Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta có thể nghĩ rằng, là một con rồng, chuyến bay đi đến đến Romania sẽ dễ dàng nhưng đối với Draco Malfoy thì điều đó không hề đơn giản.

Phải mất khá nhiều thời gian để Draco chấp nhận và tìm kiếm sự giúp đỡ thực sự, thay vì đầu hàng trước sự hủy hoại của cuộc đời và ngôi nhà của mình. Trong gần hai năm, anh đã sống như vậy, không thể giao tiếp với bất kỳ ai, một kẻ bị ruồng bỏ và bị người dân Wiltshire sợ hãi. Tất nhiên, đó là điều may mắn duy nhất khi anh phải chịu lời nguyền khủng khiếp này, anh nghĩ, ồ, nó còn lâu mới thỏa mãn anh được.

Hai năm trước, Draco đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời. Sau khi được thừa kế đi sản Malfoy, anh ta đi du lịch nước ngoài, sống cuộc sống xa hoa của một người độc thân không có trách nhiệm. Bất kỳ ý thích nhỏ nào cũng được đáp ứng, bất kỳ sự khao khát muốn trải nghiệm ngay cả những ham muốn ngông cuồng nhất, bất kể hậu quả ra sao, đều không bao giờ được suy nghĩ lại. Không có gì và không có ai bị từ chối anh ta.

Cuộc sống của anh ấy thật hoàn hảo.

Rồi một buổi chiều muộn, anh tỉnh dậy sau cơn say và cảm thấy khá nặng nề. Nhìn xuống, anh tưởng sẽ nhìn thấy hai cô phù thủy mà anh đã ở cùng tối hôm trước, tên của họ anh đã hoàn toàn quên mất, nhưng thay vào đó anh chỉ thấy những chiếc vảy màu xanh lá cây. Kinh hoàng, Draco nhảy ra khỏi giường, hoặc ít nhất đã cố gắng làm vậy, nhưng thiếu sự phối hợp của cơ thể. Anh ta ngã nhào xuống sàn trải thảm và một tiếng vang lớn như sấm vang vọng khắp căn phòng của anh ta. Anh ta hét lên gọi gia tinh của mình nhưng không thể nghe thấy giọng nói của chính mình mà thay vào đó là tiếng gầm khủng khiếp của một con rồng.

Mọi cảm giác lịch sự đều mất đi, Draco cố hết sức lùi lại, hoàn toàn hóa đá. Một con rồng. Trong phòng ngủ của anh. Điều này không thể là sự thật. Chắc là anh đang mơ! Làm sao một con rồng có thể…

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh nhận ra mọi chuyện đã trở nên sai lầm khủng khiếp như thế nào. Cơ thể anh không giống như của chính mình, đầu anh quá nặng và giọng nói có gì đó không ổn. Anh bò hết sức có thể qua cánh cửa dẫn đến phòng tắm riêng khi cánh cửa bắt đầu sụp đổ xung quanh anh. Cơn đau do đá và thạch cao rơi xuống dường như im lặng khi nó đập vào lưng và đầu anh.

Ở đó, trong tấm gương đối diện với anh, cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh đã trở thành hiện thực.

Thay vì mái tóc bạch kim dài của anh ta là hàng tá chiếc sừng vàng, uốn cong lên xuống trên đầu anh ta. Thay vì chiếc mũi quý tộc như điêu khắc của mình, anh nhìn thấy một cái mõm to khủng khiếp, lỗ mũi phập phồng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh. Mái tóc vàng mọc ra từ cằm, và làn da nhợt nhạt của anh ta cứng lại thành những vảy dày màu xanh lá cây và trắng. Merlin, không…

§§§§

Việc Draco Malfoy biến thành rồng không phải là chuyện đáng cười. Hầu như không có thời gian trôi qua trước khi anh ta phá hủy biệt thự ở Ý của mình, tất cả các yêu tinh trong nhà của anh ta chạy tán loạn trong đống đổ nát, sợ hãi trước chủ nhân một thời của chúng. Mặc dù anh ấy đã cố gắng nói chuyện rất nhỏ, thậm chí nhẹ nhàng nhưng tất cả những người anh ấy đến gần đều bỏ chạy trong nỗi kinh hoàng tột độ. Cuối cùng khi nhận thấy Polizia de Stato đang tập trung lại đây, Draco hoảng sợ. Dựa vào bản năng mới của cơ thể, đôi cánh khổng lồ giang ra sau lưng anh, chiều rộng của chúng thật đáng kinh ngạc và có vẻ đáng sợ. Cảnh sát dừng lại đủ lâu để Draco bỏ chạy và trốn thoát, sau đó họ mới nhớ đến khẩu súng của họ.

Anh nghĩ ra hàng nghìn giải pháp khả thi cho số phận của mình nhưng nếu không có sự giúp đỡ của một phù thủy – bất kỳ phù thủy nào, ở bất cứ đâu – thì điều đó là vô vọng. Đã nhiều tuần trôi qua khi Draco cố gắng hóa giải lời nguyền trên bản thân mà không cần đũa phép, tùy nhiên anh lại không thể nhấc nổi một hòn đá. Cơ thể mới của anh ấy mạnh mẽ hơn quyết tâm cá nhân của anh ấy. Điều duy nhất anh cảm thấy hài lòng về sự biến đổi của mình là khả năng bay. Vốn là một người tìm kiếm cảm giác bay lượn trên không một cách xuất sắc, việc có khả năng tự bay thay vì phụ thuộc vào chổi, thật là phấn khởi. Trên bầu trời, bay vút qua những ngọn núi và mặt hồ lung linh, anh được tự do. Không khí lạnh lẽo giúp đầu óc anh bớt đau khổ đủ để anh có thể giả vờ như mọi chuyện sẽ ổn. Chỉ đến khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới làn nước trong vắt bên dưới, Draco mới có thể thoát khỏi những ảo tưởng của mình.

Lúc đầu không thể chịu nổi ý nghĩ ăn thịt động vật sống, chẳng bao lâu sau anh trở nên đói và yếu. Cuối cùng, anh ta đang đứng trước bờ vực của cái chết hoặc sự chấp nhận. Nhiều lúc anh cho rằng mình đã lựa chọn sai lầm, xét đến việc khó khăn trong việc bắt những con thú chạy điên cuồng. Anh ta luôn đói, không bao giờ có thể giết đủ để lấp đầy cái bụng to lớn của mình và rồi những cơn đau nhức ập đến. Đi săn, mặc dù cần thiết, nhưng lại là giải pháp cuối cùng của Draco. Giữa những thất bại và nỗi buồn, anh nhanh chóng quen với cái đói và nỗi đau.

Cuộc sống mới của anh chưa đầy hai tháng trôi qua trước khi bị truy lùng và suýt bị bắt. Anh nhận ra mình đã ngu ngốc đến mức nào khi sống ngoài trời, nếu không ở trong tầm mắt của loài người, và đó là một bài học mà anh đã phải trả giá đắt. Liếm nhiều vết thương, Draco tìm cách trốn thoát, bay không mục đích trong nhiều ngày, tuyệt vọng tìm kiếm sự cô lập, tìm nơi trú ẩn và không thể tìm thấy nó, cho đến cuối cùng, khi cơ thể gầy gò, yếu đuối của anh khó có thể bay cao, giải pháp đã tự xuất hiện.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Trong hai năm dài dằng dặc, con rồng Draco đã ẩn náu trong tầm nhìn rõ ràng, tại ngôi nhà của tổ tiên anh, Trang viên Malfoy ở Wiltshire, hoang vắng và cô đơn. Trang viên tráng lệ một thời với những bãi cỏ xanh trải dài và những khu vườn trang trí công phu, những con công và gà mái trắng như tuyết đang bay lượn, và mọi thứ xa hoa của kiếp trước giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát đổ nát, một cái vỏ của một ngôi nhà. Một nơi ở xứng đáng cho những kẻ bị nguyền rủa. Mỗi buổi sáng khi mặt trời rực rỡ chiếu sáng khu rừng xung quanh nhà, Draco đã khóc.

§§§§

Một buổi sáng sớm, ngay sau bình minh, Draco nghĩ rằng mình đã nghe thấy những giọng nói. Căng thẳng đôi tai nhỏ của mình, anh tập trung. Anh ta đã một hoặc hai lần chạm trán với dân Muggle trên đất của mình và dễ dàng trốn tránh họ. Kể từ nước Ý, anh chưa sẵn sàng đối mặt với một con người, dù pháp sư hay Muggle. Bài học đó đã được học rất nhanh.

Anh ta từ từ đứng dậy khỏi chiếc tổ bọc đệm của mình, duỗi cơ bắp gần như bị teo đi đề phòng phải bay nhanh. Anh nhận thấy có điều gì đó khá quen thuộc trong những giọng nói đó. Anh lặng lẽ bò quanh chiếc cầu thang gãy, đưa con mắt màu xám bạc nhìn qua từng khoảng trống hướng ra bãi cỏ bên cạnh. Trước sự ngạc nhiên tột độ của anh, Harry Potter và Ron Weasley đang đứng đó.

Lúc đầu, cảm giác sợ hãi lạnh buốt tràn ngập lồng ngực Draco khi nhìn thấy kẻ thù thời đi học của mình. Tại sao họ lại đến đây? Họ có biết anh ở đó không? Họ có thể theo đuổi anh ta? Có lẽ họ chỉ ở đây để hả hê trước sự tan rã của gia đình Malfoy? Nỗi sợ hãi được thay thế bằng sự tức giận và oán giận trước ý nghĩ đó. Sao họ dám đến đây và xâm phạm nhà cửa và gia đình anh? Anh có thể đè bẹp họ bằng đôi bàn tay đầy móng vuốt này! Đốt họ thành tro bụi, thổi bay đống đổ nát của tổ tiên anh.

Với sự tức giận chính đáng, ngực Draco phập phồng, những cuộn khói bay ra từ lỗ mũi xòe ra của anh. Đôi mắt anh nheo lại và cổ anh cúi thấp giữa đôi vai khom xuống. Anh ta sẽ gặp họ, đối mặt với họ và tiêu diệt họ trước khi họ kịp nhận ra anh ta. Nếu anh sắp chết, ý nghĩ thoát khỏi thế giới của hai trong số những kẻ đáng giận nhất là một sự cứu rỗi bất ngờ cho tâm hồn anh và anh đã tập hợp sức lực còn lại. Khi anh lần mò ra bên ngoài trang viên, không còn cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào mình có thể tạo ra, anh lắng nghe.

“Im đi, Ron!” Potter hét vào mặt bạn mình, người ngay lập tức im lặng. “Mình xin lỗi nhưng cậu phải im lặng, nếu không…”

“Nhưng chúng ta là Thần Sáng” Weasley lặng lẽ phản đối sau một phút. “Việc của chúng ta không phải là đi săn rồng!” Vậy là họ biết anh ở đây. Rất tốt rồi. Anh sẽ không tỏ ra thương hại họ. Giọng mũi của Weasley vang vọng về phía Draco đang bám vào. “Tại sao Bộ không thể thuê -”

“Bởi vì họ yêu cầu chúng ta làm vậy! Hơn nữa, điều này không phải thú vị hơn việc ngồi sau bàn làm việc cả ngày sao? Ý tôi là, hãy nhìn xem chúng ta đang ở đâu! Đây từng là nơi ở của Malfoy và bây giờ nó đã trở thành như thế nào – nơi ẩn náu của một con rồng. Chúng ta đã từng là anh hùng, Ron. Cậu có nhớ tất cả những cuộc phiêu lưu mà chúng ta đã trải qua khi lớn lên không? Hãy nghĩ về mọi thứ chúng ta đã phải đối mặt” Potter dừng lại trước người bạn đồng hành của mình, nắm lấy vạt áo anh ta. Draco trườn xuống tường gần hơn, khói bay vào mũi anh nhiều hơn.

“Chúng ta đã cùng nhau đối mặt với lũ quỷ khổng lồ, những phù thủy điên khùng, Snape...” anh nói một cách miễn cưỡng.

“Nhện” Weasley co rúm người trả lời. Potter gật đầu, vỗ tay lên vai Weasley để trấn an.

“Chưa kể đến vị pháp sư nguy hiểm nhất mọi thời đại. Một con rồng là gì so với tất cả những thứ đó?” Anh ấy cười, Weasley có vẻ thoải mái. “Hơn nữa, trước đây chúng ta đã từng đối mặt với lũ rồng” anh tiếp tục, tiếp tục hành quân đến phía trước trang viên. Họ vẫn chưa chú ý đến Draco, một phần nhỏ trong anh cảm thấy lo lắng vì điều đó. Làm thế nào mà hai tên ngốc này lại trở thành Thần sáng?

“Và tất cả những gì chúng ta đang làm” cuối cùng Weasley nói. “Đang bắt con này để chuyển cho Charlie.”

Draco không thích điều đó. Nếu anh ta không cử Potty và Weaslebee đi thì họ có thể cử những người khác truy đuổi anh ta, có thể là hàng chục pháp sư. Anh ta không nói họ đến đây để giết anh ta nhưng Charlie là ai và anh ta có ý đồ gì với Draco? Không, anh không thích điều này chút nào. Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết. Đó là giết hoặc bị giết.

Khi Draco bước đến gần cặp đôi hơn, anh nghe thấy Weasley rên rỉ, “Giá như Hermione ở đây…”

Anh chớp mắt. Hermione Granger, phù thủy được cho là thông minh nhất thời đại này. Điều làm anh ngạc nhiên là cô ấy lại không hào hiệp quanh đây và ra lệnh cho những kẻ ngu ngốc. Tất nhiên, tại sao điều đó lại không xảy ra với anh trước đây! Granger sẽ biết cách đảo ngược sự biến đổi của mình. Trong suốt những năm học tại Hogwarts, cô gái này khó lòng tránh khỏi bàn tay của mình, luôn khoe khoang với các giáo sư. Nếu có ai có thể cứu Draco thì đó sẽ là Granger. Và cô ấy cũng có lòng trắc ẩn. Cô ấy sẽ không bao giờ cố gắng giết một con rồng vô hại. Trừ khi cô biết đó là Draco…

Anh quyết định rằng điều đó đáng để mạo hiểm, thế là anh rơi xuống đất với một tiếng nổ vang dội, làm văng ra vài viên gạch sau lưng anh, gục xuống thành một mớ hỗn độn gồm các chi và cánh. Anh ấy biết rõ hơn thế, rằng anh ấy có thể sẽ làm tổn thương bản thân nhiều hơn, điều đó anh ấy đã làm nhưng anh ấy cần nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Anh mong đợi sẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ nên Draco bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Tiếng la hét của họ thật không thể tin được, theo sau là những lời dụ dỗ từ Weasley để rời đi nhưng chẳng bao lâu sau họ đã ở trong tầm nhìn, giơ cao đũa phép. Kiệt sức và mệt mỏi, Draco đang đợi họ, đưa ra ánh nhìn xoa dịu nhất. Ít nhất, anh hy vọng là như vậy.

Hai pháp sư, trông không khác gì những gì Draco nhớ, đứng trước mặt anh với sự quyết tâm và sợ hãi trong mắt họ. Cẩn thận, để không kích động bất kỳ tổn thương nóng nảy và không thể khắc phục nào, Draco nhấc tay trái lên khỏi mặt đất và cố hết sức để chỉ. Ở đó, trong vùng đất khô cằn, lỏng lẻo, anh đã cố gắng liên lạc với những người sắp bị giam cầm của mình. Móng vuốt của anh ta không thể thay thế được một chiếc bút lông thật sự, hay thậm chí là một cây gậy sắc nhọn trong vấn đề đó nhưng anh ta đã cố gắng hết sức có thể. Thực ra anh ấy khá tự hào về những nỗ lực của mình. Nhiệm vụ này tỏ ra khó khăn hơn nhiều so với những gì anh ấy dự đoán vì đã không thực hành quá lâu. Ngay cả việc nghĩ ra những từ đó cũng đã phải nỗ lực rất nhiều, anh đã thành công.

Bằng những chữ cái lớn, gần như không thể đọc được, Draco chỉ viết một từ duy nhất: Cứu giúp.

Thật không may, cả hai người đàn ông đều không chú ý đến tin nhắn của anh ta, ít nhất họ vẫn chưa bắt đầu chú ý dù muốn hay không. Potter từ từ tiến lại gần anh, trái ngược với bản năng tự nhiên của anh, vừa là một con rồng vừa là một con người đang hồi tưởng lại sự oán giận thời thơ ấu của mình đối với một người khác, Draco vẫn khuất phục, thậm chí cúi đầu xuống cho cả hai, luôn gõ nhẹ vào nét chữ cẩu thả của mình. Potter và Weasley dường như rất kinh ngạc trước sự thụ động của anh ta. Anh ấy đã chịu đựng được cuộc tranh luận không mấy yên tĩnh kéo dài vài phút của họ, sau đó dẫn đến việc Potter chọn Incarcerousvề anh ấy, thậm chí còn cho phép họ đến gần hơn mà không có bất kỳ động thái đột ngột nào từ phía anh ấy. Nhưng khi Weasley chế tạo ra một chiếc mõm đặc biệt, Draco đã phản ứng tiêu cực với nó. Đôi cánh của anh rung lên trên lưng, làm Potter bị trói yếu ớt và giật mình. Weasley rên rỉ, thả mõm xuống và lùi lại vài mét. Cố gắng kiểm soát phản ứng của mình, Draco thở ra vài hơi và lần này dậm chân cạnh tin nhắn của anh. Cuối cùng, Potter phun ra một số từ tuyệt vọng, như thể hành động của anh chưa từng xảy ra, tiếp tục giam giữ Draco.

Bản dịch thuộc quyền sở hữu của tôi, chỉ đăng trên Wattpad, vui lòng không mang đi dưới mọi hình thức.

Draco trợn mắt. Weasley há hốc mồm nhìn anh ta. “Có phải…nó vừa…?”

Gần nửa giờ trôi qua trong khi Potter và Weasley thảo luận về cách tốt nhất để vận chuyển tiền thưởng của họ. Ít nhất thì cuộc trò chuyện của họ thật khó chịu. Phải nghe họ nói chuyện như thể anh chẳng khác gì một con vật ngu ngốc, không có trí tuệ và hiểu biết cơ bản, là một trong những nỗi nhục nhã lớn nhất mà Draco Malfoy có thể nhớ lại trong lịch sử gần đây. Cũng thật chán nản khi không có cách nào để cho họ biết anh ta là ai hoặc anh ta đã bị nguyền rủa trong hình dạng này. Nhưng anh không chịu từ bỏ mọi hy vọng. Cuối cùng, một khi hai tên ngốc này quyết định cách họ sẽ du hành cùng nhau, anh ta sẽ nằm trong số những sinh vật thông minh, những pháp sư mạnh mẽ hơn nhiều, những người sẵn sàng hóa giải trò hề này và được đền bù xứng đáng, tất nhiên, tùy thuộc vào tốc độ họ hoàn thành nhiệm vụ. Hai năm bị mắc kẹt trong cơ thể ngoài hành tinh này là điều quá sức chịu đựng của bất kỳ ai.
Thật không may, bất chấp ý định trả thù trong tương lai của anh ta, không có gì thay đổi được sự thật rằng họ có ý định bắt và chuyển Draco đến Romania cho Charlie Weasley.

Biết rằng hy vọng duy nhất của mình là Granger, hy vọng rằng cuối cùng cô ấy sẽ xuất hiện, vì ba người họ gần như không thể tách rời kể từ năm thứ hai, Draco đã ngầm đồng ý, đó là lý do khiến anh thấy mình bị giam giữ, gây mê và di chuyển bằng tàu đến Khu bảo tồn rồng ở Romania.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro