Chương 5: Thành Hồi Sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Chương 5: - Thành Hồi Sương 】 Một tên lùn.

***

Trên thuyền này có vị thổ tài chủ ở Lang Châu, tên là Ngưu Đại Đỉnh, lúc này là tính toán đến thành Hồi Sương chúc thọ mẫu thân. Đi đường buồn chán, hắn cố ý mướn một tiên sinh kể chuyện, một đường đi theo kể cố sự, đao quang kiếm ảnh huyết vũ tinh phong, càng nghe trong lòng càng đối võ lâm nảy sinh chờ mong, cũng càng khát khao có thể kết vài bằng hữu giang hồ.

"Ngưu lão gia." Tiểu nhị trên thuyền mặt tươi cười, "Có một vị đại hiệp lên thuyền trễ, không có khách phòng ở, không biết ngài có thể ——"

"Có thể có thể có thể!" Ngưu Đại Đỉnh vừa nghe được hai chữ 'đại hiệp', ngay cả tròng mắt đều đang tỏa sáng, mang giày vào liền đi ra ngoài, "Không biết vị đại hiệp kia đang ở đâu?"

"Chính là vị này." Tiểu nhị nhanh chóng giơ tay chỉ hắn.

Ngưu Đại Đỉnh nhìn qua, liền thấy một người đang vác đại đao kim hoàn đứng ở đầu thuyền, thân cao bảy thước uy phong lẫm lẫm, phía sau hào quang vạn trượng, giống như là kỳ binh từ trên trời giáng xuống. Nhất thời vui đến suýt khóc, như thể là một pho tượng đại thần đến đây, đừng nói là một phòng hảo hạng, cho dù là mười chỗ tám chỗ, cũng có.

Vì thế còn chưa đợi a Lục làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì đã được một đám người tươi cười đầy mặt tiền hô hậu ủng mời vào một gian khách phòng. Trên bàn bày trân quả Bát Bảo, tơ lụa gấm vóc xếp chồng chất trên giường, còn có màn sa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

"Đại hiệp có hài lòng không?" Ngưu Đại Đỉnh tràn ngập chờ mong hỏi.

A Lục ngồi ở trên giường lớn xa hoa, giơ tay vỗ bả vai của hắn: "Vị huynh đài này, ngươi thật trượng nghĩa!" Còn tốt hơn cái chỗ bụi bặm lúc nãy trong khoang thuyền cuối cùng kia, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Ngưu Đại Đỉnh hắc hắc cười gượng, cảm thấy mình cũng giống như một phần tử trong chốn giang hồ, ngay cả lưng cũng thẳng hơn vài phần.

Trong khoang thuyền, Tiêu Lan nằm ở trên ván giường cứng ngắc, nhắm mắt dưỡng thần.

Cửa phòng bị đẩy ra một nửa, truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, nhưng lại không nhìn thấy bóng người. Chỉ có thể dời tầm mắt xuống vài phần, mới có thể nhìn thấy một cặp mắt —— một cặp mắt cùng thân hình nhỏ gầy cực không tương xứng, ánh mắt lộ ra tang thương cùng quỷ dị.

Là một tên lùn.

"Sao ngươi lại tới đây." Ngữ điệu Tiêu Lan gợn sóng không sợ hãi.

Tên lùn nói: "Cô cô kêu ta tới bảo hộ thiếu chủ."

"Bảo hộ ta?" Tiêu Lan cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Tên lùn lại hỏi: "Người thiếu chủ muốn bắt đâu rồi?"

Tiêu Lan đáp: "Chạy."

  Tên lùn nhíu mày: "Chạy?"

"Không sao." Tiêu Lan nhắm mắt lại, "Tới thành Hồi Sương, tìm cũng không muộn."

Tên lùn chần chờ: "Nhưng tại sao thiếu chủ có thể kết luận hắn nhất định sẽ đến thành Hồi Sương?"

Tiêu Lan cũng không trả lời hắn.

Thấy tâm tình hắn không hờn giận, tên lùn cũng thức thời không tiếp tục hỏi nữa, lại từ trong cửa lui ra ngoài.

Tiếng bước chân rất nhỏ càng ngày càng xa, Tiêu Lan mới nới lỏng ra nắm tay vừa rồi vẫn còn siết chặt, ánh mắt một mảnh âm trầm.

Một tháng sau, thành Hồi Sương.

"Nhị đương gia." Lâm Uy từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo rượu và thịt, còn có một cái giỏ trúc đựng bánh ngọt, trên bánh đào mừng thọ là một đốt đỏ au, nói là có một lão phú hộ trong thành mừng thọ, chỉ cần dân chúng đi ngang qua phủ trạch, gia đinh sẽ tặng một giỏ bánh thọ.

Lục Truy nói: "Có thấy kí hiệu a Lục để lại không?"

"Không thấy kí hiệu hắn để lại trong thành." Lâm Uy nói, "Hẳn là còn chưa tới."

Lục Truy gật đầu, duỗi thắt lưng từ trên nhuyễn tháp đứng lên, tính toán rửa tay ăn bánh ngọt.

"Nhưng vậy thì hơi kỳ quái." Lâm Uy lại nói, "A Lục là đi thủy lộ, theo lý mà nói hẳn là đến sớm hơn chúng ta mới đúng, vì sao đến bây giờ còn chưa có tin tức?"

Lục Truy hỏi: "Ngươi lo lắng Tiêu Lan sẽ gây bất lợi với hắn?"

Lâm Uy chần chờ một chút, gật đầu.

Lục Truy từ tay hắn cầm lên một khối bánh ngọt, lại hỏi: "Nhiều năm như vậy, ngươi có từng nghĩ muốn đuổi a Lục về Triêu Mộ nhai không?"

Lâm Uy nghĩ cũng không cần nghĩ: "Thường xuyên." Ngày thường làm ầm ĩ lên phải nói là rất phiền a. . . . . . đau não muốn chết. Không chỉ nghĩ muốn ném, thậm chí còn phải ngăn chặn cái miệng của hắn nữa, nếu không tương lai biến thành quỷ, dự đoán còn muốn đứng ở đầu giường mình tiếp tục lải nhải, ai mà có thể chịu được.

Lục Truy cười nói: "Nhưng tại sao nhiều năm này, ngươi cũng không ném hắn đi, ngược lại còn bị hắn sai bảo gọi đi. Cho nên nới nói, có vài người trời sinh chính là mệnh tốt, ghen tị không được."

. . . . . .

Người muốn mừng thọ trong thành Hồi Sương là lão gia họ Lý, có một cháu ngoại trai ở Lang Châu, tên là Ngưu Đại Đỉnh, nghe nói trong nhà có ruộng tốt ngàn khoảnh(*), rất giàu có.

(*) khoảnh: rộng 100 mẫu TQ, chừng 6,6667 hec-ta.

Nhưng mắt thấy tiếp qua ba ngày nữa chính là thọ yến, vị thân thích giàu có này ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu. Phân phó gia đinh ngày ngày ở cửa thành chờ dài cổ, cũng không thấy xe ngựa lui đến, vì thế trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, ngàn vạn lần đừng nói là xảy ra nhiễu loạn gì ở trên đường rồi nha.

Lý lão phu nhân than thở, đã sớm dặn dò một đường này đừng có mà rêu rao, phải cẩn thận. Mặc lăng la tơ lụa, ưỡn cái bụng bự, mang theo mười mấy hộp gỗ lim chất đầy cây vàng, kiếp phỉ không đoạt của hắn còn đoạt của ai.

"Hắt xì!" Ngưu Đại Đỉnh bị nhắc tới hắt xì một cái, tươi cười đầy mặt nhìn a Lục nói, "Hiền đệ ngươi xem này, đây là thành Hồi Sương."

A Lục vác đại đao trên vai, dang rộng hai chân đứng ở trước cửa thành một vòng gia đinh vây ở xung quanh, khí thế phi phàm, uy phong lẫm lẫm.

Tiêu Lan: ". . . . . ."

"Đi!" A Lục một tay ôm bả vai của hắn, hào sảng nói, "Chúng ta vào thành!"

Tiêu Lan xoa xoa huyệt thái dương, bị hắn kéo đến thất tha thất thểu, cũng là rất không thể lý giải, vì sao ngồi thuyền một chuyến, người này không chỉ có thể hỗn đến phòng hảo hạng, cư nhiên còn có thể hỗn được một vị thổ tài chủ làm đại ca.

A Lục nghênh ngang vào thành, cảm thấy cha đối xử với mình quả nhiên là rất tốt. Lần này an bài không chỉ có rượu có thịt, còn có thể mặc xiêm y tơ lụa. Vào trong Lý phủ rồi lại hoa cả mắt, nhìn thấy vật trang trí bằng vàng trong khách phòng đều muốn trộm, sờ soạng hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là lưu luyến thả trở về, trong lòng tràn ngập tiếc nuối.

Sau nửa đêm, trong thành hạ xuống một trận mưa tuyết.

A Lục nhảy xuống tường viện, ở cạnh cửa vui sướng đè thấp giọng gọi: "Cha!"

Lâm Uy mở cửa ra, ngáp dài nói: "Người hả, cha ngươi ở đối diện."

". . . . . ." A Lục bất mãn, "Vì sao ngươi lại ở chủ phòng!"

"Bởi vì bên này yên tĩnh hơn." Lục Truy khoác y phục xuống bậc thang, "Sao lại vào thành trễ thế?"

"Đến đến, cha vào phòng nói." A Lục đỡ bả vai của hắn, "Bên ngoài lạnh."

"Nhìn bộ dáng mi phi sắc vũ này của ngươi, tám phần là có chuyện tốt?" Lâm Uy cũng theo qua.

A Lục ôm trà nóng, có chút dương dương tự đắc, đem chuyện trải qua trên đường nói đại khái một lần. Lúc này đoàn người Ngưu Đại Đỉnh là từ bến tàu Duyên Hà xuống thuyền, nếu đổi lại là bình thường, hắn tất nhiên là sẽ đi quan đạo, nhưng lần này trở lại đã có đại hiệp võ lâm đi theo, tất nhiên là phải kiêu ngạo, đi sơn đạo thì thôi đi, còn muốn đi đường nhỏ hẻo lánh, núi sâu đường vắng cây cỏ vụn nát cổ thụ khô héo, không thấy thổ phỉ thì thật có lỗi với sơn trại cùng nấm mồ đổ nát kia.

"Cho nên một đường này, đều là ngươi giúp hắn đánh sơn tặc?" Lục Truy hỏi.

A Lục gật đầu: "Đúng vậy, giống như rau hẹ một đám tiếp một đám, mới có thể trì hoãn đến bây giờ mới vào thành."

"Ngươi có thể làm ra loại chuyện này, không ngạc nhiên." Lâm Uy vỗ vỗ bả vai của hắn, "Nhưng ngươi có nghĩ qua, vì sao Tiêu Lan cư nhiên sẽ nguyện ý đi theo không? Đây không giống như là tính tình của hắn."

"Chuyện này ta không biết." A Lục nhức đầu, "Bản thân ta cũng buồn bực."

"Phái người đi thăm dò tra xét ngọn nguồn Lý viên ngoại trong thành." Lục Truy phân phó, "Cẩn thận đừng để đả thảo kinh xà."

"Được." Lâm Uy gật đầu.

"Về phần ngươi." Lục Truy nhìn a Lục, "Tiếp tục đi theo Tiêu Lan, nếu là mấy ngày nay có nữ nhân tìm hắn, cho dù chỉ là ở trên phố hỏi đường, cũng cần phải nói cho ta biết."

"Yên tâm." A Lục vỗ ngực, "Cứ giao cho ta!"

"Ngày mai Lý viên ngoại mừng thọ, trong phủ hẳn là rất loạn." Lâm Uy nói, "Cần ta vào xem thử không?"

Lục Truy gật đầu: "Được."

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, trong thành đã vang lên tiếng pháo, ước chừng qua nửa canh giờ mới dừng lại, khói nhẹ cũng nhiễm vào sương mù mát lạnh ngày đông một tầng mùi lưu hoàng.

Trong Lý phủ giống như một biển người, tiền thính chen chúc đến cơ hồ không thể di chuyển bước chân, nhận được hạ lễ nhét vào suốt ba chỗ kho hàng, bên ngoài còn đang cuồn cuộn không ngừng đưa vào. A Lục ngồi xổm trên nóc nhà, nói: "Oa, nhiều bạc như vậy a."

"Thế nào, muốn cướp à?" Tiêu Lan hỏi.

"Ngươi mới muốn cướp." A Lục nuốt một ngụm nước miếng, dời tầm mắt ra khỏi đống đồ vàng trắng kia, "Cha ta nói, phải làm người tốt."

Tiêu Lan nói: "Người cha này của ngươi nghe qua thật đúng là không tồi."

A Lục lập tức cảnh giác: "Không tồi cũng không thể cho ngươi." Đó là cha ta.

Tiêu Lan: ". . . . . ."

"Ngươi tính toán đi đâu tìm tên họ Lục kia?" A Lục lại hỏi.

Tiêu Lan lắc đầu: "Ta đã sớm nói, cha ngươi mất tích không có liên quan đến tên họ Lục kia, tìm được hắn cũng vô dụng."

"Vậy ta cũng phải giáp mặt hỏi mới biết." A Lục nói, "Nếu không sẽ bất an."

Tiêu Lan ngã người về phía sau nằm trên nóc nhà, nhìn mây trôi xuất thần.

"Nói đi, ngươi tính toán đi đâu tìm tên họ Lục?" A Lục lại hỏi một lần, giống như là không nghe được câu trả lời thì sẽ không bỏ qua.

Tiêu Lan lại nói: "Ta tìm hắn làm gì."

A Lục buồn bực: "Hả?"

Tiêu Lan nhắm mắt lại: "Nếu là nói thêm câu nữa, ta liền làm thịt ngươi."

"Không được." A Lục mạnh mẽ kéo hắn đứng lên, cả giận nói, "Cả đường này ngươi lừa ta đến thành Hồi Sương, cũng không giúp đỡ ta đi tìm cha?"

Mặt Tiêu Lan không chút thay đổi đấm một quyền, đánh hắn bay xuống nóc nhà.

A Lục hấp hối ghé vào góc tường, suýt nữa phun ra một búng máu.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, mình đánh không lại không sao, tương lai tìm cha báo thù, cũng là giống nhau thôi.

Lâm Uy lặng lẽ không một tiếng động dừng ở nóc nhà, nhìn đại trạch Lý gia cách đó không xa. Người đến người đi, như là loại người nào cũng có, rất khó phát hiện khác thường chỗ nào. Nhưng nếu chỉ là lão gia mừng thọ bình thường, rồi lại giải thích không được vì sao Tiêu Lan sẽ nguyện ý một đường đi theo Ngưu Đại Đỉnh ở trong tòa nhà này.

Qua giữa trưa, bầu trời nổi gió lên, dân chúng trên đường khoác chặt áo bông vội vã chạy về nhà. Một tiểu hài tử mặc thành cục bông, giống như con mèo một đường chạy đến chỗ vách tường Lý phủ, thấy xung quanh không có ai chú ý, cuối cùng từ chỗ mặt đất bằng phẳng nhảy lên, thả người rơi xuống trong viện.

Lâm Uy sờ sờ cằm, cũng âm thầm đi theo.

Thời điểm trễ một chút, Lục Truy nhíu mày: "Tên lùn?"

"Đúng vậy." Lâm Uy nói, "Nhảy tường vào Lý phủ, hình như rất quen với Tiêu Lan. Bất quá lo lắng cách quá gần sẽ bị phát hiện, cho nên vẫn không nghe được bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì."

"Tên lùn a. . . . . ." Lục Truy thở dài: "Xem ra ta đã rời khỏi giang hồ quá lâu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro