Chap44(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Chu Khởi cùng Hứa Nùng gửi tin nhắn, người đã ngồi ở bên trong biệt thự ở nhà cũ Chu gia.

Bà Chu lúc này một thân quần áo khiêu vũ, một cái áo khoác ngoài màu hồng đỏ cộng thêm một cái váy dài màu đen, nhìn như là mới vừa cùng nhóm bạn cũ từ bên ngoài đi chơi về.

Bà vừa gọt táo, vừa thỉnh thoảng quan sát Chu Khởi. Thấy hắn cũng không biết là gửi tin nhắn cho ai, biểu tình còn khó được không quá giống ngày thường, trong lòng cũng không khỏi tò mò.

"Con trai à, lại cùng Trần Tiến cãi nhau đi?"

Thật ra người mẹ nào nhìn thấy dáng vẻ con trai nhà mình như thế, khẳng định đều nghĩ đến chuyện hẹn hò yêu đương. Nhưng bà Chu quá hiểu con trai mình, hắn từ nhỏ đến lớn đều cảm thấy con gái rất ồn ào, dì nhỏ của hắn vẫn luôn muốn tác hợp cho hắn cùng một cô bé, nhưng năm lần bảy lượt đều bị hắn trốn tránh.

Cho nên trong tiềm thức của bà Chu, nghĩ thế nào cũng sẽ không cảm thấy, Chu Khởi là đang nhắn tin với một cô gái.

Nhưng Chu Khởi dường như cũng không muốn che giấu, một bên nhếch môi cười xấu xa ấn phím di động trả lời tin nhắn, một bên thuận miệng đáp lại: "Không phải, là đang cùng con dâu của mẹ nhắn tin. "

Bà Chu vẻ mặt ghét bỏ, cầm quả táo đã gọt xong cắn một miếng, dáng vẻ hiển nhiên không quá tin tưởng.

"Lúc trước khi mà con còn chưa phát điên, cũng không tìm được cô gái nào đưa về nhà, bộ dạng như bây giờ, ai có thể theo con chứ? Mẹ nó, mẹ lại không giục cưới, con gạt mẹ thì có ích lợi gì?"

"... . . ."

Chu Khởi cũng bị chọc tức đến bật cười, giương mắt cho lão mẹ hắn một ánh mắt, "Con làm sao mà điên chứ?"

"Con nhìn một thân quần áo rách nát của con một chút đi, còn có con cầm cái đồ chơi gì trong tay đấy? Đồ cổ của ông nội sao?"

Bà Chu càng nhìn càng thấy ghét, luôn muốn đem đứa con trai này ném vào đống rác, "Tuy rằng khi con còn bé, mẹ thường xuyên nói con là được nhặt về trong đống rác. Nhưng mẹ cho rằng con bây giờ trưởng thành rồi, tự mình có năng lực phán đoán, cho dù biết mình không phải là đứa bé của nhà này, cũng không có thể không chịu cầu tiến a! Mẹ cũng không khoanh tay ngồi nhìn nữa, chờ cha con về, xem ông ấy nói con thế nào."

"Con như này không phải vừa vặn hợp ý mẹ sao? Mẹ không phải luôn nói con còn có một đứa em trai, con nếu như không ngoan ngoãn nghe lời, em trai liền sẽ đến đoạt gia sản của con sao? Con hiện tại bản thân sa ngã, gia sản đều tặng cho hắn đi." Chu Khởi trả lời tự nhiên, như là đã quen với những lời diễn tinh này của mẹ hắn.

Quả nhiên, bà Chu bĩu môi, một bộ dáng rất không thú vị, "Nói về nịnh nọt con cũng không bằng cha con, tôi thật sự là mệnh khổ, sinh ra một đứa con trai chẳng ra làm sao."

Chu Khởi tập mãi thành quen, thuận miệng đáp: "Cho nên con gần đây đều không trở về làm chướng mắt mẹ a."

Bà Chu cũng không ầm ĩ, nâng tay lại cắn một miếng táo, nói: "Cho nên con mấy ngày nay rốt cuộc đi đâu vậy a? Lại vì sao đem bản thân làm ra này . . . Một lời khó nói hết a?"

"Đi theo đuổi con dâu cho mẹ đó."

Bà Chu lần này nghe xong, ngược lại có chút động tâm. Bà đánh giá Chu Khởi trên dưới một phen, cuối cùng biểu tình trở nên nghiêm túc một chút.

"Mẹ nói này tiểu Chu Khởi, chuyện khác con đùa giỡn gạt mẹ cũng thôi đi, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện náo loạn chơi đùa a."

"Con náo loạn cái gì?" Chu Khởi trợn mắt, hướng về phía mẹ hắn nhìn thoáng qua, "Lời con nói vẫn luôn là thật."

Lần này bà Chu hoàn toàn tin rồi, quả táo gặm được một nửa cũng thả xuống, nhanh chóng tiến đến trước mặt con trai bà.

"Con gái nhà ai a? Lại có thể làm cho Chu đại thiếu gia động phàm tâm, nhất định vô cùng ưu tú đi?"

Chu Khởi nhếch môi cười cười, "Ừm, bảo bối của con đương nhiên lợi hại."

Bà Chu một bộ dáng vẻ bị buồn nôn đến tận cùng, liếc mắt nhìn hắn, luôn cảm thấy đứa con trai này là bị cái gì đó bẩn bám vào người, làm sao mà hiện tại lời nói thâm tình cũng trôi chảy như vậy a?

"Cho nên, rốt cuộc là con gái nhà ai a?"

Chu Khởi không muốn tán gẫu, chỉ nói: "Đến lúc đó dẫn về mẹ liền biết. Bà nội lúc trước không phải là cho mẹ một cái nhẫn ngọc bích sao? Mẹ chuẩn bị đi, qua giai đoạn này con liền dẫn cô ấy tới lấy."

Chu gia có một cái nhẫn ngọc bích đã truyền qua hơn chục thế hệ, hầu như đều là truyền cho con dâu, bà nội Chu sớm đã đưa cho mẹ hắn, Chu Khởi vẫn luôn biết, bởi vì bà Chu trước kia không ít lần lấy chuyện cái nhẫn này ra nói, muốn hắn tìm bạn gái.

Bà Chu vừa nghe lời này của Chu Khởi, sửng sốt một chút, một lát sau, hỏi hắn: "Thật đã xác định rồi?"

"Vâng."

Chuyện mà con trai đã quyết định, bà cũng không cần hỏi kỹ càng.

Người Chu gia từ trước tới giờ luôn nghĩ thoáng, đối với chuyện của tiểu bối có thể khuyên nhủ, nhưng không bao giờ nhúng tay vào. Cuộc sống là của chính bọn họ, lựa chọn tương lai thế nào, bạn đời ra sao, cũng là chuyện của bản thân bọn họ.

Hơn nữa bà cũng tin tưởng ánh mắt con trai mình.

Chẳng qua, hôm nay nghe Chu Khởi nói tới đây, bà Chu đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.

"Mẹ nghe ông nội con nói lúc trước con động tay với chuyện làm ăn của Bùi gia, nhưng lại nói cái gì mà bởi vì bọn họ động vào bảo bối của con? Lẽ nào là. . ."

Chu Khởi không chút nào kiêng dè, gật gật đầu, "Đúng, bọn họ để con dâu mẹ chịu ủy khuất."

Bà Chu trước giờ luôn là giúp người thân không giúp lẽ phải, tuy rằng vẫn chưa gặp qua Hứa Nùng, nhưng nghe Chu Khởi nói lâu như vậy, cũng đã sớm đem người con dâu này trở thành người của mình, vừa nghe có người để cô chịu ấm ức, lập tức cũng nóng lên.

"Kia là phải giáo huấn một chút! Người này nếu như đến nhà chúng ta, chúng ta yêu thương, đau còn không kịp đi, dựa vào cái gì để cho bọn hắn bắt nạt a!"

Chu Khởi cười, nhưng đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo.

"Đúng vậy, dựa vào cái gì để cho bọn hắn ức hiếp a."

--------
Lớp Hứa Nùng bọn họ buổi chiều có giờ học biểu diễn, trước kia lúc học tiết học loại này, Hứa Nùng đều là chọn nhân vật cuối cùng, sau đó cơ bản đều là nhặt loại vai hề, vai phản diện người khác không cần để diễn.

Dần dà, kỹ năng biểu diễn ngược lại là được tôi luyện không ít.

Nhưng lần này, Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa lôi kéo cô, chết sống không cho cô lại diễn những nhân vật không vừa mắt đó, thật sự nhét cho cô một nhân vật đã kết hôn lại khảo nghiệm kỹ thuật diễn.

Kỹ thuật diễn của Hứa Nùng đại bùng nổ, khi tổ của các cô kết thúc, trong lớp tiếng vỗ tay không ngừng, giáo viên cũng biểu dương các cô từng người một, lại trọng điểm chỉ đích danh Hứa Nùng.

Lúc tan học, giáo viên còn đơn độc lưu Hứa Nùng lại nói chuyện. Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa tò mò, liền vẫn luôn ở bên ngoài chờ cô đi ra.

Sau đó khi Hứa Nùng khoác ba lô đi ra, hai người bọn họ nhanh chóng tiến lên.

"Giáo viên tìm cậu tán gẫu cái gì nha? Có phải muốn giới thiệu đoàn phim cho cậu tiến vào hay không a?"

Hứa Nùng gật gật đầu, "Ừ, nói có một nhân vật nữ số 3, cảm giác rất thích hợp với tớ, nhưng tớ từ chối rồi."

Lưu Ngải có chút ngoài ý muốn, lại có chút đáng tiếc, "Cậu không phải sẽ thật sự muốn phát triển về mảng đạo diễn đi? Vậy cậu ở đại học B học biểu diễn lâu như vậy không phải là lãng phí à?"

Hứa Nùng cười lắc đầu, "Không đâu, đạo diễn cũng cần giảng diễn mà, cậu cho là đạo diễn có thể không có một chút kỹ thuật biểu diễn sao? Tớ học biểu diễn cũng coi như có nền tảng đi."

Lưu Ngải bị thái độ lạc quan này của Hứa Nùng làm cho không biết nói cái gì, ngược lại là Trì Sa Sa ở một bên, rất đồng ý với cô.

"Tớ lúc trước thấy cậu tra 'Kế hoạch nâng đỡ đạo diễn trẻ'? Cậu đăng ký rồi sao?" Trì Sa Sa hỏi Hứa Nùng.

Hứa Nùng gật đầu, "Tớ bỏ kịch bản vào hòm thư công cộng của bọn họ, nhưng là. . . Vẫn chưa có hồi âm."

Trì Sa Sa có chút gấp vỗ cô một cái, " Hòm thư công cộng đương nhiên sẽ không trả lời cậu rồi, hòm thư công cộng đều là do nhân viên công tác ở tầng dưới cùng xét duyệt đi, hơn nữa chu kỳ xét duyệt cũng không nhất định phải bao lâu, loại hoạt động này, đều là phải tìm người quen trực tiếp đưa kịch bản lên bên trên. Tuy rằng nói cuối cùng cũng là phải dựa vào tác phẩm để giành được thắng lợi, nhưng khẳng định phải hơn là cậu trực tiếp dựa vào bưu điện công cộng gửi a."

Hứa Nùng kỳ thật nghĩ qua về điểm này, nhưng mà cô không có cách nào.

Tìm nhân mạch ở chỗ bà Tạ khẳng định không thể thực hiện được, bản thân cô cũng không quen biết ai, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể lựa chọn biện pháp gửi văn bản qua bưu điện.

Trì Sa Sa cảm thấy Hứa Nùng nếu như thật tiếp tục chờ đợi như vậy, cũng quá đáng tiếc.

Cô nhếch môi suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, "À? Nếu không buổi tối cậu thay tớ đi làm thêm đi!"

Hứa Nùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô, không rõ đề tài như thế nào liền lại kéo đến trên chuyện làm thêm.

"Tối nay tớ phải đến một cái tiệc rượu làm người đón khách, không có nhiệm vụ gì khác, chính là đứng ở cửa duy trì mỉm cười là được. Chỉ một giờ, đến lúc đó chờ người đến thay phiên là cậu có thể đi rồi. Đương nhiên! Này đó đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là, tớ nghe nói tiệc rượu lần này, sẽ mời đến vài đạo diễn lớn, hình như cơ bản là có người đánh giá dự án mà cậu đăng ký. Đến lúc đó cậu đem kịch bản của mình in ra, rồi trực tiếp đưa lên, ít nhất tốt hơn là vẫn luôn chờ đợi vô vọng hồi âm từ bưu điện đi!"

Trì Sa Sa càng nói càng hưng phấn, túm lấy cánh tay Hứa Nùng, lại líu ríu lên tiếng: "Hơn nữa tớ nghe nói a, mấy đạo diễn lớn đều tiếc tài, bọn họ lại làm cái đánh giá kế hoạch nâng đỡ này, khẳng định không giống loại người lấy lỗ mũi nhìn người trong cái vòng luẩn quẩn kia! Nói không chừng bản của cậu đưa lên, bọn họ còn có thể trực tiếp tại chỗ liền nhìn qua đi."

Lời của Trì Sa Sa nói ngược lại thật sự có chút đả động Hứa Nùng, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể quá chiếm lợi, liền nói: "Tớ thật sự rất muốn cơ hội lần này, cho nên cũng không khách sáo với cậu. Nhưng mà quay đầu lại tiền làm thêm tớ lĩnh rồi, vẫn là muốn cho cậu."

Trì Sa Sa cũng không giả vờ khách sáo, vỗ vỗ vai cô, "Tiền thì thôi đi, cậu lấy mấy trăm đồng kia mời tớ cùng Lưu Ngải ăn cái gì đi."

Lưu Ngải gật gật đầu, "Ừ, con nhóc này nói muốn đi một nhà hàng hải sản tự phục vụ trong trung tâm thành phố rất lâu rồi, tớ đoán chừng về điểm này tiền làm thêm chưa chắc đã đủ."

Hứa Nùng lúc này làm sao có thể để ý chuyện tiền nong, không chút do dự liền gật gật đầu, "Không thành vấn đề!"

Mấy cô gái nói nói cười cười đi về phía trước, Hứa Nùng ở trên đường lại nhắn tin cho Chu Khởi, nói cô có việc về nhà muộn chút, kêu hắn không cần tới đón mình.

Chẳng qua đầu kia vẫn luôn không trả lời.

----------
Chu Khởi buổi tối theo bà Chu cùng đi tiệc rượu, trang phục trên người cũng không đổi.

Dọc theo đường đi lời cằn nhằn của bà Chu vẫn luôn không ngừng, vẫn luôn không thôi ghét bỏ, không dễ dàng gì chịu đựng đến lúc dừng xe, Chu Khởi nhanh chóng dẫn đầu xuống xe chạy trốn.

Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một chỗ trong khách sạn tại trung tâm thành phố, khuôn mặt Chu Khởi với người giữ cửa là xa lạ, nhưng bà Chu bên cạnh hắn bọn họ lại nhận ra.

Cho nên nhìn thấy bà Chu cầm thiệp mời mang người đi qua, bọn họ cũng không ngăn cản.

Chu Khởi một đường đi theo bà Chu vào thang máy, chẳng qua khi đến hội trường tiệc rượu ở tầng trệt, hắn cũng không cất bước đi tiếp, ngược lại nói: "Mẹ tự mình đi hội trường đi, con ở tầng trên đã đặt một phòng, lát nữa gặp người nói xong mấy lời trực tiếp liền đi luôn, buổi tối còn muốn trở về với con dâu mẹ nữa."

Bà Chu liếc xéo hắn một cái, nghĩ nghĩ, lấy tư thái trưởng bối ít thấy, nói lời thấm thía: "Chu Khởi à, mẹ a biết con có chừng mực, nhưng là mẹ vẫn muốnnói nhiều thêm hai câu, con gái là để yêu thương, hơn nữa không quản là lúc nào, con cũng phải dành cho cô ấy tôn trọng lớn nhất. Các con hẳn là quen biết chưa được bao lâu đi, này trực tiếp liền ở cùng một chỗ, người ta có thể hay không cảm thấy. . . Con là người đàn ông cặn bã a?"

". . ." Chu Khởi quả thực muốn bị mẹ hắn chọc cho cười, "Mẹ nghĩ cái gì vậy? Con chính là ở nhờ mà thôi."

"Bất động sản dưới tên con đều sắp đếm không hết rồi, còn ở nhờ nhà người ta làm cái gì!"

"Vì bồi dưỡng tình cảm, sớm ngày đem người đuổi tới tay a."

". . ." Bà Chu kinh ngạc, "Náo loạn nửa ngày người ta còn chưa phải là của con hả? Vậy con còn mở miệng nói với mẹ là con dâu?"

"Đây không phải là chuyện sớm muộn sao?" Chu Khởi không cho là đúng.

Hắn từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.

Gặp gỡ Hứa Nùng xem như ngoài ý muốn, nhưng nếu hắn đã ra tay, liền tuyệt đối sẽ không để cô trốn mất.

Bà Chu quả thực muốn bị sự tự tin của hắn thuyết phục, hơn nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quyết định cái gì cũng không nói đi ra khỏi thang máy.

Thôi, con trai không dễ dàng gì có cô gái mà nó thích, bà vẫn là đừng đả kích lòng tự tin của hắn đi.

Cùng lắm thì. . . Đến lúc đó con trai không theo đuổi được người, bà đích thân giúp đỡ một chút vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro