione lườm cậu, môi mím thành một đường mỏng. "Vụng về? Mày còn không thể triệu hồi đúng cách cây đũa phép của mình chỉ cách có vài inch," cô trêu chọc. "Cứ để nó rơi xuống. Thật ngạc nhiên khi mày từng là Tầm Thủ mà có phản xạ kém như vậy."

Cậu nheo mắt lại. "Tao là một Tầm Thủ giỏi."

Hermione khịt mũi chế nhạo. "Lần nào Harry cũng thắng mày."

"Potter là một tên khốn gian lận," Draco càu nhàu và Hermione phá lên cười.

"Cay à," cô nói. "Mày luôn ghen tị với bồ ấy."

"Ừ, đúng đấy," cậu gầm gừ. Sau đó, cậu nhăn mặt khi cố gắng vặn người một lần nữa trong không gian chật hẹp.

"Dừng lại," Hermione lại rên rỉ đau đớn khi vai và hông phải của cậu đẩy cô mạnh hơn vào vách đá bên cạnh.

"Không," Draco nói, "Tao sẽ chui ra khỏi cái lỗ này." Cậu đạp chân vào vách gờ nhỏ xung quanh bức tường bên dưới và khi cảm thấy có chỗ đứng, cậu cố gắng dùng chân đẩy mình lên. Hành động xoay sở để di chuyển cả hai lên trên một chút nhưng buộc cánh tay trái bị kẹt cứng của cậu phải chạm vào một mặt sắc nhọn của vách đá. Cậu chửi rủa và liền hạ cánh tay xuống vị trí cũ khi máu bắt đầu chảy xuống cánh tay cậu.

"Chết tiệt," cậu nói, xoay cẳng tay hết mức có thể để nhìn thấy vết rạch dài mà hòn đá đã rạch vào da cậu.

"Thật là thông minh," Hermione nói khô khan với một cái nhăn mặt. "Giờ thì mày đã xoay xở để tự cắt tay mình và đập lưng tao vào vách đá này, mày đừng có ngu như vậy nữa được không?"

"Tao đang cố cứu chúng ta," Draco cáu kỉnh với cô. "Không thể làm điều đó bằng cách không làm gì cả."

Hermione thở ra thật sâu và ngẩng mặt lên phía trên. Cô nheo mắt vào lượng ánh sáng nhỏ đang chiếu xuống họ rồi hét lên.

"CỨU CHÚNG TÔI VỚI!"

"Vì lợi ích của Merlin," Draco co rúm người lại khi giọng cô vang vọng, nhưng Hermione vẫn tiếp tục.

"CỨU! CÓ AI NGHE TÔI KHÔNG!? CỨU CHÚNG TÔI!"

"DỪNG LẠI!" Draco hét lên với cô. "Mày kêu như con thú sắp chết ấy. Mày sẽ làm thu hút mấy con thú săn mồi đấy."

Hermione dừng lại và nhướn mày với cậu. "Giờ chúng ta đang chết dần như một con thú rồi."

Draco chớp mắt với cô và sau đó ngước mặt lên. "CỨU!! CỨU CHÚNG TÔI!"

Hermione đảo mắt nhìn cậu một lần trước khi gọi lại. Khi họ cùng nhau hét lên đã tạo ra những vết nứt và rung chuyển, những mảnh đất vụn từ trên cao và đất bụi tơi xốp từ các bức tường rơi xuống người họ. Họ tiếp tục trong vài phút cho đến khi bụi trở nên quá nhiều và Hermione lại bắt đầu ho.

Draco nghiêng đầu ra khỏi cô khi cô làm vậy và một mảnh đất rơi thẳng vào mắt phải của cậu.

"Chết tiệt!" cậu kêu lên, nhắm nghiền mi mắt lại. Cậu cố gắng đưa tay lên để xoa nó, nhưng không thể làm được. Cậu mở mắt nhưng rồi lập tức nhắm mắt lại vì nó rất đau. Những giọt nước mắt vô tình chảy xuống má khi Hermione tiếp tục ho và thở khò khè. Vài phút sau bụi bẩn giảm bớt, Hermione có thể ngừng ho, và những giọt nước mắt của Draco đã đánh bật bụi bẩn ra ngoài.

Hermione cố gắng điều hòa nhịp thở khi cô chớp mắt nhìn Draco qua đôi mắt ngấn lệ. Cậu chớp mắt lại với đôi mắt ướt đẫm không kém và lại gục đầu vào đá một lần nữa.

"Đừng la nữa," cậu khẽ sụt sịt. Sau đó cả hai đều im lặng và thay phiên nhau nhắm mắt và nhìn lên ánh sáng mà họ không có hy vọng chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro