Chương 31: Khu (J)anus (T)hickey

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình minh xám xịt vào sáng hôm sau. Mưa lộp độp đập vào cửa sổ.

Trong sự im lặng ẩm ướt đó, Draco "Dập Tắt" Malfoy và Hermione "Không Có Khả Năng Đối Phó Với Rắc Rối" Granger nhìn chằm chằm lên trần nhà và suy nghĩ về những gì họ đã làm.

Thật khó để phủ nhận những gì đã xảy ra, vì mỗi người đều có chất lỏng cơ thể của người kia bốc hơi ở các mức độ khác nhau.

Chuyện chăn gối ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề. Những gì đã xảy ra ở Tây Ban Nha sẽ ở lại Tây Ban Nha. Họ là những người chuyên nghiệp. Họ là những người chuyên nghiệp tôn trọng nhau, và sẽ không hành động bất cứ điều gì khác, ngoài việc chuyên nghiệp với cộng sự được giao cho mình. Họ lặp đi lặp lại từ này cho đến khi cảm thấy thỏa mãn về mặt ngữ nghĩa. Trong sự hoang mang càng lúc càng tăng, họ lên đường trở về nhà.

Kho tưởng tượng chuyện quan hệ của Draco được hưởng lợi từ một số bổ sung mới, vì vậy không phải tất cả đều bị mất.

Nếu trước đây Granger không có một tế bào não nào để dự phòng, thì giờ đây, với việc lấy được Hy Vọng từ chiếc hộp Pandora, toàn bộ con người cô đã bị tiêu hao cho dự án của mình. Trong những ngày sau đó, cô đã đạt đến giai đoạn pha chế cuối cùng cho Proto-Sanitatem và dành mỗi giờ thức dậy trong phòng thí nghiệm, chuẩn bị tổng hợp phép màu của mình và tiến hành các thử nghiệm lâm sàng.

Trăng tròn tháng Mười Một lặng lẽ đến. Hiện tại, Greyback và Granger đang trong một cuộc chạy đua vũ trang khốc liệt – lây nhiễm với chữa bệnh.

Quan sát Granger làm việc điên cuồng trong phòng thí nghiệm, Draco biết rằng những hoạt động bất hợp pháp với Thần Sáng của cô – bao gồm cả một đêm chưa xảy ra ở Tây Ban Nha – là điều cuối cùng cô nghĩ đến. Khi trăng tròn đến gần, nỗ lực hoàn thành liệu pháp điều trị của cô thật cuồng nhiệt. Cô làm việc với tốc độ điên cuồng. Cô chỉ ăn khi được nhắc nhở và phải bị đe dọa mới chịu về nhà ngủ.

Đôi khi, đôi mắt cô trống rỗng khi cô nhìn Draco, nhưng đó không phải là Bế quan. Tâm trí cô bị ám ảnh, cuồng nhiệt, ở nơi khác.

Ngọn lửa trong cô là một thứ nguy hiểm – nó khiến cô tỏa sáng rực rỡ, nhưng nó cũng đe dọa thiêu rụi cô.

Anh nhớ cô rất nhiều.

Khi không ở cùng Granger tại Sảnh Nhà Vua, Draco tham gia cùng Potter, Weasley và nhóm của họ để tìm kiếm Greyback. Cuộc rượt đuổi của Potter cuồng nhiệt và điên cuồng như công việc trong phòng thí nghiệm của Granger. Họ lần theo mọi manh mối mà Draco đã lôi được ra khỏi đầu Larsen. Những manh mối đó bắt giữ được một số, nhưng không phải Greyback chết tiệt.

Shacklebolt tiếp sứ giả từ gia tộc ma cà rồng lớn nhất Vương Quốc Anh. Người đàn ông có gương mặt nhợt nhạt, ngài Dragavei, thông báo với Bộ trưởng rằng Greyback đã tiếp cận một số gia tộc để tham gia vào mục đích của hắn, vì có tin đồn rằng phương pháp điều trị của Granger cuối cùng có thể chữa khỏi bệnh ma cà rồng. Dragavei kiên quyết rằng, nói chung, ma cà rồng không có mâu thuẫn với Granger hay liệu pháp của cô ấy. Những người đủ ngu ngốc để từ bỏ "thú vui tinh tế" khi trở thành ma cà rồng được tự do rời khỏi Gia tộc – Gia tộc Ma cà rồng sẽ không có hành động gì chống lại Granger và hy vọng chính quyền sẽ ngăn họ khỏi xung đột. Mong Shacklebolt vui lòng không cử Thần Sáng đuổi theo họ, "Chúng tôi sẽ rất biết ơn vì điều đó, xin cảm ơn, Bộ trưởng."

Shacklebolt kể lại câu chuyện với một cái rùng mình. Dragavei còn mời ông ấy đi uống và nói với Shacklebolt rằng, nhân tiện, ông có mùi rất ngon.

~~~

Vào tháng Mười Một, dự án cải tạo Janus Thickey đã hoàn thành. St. Mungo, được hỗ trợ bởi nhà Malfoy, đã không làm ồn ào. Họ thuê những kiến trúc sư và kỹ sư phép thuật giỏi nhất để đẩy nhanh quá trình phá hủy và xây dựng, dẫn đến một cơ sở được cải tạo hoàn toàn trong vòng ba tháng.

St. Mungo đã tổ chức một lễ kỷ niệm để khánh thành khu vực mới. Tất nhiên, cả Draco và Granger đều được mời với tư cách khách mời danh dự. Granger đồng ý bước ra khỏi phòng thí nghiệm của cô trong một (1) giờ để tham dự. Draco đưa cho Smethwyck một danh sách các biện pháp an ninh nghiêm ngặt phải được tuân thủ, nếu ông ta muốn Lương Y Granger đích thân đến đó.

Lễ kỷ niệm diễn ra trong chính khu vực đó. Những bệnh nhân không muốn tham gia rút lui vào dãy phòng riêng của họ – bởi vì, vâng, bây giờ họ đã có dãy phòng riêng.

Khi Draco đến, anh đảm bảo rằng các Thần Sáng và đặc vụ DMLE đang làm nhiệm vụ đã có mặt tại vị trí của họ và thực hiện một cuộc kiểm tra Chiết tâm với những người tham dự.

Granger đến ngay sau khi nhận được Jot của anh rằng tất cả đã an toàn. Ngay khi Draco kết luận rằng cô trông thật lộng lẫy trong chiếc áo choàng màu hồng mềm mại thì cô đã bị đám đông vây quanh và biến mất khỏi tầm nhìn của anh.

"Anh Malfoy, chào mừng," Smethwyck nói, xuất hiện bên cạnh Draco với một ly G&T. "Tôi có thể dẫn anh đi tham quan? Hãy bắt đầu với các cơ sở y tế. Đây là tầng chính: một phòng tư vấn, ba phòng điều trị, và... phòng yêu thích của tôi... một phòng phẫu thuật..."

Draco hài lòng với những gì anh thấy. Cơ sở mới rất ấn tượng, nhưng quan trọng hơn, anh chắc chắn Granger sẽ rất vui.

Phòng bệnh đã được mở rộng một cách kỳ diệu và được chia thành hai tầng. Một tiền sảnh lớn phía trên mở ra trần nhà phù phép giống như ở Hogwarts, phản chiếu thời tiết trong ngày (hôm nay, bầu trời tháng Mười Một xám xịt). Ở tầng trên là ba mươi dãy phòng và một tiền sảnh. Tầng dưới hiện có một phòng tập thể dục, một thư viện nhỏ và một quán ăn tự phục vụ, hiện đang phục vụ đồ uống và đồ ăn nhẹ cho khách.

Ở cuối khu, nơi một vài loài thực vật gầy guộc từng vật lộn để tồn tại, có một bức tường rộng lớn có cửa sổ, nhìn ra London. Một khu vườn trong nhà đã được xây dựng ở đó. Vài người đang ở đó với sự thích thú – Longbottom và ba mẹ. Pansy đi ở phía sau, đặt một tay lên lưng Frank Longbottom.

Một hành lang dẫn đến một hồ bơi thuỷ liệu pháp, lộ ra khỏi tòa nhà chính trong một công trình kiến trúc phép thuật kỳ công. Nó được bao quanh bởi các cửa sổ ở mọi phía và được bao quanh bởi các loại cây nhiệt đới. Một người đàn ông đi loanh quanh trong bộ đồ tắm nhỏ đến đáng lo ngại với một y tá kiên nhẫn đi theo sát gót. Draco nhận ra mái tóc bồng bềnh quyến rũ, dù đã hoa râm: Lockhart.

Gần khu vườn là một cây đàn piano. Một bệnh nhân đang chơi một bản nhạc nhẹ nhàng. Gia đình cô ấy đứng quanh cô với nụ cười trên khuôn mặt. Đó là Lavender Brown.

Nhìn thấy cô ấy, Draco cảm thấy nhói trong tim. Nó nhắc nhở anh rằng Greyback đã làm tổn thương những người vô tội trong nhiều năm và hắn vẫn đang làm điều đó. Anh tự hỏi liệu việc điều trị của Granger có giúp ích gì cho những vết sẹo của cô ấy không.

Anh quay đi và nhìn thấy một nạn nhân khác của Greyback – Remus Lupin.

Lupin, trông ốm yếu, đang dựa vào cánh tay Tonks, tay cầm gậy. Tonks mặc một bộ vest nam được đặt may riêng cho lễ kỷ niệm, và thẳng thắn mà nói, cô mặc nó còn đẹp hơn đàn ông.

Tonks rất bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình. Cô chưa bao giờ đề cập đến việc Lupin là bệnh nhân ở đây. Giọng nói êm dịu mà Draco đã nghe khi lần đầu tiên đến phòng bệnh là của Lupin.

Họ đang trò chuyện với Granger. Cả ba người họ đều chỉ tay lên trần nhà đầy mê hoặc và mỉm cười.

Lupin phát hiện ra Draco và vẫy tay với anh.

Draco đã nói chuyện với Lupin vài lần trong nhiều năm – tại vài bữa tiệc Giáng sinh của Thần Sáng và các sự kiện khác. Anh không thích nói chuyện với Lupin. Lupin luôn nhìn anh với một sự tử tế đáng buồn – sự tử tế của một người thầy đã chứng kiến bạn đưa ra những lựa chọn sai lầm, và suýt phá hủy cuộc đời của bạn, nhưng vẫn nhớ về bạn khi còn trẻ. Nó khiến Draco cảm thấy khó chịu, đó là sự quan tâm không đáng có, không nói nên lời.

Tuy nhiên, hôm nay, có một niềm vui thực sự trong nụ cười nở trên khuôn mặt hốc hác của Lupin. "Nhân vật chính ngày hôm nay đây rồi."

"Đừng tâng bốc cậu ta quá nhiều," Tonks khịt mũi."Cậu ta khó kiểm soát lắm."

"Khó kiểm soát? Draco á? Anh không tin điều đó đâu," Lupin nói, bắt tay Draco.

Granger đang cố nén một nụ cười. Draco chắc chắn cô cùng có một vài ý kiến ​​của riêng mình về khả năng kiểm soát anh.

Tiếp theo là những câu cảm thán về hồ bơi, đàn piano, dãy phòng, khu vườn. Granger rất vui mừng với mọi thứ và trông như thể cô muốn vồ ôm lấy Draco. Anh đang giữ một khoảng cách khá thích hợp để làm việc đó, nhưng cô lại không tiến tới.

Tonks và Lupin bị những đứa trẻ của mình kéo đi, chúng muốn chơi piano.

"Việc tu sửa này đã thành công rực rỡ," Granger nói, cơ thể tràn đầy phấn khích. "Tôi lại muốn siết chặt anh đến chết, nhưng – có quá nhiều nhân chứng ở đây."

"Tiếc quá. Đó sẽ là một cách tốt để chết."

"Cuối cùng họ cũng sửa được tấm biển chết tiệt đó."

"Sửa được rồi á?" Draco nhìn tấm biển mới. "Tôi sẽ nhớ Khu anus hickey lắm đó."

"Cái tên đó là một cái gì đó khá đặc biệt."

"Anus hickey là chuyện gì vậy?" một giọng nói vang lên.

Đó là Theo.

"Bọn tao nghĩ mày giống như vậy á," Draco nói.

Granger bật cười. Thật tuyệt khi được nhìn thấy nụ cười lần nữa – điều đó có nghĩa là cô vẫn ở đó, ẩn mình đâu đó trong công việc điên cuồng của mình.

"Biến đi, Draco. Hermione, xin chào... cô trông đẹp mê hồn." Theo cúi xuống bàn tay của Granger và hôn lên đó.

Đó là sự thật, đúng như vậy, nhưng Theo không có quyền nói ra điều đó. Draco nghiến chặt quai hàm và truyền đạt điều này cho Theo bằng ánh mắt của mình.

"Mấy bài thơ thế nào rồi, Draco?" Theo hỏi.

Draco lườm. "Tao đọc thuộc lòng một bài cho mày hỉ?"

"Không."

"Đồ nhát gan."

Granger trông bối rối.

"Mày đang làm gì ở đây vậy?" Draco hỏi.

"Dì Maud." Theo chỉ tay qua vai, nơi một bệnh nhân mặc áo choàng dài đang nhìn một người phục vụ một cách quyến rũ.

"Anh có họ hàng với Maud à?" Granger hỏi. "Điều đó giải thích nhiều chuyện đấy."

"Chuyện gì?"

"Bà ấy là một người tán tỉnh vô độ."

"Gen của gia đình ấy mà. Tôi chỉ muốn nói là, hai người, làm tốt lắm... nơi này thật tuyệt vời. Cô đã thấy hồ bơi chưa? Tôi có ý định đặt mua một cái y hệt ở Nhà Nott."

Theo tự lấy một miếng chả giò từ đĩa của Draco. Sau đó, anh ta lấy trộm thêm một miếng nấm nhồi. Tiếp theo, anh ta lấy khăn ăn của Draco từ tay anh, dùng xong và trả lại.

"Biến đi, con mòng biển chết tiệt," Draco nói, vẫy tay với anh ta. "Tới xem dì của mày kìa."

Theo quay lại. "Ồ không... bà ấy đang làm gì vậy trời?"

Dì Maud đang ăn xúc xích hấp, nhưng không đứng đắn lắm.

"Tao phải đi đây," Theo nói. "Nói một lần nữa, mày làm tốt lắm. Thật tuyệt vời khi thấy mày làm chuyện gì đó tốt đẹp cho thế giới Draco. Tao biết mày luôn có khả năng làm được." Anh ta quay sang Granger và đặt tay lên tay cô. "Nó là một người tốt, cô biết đấy, dưới tất cả những điều tồi tệ."

Theo rời đi và giả vờ như không nghe thấy Draco tuyên bố rằng mày là thằng khốn nạn.

Bây giờ họ lại ở một mình, Draco đang nghĩ cách để khen ngợi Granger, vì anh không muốn bị Theo vượt mặt. Tuy nhiên, một cái gì đó giật mạnh ống quần của anh, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Một đứa trẻ mới biết đi đang cầm một miếng xúc xích ướt át, nghi vấn có nguồn gốc từ bà dì Maud. Thằng bé đưa nó cho anh xem.

"Mọi người?" Draco nói to với cả phòng. "Có một đứa trẻ đang đi một mình ở đây?"

"Đó là cháu của ông Belford," Granger nói, nhìn quanh. "Oh... gia đình đó đang ở trong vườn."

Granger đặt tay lên đầu gối và khen ngợi miếng xúc xích. (Nhân tiện, cô đã không khen ngợi món xúc xích của Draco – chỉ đơn giản là một lưu ý về sự bất công. Có lẽ anh cũng nên làm ướt xúc xích của mình.)

Granger bế đứa trẻ lên để trả lại cho ba mẹ nó, để lại cho Draco với một chiếc đĩa trống, một chiếc khăn ăn bẩn và một lời khen không thành lời.

Tâm trạng của anh không được cải thiện chút nào vì người tiếp theo đến chào anh – McLaggen, cái thằng chó mất dạy.

Có quá nhiều xúc xích dị dạng trong bữa tiệc này.

McLaggen trông khá đẹp trai trong bộ vest và cà vạt. Draco để ý hắn đã chọn một bộ đồ Muggle. Nó làm anh khó chịu.

"Làm tốt lắm, anh bạn," McLaggen nói, bắt tay Draco. "Món quà đáng kinh ngạc."

Draco chỉ là 'anh bạn' với rất ít người và McLaggen không phải là một trong số họ. Anh trao cho hắn một nụ cười khó có thể gọi là nụ cười. Đó chỉ là một cái mím chặt môi – cùng lắm là một nụ cười nhạt nhoà.

McLaggen lảm nhảm về phòng bệnh một lúc trước khi tìm ra lý do thực sự cho việc bắt chuyện.

"Tôi có thể hỏi anh một điều hơi... ờ... cá nhân không?" hắn hỏi.

"Chuyện gì?"

"Anh và Hermione...?"

"Chúng tôi thì sao?"

"Hẹn hò? Với nhau à?"

Hẹn hò? Hằng ngày. Với nhau? Suốt mọi thời gian. Với nhau Với nhau? Phi lý. Họ chỉ đơn thuần duy trì một Trạng thái Cân bằng phức tạp từ sự hoang tưởng và những biện minh, và mây mưa trong những ngày lễ Pagan, và giả vờ như điều đó không xảy ra, và anh không nói gì vì anh không quan tâm đến cảm xúc, nhưng anh đau khổ vì dù sao thì anh cũng có tình cảm, và anh càng cố gắng gạt cô ra khỏi trái tim mình, thì cô càng sống ở đó, một điều tươi sáng trong những nơi tối tăm, nhưng mọi chuyện vẫn ổn và tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.

"Không," Draco nói, để tóm tắt lại một cách ngắn gọn.

"À. Cô ấy có đang hẹn hò với ai không? Anh có biết không?"

"Tôi không biết và nói thẳng ra là không quan tâm," Draco nói với vẻ quan tâm sâu sắc.

"Được rồi. Tôi chỉ định hỏi vì hai người có vẻ... thân thiết."

"Thân thiết."

McLaggen chỉ vào xung quanh. "Anh vừa làm tất cả những điều này và nói rằng nó là dành cho cô ấy, anh bạn."

"Đúng vậy. Cô ấy đã cứu mạng tôi."

"Phải ha."

Hai người cùng nâng ly uống một ngụm, nhìn nhau với sự ghét bỏ được che đậy mỏng manh.

"Bây giờ, tôi có thể hỏi anh vài điều cá nhân được không?" Draco hỏi.

"Được."

"Điều gì làm anh nghĩ mình đủ tốt cho cô ấy?"

McLaggen nhìn anh chằm chằm. Sự xúc phạm trong lời nói dần dần được hắn hiểu ra. Hắn đứng đối mặt với Draco, vai thẳng, mặt đỏ bừng. "Chính xác thì ý anh là gì?"

"Từ nào trong câu làm anh không hiểu? Mà bỏ đi... để tôi nói lại. Anh không đủ tốt với cô ấy."

McLaggen cuối cùng cũng hiểu được hoàn toàn sự xúc phạm đó, và vì không có não để giải quyết bằng lời nói, nên có vẻ như hắn đang chuyển sang giai đoạn tiếp theo – họ chuẩn bị tung lời nguyền hoặc nắm đấm.

"Anh không cần phải cảm thấy bị xúc phạm như vậy," Draco nói với một cái nhún vai thờ ơ. "Tôi không chắc có ai đủ tốt với cô ấy."

Điều này làm McLaggen tạm dừng. Nắm đấm của hắn, đã được cuộn tròn ở bên cạnh, từ từ thả lỏng. "Cô ấy có thể quyết định ai là người đủ tốt cho mình."

"Tôi đồng ý."

"Nhưng cô ấy thích chơi hết mình. Nó đã như vậy kể từ thời Hogwarts. Cô ấy chỉ cần thúc đẩy một chút."

"Thúc đẩy?"

"Tôi có... lợi thế."

"Có không đó?" Draco hỏi. "Lợi thế gì?"

"Một chiếc ghế đặc biệt trong hội đồng quản trị."

"Thực sự là một nước đi thông minh."

McLaggen nhún vai. "Những lời dụ dỗ thông thường không có tác dụng với cô ấy – tiền bạc, ngoại hình. Như anh có thể nhận thấy."

"Tôi không có nhận thấy."

"Hm."

Câu hỏi tiếp theo của Draco hết sức bình thường. "Hôm nay, anh đã nói chuyện với Smethwyck chưa?"

"Hippocrate á? Chưa. Sao vậy?"

"Tôi nghĩ ông ấy có một chút tin tức cho anh."

"Tin tức gì?"

"Tôi cũng nghĩ không có hại gì khi nói với anh bây giờ," Draco trầm ngâm. "Anh không còn là thành viên của Hội đồng quản trị St. Mungo nữa."

"Cái gì?"

Draco trông có vẻ hối lỗi. "Tôi đã đá anh ra đó. Xin lỗi nha, anh bạn."

McLaggen lắp bắp. "Anh... cái gì? Anh nghĩ mình là ai vậy? Anh không có quyền quyết định liệu tôi có..."

"Tôi có đó. Đó là một trong những điều kiện của tôi. Với một món quà tầm cỡ này, họ rất sẵn lòng tuân theo. Hơn nữa, trong những năm gần đây, anh rõ ràng là toàn mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho bệnh viện... điều gì đó liên quan đến hành vi của anh đối với phụ nữ, đặc biệt là Granger. Họ cũng đã mang mối quan tâm này đến MNHS. Tôi nghĩ anh là một trong những Ủy viên ở đó. Tôi cũng không chắc anh sẽ giữ được chiếc ghế đó trong bao lâu. Cứ coi đây là một lời cảnh cáo thân thiện... có lẽ anh nên từ chức để tránh bị mất mặt."

Ở giữa tiền sảnh, Smethwyck gõ gõ vào ly và thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tới giờ của tôi rồi," Draco nói. Anh đặt đĩa thức ăn và khăn ăn bẩn của mình vào tay McLaggen. "Cầm lấy mấy thứ này giúp tôi... chàng trai tốt. Tôi phải đi đây."

Smethwyck, đại diện cho MNHS, và Lương Y Crutchley, lần lượt phát biểu. Bài phát biểu của Crutchley là cảm động nhất; bà đã thấy hàng chục năm bị lãng quên được đảo ngược chỉ trong vài tháng và dường như nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Draco và Granger bị kéo ra phía trước đám đông theo nhiều cách khác nhau, được nói vài lời, rồi bị kéo lùi vào đám đông, lại bị đẩy lên phía trước, nâng ly chúc mừng, chụp ảnh rồi lại nâng ly chúc mừng.

Trong cuộc trò chuyện sau đó, Draco thấy Granger được các thành viên của Hội đồng tiếp cận. Hầu hết đều đối xử với cô một cách tôn trọng và cẩn thận. Một số tiếp cận với sự e ngại, như thể cô có thể trở nên cáu kỉnh và lao vào họ bằng một con dao mổ. (Họ không cần phải lo lắng về điều đó; cô chỉ làm điều đó khi bộ não Thần Sáng của cô sắp bị một tên Viking ném tung tóe ra sàn nhà.)

Narcissa đã nói với Draco rằng bà sẽ chịu độ ẩm của nước Anh trong vài giờ và để xem lễ kỷ niệm diễn ra như thế nào. Bà ấy đến kịp giờ phát biểu, rám nắng và vẫn còn mùi như sân thượng ở Seville .

Khi bà nhìn thấy Granger, Narcissa chào đón cô nồng nhiệt hơn nhiều so với những gì Draco mong đợi – có lẽ sức nóng của Seville cũng đọng lại trong cô.

Draco đang ở trong vòng vây của gia đình Belford, họ đã đứng xung quanh anh để cảm ơn anh và giải thích về căn bệnh trĩ Bubotuber lâu năm của ông Belford, đã được chữa khỏi, và đứa con mới biết đi của họ đã dí xúc xích vào mặt anh.

Draco hướng họ đến chỗ của Granger để nghe cô và mẹ anh nói chuyện gì.

Granger chỉ vào xung quanh và bày tỏ lòng biết ơn theo cách đầy nhiệt huyết của cô.

Narcissa có vẻ khá thích Granger. Bà nắm lấy tay Granger. "Làm ơn đừng nói cảm ơn với tôi. Cô đã đưa con trai tôi trở về từ cõi chết. Đây chỉ là một việc nhỏ thôi. Cô phải cho tôi biết nếu có bất cứ điều gì khác mà gia đình tôi có thể làm cho cô. Tủ đựng thức ăn của cô thế nào rồi?"

"Ờm... chúng vẫn ổn... và bà đã làm quá đủ rồi, thực sự không cần..."

"Chỉ là tiền thôi," Narcissa nói, với một cái vẫy tay và vẻ thản nhiên mà chỉ những người thực sự giàu có mới làm được. Bà nhìn chằm chằm lên trần nhà đầy mê hoặc. "Draco thường có rất ít thời gian hay kiên nhẫn cho công việc từ thiện... thằng bé chỉ tập trung được cho việc đầu tư, cô biết không, còn tôi quản lý các hoạt động từ thiện... nhưng lần này, thằng bé đã làm rất tốt."

"Anh ấy đã làm được."

"Cô đã giúp cho nó tìm được một sự tập trung mới."

"Oh, dạ, một sự tập trung." Granger trao cho Narcissa một nụ cười gượng gạo.

"Thằng bé có vẻ hạnh phúc. Tôi thực sự chỉ muốn nó được hạnh phúc, cô biết không?"

"Chắc chắn rồi ạ."

"Tôi muốn nó tìm được điều gì đó... ai đó... làm nó hạnh phúc."

Narcissa nhìn Granger đầy ý nghĩa. Granger, đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào ly rượu gin của mình như thể cô đang bị nó quyến rũ. Draco cân nhắc việc bay đến chỗ Narcissa và đè bà ấy xuống đất.

"Xin lỗi vì mấy lời phiếm của tôi," Narcissa nói. "Dù sao thì, thằng bé cũng làm tôi ngạc nhiên. Cô biết đấy, tôi luôn ước nó sẽ quan tâm nhiều hơn đến những việc như thế này. Cô đã thấy khu vườn nhỏ chưa? Tôi sẽ không đặt hoa cúc quá gần cỏ lily, chúng sẽ bị chôn vùi trong đó, nhưng nếu không..."

Đứa trẻ đó lại trốn thoát và đến đưa miếng xúc xích cho Granger xem.

"Oh!" Narcissa nói. "Có phải là trẻ mồ côi không?"

"Ơ... dạ không... nó là con của gia đình Belfords," Granger nói, ẵm đứa trẻ lên một lần nữa và nhìn quanh phòng. "Thằng nhỏ sẽ bị mọi người dẫm lên mất."

"Cô có chắc không? Nó giống như trẻ mồ côi. Trông rất bẩn. Có lẽ nó là một đứa trẻ lang thang trên đường phố. Tại sao thằng nhỏ lại cầm xúc xích? Có phải nó ăn cắp không? Các bảo mẫu ở đâu rồi nhỉ?"

Nhà Belfords nhanh chóng chạy đến đón đứa con lầm lỡ của họ. Granger bị quay cuồng giữa các thành viên trong gia đình trong vòng xoáy cảm ơn, chúc mừng và cập nhật thêm thông tin bệnh trĩ, cho đến khi bàn tay gầy guộc của Narcissa vòng qua khuỷu tay cô và kéo cô ra khỏi vòng xoáy để tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.

Draco đi đến.

"Ah, Draco, con đây rồi. Ta vừa nói với Lương Y Granger rằng con đã làm ta ngạc nhiên như thế nào về khả năng quản lý một hoạt động từ thiện ở quy mô này."

"Tất cả những gì con làm là ký vào giấy chuyển tiền thôi. Kế hoạch là do... do ai đó ở bệnh viện làm."

"Oh? Vậy à. Ta đoán là ai đó khá thông minh," Narcissa nói. "Kế hoạch được nghĩ ra rất kỹ lưỡng. Ngoài trừ hoa cúc thôi."

Draco nhìn Granger. Cô lắc đầu nhè nhẹ. Ồ, được thôi. Anh sẽ không chỉ ra rằng Ai Đó thông minh đang ở ngay đây.

"Con đã làm rất tốt trong bài phát biểu của mình, Draco," Narcissa tiếp tục. "Không quá dài dòng. Hãy cố gắng mỉm cười một chút, vào lần sau. Chúng ta không nên tỏ ra kiêu căng. Chúng ta là những người thân thiện, blablabla."

"Dạ tất nhiên rồi."

Narcissa khẽ rùng mình và kéo khăn choàng sát hơn quanh đôi vai gầy. "Ở đây có gió lùa không? Tôi nghĩ chắc là có. Ai đó đã mở cửa sổ à? Có lẽ là chỉ mình tôi thấy vậy... Tôi vừa mới từ Seville về, Lương Y Granger à, và tôi sẽ quay lại đó ngay. Tôi không thể chịu nổi độ ẩm của nước Anh. Tôi nghĩ là mình đang già đi..."

Granger được gọi đi để nói chuyện với các phóng viên của Nhật Báo Tiên Tri.

Narcissa vẫy tay ra hiệu cho Draco lại gần.

"Draco," bà nói bằng một giọng thì thầm bí hiểm.

Hơi thở của bà thấm đậm hương vị Rebujito – một loại rượu sherry kết hợp với chanh. Không phải sức nóng của Seville đọng lại trong bà – mẹ anh đã hơi say và có một khoảng thời gian vui vẻ. Điều này giải thích cho sự hoạt bát của bà.

"Sao ạ?"

"Ta đang nghĩ," Narcissa nói.

"Ôi đừng mà."

"Đúng rồi đấy. Lương Y Granger có độc thân không?"

"Mẹ."

"Ta chỉ tò mò thôi. Ta đã cân nhắc... về những khả năng. Đừng có phòng thủ như vậy. Con trông như thể vừa liếm một cây tầm ma. Con có thích cô ấy không? Ta nghĩ con nên thích cô ấy đi. Cô ấy không phải là kiểu nhạt nhẽo. Con vẫn chưa nói với ta là hai đứa đang làm việc cùng nhau với tư cách gì."

"Con thực sự không thể nói cho mẹ biết được. Con đã thực hiện Lời Thề giữ Bí Mật rồi."

"Thật hả? Hm. Thế thì chắc là quan trọng rồi. Tìm hiểu xem cô ấy có độc thân không. Chủ động lên đi chứ, Draco."

"Mẹ."

"Ta chỉ đơn thuần là đưa ra gợi ý thôi. Sự thụ động sinh ra đau khổ, con yêu. Ta đã học được điều này trong suốt cuộc đời dài của mình. Đừng giống như ta. Oh... coi chừng phía sau con đấy... đứa trẻ mồ côi đó trở lại rồi kìa... để ý túi của con đi... không, nhóc, ta không muốn ăn xúc xích..."

Narcissa rời đi để tiếp tục chào hỏi và nháy mắt hứa sẽ gửi cho Draco một Jot khi bà trở lại Seville.

Đến lượt Draco được Nhật Báo Tiên Tri phỏng vấn. Anh nói nhiều điều tốt đẹp về tầm quan trọng của việc chăm sóc lâu dài và Cho đi, trong khi lòng anh đang chao đảo với tình cảm mới của mẹ đối với Granger.

Đứa trẻ đó lại tiếp tục tung hoành xung quanh. Nó giật mạnh quần của Longbottom. Draco đã nhìn vào đúng thời điểm sai lầm. Chiếc quần trượt xuống và mở ra trước mắt anh bức tranh toàn cảnh tuyệt đẹp về cái mông dài của Longbottom.

Lương y Crutchley ôm chầm lấy Draco và Granger, lần lượt khiến từng người họ ngạt thở trong lồng ngực rộng rãi của cô ấy.

Granger quay trở lại để lấy không khí với vẻ hơi bối rối. Draco, đã quen với cảm giác bộ ngực chạm vào mặt mình, chỉ sửa lại mái tóc.

Khi họ thoát khỏi bộ ngực nở nang của Crutchley, Granger kéo Draco sang một bên.

"Smethwyck vừa nói với tôi về chiếc ghế của McLaggen trong Hội đồng quản trị. Là anh làm chuyện đó phải không?" cô hỏi.

"Tôi á? Không. Tôi không can thiệp vào việc quản trị bệnh viện."

"Tôi không tin anh nữa đâu."

"Đúng là cô không nên tin. Smethwyck có nói cho cô biết ghế trống sẽ thuộc về ai không?"

"Không...?"

"Tôi đó," Draco nói.

Lông mày của Granger nhướng lên. "Chúc mừng. Một nhóm người bất tài khó chịu đang chờ anh đó."

"Không. Nó đang chờ cô."

"Gì cơ?"

"Tôi đã chỉ định cô là đại diện của tôi cho chiếc ghế đó. Tôi hy vọng chuyện đó sẽ ổn."

Nụ cười, Chúa ơi, nụ cười.

"Chuyện đó... thực sự rất ổn," Granger nói.

Ánh mắt sáng ngời, môi cắn chặt, ánh mắt nhìn xuống.

"Cứ thẳng tay xử hết bọn họ, Granger."

"Tôi vô cùng vinh dự làm chuyện đó."

Họ cùng nhâm nhi đồ uống. Bây giờ, cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt đầy ý nghĩa và tò mò.

"Chuyện gì nữa?" Draco hỏi.

"Không có gì. Mà... có chuyện này. Tôi đồng ý với Ernie."

"Hả?"

"Xét cho cùng, những người Malfoy này là người tốt."

Draco cụng ly của mình vào ly của cô với nụ cười nhếch mép đậm chất Malfoy nhất.

Lễ kỷ niệm kết thúc. Sau khi tạm biệt, Draco đi cùng một Granger Ảo Ảnh đến tiền sảnh của St. Mungo, nơi có một dãy lò sưởi Floo lập lòe.

Họ thấy nơi này đông đúc lạ thường. Có một đám người chen lấn xung quanh và âm thanh của sự bối rối. Những mảnh giấy da bay phấp phới khắp nơi, dính vào trần nhà, dán vào cửa sổ, thổi tung bay.

Montjoy, một trong những Thần Sáng đang làm nhiệm vụ, chen lấn đến chỗ Draco và Granger.

"Đưa cô ấy ra khỏi đây," cậu ta lẩm bẩm khi đến gần.

"Có chuyện gì vậy?"

Montjoy đã sử dụng Depulso cấp thấp để đẩy mọi người ra khỏi lối đi khi Draco kéo bản thể vô hình của Granger về phía lò sưởi.

"Hàng trăm, hàng nghìn cái này, ở khắp tiền sảnh," Montjoy nói, chộp lấy một mảnh giấy da. "Humphreys vừa gửi Jot cho tôi... nói là chúng cũng có ở khắp Bộ."

Có một Lời nguyền Gemino trên giấy da – ngay cả khi Montjoy đang cầm nó, các bản sao vẫn phun ra và rơi khắp trên sàn.

Trên tờ giấy da là một bức ảnh của Granger. Và bên dưới nó, một dòng chữ, được viết bằng nét chữ thô, không đều:

Giao nộp Granger cho tao và các cuộc tấn công sẽ dừng lại

~~~

Họ đã mong đợi một sự leo thang từ Greyback, và nó đã xảy ra.

Nó xảy ra không phải dưới hình thức một cuộc tấn công trực tiếp vào cô, mà là theo cách tàn ác hơn nhiều. Cách mà đã khiến toàn bộ cộng đồng phù thủy đổ dồn sự chú ý vào cô và đưa ra động cơ ghê tởm để giúp Greyback tiếp cận cô. Các địa điểm phép thuật quan trọng ở Vương Quốc Anh đều nhận được những mảnh giấy giống như ở St. Mungo.

Phối hợp với Granger, Bộ đã đưa ra tuyên bố về khám phá đột phá của cô. Với thông báo rằng một phương pháp chữa bệnh người sói đang được thử nghiệm lâm sàng, sự hèn nhát vì tư lợi của Greyback đã bị vạch trần.

Nhưng, khi trăng tròn tháng Mười Một đến gần, cũng có những lời xì xào bàn tán. Hai kỳ trăng tròn đầy kinh hoàng đã trôi qua và một kỳ trăng tròn khác sắp cận kề. Lòng người trở nên căng thẳng. Một số đã mất người thân, trong khi những người khác sống trong nỗi sợ mất mát.

Thương tổn đã xảy ra. Granger không thể ra ngoài nơi công cộng được nữa. Vì bất kỳ ý định hay mục đích nào, cô đều bị giới hạn ở Thái Ấp và phòng thí nghiệm.

Cô đã vượt qua khó khăn như Draco có thể hy vọng. Nếu Greyback có ý định cô lập cô, thì hắn đã thất bại. Jotter của cô rung lên không ngừng với những thông điệp ủng hộ. Ngôi nhà của cô đã bị chôn vùi một nửa trong những lá thư. Những yêu cầu tham gia vào các thử nghiệm lâm sàng tràn ngập hộp thư của cô tại Cambridge từ khắp nơi trên thế giới. Trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri tràn ngập sự phẫn nộ của ban biên tập và những lá thư từ dân chúng bày tỏ sự ghê tởm trước nỗ lực cưỡng chế của Greyback.

Narcissa đã gửi cho Draco một Jot đầy lo lắng và sợ hãi, yêu cầu anh hứa rằng anh sẽ không để tên mất trí đó chạm vào một sợi tóc của Lương Y Granger; họ có nên cho cô ấy vào Thái Ấp không? Khi Draco cho cô xem lá thư, Granger đã cười nụ cười đầu tiên anh thấy sau nhiều ngày.

Vào dịp trăng tròn tháng Mười Một, trụ sở Thần Sáng ở Đan Mạch cử một đội gồm 30 Thần Sáng của riêng họ đến hỗ trợ đợt tấn công tiếp theo. Nhờ sự giúp đỡ của họ và nhận thức của công chúng về mối đe dọa hiện nay, lần này chỉ có tám người bị nhiễm bệnh và không có ai chết.

Tháng Mười Một dần chuyển sang tháng Mười Hai. Có những chuyện xấu và chuyện tốt. Ngọn lửa của Granger, không hề bị Greyback dập tắt, thậm chí còn bùng lên một cách ấn tượng hơn.

Trong một khoảnh khắc đắc thắng tại phòng thí nghiệm mà Draco cảm thấy vinh dự được chứng kiến, cô đã hoàn thành việc tổng hợp lô liều thuốc đầu tiên chữa khỏi bệnh người sói. Phòng thí nghiệm rung chuyển bởi những tiếng la hét, tiếng nhảy và tiếng vỗ tay khi toàn bộ nhóm của Granger tập trung vào cô. Sau đó, tất cả họ ngồi hoặc nằm xuống sàn, và ai đó mở rượu sâm panh, và họ chuyền chai cho nhau vì họ đã quá kiệt sức để lấy ly. Granger đã cố gắng phát biểu, nhưng giọng của cô không thành tiếng, và cô úp mặt vào tay, và chìm trong những tiếng nức nở thầm lặng. Điều này bắt đầu một chuỗi phản ứng khóc lóc trong toàn đội của cô, và cho đến khi ba hoặc bốn chai sâm panh được uống hết họ mới dừng lại.

Nhiều giờ sau, Draco thấy mình đang đứng trong một phòng thí nghiệm im lặng lúc nửa đêm, với mọi người đang ngủ trên sàn dưới chân anh.

Anh cõng Granger về nhà qua Floo.

Granger đã hoàn thành việc nộp các quy trình lên một mê cung kinh khủng gồm Quy tắc, Quyền hạn, Tiêu chuẩn, hội đồng xét duyệt nghiên cứu và đạo đức, đồng thời bắt đầu các thử nghiệm lâm sàng của mình.

Lupin nằm trong nhóm bệnh nhân đầu tiên được tiêm. Draco hộ tống một Granger Ảo Ảnh đến St. Mungo để tiến hành. Gia đình của Lupin đứng xung quanh ông ấy. Tonks nắm một tay, cậu con trai lớn cầm tay kia. Bé gái ngồi trên đùi ông.

Granger hoàn toàn chuyên nghiệp nhẹ nhàng khi cô truyền dịch. Có một nụ cười trên khuôn mặt gầy guộc của Lupin và niềm hy vọng trong đôi mắt của ông rất phù hợp với Hy Vọng đã được đẩy vào huyết quản của ông.

Lần đầu tiên Draco nhìn thấy Tonks khóc.

~~~

Khi Draco và Granger trở lại Thái Ấp vào chiều hôm đó, Granger, đôi mắt của cô khá sáng, nói rằng cô muốn đi dạo, anh có muốn đi cùng không?

Anh muốn. Tất nhiên là muốn.

Họ ếm bùa sưởi ấm lên mình, rồi bước đi dọc theo con đường băng giá được bao quanh bởi những cây dương xỉ đóng băng và những cây bạch dương vi vu trong gió màu bạc trên nền trắng. Hơi thở của họ phả ra sau lưng.

Trong một lúc, họ không nói gì. Granger trầm ngâm khi đi qua những vũng nước đóng băng. Draco theo kịp những bước nhỏ của cô, lúc đi sau cô, lúc đi bên cạnh cô.

Họ đã đi đến cuối con đường. Nó dẫn đến một cái hồ phẳng lặng như một tấm gương, và mặt trời chiếu sáng từ lớp sương giá ở mép hồ.

Không khí có mùi lạnh và trong, tinh khiết đến mức hít một hơi thật sâu cũng thấy chóng mặt.

Granger đứng trên mép đường và đan hai bàn tay đeo găng vào nhau. Draco đến đứng cạnh cô.

Họ đứng trong im lặng.

Anh huýt cô bằng khuỷu tay.

Cô ngước lên nhìn anh.

"Cô làm được rồi," Draco nói.

Granger áp đôi găng tay lên miệng, mỉm cười, không thể tin nổi chính mình.

"Tôi... đúng vậy. Chúng ta còn phải xem dữ liệu trả lại như thế nào nữa, sau vài lần truyền dịch. Nhưng... đúng vậy, tôi làm được rồi."

Cô nhìn lên bầu trời đầy gió. Hôm nay là một ngày của tháng Mười Hai và bầu trời tỏa sáng rực rỡ trong xanh. Tiếng thở dài trắng xóa của cô bị một cơn gió cuốn đi và biến mất trong đó.

Cô vui mừng một cách đáng yêu, run rẩy – niềm vui mệt mỏi, không thể tin được của một người đã đạt được điều gì đó sau nhiều nỗ lực và đang dần dần say sưa với niềm hân hoan đó.

Có những giọt nước mắt trong mắt cô.

Cô hít một hơi run run.

Draco đưa cho cô một chiếc khăn tay thay vì cái ôm thấu xương mà anh muốn dành cho cô.

"Tôi muốn nói đây chỉ là những giọt nước mắt hạnh phúc," Granger sụt sịt nói.

"Rõ ràng rồi mà."

Granger chấm nước mắt, rồi ôm chiếc khăn tay vào ngực. Cô hắng giọng. "Tôi sẽ viết một bài báo cho dự án này, bây giờ công việc của tôi đã được công khai. Có lẽ thậm chí là một cuốn sách. Và tôi sẽ có một danh sách dài những người đã cống hiến và cảm ơn. Đây là công việc của nhiều người và nhiều tâm hồn. Tất nhiên là sẽ có mọi người ở phòng thí nghiệm, và rất nhiều đồng nghiệp mà tôi đã hợp tác làm việc, và các nhà nghiên cứu trước tôi, và..."

"Và?"

"Tôi muốn thêm anh nữa," Granger nói.

Một tia hạnh phúc bất ngờ được thắp lên trong Draco. "Thật không?"

"Thật"

"Tôi sẽ... rất vinh dự," Draco nói, không thể ngăn một nụ cười toe toét vui vẻ hiện trên khuôn mặt mình.

"Tôi vẫn chưa quyết định diễn đạt nó như thế nào. Anh có muốn ẩn danh không? Tôi có thể sử dụng một số loại biệt ngữ nào đó... tôi muốn cảm ơn cái gai ở bên cạnh tôi?"

"Thần Sáng Phiền Phức?" Draco gợi ý.

"Con quỷ hút máu cơ hội?"

"Kẻ khó chịu với sự bất tài?"

"Crotch?"

"Vậy thì cô phải ký tên mình là Hormone."

"Chuyện đó sẽ khó giải thích với biên tập viên lắm."

"Cô có nghĩ rằng 'Đồng Phạm trong Các Tội Ác Không Xác Định' có nghĩa là thừa nhận tội lỗi không?"

"Tôi không biết... anh là Thần Sáng mà."

"Chà. Tốt hơn là không nên."

"Có lẽ tôi chỉ nên nói là lời cảm ơn chân thành của tôi đến Draco Malfoy..."

"Tôi thích nó đấy."

"...người có mái tóc đã hy sinh nhiều lần vì chính nghĩa."

"Cái đó làm tăng thêm sự nghiêm trọng cần thiết."

"Quyết định vậy đi. Cảm ơn anh."

"Chúng ta nên ăn mừng. Cô có muốn mời ai đó đến Thái Ấp tối nay không? Tôi có một chai Beaujeu-Saint-Vallier 1972?"

"1972?! Chúa ơi, không. Hãy để dành nó cho một dịp đặc biệt đi."

"Cô dịp đặc biệt."

Granger cười, rồi trở nên trầm ngâm. Cuối cùng, cô nói, "Thành thật mà nói, tối nay, tôi không muốn làm gì cả."

Cô nhìn ra mặt hồ phẳng lặng. Dưới lớp áo khoác, vai cô thả lỏng. Với những lần truyền dịch đầu tiên đã hoàn thành, một áp lực to lớn đã được trút bỏ khỏi cô.

Cơn cuồng nhiệt của ngọn lửa đã dịu đi. Cô đã trở lại là chính mình một lần nữa.

Draco cảm thấy sự thay đổi khi ánh mắt họ gặp nhau. Bây giờ, anh không bị cơn sốt đẩy lùi và tâm trí quá nặng nề để có thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài công việc. Bây giờ, anh lại bị lôi cuốn bởi hơi ấm quen thuộc. Sự hấp dẫn yên tĩnh. Lực kéo.

Anh chìa khuỷu tay về phía cô. "Vậy thì đừng làm gì cả. Tôi chắc chắn rằng không ai xứng đáng hơn cô."

Họ chưa thực sự chạm vào nhau lần nào kể từ lúc ở Tây Ban Nha.

Cô ngước lên nhìn anh và mỉm cười. Anh cảm thấy cô nắm lấy khuỷu tay anh và những ngón tay ấm áp xuyên qua áo choàng của anh.

Cô đã trở lại.

Trái tim anh vui mừng bay bổng cùng với gió và bay lên gặp bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro