Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng














  Sau nửa phút tiếp theo, Sử Lai Khắc bát quái ngoại trừ Tiểu Phù, đều nhất nhất hướng ra ngoài đài bay xuống, thoát ly khỏi chiến trường đấu hồn thai. Tri Chu nữ hồn sư mắt nhìn thấy bọn họ nhất nhất bay đi, nhất là chứng kiến hồn sư Thất bảo lưu ly tháp bay khỏi sàn đấu, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

  Tuy nhiên, nàng thấy mọi người đều phi đi rồi, nhưng lại còn một người là Tiểu Phù, sắc mặt không khỏi thay đổi.

- Ngươi... còn không rời khỏi chiến trường hay sao?

 Tri Chu nữ hồn sư trên mặt hiện lên một tia lo lắng, nhìn lên Tiểu Phù đứng trên không trung.

  Tiểu Phù híp mắt cười cười, cất giọng đểu cán. 

- Nha~ Mặc dù chỉ còn lại một mình ta, nhưng ai có thể nói trước, người thắng không phải là chúng ta~

  Lúc này người xem trên đài đã náo động một trận. Việc Sử Lai Khắc bát quái bay lên không trung khiến cho người xem được mở rộng tầm mắt. Mắt nhìn thấy song phương hình thành cục diện giằng co, tình huống mới lạ như vậy khiến cho tiếng hoan hô cùng âm thanh tức giận chửi bới đồng thời vang lên. Hoan hô là tự nhiên, bởi vì hồn sư phi hành là cảnh tượng kỳ lạ, mà tức giận chửi bới cũng là tự nhiên, bởi vì song phương không còn đối chiến mà chuyển sang giằng co. Mà tức giận chửi mắng chĩa mũi dùi chính là vào hướng Tiểu Phù đang trôi nổi trên không trung.

  Tiểu Phù cũng không rảnh hơi để ý tới thái độ của người xem, lúc này cô đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc quan sát Cuồng chiến đội, trong mắt huyết sắc ngày một đậm.

  Lúc đám người Đường Tam rời khỏi đấu hồn thai, co rõ ràng chứng kiến, thân thể thành viên Cuồng chiến đội phía dưới hơi run rẩy, khí thế rõ ràng rút xuống, hồn lực ba động từa hồ không còn hung mãnh như trước. Tiểu Phù đương nhiên không biết đó là do hai loại phụ gia trạng thái trên người thành viên Cuồng chiến đội đã biến mất, trong mắt cô, đây là dấu hiệu chứng tỏ trạng thái cuồng bạo sắp biến mất, đối với phán đoán của bản thân cô nhưng rất tự tin a.

  Thành viên của Cuồng chiến đội ở phía dưới mất đi thần chí không ngừng rống to, Tri Chu nữ hồn sư ánh mắt thuỷ chung vẫn nhìn lên người Tiểu Phù, nàng nhưng là không biết phải xử lí tình huống này ra sao.

  Nụ cười đặc trưng vẫn hiện lên trên môi của Tiểu Phù đến giây cuối cùng, sau khi thời gian phụ trợ kết thúc, thân thể thành viên Cuồng Chiến đội đồng thời run rẩy, ngoại trừ Tri Chu nữ hồn sư ánh mắt cuồng loạn trong mắt năm người dần dần biến mất, toát ra ánh mắt ngây thơ, quang mang trong đáy mắt dần dần trở nên trong suốt. Mà hồn lực ba động trên người bọn chúng suy giảm một cách kịch liệt.

  Thành công.

  Tiểu Phù khẽ híp mắt, đập cánh bay xuống sàn đấu. Cô thu vũ hồn lại, cười nói.

- Xem ra thắng bại đã rõ rồi nhỉ~ Trạng thái lúc nãy cuối cùng cũng không thể cầm cự trong thời gian dài, nếu ta đoán không nhầm, cho dù vị phụ trợ hệ hồn sư kia của các ngươi không hôn mê, kỹ năng này của hắn cũng chỉ có thể phóng thích một lần được thôi phải không?

- Như thế nào, chẳng lẻ ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đủ thủ được thắng lợi sao? Đừng quên, ngươi chỉ có một người, mà ngươi đối mặt chính là sáu người chúng ta.

  Tri Chu nữ hồn sư không yếu thế chút nào nói.

  Tiểu Phù cười cười, trả lời.

- Chính là~ chánh thức còn khả năng chiến đấu chỉ sợ còn lại mỗi mình ngươi. Ngươi sở dĩ có thể từ trạng thái cuồng nhiệt nhanh chóng trở lại thanh tĩnh là bởi vì cái hiệu quả do ngàn năm hồn hoàn kia mang lại chỉ là phụ trợ, không phải là hiệu quả chính do hồn hoàn tạo thành. Mà các hồn hoàn kỹ khác chỉ có 50% sức ảnh hưởng. Nói cách khác, trạng thái cuồng nhiệt mà ngươi phải chịu căn bản chỉ có một nữa hiệu quả. Vì lẽ đó, ngươi mới có thể nhanh chóng thanh tỉnh, mặc dù hồn lực đã tiêu hao quá nữa. Trải qua trận chiến trước đó, ta có thể suy đoán hồn lực của ngươi hiện nay, chính xác là chỉ còn khoảng ba phần. Phải không nà~

  Tri Chu nữ hồn sư kinh hãi, run rẩy mở miệng.

- Ngươi... Ngươi làm sao mà biết được?!

  Đôi mắt tử sắc chứa đầy hồng quang, Tiểu Phù ngân giọng.

- Nha~ ai biết được~

  Cuồng Tê lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, trạng thái vũ hồn phụ thể trên người hắn đã biến mất, dù vậy bằng vào thân thể cường hãn trợ giúp hắn còn có chút gượng được 

- Ai nói ta không có chiến đấu lực! Cho dù chỉ bằng vào sức lực cơ thể, ta cũng có thể dạy cho con nhóc hỗn đãn ngươi một bài học!

  Cuồng Tê lửa giận cũng không bởi vì hồn lực hắn không tiêu hao nhiều mà biến mất. Hắn chưa bao giờ phẫn nộ giống như hôm nay, một thân thực lực cường hãn lại bị Chu lưới trói buộc của Đường Tam là nữa phần cũng không xuất ra được. Lời vừa dứt, lập tức nhảy tới Tiểu Phù.

  Có nên nói là giận cá chém thớt không đây? Tiểu Phù chưa làm gì hắn mà.

  Tri Chu nữ hồn sư cũng không có ngăn cản Cuồng Tê. Nàng rất rõ ràng, bằng vào sức mạnh của Cuồng Tê, cho dù không có hồn lực phụ trợ, chỉ bằng vào thể lực vẫn có thể đánh ngã cả một con trâu.

  Mè: Không biết có bằng Tiểu Phù tay không nghiền nát cả đá không ha :)

  Mắt thấy Cuồng Tê hướng chính mình vọt tới, Tiểu Phù cũng không phát động vũ hồn mà tự dùng kĩ năng của bản thân để đáp trả. Đối với kẻ đã không còn năng lực chiến đấu, cô không có hứng thú nha~

  Cuồng Tê mở ra song chưởng hướng Tiểu Phù vọt tới. Tiểu Phù không lùi mà tiến tới, cả thân thể uyển chuyển như một tiểu điệp, nhẹ nhàng, khéo léo khống chế kẻ địch.

  Điệp kĩ _ một dạng khiêu vũ được chuyển thể trong chiến đấu. Vừa công kích cũng vừa khống chế đối phương, chuyển động khó lường như một tiểu điệp không thể bắt lấy.

  Thân hình chợt lóe, Tiểu Phù đã đến bên người Cuồng Tê, chân trái nhẹ nhàng quét về phía hai chân Cuồng Tê. Cánh tay trái đồng thời động một cách mượt mà, từ phía sau lưng Cuồng Tê làm lệch đi khớp xương trên người hắn.

  Cuồng Tê không thể không cảm nhận được việc các khớp xương trên người đã lệch đi, lúc này đây, cả thân thể hắn hoàn toàn không cử động được nữa. Nếu cưỡng ép hoạt động, toàn bộ xương khớp sẽ vỡ ra.

  Ngay lúc này, Tri Chu nữ hồn sư rốt cục đã ra tay. Tình huống hồn kĩ của nàng bởi vì không có đủ hồn lực cầm cự đã biến mất, trong lòng bàn tay lập tức vô số Chu Ti xuất hiện, nhân lúc Tiểu Phù đánh bại Cuồng Tê, lập tức được phóng ra, đem cả phạm vi lớn bao trùm vào trong.

  Tiểu Phù chớp chớp mắt, miệng đùa cợt.

- Ngươi vẫn không từ bỏ ý định à~

 Lần này, cô cũng không có né tránh mà tùy ý để cho Chu Ti quấn quanh thân thể. Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Phù đã như một cái kén, toàn thân bị bao phủ bơi một lớp dày Chu Ti màu phấn hồng.

  Tri Chu nữ hồn sư mừng rỡ, cao giọng nói.

- Mau, đưa nàng ta ném xuống đài, chúng ta tựu thắng!

  Nhưng lập tức, nàng rất nhanh phát hiện có điều không đúng, bởi vì không có gã đồng đội nào hưởng ứng. Nghiêng đầu nhìn lên, nàng giật mình phát hiện các đồng đội của nàng đều đã gục xuống, một đàn tiểu điệp lặng lẽ bay lượn xung quanh. Dưới tình huống không còn hồn lực để ngăn cản độc tố, bọn họ ngay cả tĩnh còn không có khả năng.

  Tri Chu đột nhiên cảm thấy tim nàng đập mạnh, một loại cảm giác bất an trong tâm nàng từ từ dâng lên. Cũng không đợi nàng xé Chu Ti đem Tiểu Phù ném xuống đài, một trận uy áp từ Tiểu Phù chợt phát ra, ngay sau đó.

- Ngươi biết không? Ta không có nhiều kiên nhẫn lắm với những kẻ đã không còn khả năng phản kháng a~

  Cả sàn đấu như rung chuyển, toàn bộ số Chu Ti trên người Tiểu Phù đều đồng loạt vỡ ra.

  Một đàn tiểu điệp xuất hiện xung quanh, khi được Tiểu Phù ra lệnh, chúng lập tức lao đến siết chặt Tri Chu nữ hồn sư.

  Nở một nụ cười trên môi, Tiểu Phù hỏi.

- Thế nào~ nhận thua chưa?

  Tri Chu nữ hồn sư cảm thấy cả cơ thể đang bị ép chặt lại, nếu bây giờ nàng nói không, người trước mặt thật sự có thể bóp nát nàng ra.

- Bọn tôi... nhận thua!

- Phải thế chứ~

  Tiểu Phù vui vẻ thu đám tiểu điệp và cả độc tố trên người bọn họ lại, cũng không quên đem mấy khớp xương của Cuồng Tên gắn về vị trí cũ.

- Sử Lai Khắc Bát Quái thắng!

  Vị chủ quản có chút gian nan tuyên bố kết quả. Ánh mắt có chút hàm ý lướt qua người duy nhất còn đứng vững trên đài lúc này. Trong lòng có chút cảm giác không nói lên lời.

  Không biết từ lúc nào, hắn đột nhiên cảm giác, những vị hồn sư đeo mặt mạ trong trang phục xanh biếc này đã trở thành những người con cưng của Đại Đấu Hồn Tràng.

  Tiểu Phù nhận lấy kết quả, xoay người hướng dưới đài rời khỏi. Đúng lúc này, thanh âm mang theo vài phần sợ hãi và phức tạp của Tri Chu nữ hồn sư vang lên.

- Có thể hay không nói cho ta biết tên của ngươi?

  Tiểu Phù dừng lại một chút, quay đầu lại cười tươi nói.

- Sử Lai Khắc Bát Quái chi bát, Vạn Điệp Phù La.

  Lúc này đây, Tiểu Phù cũng không che dấu thanh âm. Chẳng những Tri Chu mà vị chủ quản kia cũng nghe được.

  Tiểu Phù ra khỏi sàn đấu, lập tức được Tiểu Vũ nhiệt tình ôm lấy cô đón tiếp.

- Tiểu Phù~ muội thật xuất sắc!

- Tiểu Vũ tỷ... mau xuống... Tỷ sắc siết chết muội rồi!

  Tiểu Phù khó khăn nói, cũng may Tiểu Vũ chịu xuống chứ không là cô chết luôn quá.

  Đái Mộc Bạch ha ha cười.

- Hôm nay chúng ta toàn thắng. Đi! Huynh đệ tỷ muội, ta mời khách, chúng ta đi uống rượu.

  Tám người, như trước mang theo mặt nạ, trong tiếng hoan hô của khán giả kí xác nhận tích phân, đồng thời nhận lấy thù lao tương ứng, rời khỏi Đấu Hồn Tràng.

  Trong lúc rời khỏi mười ba phân khu của Đấu Hồn Tràng, không ít người bàn tán về bọn chúng. Được bàn tán nhiều nhất vẫn là Tiểu Phù.

  Trong mắt người xem, tự nhiên nhìn không ra Cuồng Chiến Đội bởi vì cuồng hóa nên bị cắn trả, mà chỉ thấy Tiểu Phù một mình ngăn cơn sóng dữ.

  Đám người bên trong, đã có không ít hô to danh hào Vạn Điệp Phù La của cô.

  Tám người không có lưu lại lâu, vội vàng từ trong đám người hâm mộ tách ra. Cùng Đại Sư, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực ba người hội hợp, rất nhanh rời khỏi phạm vi của Đại Đấu Hồn Tràng.

  Sau khi cảm thấy chung quanh không còn ai nữa chú ý, tám người bọn họ lúc này mới tháo bỏ mặt nạ xuống, nhìn lẫn nhau, không khỏi nở ra một nụ cười.

  Trong lúc huấn luyện bình thường, bọn họ vẫn cùng nhau chiến đấu nhưng vẫn không có được cái cảm giác cùng nhau chiến đấu chống lại địch nhân.

  Cảm thụ sâu nhất chính là Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ. Tại thời khắc mấu chốt bọn họ được Đường Tam, Tiểu Phù bằng Lam Ngân Thảo và các tiểu điệp nhanh chóng kéo về, lực lượng toàn đội nhờ đó tránh được tổn thất.

  Bọn họ đối với lời giảng của Đại Sư về tầm quan trọng của việc phối hợp, qua trận vừa rồi lại càng thêm hiểu rõ.

  Trở lại lữ quán, Đại Sư gọi mọi người vào phòng của Đường Tam, kể cả Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực cũng không ngoại lệ. Nhìn đám đệ tử có chút uể oải nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, Đại Sư chậm rãi hỏi.

- Nói cho ta biết, tại trận đấu hồn hôm nay, các ngươi đều có cái cảm giác gì?

  Đái Mộc Bạch nói.

- Đơn đấu thì tốt. Nhưng đoàn chiến đấu thì chúng đệ tự phối hợp vẫn không đủ ăn ý. Dù sao, đây là lần đầu tiên chúng đệ tử đối mặt với áp lực cực lớn.

  Áo Tư Tạp có chút khổ sở nói.

- Đoàn chiến đấu là do đệ tử làm mọi người bị liên lụy. Thiếu đi một người có lực chiến đấu, làm mọi người khi đối mặt với đối thủ cường đại, rất khó chế thắng.

  Những người khác cũng muốn nói cái gì đó, lại bị Đại Sư đưa tay ngăn cảng.

  Một tia mỉm cười dần dần xuất hiện trên mặt Đại Sư. Trừ bỏ Đường Tam, các đệ tử còn lại có chút không tin vào mắt mình, tưởng rằng bản thân bởi vì mệt mỏi mà hoa mắt. Từ ma quỷ huấn luyện đến bây giờ, đâu là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Đại Sư tươi cười.

- Ý ta chính là các ngươi hôm nay làm tốt lắm. Ta phi thường hài lòng. Đúng vậy, các ngươi còn chưa đủ ăn ý, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên các ngươi đoàn chiến đấu phối hợp. Đối thủ các người điều đã ngoài ba mươi lăm cấp, có chiến tích bảy thắng liên tiếp. Bất luận là khống chế lực của Tri Chu, phòng ngự lực của Cuồng Tê hay tác dụng phụ trợ của gã hồn sư kia, có thể nói tại ba mươi cấp bọn họ gần như không có đối thủ. Các ngươi dù phối hợp cũng không phải là hoàn toàn ăn ý lại vẫn thu được thắng lợi. Ta hy vọng các ngươi sẽ nhanh chóng tiến bộ. Có thể cố gắng như hôm nay, ta phải cám ơn vì những kinh ngạc các ngươi đem lại.

  Nếu là lời khen từ một người khác, có lẽ sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng lời khen này đến từ một người vốn dĩ trước giờ chưa hề khen ai, loại cảm giác như vậy thậm chí làm cho Bát Quái hưng phấn hơn cả cái kết quả thắng lợi vừa rồi.

  Sau một lúc, nụ cười trên mặt Bát Quái đã tắt, nhưng trong mắt bọn họ lại như có ngọn lửa hưng phấn. Cho dù là Đường Tam vốn trầm ổn hay Trúc Thanh vốn lạnh như băng cũng không ngoại lệ.

  Đại sư nhìn về phía Áo Tư Tạp.

- Tiểu Áo, ngươi không cần trách mình. Không sai, trong lúc chiến đấu ngươi không xuất lực nhưng chưa bao giờ ngừng cố gắng vì đồng đội. Nếu ta xem không sai, ngươi mới là chìa khóa để bọn họ chiến thắng. Chính là nhờ Phi hành tiểu Nấm bay cực nhanh của ngươi, mọi người tại thời khắc mấu chốt mới thoát hiểm. Nếu không có ngươi phụ trợ, trận chiến này chiến thắng chưa hẳn đã thuộc về Sử Lai Khắc. Nói cho chính xác, mỗi một người các ngươi trong lúc thi đấu điều thể hiện ra sự cần thiết với nhau. Các ngươi nếu đã là một cái đoàn thể vậy thiếu một người cũng không được. Càng huống chi, thực vật hệ hồn sư như ngươi tác dụng chính thức cũng không phải trên đấu hồn đài. Nếu là trên chiến trường, thử nghĩ ngươi có thể cung cấp cho mọi người khả năng cầm cự chiến đấu lực, Cuồng Chiến Đội tuyệt đối không có khả năng đó.

  Phất Lan Đức một bên, nghe đến đó cũng không khỏi mĩn cười.

- Ta nói Đại Sư, hôm nay ngươi không phải cố ý vào đây chỉ để khen mấy đứa nhỏ này sao.

  Đại Sư lạnh nhạt cười, đáp lời.

- Đương nhiên không phải, ta chỉ là muốn nhắc nhở bọn họ một chút. Ngày mai ta cho phép các ngươi được nghỉ một ngày, khỏi phải tham gia đấu hồn. Ngoài ra, bên cạnh việc nghỉ ngơi, các ngươi nên tổng kết những điểm được mất của trận đấu hôm nay. Ngày mốt trước khi thi đấu, nói cho ta biết. Tốt lắm, chúng ta cũng phải đi đây. Nhớ kỹ, đây không phải lúc gây chuyện. Các ngươi không nên cùng các hồn sư khác sung đột bởi vì các ngươi rất có thể gặp phải một ít hồn sư thuộc về các gia tộc có thế lực.

  Phất Lan Đức nói.

- Đại Sư dặn dò không sai, cố gắng tránh chuyện phiền toái. Nhưng có người khi dễ các ngươi, nếu quá đáng thì cũng nên cho bọn họ biết thế nào là Sử Lai Khắc.

  Mã Hồng Tuấn âm thầm rụt cổ, cùng Áo Tư Tạp đang đứng bên người liếc nhau, không khỏi mĩm cười. Vài ngày trước, bọn họ vừa mới chọc vào một vị hồn tông, hơn nữa, Hồng Tuấn còn nhắm ngay chỗ hiểm đối phương mà nướng.

  Đại Sư ba người đi ra lữ quán, Phất Lan Đức nói.

- Tiểu Cương, mấy đứa nhỏ này gây cho ta vui mừng lẫn kinh ngạc ngày càng nhiều. Xem ra, để ngươi dạy dỗ bọn họ là chủ ý không sai.

  Đại Sư nói.

- Cái này cũng là một phần thiên phú của bọn họ. Đối mặt với đối thủ có hồn lực trung bình lớn hơn năm cấp, dưới tình huống đó còn có thể nhất cử chế thắng. cái này không hẳn là ưu thế của hồn hoàn hay vũ hồn. Đồng tâm hiệp lực mới là trọng yếu.

  Phất Lan Đức thở dài một tiếng.

- Nhưng ta chịu thua. So sánh với Đường Tam của ngươi, Hồng Tuấn tiểu mập mạp kia thật sự xui xẻo nhiều lắm. ta dạy nhiều năm như vậy đúng là vẫn còn không bằng ngươi.

  Nghe được Phất Lan Đức nhận thua, Đại Sư trên mặt lại toát ra vẻ tươi cười.

- Thật không ngờ ngươi có thể khẳng khái thừa nhận như vậy.

  Phất Lan Đức tức giận nói.

- Ta là người thua không dám nhận sao?

  Triệu Vô Cực một bên bất ngờ lại xen vào một câu.

- Thật như vậy sao. Lần trước cùng ta đánh cuộc, ngươi thua mất mười kim hồn tệ, đến giờ vẫn chưa thấy ngươi thừa nhận.

- Ngươi......

  Đại Sư ha ha cười.

- Phất Lan Đức, ta đột nhiên muốn uống rượu. Nếu ngươi đã nhận thua, vậy thì ngươi mời khách đi.

- Tốt, xem ta đánh gục các ngươi bằng tửu lượng!

 Phất Lan Đức hung hăng nói nhưng trong mắt có chút tiếu ý lại có chút tâm tình. Nhìn thấy Đại Sư như vậy, không biết tại sao, cái niềm vui không xuất hiện đã nhiều năm nay lại thấy.


  Sư phụ đã đi, Sử Lai Khắc Bát Quái tự nhiên không còn bị trói buộc. Đái Mộc Bạch không có quên ký lời nói của hắn trước đây, cũng không phải đi đâu xa, ngay tại phòng ăn của tửu điếm bày ra một mâm thức ăn thịnh soạn, thêm vào hai vò rượu thượng hạng, mời mọi người ăn uống.

- Tiểu Tam, ta kính ngươi một chén. Cám ơn ngươi kịp thời giúp đỡ.

 Đái Mộc Bạch nâng cái chén tràn đầy mạch tửu lên trước mặt, hướng Đường Tam nói.

  Đường Tam mỉm cười, nâng lên chén mạch tửu của hắn cùng Mộc Bạch đồng thời uống một hơi cạn sạch. Hắn đương nhiên biết, Đái Mộc Bạch cũng không phải là cảm tạ cho bản thân. Khi đó Đái Mộc Bạch mặc dù bị đối phương bức lui, nhưng cũng không nguy hiểm. Hắn cảm tạ, là vì trong lúc nguy cấp Đường Tam đã chiếu cố đến Trúc Thanh.

- Tiểu Tam, ta cũng kính ngươi. Thực lực ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng uống rượu chỉ sợ ngươi không phải là đối thủ.

 Áo Tư Tạp có chút không hảo ý giơ lên cái chén của hắn.

  Không đợi Đường Tam nâng chén, Tiểu Vũ đã cản lại.

- Áo Tư Tạp, ngươi muốn chuốt say Tam ca sao? Ta với ngươi uống

  Vừa nói, Tiểu Vũ vừa xuất ra phong thái của một đại tỉ, một hơi uống cạn sạch chén rượu.

  Áo Tư Tạp có chút bất đắc dĩ uống sạch chén của hắn, khóe mắt bất chợt thấy Đường Tam cũng nâng chén cùng uống với hắn.

- Ngon, rượu thật ngon. Ta kính mọi người.

 Lần này đứng lên chính là Trữ Vinh Vinh.

  Nàng cũng không có vội vả uống rượu, đứng ở nơi đó nhìn mọi người, hai má có chút ửng đỏ.

- Lúc vừa đến học viện, ta từng mang đến cho mọi người không ít phiền toái. Khi đó Tam ca, Tiểu Phù cùng Tiểu Áo nói không sai, nếu ta vẫn tiếp tục như vậy, sợ rằng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội hiểu rõ hàm nghĩa của hai chữ bằng hữu. Nhiều ngày đã qua, được cùng mọi người tập luyện, cùng chiến đấu, cùng vượt qua những thử thách khó khăn, ta phải cám ơn mọi người. Chén này là để kính mọi người, đồng thời thay cho lời xin lỗi mà trước giờ ta không đủ can đảm nói ra.

  Nói xong mấy chữ cuối, Trữ Vinh Vinh một ngụm uống cạn chén rượu. Trong lúc uống rượu, hai hàng sương lấp lánh từ trên mắt chậm rãi chảy xuống.

- Vinh Vinh, không nên uống nhanh như vậy.

 Áo Tư Tạp hảo tâm nhắc nhở nói. Nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, người cao hứng nhất chính là hắn. Lần đầu gặp phải cái cá tính kia của nàng, hắn đã thầm tự nhủ phải từ bỏ, tìm kiếm mục tiêu khác.

  Nhưng bộ dáng Vinh Vinh bây giờ thật đáng yêu. Vinh Vinh mặc dù chỉ mười hai tuổi nhưng bộ dáng bây giờ và lúc trước thật là khác biệt.

- Sao vậy? Lại chìm vào mông lung rồi hat Tiểu Áo?

  Tiểu Phù cười cười khoác vai Áo Tư Tạp, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng vì rượu. Áo Tư Tạp không ngừng đỏ mồ hôi hột.

- Ngươi muốn nói gì cũng được nhưng thả ta ra trước đi, không là ngày mai ta hết thấy mặt trời luôn đấy!

- Hửm~ ngươi sợ ta sơ ý đập ngươi gãy xương hay gì?

  Áo Tư Tạp trong lòng không ngừng gào thét. Làm ơn chú ý đến cái người đang tỏa hắc khí nghi ngút bên cạnh ngươi đi!!!

  Đường Tam một mặc mỉm cười nhưng hắc khí lan tỏa dày đặc xung quanh, hắn kéo cô ra khỏi người Áo Tư Tạp.

- Thôi nào Tiểu Phù, lại uống rượu với ta. Để yên cho Tiểu Áo ngắm mĩ nhân của hắn đi.

  Tiểu Phù tiếc rẻ tặc lưỡi một cái, cô nhìn về phía Trữ Vinh Vinh, cười cười nói.

- Vinh vinh, chúng ta là đồng đội, cũng là huynh đệ tỷ muội, bây giờ hay sau này cũng vậy. Ngay từ khi trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chúng ta đã tiếp nhận tỷ. Sau này không nên nói như vậy nữa. Lại đây, cùng mọi người uống rượu. Bất quá, mọi người tuổi còn quá nhỏ, nên uống ít một chút.

  Người nhỏ nhất không phải ngươi sao?! _ Thất quái.

  Áo Tư Tạp tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lập tức hỏi lại.

- Vinh Vinh, tại sao ngươi xưng hô với Đường Tam Tam ca, nhưng lại gọi ta Tiểu Áo? Cái này tựa hồ không được công bằng.

  Trữ Vinh Vinh mặt cười đỏ lên, tức giận trừng hắn một cái, nhưng không có trả lời.

  Hồng Tuấn một bên dường như nghĩ ra gì đó, khiều nhẹ vào Áo Tư Tạp nói nhỏ.

- Tiểu Áo, khó trách ngươi là lão Nhị, ngươi thật đúng là nhị a, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu tâm ý của Vinh Vinh.

  Áo Tư Tạp là người thông minh, lập tức quay lại nhìn vào Trữ Vinh Vinh, vẻ mặt hưng phấn suýt chút không nén nổi mỉm cười. Lập tức nói.

- Là ta không tốt, không tốt, ta tự phạt rượu vậy.

  Rượu này càng uống càng hăng. Càng uống càng không thể khống chế. Cho dù là Đái Mộc Bạch từng có lời nhưng lúc này, chính hắn cũng không ngừng uống. Tám người bọn họ dù tuổi không lớn nhưng là hồn sư, thể chất có điểm hơn người. Hơn nữa trong khoảng thời gian luyện tập cực lực này, khả năng tiêu hóa rượu ngon, không ngờ là càng tăng cao. Cả nhóm uống liên tục hai canh giờ mới nghỉ.

  Qua hôm sau, đương lúc mọi người từ mộng đẹp thức dậy, ở đó không ngờ vẫn còn hai người đang ngồi, dáng vẻ khá tỉnh táo.

  Không phải Đái Mộc Bạch với hồn lực cực mạnh cũng không phải Đường Tam với thực lực tổng hợp mạnh mẽ, mà là người sở hữu vũ hồn Thất Bảo Lưu Ly Trữ Vinh Vinh cùng với Đại quái vật thành tinh Tiểu Phù.

  Lúc ấy, người thứ nhất ngã xuống chính là Mã Hồng Tuấn. Tiểu mập mạp tửu lượng rõ ràng là kém nhất. Người thứ hai là Áo Tư Tạp. Ngay sau đó là Tiểu Vũ. Ai cũng không nghĩ tới người lớn tuổi nhất Đái Mộc Bạch dĩ nhiên là người thứ tư ngã xuống. Chu Trúc Thanh cùng Đường Tam là đồng thời gục xuống. Hai người cuối cùng không gục ngã hiển nhiên là Vinh Vinh và Tiểu Phù.

  Trữ Vinh Vinh chẳng những không có bị say, hơn nữa nàng uống chính là nhiều nhất. Lúc uống rượu, cơ hồ đều là một ngụm một chén. Quả thật rất có khí thế. Mà theo Vinh Vinh nói, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu.

  Còn Tiểu Phù thì khỏi nói, cô chính là một con sâu rượu chính hiệu. Mỗi lần uống cơ hồ còn nhiều hơn cả Trữ Vinh Vinh, tờ mờ sáng vẫn còn rủ nàng uống tiếp.

  Sau này mỗi khi nhắc lại, mỗi người còn lại của Bát Quái chỉ hình dung cả hai bằng hai từ "thiên phú".






________________________________ còn tiếp _________________________________
































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro